Lúc này đang độ cuối thu. Tiết trời đã dịu bớt, không còn rực rỡ như khi giữa mùa nữa, sắc mây cũng ảm đạm, rầu rĩ hơn. Từng cơn gió nhẹ, mang theo cái lạnh của phương bắc vờn quanh sườn núi, lùa vào trong vạt áo. Lững thững trên lưng ngựa, Trần Văn Phúc đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Nơi đây, con đường nhỏ hẹp lưng chừng núi này chính là nơi gia đình chàng gặp, nơi đau thương ập xuống đầu chàng. Mười hai năm về trước, trong vòng tay siết chặt của mẹ, đứa trẻ ngơ ngác nghe tiếng đao kiếm, tiếng la hét và sự hỗn loạn xung quanh…..Ít phút sau, nó đã mồ côi mãi mãi. Trần Văn Phúc để mặc cho ngựa đi xuống dưới chân núi. Tại đây có hai nấm mồ nhỏ, không bia mộ, không ngưới sửa sang, chúng gần như biến mất sau mấy bụi cỏ. Chàng liền xuống ngựa, đến trước hai ngôi mộ, dập đầu lạy ba lạy. Năm xưa, sau khi tiêu diệt lũ cướp, lão Tiếu Phong đã thuê mấy nhà dân dưới núi chôn cất thi thể cha mẹ chàng tại đây. Trầm tĩnh một hồi, chàng nói:
- Cha, mẹ, con trai lại đến thăm cha mẹ.
Nghẹn ngào giây lát, chàng nói tiếp:
- Cha, mẹ. Hôm nay con đến đây là để thưa với cha mẹ, con trai đã lớn rồi. Con sẽ tìm về quê nhà. Cha mẹ ở dưới có nghe thấy thì chỉ cho con biết đường về. Khi nào tìm được, con sẽ đưa cha mẹ cùng về.
Nói rồi chàng lại dập đầu lạy ba lạy. Sau đó chàng đứng dậy, don hết cỏ hoang xung quanh rồi đắp thêm ít đất lên hai ngôi mộ. Cuối cùng, chàng vái lạy bái biệt rồi lên ngựa bỏ đi, theo gót ngựa về phương nam. Trong đầu chàng hiện ra những kí ức lờ mờ, thưa thớt về người thân, họ hàng và quê hương.
Mấy ngày sau, Trần Văn Phúc về tới một trấn nhỏ thuộc đất Bắc Giang. Chỉ qua mấy ngày, cảnh vật đã thay đổi hoàn toàn. Không còn cảnh rừng núi hoang vu, đi cả ngày không thấy một bóng người nữa mà thay vào đó là sự nhộn nhịp, tấp nập, đông vui. Ở trấn này, đâu đâu cũng thấy là người, ngoài người Kinh là chủ yếu còn có người Nùng, người Tày, cả các thương nhân bên Tống nữa. Sự náo nhiệt khiến cho chàng nhớ lại lần sang đất Khâm Châu.
Đói bụng, chàng liền rẽ vào một tửu điếm, gọi ngay một con gà và nậm rượu, thong thả thưởng thức cho bõ mấy ngày đi đường. Vừa nhắm rượu, chàng vừa đưa mắt để ý xung quanh. Tầng trệt của tửu điếm này cũng khá rộng rãi, có khoảng hơn chục bàn ăn, đang gần trưa lên khách cũng ngồi gần kín hết chỗ, chủ yếu là thương nhân và khách đường xa.
Trần Văn Phúc chú ý nghe câu chuyện của ba người đàn ông bàn bên cạnh:
Một người nói:
- Này, hai người có nghe nói chuyện gì hôm qua không?
Hai người kia đáp:
- Chuyện gì cơ chứ?
Người này lại nói tiếp:
- Chuyện quan trọng. Nghe nói hôm qua quan tri huyện cho lính tốt lên vây bắt đám phỉ núi Y Vân.
- Thế à. Phải thế chứ- hai người kia nói- rồi sao?
Gã này nhặt mấy hạt lạc bỏ vào mồm, chầm chậm kể tiếp:
- Đợt này quan quân kéo đi đông lắm, nghe đâu gần cả trăm người. Có vẻ muốn tiêu diệt bằng được lũ giặc rừng.
Nói đến đây, gã lại dừng lại, uống cạn một chén rượu. Hai người nghe phấn khích cao độ, giục gấp:
- Rồi sao nữa. Có bắt được chúng không?
- Hài. Tiếc là không. Cả trăm mạng lính tốt mà bị chúng chúng đánh cho tan tác, về được hơn nửa- gã nói.
Hai người kia nghe thấy vậy thì tiu nghỉu, một người nói:
- Vẫn thua à. Lần thứ ba rồi đây.
Người còn lại nói tiếp:
- Toàn trai làng tuyển lên, võ nghệ không có thì thua là phải. Chỉ khổ cho những ai mất mạng mà thôi.
Gã kể truyện tán đồng:
- Đúng vậy. Chắc chỉ có quan quân trên gửi về may ra mới dẹp được. Mà nghe đâu ở vùng mạn tây còn có bọn phỉ áo đen, đông và tàn bạo gấp trăm lần này. Thành ra trên mới bỏ mặc chỗ ta như vậy.
Nói rồi ba người lại cụng chén.
Trần Văn Phúc nghe câu chuyện mà thấy giận dữ trong lòng. Lại cái lũ thổ phỉ, cướp bóc của dân. Ba mẹ chàng khi xưa cũng bị chúng sát hại. Chàng quay sang nói với ba người đàn ông kia:
- Quả thực không còn cách nào tiêu diệt bọn chúng sao các bác.
Ba người nhìn chàng ngao ngán, một người lắc đầu đáp:
- Quan quân còn không làm gì được thì chắc là hết cách rồi. Dân thường như chúng ta thì lấy gì để mà đấu với chúng.
- Đúng vậy chàng trai- một người khác nói bồi.
Suy tính một chút, Trần Văn Phúc liền hỏi:
- Thế chúng ở đâu vậy?
Một người đáp:
- Chúng ta cũng không biết. Nghe nói chúng từ băng thổ phỉ mạn tây xuống đây lập địa bàn.
Trần Văn Phúc nói:
- Không. Ý cháu là căn cứ của chúng cơ. Làm thế nào để tới được đó?
Câu hỏi khiến cả ba người đán ông đều sững sờ. Một người chầm chậm hỏi:
- Chàng trai, cậu hỏi vậy là sao cơ?
Người bên cạnh run run nói:
- Cậu muốn đến đó làm gì. Đừng bảo là cậu muốn gia nhập với chúng đấy!
Thực ra Trần Văn Phúc hỏi vậy là muốn đi tiêu diệt lũ phỉ nhưng mấy người kia lại cho rằng chàng muốn kết bè đảng với chúng bởi một thân đi đánh bọn cướp đó là điều không tưởng trong mắt họ.
Trần Văn Phúc vội thanh minh:
- Không, ý cháu là……
Chưa kịp nói thì ngoài cửa quán đã thấy có hơn chục người ngựa tới. Bảy tên cao to bặm trợn, hung dữ bước vào quán, tay cầm đao khua khoắng long loáng.
Cả quán loạn hết cả lên. Ba người đang trò chuyện vói Trần Văn Phúc thất sắc thốt lên:
- Phỉ Y Vân.
Mọi người trong quán ai cũng kinh hồn bạt vía, cuống cuồng tìm đường ra khỏi quán. Những ai quá hoảng loạn, không rời chỗ thì chui dúc dưới gầm bàn, chỉ chừa có Trần Văn Phúc là vẫn ngồi đó, đưa mắt trông theo đám thổ phỉ.
Bảy tên phỉ tiến đến phía quầy phục vụ, tên đi đầu nói lớn:
- Lão chủ quán, không mau đem bạc ra đây. Còn để ông đây phải kêu nữa sao.
Vừa nói y vừa vung đao băm xuống chiếc bàn gỗ bên ngay đó, khiến nó vỡ thành trăm mảnh.
Lão chủ quán sợ run cầm cập, vội lôi từ dưới lên một túi tiền, miệng lắp bắp mãi không thành lời:
- Các….các anh, tiền có bấy.. bấy nhiêu thôi, các…các anh làm ơn lấy đi.
Tên thổ phỉ giật lấy túi tiền, trợn mắt nhìn lão chủ quán và quát:
- Chỉ có bấy nhiêu đây thôi sao. Bộ định trêu ông à.
Gã vung đao lên, bổ mạnh xuống mặt quầy. Rồi gã xốc lão chủ quán lại, ghì sát mặt lão vào thanh đao. Lão chủ quán chẳng có lấy nổi một sự kháng cự nào, chỉ dúm dó van xin:
- Tôi xin các anh. Thực tình quán tôi chỉ có bấy nhiêu thôi. Khách hàng ế ẩm, không thể kiếm ra hơn được.
Tên thổ phỉ nào có chịu nghe. Gã dúi mạnh lão chủ quán xuống mặt quầy, đùng đùng quát lớn:
- Hứ. Chúng mày làm ăn thế nào là việc của chúng mày, ông không quan tâm. Tiền ông nhất định phải lấy đủ. Bằng không ông đốt trụi quán này.
Gã quay sang hất hàm ra dấu với mấy tên đồng bọn. Sáu tên liền nhanh chóng tỏa ra các bàn, lôi xềnh xệch những ai trốn dưới gầm bàn lên rồi kề đao uy hiếp. Gã nói lớn:
- Tất cả chúng bay, có tiền bạc hay đồ gì quý giá mang hết ra đây. Ông tha chết cho.
Tất cả mọi người đều tím tái mặt mày, toàn thân run cầm cập, không giám thốt một lời. Chỉ duy có Trần Văn Phúc là vẫn ngồi đó, hai tay nắm chặt, trừng mắt nhìn lũ thổ phỉ. Tên cầm đầu cũng nhận ra điều này. Gã liền rút thanh đao đang cắm trên mặt quầy, đi tới chỗ chàng. Trần Văn Phúc dương mắt nhìn hắn. Gã gằn dọng:
- Thằng nhãi ranh. Mày nhìn gì ông.
Lúc này tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Văn Phúc, những tên thổ phỉ thì coi xem kẻ nào dám gây sự với chúng, còn chủ quán và thực khách thì tỏ vẻ ái ngại. Ai cũng cho rằng chàng sẽ mất mạng.
Trần Văn Phúc vẫn ngồi đó, không lên tiếng. Chỉ có ánh mắt là lộ ra hỏa khí. Trong tâm chàng có mối hận thù sâu nặng với bọn thổ phỉ, sơn tặc chuyên cướp của giết người. Chính vì vậy, ngay khi nghe cuộc chuyện của ba người đàn ông kia, chàng đã có ý định tiêu diệt chúng rồi.
Gã thổ phỉ lại quát lên:
- Ông hỏi mày đó. Mày điếc à.
Trần Văn Phúc vẫn không thèm đáp lại.
Gã thổ phỉ không hiểu điều đó. Hắn chỉ biết từ trước tới nay chưa ai dám nhìn hắn như vậy, chưa ai dám câm lặng trước câu hỏi của hắn. Đối với hắn, kẻ đó phải chết. Hắn liền hứ lên một tiếng lớn rồi vung đao bổ xuống đầu Trần Văn Phúc. Thanh đao xé gió chém xuống.
Cả căn phòng chết lặng. Tất cả mọi người, trừ lũ thổ phỉ đều nhắm tịt mắt lại, không giám chứng kiến cảnh tượng hãi hùng sắp xảy ra.
Nhưng thanh đao còn chưa kịp bổ xuổng thì Trần Văn Phúc đã quán lực đạo vào chiếc bàn, đẩy mạnh nó về phía trước. Gã thổ phỉ bị chiếc bàn xô tới, mất trụ đổ người về phía trước. Thuận thế, Trần Văn Phúc liền tung một quyền mạnh như trời giáng, đánh tên thổ phỉ bật ngược ra sau, ngã sõng xoài trên mặt đất, miệng ộc ra ngụm máu.
Tất cả mọi người lại dồn ánh mắt ngỡ ngàng về phía chàng. Không ai dám tin một chàng trai trẻ lại dám đánh ngã tên phỉ núi Y Vân. Còn bọn phỉ thì đáp ánh mắt thù địch, giận dữ kiêm chút e dè.
Trần Văn Phúc liền đứng phắt dậy, chỉ tay về phí gã thổ phỉ đang nhăn nhó dưới sàn, dõng dạc nói:
- Lũ cặn bã các ngươi, chỉ biết cướp của giết người, sát hại dân chúng. Hôm nay ta quyết bắt các ngươi phải đền tội.
Tên thổ phỉ lổm ngổm bò dậy, vừa run sợ vừa giận dữ. Đưa tay lau máu tươi trên miệng, gã đưa mắt nhìn đồng bọn rồi chỉ tay ra lệnh:
- Giết nó cho tao.
Câu lệnh vừa phát ra, lập tức cả sáu tên còn lại hét lên, vung đao lao vào đòi lấy mạng Trần Văn Phúc.
Nhưng mấy tên thổ phi này Trần Văn Phúc có coi ra gì. Hừ lên một tiếng, chàng đá ngay một cước về bên phải. Ba tên thổ phỉ lập tức xô vào nhau, bay ngược về sau, đập người lên tường rồi gục xuống bất tỉnh. Tiếp đó, nhu chưởng sử ra, một chiêu đã đoạt được đao của tên bên trái, đồng thời tặng cho hắn một chưởng vào giữa ngực, khiến hắn bị hất vọt ra tận cửa. Lúc đó, hai đao phía sau cũng đã chém tới, xả xuống vai chàng. Trần Văn Phúc liền bước nhanh lên một bước, rồi vung song chưởng đánh hồi ra sau, hạ nốt chúng.
Bên ngoài, nghe có tiếng nghỉ hí dài. Chính là tên phỉ khi nãy bị Trần Văn Phúc đánh bay ra cửa thúc ngựa bỏ chạy. Thấy vậy, gã thổ phỉ cầm đầu cũng hốt hoảng quay lưng bỏ chạy. Nhưng chưa ra dến cửa thì từ sau, một hũ rượu phóng tói, mang theo kình lực mạnh mẽ như một chưởng đánh vào lưng hắn, khiến hắn ngã dúi dụi vào tường. Trần Văn Phúc chầm chậm bước lại chỗ hắn trong sự khiếp sợ của lũ thổ phỉ. Tên thổ phỉ nép sát thân vào tường, vẻ mặt hoang mang tột độ, không biết tính mạng bản thân sẽ ra sao nữa. Hắn lắp bắp nói:
- Ngươi là ai. Ngươi dám động vào người của Y Vân.
Trần Văn Phúc nghiến răng hằn giọng đáp:
- Lũ thổ phỉ các ngươi. Hãy chuẩn bị mà sống trong lao ngục.
Rồi chàng đưa ánh mắt đầy giận dữ quét một lượt mấy tên còn lại. Ba tên thì bất tỉnh, hai tên còn lại thì đứng run lẩy bẩy, tay năm năm cây đao như sợ chàng lại đánh tới.
Chứng kiến cảnh này, ai nấy trong quán đều mừng rỡ. Chỉ trừ có lão chủ quán là vẫn tỏ vẻ sầu thảm. Lão giơ tay tỏ ý can ngăn và nói Với Trần Văn Phúc:
- Cậu. Đừng đánh nữa. Cậu tha cho chúng đi.
Quá bất ngờ trước câu nói của lão chủ quán, tất cả mọi người trong quán đều không giám tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Trần Văn Phúc liền hỏi lại:
- Ông chủ. Ông nói sao cơ?
Ông chủ quán đáp:
- Tôi nói tôi xin cậu tha cho chúng. Cậu để chúng đi đi.
Lắng nghe rành rọt từng từ một, Trần Văn Phúc càng ngỡ ngàng. Chằng thắc mắc:
- Gì cơ. Ông chủ. Tha cho chúng ư. Sau những gì chúng đã gây ra. Chúng đã đến đây và cướp bóc quán của ông, vậy mà ông lại xin tha cho chúng.
Lão chủ quán gật gật nói:
- Đúng vậy. Tôi xin cậu hãy để chúng đi. Bọn chúng đông và hung hãn lắm, hôm nay cậu bắt vài người của chúng giao cho quan trên, rồi mai chúng lại kéo đến. Tôi cũng muốn yên ổn làm ăn chứ.
Rồi lão xách túi tiền trên mặt quầy run rẩy đưa cho tên thổ phỉ, khẽ nói:
- Thôi, tôi xin anh. Anh cầm giùm số tiền này về thuốc men cho anh em. Quán làm ăn ế ẩm, thực sự chúng tôi chỉ có thế này thôi.
Tên thổ phỉ đực mặt không biết nên làm thế nào.
Đến lúc này, Trần Văn Phúc cũng như mọi người mới ngờ ngợ hiểu ra cách hành sử của lão chủ quán. Lão sợ hôm nay để Trần Văn Phúc bắt mấy tên này giải quan thì ngày mai, bọn phỉ Y Vân sẽ tới trả thù, lúc đó không chỉ cái quán này mà đến cả tính mạng trên đưới chục người trong quán cũng chẳng giữ được. Vì vậy lão chọn sự nhẫn nhục chịu đựng để được sống yên ổn.
Tên thổ phỉ đắn đo một lát liền từ từ đứng dậy, giật túi tiền trong tay lão chủ quán rồi mon mem bước ra cửa, ánh mắt lo sợ vẫn trông chừng Trần Văn Phúc. Mấy tên còn lại thấy vậy cũng thận trọng tiên ra ngoài.
Khi mà bọn chúng chuẩn bị lên lưng ngựa, những tưởng có thể thoát nạn thì từ trong quán, có tiếng Trần Văn Phúc quát lớn:
- Khoan đã.
Rồi từ trong, Trần Văn Phúc vọt ra, sừng sững chắn trước mặt lũ thổ phỉ. Vẻ mặt lại tràn đầy tức giận, chàng vung tay đánh ngã chúng rồi chỉ tay nói lớn:
- Lũ chó má các ngươi. Lão chủ quán đã xin tha cho các ngươi, vậy mà số tiền này các ngươi cũng lấy dược sao. Hừ. Hôm nay dù thế nào đi nữa, ta cũng nhất quyết không tha cho các ngươi. Cả trên đưới Y Vân nữa, sẽ không chừa một ai.
Rồi chàng dùng hai tay nhấc bổng mấy tên, vứt ra giữa đường, miệng thách thức:
- Để xem các ngươi đến đây làm gì ta nào.
Câu nói ám chỉ bọn phỉ Y Vân.
Lúc này có cả vài chục người kéo đến xem. Người thì mạnh bạo, kẻ thì tò mò, thì thầm râm ran:
- Chàng trai này là ai vậy. Sao dại dột quá vậy.
- Hừ. Có người dám đối đầu với phỉ Y Vân cơ à. Hôm nay có án mạng đấy
- Người này có võ đấy. Nhưng đơn độc thế này thì…
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt chất phác, dáng dân cày bước ra khuyên can:
- Chàng trai trẻ, bọn chúng đông và tàn bạo lắm, cậu không chống nổi đâu. Đã bao quân lính mất mạng vì chúng rồi. Cậu nên trốn đi thì hơn. Đừng liều mạng với chúng làm gì.
Mọi người đều lên tiếng đồng tình. Một người khác nói:
- Chỉ một hai canh nữa là chúng kéo đến đây thôi. Cậu nên trốn ngay đi kẻo không kịp.
Tuy nhiên, Trần Văn Phúc tỏ ra quả quyết:
- Tôi sẽ ở đây đợi chúng tới. Giờ tôi bỏ đi thì chúng vẫn cứ kéo đến đây, khi ấy không thấy tôi thì chúng nó sẽ kiếm mọi người xả giận. Tôi không thể bỏ đi được.
Một cậu bé chạc mười hai, mười ba từ đám đông bước ra và nói:
- Em sẽ cùng anh đánh chúng. Anh trai em đã bị bọn chúng giết chết, em phải trả thù.
Trần Văn Phúc nhìn cậu bé. Đôi mắt nó tràn đầy hận thù.
Chàng nói:
- Không cần đâu. Chỉ mình anh thôi. Em về đi. Ở đây nguy hiểm lắm.
Cậu bé nằng nặc:
- Không. Em muốn báo thù.
Một người phụ nữ trung niên từ xa bước tới, hớt hải nói:
- Vinh, con về ngay với mẹ.
Người phụ nữ đó chính là mẹ cậu bé. Bà ta nắm lấy tay và lôi nó đi. Cậu bé kháng cự, giật tay nói lớn:
- Mẹ, con phải trả thù cho anh trai.
Giọng cậu bé ngày một quả quyết.
Bà mẹ nhìn chằm chặp vào đôi mắt cậu bé, rơm rớm nước mắt. Bà ta nói:
- Không. Đó không phải chuyện của con. Con hãy về với mẹ.
Cậu bé vẫn nhất quyết từ chối:
- Nhưng bọn chúng đã giết anh trai con.
Chứng kiến cảnh trước mặt, Trần Văn Phúc càng thấu hiểu nỗi đau mà lũ thổ phỉ đã gây ra cho dân chúng trong vùng. Đôi tay chàng nắm chặt, ánh mắt toát lên chiến ý.
Còn người mẹ thì vừa khóc vừa dùng hết sức bế bổng cậu con trai trên vai, bỏ đi.
Mọi người đứng xem sau rồi cũng dần giải tán, vì sợ lát nữa bọn phỉ Y Vân sẽ kéo đến. Chỉ còn sót một người đàn ông cuối cùng ở lại. Không phải người đó muốn trả thù, mà chỉ đơn giản là để đưa cho Trần Văn Phúc cây gậy tre, rồi cũng bỏ đi.
Trời chiều, cả con phố vắng lặng đến hoang tàn. Nhà nhà đều đóng cửa cài then, không một bóng người lai vãng, khác hẳn vẻ nhộn nhịp khi sáng. Chỉ con từng cơn gió heo may lốc bụi và đám lá khô lên cao. Tất cả đều im lặng chờ một trận chiến sắp xảy ra. Không khí trở lên ngột ngạt và căng thẳng vô cùng.
Trên con đường rộng và dài, một mìnhTrần Văn Phúc trầm lặng đứng đó, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía cuối con đường, chờ đợi. Sáu tên phỉ thì bị cột chặt vào một gốc bàng bên cạnh, thi thoảng lại rên lên một vài tiếng.
Từ xa nơi cuối con đường, lũ thổ phỉ Y Vân kéo đến trong bụi mù. Tiếng hò rú, tiếng vó ngựa dồn dập náo động, mang theo cảm giác hoảng loạn cho người dân trong phố. Cả thảy có hơn sáu chục tên, tên nào cũng mặt mày dữ tợn, xăm trổ khắp người, tay năm năm đao kiếm. Cầm đầu chúng là một gã to con, bặm trợn, mặt gẫy trán dô, tay trái xăm thanh long, tay phải trạm bạch hổ.
Dừng lại trước mặt Trần Văn Phúc, tên đầu đảng liếc mắt trông mấy tay bị trói ở gốc cây rồi hỏi, giọng khàn đặc:
- Đúng là mày làm việc này chứ?
Trần Văn Phúc không thèm đáp lời, đánh mắt sang bên rồi lại thu về như thể câu trả lời đã quá rõ ràng. Tên thổ phỉ cau mày, nghiến răng giận dữ, lại hỏi tiếp:
- Thằng nhãi, nói tao nghe. Mày từ đâu tới? Vì sao động vào người của tao.
Hơn bốn chục tên phỉ im lặng chờ đợi câu trả lời.
Trần Văn Phúc không trả lời, mà chỉ tay về phía chúng, lớn tiếng nói:
- Lũ giặc cướp các người, giết hại bao nhiêu người. Hôm nay ta sẽ bắt các ngươi phải chịu tội.
Câu nói khiến cơn giận đữ của lũ thổ phỉ dâng lên đến cực điểm. Kẻ như chàng bọn chúng phải băm vằm thành trăm mảnh mới hả dạ. Tiêng hò chém giết, tiếng ngựa hí lại vang lên dữ dội. Tên đầu đảng nhếch mép cười nhạt, nói:
- Thằng nhãi, mày muốn làm anh hùng ư. Hừ. Thật đáng thương.
Rồi hắn tiếng cười ghê rợn. Cả lũ thổ phỉ cũng ngạo nghễ cười.
Tiếng cười rú, tiếng khua đao, bước chân ngựa, tất cả như một tấm lưới vô hình, bao trùm lấy Trần Văn Phúc. Nó mang theo sự hỗn loạn, bi thương và căm phẫn tột độ, như thể xung quanh chàng đang là khung cảnh hơn mười năm về trước. Luồng âm thanh hỗn tạp xoáy sâu vào tâm tưởng chàng, bức hận thù bùng phát.
Rồi đột ngột dứt tiếng cười, có tiếng thét lên:
- Giết.
Mệnh lệnh phát ra, lập tức cả lũ thúc ngựa xông lên, đao kiếm ngập trời, tiếng rú vang dội.
- Giết.
- Cha, mẹ, con trai lại đến thăm cha mẹ.
Nghẹn ngào giây lát, chàng nói tiếp:
- Cha, mẹ. Hôm nay con đến đây là để thưa với cha mẹ, con trai đã lớn rồi. Con sẽ tìm về quê nhà. Cha mẹ ở dưới có nghe thấy thì chỉ cho con biết đường về. Khi nào tìm được, con sẽ đưa cha mẹ cùng về.
Nói rồi chàng lại dập đầu lạy ba lạy. Sau đó chàng đứng dậy, don hết cỏ hoang xung quanh rồi đắp thêm ít đất lên hai ngôi mộ. Cuối cùng, chàng vái lạy bái biệt rồi lên ngựa bỏ đi, theo gót ngựa về phương nam. Trong đầu chàng hiện ra những kí ức lờ mờ, thưa thớt về người thân, họ hàng và quê hương.
Mấy ngày sau, Trần Văn Phúc về tới một trấn nhỏ thuộc đất Bắc Giang. Chỉ qua mấy ngày, cảnh vật đã thay đổi hoàn toàn. Không còn cảnh rừng núi hoang vu, đi cả ngày không thấy một bóng người nữa mà thay vào đó là sự nhộn nhịp, tấp nập, đông vui. Ở trấn này, đâu đâu cũng thấy là người, ngoài người Kinh là chủ yếu còn có người Nùng, người Tày, cả các thương nhân bên Tống nữa. Sự náo nhiệt khiến cho chàng nhớ lại lần sang đất Khâm Châu.
Đói bụng, chàng liền rẽ vào một tửu điếm, gọi ngay một con gà và nậm rượu, thong thả thưởng thức cho bõ mấy ngày đi đường. Vừa nhắm rượu, chàng vừa đưa mắt để ý xung quanh. Tầng trệt của tửu điếm này cũng khá rộng rãi, có khoảng hơn chục bàn ăn, đang gần trưa lên khách cũng ngồi gần kín hết chỗ, chủ yếu là thương nhân và khách đường xa.
Trần Văn Phúc chú ý nghe câu chuyện của ba người đàn ông bàn bên cạnh:
Một người nói:
- Này, hai người có nghe nói chuyện gì hôm qua không?
Hai người kia đáp:
- Chuyện gì cơ chứ?
Người này lại nói tiếp:
- Chuyện quan trọng. Nghe nói hôm qua quan tri huyện cho lính tốt lên vây bắt đám phỉ núi Y Vân.
- Thế à. Phải thế chứ- hai người kia nói- rồi sao?
Gã này nhặt mấy hạt lạc bỏ vào mồm, chầm chậm kể tiếp:
- Đợt này quan quân kéo đi đông lắm, nghe đâu gần cả trăm người. Có vẻ muốn tiêu diệt bằng được lũ giặc rừng.
Nói đến đây, gã lại dừng lại, uống cạn một chén rượu. Hai người nghe phấn khích cao độ, giục gấp:
- Rồi sao nữa. Có bắt được chúng không?
- Hài. Tiếc là không. Cả trăm mạng lính tốt mà bị chúng chúng đánh cho tan tác, về được hơn nửa- gã nói.
Hai người kia nghe thấy vậy thì tiu nghỉu, một người nói:
- Vẫn thua à. Lần thứ ba rồi đây.
Người còn lại nói tiếp:
- Toàn trai làng tuyển lên, võ nghệ không có thì thua là phải. Chỉ khổ cho những ai mất mạng mà thôi.
Gã kể truyện tán đồng:
- Đúng vậy. Chắc chỉ có quan quân trên gửi về may ra mới dẹp được. Mà nghe đâu ở vùng mạn tây còn có bọn phỉ áo đen, đông và tàn bạo gấp trăm lần này. Thành ra trên mới bỏ mặc chỗ ta như vậy.
Nói rồi ba người lại cụng chén.
Trần Văn Phúc nghe câu chuyện mà thấy giận dữ trong lòng. Lại cái lũ thổ phỉ, cướp bóc của dân. Ba mẹ chàng khi xưa cũng bị chúng sát hại. Chàng quay sang nói với ba người đàn ông kia:
- Quả thực không còn cách nào tiêu diệt bọn chúng sao các bác.
Ba người nhìn chàng ngao ngán, một người lắc đầu đáp:
- Quan quân còn không làm gì được thì chắc là hết cách rồi. Dân thường như chúng ta thì lấy gì để mà đấu với chúng.
- Đúng vậy chàng trai- một người khác nói bồi.
Suy tính một chút, Trần Văn Phúc liền hỏi:
- Thế chúng ở đâu vậy?
Một người đáp:
- Chúng ta cũng không biết. Nghe nói chúng từ băng thổ phỉ mạn tây xuống đây lập địa bàn.
Trần Văn Phúc nói:
- Không. Ý cháu là căn cứ của chúng cơ. Làm thế nào để tới được đó?
Câu hỏi khiến cả ba người đán ông đều sững sờ. Một người chầm chậm hỏi:
- Chàng trai, cậu hỏi vậy là sao cơ?
Người bên cạnh run run nói:
- Cậu muốn đến đó làm gì. Đừng bảo là cậu muốn gia nhập với chúng đấy!
Thực ra Trần Văn Phúc hỏi vậy là muốn đi tiêu diệt lũ phỉ nhưng mấy người kia lại cho rằng chàng muốn kết bè đảng với chúng bởi một thân đi đánh bọn cướp đó là điều không tưởng trong mắt họ.
Trần Văn Phúc vội thanh minh:
- Không, ý cháu là……
Chưa kịp nói thì ngoài cửa quán đã thấy có hơn chục người ngựa tới. Bảy tên cao to bặm trợn, hung dữ bước vào quán, tay cầm đao khua khoắng long loáng.
Cả quán loạn hết cả lên. Ba người đang trò chuyện vói Trần Văn Phúc thất sắc thốt lên:
- Phỉ Y Vân.
Mọi người trong quán ai cũng kinh hồn bạt vía, cuống cuồng tìm đường ra khỏi quán. Những ai quá hoảng loạn, không rời chỗ thì chui dúc dưới gầm bàn, chỉ chừa có Trần Văn Phúc là vẫn ngồi đó, đưa mắt trông theo đám thổ phỉ.
Bảy tên phỉ tiến đến phía quầy phục vụ, tên đi đầu nói lớn:
- Lão chủ quán, không mau đem bạc ra đây. Còn để ông đây phải kêu nữa sao.
Vừa nói y vừa vung đao băm xuống chiếc bàn gỗ bên ngay đó, khiến nó vỡ thành trăm mảnh.
Lão chủ quán sợ run cầm cập, vội lôi từ dưới lên một túi tiền, miệng lắp bắp mãi không thành lời:
- Các….các anh, tiền có bấy.. bấy nhiêu thôi, các…các anh làm ơn lấy đi.
Tên thổ phỉ giật lấy túi tiền, trợn mắt nhìn lão chủ quán và quát:
- Chỉ có bấy nhiêu đây thôi sao. Bộ định trêu ông à.
Gã vung đao lên, bổ mạnh xuống mặt quầy. Rồi gã xốc lão chủ quán lại, ghì sát mặt lão vào thanh đao. Lão chủ quán chẳng có lấy nổi một sự kháng cự nào, chỉ dúm dó van xin:
- Tôi xin các anh. Thực tình quán tôi chỉ có bấy nhiêu thôi. Khách hàng ế ẩm, không thể kiếm ra hơn được.
Tên thổ phỉ nào có chịu nghe. Gã dúi mạnh lão chủ quán xuống mặt quầy, đùng đùng quát lớn:
- Hứ. Chúng mày làm ăn thế nào là việc của chúng mày, ông không quan tâm. Tiền ông nhất định phải lấy đủ. Bằng không ông đốt trụi quán này.
Gã quay sang hất hàm ra dấu với mấy tên đồng bọn. Sáu tên liền nhanh chóng tỏa ra các bàn, lôi xềnh xệch những ai trốn dưới gầm bàn lên rồi kề đao uy hiếp. Gã nói lớn:
- Tất cả chúng bay, có tiền bạc hay đồ gì quý giá mang hết ra đây. Ông tha chết cho.
Tất cả mọi người đều tím tái mặt mày, toàn thân run cầm cập, không giám thốt một lời. Chỉ duy có Trần Văn Phúc là vẫn ngồi đó, hai tay nắm chặt, trừng mắt nhìn lũ thổ phỉ. Tên cầm đầu cũng nhận ra điều này. Gã liền rút thanh đao đang cắm trên mặt quầy, đi tới chỗ chàng. Trần Văn Phúc dương mắt nhìn hắn. Gã gằn dọng:
- Thằng nhãi ranh. Mày nhìn gì ông.
Lúc này tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Văn Phúc, những tên thổ phỉ thì coi xem kẻ nào dám gây sự với chúng, còn chủ quán và thực khách thì tỏ vẻ ái ngại. Ai cũng cho rằng chàng sẽ mất mạng.
Trần Văn Phúc vẫn ngồi đó, không lên tiếng. Chỉ có ánh mắt là lộ ra hỏa khí. Trong tâm chàng có mối hận thù sâu nặng với bọn thổ phỉ, sơn tặc chuyên cướp của giết người. Chính vì vậy, ngay khi nghe cuộc chuyện của ba người đàn ông kia, chàng đã có ý định tiêu diệt chúng rồi.
Gã thổ phỉ lại quát lên:
- Ông hỏi mày đó. Mày điếc à.
Trần Văn Phúc vẫn không thèm đáp lại.
Gã thổ phỉ không hiểu điều đó. Hắn chỉ biết từ trước tới nay chưa ai dám nhìn hắn như vậy, chưa ai dám câm lặng trước câu hỏi của hắn. Đối với hắn, kẻ đó phải chết. Hắn liền hứ lên một tiếng lớn rồi vung đao bổ xuống đầu Trần Văn Phúc. Thanh đao xé gió chém xuống.
Cả căn phòng chết lặng. Tất cả mọi người, trừ lũ thổ phỉ đều nhắm tịt mắt lại, không giám chứng kiến cảnh tượng hãi hùng sắp xảy ra.
Nhưng thanh đao còn chưa kịp bổ xuổng thì Trần Văn Phúc đã quán lực đạo vào chiếc bàn, đẩy mạnh nó về phía trước. Gã thổ phỉ bị chiếc bàn xô tới, mất trụ đổ người về phía trước. Thuận thế, Trần Văn Phúc liền tung một quyền mạnh như trời giáng, đánh tên thổ phỉ bật ngược ra sau, ngã sõng xoài trên mặt đất, miệng ộc ra ngụm máu.
Tất cả mọi người lại dồn ánh mắt ngỡ ngàng về phía chàng. Không ai dám tin một chàng trai trẻ lại dám đánh ngã tên phỉ núi Y Vân. Còn bọn phỉ thì đáp ánh mắt thù địch, giận dữ kiêm chút e dè.
Trần Văn Phúc liền đứng phắt dậy, chỉ tay về phí gã thổ phỉ đang nhăn nhó dưới sàn, dõng dạc nói:
- Lũ cặn bã các ngươi, chỉ biết cướp của giết người, sát hại dân chúng. Hôm nay ta quyết bắt các ngươi phải đền tội.
Tên thổ phỉ lổm ngổm bò dậy, vừa run sợ vừa giận dữ. Đưa tay lau máu tươi trên miệng, gã đưa mắt nhìn đồng bọn rồi chỉ tay ra lệnh:
- Giết nó cho tao.
Câu lệnh vừa phát ra, lập tức cả sáu tên còn lại hét lên, vung đao lao vào đòi lấy mạng Trần Văn Phúc.
Nhưng mấy tên thổ phi này Trần Văn Phúc có coi ra gì. Hừ lên một tiếng, chàng đá ngay một cước về bên phải. Ba tên thổ phỉ lập tức xô vào nhau, bay ngược về sau, đập người lên tường rồi gục xuống bất tỉnh. Tiếp đó, nhu chưởng sử ra, một chiêu đã đoạt được đao của tên bên trái, đồng thời tặng cho hắn một chưởng vào giữa ngực, khiến hắn bị hất vọt ra tận cửa. Lúc đó, hai đao phía sau cũng đã chém tới, xả xuống vai chàng. Trần Văn Phúc liền bước nhanh lên một bước, rồi vung song chưởng đánh hồi ra sau, hạ nốt chúng.
Bên ngoài, nghe có tiếng nghỉ hí dài. Chính là tên phỉ khi nãy bị Trần Văn Phúc đánh bay ra cửa thúc ngựa bỏ chạy. Thấy vậy, gã thổ phỉ cầm đầu cũng hốt hoảng quay lưng bỏ chạy. Nhưng chưa ra dến cửa thì từ sau, một hũ rượu phóng tói, mang theo kình lực mạnh mẽ như một chưởng đánh vào lưng hắn, khiến hắn ngã dúi dụi vào tường. Trần Văn Phúc chầm chậm bước lại chỗ hắn trong sự khiếp sợ của lũ thổ phỉ. Tên thổ phỉ nép sát thân vào tường, vẻ mặt hoang mang tột độ, không biết tính mạng bản thân sẽ ra sao nữa. Hắn lắp bắp nói:
- Ngươi là ai. Ngươi dám động vào người của Y Vân.
Trần Văn Phúc nghiến răng hằn giọng đáp:
- Lũ thổ phỉ các ngươi. Hãy chuẩn bị mà sống trong lao ngục.
Rồi chàng đưa ánh mắt đầy giận dữ quét một lượt mấy tên còn lại. Ba tên thì bất tỉnh, hai tên còn lại thì đứng run lẩy bẩy, tay năm năm cây đao như sợ chàng lại đánh tới.
Chứng kiến cảnh này, ai nấy trong quán đều mừng rỡ. Chỉ trừ có lão chủ quán là vẫn tỏ vẻ sầu thảm. Lão giơ tay tỏ ý can ngăn và nói Với Trần Văn Phúc:
- Cậu. Đừng đánh nữa. Cậu tha cho chúng đi.
Quá bất ngờ trước câu nói của lão chủ quán, tất cả mọi người trong quán đều không giám tin vào những điều mình vừa nghe thấy. Trần Văn Phúc liền hỏi lại:
- Ông chủ. Ông nói sao cơ?
Ông chủ quán đáp:
- Tôi nói tôi xin cậu tha cho chúng. Cậu để chúng đi đi.
Lắng nghe rành rọt từng từ một, Trần Văn Phúc càng ngỡ ngàng. Chằng thắc mắc:
- Gì cơ. Ông chủ. Tha cho chúng ư. Sau những gì chúng đã gây ra. Chúng đã đến đây và cướp bóc quán của ông, vậy mà ông lại xin tha cho chúng.
Lão chủ quán gật gật nói:
- Đúng vậy. Tôi xin cậu hãy để chúng đi. Bọn chúng đông và hung hãn lắm, hôm nay cậu bắt vài người của chúng giao cho quan trên, rồi mai chúng lại kéo đến. Tôi cũng muốn yên ổn làm ăn chứ.
Rồi lão xách túi tiền trên mặt quầy run rẩy đưa cho tên thổ phỉ, khẽ nói:
- Thôi, tôi xin anh. Anh cầm giùm số tiền này về thuốc men cho anh em. Quán làm ăn ế ẩm, thực sự chúng tôi chỉ có thế này thôi.
Tên thổ phỉ đực mặt không biết nên làm thế nào.
Đến lúc này, Trần Văn Phúc cũng như mọi người mới ngờ ngợ hiểu ra cách hành sử của lão chủ quán. Lão sợ hôm nay để Trần Văn Phúc bắt mấy tên này giải quan thì ngày mai, bọn phỉ Y Vân sẽ tới trả thù, lúc đó không chỉ cái quán này mà đến cả tính mạng trên đưới chục người trong quán cũng chẳng giữ được. Vì vậy lão chọn sự nhẫn nhục chịu đựng để được sống yên ổn.
Tên thổ phỉ đắn đo một lát liền từ từ đứng dậy, giật túi tiền trong tay lão chủ quán rồi mon mem bước ra cửa, ánh mắt lo sợ vẫn trông chừng Trần Văn Phúc. Mấy tên còn lại thấy vậy cũng thận trọng tiên ra ngoài.
Khi mà bọn chúng chuẩn bị lên lưng ngựa, những tưởng có thể thoát nạn thì từ trong quán, có tiếng Trần Văn Phúc quát lớn:
- Khoan đã.
Rồi từ trong, Trần Văn Phúc vọt ra, sừng sững chắn trước mặt lũ thổ phỉ. Vẻ mặt lại tràn đầy tức giận, chàng vung tay đánh ngã chúng rồi chỉ tay nói lớn:
- Lũ chó má các ngươi. Lão chủ quán đã xin tha cho các ngươi, vậy mà số tiền này các ngươi cũng lấy dược sao. Hừ. Hôm nay dù thế nào đi nữa, ta cũng nhất quyết không tha cho các ngươi. Cả trên đưới Y Vân nữa, sẽ không chừa một ai.
Rồi chàng dùng hai tay nhấc bổng mấy tên, vứt ra giữa đường, miệng thách thức:
- Để xem các ngươi đến đây làm gì ta nào.
Câu nói ám chỉ bọn phỉ Y Vân.
Lúc này có cả vài chục người kéo đến xem. Người thì mạnh bạo, kẻ thì tò mò, thì thầm râm ran:
- Chàng trai này là ai vậy. Sao dại dột quá vậy.
- Hừ. Có người dám đối đầu với phỉ Y Vân cơ à. Hôm nay có án mạng đấy
- Người này có võ đấy. Nhưng đơn độc thế này thì…
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt chất phác, dáng dân cày bước ra khuyên can:
- Chàng trai trẻ, bọn chúng đông và tàn bạo lắm, cậu không chống nổi đâu. Đã bao quân lính mất mạng vì chúng rồi. Cậu nên trốn đi thì hơn. Đừng liều mạng với chúng làm gì.
Mọi người đều lên tiếng đồng tình. Một người khác nói:
- Chỉ một hai canh nữa là chúng kéo đến đây thôi. Cậu nên trốn ngay đi kẻo không kịp.
Tuy nhiên, Trần Văn Phúc tỏ ra quả quyết:
- Tôi sẽ ở đây đợi chúng tới. Giờ tôi bỏ đi thì chúng vẫn cứ kéo đến đây, khi ấy không thấy tôi thì chúng nó sẽ kiếm mọi người xả giận. Tôi không thể bỏ đi được.
Một cậu bé chạc mười hai, mười ba từ đám đông bước ra và nói:
- Em sẽ cùng anh đánh chúng. Anh trai em đã bị bọn chúng giết chết, em phải trả thù.
Trần Văn Phúc nhìn cậu bé. Đôi mắt nó tràn đầy hận thù.
Chàng nói:
- Không cần đâu. Chỉ mình anh thôi. Em về đi. Ở đây nguy hiểm lắm.
Cậu bé nằng nặc:
- Không. Em muốn báo thù.
Một người phụ nữ trung niên từ xa bước tới, hớt hải nói:
- Vinh, con về ngay với mẹ.
Người phụ nữ đó chính là mẹ cậu bé. Bà ta nắm lấy tay và lôi nó đi. Cậu bé kháng cự, giật tay nói lớn:
- Mẹ, con phải trả thù cho anh trai.
Giọng cậu bé ngày một quả quyết.
Bà mẹ nhìn chằm chặp vào đôi mắt cậu bé, rơm rớm nước mắt. Bà ta nói:
- Không. Đó không phải chuyện của con. Con hãy về với mẹ.
Cậu bé vẫn nhất quyết từ chối:
- Nhưng bọn chúng đã giết anh trai con.
Chứng kiến cảnh trước mặt, Trần Văn Phúc càng thấu hiểu nỗi đau mà lũ thổ phỉ đã gây ra cho dân chúng trong vùng. Đôi tay chàng nắm chặt, ánh mắt toát lên chiến ý.
Còn người mẹ thì vừa khóc vừa dùng hết sức bế bổng cậu con trai trên vai, bỏ đi.
Mọi người đứng xem sau rồi cũng dần giải tán, vì sợ lát nữa bọn phỉ Y Vân sẽ kéo đến. Chỉ còn sót một người đàn ông cuối cùng ở lại. Không phải người đó muốn trả thù, mà chỉ đơn giản là để đưa cho Trần Văn Phúc cây gậy tre, rồi cũng bỏ đi.
Trời chiều, cả con phố vắng lặng đến hoang tàn. Nhà nhà đều đóng cửa cài then, không một bóng người lai vãng, khác hẳn vẻ nhộn nhịp khi sáng. Chỉ con từng cơn gió heo may lốc bụi và đám lá khô lên cao. Tất cả đều im lặng chờ một trận chiến sắp xảy ra. Không khí trở lên ngột ngạt và căng thẳng vô cùng.
Trên con đường rộng và dài, một mìnhTrần Văn Phúc trầm lặng đứng đó, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía cuối con đường, chờ đợi. Sáu tên phỉ thì bị cột chặt vào một gốc bàng bên cạnh, thi thoảng lại rên lên một vài tiếng.
Từ xa nơi cuối con đường, lũ thổ phỉ Y Vân kéo đến trong bụi mù. Tiếng hò rú, tiếng vó ngựa dồn dập náo động, mang theo cảm giác hoảng loạn cho người dân trong phố. Cả thảy có hơn sáu chục tên, tên nào cũng mặt mày dữ tợn, xăm trổ khắp người, tay năm năm đao kiếm. Cầm đầu chúng là một gã to con, bặm trợn, mặt gẫy trán dô, tay trái xăm thanh long, tay phải trạm bạch hổ.
Dừng lại trước mặt Trần Văn Phúc, tên đầu đảng liếc mắt trông mấy tay bị trói ở gốc cây rồi hỏi, giọng khàn đặc:
- Đúng là mày làm việc này chứ?
Trần Văn Phúc không thèm đáp lời, đánh mắt sang bên rồi lại thu về như thể câu trả lời đã quá rõ ràng. Tên thổ phỉ cau mày, nghiến răng giận dữ, lại hỏi tiếp:
- Thằng nhãi, nói tao nghe. Mày từ đâu tới? Vì sao động vào người của tao.
Hơn bốn chục tên phỉ im lặng chờ đợi câu trả lời.
Trần Văn Phúc không trả lời, mà chỉ tay về phía chúng, lớn tiếng nói:
- Lũ giặc cướp các người, giết hại bao nhiêu người. Hôm nay ta sẽ bắt các ngươi phải chịu tội.
Câu nói khiến cơn giận đữ của lũ thổ phỉ dâng lên đến cực điểm. Kẻ như chàng bọn chúng phải băm vằm thành trăm mảnh mới hả dạ. Tiêng hò chém giết, tiếng ngựa hí lại vang lên dữ dội. Tên đầu đảng nhếch mép cười nhạt, nói:
- Thằng nhãi, mày muốn làm anh hùng ư. Hừ. Thật đáng thương.
Rồi hắn tiếng cười ghê rợn. Cả lũ thổ phỉ cũng ngạo nghễ cười.
Tiếng cười rú, tiếng khua đao, bước chân ngựa, tất cả như một tấm lưới vô hình, bao trùm lấy Trần Văn Phúc. Nó mang theo sự hỗn loạn, bi thương và căm phẫn tột độ, như thể xung quanh chàng đang là khung cảnh hơn mười năm về trước. Luồng âm thanh hỗn tạp xoáy sâu vào tâm tưởng chàng, bức hận thù bùng phát.
Rồi đột ngột dứt tiếng cười, có tiếng thét lên:
- Giết.
Mệnh lệnh phát ra, lập tức cả lũ thúc ngựa xông lên, đao kiếm ngập trời, tiếng rú vang dội.
- Giết.
/11
|