Đèn neon lấp lánh trong đêm, một chiếc BMW X6M chạy như bay trên đường phố của Lạc Thành, giống như một con tàu chở rồng...
Tin tin tin --
Bởi vì chiếc xe BMW kia chạy với tốc độ quá nhanh, rước lấy rất nhiều tiếng còi xe bất mãn, nhưng nghiễm nhiên, chiếc xe kia một chút cũng không có ý định chạy chậm lại.
Đáy mắt âm trầm lạnh lẽo của Sở Tử Tiêu xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía trước, tay lái ở trong tay hắn giống như cỗ máy linh hoạt, chưa từng có nửa điểm lệch lạc.
Két --
Thanh âm phanh gấp chói tai vang lên ở trước cửa của một nhà hàng cơm Tây, Sở Tử Tiêu liếc nhìn đại sảnh của nhà hàng, tin tức nói bọn họ đang ăn cơm ở trong này!
Thu hồi tầm mắt, Sở Tử Tiêu cởi dây nịt an toàn ra, mở cửa xuống xe, sau đó định đi vào bên trong...
Trùng hợp thay khi hắn mới vừa bước đến cửa, liền nhìn thấy Tô Quân Ly và Giản Mạt cùng nhau đi ra...
Giản Mạt không nghĩ đến ở chỗ này lại có thể đụng phải Sở Tử Tiêu, hơi sững sờ một chút, lập tức vẻ mặt lại trở nên nhàn nhạt ý cười, cùng Tô Quân Ly tiến lên.
Ánh mắt sâu thẳm của Sở Tử Tiêu đầu tiên là nhìn vào Tô Quân Ly, lập tức tầm mắt rơi vào trên người Giản Mạt... Ngực xuất hiện một loại đau đớn ép tới khiến hắn sắp nổ tung, ở chỗ sâu trong đáy mắt dường như muốn nứt toác, phun ra dòng nham thạch nóng cháy, khiến hắn cháy rụi trong phút chốc.
Tô Quân Ly hơi nhíu mày lại, đi bên cạnh Giản Mạt, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, nhưng vẫn ôn nhuận mở miệng nói: Sở Thiếu tới đây để dùng cơm sao?
Sở Tử Tiêu lại liếc nhìn Tô Quân Ly, không để ý đến Giản Mạt, chỉ là hỏi: Em cùng anh ta có quan hệ như thế nào?
Giản Mạt khẽ nhíu mày, lập tức khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, Anh nghĩ chúng tôi là loại quan hệ gì thì chính là loại quan hệ đó... Cô mỉm cười xinh đẹp, vẻ mặt làm như không có chuyện gì xảy ra.
Anh phải nghĩ như thế nào đây? Sở Tử Tiêu chế nhạo nói, nhưng trong ánh mắt lại có một tia ẩn nhẫn, Mạt Mạt, anh thế nào cũng không biết được, em từ lúc nào lại đi kết hôn với tam thiếu của Tô Gia?
Đáy mắt Giản Mạt lướt qua một tia kinh ngạc, thế nhưng, rất nhanh liền biến mất không dấu vết.
Mặc dù không biết lời nói của Sở Tử Tiêu là có ý gì, thế nhưng, Giản Mạt chỉ có thể nghĩ đến việc nhất định cô và Tô Quân Ly đã xuất hiện scandal...
Hình như... Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng, Tôi và Quân Ly có quan hệ gì, cũng không liên quan đến anh, không phải sao?
Sở Tử Tiêu nhìn Giản Mạt, cô một chút ý định phản bác cũng không có, thậm chí còn vui vẻ thừa nhận, lập tức tức giận nói, Giản Mạt, em chẳng lẽ quên rằng em cùng Bắc Thần có quan hệ hôn nhân rồi sao? Hắn cắn răng chất vấn, Như thế nào em lại đi kết hôn với Tô Quân Ly?
Giản Mạt cười, càng cười càng trở nên xán lạn, Không có ý gì cả... Tôi cùng Cố Bắc Thần đã ly hôn rồi! Cho nên, ngay cả khi anh có là luật sư biện hộ đi chăng nữa, sợ rằng cũng không thể nói tôi trùng hôn được!
Sở Tử Tiêu lập tức mở to hai mắt nhìn, Em cùng Bắc Thần ly hôn rồi?
Đúng! Giản Mạt cười cười, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm, làm cho người ta nhìn không ra sự bi thương của cô.
Chuyện này xảy ra khi nào, tại sao anh lại không biết? Sở Tử Tiêu đột nhiên cảm giác mình giống như một thằng ngốc.
Hắn dùng cổ phần của Đế Hoàng đến bức Bắc Thần cùng Mạt Mạt ly hôn, nhưng mà, bọn họ ly hôn khi nào, hắn cũng không biết?
Tô Quân Ly âm thầm nhíu mày, đối với những lời chất vấn của Sở Tử Tiêu có chút bất mãn... Thế nhưng, trên mặt lại không có biểu hiện gì.
Ở lập trường là một Tình địch , lúc này chuyện hắn cần làm, chính là để Mạt Mạt cần đến hắn, sau đó hắn sẽ nhân cơ hội đó để phản công!
Giản Mạt cười, Sáng sớm nay... Cô nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không xuất hiện bất kỳ cảm xúc tiếc nuối nào.
Sáng sớm ly hôn, sau đó em cứ như vậy không thể chờ đợi được đã muốn kết hôn với Tô Quân Ly sao? Sở Tử Tiêu trở nên phẫn nộ, Anh thì sao? Giản Mạt... Vậy còn anh thì sao? Anh rốt cuộc được xem là cái gì? Sự chờ đợi của anh bị em xem thành cái gì?
Giản Mạt thật tình âm thầm vui mừng, bởi vì nơi này là nơi cao cấp, cửa bãi đỗ xe trừ xe, cũng không còn ai khác.
Tôi đã sớm muốn ở cùng một chỗ với Quân Ly rồi... Chỉ có điều tôi và Cố Bắc Thần vẫn chưa ly hôn. Tôi vẫn có chút đạo đức hôn nhân... Giản Mạt cười đến mức xinh đẹp, quyến rũ, đèn neon chiếu vào khiến cô trở nên đặc biệt mê người, Hiện tại rốt cuộc tôi cũng đã ly hôn với hắn, đương nhiên không thể chờ đợi thêm được...
Tô Quân Ly cười khẽ, hơi nhướng mày, sau đó kịp thời nói: Đợi được cô ấy, tôi cảm thấy rất vui mừng.
Trong lòng Giản Mạt đối với Tô Quân Ly có chút áy náy, thế nhưng, cô đã muốn rời đi thì sẽ để Sở Tử Tiêu không còn tâm tư gì với cô nữa.
Nghĩ như vậy, Giản Mạt vòng lên ôm lấy cánh tay của Tô Quân Ly, Tử Tiêu, tình cảm của con người rất dễ dàng thay đổi...
Tại sao lại là hắn? Sở Tử Tiêu cắn răng hỏi, cảm giác mình lúc này không khác gì một tên hề đáng thương?
Giản Mạt cười đến vẻ mặt thản nhiên, Bởi vì, tôi yêu anh ấy!
Sở Tử Tiêu nghe xong, lui về phía sau một bước...
Cùng hắn chia tay, là bởi vì không còn thương!
Cùng Tô Quân Ly ở một chỗ với nhau, là bởi vì yêu hắn ta!
Ha ha...
Giản Mạt, em đối với anh thật tàn nhẫn... Trong mắt Sở Tử Tiêu hoàn toàn là sự thất vọng, Hiện tại không thể được nữa, đúng không?
Đúng! Giản Mạt kiên định nói.
Ở bên cạnh Cố Bắc Thần cũng đã đủ khiến cho cảm xúc của cô bị xáo trộn, cô không thể để cho Sở Tử Tiêu tiếp tục có cơ hội dây dưa với cô nữa...
Sở Thiếu. Tô Quân Ly kịp thời mở miệng, Nếu như tình cảm đã không còn, tối đa cũng chỉ là ký ức, giống như một vệt sáng dưới con sông dài mà thôi, cho dù cảm động, cũng không thể tồn tại mãi mãi được. Tôi hi vọng là Sở Thiếu có thể dùng lý trí để suy nghĩ thấu đáo một chút, dù sao... Hắn dừng hạ, mới chậm rãi, mềm mại nhìn Giản Mạt nói, Mạt Mạt bây giờ cũng là vợ của tôi rồi!
Anh nói cực kỳ tự nhiên, thậm chí tràn đầy nhu tình...
Giản Mạt vô thức nhìn về phía Tô Quân Ly, cô đang muốn vứt bỏ Sở Tử Tiêu, thế nhưng... Tô Quân Ly thế nào lại...
Tô Quân Ly chỉ nhìn thật kỹ Giản Mạt, nhu hòa cười, trong ánh mắt nhắn nhủ tin tức: Giúp đỡ em như vậy, xem ra... Hôm nay em nhất định phải mời cơm anh rồi!
Giản Mạt lập tức hiểu được, sau đó liền mỉm cười... Bởi vì bị đùa giỡn, cho nên nụ cười kia vô cùng thật tâm.
Mà nụ cười kia, rơi vào trong mắt Sở Tử Tiêu lại đặc biệt chói mắt... Rơi vào trong mắt Cố Bắc Thần, lại tràn đầy chế nhạo.
Xoay người, gió lạnh quật đến khiến cho hắn hoàn toàn tỉnh rượu.
Lệ Vân Trạch nhìn bóng lưng xoay người rời đi của Cố Bắc Thần, lại nhìn Giản Mạt... Không khỏi nhíu mày.
Nghe nói Giản Mạt kết hôn với Tô Quân Ly, hắn chỉ nghĩ chuyện đó không phải thật, cũng chỉ là một loại scandal vớ vẩn thôi... Nhưng không thể ngờ đến, bọn họ lại tình nguyện kết hôn.
Lệ Vân Trạch lo lắng Cố Bắc Thần sẽ gặp phải chuyện không may, cũng không có tâm tình đi để ý tới ba người Sở Tử Tiêu và Giản Mạt còn có Tô Quân Ly nữa, xoay người liền nhanh chóng đuổi theo Cố Bắc Thần.
Bắc Thần... Lệ Vân Trạch lo lắng lên tiếng gọi hắn.
Cố Bắc Thần lên xe, môi mỏng tràn ra một mạt ý cười tự giễu, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, Mình quả thật đang tự mình tìm đường chết... Mới cho cô ấy cơ hội như vậy!
Lệ Vân Trạch hơi nhíu mày, Có thể... Hắn mở miệng, Có thể Giản Mạt là vì muốn chọc tức Tử Tiêu thì sao?
Vân Trạch... Cố Bắc Thần có chút mệt mỏi nằm tựa ở trên ghế ngồi, đôi mắt như loài ưng híp lại thành một đường, Những lời này của cậu, mình rất muốn tin nó là thật.
Trong giọng nói của hắn tràn đầy cô đơn, làm cho người ta không khỏi nhíu mày.
Lệ Vân Trạch âm thầm thở dài một tiếng, bộ dạng vừa rồi của Giản Mạt cùng Tô Quân Ly, không giống diễn trò...
Nếu như, hai người bọn họ là cố ý chọc tức Tử Tiêu, với diễn xuất kia, sẽ không cần phải đi đánh dương cầm và thiết kế đồ họa nữa, trực tiếp đi dành giải Oscar luôn đi.
Đi thôi... Thanh âm Cố Bắc Thần có chút ảm đạm, trong giọng nói pha lẫn một chút thất vọng.
Trong lòng Lệ Vân Trạch có chút khó chịu, nhưng vết thương của đàn ông, có đôi khi cần phải giấu đi.
Rời xe đi, Lệ Vân Trạch liếc nhìn Cố Bắc Thần, sau đó đem xe hòa vào dòng xe cộ...
Đèn đường mờ tối, đèn xe lại gai mắt.
Cố Bắc Thần nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn khóe miệng tràn ngập ý cười hạnh phúc của Giản Mạt, trái tim càng lúc càng trầm xuống....
Tin tin tin --
Bởi vì chiếc xe BMW kia chạy với tốc độ quá nhanh, rước lấy rất nhiều tiếng còi xe bất mãn, nhưng nghiễm nhiên, chiếc xe kia một chút cũng không có ý định chạy chậm lại.
Đáy mắt âm trầm lạnh lẽo của Sở Tử Tiêu xuyên qua kính chắn gió nhìn về phía trước, tay lái ở trong tay hắn giống như cỗ máy linh hoạt, chưa từng có nửa điểm lệch lạc.
Két --
Thanh âm phanh gấp chói tai vang lên ở trước cửa của một nhà hàng cơm Tây, Sở Tử Tiêu liếc nhìn đại sảnh của nhà hàng, tin tức nói bọn họ đang ăn cơm ở trong này!
Thu hồi tầm mắt, Sở Tử Tiêu cởi dây nịt an toàn ra, mở cửa xuống xe, sau đó định đi vào bên trong...
Trùng hợp thay khi hắn mới vừa bước đến cửa, liền nhìn thấy Tô Quân Ly và Giản Mạt cùng nhau đi ra...
Giản Mạt không nghĩ đến ở chỗ này lại có thể đụng phải Sở Tử Tiêu, hơi sững sờ một chút, lập tức vẻ mặt lại trở nên nhàn nhạt ý cười, cùng Tô Quân Ly tiến lên.
Ánh mắt sâu thẳm của Sở Tử Tiêu đầu tiên là nhìn vào Tô Quân Ly, lập tức tầm mắt rơi vào trên người Giản Mạt... Ngực xuất hiện một loại đau đớn ép tới khiến hắn sắp nổ tung, ở chỗ sâu trong đáy mắt dường như muốn nứt toác, phun ra dòng nham thạch nóng cháy, khiến hắn cháy rụi trong phút chốc.
Tô Quân Ly hơi nhíu mày lại, đi bên cạnh Giản Mạt, ánh mắt trở nên lạnh nhạt, nhưng vẫn ôn nhuận mở miệng nói: Sở Thiếu tới đây để dùng cơm sao?
Sở Tử Tiêu lại liếc nhìn Tô Quân Ly, không để ý đến Giản Mạt, chỉ là hỏi: Em cùng anh ta có quan hệ như thế nào?
Giản Mạt khẽ nhíu mày, lập tức khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, Anh nghĩ chúng tôi là loại quan hệ gì thì chính là loại quan hệ đó... Cô mỉm cười xinh đẹp, vẻ mặt làm như không có chuyện gì xảy ra.
Anh phải nghĩ như thế nào đây? Sở Tử Tiêu chế nhạo nói, nhưng trong ánh mắt lại có một tia ẩn nhẫn, Mạt Mạt, anh thế nào cũng không biết được, em từ lúc nào lại đi kết hôn với tam thiếu của Tô Gia?
Đáy mắt Giản Mạt lướt qua một tia kinh ngạc, thế nhưng, rất nhanh liền biến mất không dấu vết.
Mặc dù không biết lời nói của Sở Tử Tiêu là có ý gì, thế nhưng, Giản Mạt chỉ có thể nghĩ đến việc nhất định cô và Tô Quân Ly đã xuất hiện scandal...
Hình như... Giản Mạt nhàn nhạt mở miệng, Tôi và Quân Ly có quan hệ gì, cũng không liên quan đến anh, không phải sao?
Sở Tử Tiêu nhìn Giản Mạt, cô một chút ý định phản bác cũng không có, thậm chí còn vui vẻ thừa nhận, lập tức tức giận nói, Giản Mạt, em chẳng lẽ quên rằng em cùng Bắc Thần có quan hệ hôn nhân rồi sao? Hắn cắn răng chất vấn, Như thế nào em lại đi kết hôn với Tô Quân Ly?
Giản Mạt cười, càng cười càng trở nên xán lạn, Không có ý gì cả... Tôi cùng Cố Bắc Thần đã ly hôn rồi! Cho nên, ngay cả khi anh có là luật sư biện hộ đi chăng nữa, sợ rằng cũng không thể nói tôi trùng hôn được!
Sở Tử Tiêu lập tức mở to hai mắt nhìn, Em cùng Bắc Thần ly hôn rồi?
Đúng! Giản Mạt cười cười, vẻ mặt trở nên nhẹ nhõm, làm cho người ta nhìn không ra sự bi thương của cô.
Chuyện này xảy ra khi nào, tại sao anh lại không biết? Sở Tử Tiêu đột nhiên cảm giác mình giống như một thằng ngốc.
Hắn dùng cổ phần của Đế Hoàng đến bức Bắc Thần cùng Mạt Mạt ly hôn, nhưng mà, bọn họ ly hôn khi nào, hắn cũng không biết?
Tô Quân Ly âm thầm nhíu mày, đối với những lời chất vấn của Sở Tử Tiêu có chút bất mãn... Thế nhưng, trên mặt lại không có biểu hiện gì.
Ở lập trường là một Tình địch , lúc này chuyện hắn cần làm, chính là để Mạt Mạt cần đến hắn, sau đó hắn sẽ nhân cơ hội đó để phản công!
Giản Mạt cười, Sáng sớm nay... Cô nói, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không xuất hiện bất kỳ cảm xúc tiếc nuối nào.
Sáng sớm ly hôn, sau đó em cứ như vậy không thể chờ đợi được đã muốn kết hôn với Tô Quân Ly sao? Sở Tử Tiêu trở nên phẫn nộ, Anh thì sao? Giản Mạt... Vậy còn anh thì sao? Anh rốt cuộc được xem là cái gì? Sự chờ đợi của anh bị em xem thành cái gì?
Giản Mạt thật tình âm thầm vui mừng, bởi vì nơi này là nơi cao cấp, cửa bãi đỗ xe trừ xe, cũng không còn ai khác.
Tôi đã sớm muốn ở cùng một chỗ với Quân Ly rồi... Chỉ có điều tôi và Cố Bắc Thần vẫn chưa ly hôn. Tôi vẫn có chút đạo đức hôn nhân... Giản Mạt cười đến mức xinh đẹp, quyến rũ, đèn neon chiếu vào khiến cô trở nên đặc biệt mê người, Hiện tại rốt cuộc tôi cũng đã ly hôn với hắn, đương nhiên không thể chờ đợi thêm được...
Tô Quân Ly cười khẽ, hơi nhướng mày, sau đó kịp thời nói: Đợi được cô ấy, tôi cảm thấy rất vui mừng.
Trong lòng Giản Mạt đối với Tô Quân Ly có chút áy náy, thế nhưng, cô đã muốn rời đi thì sẽ để Sở Tử Tiêu không còn tâm tư gì với cô nữa.
Nghĩ như vậy, Giản Mạt vòng lên ôm lấy cánh tay của Tô Quân Ly, Tử Tiêu, tình cảm của con người rất dễ dàng thay đổi...
Tại sao lại là hắn? Sở Tử Tiêu cắn răng hỏi, cảm giác mình lúc này không khác gì một tên hề đáng thương?
Giản Mạt cười đến vẻ mặt thản nhiên, Bởi vì, tôi yêu anh ấy!
Sở Tử Tiêu nghe xong, lui về phía sau một bước...
Cùng hắn chia tay, là bởi vì không còn thương!
Cùng Tô Quân Ly ở một chỗ với nhau, là bởi vì yêu hắn ta!
Ha ha...
Giản Mạt, em đối với anh thật tàn nhẫn... Trong mắt Sở Tử Tiêu hoàn toàn là sự thất vọng, Hiện tại không thể được nữa, đúng không?
Đúng! Giản Mạt kiên định nói.
Ở bên cạnh Cố Bắc Thần cũng đã đủ khiến cho cảm xúc của cô bị xáo trộn, cô không thể để cho Sở Tử Tiêu tiếp tục có cơ hội dây dưa với cô nữa...
Sở Thiếu. Tô Quân Ly kịp thời mở miệng, Nếu như tình cảm đã không còn, tối đa cũng chỉ là ký ức, giống như một vệt sáng dưới con sông dài mà thôi, cho dù cảm động, cũng không thể tồn tại mãi mãi được. Tôi hi vọng là Sở Thiếu có thể dùng lý trí để suy nghĩ thấu đáo một chút, dù sao... Hắn dừng hạ, mới chậm rãi, mềm mại nhìn Giản Mạt nói, Mạt Mạt bây giờ cũng là vợ của tôi rồi!
Anh nói cực kỳ tự nhiên, thậm chí tràn đầy nhu tình...
Giản Mạt vô thức nhìn về phía Tô Quân Ly, cô đang muốn vứt bỏ Sở Tử Tiêu, thế nhưng... Tô Quân Ly thế nào lại...
Tô Quân Ly chỉ nhìn thật kỹ Giản Mạt, nhu hòa cười, trong ánh mắt nhắn nhủ tin tức: Giúp đỡ em như vậy, xem ra... Hôm nay em nhất định phải mời cơm anh rồi!
Giản Mạt lập tức hiểu được, sau đó liền mỉm cười... Bởi vì bị đùa giỡn, cho nên nụ cười kia vô cùng thật tâm.
Mà nụ cười kia, rơi vào trong mắt Sở Tử Tiêu lại đặc biệt chói mắt... Rơi vào trong mắt Cố Bắc Thần, lại tràn đầy chế nhạo.
Xoay người, gió lạnh quật đến khiến cho hắn hoàn toàn tỉnh rượu.
Lệ Vân Trạch nhìn bóng lưng xoay người rời đi của Cố Bắc Thần, lại nhìn Giản Mạt... Không khỏi nhíu mày.
Nghe nói Giản Mạt kết hôn với Tô Quân Ly, hắn chỉ nghĩ chuyện đó không phải thật, cũng chỉ là một loại scandal vớ vẩn thôi... Nhưng không thể ngờ đến, bọn họ lại tình nguyện kết hôn.
Lệ Vân Trạch lo lắng Cố Bắc Thần sẽ gặp phải chuyện không may, cũng không có tâm tình đi để ý tới ba người Sở Tử Tiêu và Giản Mạt còn có Tô Quân Ly nữa, xoay người liền nhanh chóng đuổi theo Cố Bắc Thần.
Bắc Thần... Lệ Vân Trạch lo lắng lên tiếng gọi hắn.
Cố Bắc Thần lên xe, môi mỏng tràn ra một mạt ý cười tự giễu, nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa xe, Mình quả thật đang tự mình tìm đường chết... Mới cho cô ấy cơ hội như vậy!
Lệ Vân Trạch hơi nhíu mày, Có thể... Hắn mở miệng, Có thể Giản Mạt là vì muốn chọc tức Tử Tiêu thì sao?
Vân Trạch... Cố Bắc Thần có chút mệt mỏi nằm tựa ở trên ghế ngồi, đôi mắt như loài ưng híp lại thành một đường, Những lời này của cậu, mình rất muốn tin nó là thật.
Trong giọng nói của hắn tràn đầy cô đơn, làm cho người ta không khỏi nhíu mày.
Lệ Vân Trạch âm thầm thở dài một tiếng, bộ dạng vừa rồi của Giản Mạt cùng Tô Quân Ly, không giống diễn trò...
Nếu như, hai người bọn họ là cố ý chọc tức Tử Tiêu, với diễn xuất kia, sẽ không cần phải đi đánh dương cầm và thiết kế đồ họa nữa, trực tiếp đi dành giải Oscar luôn đi.
Đi thôi... Thanh âm Cố Bắc Thần có chút ảm đạm, trong giọng nói pha lẫn một chút thất vọng.
Trong lòng Lệ Vân Trạch có chút khó chịu, nhưng vết thương của đàn ông, có đôi khi cần phải giấu đi.
Rời xe đi, Lệ Vân Trạch liếc nhìn Cố Bắc Thần, sau đó đem xe hòa vào dòng xe cộ...
Đèn đường mờ tối, đèn xe lại gai mắt.
Cố Bắc Thần nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ xe nhìn khóe miệng tràn ngập ý cười hạnh phúc của Giản Mạt, trái tim càng lúc càng trầm xuống....
/412
|