Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 34: Liên thành

/57


Trích Tinh lâu ở phía sau sườn núi của thủ phủ Nghiệp thành, dựa vào vách đá, phía dưới là sông Tinh Nguyệt , chỉ có một con đường có thể ra vào, nguyên là chỗ dùng để tế trời cầu mưa, trên thực tế lại tương tự đài quan sát. Lâu cao bảy tầng, trên cùng là một cái sân thượng, nghe nói nếu đứng ở trên đây ban đêm trời đầy sao giơ tay là có thể lấy xuống, đương nhiên chỉ là truyền thuyết. Lâu đã bỏ hoang thật lâu, là toà nhà hình tháp, bởi vậy tên Trích Tinh lâu.

Vân Tử Xung đem Kỷ Thần Tinh nhốt tại nơi này là có dụng ý, tuy điều kiện kém chút, nhưng không phải rất an toàn sao. Ngoài cửa có thị vệ trông coi, toà nhà hình tháp có bàn đá chiếu trải, xem như không có khó khăn gì, ít nhất so với nhà giam thì tốt hơn một chút. Ngồi ở trên chiếu, ngẩng đầu có thể thấy trời đêm ngoài cửa sổ, đích xác giống như cách sao trên trời rất gần, nghiêng tai lắng nghe có tiếng nước chảy ào ào của sông Tinh Nguyệt loáng thoáng truyền lên.

Hổ Tử bất giác có chút xuất thần, nhớ tới chuyện hôm nay gặp phải, có lẽ sớm hay muộn cũng sẽ đến, nhưng may mà muội muội mình ít ra vẫn an toàn, thế nhưng sợ chuyện này chỉ mới là bắt đầu thôi. Hổ Tử hơi nhíu mày, mục đích của người đằng sau âm mưa này tuyệt đối không đơn thuần để mình vào tù, hoặc đơn giản là thu hồi chức quan, Hổ Tử cảm thấy được mục đích thật sự chính là Tiểu Nguyệt. Nếu tội danh thông đồng với địch của hắn được chứng thực, như vậy Tiểu Nguyệt thậm chí cả cha mẹ, chỉ sợ khó có thể an toàn, bây giờ quan trọng nhất là mau chóng báo với cha mẹ trốn đi, tránh bị liên lụy.

Nhưng hiện giờ ai còn có thể đi truyền tin chứ, đang âm thầm cân nhắc, phía dưới truyền đến tiếng bước chân rõ ràng. Hổ Tử bị nhốt trên đỉnh toà nhà hình tháp phía dưới có bảy đạo cửa sắt, dù cho Hổ Tử có bản lĩnh to lớn nhường nào, trừ phi biết bay, nếu không cũng khó mà bỏ trốn. Âm thanh đóng cửa vang lên, tiếng cửa sắt mở ra, Tư Mã Minh Tuệ mang theo hộp đựng thức ăn đi đến, sắc măt Hổ Tử không khỏi tối sầm lại, đời này mình và Minh Tuệ dường như luôn thiếu chút vận mệnh, cho dù nàng tránh thoát việc lấy chồng ở xa, mình lại hãm sâu trong tù, cuối cùng vẫn không thể hạnh phúc được.

Tư Mã Minh Tuệ bày chút đồ ăn đặt trên bàn đá , nói nhỏ: "Ngươi đừng sốt ruột, Tử Xung ca ca sẽ điều tra rõ chân tướng trả lại trong sạch cho ngươi "

Thanh âm có chút run rẩy nghẹn ngào, Hổ Tử biết chuyện này không dễ dàng gì, đối phương nếu dám bịa đặt như vậy, khẳng định đã chuẩn bị chu đáo, đoán chừng tội chứng của mình hiện giờ đang đặt trước mặt Vân Tử Xung, cho dù hắn là Thái tử, Hổ Tử cũng hiểu rõ hắn cứu không được mình. Hộp đựng thức ăn có một bầu rượu, Hổ Tử cầm lên ngưỡng cổ uống vài ngụm nói: "Hiện giờ ta không sốt ruột ", nghiêng tai nghe một chút bên ngoài không có động tĩnh gì, mới đi nhanh đến gần Tư Mã Minh Tuệ nhỏ giọng: "Ta hôm nay rơi vào tình trạng này, hoàn toàn là tự làm tự chịu, nhưng người nhà ta không có bất kỳ quan hệ gì. Ta cả đời này cũng sẽ không cầu ngươi, hiện giờ ta cầu ngươi một chuyện, mong ngươi nể tình thân của chúng ta trong thời gian qua, làm ơn nhất định thay ta hoàn thành"

Tư Mã Minh Tuệ cái mũi đau xót nói: "Ngươi không cần ủ rũ như vậy, có gì thì nói đi, chẳng lẽ ta còn cần ngươi cầu sao"

Hổ Tử thấp giọng nói: "Ngươi ra ngoài nhanh chóng sai người đi truyền tin cho cha mẹ ta, để bọn họ đến nơi khác tránh né một thời gian "

Tư Mã Minh Tuệ thân thể chấn động nói: "Không thể nào, ngươi vốn bị oan, cha mẹ ngươi sẽ không có chuyện gì đâu, lại có Tử Xung ca ca và ông ngoại ở đây, chẳng lẽ còn có người dám động vào cha mẹ ngươi sao"

Hổ Tử nói: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, ngươi mặc kệ cái khác, mau chóng theo lời ta nói mà làm đi, nếu như liên lụy cha mẹ, ta chết một vạn lần cũng không thể nhắm mắt, hãy mau đi đi"

Giọng điệu rất nghiêm trọng cấp bách, Tư Mã Minh Tuệ cũng không cùng hắn nhiều lời, đơn giản dặn dò vài câu, liền vội vã ra ngoài. Hổ Tử liệu không sai, sau khi Hổ Tử bị giam ở Trích Tinh lâu, Tư Mã Tranh mang theo thị vệ cấp bách đến chỗ phòng Hổ Tử điều tra, bên dưới giường Hổ Tử quả nhiên có một hộp gỗ nhỏ, sau khi mở ra tất cả mọi người đều cả kinh. Đó là một hộp minh châu chói mắt, mỗi quả đều to bằng trứng bồ câu, một viên đều có giá trị ngàn vàng, huống chi đây là một hộp.

Vân Tử Xung âm thầm nhíu mày, một vòng vu oan hãm hại này, thủ đoạn nghiêm mật, ra tay ngoan độc, đây là muốn một lần liền đưa Hổ Tử vào chỗ chết. Mong muốn hoà hoãn thời gian cũng không được, Vân Tử Xung âm thầm đánh giá Tư Mã Tranh, người này hiềm nghi lớn nhất, nhưng hắn làm như vậy mục đích là gì, bản thân mình cũng chỉ có thể hoài nghi thôi. Chứng cớ tuy có vẻ vô cùng xác thực, nhưng Hách Liên Du cùng Tư Mã Chu đồng thời quả quyết, Tư Mã Tranh cũng không dám ngay lập tức đem Hổ Tử áp giải vào kinh, xem như chừa lại cho Vân Tử Xung mặt mũi, nhưng cho dù là Vân Tử Xung cũng chỉ có thể kéo ba ngày, dù sao luật pháp không thể dung túng cho tình cảm.

Kỳ thật Vân Tử Xung biết, hiện giờ có lẽ phải dựa vào người đã ở trong quân tố giác mới có thể tìm được một đường sống. Kẻ kia trái lại cũng theo đến đây, Vân Tử Xung đã từng thấy gã, tại Uyển thành quả thật đã từng hầu hạ Hổ Tử, nhưng chưa đợi Vân Tử Xung tìm, lại phát hiện không thấy gã nữa, tìm khắp nơi đều không có, đây không phải quá trùng hợp sao. Vân Tử Xung vẫn chưa nghĩ ra đối sách, vào ngày thứ ba, sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, tiếng bốp bốp gõ cửa đánh thức Vân Tử Xung, Vân Tử Xung vội vàng đứng dậy, gã sai vặt mở cửa phát hiện là Hách Liên Du.

Hách Liên Du rõ là đã vội vã chạy tới, trên người áo choàng cũng mặc không chỉnh tề, trên mặt hết sức lo lắng, vừa nhìn thấy Vân Tử Xung liền hô: "Nhanh! Nhanh! Trích Tinh lâu, xảy ra chuyện lớn rồi . . . . . ."

Vân Tử Xung trong lòng căng thẳng, không đợi Hách Liên Du nói xong, bóng dáng chớp lóe lập tức chạy về phía sau núi, đến chỗ Trích Tinh lâu, tầng tầng cửa sắt đều đã đã mở ra, thị vệ bên ngoài cũng không có. Vân Tử Xung vội vàng lên trên Trích Tinh lâu, đến chỗ tầng đỉnh , không khỏi hít một hơi khí lạnh, Tư Mã Tranh cùng Tư Mã Chu đều đã đến đây, Tư Mã Chu có chút giật mình, mà Tư Mã Tranh trong tay cầm theo kiếm, mũi kiếm có thể thấy rõ ràng vết máu vẫn chưa khô.

Vân Tử Xung chỉ cảm thấy trong não nổ vang một tiếng, vội vàng tiến lên một bước nắm cổ tay Tư Mã Tranh, khóe mắt như muốn nứt ra, gằn giọng: "Vết máu này là của ai, chẳng lẽ ngươi làm xằng, không được phép đã dùng hình phạt riêng sao ?"

Tư Mã Tranh vội vàng nói: "Tên Kỷ Thần Tinh kia muốn chạy trốn, bị thủ vệ phát hiện, thời điểm ta tới, hắn đang muốn theo vách đá đào tẩu. Ta đương nhiên muốn ngăn cản mới cùng hắn đánh nhau, hắn bị ta một kiếm đâm trúng đùi nên trượt chân rớt xuống, Thái Phó cũng tận mắt nhìn thấy"

Vân Tử Xung lảo đảo suýt nữa ngã xuống, bình tĩnh lại, nhìn cửa bên cạnh, không khỏi nhắm mắt lại, dưới đài cao vách đá sâu không thấy đáy, thậm chí sông Tinh Nguyệt phía dưới đều nhìn rất hẹp, vài cành cây trên vách đá vươn ra, còn treo một áo ngoài màu thanh lam của Hổ Tử, từ nơi này ngã xuống làm sao có thể sống nổi. Vân Tử Xung lạnh lùng nhìn chằm chằm Tư Mã Tranh nói: "Ta thật không biết Kỷ tướng quân sao có thể trốn từ nơi này, trừ phi hắn biết bay, nếu không phải kẻ ngu si thì cũng là đần độn, rõ ràng hắn sẽ không làm thế, chuyện này không phải quá quỷ dị sao, Tư Mã đại nhân, ngươi. . . . . ."

Vân Tử Xung còn chưa nói xong, đã bị Tư Mã Chu ngắt lời nói: "Chuyện đã qua, Tử Xung đừng oan uổng Tư Mã đại nhân, như vậy không ổn. Hiện giờ truy cứu trách nhiệm thì có ích lợi gì, chuyện cần thiết bây giờ là tra ra chân tướng để trả lại trong sạch cho Kỷ Thần Tinh , để hắn dưới cửu tuyền có thể thoải mái"

Giọng điệu có một loại bất đắc dĩ cùng tang thương, sắc mặt Vân Tử Xung vô cùng u ám, tình cảm của Tiểu Nguyệt và Hổ Tử hắn hiểu nhất, hắn hiện tại cũng không dám nghĩ, Tiểu Nguyệt biết chuyện này sẽ làm sao bây giờ. Hách Liên Du vội vàng đi lên, cầm trong tay một tờ giấy, có chút thở hổn hển nói: "Đã tìm được gã tố cáo, thị vệ báo lại, sáng sớm phát hiện tung tích của gã ở trong một phòng trọ nhỏ trong thành, bị người giết, một đao mất mạng, bên dưới bàn còn tìm được một phong thư chưa viết xong.”

Vân Tử Xung tiếp nhận thư, gân xanh chợt nổi lên, nội dung rất đơn giản. Thư viết, gã ghen tị vì một tên bần hàn như Kỷ Thần Tinh lại một bước lên trời nên nghe theo lời người khác, chuẩn bị độc kế hãm hại Kỷ tướng quân, nhưng chuyện xảy ra xong lại cảm thấy hối hận, ngày đêm chịu lương tâm khiển trách, suốt ngày thấp thỏm lo âu, cho nên quyết định. . . . . .

Mặt sau vẫn chưa viết xong, sự tình cứ như vậy hiển lộ chân tướng rõ ràng, lại đổi bằng tuổi trẻ và sinh mệnh của Hổ Tử, nhưng người chủ mưu đằng sau là ai, thật là chết không đối chứng. Tư Mã Tranh âm thầm thở nhẹ ra, thiếu chút nữa mọi chuyện liền hủy trên tay một nhân vật phụ, lão Lý thật sự ngu xuẩn, tìm người lại càng ngu xuẩn, người là diệt khẩu , lại suýt nữa lưu lại manh mối.

Vân Tử Xung âm thầm nhìn lướt qua Tư Mã Tranh, con ngươi chớp lóe, biết toàn bộ chuyện này đều có người ở phía sau lập kế hoạch, từng bước một kín kẽ không một sơ hở, giờ muốn tìm điểm yếu cũng tìm không được. Tựa như thẩm án chết, ngươi nơi này mới vừa tìm được manh mối, người ta nơi đó đã tìm đến ngọn nguồn, hoặc chế tạo một ngọn nguồn kết án khác, ngươi có thể làm gì nữa. Toàn bộ sự việc từ lúc phát sinh đến khi kết thúc cũng chỉ ngắn ngủn ba ngày, người đứng sau với những thủ đoạn và mưa toan rõ ràng, chính là hắn ta sao.

Sắc mặt Vân Tử Xung rất khó coi, khiến hắn không thể chấp nhận nhất, toàn bộ đều diễn ra trước mắt mình, sao hắn có thể nói với Tiểu Nguyệt đây, không chừng nàng sẽ hận chết mình.

Liên thành phương Bắc, là một tòa thành rất gần Tinh trấn, nằm ở phía tây bắc của Tinh trấn, Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi đã ở đây mấy ngày, nguyên nhân là vì nơi này có một loại hoa cực kỳ đặc biệt, hấp dẫn Tiểu Nguyệt. Địa lý Liên thành rất ưu việt, bên cạnh là Tinh trấn phồn hoa, mặt sau ngọn núi chính nổi danh ở phương Bắc Liên Vân sơn, nghe nói núi này trải dài trăm dặm, có thể so với Nghiêu sơn. Liên thành tọa lạc dưới chân núi, cho nên nơi này đại đa số người dân đều dựa vào săn thú mà sinh sống, so với Tinh trấn phồn hoa, nơi này ngược lại rất bình thường, dân chúng ở đây đa số đều giản dị kham khổ, cơ hồ mọi người có tiền đều dọn đến Tinh trấn .

Mấy ngày trước, Tiểu Nguyệt cùng Hách Liên Chi không tính toán đi đến đây, nhưng Hách Liên Chi bảo, nếu muốn đến Tinh Thành cũng chỉ có thể đi từ nơi này, đây là đường tắt, vì thế hai người cẩn thận vòng qua Tinh trấn mới đến thành nhỏ này. Khi bọn họ vào thành cũng là đi qua chợ, nhìn thấy một tiểu cô nương bán nấm, có lẽ sợ làm hỏng nấm nên tiện tay ngắt chút cỏ dại che ở mặt trên giỏ trúc, trong đống cỏ dại rối bời có một loại hoa không nhụy, hình dạng có chút tương tự hoa loa kèn, nhưng cũng không giống, đóa hoa có ba cánh rất nhỏ, có chút hương vị đặc biệt.

Tiểu Nguyệt bước đến chỗ tiểu cô nương, cẩn thận quan sát thật lâu, cảm thấy rất giống một loại hoa trong sách mình đã từng xem qua nhưng chưa từng thấy qua trước đây, hoa Mạn Đà La thần bí của Phật giáo, Tiểu Nguyệt sở dĩ đối với nó có hứng thú, trừ bỏ những truyền thuyết và chuyện xưa liên quan đến nó còn vì độc tính của nó. Ở hiện đại, Mạn Đà La thuộc loại thực vật được quốc gia chặt chẽ quản chế, nơi này lại bị coi như cỏ dại, Tiểu Nguyệt dù biết nó có giá trị nhất định về dược liệu, nhưng đặc điểm lớn nhất vẫn là có kịch độc, còn có thể làm người ta sản sinh ảo giác, xem như một loại ma tuý tự nhiên.

Gặp được loại kỳ hoa này, đương nhiên muốn tự mình nhìn thử, lại nói chỉ nhìn thấy một đóa, cũng không vội kết luận có phải Mạn Đà La như trong sách nói hay không. Thế nhưng thật sự rất giống, vì thế nàng liền cùng Hách Liên Chi thương lượng, ở lại đây mấy ngày rồi đi, Hách Liên Chi đương nhiên không phản đối, cả Liên thành cũng chỉ có một quán trọ nhỏ, mà khách trọ vô cùng thưa thớt. Khi ngồi ăn cơm ở quán trọ, Tiểu Nguyệt vẫn cầm đóa hoa trắng kia nghiên cứu, Hách Liên Chi không khỏi cười nói: "Cái này chẳng lẽ thật sự là thứ gì rất hiếm sao, ta thấy nó như một đoá hoa dại tầm thường"

Nói xong rót một ly trà xanh cho Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn y một cái: "Ngươi từng đọc kinh Phật chưa?"

Hách Liên Chi đáp: "Có đọc một chút, nhưng không tinh thông"

"Trong Pháp Hoa Kinh từng đề cập đến một loài hoa, ngươi nhớ không"

Hách Liên Chi nghĩ nghĩ nói: "Ngươi nói là Mạn Đà La ư"

Tiểu Nguyệt nở nụ cười gật đầu nói: "Không sai"

Hách Liên Chi nhận lấy hoa từ trong tay Tiểu Nguyệt, tỉ mỉ nói: "Nhìn không giống lắm, nhớ rõ Pháp Hoa Kinh ghi lại, Mạn Đà La hoa từ trên trời giáng xuống, hoa lạc như mưa. Đạo gia Bắc Đấu lại có một sứ giả là Mạn Đà La Tinh, bởi vì sứ giả tay cầm hoa này, cho nên gọi là Mạn Đà La, là một trong bốn loại hoa trồng trên Thiên giới. Ta vẫn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, lại nói cho dù có thật, chẳng phải cũng sẽ kiều diễm mỹ lệ không giống bình thường sao, hoa này nhìn thật sự rất tầm thường"

Tiểu Nguyệt nhẹ nhàng nở nụ cười, chỉ chỉ hoa trong tay y nói: "Cái này sở dĩ gọi là hoa của Phật giáo không phải bởi vì nó kiều diễm, mà vì nó không tâm không nhụy. Thế giới Phật gia tu hành vốn là một thế giới theo quan niệm trong sạch, muốn rời hồng trần, trong tay trống rỗng, vạn sự đều không, cho nên loại hoa không nhụy này đúng với triết lý của Phật giáo, tượng trưng cho tâm trống, vô tâm cùng an tâm, cho nên mới được gọi như thế "

Hách Liên Chi nhìn nàng, nhẹ giọng nở nụ cười nói: "Thật không biết ngươi đọc những thứ này ở đâu, tuổi còn nhỏ sao lại đi nghiên cứu kinh Phật"

Tiểu Nguyệt nói: "Ta không hề tinh thông kinh Phật, chỉ đối với loại hoa này có nghiên cứu đã lâu mà thôi, hôm nay bỗng dưng nhìn thấy thật, còn có chút không tin"

Hách Liên Chi nói: "Ngươi không nghe tiểu nha đầu kia nói sao, loại hoa này ở sau núi cúi người là thấy, chúng ta ngày mai đến xem thử"

Tiểu Nguyệt gật gật đầu có chút lo lắng nói: "Không biết dân chúng nơi này biết không, hoa có kịch độc, thường xuyên tiếp xúc nó thật không tốt "

Ánh mắt Hách Liên Chi chợt trở nên ôn nhu khẽ đáp: "Thật sự đúng là tâm thầy thuốc như phụ mẫu, mặt này của ngươi, ta trước kia không dự đoán được "

Tiểu Nguyệt không khỏi nở nụ cười: "Thật ra đây mới đúng là thứ ta thích nhất, hơn nữa làm chuyện này rất vui, từ nhỏ ta đã thích hương vị thảo dược, cảm thấy so với bất luận hoa tươi xinh đẹp nào cũng thơm hơn"

"Trách không được trên thân ngươi luôn có mùi thuốc nhàn nhạt, thì ra là thế"

Tiểu Nguyệt không khỏi tinh thần mờ mịt, loại mùi thuốc này Tử Xung cũng rất thích, luôn xin nàng bỏ chút lòng làm cho hắn một cái túi hương, đem vài vị hương thơm thảo dược bỏ vào, thường xuyên mang theo, nói như vậy dù ở kinh thành cũng giống như có Tiểu Nguyệt bên người. Thế nhưng việc thêu thùa, Tiểu Nguyệt dốt đặc cán mai, không tự làm mất mặt, tập tành vài năm đều lắc đầu, bây giờ nghĩ lại, ước chừng hắn đang đeo chí ít hai túi hương, tin rằng khuê tú gia giáo ở đây, Tư Mã Ngọc Kiều và Chu Nhược có thể làm cực kỳ đẹp.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt cảm thấy trong lòng toát ra một hương vị chua chát, nhanh chóng lan tràn đến toàn thân, lồng ngực chợt có chút khó chịu.

/57

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status