Hào Môn Thiên Giới Tiền Thê

Chương 34 - Bị Hạn Chế Ở Khách Sạn

/412


Như vậy cũng coi như qua được một tuần, Giản Mạt gần như quên mất những tháng ngày yên ổn dần dần lâm vào an nguy.

“Sau việc này có thời gian cùng anh đi uống tách trà không?” Tô Quân Ly ôn hoà nâng khoé miệng cười nhạt, hỏi Giản Mạt.

Tô Quân Ly vừa mới cùng Tường Vũ ký hợp đồng về thiết kế sảnh âm nhạc của anh. (kêu tắt TQL là anh nha, tại vì CBT với STT gọi là hắn rồi, bây giờ mà kêu TQL là hắn nữa mình cảm thấy truyện sẽ bị rối!)

Giản Mạt chỉ bản vẽ thiết kế trong tay, bất đắc dĩ nhún vai, nói: “Hình như......Không có thời gian.”

Tô Quân Ly vừa thấy, biểu hiện liền trở thành vô lực, sau đó ôn nhu cười nhạt, nói: “Thật ra là ngày kia có một buổi diễn tấu từ thiện, muốn hỏi anh có cơ hội mời em làm bạn gái được không?”

“Em?” Giản Mạt có chút kinh ngạc, “Anh đâu thiếu bạn gái chứ?”

“Anh thiếu một cũng sẽ không cùng nhiều người con gái khác tạo thành loại quan hệ phức tạp.....” Tô Quân Ly cười nhẹ.

Giản Mạt nghe vậy, nhất thởi hiểu rõ ý của anh, đây là đang muốn nhờ cô giả vờ ngửa bài, “Xét về bạn bè, xem ra em không thể cự tuyệt rồi.”

Tô Quân Ly nở nụ cười, anh lớn lên vốn là một người ôn hoà tuấn dật, nụ cười này thật khiến người ta cảm thấy giống như một ngọn gió xuân, “Vừa mới về nước không được bao lâu, muốn tìm một người bạn gái quả thật không dễ dàng chút nào.” Thanh âm của anh tràn ngập bắt đắc dĩ.

Giản Mạt có thể hiểu, một con người có địa vị như anh, đa số phụ nữ tiếp cận anh đều có mục đích......Dù sao, bên ngoài tin tức cũng đã truyền ra, Tô lão gia dự định sẽ đem Tô gia giao cho Tô Quân Ly.

“Vinh dự thật đấy, cái này nói ra quả thật không đễ dàng, em là ngoại lệ.” Giản Mạt chớp hai con mắt, sau đó nở nụ cười, “Anh có số điện thoại của em rồi, cũng có thể gọi điện liên lạc cho em....Bây giờ........”

“Em bận sao?” Tô Quân Ly gật gật đầu, cười hiểu ý, “Đến lúc đó anh sẽ liên lạc cho em.”

Giản Mạt gật đầu cười nói xin lỗi, sau đó rời khỏi......

Tô Quân Ly cũng quay người, dựa trên bàn nhìn bóng hình của Giản Mạt, ý cười nơi khoé miệng càng thêm sâu sắc, ngay cả đáy mắt đều là cảm xúc mơ màng.......Anh chưa bao giờ tin cái gọi vừa gặp đã yêu hay là tự nhiên mới nhìn hai lần đã động tâm.

Thế nhưng, người con gái này là Giản Mạt....

Mạch suy nghĩ của Tô Quân Ly hơi ngưng trễ, anh thu hồi tầm mắt sau đó xoay người rời khỏi, thời khắc xuất hiện ở phòng thiết kế, ánh mắt của anh lần thứ hai dừng trên người của Giản Mạt.....Ký ức lúc nhỏ đối với cô giống như một chút cũng không để lại ấn tượng!

Tô Quân Ly có chút cảm giác mất mát rời khỏi, nhưng khoé miệng vẫn duy trì nụ cười......Cũng tốt, một lần nữa nhận thức được chuyện này sẽ trở thành một khởi đầu mới.

Người con gái dũng cảm ấy, sau nhiều năm như vậy thật sự rất vui lại lần nữa gặp lại em.

Giản Mạt bận rộn cả một ngày, cuối cùng đem sơ sót trong bản vẽ thiết kế chỉnh lại thật tốt.......Bởi vì chạy tới chạy lui quá bận, đến khi cô chờ đến thời gian được nghỉ ngơi thì lại là ngồi ở trên bồn cầu.”Cô có nghe nói chuyện gì không?” Bên ngoài truyền đến thanh âm thần bí, “Công trình thiết kế của Giản Mạt đó?”

“Tại sao lại không nghe nói chứ.....” Một thanh âm khác đột nhiên lên tiếng, “Tin tức đó hai ngày nay đã truyền đi khắp nơi rồi, nghe nói cô ta vì hạng mục thiết kế đến hạn cuối một chút cũng không quá.” (ý nói không quá hạn)

“Trước đó tôi nghe Lỵ Lỵ nói tôi đều không tin, hoá ra là thật........”

“Tôi hôm qua có nói cho cô, nhưng cô lại không tin.....” Một thanh âm khác lại lên tiếng, “Quần áo cô ta mặc tôi đều cảm thấy rất quen. Lần kia trang sức của cô ta rơi trên đất, tôi có nhặt lên, lúc đầu nhìn nhãn hiệu cũng không có cảm giác gì......Ai biết được hôm qua tôi lại nhìn thấy ở trên tạp chí. Cái đó chính là trang sức do nhà thiết kế tự tay làm, nghe nói trên thế giới này chỉ có duy nhất một cái, mà nhãn hiệu đó chỉ có những người giàu có mới có thể mua nổi thôi.”

“Thật vậy sao?”

“Không phải là hàng giả đấy chứ?”

“Giả mạo hay đồ xa xỉ mọi người nhìn vào đều có thể phân biệt, ai lại đeo những đồ kém chất lượng làm gì?”

“Cũng phải.....”

“Ôi, các cô nói xem, có phải Giản Mạt bị người ta bao nuôi hay không? Còn có thể nói, hay là cô ta cùng khách hàng của mình lên giường để đổi lấy sự nghiệp như bây giờ, còn có hàng hiệu để dùng, nói ra đúng là không tệ.”

“Tôi thấy không sai, ngươi xem một chút là biết......Tường Vũ nói trắng ra chính là công ty nhỏ, người như Tô Quân Ly và Sở Tử Tiêu là gì chứ? Dựa vào cái gì để coi trọng Tường Vũ đây? Hơn nữa, thiết kế đều là do Giản Mạt vẽ........”“Hừ, bình thường nhìn bên ngoài là một người thanh thuần, hoá ra cũng chỉ là người đi cửa sau.”

Giản Mạt nghe thấy bên ngoài cao giọng bàn luận, khoé miệng đột nhiên nhếch lên cười lạnh khinh bỉ........Phòng rửa tay vĩnh viễn là nơi để người khác nói xấu, nhưng cũng là nơi dễ dàng bị phát hiện.

Nhấn bơm nước ở dưới, Giản Mạt lãnh đạm đi ra ngoài, sau đó trước khuôn mặt ngạc nhiên đột nhiên chuyển sang co giật của ba nữ nhân kia đi đến rửa tay.....Chậm rãi rút giấy lau tay, vứt vào thùng rác,

Giản Mạt xoay người nhìn về phía ba nữ nhân kia, hai người ở phòng hành chính, một người ở phòng nội vụ, “Cá nhân tôi đề nghị, mấy người các cô nếu muốn nói xấu người khác trước tiên phải xác định xem có ai nghe thấy hay không đã, nếu không sẽ ép người khác nghe những đều họ không muốn nghe đâu.” Cô lạnh nhạt nói, “Nhiều chuyện như vậy có lẽ ước nguyện ban đầu của mấy cô là vi có lòng ganh tỵ, kết quả sẽ trở nên huyên náo gây bất hoà...Ba cô thấy có phải không?”

Ba người bị chính người mình đang nói xấu bắt được, có chút xấu hổ.

“Các cô cứ tiếp tục......Tôi không quấy rầy các cô nữa.” Giản Mạt cười nhạt, sau đó bình tình xoay người rời khỏi.

“Giờ trò cái gì chứ......”

“Cái này gọi là lợn chết không sợ nước sôi!”

Có âm thanh lờ mờ trong phòng rửa tay truyền ra, sắc mặt Giản Mạt trở nên lạnh lùng....

Có những người, trời sinh đã muốn giẫm đạp lên người khác để làm thú vui. Loại người như vậy, mặc kệ người khác cố gắng thân mật cỡ nào đều không có cách nào đối với bọn họ sinh ra hảo cảm.

Nói không để ý đến sao?

Làm gì có khả năng đó......Thế nhưng cô có thể làm được gì chứ? Cũng không thể cấm người khác nói được.

Tiếng chuông di động cắt ngang mạch suy nghĩ của Giản Mạt, cô lấy ra khỏi túi nhìn qua, dãy số không có lưu lại, số đuôi là 3719.....Nhìn đến số đuôi. trong lòng Giản Mạt đột nhiên “lộp bộp“.

Đơn giản chỉ là, số đuôi này, là số đuôi di động trước đây của cô......3719, cô từng nói cho Sở Tử Tiêu biết chữ số này đại biểu cho tình thâm như trước.

Sững sờ ở tại chỗ, tay Giản Mạt đột nhiên trở nên run rẩy, không thể khống chế được.

Sau đó tiếng di động vẫn tiếp tục vang lên, dường như không để Giản Mạt có thể phất lờ.

Cuối cùng, Giản Mạt chỉ có thể ổn định tâm trạng, đặt điện thoại bên tai sau đó hít sâu, dùng giọng điệu nghề nghiệp nói, “Xin chào, tôi là Giản Mạt, xin hỏi là ai vậy?”

Di động đầu bên kia trầm mặc, nhưng ngay lập tức thanh âm chứa đựng hơi thở trầm thấp truyền đến, “Sở Tử Tiêu....” Dừng một lúc, hắn nói tiếp, “Bảy giờ tối, đến khách sạn Phi Thiên chờ tôi.”

Giản Mạt đột nhiên nhăn mày, “Không thể!”

“Tôi chỉ có đêm nay rảnh rỗi, nếu như cô muốn bàn luận về dự án thiết kế......” Thanh âm lạnh lùng của Sở Tử Tiêu truyề tới.

Giản Mạt lại hít một hơi thật sâu, “Gặp mặt không nhất định phải ở khách sạn.”

Bên kia lại trầm mặc, nhưng ngay lập tức đã truyền đến thanh âm lạnh lùng cười chế nhạo của Sở Tử Tiêu, “Giản Mạt, suy nghĩ của cô bây giờ quả thật sai lầm.”

“..............” Giản Mạt cứng người ở tại chỗ.

“Nếu như tôi nhớ không nhầm, Phi Thiên còn có cả phòng ăn, nơi uống cà phê, rảnh rỗi cũng có thể đến hoa viên........” Thanh âm lạnh lùng của Sở Tử Tiêu vang lên, “Hay là phải nói rằng, nam nhân hẹn cô đi khách sạn, cũng chỉ để mướn phòng?”

Giản Mạt trong nháy mắt siết chặt tay, đối với ngữ điệu chế nhạo của Sở Tử Tiêu, cô chỉ có thể cắn răng chịu đựng, “Vậy xin hỏi, Sở luật sư dự định sẽ ở phòng ăn hay sảnh cà phê, hoặc là gặp nhau ở hoa viên?”

Sở Tử Tiêu nở nụ cười, nhưng cười như vậy thông qua sóng vô tuyến lại khiến Giản Mạt có chút chói tai, “Ở phòng 3719, thẻ phòng khi cô đến sẽ có người đưa cho cô.”

Giản Mạt đầu tiên là sững sờ, lập tức bộc phát ra, cầm lấy di động quát, “Sở Tử Tiêu, anh khốn nạn!”

/412

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status