Edit: Cố Tư Yên
Cái gì gọi là máu chó?
Giản Mạt cảm thấy, không có chuyện gì so với lúc này cẩu huyết hơn... Cố Bắc Thần chính là cố ý!
Mặt ‘đùng’ một cái liền đỏ bừng, Giản Mạt cũng cảm thấy chính mình giống như đang bị đốt cháy.
Cũng may ánh đèn không phải rất sáng, cộng thêm lúc này bị thân hình cao lớn của Cố Bắc Thần đè nặng, cho nên... Trong bầu không khí không lành mạnh này, hẳn là hắn không thấy mặt cô đang đỏ?
Trong đầu Giản Mạt rất nhanh nghĩ ngợi lung tung, sau đó vô thức muốn đẩy Cố Bắc Thần ra...
Thế nhưng, đẩy không được!
Hơi thở thơm ngát, xúc cảm quen thuộc, thậm chí ngay cả hô hấp của hai linh hồn đều đang tràn ngập xung quanh... Cô cho rằng cô đem cảm xúc này chôn vùi vào đáy lòng, thế nhưng, vào giờ khắc này, Giản Mạt mới biết mình quá sai lầm.
Tình cảm quen thuộc này, trong nháy mắt khiến lòng của cô nổ tung... Cái loại hơi thở này như dời núi lấp biển, quấy nhiễu trái tim của cô, khiến nó cuồng loạn nhảy lên.
Cố Bắc Thần chỉ cảm thấy trong thân thể có một cỗ lửa nóng đang nhanh chóng bùng lên, trong nháy mắt... ngọn lửa bùng cháy.
Giản Mạt theo bản năng muốn chống cự cảm giác này, ý loạn tình mê như vậy đột nhiên làm cho cô sợ hãi.
Cô vô thức muốn né tránh và chống cự, bởi vì động tác, thân thể tất nhiên sẽ nhúc nhích...
Đột nhiên...
Giản Mạt đình chỉ tất cả cử động đùn đẩy lại, chỉ cảm thấy bên dưới bụng cô có cái gì đó đang chọc vào, mặt của cô thoáng cái liền đỏ bừng giống tôm chín.
“Tôi... Tôi... Anh...” Giản Mạt nhếch môi, không biết phải nói gì, bởi vì môi Cố Bắc Thần vẫn chưa rời khỏi cánh môi của cô, tiếng nói của cô cũng không phát ra rõ ràng.
“Cố... Ưm...”
Giản Mạt vừa xấu hổ vừa giận muốn đẩy Cố Bắc Thần ra, thế nhưng, ngay khi cô vừa mở miệng... Dù cho xa nhau hơn bốn năm, nhưng khi chiếc lưỡi quen thuộc kia xông vào khoang miệng cô, tim cô vẫn đập rất nhanh.
Hôn, vừa mềm mại lại cẩn thận từng li từng tí, thậm chí, hơi thở còn gấp gáp nặng nề.
Giản Mạt muốn đẩy ra, thế nhưng, bàn tay đang để ở trên lồng ngực Cố Bắc Thần dần dần mất đi sức lực... Thậm chí, tất cả khí lực đều bị xiềng xích của Cố Bắc Thần trói lại, hoàn toàn không thể phản kháng.
Mọi thứ dần dần nóng lên... Đại não Giản Mạt cứng đờ không có cách nào phản ứng.
Động tác của Cố Bắc Thần tùy ý mà dịu dàng động chạm... Dường như cũng không sốt ruột vì trong tiềm thức Giản Mạt đang chống cự, cứ như vậy mềm mại mà chống đỡ... Cuối cùng, ý thức thân thể của cô tỉnh lại.
Giản Mạt chậm rãi nhắm hai mắt lại... Nụ hôn dịu dàng này làm cho cô vào giờ khắc này trầm luân, giống như nhẫn nãi cạy mở thứ tình cảm đã đóng bụi của cô...
Hơi thở mềm mại, dần lưu lại trong không khí ái muội.
Cũng không biết qua bao lâu, thẳng đến khi hô hấp của Giản Mạt bắt đầu gấp gáp, Cố Bắc Thần mới chậm rãi buông cô ra... Thế nhưng, lại không đứng dậy, chỉ đem khuôn mặt tuấn tú chôn ở sau gáy của cô.
Hô hấp của hai người vô cùng gấp gáp, trong khoang miệng hoàn toàn là mùi vị của đối phương...
Cố Bắc Thần nỗ lực ẩn nhẫn dục vọng của thân thể, bởi vì nhịn, hô hấp trở nên càng lúc càng trầm trọng.
Quan niệm của Mạt nhi đối với hắn đã không tốt, hắn không thể vì dục vọng của mình mà làm cho cô sản sinh chống cự lớn hơn... Nụ hôn vừa rồi, là hắn đã cố ý hạ quyền lợi của mình...
Cố Bắc Thần nhắm mắt lại, đôi môi mỏng đã mím thành một đường thẳng tắp.
Sắc mặt Giản Mạt đỏ bừng, muốn đẩy Cố Bắc Thần ra, lửa nóng đã nóng bỏng da thịt của cô... Cảm giác như thế, làm cho cô vừa lúng túng vừa sợ hãi.
“Đừng động đậy...” Thanh âm Cố Bắc Thần có chút khàn khàn, “Cứ như vậy một lúc đã!”
Giản Mạt cảm thấy Cố Bắc Thần đang nhẫn nhịn, sức lực muốn đẩy hắn ra dần dần thu lại...
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng hít thở, thế nhưng, bởi vì chỉ có tiếng hít thở, khiến trái tim vào giờ khắc này đột nhiên yên tĩnh lại.
Mặt Giản Mạt vẫn hồng như trước, cô có thể cảm thấy được Cố Bắc Thần đang nhẫn nhịn...
Cứ như vậy cũng không biết qua bao lâu, lâu đến mức thân thể Giản Mạt bị Cố Bắc Thần ép tới đều trở nên tê dại... Cố Bắc Thần dùng hết sức lực của mình mới dần lắng xuống.
Thế nhưng, Cố Bắc Thần đột nhiên không nghĩ tới...
Cứ như vậy ôm cô, đè nặng cô... Không sợ, không làm bất cứ điều gì, hóa ra cũng là một loại hạnh phúc.
Thế nhưng, Cố Bắc Thần cảm thấy thân thể Giản Mạt đang cứng ngắc, cuối cùng vẫn đứng lên.
Mặt Giản Mạt trải qua khoảng thời gian yên ắng này cũng đã không còn đỏ, cô cắn môi, có chút bối rối vội vàng nói với Cố Bắc Thần: “Nam nữ đã qua tuổi dầy thì... Mặc dù không sao, nhưng lần sau tổng giám đốc Cố đừng nên phát sinh sự việc ‘ngoài ý muốn’ như vậy!”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘ngoài ý muốn’, rõ ràng biết Cố Bắc Thần sẽ không buông tay, giấu cuốn sách của cô, hơn nữa còn ngã lên người cô, những chuyện này đều là hắn cố ý làm ra.
Giản Mạt xoay người đi tìm quyển sách rơi trên mặt đất, nhặt bảo bối lên sao đó phủi nhẹ... Thế nhưng, đáy mắt lại có một tia hoảng loạn và vô thức chống cự, chính cô cũng không có phát hiện.
“Nhưng anh không thể cam đoan!” Da mặt Cố Bắc Thần thật sự rất dày, đối với chuyện thân thể hắn vừa mới nổi lên phản ứng, một chút cũng không để ý mà nói.
Giản Mạt phẫn hận trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, sách đã ở trong tay, cô phải rời khỏi tên đàn ông nguy hiểm này mới là thượng sách!
Đứng dậy, Giản Mạt cong môi cười, “Cảm ơn Cố tổng... Vậy tôi đi trước.”
“Cùng nhau chứ!” Cố Bắc Thần cũng đứng lên.
Giản Mạt âm thầm liếc mắt, cũng không nói gì thêm, nhanh chóng rời khỏi đây...
Cố Bắc Thần bình tĩnh ung dung đi theo Giản Mạt ra khỏi Lam Điều, sau đó đi cùng cô ra xe, sau đó ngay khi Giản Mạt ấn điều khiển mở khóa xe, hắn xoay người định đi sang ghế lái phụ.
Bàn tay Giản Mạt đang mở cửa ghế lái đột nhiên ngừng lại, “Khoan đã...” Cô trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, “Anh định làm gì?”
“Xe bị Tiêu Cảnh lái đi hẹn hò với bạn gái rồi, anh đi cùng xe với em!” Mặt Cố Bắc Thần không đỏ, hơi thở không gấp, dửng dưng nói xong, cả người đã ngồi vào xe, sau đó ở ngay trước mặt Giản Mạt đóng cửa xe lại một cái rầm .
Giản Mạt đờ đẫn chớp mắt, đột nhiên cô phát hiện tại sao cô có cảm giác chỉ vì một quyển sách mà giống như muốn đem bán chính mình luôn vậy?
Cắn răng, Giản Mạt lên xe, liền cười một nụ cười rất giả tạo với Cố Bắc Thần, “Xe của Cố tổng ngài ở khắp nơi, chẳng lẽ... Ở Lam Điều lại không có?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc của Cố Bắc Thần hoàn toàn lãnh đạm, đôi mắt như ưng của hắn nhìn vào Giản Mạt, “Trước đó đã lái đi rồi, tài xế còn chưa đưa qua đây... Cho nên, không có!”
Hắn nói thật, nhưng rơi vào mắt Giản Mạt lại trở thành kẻ xấu đang nói dối!
Bởi vì trong lòng Giản Mạt vừa có cảm giác hỗn loạn, cho nên vô thức kháng cự Cố Bắc Thần, “Ngài có thể gọi tài xế của ngài tới đón... Tôi và anh hình như không cùng hướng thì phải!”
“Không sao, anh không vội...” Cố Bắc Thần bình tĩnh nói.
“...” Giản Mạt lập tức nghẹn lời, ho ra tiếng.
Bây giờ là cô đang vội được chứ? Người này tại sao cứ càn quấy như vậy?
“Không phải em nói trở về chăm sóc con sao? Còn không mau đi?” Cố Bắc Thần nhíu mày, đôi môi mỏng cong lên nụ cười như có như không.
Giản Mạt “Ồ” một tiếng, cười nhạo, cô thấy Cố Bắc Thần này đúng là da mặt dày mới có thể bình tĩnh ung dung như vậy, thật là không có cách nào châm chọc.
“Anh đi đâu?” Giản Mạt nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Bán Sơn...” Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, “Đương nhiên, nếu như em đồng ý thì mang anh đến Nhuận Trạch viên cũng được, anh cũng không để ý đâu... Thậm chí, có thể cung cấp miễn phí cánh tay này làm gối cho em, còn có lồng ngực ấm áp này nữa!”
“Cố Bắc Thần, anh đủ rồi đấy!” Giản Mạt rốt cuộc cũng phát điên, trừng mắt về phía hắn, sau đó tức giận lái xe chạy về hướng biệt thự Bán Sơn.
Nhìn bộ dạng vì tức giận mà càng trở nên xinh đẹp của Giản Mạt, đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần cong lên ý cười...
Khi hai người vẫn duy trì cuộc hôn nhân thì cô luôn dối trá lấy lòng hắn, thế nhưng Mạt nhi của hiện tại... Hắn càng thích.
Bởi vì, cô có thể ở trước mặt hắn, không kiêng nể gì mà vui vẻ, phẫn nộ, tức giận...
Mạt nhi, ly hôn vốn là muốn em buông những gánh nặng của quá khứ xuống, sau đó bắt đầu lại một lần nữa.
Thế nhưng... Anh quên mất mình không thể khống chế trái tim của em, thế cho nên chúng ta mới bỏ lỡ nhau hơn bốn năm.
Hiện tại, anh không muốn tiếp tục bỏ lỡ...
Cái gì gọi là máu chó?
Giản Mạt cảm thấy, không có chuyện gì so với lúc này cẩu huyết hơn... Cố Bắc Thần chính là cố ý!
Mặt ‘đùng’ một cái liền đỏ bừng, Giản Mạt cũng cảm thấy chính mình giống như đang bị đốt cháy.
Cũng may ánh đèn không phải rất sáng, cộng thêm lúc này bị thân hình cao lớn của Cố Bắc Thần đè nặng, cho nên... Trong bầu không khí không lành mạnh này, hẳn là hắn không thấy mặt cô đang đỏ?
Trong đầu Giản Mạt rất nhanh nghĩ ngợi lung tung, sau đó vô thức muốn đẩy Cố Bắc Thần ra...
Thế nhưng, đẩy không được!
Hơi thở thơm ngát, xúc cảm quen thuộc, thậm chí ngay cả hô hấp của hai linh hồn đều đang tràn ngập xung quanh... Cô cho rằng cô đem cảm xúc này chôn vùi vào đáy lòng, thế nhưng, vào giờ khắc này, Giản Mạt mới biết mình quá sai lầm.
Tình cảm quen thuộc này, trong nháy mắt khiến lòng của cô nổ tung... Cái loại hơi thở này như dời núi lấp biển, quấy nhiễu trái tim của cô, khiến nó cuồng loạn nhảy lên.
Cố Bắc Thần chỉ cảm thấy trong thân thể có một cỗ lửa nóng đang nhanh chóng bùng lên, trong nháy mắt... ngọn lửa bùng cháy.
Giản Mạt theo bản năng muốn chống cự cảm giác này, ý loạn tình mê như vậy đột nhiên làm cho cô sợ hãi.
Cô vô thức muốn né tránh và chống cự, bởi vì động tác, thân thể tất nhiên sẽ nhúc nhích...
Đột nhiên...
Giản Mạt đình chỉ tất cả cử động đùn đẩy lại, chỉ cảm thấy bên dưới bụng cô có cái gì đó đang chọc vào, mặt của cô thoáng cái liền đỏ bừng giống tôm chín.
“Tôi... Tôi... Anh...” Giản Mạt nhếch môi, không biết phải nói gì, bởi vì môi Cố Bắc Thần vẫn chưa rời khỏi cánh môi của cô, tiếng nói của cô cũng không phát ra rõ ràng.
“Cố... Ưm...”
Giản Mạt vừa xấu hổ vừa giận muốn đẩy Cố Bắc Thần ra, thế nhưng, ngay khi cô vừa mở miệng... Dù cho xa nhau hơn bốn năm, nhưng khi chiếc lưỡi quen thuộc kia xông vào khoang miệng cô, tim cô vẫn đập rất nhanh.
Hôn, vừa mềm mại lại cẩn thận từng li từng tí, thậm chí, hơi thở còn gấp gáp nặng nề.
Giản Mạt muốn đẩy ra, thế nhưng, bàn tay đang để ở trên lồng ngực Cố Bắc Thần dần dần mất đi sức lực... Thậm chí, tất cả khí lực đều bị xiềng xích của Cố Bắc Thần trói lại, hoàn toàn không thể phản kháng.
Mọi thứ dần dần nóng lên... Đại não Giản Mạt cứng đờ không có cách nào phản ứng.
Động tác của Cố Bắc Thần tùy ý mà dịu dàng động chạm... Dường như cũng không sốt ruột vì trong tiềm thức Giản Mạt đang chống cự, cứ như vậy mềm mại mà chống đỡ... Cuối cùng, ý thức thân thể của cô tỉnh lại.
Giản Mạt chậm rãi nhắm hai mắt lại... Nụ hôn dịu dàng này làm cho cô vào giờ khắc này trầm luân, giống như nhẫn nãi cạy mở thứ tình cảm đã đóng bụi của cô...
Hơi thở mềm mại, dần lưu lại trong không khí ái muội.
Cũng không biết qua bao lâu, thẳng đến khi hô hấp của Giản Mạt bắt đầu gấp gáp, Cố Bắc Thần mới chậm rãi buông cô ra... Thế nhưng, lại không đứng dậy, chỉ đem khuôn mặt tuấn tú chôn ở sau gáy của cô.
Hô hấp của hai người vô cùng gấp gáp, trong khoang miệng hoàn toàn là mùi vị của đối phương...
Cố Bắc Thần nỗ lực ẩn nhẫn dục vọng của thân thể, bởi vì nhịn, hô hấp trở nên càng lúc càng trầm trọng.
Quan niệm của Mạt nhi đối với hắn đã không tốt, hắn không thể vì dục vọng của mình mà làm cho cô sản sinh chống cự lớn hơn... Nụ hôn vừa rồi, là hắn đã cố ý hạ quyền lợi của mình...
Cố Bắc Thần nhắm mắt lại, đôi môi mỏng đã mím thành một đường thẳng tắp.
Sắc mặt Giản Mạt đỏ bừng, muốn đẩy Cố Bắc Thần ra, lửa nóng đã nóng bỏng da thịt của cô... Cảm giác như thế, làm cho cô vừa lúng túng vừa sợ hãi.
“Đừng động đậy...” Thanh âm Cố Bắc Thần có chút khàn khàn, “Cứ như vậy một lúc đã!”
Giản Mạt cảm thấy Cố Bắc Thần đang nhẫn nhịn, sức lực muốn đẩy hắn ra dần dần thu lại...
Trong không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng hít thở, thế nhưng, bởi vì chỉ có tiếng hít thở, khiến trái tim vào giờ khắc này đột nhiên yên tĩnh lại.
Mặt Giản Mạt vẫn hồng như trước, cô có thể cảm thấy được Cố Bắc Thần đang nhẫn nhịn...
Cứ như vậy cũng không biết qua bao lâu, lâu đến mức thân thể Giản Mạt bị Cố Bắc Thần ép tới đều trở nên tê dại... Cố Bắc Thần dùng hết sức lực của mình mới dần lắng xuống.
Thế nhưng, Cố Bắc Thần đột nhiên không nghĩ tới...
Cứ như vậy ôm cô, đè nặng cô... Không sợ, không làm bất cứ điều gì, hóa ra cũng là một loại hạnh phúc.
Thế nhưng, Cố Bắc Thần cảm thấy thân thể Giản Mạt đang cứng ngắc, cuối cùng vẫn đứng lên.
Mặt Giản Mạt trải qua khoảng thời gian yên ắng này cũng đã không còn đỏ, cô cắn môi, có chút bối rối vội vàng nói với Cố Bắc Thần: “Nam nữ đã qua tuổi dầy thì... Mặc dù không sao, nhưng lần sau tổng giám đốc Cố đừng nên phát sinh sự việc ‘ngoài ý muốn’ như vậy!”
Cô cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘ngoài ý muốn’, rõ ràng biết Cố Bắc Thần sẽ không buông tay, giấu cuốn sách của cô, hơn nữa còn ngã lên người cô, những chuyện này đều là hắn cố ý làm ra.
Giản Mạt xoay người đi tìm quyển sách rơi trên mặt đất, nhặt bảo bối lên sao đó phủi nhẹ... Thế nhưng, đáy mắt lại có một tia hoảng loạn và vô thức chống cự, chính cô cũng không có phát hiện.
“Nhưng anh không thể cam đoan!” Da mặt Cố Bắc Thần thật sự rất dày, đối với chuyện thân thể hắn vừa mới nổi lên phản ứng, một chút cũng không để ý mà nói.
Giản Mạt phẫn hận trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, sách đã ở trong tay, cô phải rời khỏi tên đàn ông nguy hiểm này mới là thượng sách!
Đứng dậy, Giản Mạt cong môi cười, “Cảm ơn Cố tổng... Vậy tôi đi trước.”
“Cùng nhau chứ!” Cố Bắc Thần cũng đứng lên.
Giản Mạt âm thầm liếc mắt, cũng không nói gì thêm, nhanh chóng rời khỏi đây...
Cố Bắc Thần bình tĩnh ung dung đi theo Giản Mạt ra khỏi Lam Điều, sau đó đi cùng cô ra xe, sau đó ngay khi Giản Mạt ấn điều khiển mở khóa xe, hắn xoay người định đi sang ghế lái phụ.
Bàn tay Giản Mạt đang mở cửa ghế lái đột nhiên ngừng lại, “Khoan đã...” Cô trừng mắt nhìn Cố Bắc Thần, “Anh định làm gì?”
“Xe bị Tiêu Cảnh lái đi hẹn hò với bạn gái rồi, anh đi cùng xe với em!” Mặt Cố Bắc Thần không đỏ, hơi thở không gấp, dửng dưng nói xong, cả người đã ngồi vào xe, sau đó ở ngay trước mặt Giản Mạt đóng cửa xe lại một cái rầm .
Giản Mạt đờ đẫn chớp mắt, đột nhiên cô phát hiện tại sao cô có cảm giác chỉ vì một quyển sách mà giống như muốn đem bán chính mình luôn vậy?
Cắn răng, Giản Mạt lên xe, liền cười một nụ cười rất giả tạo với Cố Bắc Thần, “Xe của Cố tổng ngài ở khắp nơi, chẳng lẽ... Ở Lam Điều lại không có?”
Trên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị như điêu khắc của Cố Bắc Thần hoàn toàn lãnh đạm, đôi mắt như ưng của hắn nhìn vào Giản Mạt, “Trước đó đã lái đi rồi, tài xế còn chưa đưa qua đây... Cho nên, không có!”
Hắn nói thật, nhưng rơi vào mắt Giản Mạt lại trở thành kẻ xấu đang nói dối!
Bởi vì trong lòng Giản Mạt vừa có cảm giác hỗn loạn, cho nên vô thức kháng cự Cố Bắc Thần, “Ngài có thể gọi tài xế của ngài tới đón... Tôi và anh hình như không cùng hướng thì phải!”
“Không sao, anh không vội...” Cố Bắc Thần bình tĩnh nói.
“...” Giản Mạt lập tức nghẹn lời, ho ra tiếng.
Bây giờ là cô đang vội được chứ? Người này tại sao cứ càn quấy như vậy?
“Không phải em nói trở về chăm sóc con sao? Còn không mau đi?” Cố Bắc Thần nhíu mày, đôi môi mỏng cong lên nụ cười như có như không.
Giản Mạt “Ồ” một tiếng, cười nhạo, cô thấy Cố Bắc Thần này đúng là da mặt dày mới có thể bình tĩnh ung dung như vậy, thật là không có cách nào châm chọc.
“Anh đi đâu?” Giản Mạt nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Bán Sơn...” Cố Bắc Thần nhàn nhạt mở miệng, “Đương nhiên, nếu như em đồng ý thì mang anh đến Nhuận Trạch viên cũng được, anh cũng không để ý đâu... Thậm chí, có thể cung cấp miễn phí cánh tay này làm gối cho em, còn có lồng ngực ấm áp này nữa!”
“Cố Bắc Thần, anh đủ rồi đấy!” Giản Mạt rốt cuộc cũng phát điên, trừng mắt về phía hắn, sau đó tức giận lái xe chạy về hướng biệt thự Bán Sơn.
Nhìn bộ dạng vì tức giận mà càng trở nên xinh đẹp của Giản Mạt, đôi môi mỏng của Cố Bắc Thần cong lên ý cười...
Khi hai người vẫn duy trì cuộc hôn nhân thì cô luôn dối trá lấy lòng hắn, thế nhưng Mạt nhi của hiện tại... Hắn càng thích.
Bởi vì, cô có thể ở trước mặt hắn, không kiêng nể gì mà vui vẻ, phẫn nộ, tức giận...
Mạt nhi, ly hôn vốn là muốn em buông những gánh nặng của quá khứ xuống, sau đó bắt đầu lại một lần nữa.
Thế nhưng... Anh quên mất mình không thể khống chế trái tim của em, thế cho nên chúng ta mới bỏ lỡ nhau hơn bốn năm.
Hiện tại, anh không muốn tiếp tục bỏ lỡ...
/412
|