Edit: Cố Tư Yên
“Có ý gì sao?” Cố Bắc Thần bật cười, nhưng nụ cười tắt dần, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Sơ, chậm rãi nói: “Em biết vì sao anh vẫn kiên nhẫn chờ em tự nói ra nguyên nhân em bỏ đi vào năm năm trước không? Là vì, anh muốn chính miệng em nói ra giao dịch giữa em và ba của em!”
Thẩm Sơ lập tức hoảng sợ!
Cố Bắc Thần tiếp tục nói: “Anh biết mục đích em quay về, anh lúc đó lại nghĩ… có phải nếu anh còn tình cảm với em, em cũng vậy, thì em sẽ không can thiệp vào việc này.”
“Chỉ đáng tiếc…” Cố Bắc Thần tiếp tục nói, “Anh đối với em cũng đã không còn cảm giác, sau cùng nhận ra cũng chỉ là một tình cảm đã kết thúc. Mà em… cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thật sự có ý định ở bên cạnh anh!” Giọng nói Cố Bắc Thần lạnh băng, “Nếu có, cũng chỉ để anh trở thành bàn đạp… để đạt được sự thành công của riêng em!”
Thẩm Sơ tức thì mở to mắt ngạc nhiên nhìn Cố Bắc Thần, tại khoảnh khắc này, cô cảm thấy thân thể cứng đờ, không thể suy nghĩ gì nữa…
“Anh đã biết tất cả?” Thẩm Sơ hỏi một cách mơ hồ.
Cố Bắc Thần nhẹ cau mày, “Đúng, anh biết… chính là sau khi em bỏ đi không lâu, anh đã biết.”
Thẩm Sơ cười tự giễu bản thân, lúc này cô cảm thấy bản thân mình thật đáng bị cười nhạo! “Nếu đã biết, vì sao khi em trở về anh lại đối xử với em tốt, lại chăm sóc em như vậy?” Cô vừa khóc vừa chất vấn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần nhíu mày, “Anh đã nói… anh cần một câu trả lời chính thức!”
Con người ai cũng có tính cố chấp. Cố Bắc Thần cũng không ngoại lệ!
Thời điểm Thẩm Sơ vừa mới trở về, quả thật anh có chút suy nghĩ, nếu như anh đối với cô còn có tình cảm, có lẽ cũng đã nhượng bộ bỏ qua vụ việc của JK… Hoặc có lẽ mọi chuyện cũng sẽ thay đổi?
Đáng tiếc, điều “nếu như” đó không tồn tại…
JK nhất định phải đoạt được, chỉ là từng bước từng bước thực hiện kế hoạch.
Mà tình cảm, không còn nghĩa là không còn…
Tình cảm của anh và Giản Mạt như một lẽ tự nhiên, cứ đến mà cả hai bên đều không cảm nhận được… Chỉ là trước đây anh không nhận ra, chỉ đến khi Thẩm Sơ trở về, tự bản thân so sánh thì đã biết được câu trả lời.
“Chỉ vì một câu trả lời chính thức, vậy mà… anh lợi dụng em?” Thẩm Sơ cười một cách thê lương. Cố Bắc Thần không nói gì, sự im lặng đã thay anh trả lời!
“Cố Bắc Thần!” Thẩm Sơ tức giận, cắn răng nói, “Anh mới chính là người thay lòng đổi dạ, cuối cùng lại đổ hết lỗi lầm lên em…” Cô gào thét chất vấn, ánh mắt oán hận nhìn Cố Bắc Thần, tức giận cầm túi xách rời khỏi phòng.
“RẦM” tiếng đóng cửa phòng, âm thanh của sự tức giận, phẫn nộ, kiêu ngạo của người vừa bỏ đi gây ra, nhưng thật sự trong lòng Cố Bắc Thần còn có thể quan tâm?
Chỉ là trong đáy mắt anh lộ ra thất vọng… Năm năm trước tình cảm của cô đối với anh là giả dối, năm năm vì anh trở về cũng là giả dối… Mà cô lại dùng thủ đoạn để hãm hại Mạt Nhi, điều này thì là thật!
Khoé miệng Cố Bắc Thần nở nụ cười tự giễu lạnh lùng!
Mạc Thiếu Sâm đứng ở cửa sổ trong phòng làm việc của Cố Bắc Thần, ánh mặt trời ấm áp dường như xoá tan đi sự lạnh lẽo bình thường trên người anh ta…
Nghĩ lại một khắc kia, anh ta cũng không tin Thẩm Sơ cuối cùng lại lấy phần tài liệu đó ra… Có phải thời gian có thể thay đổi tất cả? Quyền lợi, danh vọng có thể làm một người thay đổi?
Mạc Thiếu Sâm quả thật không biết, nhưng anh biết… tối hôm nay nhìn thấy Thẩm Sơ, lòng của mình thật sự đau…
Ánh nắng bên ngoài rất ấm áp, nhưng trong không khí đều là hơi thở lạnh lẽo.
Hậu sự của Tô Mặc được tiến hành rất nhanh, làm cho người khác muốn vấn vương bà thì cũng không cách gì níu giữ được.
Bên cạnh một của Giản Triển Phong đã có thêm một ngôi mộ, Giản Mạt tự tay để tro cốt của Tô Mặc vào… Lúc này, bên cạnh cô chỉ có Tô Quân Ly và Lý Tiểu Nguyệt!
Giản Mạt tĩnh lặng đứng trước mộ cha mẹ, nhìn dòng chữ khắc tên Tô Mặc màu đỏ au, cùng tên Giản Triển Phong, hai ngôi mộ cứ như vậy ở bên cạnh nhau, tầm mắt cô có chút trống rỗng mơ màng… Lúc còn sống ba và mẹ rất yêu nhau, giờ vẫn có thể ở bên nhau…
Lý Tiểu Nguyệt vì có công việc lại phải rời khỏi trước.
Giản Mạt không khóc, thậm chí trên mặt không thể hiện bất kỳ tâm tình gì, nhìn cô dường như cực kỳ bình thản, điều này ngược lại khiến Tô Quân Ly không khỏi lo lắng: “Mạt Mạt, cũng là lúc để dì yên tâm ra đi!”
Giản Mạt không đáp, chỉ nhẹ nhàng động đậy mi mắt…
Tô Quân Ly lại càng lo lắng, “Mạt Mạt…”
“Em muốn yên tĩnh một mình,” Giản Mạt thẫn thờ mở miệng, “Quân Ly, phiền anh để em một mình trong chốc lát nhé?”
Tô Quân Ly không yên tâm, anh không muốn để cô một mình… Thế nhưng anh hiểu rõ tính cách Giản Mạt, sự kiên trì của cô sắp vượt quá giới hạn. Có lẽ lúc này nên để cô ở một mình vẫn là tốt nhất. Không thì cô ấy thật không thể đứng vững nữa!
“Anh ở ngoài chờ em…” Tô Quân Ly đành mở miệng, vẫn lo lắng nhìn Giản Mạt, rồi xoay người ra bên ngoài nghĩa trang.
Lúc này là buổi chiều tà, mặt trời đã chìm dần ở phía tây thành phố, bầu không khí lúc này trở nên hơi se lạnh. Bàn tay Giản Mạt hơi ửng đỏ vì lạnh, cô nhẹ nhàng vuốt ve mộ bia lạnh giá trước mặt mà không có bất kỳ biểu tình gì.
Phải bộc phát cảm xúc ư? Không cần thiết nữa…
Mẹ cô sẽ không qua khỏi, thật ra từ lâu bác sĩ Vương cũng đã ngầm ám chỉ rất rõ ràng rồi, không phải sao? Cũng giống như cuộc hôn nhân của cô và Cố Bắc Thần, từ lúc bắt đầu đã biết trước kết cục!
Mặt trời lặn ở chân trời phía tây, rặng mây đỏ kéo thành một đường dài lưu lại, khung cảnh mỹ lệ làm người ta muốn nhìn mãi,...
Giản Mạt tựa người ôm lấy mộ, hai má cô dán chặt trên mộ bia lạnh lẽo, “Ba, mẹ… con sẽ sống thật kiên cường, sẽ không làm ba mẹ thất vọng!” Mũi cô bắt đầu chua xót, tầng hơi nước trong hốc mắt mờ mịt, nhưng trên khoé miệng cô lại là một nụ cười kiên cường, “Ba! Con nhất định sẽ dùng thành tựu của con để làm ba hãnh diện… Con sẽ nói cho mọi người, con gái của Giản Triển Phong có thể làm được gì!”
Gió thổi nhẹ nhàng, làm rơi những bông tuyết nhỏ trên cây xuống, rơi vào Giản Mạt… Cô đứng dậy rời khỏi, những vết chân đau buồn rời khỏi mộ cha mẹ, một trận gió thổi qua làm mọi thứ trở nên hư ảo!
“Phiền anh đưa em về!” Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng.
Tô Quân Ly nhíu mày, “Em đã một ngày không ăn gì rồi…” Anh nhìn xuống bụng của Giản Mạt, “Dù em không có khẩu vị để ăn, nhưng trong bụng em…” Anh không nói gì nữa, chỉ là tâm tình càng thêm lo lắng trầm trọng.
Giản Mạt động đậy ánh mắt, tay cô khẽ đặt trên bụng, đáy mắt cô thoáng qua vẻ nhu tình… Trước đây cô thường dùng thuốc tránh thai, nhưng sau chuyện của Tiểu Nguyệt xảy ra thì bác sĩ nói thuốc tránh thai rất có hại, từ đó Cố Bắc Thần không cho cô dùng nữa… anh nói sẽ tự kiểm soát.
Đúng thực là từ đó anh luôn kiểm soát không để phát sinh, chỉ trừ lần đó… anh và cô đều bị phẫn nộ mà không kiểm soát, cũng hoàn toàn không để ý chuyện này.
Ông trời đóng đi một cánh cửa, lại mở ra một cánh cửa khác trước mắt… Mẹ đi rồi, một sinh mạng nhỏ lại đột nhiên nảy mầm trong bụng cô.
“Em tính nói cho anh ta như thế nào?” Tô Quân Ly lái xe rời khỏi, hướng đến nhà trọ Hoa tỷ, anh đã gọi báo sẽ dẫn Mạt Mạt tới dùng chút canh bổ dưỡng.
Giản Mạt cũng không biết Tô Quân Ly đang hỏi về việc của mẹ mình, hay việc của đứa bé, nhưng chuyện nào thì cô tạm thời cũng không muốn nói.
Đến Hoa tỷ uống chút canh bổ dưỡng, Giản Mạt cũng chỉ biết buộc mình phải dùng. Tô Quân Ly biết cô không có khẩu vị gì lúc này, nhưng cũng không ép, chỉ lẳng lặng để thêm canh bổ dưỡng trong một hộp giữ nhiệt để cô mang theo, nếu như tối đến có đói thì cũng có sẵn mà dùng.
Hai người chưa kịp ra khỏi cửa, đúng lúc tivi đến mục tin tức… Người biên tập viên trên tivi đọc tin tức: “Theo báo cáo, tập đoàn Đế Hoàng hôm nay đã chấm dứt quyền khống chế cổ phần của toàn thể JK, ngày mai ở trụ sở JK sẽ có buổi họp ban giám đốc lâm thời… Lịch sử phát triển của JK sẽ sang một trang mới!”
Bà chủ tiệm sát phía sau liền nói, “Nghe nói Đế Hoàng vốn là sẽ thu mua toàn bộ JK, giờ lại vì đàm phán với người chủ mới, đại diện tập đoàn JK giờ từ Thẩm Hàng Chi lại trở thành thiên kim tiểu thư Thẩm Sơ, từ dự định thu mua giờ lại thành chỉ là nắm phần lớn cổ phần!”
“Phần sau mời xem báo cáo chi tiết…”
Phần báo cáo chi tiết cùng phân tích gì đó, Giản Mạt không nghe lọt tai chữ nào, chỉ lặng lẽ mang giày vào, chào chủ quán rồi rời khỏi…
Tô Quân Ly nhìn Giản Mạt thẫn thờ đi tới trước thanh máy, không buồn nhấn nút, anh đau lòng nhìn cô… Thật sự muốn bước đến nói với cô một câu: Mạt Mạt, hãy rời khỏi anh ta…. Sau này đã có anh ở bên cạnh em!
“Có ý gì sao?” Cố Bắc Thần bật cười, nhưng nụ cười tắt dần, ánh mắt sâu thẳm nhìn Thẩm Sơ, chậm rãi nói: “Em biết vì sao anh vẫn kiên nhẫn chờ em tự nói ra nguyên nhân em bỏ đi vào năm năm trước không? Là vì, anh muốn chính miệng em nói ra giao dịch giữa em và ba của em!”
Thẩm Sơ lập tức hoảng sợ!
Cố Bắc Thần tiếp tục nói: “Anh biết mục đích em quay về, anh lúc đó lại nghĩ… có phải nếu anh còn tình cảm với em, em cũng vậy, thì em sẽ không can thiệp vào việc này.”
“Chỉ đáng tiếc…” Cố Bắc Thần tiếp tục nói, “Anh đối với em cũng đã không còn cảm giác, sau cùng nhận ra cũng chỉ là một tình cảm đã kết thúc. Mà em… cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ thật sự có ý định ở bên cạnh anh!” Giọng nói Cố Bắc Thần lạnh băng, “Nếu có, cũng chỉ để anh trở thành bàn đạp… để đạt được sự thành công của riêng em!”
Thẩm Sơ tức thì mở to mắt ngạc nhiên nhìn Cố Bắc Thần, tại khoảnh khắc này, cô cảm thấy thân thể cứng đờ, không thể suy nghĩ gì nữa…
“Anh đã biết tất cả?” Thẩm Sơ hỏi một cách mơ hồ.
Cố Bắc Thần nhẹ cau mày, “Đúng, anh biết… chính là sau khi em bỏ đi không lâu, anh đã biết.”
Thẩm Sơ cười tự giễu bản thân, lúc này cô cảm thấy bản thân mình thật đáng bị cười nhạo! “Nếu đã biết, vì sao khi em trở về anh lại đối xử với em tốt, lại chăm sóc em như vậy?” Cô vừa khóc vừa chất vấn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần nhíu mày, “Anh đã nói… anh cần một câu trả lời chính thức!”
Con người ai cũng có tính cố chấp. Cố Bắc Thần cũng không ngoại lệ!
Thời điểm Thẩm Sơ vừa mới trở về, quả thật anh có chút suy nghĩ, nếu như anh đối với cô còn có tình cảm, có lẽ cũng đã nhượng bộ bỏ qua vụ việc của JK… Hoặc có lẽ mọi chuyện cũng sẽ thay đổi?
Đáng tiếc, điều “nếu như” đó không tồn tại…
JK nhất định phải đoạt được, chỉ là từng bước từng bước thực hiện kế hoạch.
Mà tình cảm, không còn nghĩa là không còn…
Tình cảm của anh và Giản Mạt như một lẽ tự nhiên, cứ đến mà cả hai bên đều không cảm nhận được… Chỉ là trước đây anh không nhận ra, chỉ đến khi Thẩm Sơ trở về, tự bản thân so sánh thì đã biết được câu trả lời.
“Chỉ vì một câu trả lời chính thức, vậy mà… anh lợi dụng em?” Thẩm Sơ cười một cách thê lương. Cố Bắc Thần không nói gì, sự im lặng đã thay anh trả lời!
“Cố Bắc Thần!” Thẩm Sơ tức giận, cắn răng nói, “Anh mới chính là người thay lòng đổi dạ, cuối cùng lại đổ hết lỗi lầm lên em…” Cô gào thét chất vấn, ánh mắt oán hận nhìn Cố Bắc Thần, tức giận cầm túi xách rời khỏi phòng.
“RẦM” tiếng đóng cửa phòng, âm thanh của sự tức giận, phẫn nộ, kiêu ngạo của người vừa bỏ đi gây ra, nhưng thật sự trong lòng Cố Bắc Thần còn có thể quan tâm?
Chỉ là trong đáy mắt anh lộ ra thất vọng… Năm năm trước tình cảm của cô đối với anh là giả dối, năm năm vì anh trở về cũng là giả dối… Mà cô lại dùng thủ đoạn để hãm hại Mạt Nhi, điều này thì là thật!
Khoé miệng Cố Bắc Thần nở nụ cười tự giễu lạnh lùng!
Mạc Thiếu Sâm đứng ở cửa sổ trong phòng làm việc của Cố Bắc Thần, ánh mặt trời ấm áp dường như xoá tan đi sự lạnh lẽo bình thường trên người anh ta…
Nghĩ lại một khắc kia, anh ta cũng không tin Thẩm Sơ cuối cùng lại lấy phần tài liệu đó ra… Có phải thời gian có thể thay đổi tất cả? Quyền lợi, danh vọng có thể làm một người thay đổi?
Mạc Thiếu Sâm quả thật không biết, nhưng anh biết… tối hôm nay nhìn thấy Thẩm Sơ, lòng của mình thật sự đau…
Ánh nắng bên ngoài rất ấm áp, nhưng trong không khí đều là hơi thở lạnh lẽo.
Hậu sự của Tô Mặc được tiến hành rất nhanh, làm cho người khác muốn vấn vương bà thì cũng không cách gì níu giữ được.
Bên cạnh một của Giản Triển Phong đã có thêm một ngôi mộ, Giản Mạt tự tay để tro cốt của Tô Mặc vào… Lúc này, bên cạnh cô chỉ có Tô Quân Ly và Lý Tiểu Nguyệt!
Giản Mạt tĩnh lặng đứng trước mộ cha mẹ, nhìn dòng chữ khắc tên Tô Mặc màu đỏ au, cùng tên Giản Triển Phong, hai ngôi mộ cứ như vậy ở bên cạnh nhau, tầm mắt cô có chút trống rỗng mơ màng… Lúc còn sống ba và mẹ rất yêu nhau, giờ vẫn có thể ở bên nhau…
Lý Tiểu Nguyệt vì có công việc lại phải rời khỏi trước.
Giản Mạt không khóc, thậm chí trên mặt không thể hiện bất kỳ tâm tình gì, nhìn cô dường như cực kỳ bình thản, điều này ngược lại khiến Tô Quân Ly không khỏi lo lắng: “Mạt Mạt, cũng là lúc để dì yên tâm ra đi!”
Giản Mạt không đáp, chỉ nhẹ nhàng động đậy mi mắt…
Tô Quân Ly lại càng lo lắng, “Mạt Mạt…”
“Em muốn yên tĩnh một mình,” Giản Mạt thẫn thờ mở miệng, “Quân Ly, phiền anh để em một mình trong chốc lát nhé?”
Tô Quân Ly không yên tâm, anh không muốn để cô một mình… Thế nhưng anh hiểu rõ tính cách Giản Mạt, sự kiên trì của cô sắp vượt quá giới hạn. Có lẽ lúc này nên để cô ở một mình vẫn là tốt nhất. Không thì cô ấy thật không thể đứng vững nữa!
“Anh ở ngoài chờ em…” Tô Quân Ly đành mở miệng, vẫn lo lắng nhìn Giản Mạt, rồi xoay người ra bên ngoài nghĩa trang.
Lúc này là buổi chiều tà, mặt trời đã chìm dần ở phía tây thành phố, bầu không khí lúc này trở nên hơi se lạnh. Bàn tay Giản Mạt hơi ửng đỏ vì lạnh, cô nhẹ nhàng vuốt ve mộ bia lạnh giá trước mặt mà không có bất kỳ biểu tình gì.
Phải bộc phát cảm xúc ư? Không cần thiết nữa…
Mẹ cô sẽ không qua khỏi, thật ra từ lâu bác sĩ Vương cũng đã ngầm ám chỉ rất rõ ràng rồi, không phải sao? Cũng giống như cuộc hôn nhân của cô và Cố Bắc Thần, từ lúc bắt đầu đã biết trước kết cục!
Mặt trời lặn ở chân trời phía tây, rặng mây đỏ kéo thành một đường dài lưu lại, khung cảnh mỹ lệ làm người ta muốn nhìn mãi,...
Giản Mạt tựa người ôm lấy mộ, hai má cô dán chặt trên mộ bia lạnh lẽo, “Ba, mẹ… con sẽ sống thật kiên cường, sẽ không làm ba mẹ thất vọng!” Mũi cô bắt đầu chua xót, tầng hơi nước trong hốc mắt mờ mịt, nhưng trên khoé miệng cô lại là một nụ cười kiên cường, “Ba! Con nhất định sẽ dùng thành tựu của con để làm ba hãnh diện… Con sẽ nói cho mọi người, con gái của Giản Triển Phong có thể làm được gì!”
Gió thổi nhẹ nhàng, làm rơi những bông tuyết nhỏ trên cây xuống, rơi vào Giản Mạt… Cô đứng dậy rời khỏi, những vết chân đau buồn rời khỏi mộ cha mẹ, một trận gió thổi qua làm mọi thứ trở nên hư ảo!
“Phiền anh đưa em về!” Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng.
Tô Quân Ly nhíu mày, “Em đã một ngày không ăn gì rồi…” Anh nhìn xuống bụng của Giản Mạt, “Dù em không có khẩu vị để ăn, nhưng trong bụng em…” Anh không nói gì nữa, chỉ là tâm tình càng thêm lo lắng trầm trọng.
Giản Mạt động đậy ánh mắt, tay cô khẽ đặt trên bụng, đáy mắt cô thoáng qua vẻ nhu tình… Trước đây cô thường dùng thuốc tránh thai, nhưng sau chuyện của Tiểu Nguyệt xảy ra thì bác sĩ nói thuốc tránh thai rất có hại, từ đó Cố Bắc Thần không cho cô dùng nữa… anh nói sẽ tự kiểm soát.
Đúng thực là từ đó anh luôn kiểm soát không để phát sinh, chỉ trừ lần đó… anh và cô đều bị phẫn nộ mà không kiểm soát, cũng hoàn toàn không để ý chuyện này.
Ông trời đóng đi một cánh cửa, lại mở ra một cánh cửa khác trước mắt… Mẹ đi rồi, một sinh mạng nhỏ lại đột nhiên nảy mầm trong bụng cô.
“Em tính nói cho anh ta như thế nào?” Tô Quân Ly lái xe rời khỏi, hướng đến nhà trọ Hoa tỷ, anh đã gọi báo sẽ dẫn Mạt Mạt tới dùng chút canh bổ dưỡng.
Giản Mạt cũng không biết Tô Quân Ly đang hỏi về việc của mẹ mình, hay việc của đứa bé, nhưng chuyện nào thì cô tạm thời cũng không muốn nói.
Đến Hoa tỷ uống chút canh bổ dưỡng, Giản Mạt cũng chỉ biết buộc mình phải dùng. Tô Quân Ly biết cô không có khẩu vị gì lúc này, nhưng cũng không ép, chỉ lẳng lặng để thêm canh bổ dưỡng trong một hộp giữ nhiệt để cô mang theo, nếu như tối đến có đói thì cũng có sẵn mà dùng.
Hai người chưa kịp ra khỏi cửa, đúng lúc tivi đến mục tin tức… Người biên tập viên trên tivi đọc tin tức: “Theo báo cáo, tập đoàn Đế Hoàng hôm nay đã chấm dứt quyền khống chế cổ phần của toàn thể JK, ngày mai ở trụ sở JK sẽ có buổi họp ban giám đốc lâm thời… Lịch sử phát triển của JK sẽ sang một trang mới!”
Bà chủ tiệm sát phía sau liền nói, “Nghe nói Đế Hoàng vốn là sẽ thu mua toàn bộ JK, giờ lại vì đàm phán với người chủ mới, đại diện tập đoàn JK giờ từ Thẩm Hàng Chi lại trở thành thiên kim tiểu thư Thẩm Sơ, từ dự định thu mua giờ lại thành chỉ là nắm phần lớn cổ phần!”
“Phần sau mời xem báo cáo chi tiết…”
Phần báo cáo chi tiết cùng phân tích gì đó, Giản Mạt không nghe lọt tai chữ nào, chỉ lặng lẽ mang giày vào, chào chủ quán rồi rời khỏi…
Tô Quân Ly nhìn Giản Mạt thẫn thờ đi tới trước thanh máy, không buồn nhấn nút, anh đau lòng nhìn cô… Thật sự muốn bước đến nói với cô một câu: Mạt Mạt, hãy rời khỏi anh ta…. Sau này đã có anh ở bên cạnh em!
/412
|