Hành Trình Nắm Giữ Nguyệt

Chương 38: Cuối chiều

/57


Thiện phòng cực kỳ an tĩnh đơn giản, trà hương lượn lờ dày bốn phía, tâm Tiểu Nguyệt nhất thời cảm thấy vội vàng xao động, lập tức an bình, Tuệ Không đại sư thấp giọng niệm a di đà phật nói:"Không mong như mộ anh hùng hào kiệt, không rượu không hoa hoá ruộng cày, Kỷ thí chủ cửu ngưỡng đại danh "

Sắc mặt Kỷ Tiểu Nguyệt có chút ửng đỏ, khoát tay nói: "Đại sư khen lầm rồi, chỉ là hư danh mà thôi"

Vân Tử Liệt nhìn nàng mỉm cười, trong phòng không có cái bàn, đối diện Tuệ Không đại sư là một cái bàn trà nhỏ, bên cạnh có hai cái bồ đoàn (cái gối vải hình tròn để quỳ lạy trong chùa), Vân Tử Liệt lôi kéo Tiểu Nguyệt ngồi xuống, Tuệ Không đại sư đem một ly trà ngon, đưa cho Tiểu Nguyệt nói: "Kỷ thí chủ quả nhiên tài học hơn người, đối kinh Phật cũng có nghiên cứu"

Tiểu Nguyệt vội vàng nói: "Đại sư quá khen, đích thật có việc gấp, có chút bất đắc dĩ nên đành múa rìu qua mắt thợ, mong đại sư thông cảm"

Tuệ Không đại sư cười cười nói: "Không biết Kỷ thí chủ có khó khăn gì, cần lão nạp giải bày"

Kỷ Tiểu Nguyệt nhìn thoáng qua Vân Tử Liệt, có chút ấp úng không tiện mở miệng, con ngươi Vân Tử Liệt thoáng lạnh lẽo, nhanh chóng đến gần Tiểu Nguyệt thấp giọng nói: "Thế nào ? Có chuyện gì ta không nên biết sao ?"

Tiểu Nguyệt thầm suy nghĩ, cho dù y biết rõ, cũng không trở ngại gì, vì thế ngẩng đầu lên nói: "Nghe nói đại sư mấy ngày hôm trước cứu một thiếu niên, ta có thể đi xem hắn được không, hắn có thể là người thân của ta"

Tuệ Không đại sư nói: "Ngươi nói Kỷ tướng quân"

Tiểu Nguyệt gật gật đầu, Tuệ Không đại sư nói: "Được! Xin đi theo ta, nhưng ngươi phải chuẩn bị, hắn không nhớ gì cả, dù ngươi là muội muội hắn, chỉ sợ cũng nhận không ra"

Trên mặt Tiểu Nguyệt hiện lên một tia đau đớn, gật gật đầu, ba người ra khỏi thiện phòng, theo cửa nhỏ bên cạnh rừng đào ra ngoài, qua một cái sân, mới đến một cái tiểu viện. Sân ở đây không lớn, nhưng cực kỳ an tĩnh, cực kỳ thích hợp dưỡng bệnh, cùng sân của đại điện giống nhau, có hai cây lá nhựa ruồi ngô đồng, theo gió rắc rắc rầm rầm vang lên, dưới bóng cây có một cái bàn đá cùng mấy cái ghế đá, một nam tử ngồi quay lưng về phía bọn họ, nhìn lá cây ngô đồng, vẫn ngẩn người không nhúc nhích.

Có lẽ nghe được động tĩnh, nhưng vẫn không quay đầu, chỉ nhẹ nhàng thở dài, từ từ nói: "Đại sư ngươi nói ta rốt cuộc là ai, vì sao ta một chút cũng không nhớ ra, cảm giác giống như có chuyện gì rất trọng yếu lại bị ta quên mất. Đến khi nào thì ta mới có thể nhớ ra"

Tiểu Nguyệt không khỏi có chút khổ sở, hơi nghiêng đầu, khóe mắt chảy xuống vài giọt nước mắt, muốn dừng không được, Vân Tử Liệt đưa tay nắm bờ vai nàng, nhẹ nhàng vỗ hai lần, Tiểu Nguyệt lặng lẽ lau đi khóe mắt, nghiêng đầu nhìn Vân Tử Liệt liếc mắt một cái nói: "Cám ơn ngươi"

Nhìn bóng dáng, Tiểu Nguyệt liền biết thật sự là Hổ Tử, dường như không có khó khăn gì chỉ bị mất trí nhớ, không biết nên vui hay buồn. Có lẽ nghe được tiếng của Tiểu Nguyệt, Hổ Tử xoay người đối mặt với họ, Tiểu Nguyệt không khỏi cả kinh, má trái của hắn có một vết thương rất lớn, miệng vết thương rõ ràng vẫn chưa khép lại, còn có chút hồng hồng, trông hơi hung dữ, Tiểu Nguyệt đoán chừng là rớt xuống vách đá khi đó bị va phải, rất sâu, có thể sẽ lưu lại vết sẹo khó coi. Ánh mắt hắn cực kỳ mê mang, nhưng trong suốt, làm Tiểu Nguyệt không khỏi nhớ tới Hổ Tử của trước đây, thật thà phúc hậu lại đơn giản.

Hổ Tử hai mắt nhìn Tiểu Nguyệt cùng Vân Tử Liệt , đối Tuệ Không đại sư nói: "Hai vị này là. . . . . ."

Tiểu Nguyệt tiến lên giữ chặt tay Hổ Tử nói: "Ta là Đại Nha a, muội muội của ngươi Đại Nha, ngươi không nhớ rõ sao"

Hổ Tử tỉ mỉ đánh giá Tiểu Nguyệt , lắc lắc đầu nói: "Không nhớ rõ , nhưng ngươi rất đẹp "

Tiểu Nguyệt đỡ lấy cổ tay hắn, bắt mạch cho hắn, mạch đứt đoạn mà mỏng manh, hiển nhiên là còn nội thương, không khỏi hơi nhíu mày nói: "Chỗ nào của ngươi không thoải mái, mạch yếu như vậy"

Hổ Tử cười cười nói: "Không có gì, chỉ là toàn thân không có sức lực"

Tuệ Không đại sư nói: "Hắn bị thương cả lục phủ tạng phủ, mà trên chân hắn vết thương có kịch độc, tuy ta giải độc cho hắn, nhưng vẫn chậm một chút, một phần độc đã xâm nhập vào kinh mạch của hắn, nếu muốn hoàn toàn đem độc giải hết, trừ phi. . . . . ."

Tiểu Nguyệt vội la lên: "Trừ phi cái gì"

"Trừ phi có Tuyết Liên ngàn năm, còn phải phối hợp nội lực của một cao nhân, dẫn dược về kinh mạch cho hắn, mới có khả năng khỏi hẳn, chẳng thế thì cả đời này hắn sẽ không có khí lực như thế, cũng sẽ rất suy yếu"

Tiểu Nguyệt không khỏi có chút sững sờ, cảm giác Tuệ Không đại sư nói những thứ này, tựa như trước đây ở trong tiểu thuyết võ hiệp mới có. Không nói những thứ khác, tuyết liên ngàn năm cho dù tìm được, phải tìm cao nhân có nội lực ở nơi nào, cho dù có, người ta cũng phải nguyện ý mới được. Trái lại Hổ Tử cực kỳ thoải mái nói: "Không sao cả, kỳ thật có thể bảo trụ một mạng, là phúc của ta rồi, có khí lực hay không cũng không quan trọng. Ngươi không cần thương tâm, không biết vì cái gì, ngươi thương tâm, ta liền cảm thấy trong lòng rất khổ sở"

Tiểu Nguyệt cầm tay hắn ôn nhu nói: "Ngươi yên tâm, cho dù khó, ta cũng phải tìm biện pháp bức độc cho ngươi, để ngươi một lần nữa cưỡi ngựa bắn tên". Tiểu Nguyệt quay đầu nói: "Đại sư thỉnh chỉ điểm, người nói Tuyết Liên ngàn năm là ở nơi nào"

Tuệ Không đại sư trầm thấp tụng a di đà phật lại nói: "Nhắc tới cũng không xa", nói xong nhìn nhìn Chiêu vương. Vân Tử Liệt cười nói: "Không sai, người giang hồ đều biết , Tuyết Liên ngàn năm chính là trấn cung chi bảo của Chiêu vương ta", nói tới đây dừng một phen nói: "Tiểu Nguyệt ngươi muốn cũng không khó, nhưng muốn lấy thì phải cùng ta trao đổi thứ gì có giá trị ngang nhau mới được, không biết ngươi có nguyện ý hay không"

Tiểu Nguyệt lộ ra một tia cười khổ nói: "Ta không phải người có quyền lực, cũng không có đồ gì quý giá, nào có thứ gì có giá trị sánh ngang Tuyết Liên "

Vân Tử Liệt nở nụ cười, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiểu Nguyệt nói: "Những bảo vật khác đều không hợp mắt bổn vương, ví như nói quyền lực cũng không nhất định hợp mắt ta, nhưng ngươi có thứ ta muốn có"

Tiểu Nguyệt nói: "Cái gì?"

Vân Tử Liệt nói: "Ngươi, bổn vương muốn ngươi, muốn ngươi cam tâm tình nguyện làm Chiêu vương phi của ta"

Tiểu Nguyệt không khỏi hút khí, đột nhiên nhớ đến tin tức đã từng nghe được tại Liên thành, chẳng lẽ đúng là sự thật, nhưng điều này không phải rất không có khả năng sao. Tuy biết hứng thú của y đối với mình không hề bình thường, nhưng Chiêu vương là ai, phong lưu thiên hạ đều biết rõ, Chiêu vương cung của y có thể nói là nơi tập hợp mỹ nhân, khuynh thành mỹ lệ, muốn gì có đó, muốn loại hình mỹ nữ nào mà không có, không phải Tiểu Nguyệt tự coi nhẹ mình, cho dù soi một vạn loại gương, chính mình cũng không xứng với hai chữ mỹ nhân, miễn cưỡng có thể tính thanh tú mà thôi, không dám nói là khí chất mỹ nữ, nói khó nghe chút là tư sắc bình thường.

Tiểu Nguyệt cảm thấy được, phàm là nam nhân như Vân Tử Liệt , đều có một thói hư tật xấu không có thuốc chữa, càng không thích y, cự tuyệt làm nữ nhân của y, vô luận tư sắc như thế nào, cũng sẽ dẫn tới dục vọng của y. Đây là bản năng thích chinh phục của nam nhân, như đi săn bắn vậy, mà chính mình rất không may, vậy mà sai lầm ngẫu nhiên trở thành con mồi mà y hiện tại cảm thấy hứng thú. Ý nghĩ này, là từ vừa rồi Vân Tử Liệt từng bước ép sát nàng mà tổng kết ra, nhưng là hiện tại xem ra không chỉ có vậy, chẳng lẽ y thật sự muốn cưới một người không có bối cảnh để làm Vương Phi sao, dường như không phù hợp với vòng quy tắc luẩn quẩn của bọn họ.

Cho dù chính mình cùng Vân Tử Xung có tình thân thanh mai trúc mã bảy năm, vẫn như cũ không thể không khuất phục dưới áp lực của gia tộc , mà Chiêu vương lại muốn kết hôn với mình, một dân nữ nghèo hèn, thật sự không còn gì để nói, nghĩ đến đây, Tiểu Nguyệt nói: "Ta bất kể thứ gì đều không có, cho dù vốn có chú quan hệ cùng Tư Mã tộc, cũng chỉ là một nhân vật không quan trọng, không có tài phú và thế lực của Tư Mã tộc. Cưới ta, thật sự một chút ưu đãi cũng không có, huống hồ ta cũng không phải khuynh thành tuyệt sắc gì, ngươi. . . . . ."

Tiểu Nguyệt còn chưa nói xong, đã bị tiếng cười của Vân Tử Liệt cắt ngang, cười xong, hết sức kiêu ngạo nhìn Tiểu Nguyệt nói: "Ta Vân Tử Liệt khi nào thì cần dựa vào thế lực của nữ nhân, cho dù lúc trước cưới Tư Mã Minh Tuệ, duyên cớ cũng là vì ngươi, chẳng thế thì ai cần cưới nữ nhân của Tư Mã gia. Ngươi không phải tuyệt sắc, nhưng ta muốn tuyệt sắc thế nào mà chẳng có, ta muốn chưa bao giờ là bề ngoài. Ngươi không cần nói nữa, dù sao vô luận thế nào ngươi nhất định phải là của ta, mặc kệ ngươi có nguyện ý hay không"

Giọng điệu kiên quyết bá đạo, Hổ Tử ho khan vài tiếng nói: "Ngươi không cần làm khó mình, ngươi nếu là muội muội ta , đừng bởi vì ta mà gả cho người ngươi không thích, như vậy cho dù ta hết bệnh cũng không có ý nghĩa gì. Dùng hạnh phúc của chính muội muội mình đổi lấy mạng nhỏ này, ta khinh"

Tuy suy yếu, giọng nói của Hổ Tử vẫn toát lên vẻ kiên cường của nam nhi mà không lời nào có thể miêu tả được, Tiểu Nguyệt không khỏi nở nụ cười nói: "Ca ngươi vẫn là bộ dáng này", nói xong chỉa chỉa Vân Tử Liệt tiếp tục: "Ngươi nhìn y đi, nhìn còn đẹp hơn muội muội ngươi, y muốn cưới ta là y chịu thiệt, ta mới được lợi"

Giọng điệu thực nhẹ nhàng nghịch ngợm, Hổ Tử không khỏi nở nụ cười, Tiểu Nguyệt nhìn Vân Tử Liệt nói: "Được, ta đồng ý gả cho ngươi, nhưng chúng ta cần lập ước pháp tam chương. Ngươi chỉ cần đồng ý điều kiện của ta, thế thì ta lập tức sẽ làm Chiêu vương phi của ngươi. Sao nào ?”

Con ngươi Vân Tử Liệt chớp lóe đáp:"Nữ nhân ra điều kiện với ta, ngươi là người đầu tiên, nhưng vì ngươi, ta có thể ngoại lệ nghe một lần"

Tiểu Nguyệt xoay người nhìn thoáng qua, ánh mắt Hồ Tử lo lắng nhìn nàng, trong lòng không khỏi nóng lên, tuy ca không nhớ rõ mình, nhưng vẫn luôn quan tâm như thế, đây có lẽ là huyết thống kì diệu. Thật ra trừ bỏ gả cho Vân Tử Xung, Tiểu Nguyệt cảm thấy gả cho người nào đều không sao cả, dù sao ở thế giới này, vận mệnh của nữ nhân là như vậy, nếu không thể gả cho người mình thích , gả cho người khác thì có gì phân biệt. Gả cho Vân Tử Liệt có lẽ cũng không nhất định là không tốt, ít ra hắn đủ mạnh, phụ thuộc vào hắn, tối thiểu có thể bảo đảm người nhà mình an toàn và thoải mái. Trải qua việc này, Tiểu Nguyệt không thể không sáng tỏ hiện thực .

Có lẽ nội tâm Tiểu Nguyệt vốn đã có sự lạnh nhạt cùng thực tế của người hiện đại, chẳng qua trước kia vẫn giấu kín mà thôi. Tiểu Nguyệt khẽ cười khổ, đây có lẽ là con đường không thể quay về, gả cho Chiêu vương có lẽ mới có thể chân chính chặt đứt quan hệ của mình cùng Vân Tử Xung, chặt đứt tưởng niệm thường xuyên dâng trào trong lòng và hồi ức bảy năm qua, giải quyết nhanh chóng, một kiếm đoạn tình, mà Chiêu vương hiển nhiên là một kiếm nhanh nhất, còn là một thanh kiếm sắc bén .

Một trận gió thổi qua, cây ngô đồng ào ạt vang lên, tựa như tiếng thì thầm lao xao, Hổ Tử nhìn Tiểu Nguyệt vài lần nói: "Ta vẫn không đồng ý, nhưng nếu ngươi muốn, ta cũng không thể ngăn cản, trong lòng có một âm thanh nói ta biết, để ta tin tưởng ngươi"

Tiểu Nguyệt nở nụ cười nói: "Yên tâm đi, từ lúc sáu tuổi , ngươi vẫn nghe theo ta , chỉ có một lần không nghe. . . . . ."

Câu nói kế tiếp Tiểu Nguyệt cũng không nói gì, Vân Tử Liệt nói: "Ngày mai chúng ta sẽ xuất phát, trước về Tinh Thành Chiêu vương cung, cử hành đại hôn, ta cũng nên đi trở về". Tiểu Nguyệt cúi đầu không nói lời nào, Vân Tử Liệt lại tiếp: " Chuyện của ca ca ngươi, ngươi không cần lo. Chiêu vương cung không chỉ có có Tuyết Liên ngàn năm còn có tuyệt thế cao thủ, đảm bảo hắn sẽ khỏi hẳn"

Tiểu Nguyệt không khỏi mừng rỡ. Vân Tử Liệt vung tay lên, rất nhanh xuất hiện một nữ tử tuyệt sắc, Tiểu Nguyệt nhìn qua, một chút cũng không tệ, gương mặt rất quen thuộc, Tiểu Nguyệt nhớ rõ, nàng hình như là nữ hậu vệ tùy thân của Chiêu vương kêu Tử Nguyệt. Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm đánh giá nàng, tuy nàng đối với mình cực kỳ cung kính, nhưng trực giác nữ nhân nói cho Tiểu Nguyệt, Tử Nguyệt không hề thích mình, từ trên người nàng có một loại khí tức bài xích mãnh liệt phát ra, giống như động vật nóng lòng bảo vệ lãnh địa của mình, hình như nàng đã thầm yêu vị chủ tử lãnh khốc này.

Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm bật cười, Vân Tử Liệt này cũng có chút quái dị, có một mỹ nữ thiên tư quốc sắc mỗi ngày sáng tối ở bên cạnh, vậy mà tuyệt không động tâm, chẳng lẽ thẩm mỹ có vấn đề, mới vứt bỏ sơn trân hải vị, chuyển sang thích dạng cháo trắng rau dưa. Vân Tử Liệt đơn giản phân phó vài câu, Tử Nguyệt liền thối lui ra ngoài, chỉ chốc lát lại tiến vào hồi bẩm, đã chuẩn bị tốt, Vân Tử Liệt gật gật đầu, xoay người lại đối Tuệ Không đại sư nói: “Đại sư khuyên, quả nhiên hữu dụng cực kỳ, bổn vương thu hoạch rất nhiều, bổn vương trước cáo từ. Tử Nguyệt đỡ Kỷ tướng quân, chúng ta trở về các"

Tử Nguyệt tiến lên đỡ Hổ Tử, Tiểu Nguyệt khoát tay nói: "Không cần, để ta"

Tiểu Nguyệt đưa tay đỡ Hổ Tử, đối Tuệ Không đại sư nói: "Ân cứu mạng của ngài, tiểu nữ không cách hồi báo, ngày khác ta tự tay sao chép một bản Lăng Nghiêm kinh dâng tặng, mặt khác nghe nói đại sư thích y thuật, ta có một bản thảo dược tâm đắc, ngày khác ta tìm người đưa tới, mong đại sư không cần ghét bỏ"

Tuệ Không đại sư kinh ngạc nhìn Tiểu Nguyệt, biết nàng nói thứ gì đó hẳn rất khó có được, Tư Mã gia nổi tiếng thiên hạ về thảo dược, mà người ngoài không thể nhìn ngó, mà nàng là đệ tử của Tư Mã Chu, có thể thấy nàng muốn ra tay khẳng định rất khó, vì thế cũng không chối từ, dù sao nếu lưu truyền ra, cũng là việc thiện từ bi cứu người.

Tuệ Không đại sư hai tay hợp thành chữ thập niệm a di đà phật, nghĩ nghĩ, cầm trên tay một chuỗi châu đưa cho Tiểu Nguyệt nói: "Ta nhìn ngươi hôm nay không ổn định, cầm thứ này có lẽ hữu dụng"

Tiểu Nguyệt không khỏi cả kinh, Tuệ Không đại sư nói cực kỳ hàm súc, Tiểu Nguyệt lại biết phàm là cao tăng đều có chút linh tính, chính mình gần đây quả thật cảm thấy không ổn, có đôi khi giống như linh hồn muốn bay ra khỏi thân thể. Nghĩ đến lai lịch của mình, Tiểu Nguyệt không khỏi âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ chính mình cùng thân thể này rốt cục có hiện tượng bài xích, nhưng nhiều năm qua như vậy, vẫn không có tình huống này, một tháng gần đây mới xuất hiện .

Có lẽ là quan hệ tới Mạn Đà La , chẳng lẽ nó thật sự có thể dẫn hồn, nghĩ nghĩ, Tiểu Nguyệt vẫn là tiếp nhận chuỗi châu. Đó là một chuỗi làm bằng gỗ đàn thêm vào Phật châu, từng khỏa được mài cực kỳ mượt mà, đeo trên cổ tay, có lẽ có tác dụng về tâm lý, cảm giác giống như thật sự thư thái một chút, vì thế mở miệng nói: "Tạ đại sư đã tặng, cáo từ"

Lúc ra khỏi Dung Nguyệt tự đã là hoàng hôn, đường vào tự đã không còn khách hành hương nào, trước đại điện từng âm thanh lạnh lẽo, chỉ có mấy tiểu hòa thượng còn đang dọn dẹp trong viện, Dung Nguyệt tự có vẻ rất yên tĩnh. Đông! Đông! Đông! Tiếng trống gõ vang, tại Tự Miếu trống trải đặc biệt rung động. Cuối chiều hiu quạnh ở cổ tháp không khỏi nhắc nhở người xuất gia, cũng nói cho Tiểu Nguyệt biết, một ngày sắp đi qua, tiếng chuông sớm mai còn chưa gõ, toàn bộ thế giới vẫn trầm mình vào đêm tối.

/57

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status