(13) “Nhường anh cho yêu thương khác ấm áp hơn em…”
“Gió bấc xô vào lòng em những cơn lạnh
Đây là đâu sao không thấy tay anh ôm chặt?
Bao lâu em đã quen khi có anh rồi
Nhưng làm sao có thể níu tay anh?
Đôi vai em ngày càng gầy xanh…”
“Cường! Bật bài gì mà não ruột thế?” – Tú Phong bực mình quát lên một tiếng.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi bật cả một list nhạc nên nó cứ chạy thế đấy, bật bài khác cũng được.” – Anh chàng giúp việc trẻ vừa lái xe vừa định tắt nhạc.
“Đừng tắt!” – Giọng nói yếu ớt vang lên.
Tú Phong giật mình nhìn sang bên cạnh:
“Ngọc Thuỷ, em cứ ngủ đi, lại dậy à?”
“Em có ngủ đâu, từ bấy đến giờ nằm nghe nhạc của anh Cường đó chứ.”
“Hì hì cám ơn em đã nghe!” – Cường khoái chí khi Ngọc Thuỷ không phản đối mấy cái nhạc não nề trong máy mình.
“Anh Cường, bài vừa rồi là bài gì thế?”
“À đó là bài Có lẽ em của Bích Phương. Nghe buồn quá nhỉ?”
“Ừ buồn…” – Ngọc Thuỷ dựa vào ghế – “Cứ bật đi, buồn nhưng hay lắm.”
Cường đành phải để nhạc đó cho Ngọc Thuỷ. Bỗng anh lên tiếng:
“Nè cậu chủ…”
“Anh lớn tuổi hơn tôi, gọi tôi như bình thường đi!”
“Ừ thì Tú Phong vậy. Tôi chỉ đưa hai người đến đó thôi rồi tôi phải về ngay, vì thế mấy cái bài hát này cậu cứ đưa cho Ngọc Thuỷ nghe đi nhé.”
“Được rồi! Mà anh về nhà đừng có nói là chúng tôi đi đâu đấy, bảo tôi đi với bạn bè thôi.”
“Biết rồi, cậu cứ như tôi mồm mép lắm không bằng!”
“Anh không mồm mép nhưng bà Lan thì mồm mép đấy. Hai người đúng là “bộ đôi osin” có tiếng!”
“Này này đùa vừa chứ, tôi và mụ đó thì có gì mà bộ đôi?” – Cường bỗng đỏ mặt.
“Gớm ạ suốt ngày thấy nói chuyện với nhau còn gì?”
“Không nói chuyện với cậu nữa!” – Cường gắt, lái xe nhanh hơn.
Chiếc xe hướng về phía biển Hạ Long. Những cơn gió lạnh buốt rít ngoài cửa kính xe.
“Buốt giá thay mùa đông nói với em là
Đông lạnh hơn khi anh bước ra đi… không về
Mưa đêm rơi nhiều hơn khi thấy em buồn
Rơi làm chi tim thêm ướt mềm đi
Không như xưa…ngày còn bé thích tắm mưa…”
***
“Đến Hạ Long rồi!” – Vũ Ngọc lên tiếng khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những người bạn của Hương Ly mọi khi sẽ phải buôn chuyện rất nhiều khi đến một nơi khác nhưng dạo này họ rất im lặng, đến Bảo Nam cũng ngồi bấm điện thoại chứ chẳng buồn để ý đến cảnh biển ngoài kia. Trời lạnh nên Hạ Long không được đẹp như mùa hè, nhưng cái khung cảnh ấy vẫn quen thuộc làm sao.
Hương Ly nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Hạ Long…Sao mà thân thương đến thế?
***
“Cám ơn, giờ anh về đi! Mai đến đón tụi tôi sớm đó.”
“Ủa thế hai người định ở đâu vậy?”
“Cái đó anh không cần biết! Về đi!” – Tú Phong xua xua Cường.
Chiếc xe ô tô của Cường đành phải quay về. Khi chiếc xe đi xa rồi Ngọc Thuỷ mới nhẹ nhàng quay người đi. Tú Phong đành đi theo, không biết cô định đi đâu đây? Cô bé cứ im lặng đi dọc bờ biển đang dậy sóng rì rào theo cơn gió lạnh. Rồi cô dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ rất đẹp nhưng có vẻ cũ kỹ và giống như nhà đã bỏ lâu ngày thì đúng hơn.
Bên cạnh ngôi nhà đó là một ngôi nhà khác có một bà cụ đang ra vào. Ngọc Thuỷ liền gọi:
“Bà ơi!”
“Ai vậy?”
“Bà là hàng xóm của cô Ánh phải không?”
“Đúng rồi! Còn cháu là ai?”
“Cháu là Ngọc Thuỷ đây.”
Bà cụ nhìn cô bé một lần nữa rồi nhớ ra:
“A đúng rồi, là con bé này đây mà! Mười năm rồi cháu đã lớn thế rồi sao? Mới hôm nào còn bé tí mới 4, 5 tuổi.”
“Còn bà cũng già đi nhiều rồi mà vẫn sống khoẻ mạnh. Thế cô Ánh đâu bà?”
“Ánh ấy hả…?” – Giọng bà cụ chợt buồn đi – “Đi rồi…”
“Đi đâu hả bà?”
“Cái Ánh nó đã ra đi vĩnh viễn…”
Ngọc Thuỷ như có sét đánh bên tai, lùi lại một bước, suýt thì ngã nếu không có Tú Phong đỡ. Cô bé không giấu nổi sự bàng hoàng:
“Cô ấy…cô ấy mất rồi ạ…?”
“Nó bị bệnh tim, chỉ có bà mới biết điều đó. Nó dặn bà phải giữ bí mật. Nó vừa mất cách đây một năm vào đúng sinh nhật 35 tuổi, ngôi nhà này của nó không còn ai đụng đến nữa, nhưng cũng chẳng ai tranh cướp. Con bé đó đã sống cả một cuộc đời tốt, nó đã quên đi bản thân để sống vì người khác.”
Ngọc Thuỷ nhìn theo bà cụ. Ngôi nhà nhỏ này, vẫn như ngày nào, nhưng giờ đây đã trống vắng người chủ yêu thương.
Cô bé bước vào ngôi nhà. Chỉ hơi bụi một tí nhưng mọi thứ vẫn rất ngăn nắp gọn gàng. Ngọc Thuỷ nhìn về phía chiếc bàn nhỏ. Bên cạnh lọ hoa là bức ảnh chân dung một phụ nữ rất xinh đẹp, cô búi tóc cao, có nụ cười tươi và ánh mắt dịu dàng.
Tú Phong nhìn bức ảnh đó:
“Ai vậy?”
“Cô Ánh…”
“Cô Ánh là ai?”
Ngọc Thuỷ đưa tay lên chiếc vòng ngọc rubi:
“Chiếc vòng này, vốn dĩ là của cô ấy.”
Tú Phong giật mình nhìn bức ảnh lần nữa. Quả nhiên trên cổ của cô Ánh có chiếc vòng rubi y hệt Ngọc Thuỷ.
“Cô ấy là một bác sĩ sống một mình ở đây, dù rằng có nhan sắc, lại dịu dàng, tài giỏi nhưng cô ấy nguyện sống ở đây một mình cả đời để cứu chữa cho những bệnh nhân của mình. Cô ấy đã cứu biết bao nhiêu người bị mắc bệnh ung thư, dù không phải ai cũng được sống nhưng cô ấy đã khiến họ lạc quan hơn, tin vào cuộc sống nhiều hơn. Và trong số đó, có em…” – Ngọc Thuỷ buồn bã kể.
“Em đã gặp cô ấy mười năm trước à?”
“Vâng! Em bị bệnh từ nhỏ nhưng vì lúc đó em nhỏ quá nên không được biết, bố mẹ em bảo là em đi nghỉ mát ở Hạ Long nhưng kỳ thực là đến gặp cô Ánh vì cô cũng là bạn thân của bố em hồi đại học, mãi sau cô mới chuyển lên đây. Cô ấy đã ở bên em trong suốt mấy tháng hè đó. Em không hề biết mình bị bệnh, em chỉ biết là ở bên cạnh em có một người phụ nữ rất dịu dàng, cô ấy mặc áo trắng của bác sĩ nhưng không đáng sợ như bác sĩ. Cô ấy thường chơi với em, lúc nào cũng mua kẹo cho em, kể cho em chuyện vui. Căn bệnh của em là về dạ dày nên rất khó ăn, nhưng cô ấy lúc nào cũng kiên trì cho em ăn, không ăn cơm được thì phải ăn cháo nếu không sẽ không có sức. Sau khi nghỉ hè, cô ấy cũng đã nhờ những bác sĩ ở bệnh viện trên này chăm sóc cho em. Và kể từ đó, em đã không quay lại đấy được một lần nào chỉ vì em không thể rời xa bệnh viện…” – Nước mắt Ngọc Thuỷ khẽ rơi xuống bức ảnh.
“Ngọc Thuỷ…”
“Chiếc vòng rubi này là kỷ vật duy nhất của em với cô ấy! Cô ấy đã tặng em, nói rằng đây chính là chiếc vòng có thể khiến mọi điều ước của em thành sự thật và giúp em lúc nào cũng vui vẻ. Em đã sống rất vui vẻ trong mười năm qua đều nhờ lời nói đó. Nhưng giờ, khi em về đây thì tại sao cô ấy lại ra đi chứ…?” – Ngọc Thuỷ bật khóc nức nở.
Tú Phong chạy đến ôm lấy cô bé:
“Đừng khóc nữa, cô ấy đã mất nhưng có lẽ cô ấy vẫn sẽ nhớ tới em!”
“Em không tin, cô ấy giấu em, cô ấy là bác sĩ nên cô ấy không muốn cho ai biết mình cũng bị bệnh…” – Ngọc Thuỷ càng khóc to hơn.
“Chúng ta ra ngoài đi, em cứ bình tĩnh lại đã.” – Tú Phong dìu cô đứng dậy đi ra bãi biển.
***
“Hương Ly, bố con kìa!” – Vũ Ngọc kêu lên khi taxi vừa dừng bánh.
Ai nấy giật mình nhìn ra cửa kính xe. Một người đàn ông đứng chờ sẵn ở đó. Ông ăn mặc gọn gàng, gương mặt hiền hậu nhưng lộ rõ những nếp nhăn và đôi mắt buồn vì sau bao năm đợi chờ một người yêu thương.
Đôi mắt của ông rất giống con mắt trái của Hương Ly, đẹp và buồn…Chỉ nhìn đôi mắt ấy thôi cô đã nhận ra đó chính là người cha thật sự của cô. Không phải là lão “bố nuôi” Trọng độc ác và tàn nhẫn kia, mà chính là ông – Vũ Hùng – người đàn ông giỏi giang, thành đạt, yêu thương gia đình như trái tim thứ hai của mình.
Hương Ly vội vàng mở cửa xe, chưa hết ngỡ ngàng. Vũ Hùng nhìn con gái cũng ngơ ra một hồi rồi ông nhận ra liền. Đứa con gái bé nhỏ của ông có lớn thế nào thì vẫn chẳng thay đổi, nhất là con mắt và mái tóc xoã ấy.
“Hương Ly, đúng là con rồi…” – Ông run run.
“Bố…” – Giọng nói của cô, bao năm vẫn thế.
“Hương Ly! Con đã trở về! Bố đã chờ con bao nhiêu năm!”
“Bố ơi!” – Cô vội chạy đến ôm chặt lấy ông.
Hương Ly cảm thấy mình như bé lại, trở thành đứa trẻ con ngày nào được bố vỗ về và yêu thương. Một cảm giác nào đó ấm áp lan toả khắp người cô, cô chưa nhớ ra được những kỷ niệm của mình với bố nhưng cô vẫn nhớ được một bàn tay nào đó đã luôn nắm tay cô trong những ngày thơ bé, dìu dắt cô, nâng cô đứng dậy mỗi lúc cô ngã, bảo vệ cô mỗi lúc cô đau đớn vì bệnh tật, vì vết thương trên mắt mình.
Người ta mất đi một ánh sáng, thì ánh sáng còn lại càng chiếu rực rỡ hơn…
Vũ Hùng buông con ra, nhìn cô:
“Con quyết định sẽ đi sao? Mẹ nói hết với bố rồi!”
“Vâng…”
“Con đi mà chưa nhớ ra được cái gì?”
“Con xin lỗi…”
“Không sao!” – Vũ Hùng cười hiền hậu – “Trước khi đi con hãy cứ tham quan nơi này đi đã! Đây là nơi con đã từng đến, biết đâu con sẽ nhớ ra.”
“Nơi này ư…?” – Hương Ly nhìn ra xung quanh.
Một thiếu niên tách nhóm bạn đi ra chỗ Vũ Hùng:
“Để cháu đưa Hương Ly đi tham quan cho!”
“Cháu là…”
“Bác quên cháu nhanh vậy, cháu Thiên Duy đây mà!” – Cậu thiếu niên nở nụ cười dịu dàng không thay đổi theo năm tháng.
“Ồ Thiên Duy, là cháu rồi!” – Vũ Hùng nhớ ra, gật gật đầu ra hiệu chỉ có cậu mới được đưa Hương Ly đi.
Thiên Duy hiểu ý liền cúi đầu đáp lại rồi kéo tay Hương Ly đi. Cô cũng chỉ biết đi theo cậu. Cả hai đi ra gần bãi biển xanh sóng đang vỗ mạnh vì gió lớn. Gió lạnh, trời nhiều mây nhưng không làm mất đi vẻ đẹp của cảnh biển hoàng hôn sắp xuống. Phía chân trời vẫn nhàn nhạt một màu đỏ, có cánh chim ở đâu vội vã và thưa thớt dần. Mùi nồng mặn của biển với những hương vị thân quen của ngày nào như trở lại nơi đây…
Thiên Duy nhìn lên trời:
“Lạnh thế này vẫn có người ra đây thả diều sao?”
Hương Ly ngẩng lên. Có mấy con diều đang bay trên bầu trời.
Ký ức từ đầu hiện về, nó không hiện rõ ràng nhưng nó vẫn đủ để cô thấy quen quá. Cánh diều trên trời kia, giống y như cánh diều của năm ấy – cánh diều của ba người bạn đi trên một chiếc tàu thuỷ, một cô bé và hai cậu bé đang cười vang để tiếng cười của họ hoà vào tiếng sóng. Ký ức tuổi thơ, đẹp và không tài nào mất đi được.
Nhưng cánh diều…đã bị cơn gió thổi bay đi rồi…
“Diều đẹp quá…” – Có tiếng nói ở đâu nhẹ nhàng vang lên trong gió.
Thiên Duy và Hương Ly giật mình nhìn ra bãi biển. Ngồi trước những hàng dừa xanh đang đứng trên bờ cát trắng, một thiếu niên và một cô nữ sinh trẻ đang ngồi, lặng lẽ ngắm biển khơi với những cánh diều chao vi vu.
Hương Ly lặng đi, không biết làm gì ngoài việc đứng nấp sau một cây dừa và nhìn họ.
“Diều là biểu tượng của ước mơ đấy!” – Tiếng cậu thiếu niên đáp lại.
“Em tưởng chỉ có chiếc vòng này mới là biểu tượng của ước mơ thôi chứ.” – Cô bé cầm viên ngọc rubi được đính trên chiếc vòng cổ của mình lên.
“Ước mơ nằm trong trái tim, chứ không nằm ở đâu cả. Nhưng Ngọc Thuỷ à, nếu như chiếc vòng này ban cho em ước mơ thì em có ước điều gì không?”
“Ước điều gì ấy à…?”
“Giả dụ như ước em sẽ khỏi bệnh, hoặc cô Ánh sống lại với em,…”
“Không! Em không ước thế nữa đâu.”
“Vậy em ước gì?”
Hàng dừa vẫn nghiêng theo gió biển. Gió đưa tiếng Ngọc Thuỷ tưởng rằng đi đến tận chân trời:
“Em ước anh Tú Phong sẽ không bao giờ rời xa em!”
Tú Phong lặng đi. Và cả người con gái đứng gần đó…
“Dù em có bạn bè, gia đình nhưng chẳng ai có thể luôn ở bên cạnh em như anh Tú Phong. Anh chỉ là một người mà em vô tình quen biết, vô tình cảm kích vì đã tìm lại chiếc vòng mà em suýt thì làm mất, nhưng chỉ điều đó thôi đủ để em muốn được gặp lại anh. Và giờ đây, em đã được ở bên cạnh anh. Anh đối xử với em rất tốt, anh có vẻ hơi lười học nhưng bù lại anh luôn yêu thương, bảo vệ người khác. Nhờ có anh, em đã tìm được niềm vui. Nếu không có anh em sẽ chẳng bao giờ được ra viện, em cũng chẳng được đến trường, chẳng được học, cũng chẳng được đến cái nơi xa như thế này. Em nhận ra, người quan trọng nhất với em không phải là cô Ánh, mà là anh…”
“Ngọc Thuỷ…” – Tú Phong ôm vai cô bé. Cô dựa vào vai cậu.
“Nếu em ước em khỏi bệnh, thì chắc em cũng không được sự chăm sóc của anh. Nếu em ước cô Ánh trở lại, em sợ em sẽ chỉ yêu quý một mình cô ấy mà quên mất anh. Em muốn anh mãi mãi là người quan trọng nhất với em!”
“Ngốc, dù anh không phải là người quan trọng nhất thì anh cũng sẽ ở bên em, nhóc ạ!” – Tú Phong nói mà khoé mắt đã cay.
“Em muốn vậy, em muốn vậy lắm, nhưng…” – Bỗng Ngọc Thuỷ lên cơn ho. Tiếng ho của cô bé rất mạnh, hơi thở cô yếu hẳn và làn môi thì khô lại.
“Ngọc Thuỷ, em lạnh à?”
“Không…không sao đâu…” – Ngọc Thuỷ run bần bật, ngồi dựa vào Tú Phong, cố gắng thở được và nói – “Có lẽ…em sắp chết rồi…”
Tú Phong như sét đánh ngang tai:
“Nói linh tinh cái gì vậy!!?? Em đã phẫu thuật rồi, chết cái gì ở đây?”
“Thực ra, cuộc phẫu thuật đó chẳng có ích gì cả…”
“Là sao?”
“Bệnh của em quá nặng chẳng thể cứu chữa nổi, lại để lâu năm rồi, có phẫu thuật chỉ kéo dài thêm ngày sống chứ nó không có ích gì cho em nữa. Mấy ngày nay em cảm thấy mình rất mệt, nhiều lúc rất khó thở…”
“Vậy sao không nói với anh!!?? Ngọc Thuỷ, đừng có bi quan, bệnh của em sẽ chữa được!”
“Bệnh em…chắc phải ra nước ngoài…Mà thậm chí nước ngoài cũng không được!” – Ngọc Thuỷ khó thở run run.
“Nước ngoài ư? Chẳng sao hết! Có anh rồi, em lo gì chứ? Tiền nong? Hay cái gì khác cũng chẳng thành vấn đề!”
“Tú Phong, anh nghĩ anh là ai vậy?” – Bỗng giọng Ngọc Thuỷ nghiêm nghị.
“Anh…”
“Em không đáng để một người tốt như anh hy sinh vì em như vậy! Một đứa con gái lạ hoắc bị bệnh mà anh cũng phải quyết cứu như vậy sao? Nếu vô ích thì có phải đã khiến anh mất công không?”
“Ngọc Thuỷ, em không phải là đứa con gái lạ hoắc! Anh đã hứa sẽ ở bên em thì anh phải cứu em!”
“Tú Phong…” – Ngọc Thuỷ xúc động, mỉm cười – “Anh không cần phải như thế vì em…Hãy ở bên ai mà anh cảm thấy xứng đáng với mình nhất.”
Cô gái đứng sau cây dừa đã nghe được lời nói ấy…
“Em biết anh thích chị Hương Ly. Lúc đầu, em tức lắm. Em cảm thấy mình quá thiệt thòi, em thua kém chị ấy. Nhưng đó chỉ là vì em quá tự ti vào bản thân mình. Em nhận ra, chị Hương Ly tốt lắm. Chị ấy cũng có hoàn cảnh trớ trêu, khéo bị thương ở mắt như thế còn đau đớn hơn cả căn bệnh của em, nhưng chị ấy vẫn sống tốt và được nhiều người yêu quý. Vì thế, Tú Phong, anh quay về với chị ấy đi. Hãy học tốt, cố gắng để trở thành một người tốt đối với chị ấy. Đừng tự dối mình, đừng làm chị ấy tổn thương nữa, anh có trốn tránh thì làm sao trốn tránh được chính mình, phải không?”
Tú Phong không kìm được nước mắt, cậu ôm chặt Ngọc Thuỷ vào lòng:
“Ngọc Thuỷ, đừng nói vậy nữa mà…”
“Tú Phong…” – Cô bé dụi đầu vào người cậu, cảm nhận làn hơi ấm áp, mỉm cười khi giọt lệ đã rơi – “Dù cho phải chết, em không hối hận vì đã gặp được anh.”
“Ngọc Thuỷ, em sẽ không chết đâu!” – Tú Phong hét lên trong nước mắt.
“Chết thì chết, làm gì mà cứ níu kéo nhau làm gì?” – Một giọng nói lạnh tanh từ đâu vang lên.
“Gió bấc xô vào lòng em những cơn lạnh
Đây là đâu sao không thấy tay anh ôm chặt?
Bao lâu em đã quen khi có anh rồi
Nhưng làm sao có thể níu tay anh?
Đôi vai em ngày càng gầy xanh…”
“Cường! Bật bài gì mà não ruột thế?” – Tú Phong bực mình quát lên một tiếng.
“Xin lỗi xin lỗi, tôi bật cả một list nhạc nên nó cứ chạy thế đấy, bật bài khác cũng được.” – Anh chàng giúp việc trẻ vừa lái xe vừa định tắt nhạc.
“Đừng tắt!” – Giọng nói yếu ớt vang lên.
Tú Phong giật mình nhìn sang bên cạnh:
“Ngọc Thuỷ, em cứ ngủ đi, lại dậy à?”
“Em có ngủ đâu, từ bấy đến giờ nằm nghe nhạc của anh Cường đó chứ.”
“Hì hì cám ơn em đã nghe!” – Cường khoái chí khi Ngọc Thuỷ không phản đối mấy cái nhạc não nề trong máy mình.
“Anh Cường, bài vừa rồi là bài gì thế?”
“À đó là bài Có lẽ em của Bích Phương. Nghe buồn quá nhỉ?”
“Ừ buồn…” – Ngọc Thuỷ dựa vào ghế – “Cứ bật đi, buồn nhưng hay lắm.”
Cường đành phải để nhạc đó cho Ngọc Thuỷ. Bỗng anh lên tiếng:
“Nè cậu chủ…”
“Anh lớn tuổi hơn tôi, gọi tôi như bình thường đi!”
“Ừ thì Tú Phong vậy. Tôi chỉ đưa hai người đến đó thôi rồi tôi phải về ngay, vì thế mấy cái bài hát này cậu cứ đưa cho Ngọc Thuỷ nghe đi nhé.”
“Được rồi! Mà anh về nhà đừng có nói là chúng tôi đi đâu đấy, bảo tôi đi với bạn bè thôi.”
“Biết rồi, cậu cứ như tôi mồm mép lắm không bằng!”
“Anh không mồm mép nhưng bà Lan thì mồm mép đấy. Hai người đúng là “bộ đôi osin” có tiếng!”
“Này này đùa vừa chứ, tôi và mụ đó thì có gì mà bộ đôi?” – Cường bỗng đỏ mặt.
“Gớm ạ suốt ngày thấy nói chuyện với nhau còn gì?”
“Không nói chuyện với cậu nữa!” – Cường gắt, lái xe nhanh hơn.
Chiếc xe hướng về phía biển Hạ Long. Những cơn gió lạnh buốt rít ngoài cửa kính xe.
“Buốt giá thay mùa đông nói với em là
Đông lạnh hơn khi anh bước ra đi… không về
Mưa đêm rơi nhiều hơn khi thấy em buồn
Rơi làm chi tim thêm ướt mềm đi
Không như xưa…ngày còn bé thích tắm mưa…”
***
“Đến Hạ Long rồi!” – Vũ Ngọc lên tiếng khi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Những người bạn của Hương Ly mọi khi sẽ phải buôn chuyện rất nhiều khi đến một nơi khác nhưng dạo này họ rất im lặng, đến Bảo Nam cũng ngồi bấm điện thoại chứ chẳng buồn để ý đến cảnh biển ngoài kia. Trời lạnh nên Hạ Long không được đẹp như mùa hè, nhưng cái khung cảnh ấy vẫn quen thuộc làm sao.
Hương Ly nhìn ra ngoài cửa kính xe.
Hạ Long…Sao mà thân thương đến thế?
***
“Cám ơn, giờ anh về đi! Mai đến đón tụi tôi sớm đó.”
“Ủa thế hai người định ở đâu vậy?”
“Cái đó anh không cần biết! Về đi!” – Tú Phong xua xua Cường.
Chiếc xe ô tô của Cường đành phải quay về. Khi chiếc xe đi xa rồi Ngọc Thuỷ mới nhẹ nhàng quay người đi. Tú Phong đành đi theo, không biết cô định đi đâu đây? Cô bé cứ im lặng đi dọc bờ biển đang dậy sóng rì rào theo cơn gió lạnh. Rồi cô dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ rất đẹp nhưng có vẻ cũ kỹ và giống như nhà đã bỏ lâu ngày thì đúng hơn.
Bên cạnh ngôi nhà đó là một ngôi nhà khác có một bà cụ đang ra vào. Ngọc Thuỷ liền gọi:
“Bà ơi!”
“Ai vậy?”
“Bà là hàng xóm của cô Ánh phải không?”
“Đúng rồi! Còn cháu là ai?”
“Cháu là Ngọc Thuỷ đây.”
Bà cụ nhìn cô bé một lần nữa rồi nhớ ra:
“A đúng rồi, là con bé này đây mà! Mười năm rồi cháu đã lớn thế rồi sao? Mới hôm nào còn bé tí mới 4, 5 tuổi.”
“Còn bà cũng già đi nhiều rồi mà vẫn sống khoẻ mạnh. Thế cô Ánh đâu bà?”
“Ánh ấy hả…?” – Giọng bà cụ chợt buồn đi – “Đi rồi…”
“Đi đâu hả bà?”
“Cái Ánh nó đã ra đi vĩnh viễn…”
Ngọc Thuỷ như có sét đánh bên tai, lùi lại một bước, suýt thì ngã nếu không có Tú Phong đỡ. Cô bé không giấu nổi sự bàng hoàng:
“Cô ấy…cô ấy mất rồi ạ…?”
“Nó bị bệnh tim, chỉ có bà mới biết điều đó. Nó dặn bà phải giữ bí mật. Nó vừa mất cách đây một năm vào đúng sinh nhật 35 tuổi, ngôi nhà này của nó không còn ai đụng đến nữa, nhưng cũng chẳng ai tranh cướp. Con bé đó đã sống cả một cuộc đời tốt, nó đã quên đi bản thân để sống vì người khác.”
Ngọc Thuỷ nhìn theo bà cụ. Ngôi nhà nhỏ này, vẫn như ngày nào, nhưng giờ đây đã trống vắng người chủ yêu thương.
Cô bé bước vào ngôi nhà. Chỉ hơi bụi một tí nhưng mọi thứ vẫn rất ngăn nắp gọn gàng. Ngọc Thuỷ nhìn về phía chiếc bàn nhỏ. Bên cạnh lọ hoa là bức ảnh chân dung một phụ nữ rất xinh đẹp, cô búi tóc cao, có nụ cười tươi và ánh mắt dịu dàng.
Tú Phong nhìn bức ảnh đó:
“Ai vậy?”
“Cô Ánh…”
“Cô Ánh là ai?”
Ngọc Thuỷ đưa tay lên chiếc vòng ngọc rubi:
“Chiếc vòng này, vốn dĩ là của cô ấy.”
Tú Phong giật mình nhìn bức ảnh lần nữa. Quả nhiên trên cổ của cô Ánh có chiếc vòng rubi y hệt Ngọc Thuỷ.
“Cô ấy là một bác sĩ sống một mình ở đây, dù rằng có nhan sắc, lại dịu dàng, tài giỏi nhưng cô ấy nguyện sống ở đây một mình cả đời để cứu chữa cho những bệnh nhân của mình. Cô ấy đã cứu biết bao nhiêu người bị mắc bệnh ung thư, dù không phải ai cũng được sống nhưng cô ấy đã khiến họ lạc quan hơn, tin vào cuộc sống nhiều hơn. Và trong số đó, có em…” – Ngọc Thuỷ buồn bã kể.
“Em đã gặp cô ấy mười năm trước à?”
“Vâng! Em bị bệnh từ nhỏ nhưng vì lúc đó em nhỏ quá nên không được biết, bố mẹ em bảo là em đi nghỉ mát ở Hạ Long nhưng kỳ thực là đến gặp cô Ánh vì cô cũng là bạn thân của bố em hồi đại học, mãi sau cô mới chuyển lên đây. Cô ấy đã ở bên em trong suốt mấy tháng hè đó. Em không hề biết mình bị bệnh, em chỉ biết là ở bên cạnh em có một người phụ nữ rất dịu dàng, cô ấy mặc áo trắng của bác sĩ nhưng không đáng sợ như bác sĩ. Cô ấy thường chơi với em, lúc nào cũng mua kẹo cho em, kể cho em chuyện vui. Căn bệnh của em là về dạ dày nên rất khó ăn, nhưng cô ấy lúc nào cũng kiên trì cho em ăn, không ăn cơm được thì phải ăn cháo nếu không sẽ không có sức. Sau khi nghỉ hè, cô ấy cũng đã nhờ những bác sĩ ở bệnh viện trên này chăm sóc cho em. Và kể từ đó, em đã không quay lại đấy được một lần nào chỉ vì em không thể rời xa bệnh viện…” – Nước mắt Ngọc Thuỷ khẽ rơi xuống bức ảnh.
“Ngọc Thuỷ…”
“Chiếc vòng rubi này là kỷ vật duy nhất của em với cô ấy! Cô ấy đã tặng em, nói rằng đây chính là chiếc vòng có thể khiến mọi điều ước của em thành sự thật và giúp em lúc nào cũng vui vẻ. Em đã sống rất vui vẻ trong mười năm qua đều nhờ lời nói đó. Nhưng giờ, khi em về đây thì tại sao cô ấy lại ra đi chứ…?” – Ngọc Thuỷ bật khóc nức nở.
Tú Phong chạy đến ôm lấy cô bé:
“Đừng khóc nữa, cô ấy đã mất nhưng có lẽ cô ấy vẫn sẽ nhớ tới em!”
“Em không tin, cô ấy giấu em, cô ấy là bác sĩ nên cô ấy không muốn cho ai biết mình cũng bị bệnh…” – Ngọc Thuỷ càng khóc to hơn.
“Chúng ta ra ngoài đi, em cứ bình tĩnh lại đã.” – Tú Phong dìu cô đứng dậy đi ra bãi biển.
***
“Hương Ly, bố con kìa!” – Vũ Ngọc kêu lên khi taxi vừa dừng bánh.
Ai nấy giật mình nhìn ra cửa kính xe. Một người đàn ông đứng chờ sẵn ở đó. Ông ăn mặc gọn gàng, gương mặt hiền hậu nhưng lộ rõ những nếp nhăn và đôi mắt buồn vì sau bao năm đợi chờ một người yêu thương.
Đôi mắt của ông rất giống con mắt trái của Hương Ly, đẹp và buồn…Chỉ nhìn đôi mắt ấy thôi cô đã nhận ra đó chính là người cha thật sự của cô. Không phải là lão “bố nuôi” Trọng độc ác và tàn nhẫn kia, mà chính là ông – Vũ Hùng – người đàn ông giỏi giang, thành đạt, yêu thương gia đình như trái tim thứ hai của mình.
Hương Ly vội vàng mở cửa xe, chưa hết ngỡ ngàng. Vũ Hùng nhìn con gái cũng ngơ ra một hồi rồi ông nhận ra liền. Đứa con gái bé nhỏ của ông có lớn thế nào thì vẫn chẳng thay đổi, nhất là con mắt và mái tóc xoã ấy.
“Hương Ly, đúng là con rồi…” – Ông run run.
“Bố…” – Giọng nói của cô, bao năm vẫn thế.
“Hương Ly! Con đã trở về! Bố đã chờ con bao nhiêu năm!”
“Bố ơi!” – Cô vội chạy đến ôm chặt lấy ông.
Hương Ly cảm thấy mình như bé lại, trở thành đứa trẻ con ngày nào được bố vỗ về và yêu thương. Một cảm giác nào đó ấm áp lan toả khắp người cô, cô chưa nhớ ra được những kỷ niệm của mình với bố nhưng cô vẫn nhớ được một bàn tay nào đó đã luôn nắm tay cô trong những ngày thơ bé, dìu dắt cô, nâng cô đứng dậy mỗi lúc cô ngã, bảo vệ cô mỗi lúc cô đau đớn vì bệnh tật, vì vết thương trên mắt mình.
Người ta mất đi một ánh sáng, thì ánh sáng còn lại càng chiếu rực rỡ hơn…
Vũ Hùng buông con ra, nhìn cô:
“Con quyết định sẽ đi sao? Mẹ nói hết với bố rồi!”
“Vâng…”
“Con đi mà chưa nhớ ra được cái gì?”
“Con xin lỗi…”
“Không sao!” – Vũ Hùng cười hiền hậu – “Trước khi đi con hãy cứ tham quan nơi này đi đã! Đây là nơi con đã từng đến, biết đâu con sẽ nhớ ra.”
“Nơi này ư…?” – Hương Ly nhìn ra xung quanh.
Một thiếu niên tách nhóm bạn đi ra chỗ Vũ Hùng:
“Để cháu đưa Hương Ly đi tham quan cho!”
“Cháu là…”
“Bác quên cháu nhanh vậy, cháu Thiên Duy đây mà!” – Cậu thiếu niên nở nụ cười dịu dàng không thay đổi theo năm tháng.
“Ồ Thiên Duy, là cháu rồi!” – Vũ Hùng nhớ ra, gật gật đầu ra hiệu chỉ có cậu mới được đưa Hương Ly đi.
Thiên Duy hiểu ý liền cúi đầu đáp lại rồi kéo tay Hương Ly đi. Cô cũng chỉ biết đi theo cậu. Cả hai đi ra gần bãi biển xanh sóng đang vỗ mạnh vì gió lớn. Gió lạnh, trời nhiều mây nhưng không làm mất đi vẻ đẹp của cảnh biển hoàng hôn sắp xuống. Phía chân trời vẫn nhàn nhạt một màu đỏ, có cánh chim ở đâu vội vã và thưa thớt dần. Mùi nồng mặn của biển với những hương vị thân quen của ngày nào như trở lại nơi đây…
Thiên Duy nhìn lên trời:
“Lạnh thế này vẫn có người ra đây thả diều sao?”
Hương Ly ngẩng lên. Có mấy con diều đang bay trên bầu trời.
Ký ức từ đầu hiện về, nó không hiện rõ ràng nhưng nó vẫn đủ để cô thấy quen quá. Cánh diều trên trời kia, giống y như cánh diều của năm ấy – cánh diều của ba người bạn đi trên một chiếc tàu thuỷ, một cô bé và hai cậu bé đang cười vang để tiếng cười của họ hoà vào tiếng sóng. Ký ức tuổi thơ, đẹp và không tài nào mất đi được.
Nhưng cánh diều…đã bị cơn gió thổi bay đi rồi…
“Diều đẹp quá…” – Có tiếng nói ở đâu nhẹ nhàng vang lên trong gió.
Thiên Duy và Hương Ly giật mình nhìn ra bãi biển. Ngồi trước những hàng dừa xanh đang đứng trên bờ cát trắng, một thiếu niên và một cô nữ sinh trẻ đang ngồi, lặng lẽ ngắm biển khơi với những cánh diều chao vi vu.
Hương Ly lặng đi, không biết làm gì ngoài việc đứng nấp sau một cây dừa và nhìn họ.
“Diều là biểu tượng của ước mơ đấy!” – Tiếng cậu thiếu niên đáp lại.
“Em tưởng chỉ có chiếc vòng này mới là biểu tượng của ước mơ thôi chứ.” – Cô bé cầm viên ngọc rubi được đính trên chiếc vòng cổ của mình lên.
“Ước mơ nằm trong trái tim, chứ không nằm ở đâu cả. Nhưng Ngọc Thuỷ à, nếu như chiếc vòng này ban cho em ước mơ thì em có ước điều gì không?”
“Ước điều gì ấy à…?”
“Giả dụ như ước em sẽ khỏi bệnh, hoặc cô Ánh sống lại với em,…”
“Không! Em không ước thế nữa đâu.”
“Vậy em ước gì?”
Hàng dừa vẫn nghiêng theo gió biển. Gió đưa tiếng Ngọc Thuỷ tưởng rằng đi đến tận chân trời:
“Em ước anh Tú Phong sẽ không bao giờ rời xa em!”
Tú Phong lặng đi. Và cả người con gái đứng gần đó…
“Dù em có bạn bè, gia đình nhưng chẳng ai có thể luôn ở bên cạnh em như anh Tú Phong. Anh chỉ là một người mà em vô tình quen biết, vô tình cảm kích vì đã tìm lại chiếc vòng mà em suýt thì làm mất, nhưng chỉ điều đó thôi đủ để em muốn được gặp lại anh. Và giờ đây, em đã được ở bên cạnh anh. Anh đối xử với em rất tốt, anh có vẻ hơi lười học nhưng bù lại anh luôn yêu thương, bảo vệ người khác. Nhờ có anh, em đã tìm được niềm vui. Nếu không có anh em sẽ chẳng bao giờ được ra viện, em cũng chẳng được đến trường, chẳng được học, cũng chẳng được đến cái nơi xa như thế này. Em nhận ra, người quan trọng nhất với em không phải là cô Ánh, mà là anh…”
“Ngọc Thuỷ…” – Tú Phong ôm vai cô bé. Cô dựa vào vai cậu.
“Nếu em ước em khỏi bệnh, thì chắc em cũng không được sự chăm sóc của anh. Nếu em ước cô Ánh trở lại, em sợ em sẽ chỉ yêu quý một mình cô ấy mà quên mất anh. Em muốn anh mãi mãi là người quan trọng nhất với em!”
“Ngốc, dù anh không phải là người quan trọng nhất thì anh cũng sẽ ở bên em, nhóc ạ!” – Tú Phong nói mà khoé mắt đã cay.
“Em muốn vậy, em muốn vậy lắm, nhưng…” – Bỗng Ngọc Thuỷ lên cơn ho. Tiếng ho của cô bé rất mạnh, hơi thở cô yếu hẳn và làn môi thì khô lại.
“Ngọc Thuỷ, em lạnh à?”
“Không…không sao đâu…” – Ngọc Thuỷ run bần bật, ngồi dựa vào Tú Phong, cố gắng thở được và nói – “Có lẽ…em sắp chết rồi…”
Tú Phong như sét đánh ngang tai:
“Nói linh tinh cái gì vậy!!?? Em đã phẫu thuật rồi, chết cái gì ở đây?”
“Thực ra, cuộc phẫu thuật đó chẳng có ích gì cả…”
“Là sao?”
“Bệnh của em quá nặng chẳng thể cứu chữa nổi, lại để lâu năm rồi, có phẫu thuật chỉ kéo dài thêm ngày sống chứ nó không có ích gì cho em nữa. Mấy ngày nay em cảm thấy mình rất mệt, nhiều lúc rất khó thở…”
“Vậy sao không nói với anh!!?? Ngọc Thuỷ, đừng có bi quan, bệnh của em sẽ chữa được!”
“Bệnh em…chắc phải ra nước ngoài…Mà thậm chí nước ngoài cũng không được!” – Ngọc Thuỷ khó thở run run.
“Nước ngoài ư? Chẳng sao hết! Có anh rồi, em lo gì chứ? Tiền nong? Hay cái gì khác cũng chẳng thành vấn đề!”
“Tú Phong, anh nghĩ anh là ai vậy?” – Bỗng giọng Ngọc Thuỷ nghiêm nghị.
“Anh…”
“Em không đáng để một người tốt như anh hy sinh vì em như vậy! Một đứa con gái lạ hoắc bị bệnh mà anh cũng phải quyết cứu như vậy sao? Nếu vô ích thì có phải đã khiến anh mất công không?”
“Ngọc Thuỷ, em không phải là đứa con gái lạ hoắc! Anh đã hứa sẽ ở bên em thì anh phải cứu em!”
“Tú Phong…” – Ngọc Thuỷ xúc động, mỉm cười – “Anh không cần phải như thế vì em…Hãy ở bên ai mà anh cảm thấy xứng đáng với mình nhất.”
Cô gái đứng sau cây dừa đã nghe được lời nói ấy…
“Em biết anh thích chị Hương Ly. Lúc đầu, em tức lắm. Em cảm thấy mình quá thiệt thòi, em thua kém chị ấy. Nhưng đó chỉ là vì em quá tự ti vào bản thân mình. Em nhận ra, chị Hương Ly tốt lắm. Chị ấy cũng có hoàn cảnh trớ trêu, khéo bị thương ở mắt như thế còn đau đớn hơn cả căn bệnh của em, nhưng chị ấy vẫn sống tốt và được nhiều người yêu quý. Vì thế, Tú Phong, anh quay về với chị ấy đi. Hãy học tốt, cố gắng để trở thành một người tốt đối với chị ấy. Đừng tự dối mình, đừng làm chị ấy tổn thương nữa, anh có trốn tránh thì làm sao trốn tránh được chính mình, phải không?”
Tú Phong không kìm được nước mắt, cậu ôm chặt Ngọc Thuỷ vào lòng:
“Ngọc Thuỷ, đừng nói vậy nữa mà…”
“Tú Phong…” – Cô bé dụi đầu vào người cậu, cảm nhận làn hơi ấm áp, mỉm cười khi giọt lệ đã rơi – “Dù cho phải chết, em không hối hận vì đã gặp được anh.”
“Ngọc Thuỷ, em sẽ không chết đâu!” – Tú Phong hét lên trong nước mắt.
“Chết thì chết, làm gì mà cứ níu kéo nhau làm gì?” – Một giọng nói lạnh tanh từ đâu vang lên.
/60
|