Nếu là chuyện tầm thường, đầu óc Khương nhị gia sẽ không linh quang như vậy, nhưng trước mắt đề cập đến vấn đề làm phụ thân như thế nào, Khương nhị gia là phụ thân, hơn nữa vẫn luôn nỗ lực làm phụ thân tốt.
Bình thường hắn cũng nhìn ra một chút thủ đoạn của huynh đệ hầu phủ vì muốn thừa tước, hắn không nói, không phải là hắn không cảm giác được thiện ý cùng ác ý.
Lão hầu gia tránh ở sân viện hẻo lánh để tĩnh dưỡng, đối với Khương nhị gia mà nói chính là không muốn nhìn cốt nhục tương tàn, suy bụng ta ra bụng người, nếu hắn ở vị trí của lão hầu gia, cũng vui không nổi.
Bởi vậy hắn không ngại thê tử chỉ sinh cho hắn một mình Khương Mân Cẩn, nếu sinh nhiều, hắn lại không biết dưỡng nhi tử, đến lúc đó gia nghiệp nhiều ít cũng không đủ lăn lộn, vẫn là một đứa là đủ.
Đẩy Tần vương thế tử, Khương nhị gia tìm nơi an toàn vì tiểu tế mà liêu trận.
Hàng năm ở kinh thành chơi bời, Khương nhị gia quen thuộc mọi ngõ ngách trong kinh thành, chọn lựa địa phương vừa an toàn, vừa xem được rõ.
Triệu Đạc Trạch công phu không tồi, rất nhanh đã đánh bại hai tên thích khách, hắn không để ý đến hai nhi tử của hoàng trưởng tử đang nằm trên mặt đất.
Nhào vào cỗ kiệu của hoàng trưởng tử, một thích khách đâm đao vào cỗ kiệu, biết rõ hành động của thích khách, dù Triệu Đạc Trạch không có nhạc phụ tương lai chỉ điểm, cũng là người thông minh.
Hơi lệch thân mình, để đao của thích khách xẹt qua vai, đầu vai nhiễm huyết, Triệu Đạc Trạch hét lớn một tiếng:
- Điện hạ, ta tới cứu ngươi.
Chờ đến lúc đem hoàng trưởng tử ra khỏi cỗ kiệu, hoàng trưởng tử nhìn thấy Triệu Đạc Trạch cả người đầy máu, trong lòng cảm động vô cùng.
Triệu Đạc Trạch một câu cũng không nói, trực tiếp cõng hoàng trưởng tử, múa may kiếm trong tay, hướng ra bên ngoài...
Cố gắng kiên trì thêm chút nữa, thị vệ trong kinh thành sẽ đến đây, cố kiên trì thêm chút nữa...
(Yul: mấy câi .... là suy nghĩ trong lòng nhân vật)
- Nguy rồi!
Khương nhị gia nhịn không được hô to một tiếng, từ nơi xa lại tới hơn mười mấy hắc y nhân, Triệu Đạc Trạch đã rơi vào vòng...
Khương nhị gia xoay ba vòng, là hắn đẩy tiểu tế ra, nếu chẳng may tiểu tế có cái gì tốt xấu, hắn biết giải thích thế nào với Dao Dao?
Ai có thể ngờ thích khách còn phân hai đợt?
- Dao Dao nói không sai, trưởng tử đều là quái vật giỏi kéo cừu hận, làm lão nhị mới có hạnh phúc.
Khương nhị gia thấy con rể gặp nguy, vội chạy ngược lại hướng đánh nhau muốn đào tẩu.
Lúc này Triệu Đạc Trạch không cần giả vờ, trên người cũng bị thích khách chém thương vài chổ, thấy Khương nhị gia bỏ chạy...
Hắn mặc kệ mình sao?
Trong mắt Triệu Đạc Trạch chứa đựng tàn khốc cùng tuyệt vọng, phun ra một ngụm máu, ổn định hoàng trưởng tử đang ở trên lưng:
- Mẹ nó, ta liều mạng.
Cuối cùng vẫn chỉ có một mình hắn, không ai giúp hắn...
Đang lúc Triệu Đạc Trạch định liều mạng, trên nóc nhà truyền đến một tiếng la:
- Tiểu tế tương lai, lắc mình, bên trái.
Nghe thanh âm là Khương nhị gia, trong lòng Triệu Đạc Trạch ấm áp, nghe lời né qua bên trái, cho dù Khương nhị gia lưu lại vì nhặt xác cho hắn, cũng tốt hơn để hắn một mình.
Ào ào, nước trà nóng giống như thiên nữ tán hoa xà xuống, Khương nhị gia đứng trên vách tường đầu đường hẹp dài, cười to:
- Gia mời các ngươi uống trà, đừng khách khí, uống nhiều chút.
Nước nóng so với phi tiêu thì uy lực lớn hơn, thích khách xoa mặt, ôm bả vai, dậm chân kêu nóng......
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không rảnh đuổi theo Triệu Đạc Trạch cùng hoàng trưởng tử.
- Đệ nhị chiêu, phóng Liệt Mã.
Năm sáu con tuấn mã trên đuôi ngựa cột dàng pháo đã châm ngòi, tuấn mã trực tiếp xông tới, thích khách bị phỏng thật vất vả mới thở được một hơi, lại bị kinh mã tách ra trận hình, tên cầm đầu thích khách mắng:
- Bỉ ổi! hạ lưu.
Đúng vậy, Khương nhị gia làm này nọ đều là thủ đoạn của đám du côn lưu manh khi đánh nhau.
Khương nhị gia đứng ở trên vách tường, cười to:
- Ta thích, có bản lĩnh ngươi cũng chơi trò hạ lưu đi.
Thủ lĩnh giương tay lên, một ám tiễn bắn về phía Khương nhị gia, Triệu Đạc Trạch hô:
- Cẩn thận, nhạc phụ.
Khương nhị gia chỉ có bản lĩnh kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, năng lực tác chiến một mình không giỏi, võ nghệ lơ lỏng tầm thường.
Luống cuống tay chân muốn trốn tránh, nhưng ám tiễn vẫn bắn trúng hắn, Khương nhị gia không đứng được từ đầu tường rơi xuống, Triệu Đạc Trạch vội tiến lên, kéo Khương nhị gia bảo hộ ở phía sau.
Thậm chí hắn còn ném hoàng trưởng tử xuống đất, cõng Khương nhị gia lên, công lao có thể không cần, nhạc phụ không thể chết được!- Tiểu tử, ta không nhìn lầm ngươi!
Khương nhị gia la ó kêu đau, há mồm chữi tục, mắng chữi người bằng từ ngữ các loại phố phường, mắng bọn thích khách đến choáng váng.
Bọn họ đều là tinh anh được bí mật bồi dưỡng, thật sự chưa thấy ai chơi trò lưu manh như Khương nhị gia.
Triệu Đạc Trạch thấy Khương nhị gia mắng chửi người tự tin mười phần, trong lòng yên ổn một ít, xem ra ám tiễn không có độc.
Chỉ là Khương nhị gia mắng chửi người ngay bên tai, tuy không phải mắng hắn, nhưng hắn cảm thấy không thế nào dễ chịu......
Giọng quá to quá vang dội, mắng chửi người quá tàn nhẫn.
Thủ lĩnh đám thích khách giận tím mặt, tự mình xông lên, Khương nhị gia từ trong vạc áo, ném vào mắt tên thủ lĩnh thích khách:
- Chết này.
Vèo một tiếng, bột được bao trong giấy trắng tản ra không trung, trước mắt bọn thích khách là một mảnh trắng xoá, ôm mắt kêu rên, Khương nhị gia vỗ vai tiểu tế, cười to:
- Về sau ai dám nói ta mang vôi là vô dụng, ta sẽ đem vôi nhét vào miệng hắn...
- Con bà nó, vôi này chính tay khuê nữ của ta chuẩn bị, lúc nào cũng dặn ta mang bên người, chỉ có ta có, nhi tử của ta không có đâu, Dao Dao nói, ca ca nàng quá xúc động, không dùng được.
- Là...Dao Dao chuẩn bị cho ngươi?
- Đúng vậy, nếu không sao ta có được? Mới vừa rồi mấy chiêu kia cũng là Dao Dao dạy cho ta, chỉ cho ta biết ở kinh thành nơi nào có nước nóng, tuấn mã, pháo. Nếu không tìm được có thể phóng hỏa thiêu đuôi ngựa...Dao Dao thật lợi hại, có phải không?
-...
Triệu Đạc Trạch cảm giác sau lưng rét run, là thê tử mình sắp thú sao? Toàn bộ đều là tiểu nhân vô lại quỷ kế đa đoan, đã vậy Khương nhị gia còn rất nghe lời.
Khương nhị gia chấp hành mưu kế của Khương Lộ Dao, nếu đổi lại là hậu duệ quý tộc khác, nào ai dám không biết xấu hổ dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này?
Thích khách bị Khương nhị gia chơi chiêu, sức chiến đấu yếu bớt, Khương nhị gia thấy binh mã kinh thành sắp tới, từ trên người Triệu Đạc Trạch nhảy xuống, mắng:
- Quả thực đúng như Dao Dao nói, quan sai luôn đến cuối cùng, trông cậy vào quan sai đều là người chết, kéo bè kéo lũ đánh nhau còn phải tự lực cánh sinh…
- …
Triệu Đạc Trạch không biết nên mở miệng nói gì.
- Ngươi đi xem hoàng trưởng tử đi, chúng ta đổ máu,đổ mồ hôi, phải để hoàng thượng biết, ngươi nhất định phải hộ tống hoàng trưởng tử đến gặp hoàng thượng, tuy người khác sẽ đem việc này nói cho hoàng thượng biết, nhưng hoàng thượng phải tận mắt nhìn thấy, mới có vẻ chân thật.
- Thương thế của ngươi?
- Không chết được, ám tiễn không có độc, dưỡng hai ngày là khỏe.
Triệu Đạc Trạch thấy cục diện đã khống chế được, lo lắng nói:
- Ta đưa ngươi trở về…
- Một đại nam nhân lằng nhằng cái gì? Nên tranh thủ liền tranh thủ, có cơ hội phải nắm lấy, ngươi không giống ta chỉ nghĩ ăn no chờ chết, mau đi, mau đi, ta nhìn ngươi phiền lòng, huyết lưu thông không đều.
- Ta lo lắng Dao Dao sẽ hiểu lầm ta không màng đến ngươi…
Triệu Đạc Trạch thật sự sợ Khương Lộ Dao hiểu lầm hắn vì công lao không màng nhạc phụ chết hay sống, dựa theo thủ đoạn mà nhạc phụ vừa thi triển, Triệu Đạc Trạch có vài phần sợ Khương Lộ Dao.
- Là ta để ngươi đi, còn Dao Dao ta sẽ giải thích, ngươi nha, quá coi thường Dao Dao, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai, sẽ không trách ngươi, mau đi…Ta choáng váng rồi.
Khương nhị gia nói xong câu này, đôi mắt trợn lên té xỉu trên mặt đất. Triệu Đạc Trạch lặng một hồi, đem Khương nhị gia giao cho quan sai. Lặp lại dặn dò:
- Đưa nhị gia hồi Vĩnh Ninh hầu phủ, nếu xảy ra một chút sai lầm, ta muốn mạng của toàn tộc ngươi.
- Dạ.
Quan sai vội vàng đáp ứng, Tần Vương thế tử có hung danh cũng không ít đâu. Khương nhị gia nhỏ giọng nói thầm:
- Ngu ngốc, uy hiếp người, không phải là người tốt.
Sắc mặt Triệu Đạc Trạch đỏ lên, xoay người đi đến bên người hoàng trưởng tử đang gào khóc, hai nhi tử của hoàng trưởng tử mất máu quá nhiều...Không có khả năng cứu sống.
- Điện hạ, ta đưa ngươi vào cung diện thánh, việc này phải đến tìm hoàng thượng.
- Ta muốn gặp phụ hoàng…
Hoàng trưởng tử vừa đau vừa hối, hai nhi tử chỉ sợ không còn, hắn chỉ có hai tử, lúc này hắn hối hận vô cùng, vì địa vị thái tử, hy sinh hai nhi tử, đáng giá sao?
Nhất định phải vì nhi tử mà báo thù, không thể để nhi tử chết không minh bạch.
Triệu Đạc Trạch cả người bị thương, chật vật bất kham đỡ hoàng trưởng tử đi hoàng cung.
Khương nhị gia chờ bọn họ đi rồi, mới mở mắt, buồn rầu nhìn vết thương trên vai, trở về biết ăn nói thế nào với Dao Dao đây?
Có khi còn bị nữ nhi niệm đến chết không ngừng.
Bình thường hắn cũng nhìn ra một chút thủ đoạn của huynh đệ hầu phủ vì muốn thừa tước, hắn không nói, không phải là hắn không cảm giác được thiện ý cùng ác ý.
Lão hầu gia tránh ở sân viện hẻo lánh để tĩnh dưỡng, đối với Khương nhị gia mà nói chính là không muốn nhìn cốt nhục tương tàn, suy bụng ta ra bụng người, nếu hắn ở vị trí của lão hầu gia, cũng vui không nổi.
Bởi vậy hắn không ngại thê tử chỉ sinh cho hắn một mình Khương Mân Cẩn, nếu sinh nhiều, hắn lại không biết dưỡng nhi tử, đến lúc đó gia nghiệp nhiều ít cũng không đủ lăn lộn, vẫn là một đứa là đủ.
Đẩy Tần vương thế tử, Khương nhị gia tìm nơi an toàn vì tiểu tế mà liêu trận.
Hàng năm ở kinh thành chơi bời, Khương nhị gia quen thuộc mọi ngõ ngách trong kinh thành, chọn lựa địa phương vừa an toàn, vừa xem được rõ.
Triệu Đạc Trạch công phu không tồi, rất nhanh đã đánh bại hai tên thích khách, hắn không để ý đến hai nhi tử của hoàng trưởng tử đang nằm trên mặt đất.
Nhào vào cỗ kiệu của hoàng trưởng tử, một thích khách đâm đao vào cỗ kiệu, biết rõ hành động của thích khách, dù Triệu Đạc Trạch không có nhạc phụ tương lai chỉ điểm, cũng là người thông minh.
Hơi lệch thân mình, để đao của thích khách xẹt qua vai, đầu vai nhiễm huyết, Triệu Đạc Trạch hét lớn một tiếng:
- Điện hạ, ta tới cứu ngươi.
Chờ đến lúc đem hoàng trưởng tử ra khỏi cỗ kiệu, hoàng trưởng tử nhìn thấy Triệu Đạc Trạch cả người đầy máu, trong lòng cảm động vô cùng.
Triệu Đạc Trạch một câu cũng không nói, trực tiếp cõng hoàng trưởng tử, múa may kiếm trong tay, hướng ra bên ngoài...
Cố gắng kiên trì thêm chút nữa, thị vệ trong kinh thành sẽ đến đây, cố kiên trì thêm chút nữa...
(Yul: mấy câi .... là suy nghĩ trong lòng nhân vật)
- Nguy rồi!
Khương nhị gia nhịn không được hô to một tiếng, từ nơi xa lại tới hơn mười mấy hắc y nhân, Triệu Đạc Trạch đã rơi vào vòng...
Khương nhị gia xoay ba vòng, là hắn đẩy tiểu tế ra, nếu chẳng may tiểu tế có cái gì tốt xấu, hắn biết giải thích thế nào với Dao Dao?
Ai có thể ngờ thích khách còn phân hai đợt?
- Dao Dao nói không sai, trưởng tử đều là quái vật giỏi kéo cừu hận, làm lão nhị mới có hạnh phúc.
Khương nhị gia thấy con rể gặp nguy, vội chạy ngược lại hướng đánh nhau muốn đào tẩu.
Lúc này Triệu Đạc Trạch không cần giả vờ, trên người cũng bị thích khách chém thương vài chổ, thấy Khương nhị gia bỏ chạy...
Hắn mặc kệ mình sao?
Trong mắt Triệu Đạc Trạch chứa đựng tàn khốc cùng tuyệt vọng, phun ra một ngụm máu, ổn định hoàng trưởng tử đang ở trên lưng:
- Mẹ nó, ta liều mạng.
Cuối cùng vẫn chỉ có một mình hắn, không ai giúp hắn...
Đang lúc Triệu Đạc Trạch định liều mạng, trên nóc nhà truyền đến một tiếng la:
- Tiểu tế tương lai, lắc mình, bên trái.
Nghe thanh âm là Khương nhị gia, trong lòng Triệu Đạc Trạch ấm áp, nghe lời né qua bên trái, cho dù Khương nhị gia lưu lại vì nhặt xác cho hắn, cũng tốt hơn để hắn một mình.
Ào ào, nước trà nóng giống như thiên nữ tán hoa xà xuống, Khương nhị gia đứng trên vách tường đầu đường hẹp dài, cười to:
- Gia mời các ngươi uống trà, đừng khách khí, uống nhiều chút.
Nước nóng so với phi tiêu thì uy lực lớn hơn, thích khách xoa mặt, ôm bả vai, dậm chân kêu nóng......
Trong khoảng thời gian ngắn cũng không rảnh đuổi theo Triệu Đạc Trạch cùng hoàng trưởng tử.
- Đệ nhị chiêu, phóng Liệt Mã.
Năm sáu con tuấn mã trên đuôi ngựa cột dàng pháo đã châm ngòi, tuấn mã trực tiếp xông tới, thích khách bị phỏng thật vất vả mới thở được một hơi, lại bị kinh mã tách ra trận hình, tên cầm đầu thích khách mắng:
- Bỉ ổi! hạ lưu.
Đúng vậy, Khương nhị gia làm này nọ đều là thủ đoạn của đám du côn lưu manh khi đánh nhau.
Khương nhị gia đứng ở trên vách tường, cười to:
- Ta thích, có bản lĩnh ngươi cũng chơi trò hạ lưu đi.
Thủ lĩnh giương tay lên, một ám tiễn bắn về phía Khương nhị gia, Triệu Đạc Trạch hô:
- Cẩn thận, nhạc phụ.
Khương nhị gia chỉ có bản lĩnh kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, năng lực tác chiến một mình không giỏi, võ nghệ lơ lỏng tầm thường.
Luống cuống tay chân muốn trốn tránh, nhưng ám tiễn vẫn bắn trúng hắn, Khương nhị gia không đứng được từ đầu tường rơi xuống, Triệu Đạc Trạch vội tiến lên, kéo Khương nhị gia bảo hộ ở phía sau.
Thậm chí hắn còn ném hoàng trưởng tử xuống đất, cõng Khương nhị gia lên, công lao có thể không cần, nhạc phụ không thể chết được!- Tiểu tử, ta không nhìn lầm ngươi!
Khương nhị gia la ó kêu đau, há mồm chữi tục, mắng chữi người bằng từ ngữ các loại phố phường, mắng bọn thích khách đến choáng váng.
Bọn họ đều là tinh anh được bí mật bồi dưỡng, thật sự chưa thấy ai chơi trò lưu manh như Khương nhị gia.
Triệu Đạc Trạch thấy Khương nhị gia mắng chửi người tự tin mười phần, trong lòng yên ổn một ít, xem ra ám tiễn không có độc.
Chỉ là Khương nhị gia mắng chửi người ngay bên tai, tuy không phải mắng hắn, nhưng hắn cảm thấy không thế nào dễ chịu......
Giọng quá to quá vang dội, mắng chửi người quá tàn nhẫn.
Thủ lĩnh đám thích khách giận tím mặt, tự mình xông lên, Khương nhị gia từ trong vạc áo, ném vào mắt tên thủ lĩnh thích khách:
- Chết này.
Vèo một tiếng, bột được bao trong giấy trắng tản ra không trung, trước mắt bọn thích khách là một mảnh trắng xoá, ôm mắt kêu rên, Khương nhị gia vỗ vai tiểu tế, cười to:
- Về sau ai dám nói ta mang vôi là vô dụng, ta sẽ đem vôi nhét vào miệng hắn...
- Con bà nó, vôi này chính tay khuê nữ của ta chuẩn bị, lúc nào cũng dặn ta mang bên người, chỉ có ta có, nhi tử của ta không có đâu, Dao Dao nói, ca ca nàng quá xúc động, không dùng được.
- Là...Dao Dao chuẩn bị cho ngươi?
- Đúng vậy, nếu không sao ta có được? Mới vừa rồi mấy chiêu kia cũng là Dao Dao dạy cho ta, chỉ cho ta biết ở kinh thành nơi nào có nước nóng, tuấn mã, pháo. Nếu không tìm được có thể phóng hỏa thiêu đuôi ngựa...Dao Dao thật lợi hại, có phải không?
-...
Triệu Đạc Trạch cảm giác sau lưng rét run, là thê tử mình sắp thú sao? Toàn bộ đều là tiểu nhân vô lại quỷ kế đa đoan, đã vậy Khương nhị gia còn rất nghe lời.
Khương nhị gia chấp hành mưu kế của Khương Lộ Dao, nếu đổi lại là hậu duệ quý tộc khác, nào ai dám không biết xấu hổ dùng loại thủ đoạn bỉ ổi này?
Thích khách bị Khương nhị gia chơi chiêu, sức chiến đấu yếu bớt, Khương nhị gia thấy binh mã kinh thành sắp tới, từ trên người Triệu Đạc Trạch nhảy xuống, mắng:
- Quả thực đúng như Dao Dao nói, quan sai luôn đến cuối cùng, trông cậy vào quan sai đều là người chết, kéo bè kéo lũ đánh nhau còn phải tự lực cánh sinh…
- …
Triệu Đạc Trạch không biết nên mở miệng nói gì.
- Ngươi đi xem hoàng trưởng tử đi, chúng ta đổ máu,đổ mồ hôi, phải để hoàng thượng biết, ngươi nhất định phải hộ tống hoàng trưởng tử đến gặp hoàng thượng, tuy người khác sẽ đem việc này nói cho hoàng thượng biết, nhưng hoàng thượng phải tận mắt nhìn thấy, mới có vẻ chân thật.
- Thương thế của ngươi?
- Không chết được, ám tiễn không có độc, dưỡng hai ngày là khỏe.
Triệu Đạc Trạch thấy cục diện đã khống chế được, lo lắng nói:
- Ta đưa ngươi trở về…
- Một đại nam nhân lằng nhằng cái gì? Nên tranh thủ liền tranh thủ, có cơ hội phải nắm lấy, ngươi không giống ta chỉ nghĩ ăn no chờ chết, mau đi, mau đi, ta nhìn ngươi phiền lòng, huyết lưu thông không đều.
- Ta lo lắng Dao Dao sẽ hiểu lầm ta không màng đến ngươi…
Triệu Đạc Trạch thật sự sợ Khương Lộ Dao hiểu lầm hắn vì công lao không màng nhạc phụ chết hay sống, dựa theo thủ đoạn mà nhạc phụ vừa thi triển, Triệu Đạc Trạch có vài phần sợ Khương Lộ Dao.
- Là ta để ngươi đi, còn Dao Dao ta sẽ giải thích, ngươi nha, quá coi thường Dao Dao, nàng hiểu rõ hơn bất cứ ai, sẽ không trách ngươi, mau đi…Ta choáng váng rồi.
Khương nhị gia nói xong câu này, đôi mắt trợn lên té xỉu trên mặt đất. Triệu Đạc Trạch lặng một hồi, đem Khương nhị gia giao cho quan sai. Lặp lại dặn dò:
- Đưa nhị gia hồi Vĩnh Ninh hầu phủ, nếu xảy ra một chút sai lầm, ta muốn mạng của toàn tộc ngươi.
- Dạ.
Quan sai vội vàng đáp ứng, Tần Vương thế tử có hung danh cũng không ít đâu. Khương nhị gia nhỏ giọng nói thầm:
- Ngu ngốc, uy hiếp người, không phải là người tốt.
Sắc mặt Triệu Đạc Trạch đỏ lên, xoay người đi đến bên người hoàng trưởng tử đang gào khóc, hai nhi tử của hoàng trưởng tử mất máu quá nhiều...Không có khả năng cứu sống.
- Điện hạ, ta đưa ngươi vào cung diện thánh, việc này phải đến tìm hoàng thượng.
- Ta muốn gặp phụ hoàng…
Hoàng trưởng tử vừa đau vừa hối, hai nhi tử chỉ sợ không còn, hắn chỉ có hai tử, lúc này hắn hối hận vô cùng, vì địa vị thái tử, hy sinh hai nhi tử, đáng giá sao?
Nhất định phải vì nhi tử mà báo thù, không thể để nhi tử chết không minh bạch.
Triệu Đạc Trạch cả người bị thương, chật vật bất kham đỡ hoàng trưởng tử đi hoàng cung.
Khương nhị gia chờ bọn họ đi rồi, mới mở mắt, buồn rầu nhìn vết thương trên vai, trở về biết ăn nói thế nào với Dao Dao đây?
Có khi còn bị nữ nhi niệm đến chết không ngừng.
/239
|