Chương 66: bị đuổi ra khỏi khách sạn.
Tạ Trác Quân và Vương Lộ chưa từng mệt mỏi như vậy, như thế nào cũng không chịu thiệt, thanh âm có chút bén nhọn nói: “Đúng vậy, chúng tôi muốn khiếu nại, không làm tốt công tác, lại muốn đuổi chúng tôi ra ngoài,,chuyện này hôm nay không thể để yên như vậy!"
Muốn đuổi bọn họ đi, không có cửa đâu!
Nơi này chính là nơi có vị trí tốt nhất, phong cảnh ở bờ biển tuyệt đẹp, nhìn ra cửa là có thể hưởng thụ thỏai mái tắm nắng, những khách sạn khác thì cách nơi này rất xa.
Giám đốc lễ tân vừa nghe bọn họ nói muốn khiếu nại, liền buồn cười.
Đương cô bị dọa a!
C ở khách sạn này làm việc đã 5 năm, có cái cái dạng người gì chưa thấy qua!
Khiếu nại sao? như vậy lãnh đạo mới biết được thì cô sẽ mang tội sao? Cô còn lập được công.
Cô không biết mấy vị này rốt cuộc đã đắc tội với ai, nhưng chắc chắn là người ấy lai lịch không nhỏ, có thể gây ấn tượng trước mặt người đó, không phải sau này tiền đồ của cô sẽ rộng mở hay sao!
Cô tươi cười không có một tia biến hóa, ngữ điệu nhẹ nhàng nói: “Khách sạn của chúng tôi hoan ngênh sự khiếu nại của các vị. Bất quá, nếu phải khiếu nại tôi, tôi cũng không khách khí!"
Cô nói xong, liền dùng bộ đàm gọi tới mười hai nhân viên an ninh mặc đồng phục đen ngắn tay không chút để ý nói: " nơi này có người gây rối, đưa ra ngoài đi!"
Cô nói xong, liền xoa xoa khuôn mặt có chút cứng đờ vì cười, dẫm giầy cao gót "lộc cộc" đi mất, đến một ánh mắt nhìn lại bọn họ cũng không có.
Gặp được khách hàng đang trụt mặt thì liền tươi cười giải thích: "Các vị đại gia không cần để ý đến bọn họ, mọi việc đã được đã được giải quyết, chúc các vị vui chơi vui vẻ!"
Mọi người nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, nhìn về phía sáu người kia với ánh mắt trở nên chán ghét khinh thường.
Mười hai nhân viên an ninh không khách khí, hai người kèm một lôi ra ngoài, không cố kị liền kéo ra ngoài.
Tạ Trác Quân bị hai nhân viên an ninh kéo, thấy xung quanh đều có người dùng ánh mắt khác thường nhìn mình, lại tức lại giận, đột nhiên hất tay bảo vệ ra, nổi giận đùng đùng nói: “Không cần các ngươi đuổi, tự tôi có thể đi!”
Sáu người hứng thú bừng bừng mà đến đây, cuối cùng kết quả lại như là có tang, bị người khác đuổi ra khỏi khách sạn.
Trong lòng hậm hực phẫn nộ quả thực khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả.
Thượng Quan Nhu Tuyết khuôn mặt nhỏ có chút tái nhợt, đầu gối có một lớp băng gạc màu trắng, giờ phút này kéo rương hành lý nửa người dựa vào lồng ngực của Tạ Trác Quân, bỗng nhiên nhớ tới hôm qua gặp được người đàn ông anh tuấn lãnh khốc kia.
Mọi người đều là lần đầu tiên thấy anh ta, nhưng cô lại là lần thứ hai thấy anh ta.
Cô nhìn thấy anh ta cẩn thận che chở Thượng Quan Ngưng để cô ta ngồi vào chiếc xe thể thao trị giá ngàn vạn.
Tài sản hiện giờ của Tạ Trác Quân cũng phải có hơn trăm triệu, nhưng hắn vẫn luyến tiếc chiếc xe cũ.
Nam nhân bên người Thượng Quan Ngưng kia, nếu có thể mua được Aston hàng giới hạn, đã nói lên rằng anh ta có thực lúc hơn Tạ Trác Quân nhiều.
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ bị đuổi đi, là bởi vì anh ta? Bởi vì bọn họ đã đắc tội vớiThượng Quan Ngưng?
Thượng Quan Nhu Tuyết lắc đầu, từ trong đầu loại bỏ ngay ý suy nghĩ hoang đường này.
Làm sao khách sạn này có thể nghe anh ta an bài mà đuổi khác, và ngay cả Thượng Quan Ngưng làm gì có mị lực đến nỗi có thể thu phục mỹ nam lạnh nhạt tôn quý dưới chân.
Cô ta đầu óc đơn giản, đến Tạ Trác Quân còn không được, làm sao có thể khiến nam nhân trầm ổn thong dong kia nghe lời!
Dương Văn Xu thật vất vả mới tới một lần, chưa gì đã bị đuổi đi rồi, khuôn mặt được chăm xóc kĩ lộ ra sự ôn nhu nói: "này tết nhất, chúng ta đừng vì một cái khách sạn đáng ghét mà mất đi hứng thú, tìm một nhà trọ nghỉ tạm là được, rồi ó cơ hội liền điều tra kĩ lại việc này."
Bà ôn nhu tiến lên ôm cánh tay Thượng Quan Chinh, dùng ánh mắt chờ đợi nhìn ông.
Thượng Quan Chinh cũng không hứng thú du sơn ngoạn thủy gì nữa, hơn nữa ông là phó thị trưởng, đi du lịch là một việc mẫn cảm.
Trước mắt là thời điểm mấu chốt ông tranh cử thị trưởnh, mặc dù là bọn họ tự trả tiền du lịch, bị đối thủ cạnh tranh biết, cũng sẽ ác ý bốn phía, bôi nhọ ông sử dụng tiền công đi du lịch hưởng thụ với cả nhà.
Ông đã hoàn toàn mất hết hứng thú du lịch, không quan tâm đến sự chờ đợi của Dương Văn Xu, trực tiếp quyết định: "về thành phố đi!"
Ở thành phố A ông là cán bộ kì cựu, ông còn cần thừa dịp ăn tết nhất còn đi bái phỏng, cho chính mình tranh thủ một ít cơ hội.
Thượng Quan Ngưng không biết những người này đang phẫn nộ cùng buồn rầu, nàng tâm tình đang không tồi, ăn xong cơm sáng liền cùng Cảnh Dật Thần tay nắm tay đi tới bãi biển tắm nắng.
Mang kính râm nằm ở ghế nằm, di động của Cảnh Dật Thần bỗng vang lên một tiếng, anh vừa cầm lên liền thấy, là tổng giám đốc khác sạn gửi tới một tin nhắn: "thưa tổng giám đốc, đã đi rồi."
Nội dung ngắn gọn có chút không rõ, lại làm khóe môi Cảnh Dật Thần nổi lên ý cười.
Anh muốn trị vài người không phải rất đơn giản sao!
Ngô, anh có phải anh nên nhúng chân vô ngành hàng không, cứ như vậy, bọn họ muốn đi du lịch tiếp thì sẽ làm cho bọn họ không có máy bay mà ngồi.
Thượng Quan Ngưng cả người đều đắm chìm trong ánh sáng tràn ngập ấm áp, nằm cực kì thoải mái, cả người lẫn lỗ trân lông đều mở ra, tâm tình rất tốt, cười với Cảnh Dật Thần nói: "nơi này thật tốt! Đây là đang đi hưởng tuần trăng mật sao?"
Cảnh Dật Thần sửng sốt, cười cười, bàn tay to bao bọc lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô, nghiêm túc nói: "không phải, cái này không tính, chờ khi nào hôn lễ xong xuôi thì anh sẽ mang em đi du lịch thế giới, khi đó mới là tuần trăng mật của chúng ta."
Người con gái nào cũng đề có một mộng tưởng được cùng người mình yêu đi du ngoạn khắp thế giới, Thượng Quan Ngưng cũng không ngoại lệ, chỉ là cô không nghĩ tới người này sẽ là Cảnh Dật Thần.
Cô vui vẻ cười cười, không thèm để ý nói: “Hôn lễ đều chỉ là chút trình tự mà thôi, có hay không cũng không sao, nhưng mà chu du thế giới nhất định phải có!”
Trên khuôn mặt anh tuấn của Cảnh Dật hiện ra nét tươi cười nói: “Yên tâm, đều sẽ có!”
……
Ở đại sảng sân bay N thị, Thượng Quan Chinh chờ máy bay để đi về.
Còn lại năm người đều không muốn cứ như vậy mà về thành phố A, muốn ở nơi ấm áp như xuân để du lịch vài ngày.
Tuy rằng vợ không chịu về cùng ông làm ông có chút không vui, nhưng nhìn khôn mặt kiều diễm buồn bã như muốn nói gì đó cho nên vẫn là đồng ý cho bà ấy ở lại.
Máy bay của Thượng Quan Chinh còn hơn một giờ nữa mới cất cánh, ông liền tùy tay lật xem tờ báo mới nhất trong ngày.
Ở đầu bài báo chính là giới thiệu về khách sạn thiên hải, ai cũng tán dương. Khách sạn thiên hải, chính là khách sạn năm sao xa hoa mà bọn họ bị đuổi đi.
Thượng Quan Chinh có thể lên làm phó thị trưởng, tâm cơ, thủ đoạn, đầu óc đều không giống bình thường.
Giờ phút này ông đã từ bị đuổi ra khiến cho sự phẫn nộ của ông tăng lên, một lúc sau đã bớt, ông liền nghiêm túc đọc bản giới thiệu khách sạn.
Ông xem xong, cũng cảm thấy không có cái gì đặc biệt, điểm duy nhất làm ông chú ý chính là, khách sạn thiên hải vân thuộc Tập Đoàn Cảnh Thịnh, là công ty con thuộc sự quản lý của Cảnh Thịnh.
/1680
|