Trong phòng lão phu nhân.
Khương Lộ Dao bắt đầu thỉnh giáo tổ mẫu Gia Mẫn quận chúa, dù gì nàng cũng đã gả vào Tần vương phủ, từ nữ nhi thổ hào đến nhi tức hậu duệ quý tộc đệ nhất danh môn, nàng cần thích ứng học tập rất nhiều thứ.
Nếu Tần vương phủ thật sự hòa thuận, nàng sẽ từ từ học, nhưng hiện giờ Tần vương phủ nội hoạn không ít.
Khương Lộ Dao trừ chuyện phải nắm chắc Triệu Đạc Trạch ngẫu nhiên động kinh, thủ đoạn táo bạo tàn nhẫn ra, nàng cũng phải quan tâm đến Tần vương phủ sau này.
- Vì sao ta phải nói với ngươi? Nói cho ngươi biết Tần vương phi là người như thế nào?
- Tổ mẫu, không phải người đem tôn nữ gả đến Tần vương phủ sao? Người không thể mặc kệ.
Da mặt Khương Lộ Dao còn dày hơn Khương nhị gia, có thể nói Khương nhị gia mặt dày như hiện nay là do Khương Lộ Dao dạy dỗ.
Lão phu nhân càng thích chơi tính tình, Khương Lộ Dao càng muốn hỏi rõ, nhõng nhẽo với lão phu nhân:
- Người cũng không muốn tôn nữ bị Tần vương phi ăn tươi nuốt sống mà, nếu chẳng may tôn nữ bị Tần vương phi làm cho mặt xám mày tro, mặt mũi người cũng không sáng nổi, không phải sao? Nói như thế nào thì tôn nữ cũng là thân nhân của người mà.
- Quỷ nha đầu.
Gia Mẫn quận chúa chỉ vào trán Khương Lộ Dao:
- Ta thấy ngươi không đem Tần vương phi ức khí đến ngã ngửa, sẽ không cam tâm, ngươi có phu thê lão nhị giúp đỡ, ta không thể giáo ngươi, phu thê lão nhị so với ta còn giúp nhiều hơn.
- Dù sao cũng không thể giống như hôm nay, tôn nữ muốn hai tay đều phải ngạnh, lúc kết hợp khiến Tần vương phi đoán không ra tôn nữ sẽ dùng ngón tay nào! Hừ hừ, binh pháp vân, binh giả quỷ.
( Yul: câu này trong binh pháp tôn tử: Đạo của binh pháp là đạo của trá ngụy.)
.
- Ngươi nha, miệng mồm nhanh nhẹn.
Lão phu nhân nói không được, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tần vương phi muốn mặt mũi, muốn hiền danh, trừ phi không còn cách nào, nếu không nàng sẽ không tự động thủ, ngươi đừng chú ý Tần vương phi quá nhiều, hãy xem trọng Tần vương thế tử, ta lần đầu thấy hắn, liền phát giác hắn không phải là thứ gì tốt.
- Ừ ừ, không sai, chưa gì thông phòng đã có năm sáu người, không phải thứ tốt.
-...
Lão phu nhân im lặng một lúc lâu, trên dưới đánh giá Khương Lộ Dao:
- Ngươi còn chưa viên phòng với hắn?
- Chúng ta phải nhìn về phía trước, không thể chỉ nghĩ trước kia thế nào, trước kia hắn chưa gặp tôn nữ, chỉ cần không mắc bệnh hoa liễu, tôn nữ cũng không muốn suy nghĩ, nhưng hắn đã có tôn nữ, lại muốn có thêm tam thêm tứ, tôn nữ sẽ khiến cho hắn....
Khương Lộ Dao niết chặt nắm đấm, lão phu nhân cảm thấy đáng thương thay Tần vương thế tử, lại quản không được, lưng quần đúng là trí mạng.
- Tôn nữ nhìn người cùng tổ phụ giận dỗi, tổ mẫu a, lớn tuổi như vậy rồi, còn có cái gì không qua được?
- Ngươi không hiểu.
- Đúng, tôn nữ không hiểu, người nói một chút tôn nữ có thể hiểu, tôn nữ thấy trong lòng tổ phụ có người, hai người lại nháo ở riêng nhiều năm như vậy, hai người không mệt sao? Là đúng, hay là sai, dù sao cũng không phải vài câu nói là xong, rõ ràng người rất thông minh quả quyết, như thế nào lại lòng vòng trong chuyện này? Nếu người có thể vì tổ phụ an bài thị thiếp, khiến hắn gieo giống sinh nhi tử, vậy người còn có gì ghen ghét?
- Không phải việc này.
- Đó là chuyện gì?
- Hắn bụng dạ hẹp hòi, oan uổng ta...
- A, oan uổng người à.
Lão phu nhân xoay qua mặt đi, thầm hận chính mình như thế nào lại lộ khẩu phong?
- Nhị nha đầu, chuyện của ta cùng hắn, ngươi không cần xen vào.
- Nếu tôn nữ cùng nam nhân khác ở bên nhau, tôn nữ nghĩ Tần vương thế tử cũng sẽ bạo nộ, không chừng trở về sẽ đánh tôn nữ nằm một đống, nam nhân đều có tính độc quyền chiếm hữu, nếu hắn để ý người, sẽ thực sự để ý, nếu hắn không thèm để ý, dù người có vạn lực hấp dẫn cũng như không, tổ mẫu, người có từng nghĩ, trong chuyện này có phải có hiểu lầm? Có thể khiến tổ phụ ghen ghét, khiến tổ phụ bất đắc dĩ, táo bạo, chỉ có thể một mình phát tiết, sợ là nam nhân kia có địa vị rất cao...
Khương Lộ Dao đương nhiên sẽ nghĩ đến chuyện cẩu huyết nhất.
- Năm đó tổ phụ xuất chinh, người ở kinh thành độc thủ khuê phòng, người bình thường hoàn toàn không thể tới gần ngươi.
- Hiểu lầm?
Khóe mắt lão phu nhân có chút ướt át.
- Ngươi không rõ, căn bản không phải hiểu lầm, hắn chính là bụng dạ hẹp hòi, oan uổng người, cho rằng ta cố ý không sinh nhi tử cho hắn, chỉ nghĩ sinh cho người khác...Hắn quả thực hồ đồ, nếu ta muốn tiến cung, ta còn tuyển hắn? Đừng nghĩ rằng hắn đánh mấy trận toàn thắng là ghê gớm, năm đó có rất nhiều người tuấn kiệt xuất sắc hơn hắn, ta cũng không phải phi hắn không gả. Nếu không phải...Nếu không phải lúc trước hắn nhặt đồ vật của ta, thì ta sẽ gả cho hắn?
Quả nhiên đủ cẩu huyết, bát quái.
.
Lão phu nhân có gian phu hư hư thực thực là hoàng đế bệ hạ?
Khương Lộ Dao thật sự rất muốn chửi má nó, hoàng đế có phải quá vô sỉ? Dương Soái chết oan, lão Tần vương chết bất đắc kỳ tử.
Tuy Vĩnh Ninh hầu còn tồn tại, nhưng trên đỉnh đầu lại đội nón xanh, không đúng, không phải mang thật, nhưng Vĩnh Ninh hầu sẽ cho rằng hắn là rùa đen vương bát đản.
Cũng bởi vì hắn không bao giờ muốn lãnh binh xuất chinh, Vĩnh Ninh hầu sẽ nghĩ, ta ở kinh thành, xem ngươi như thế nào cùng thê tử của hắn yêu đương vụng trộm!
Quả nhiên Khương Lộ Dao có sức tưởng tượng quá phong phú, nhưng nhìn Khương nhị gia ngày thường phạm nhị lời nói việc làm, không chừng Khương nhị gia di truyền ẩn hình gien của Vĩnh Ninh hầu.
Vĩnh Ninh hầu vốn không có tâm tranh cường háo thắng, lại nhìn quá nhiều người chết, lúc có tâm lui về...Thực sự có khả năng vì vậy mà lưu tại kinh thành nhìn Gia Mẫn quận chúa.
Đây là Hoàng Thượng cố ý? Hay là vô tình?
Đỉnh đầu đội nón xanh, Vĩnh Ninh hầu cũng có thể nhịn xuống, sau đó lời nói việc làm lại rất hoang đường, không đụng vào Gia Mẫn quận chúa, nghĩ đến...
Hoàng Thượng sẽ yên tâm một chút, rốt cuộc trong tam đại danh tướng, chỉ có Vĩnh Ninh hầu có thực lực yếu nhất, căn cơ không sâu, tuyệt đối không có năng lực uy hiếp đế vị.
- Tổ mẫu, tôn nữ thấy tổ phụ...
- Đừng nhắc hắn với ta, nếu còn nói, ngươi cũng lăn đi.
Khương Lộ Dao lập tức sửa miệng:
- Không nhắc thì không nhắc, người làm quá đúng, khiến cho hắn cả đời ức chết.
-...
Gia Mẫn quận chúa nhấp nhấp môi, Khương Lộ Dao biết một vừa hai phải, còn phải nghĩ cách, thần sắc đứng đắn nói:
- Tổ mẫu, trừ Tần vương phi ra, tôn nữ còn có một chuyện muốn thỉnh giáo với người.
- Chuyện gì?
- Dương gia thái quân, chính là ngoại tổ mẫu của a Trạch.
- Nàng?
Gia Mẫn quận chúa hít sâu một hơi:
- Nàng làm sao? Không phải nàng vẫn không lộ mặt sao? Nàng cũng khó dễ ngươi?
- Không phải, tôn nữ cảm thấy tâm nàng như nước lặng, năm đó có phải nàng không yêu thương mẫu thân của a Trạch? A Trạch là ngoại tôn duy nhất, không cần coi như châu báu, cũng không đến mức tránh mà không gặp, chẳng lẽ nàng không nghĩ tới nữ nhi sao? Tần vương kế phi ở Tần vương phủ gây sóng gió, người khác chỉ biết xem chuyện ở Tần vương phủ náo nhiệt, nhưng lão thái quân sao lại chẳng quan tâm? Vạn nhất a Trạch càng chạy càng nguy, như vậy ngoại tôn duy nhất không phải sẽ...
Khương Lộ Dao chậm rãi nói:
- Hay là tính tình của lão thái quân chính là như thế? Vì hận năm đó Tần vương bức tử vương phi, ngay cả a Trạch vì là cốt nhục của Tần vương mà hận lây? Tôn nữ còn cho rằng nàng vô lực giữ gìn a Trạch, nhưng hôm nay tôn nữ mới hiểu được, A Trạch rất ít nhìn thấy nàng. A Trạch thực sự để ý án oan năm đó của Dương gia, để ý thân mẫu bị bức tử, nhưng năm đó hắn vừa tròn tháng, người nói xem hắn có thể nhớ kỹ cái gì? Những việc này nếu không phải ngoại tổ mẫu của hắn nói, vậy ai nói?
- Nếu không phải lúc nào cũng nhắc mãi, a Trạch sẽ nhớ rõ như vậy sao?
- Ngươi có ý tứ gì?
Gia Mẫn quận chúa có chút thận trọng, suy tư nói:
- Ta cùng nàng quan hệ không gần không xa, lúc tuổi trẻ đã từng so tài, nếu nàng lơ a Trạch này cũng có khả năng, ngươi không hiểu chuyện về nữ nhi của nàng, nghe nói bất cứ chuyện gì trong Dương gia cũng do Dương Soái quyết định, đương nhiên cũng có truyền thuyết, truyền là trong lòng Dương Soái có người khác, Tần vương đích phi là người khác sở sinh. Cái này chỉ là lời đồn đãi, rất ít người nhắc tới.
- Người nói Dương Soái có thể cùng người khác sinh hài tử?
- Này cũng khó nói, nam nhân mà, không có một người đáng giá tín nhiệm, không có một thứ tốt.
Gia Mẫn quận chúa oán niệm quá nặng, chỉ là lời đồn đãi này cũng có thể chứng minh Dương Môn thái quân không quá quan tâm đến Triệu Đạc Trạch cũng có chút hợp lý.
Khương Lộ Dao thấp giọng nói:
- Người nói cùng tôn nữ một số chuyện về Dương Soái cùng thái quân đi. Tôn nữ muốn nghe, nàng là ngoại tổ mẫu mà a Trạch coi trọng nhất, người cũng biết Tần vương không đáng tin, mặc dù a Trạch là thế tử, nhưng phía dưới còn có các đệ đệ có khả năng, Tần vương khó tránh sẽ có ý tưởng khác, còn a Trạch, hắn có trí tuệ không đủ rộng lớn, tính độc chiếm quá cường, nếu muốn bắt đồ vật này đó, có đôi khi hắn sẽ nắm chặt càng chặt, càng dễ dàng xói mòn.
- Hiện giờ chúng ta chỉ có duy nhất hậu thuẫn, trừ Vĩnh Ninh hầu ra, cũng chỉ còn Dương gia, tuy Dương gia nhìn như giếng cạn, không có năng lực gì, nhưng hoàng thượng còn chưa chắc chắn có thể nắm giữ quân thú biên, người nghĩ xem, bát đại tổng binh đồng thời dâng sổ con thảo phạt Từ Nghiễm Lợi, dự vào hoàng tử, Tiêu trạng nguyên cổ động là có thể làm được? Dương gia căn cơ còn đó, đây mới là nơi a Trạch chân chính dựa vào, trên người hắn cõng huyết hải thâm thù của Dương gia, nhớ rõ thân mẫu chết, Dương gia còn sót lại thế lực, chúng ta muốn!
- Các ngươi muốn?
Gia Mẫn quận chúa bật cười, lại nhìn Khương Lộ Dao rất nghiêm túc, tươi cười dần dần dấu đi:
- Thật có khí phách a, Dao Dao, ngươi so với ta còn cường hơn!
Thực lực của Dương gia ai cũng muốn, nhưng không có ai dám duỗi tay, cho dù là hoàng thượng cũng không có biện pháp đối với Dương gia.
- Không phải khí phách, mà này đó a Trạch nên có, chuyện năm đó giống như ác mộng dây dưa với hắn gần hai mươi năm, hắn mới là người có đủ tư cách kế thừa Dương gia. Chẳng sợ vì thân nhân trả giá, cũng muốn có hồi báo, không phải sao? Huống chi chúng ta tranh không phải là đồ vật của người khác, vốn dĩ là của A Trạch.
- Dương gia còn có huyết mạch.
- Chờ tiểu biểu đệ trưởng thành, nếu có chí nguyện kế thừa Dương gia, đương nhiên a Trạch sẽ đem đồ vật giao cho hắn, tôn nữ nghe nói hắn bị Dương môn quả phụ coi như trân bảo mà nuôi lớn, không phải tôn nữ chướng mắt người thủ tiết, tôn nữ vẫn luôn cảm thấy khổ sở thay họ, nhưng trong lòng sẽ không thể bình thường, tiểu biểu đệ thân thể lại không tốt, ở trong lòng Dương môn quả phụ, chỉ sợ là nối dõi tông đường, càng hơn binh quyền.
Khương Lộ Dao hít sâu một hơi, nói cùng Gia Mẫn quận chúa, nàng không cần phải dấu diếm, nói ra ý tưởng trong lòng.
Vĩnh Ninh hầu phủ là chổ dựa duy nhất của Khương Lộ Dao, Gia Mẫn quận chúa cũng là người giúp đỡ Khương Lộ Dao, cần phải khiến tổ mẫu hiểu rõ, ý nghĩ của nàng, mới có thể hướng chung một chỗ.
- Tổ mẫu, tôn nữ không hận Tần vương phi, thật sự, nàng là kế phi của a Trạch, vì thân sinh nhi tử mà suy nghĩ không có gì sai trái, tôn nữ chỉ có thể đề phòng nàng...Chỉ cần nàng không vượt quá giới hạn, tôn nữ sẽ không làm cái gì, tư sinh tử muốn cùng kế mẫu tìm tình thương mẫu tử, tôn nữ cảm thấy giống như lão hổ nói không ăn thịt, rất nực cười. Không phải thân sinh, như thế nào cũng không thành, mỗi người đều ích kỷ, nhưng nếu nàng duỗi tay quá dài, muốn cướp đồ vật của a Trạch, tôn nữ sẽ không dung nàng.
Khương Lộ Dao bắt đầu thỉnh giáo tổ mẫu Gia Mẫn quận chúa, dù gì nàng cũng đã gả vào Tần vương phủ, từ nữ nhi thổ hào đến nhi tức hậu duệ quý tộc đệ nhất danh môn, nàng cần thích ứng học tập rất nhiều thứ.
Nếu Tần vương phủ thật sự hòa thuận, nàng sẽ từ từ học, nhưng hiện giờ Tần vương phủ nội hoạn không ít.
Khương Lộ Dao trừ chuyện phải nắm chắc Triệu Đạc Trạch ngẫu nhiên động kinh, thủ đoạn táo bạo tàn nhẫn ra, nàng cũng phải quan tâm đến Tần vương phủ sau này.
- Vì sao ta phải nói với ngươi? Nói cho ngươi biết Tần vương phi là người như thế nào?
- Tổ mẫu, không phải người đem tôn nữ gả đến Tần vương phủ sao? Người không thể mặc kệ.
Da mặt Khương Lộ Dao còn dày hơn Khương nhị gia, có thể nói Khương nhị gia mặt dày như hiện nay là do Khương Lộ Dao dạy dỗ.
Lão phu nhân càng thích chơi tính tình, Khương Lộ Dao càng muốn hỏi rõ, nhõng nhẽo với lão phu nhân:
- Người cũng không muốn tôn nữ bị Tần vương phi ăn tươi nuốt sống mà, nếu chẳng may tôn nữ bị Tần vương phi làm cho mặt xám mày tro, mặt mũi người cũng không sáng nổi, không phải sao? Nói như thế nào thì tôn nữ cũng là thân nhân của người mà.
- Quỷ nha đầu.
Gia Mẫn quận chúa chỉ vào trán Khương Lộ Dao:
- Ta thấy ngươi không đem Tần vương phi ức khí đến ngã ngửa, sẽ không cam tâm, ngươi có phu thê lão nhị giúp đỡ, ta không thể giáo ngươi, phu thê lão nhị so với ta còn giúp nhiều hơn.
- Dù sao cũng không thể giống như hôm nay, tôn nữ muốn hai tay đều phải ngạnh, lúc kết hợp khiến Tần vương phi đoán không ra tôn nữ sẽ dùng ngón tay nào! Hừ hừ, binh pháp vân, binh giả quỷ.
( Yul: câu này trong binh pháp tôn tử: Đạo của binh pháp là đạo của trá ngụy.)
.
- Ngươi nha, miệng mồm nhanh nhẹn.
Lão phu nhân nói không được, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Tần vương phi muốn mặt mũi, muốn hiền danh, trừ phi không còn cách nào, nếu không nàng sẽ không tự động thủ, ngươi đừng chú ý Tần vương phi quá nhiều, hãy xem trọng Tần vương thế tử, ta lần đầu thấy hắn, liền phát giác hắn không phải là thứ gì tốt.
- Ừ ừ, không sai, chưa gì thông phòng đã có năm sáu người, không phải thứ tốt.
-...
Lão phu nhân im lặng một lúc lâu, trên dưới đánh giá Khương Lộ Dao:
- Ngươi còn chưa viên phòng với hắn?
- Chúng ta phải nhìn về phía trước, không thể chỉ nghĩ trước kia thế nào, trước kia hắn chưa gặp tôn nữ, chỉ cần không mắc bệnh hoa liễu, tôn nữ cũng không muốn suy nghĩ, nhưng hắn đã có tôn nữ, lại muốn có thêm tam thêm tứ, tôn nữ sẽ khiến cho hắn....
Khương Lộ Dao niết chặt nắm đấm, lão phu nhân cảm thấy đáng thương thay Tần vương thế tử, lại quản không được, lưng quần đúng là trí mạng.
- Tôn nữ nhìn người cùng tổ phụ giận dỗi, tổ mẫu a, lớn tuổi như vậy rồi, còn có cái gì không qua được?
- Ngươi không hiểu.
- Đúng, tôn nữ không hiểu, người nói một chút tôn nữ có thể hiểu, tôn nữ thấy trong lòng tổ phụ có người, hai người lại nháo ở riêng nhiều năm như vậy, hai người không mệt sao? Là đúng, hay là sai, dù sao cũng không phải vài câu nói là xong, rõ ràng người rất thông minh quả quyết, như thế nào lại lòng vòng trong chuyện này? Nếu người có thể vì tổ phụ an bài thị thiếp, khiến hắn gieo giống sinh nhi tử, vậy người còn có gì ghen ghét?
- Không phải việc này.
- Đó là chuyện gì?
- Hắn bụng dạ hẹp hòi, oan uổng ta...
- A, oan uổng người à.
Lão phu nhân xoay qua mặt đi, thầm hận chính mình như thế nào lại lộ khẩu phong?
- Nhị nha đầu, chuyện của ta cùng hắn, ngươi không cần xen vào.
- Nếu tôn nữ cùng nam nhân khác ở bên nhau, tôn nữ nghĩ Tần vương thế tử cũng sẽ bạo nộ, không chừng trở về sẽ đánh tôn nữ nằm một đống, nam nhân đều có tính độc quyền chiếm hữu, nếu hắn để ý người, sẽ thực sự để ý, nếu hắn không thèm để ý, dù người có vạn lực hấp dẫn cũng như không, tổ mẫu, người có từng nghĩ, trong chuyện này có phải có hiểu lầm? Có thể khiến tổ phụ ghen ghét, khiến tổ phụ bất đắc dĩ, táo bạo, chỉ có thể một mình phát tiết, sợ là nam nhân kia có địa vị rất cao...
Khương Lộ Dao đương nhiên sẽ nghĩ đến chuyện cẩu huyết nhất.
- Năm đó tổ phụ xuất chinh, người ở kinh thành độc thủ khuê phòng, người bình thường hoàn toàn không thể tới gần ngươi.
- Hiểu lầm?
Khóe mắt lão phu nhân có chút ướt át.
- Ngươi không rõ, căn bản không phải hiểu lầm, hắn chính là bụng dạ hẹp hòi, oan uổng người, cho rằng ta cố ý không sinh nhi tử cho hắn, chỉ nghĩ sinh cho người khác...Hắn quả thực hồ đồ, nếu ta muốn tiến cung, ta còn tuyển hắn? Đừng nghĩ rằng hắn đánh mấy trận toàn thắng là ghê gớm, năm đó có rất nhiều người tuấn kiệt xuất sắc hơn hắn, ta cũng không phải phi hắn không gả. Nếu không phải...Nếu không phải lúc trước hắn nhặt đồ vật của ta, thì ta sẽ gả cho hắn?
Quả nhiên đủ cẩu huyết, bát quái.
.
Lão phu nhân có gian phu hư hư thực thực là hoàng đế bệ hạ?
Khương Lộ Dao thật sự rất muốn chửi má nó, hoàng đế có phải quá vô sỉ? Dương Soái chết oan, lão Tần vương chết bất đắc kỳ tử.
Tuy Vĩnh Ninh hầu còn tồn tại, nhưng trên đỉnh đầu lại đội nón xanh, không đúng, không phải mang thật, nhưng Vĩnh Ninh hầu sẽ cho rằng hắn là rùa đen vương bát đản.
Cũng bởi vì hắn không bao giờ muốn lãnh binh xuất chinh, Vĩnh Ninh hầu sẽ nghĩ, ta ở kinh thành, xem ngươi như thế nào cùng thê tử của hắn yêu đương vụng trộm!
Quả nhiên Khương Lộ Dao có sức tưởng tượng quá phong phú, nhưng nhìn Khương nhị gia ngày thường phạm nhị lời nói việc làm, không chừng Khương nhị gia di truyền ẩn hình gien của Vĩnh Ninh hầu.
Vĩnh Ninh hầu vốn không có tâm tranh cường háo thắng, lại nhìn quá nhiều người chết, lúc có tâm lui về...Thực sự có khả năng vì vậy mà lưu tại kinh thành nhìn Gia Mẫn quận chúa.
Đây là Hoàng Thượng cố ý? Hay là vô tình?
Đỉnh đầu đội nón xanh, Vĩnh Ninh hầu cũng có thể nhịn xuống, sau đó lời nói việc làm lại rất hoang đường, không đụng vào Gia Mẫn quận chúa, nghĩ đến...
Hoàng Thượng sẽ yên tâm một chút, rốt cuộc trong tam đại danh tướng, chỉ có Vĩnh Ninh hầu có thực lực yếu nhất, căn cơ không sâu, tuyệt đối không có năng lực uy hiếp đế vị.
- Tổ mẫu, tôn nữ thấy tổ phụ...
- Đừng nhắc hắn với ta, nếu còn nói, ngươi cũng lăn đi.
Khương Lộ Dao lập tức sửa miệng:
- Không nhắc thì không nhắc, người làm quá đúng, khiến cho hắn cả đời ức chết.
-...
Gia Mẫn quận chúa nhấp nhấp môi, Khương Lộ Dao biết một vừa hai phải, còn phải nghĩ cách, thần sắc đứng đắn nói:
- Tổ mẫu, trừ Tần vương phi ra, tôn nữ còn có một chuyện muốn thỉnh giáo với người.
- Chuyện gì?
- Dương gia thái quân, chính là ngoại tổ mẫu của a Trạch.
- Nàng?
Gia Mẫn quận chúa hít sâu một hơi:
- Nàng làm sao? Không phải nàng vẫn không lộ mặt sao? Nàng cũng khó dễ ngươi?
- Không phải, tôn nữ cảm thấy tâm nàng như nước lặng, năm đó có phải nàng không yêu thương mẫu thân của a Trạch? A Trạch là ngoại tôn duy nhất, không cần coi như châu báu, cũng không đến mức tránh mà không gặp, chẳng lẽ nàng không nghĩ tới nữ nhi sao? Tần vương kế phi ở Tần vương phủ gây sóng gió, người khác chỉ biết xem chuyện ở Tần vương phủ náo nhiệt, nhưng lão thái quân sao lại chẳng quan tâm? Vạn nhất a Trạch càng chạy càng nguy, như vậy ngoại tôn duy nhất không phải sẽ...
Khương Lộ Dao chậm rãi nói:
- Hay là tính tình của lão thái quân chính là như thế? Vì hận năm đó Tần vương bức tử vương phi, ngay cả a Trạch vì là cốt nhục của Tần vương mà hận lây? Tôn nữ còn cho rằng nàng vô lực giữ gìn a Trạch, nhưng hôm nay tôn nữ mới hiểu được, A Trạch rất ít nhìn thấy nàng. A Trạch thực sự để ý án oan năm đó của Dương gia, để ý thân mẫu bị bức tử, nhưng năm đó hắn vừa tròn tháng, người nói xem hắn có thể nhớ kỹ cái gì? Những việc này nếu không phải ngoại tổ mẫu của hắn nói, vậy ai nói?
- Nếu không phải lúc nào cũng nhắc mãi, a Trạch sẽ nhớ rõ như vậy sao?
- Ngươi có ý tứ gì?
Gia Mẫn quận chúa có chút thận trọng, suy tư nói:
- Ta cùng nàng quan hệ không gần không xa, lúc tuổi trẻ đã từng so tài, nếu nàng lơ a Trạch này cũng có khả năng, ngươi không hiểu chuyện về nữ nhi của nàng, nghe nói bất cứ chuyện gì trong Dương gia cũng do Dương Soái quyết định, đương nhiên cũng có truyền thuyết, truyền là trong lòng Dương Soái có người khác, Tần vương đích phi là người khác sở sinh. Cái này chỉ là lời đồn đãi, rất ít người nhắc tới.
- Người nói Dương Soái có thể cùng người khác sinh hài tử?
- Này cũng khó nói, nam nhân mà, không có một người đáng giá tín nhiệm, không có một thứ tốt.
Gia Mẫn quận chúa oán niệm quá nặng, chỉ là lời đồn đãi này cũng có thể chứng minh Dương Môn thái quân không quá quan tâm đến Triệu Đạc Trạch cũng có chút hợp lý.
Khương Lộ Dao thấp giọng nói:
- Người nói cùng tôn nữ một số chuyện về Dương Soái cùng thái quân đi. Tôn nữ muốn nghe, nàng là ngoại tổ mẫu mà a Trạch coi trọng nhất, người cũng biết Tần vương không đáng tin, mặc dù a Trạch là thế tử, nhưng phía dưới còn có các đệ đệ có khả năng, Tần vương khó tránh sẽ có ý tưởng khác, còn a Trạch, hắn có trí tuệ không đủ rộng lớn, tính độc chiếm quá cường, nếu muốn bắt đồ vật này đó, có đôi khi hắn sẽ nắm chặt càng chặt, càng dễ dàng xói mòn.
- Hiện giờ chúng ta chỉ có duy nhất hậu thuẫn, trừ Vĩnh Ninh hầu ra, cũng chỉ còn Dương gia, tuy Dương gia nhìn như giếng cạn, không có năng lực gì, nhưng hoàng thượng còn chưa chắc chắn có thể nắm giữ quân thú biên, người nghĩ xem, bát đại tổng binh đồng thời dâng sổ con thảo phạt Từ Nghiễm Lợi, dự vào hoàng tử, Tiêu trạng nguyên cổ động là có thể làm được? Dương gia căn cơ còn đó, đây mới là nơi a Trạch chân chính dựa vào, trên người hắn cõng huyết hải thâm thù của Dương gia, nhớ rõ thân mẫu chết, Dương gia còn sót lại thế lực, chúng ta muốn!
- Các ngươi muốn?
Gia Mẫn quận chúa bật cười, lại nhìn Khương Lộ Dao rất nghiêm túc, tươi cười dần dần dấu đi:
- Thật có khí phách a, Dao Dao, ngươi so với ta còn cường hơn!
Thực lực của Dương gia ai cũng muốn, nhưng không có ai dám duỗi tay, cho dù là hoàng thượng cũng không có biện pháp đối với Dương gia.
- Không phải khí phách, mà này đó a Trạch nên có, chuyện năm đó giống như ác mộng dây dưa với hắn gần hai mươi năm, hắn mới là người có đủ tư cách kế thừa Dương gia. Chẳng sợ vì thân nhân trả giá, cũng muốn có hồi báo, không phải sao? Huống chi chúng ta tranh không phải là đồ vật của người khác, vốn dĩ là của A Trạch.
- Dương gia còn có huyết mạch.
- Chờ tiểu biểu đệ trưởng thành, nếu có chí nguyện kế thừa Dương gia, đương nhiên a Trạch sẽ đem đồ vật giao cho hắn, tôn nữ nghe nói hắn bị Dương môn quả phụ coi như trân bảo mà nuôi lớn, không phải tôn nữ chướng mắt người thủ tiết, tôn nữ vẫn luôn cảm thấy khổ sở thay họ, nhưng trong lòng sẽ không thể bình thường, tiểu biểu đệ thân thể lại không tốt, ở trong lòng Dương môn quả phụ, chỉ sợ là nối dõi tông đường, càng hơn binh quyền.
Khương Lộ Dao hít sâu một hơi, nói cùng Gia Mẫn quận chúa, nàng không cần phải dấu diếm, nói ra ý tưởng trong lòng.
Vĩnh Ninh hầu phủ là chổ dựa duy nhất của Khương Lộ Dao, Gia Mẫn quận chúa cũng là người giúp đỡ Khương Lộ Dao, cần phải khiến tổ mẫu hiểu rõ, ý nghĩ của nàng, mới có thể hướng chung một chỗ.
- Tổ mẫu, tôn nữ không hận Tần vương phi, thật sự, nàng là kế phi của a Trạch, vì thân sinh nhi tử mà suy nghĩ không có gì sai trái, tôn nữ chỉ có thể đề phòng nàng...Chỉ cần nàng không vượt quá giới hạn, tôn nữ sẽ không làm cái gì, tư sinh tử muốn cùng kế mẫu tìm tình thương mẫu tử, tôn nữ cảm thấy giống như lão hổ nói không ăn thịt, rất nực cười. Không phải thân sinh, như thế nào cũng không thành, mỗi người đều ích kỷ, nhưng nếu nàng duỗi tay quá dài, muốn cướp đồ vật của a Trạch, tôn nữ sẽ không dung nàng.
/239
|