Hào Môn Tội Yêu 2: Hợp Đồng Tàn Nhẫn

Chương 108: Người phụ nữ kia

/143


Trong quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, trai gái ăn chơi trác táng, ồn ào phát tiết cảm xúc, đều trở thành cảnh tượng hỗn loạn lòng người, Sở Ngự Tây nằm trên quầy bar, anh không muốn đến phòng bao, không chịu nỗi buồn tẻ, nhưng càng náo nhiệt anh càng cảm thấy khổ sở.

"Sở Ngự Tây, chúng ta kết thúc..." Vẻ mặt khi cô nói những lời này còn đang đu đưa trước mắt anh, khuôn mặt cô xanh xao, chỉ có ho kịch liệt mới ửng đỏ lên, anh vì cô mà làm nhiều như vậy, từ lần đầu tiên gặp cô, về sau còn giúp cô chăm sóc cha của cô, sắp xếp tang lễ, cầu hôn với cô, anh chưa bao giờ đối xử với bất kỳ người phụ nữ nào tốt như vậy, cô không chỉ phản bội anh, còn sinh con cho người khác.

Nếu không cách nào tha thứ cho anh, vậy Nhiễm Đông Khải? Hành vi của anh ta tốt đến đâu? không phải vì sống còn của bản thân mà tặng cô cho mình sao? không phải quay người chuẩn bị kết hôn với người phụ nữ khác sao? Tại sao khoan dung với anh ta như thế, đối với mình thì tàn nhẫn như vậy!

Thương Đồng, sao em có thể tàn nhẫn như vậy!

Xoảng một tiếng ly rượu bị anh quét xuống đất, anh không chịu được loại đau đớn và ghen tị này, bước chân lảo đảo đi ra ngoài. Rất nhiều cô gái thử đến gần, đều bị anh vô tình lấy tay đẩy ra.

Anh loạng choạng muốn đi ra, đột nhiên nghe phía trước có tiếng cười nham nhở của một người phụ nữ: "Lát nữa anh muốn sao cũng được..."

Anh cau mày, chỉ tuỳ ý nhìn lướt qua, đột nhiên đầu có chút choáng váng, khuôn mặt của người phụ nữ kia vụt qua, anh nhớ chắc chắn đã gặp qua ở đâu!

đã gặp qua ở đâu?

Anh đi về phía trước mấy bước, ra khỏi cửa quán bar, một trận gió lạnh thổi đến, nhìn người phụ nữ kia kéo một người đàn ông lên một chiếc xe, người phụ nữ kia quay mặt qua cười quyến rũ, lúc trông thấy anh, nụ cười đột nhiên cứng đờ, giống như là tránh nạn nhanh chóng quay đầu đi, sau đó chui vào trong xe.

cô ta biết mình?

Trong đầu Sở Ngự Tây rối loạn, đã gặp qua ở đâu?

Anh đi về phía xe của mình, trong đầu xuất hiện một đoạn hình ảnh ngắn, người phụ nữ kia ngẩng đầu nhìn anh, sau đó chạy trối chết...

Rốt cuộc đã gặp qua ở đâu? Anh nổi nóng vỗ một cái lên cửa xe, lúc này có một bàn tay nắm lấy cổ tay anh: "Anh uống nhiều, không thể lái xe!"

Sở Ngự Tây đang vô cùng phiền não, cũng không thèm nhìn đến người phụ nữ kia, hất cô ta ra: "Cút..."

Nhưng chỉ hất như vậy, đột nhiên làm cho anh nhớ đến, người phụ nữ kia, hình như là người năm năm trước! Tuy phụ nữ lên giường với anh không nhiều lắm, anh cũng không nhớ rõ, nhưng người người kia là đặc biệt nhất, sau này anh muốn tìm cô ta hỏi rõ chuyện đêm hôm đó, nhưng không tìm thấy, cho nên đã nhớ ra người phụ nữ kia.

Hôm nay không dễ gì có thể gặp được cô ta, sao anh có thể buông tha được?

Nghĩ đến đây, anh lập tức mở cửa xe, đuổi theo hướng của chiếc xe vừa rồi.

Lâm Lôi và đồng nghiệp đi ra, vốn có lòng tốt nhắc nhở, chỉ thấy anh uống rất nhiều rượu ở trong quầy bar, nhưng anh chưa bao giờ để bất kỳ người phụ nữ nào đến gần, cô cũng đang chuẩn bị về nhà nên dứt khoát theo ra ngoài, ai ngờ anh lại thô lỗ như vậy.

"Anh đúng là không phân biệt tốt xấu!" Lâm Lôi từ trước đến nay chưa từng bị như vậy, cô chống mặt đất ngồi dậy, thấy Sở Ngự Tây đã lên xe, cô cũng chịu đựng đau đớn vội vàng mở cửa xe BMW màu đỏ của mình ra, vừa lái vừa gọi điện thoại: "Alô, tôi muốn báo, có người say rượu lái xe, đúng, số xe là Bắc Kinh A..."

Lâm Lôi vừa tức giận, vừa lái xe theo phía sau, nhìn xe phía trước chạy rất nhanh, cô vừa nhấn ga vừa tức giận nói: "Sở Ngự Tây, để cho anh phách lối, sau đó mang hình chụp anh say rượu lái xe, phát trong đài, xem anh còn phách lối nữa không!"

Sở Ngự Tây lái xe, đoạn ký ức ngắn ngủi năm năm trước lộn xộn hiện ra trong đầu anh, lòng bàn tay anh đã ướt đẫm mồ hôi, giờ phút này tim anh đã treo lơ lửng, cảm giác say đậm đặc, anh còn nhớ ngày hôm sau anh kiểm tra máy theo dõi, người phụ nữ kia là Thương Đồng dẫn đến, nhưng rốt cuộc trước đó đã xảy ra chuyện gì, giữa các cô đã nói gì, anh muốn hỏi rõ ràng!

"Dừng xe..." Cảnh sát giao thông ở phía trước đưa tay ngăn cản.

Nhưng Sở Ngự Tây đã thấy bóng của chiếc xe kia, anh vòng qua cảnh sát giao thông tiếp tục đuổi theo, Lâm Lôi ở phía sau cũng nhanh chóng đuổi tới, tuy cô không làm phóng viên, nhưng các phóng viên đến trước cũng có thể lấy tài liệu trực tiếp, nghĩ tới bộ dạng phách lối kia của anh, cô nghiến răng trèo trẹo.

Điện thoại của Sở Ngự Tây không ngừng vang lên.

Anh không để ý tới, phía trước đã có xe bắt đầu chặn anh lại, thấy đèn giao thông sắp chuyển sang màu đỏ, anh đột nhiên đạp ga, xe bên cạnh chuẩn bị ép xe của anh dừng vào một bên, lại có một chiếc xe vượt qua, ánh sáng chói mắt vụt qua, mắt của Sở Ngự Tây hơi híp lại, đánh tay lái, chợt nghe phịch một tiếng, xe đụng vào hàng rào bảo vệ.

Lâm Lôi vội vàng đạp thắng xe, theo cảnh sát giao thông chạy lên phía trước, sốt ruột nên không kịp mang theo gì cả, đừng nói là camera, ý nghĩ duy nhất lúc này chính là "Xong rồi, xảy ra tai nạn xe cộ rồi!"

Anh ta sẽ không chết chứ?

Xe của cảnh sát giao thông gào thét chạy tới, Lâm Lôi đẩy mọi người ra rồi vội vàng chạy vào trong, cảnh sát giao thông ra sức ngăn mọi người bên ngoài, Lâm Lôi lấy thẻ công tác của mình ra, lại nói biết tài xế gây chuyện, mới được vào.

đã mở túi khí an toàn ra, Sở Ngự Tây có lẽ bị đụng vào trán, ngất xỉu ở trong xe, trên trán có máu chảy ra, không biết là chấn thương sọ não hay gì đó, phần trước xe bị bóp méo không ra hình dạng, điện thoại ở trong xe không ngừng vang lên như cũ.

Lâm Lôi cầm lấy điện thoại, nhìn thấy ba chữ 'Mạch Tử Long', cô nhấc máy và nói: "A lô."

Bên kia hơi sửng sốt: "cô...cô là ai?"

"Anh là ai của Sở Ngự Tây?" Lâm Lôi bình tĩnh hỏi.

"cô là gì của anh ấy?" Mạch Tử Long còn tưởng là phụ nữ quấn lấy Sở Ngự Tây, khinh thường nói: "Mau đưa điện thoại cho anh ấy..."

"Sở Ngự Tây bị tai nạn xe cộ, không thể nghe điện thoại..." Lâm Lôi nhìn một chút, cảnh sát giao thông đang khiêng anh ra ngoài, cô che trước ống nghe, nói với cảnh sát giao thông: "Xin đưa đến bệnh viện trước, tôi sẽ thông báo cho người nhà."

Mạch Tử Long bên kia đã sốt ruột: "Này...này..."

Lâm Lôi cầm điện thoại nói: "Nếu anh là bạn của anh ta, nhanh đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện cho anh ta."

"Bệnh viện nào?" Mạch Tử Long thu lại vẻ bất cần vừa rồi, vô cùng lo lắng.

Lâm Lôi hỏi cảnh sát giao thông mới nói: "Bệnh viện Trừng Tâm."

"Tôi sẽ đến ngay!"

Lâm Lôi theo xe của cảnh sát giao thông chạy thẳng đến bệnh viện Trừng Tâm, đưa Sở Ngự Tây tới phòng cấp cứu mới thở ra, cảnh sát giao thông đã đi đến: "Lâm tiểu thư, chúng tôi muốn làm một kỷ lục."

Mạch Tử Long đã thở hổn hển chạy tới: "không cần!" trên đường tới anh ta đã chào hỏi qua, vội vàng lấy điện thoại ra gọi đi: "Đội trưởng Lưu, đúng, em là Tử Long, bạn của em chỉ uống một chút rượu, đúng, tự mình đụng vào hàng rào bảo vệ, không ai bị gì cả, anh nói với cấp dưới một chút, tránh phiền phức..."

nói xong, Mạch Tử Long đưa điện thoại cho cảnh sát giao thông kia, lúc nhìn cảnh sát giao thông nghe điện thoại, cơ thể lập tức căng đến thẳng đứng, biết không có chuyện gì nữa.

Quả nhiên cảnh sát giao thông trả điện thoại lại cho Mạch Tử Long: "Được, chúng tôi đi trước đây, nói với anh ta lần sau say rượu đừng lái xe, lần này làm bị thương mình, lần sau làm bị thương người khác thì hết cách, gần đây ở trên kiểm tra rất nghiêm ngặt!"

Mạch Tử Long nói hai câu, đưa cảnh sát giao thông ra ngoài, quay lại mới nhìn thấy Lâm Lôi, thấy cô giống như băng sơm mỹ nhân, cười nói: "cô gái xinh đẹp, cảm ơn cô thế nào đây?"

Lâm Lôi nghiêm mặt nói: "Tôi đang nghĩ tiết mục kỳ sau đổi là bao che say rượu lái xe, mưu lợi riêng làm rối kỉ cương nhất định."

Mạch Tử Long sửng sốt: "cô là phóng viên?"

Lâm Lôi hừ lạnh một tiếng nói: "Thế nào? không giống sao?"

Mạch Tử Long vượt qua chặn đường đi, đưa tay nói: "Mang điện thoại, máy chụp hình đều giao hết ra đây."

Lâm Lôi vốn không kịp chụp hình, vừa nghe anh ta nói vậy, chỉ phát cáu: "Thế nào, cậu muốn tiêu huỷ bằng chứng sao? Tôi đã truyền tới đài rồi, các người cứ chờ đi."

"cô ở đài nào?" Mạch Tử Long quen biết nhiều, con của cán bộ cao cấp ở trong đài phát thanh có mấy người đều lớn lên trong đại viện, cho dù anh ta không biết, cũng có thể tuỳ tiện tìm người khác đến nói chuyện, ngày mốt là đám cưới của Sở Vân Hề, nếu lúc này bùng lên Sở Ngự Tây say rượu lái xe, chỉ làm lộn xộn thôi! Hơn nữa thời gian gần đây, danh tiếng quả thực rất quan trọng, anh ta phải lập tức đi lính, chuyện này cần phải ép xuống.

"Hừ, ỷ thế hiếp người, tôi không sợ, cậu có thể làm gì tôi? Tin tức này tôi không thể không truyền bá! Tôi là Lâm Lôi, đài truyền hình Bắc Kinh."

Hai người đang nói chuyện, cửa phòng mổ mở ra, bác sĩ đi ra nói: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Là tôi." Mạch Tử Long bước lên, có chút căng thẳng.

Lâm Lôi cũng vậy.

Bác sĩ nói: "Chụp CT, não chấn động nhẹ, chân trái có hiện tượng gãy xương, cần nằm viện điều dưỡng."

"Gãy xương? Nghiêm trọng không?" Mạch Tử Long sợ hãi, chẳng lẽ anh ấy phải ngồi xe lăn?

Lâm Lôi cũng hít một hơi.

"không có gãy xương, không có vấn đề gì lớn." Bác sĩ tránh qua, y tá đẩy Sở Ngự Tây hôn mê từ trong phòng mổ ra.

Mạch Tử Long chạy đi nộp viện phí, mở phòng bệnh, còn nhân tiện gọi đi hai cuộc điện thoại.

"Cái gì? Lâm Lôi? Cậu nói là người ở đài truyền hình Bắc Kinh? Thôi, không được, cậu tự đi tìm cô ta đi, ba cô ta là bộ trưởng Lâm, nghe nói mới từ nước ngoài trở về, tôi cũng không quen lắm."

Hỏi mấy câu, còn đặc biệt trêu đùa nói: "Lâm Lôi? Anh tìm Sở Ngự Tây à, chưa xem tin tức sao? Hình như hai người bọn họ rất thân, tin đồn bạn gái..."

Cuối cùng hỏi được mấy tin tức hữu ích, lúc Mạch Tử Long tới, nhìn thấy Lâm Lôi ở trong phòng bệnh không đi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, sau khi đi vào thì cười nói: "Chị dâu, người một nhà không nhận ra nhau mới sinh ra hiểu lầm, vừa rồi chị làm em hết hồn, thôi đừng nói nữa!"

Lâm Lôi nghe xong, mặt không hiểu sao đỏ lên: "Cậu nói bậy gì đó? Ai là chị dâu của cậu!"

Mạch Tử Long cười nói: "Người ngoài cũng không biết, thực ra Sở đại thiếu gia là anh họ của em, vậy chị không phải là chị dâu của em sao? Chính là ba em giới thiệu, tới làm quen một chút, em là Mạch Tử Long, sau này chúng ta là người một nhà!"

Lâm Lôi tức giận nói: "Ai là người một nhà với cậu, đừng lôi kéo làm quen, tôi và anh ta vốn không có bất kỳ quan hệ gì. Tôi ở đây, là chờ anh ta tỉnh lại để lấy tài liệu trực tiếp!"

Mạch Tử Long hơi ngạc nhiên: "không đúng, sao có thể không có quan hệ chứ? Anh em chưa bao giờ đi ăn với phụ nữ, không phải chị không hiểu, anh ấy là như vậy, chịu đi gặp chị thì chứng tỏ là thật rồi."

Lâm Lôi vừa nghe anh ta nói vậy, liếc qua Sở Ngự Tây, nghĩ tới lúc đó anh từ chối không nghe điện thoại, hừ lạnh nói: "Thôi, đừng gạt người, chưa ăn thịt heo còn chưa thấy qua heo chạy, các người có mấy ai giữ mình trong sạch."

/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status