Tần vương phi nghe được tin tức cũng chạy tới sân thái phi, vừa vào cửa liền nghe Khương Lộ Dao muốn giảng đạo lý cùng thái phi.
Tần vương phi cũng không nóng nảy thỉnh tội, an phận đứng ở một bên lắng nghe.
Khương Lộ Dao khóe mắt liếc Tần vương phi một cái, ưỡn ngực, cao giọng nói:
- Lúc tôn tức ở khuê phòng, luôn nghe nói Tần vương phủ nhị thiếu gia như thế nào tài hoa vô song, làm người ôn nhuận như ngọc, Tần vương phi sở sinh mấy vị nhi tử như thế nào đọc sách dụng công, phẩm học kiêm ưu, nhưng còn thế tử đâu? Nói câu không sợ thái phi điện hạ tức giận, thế tử thanh danh phần lớn chỉ là Tần vương thế tử, trừ bỏ thân phận thế tử, hắn chỉ có hai bàn tay trắng. Tài học không hiện, tính tình nóng nảy, rất dễ tức giận, đọc sách luyện võ chưa nghe ai nói hắn có bao nhiêu xuất sắc.
Mặt mũi thái phi cùng Tần vương phi cũng không thể nào đẹp, Tần vương phi còn đỡ hơn một chút, rốt cuộc trước giờ chuyện của Triệu Đạc Trạch, nàng luôn không nhún tay.
Còn thái phi được coi là nuôi lớn Triệu Đạc Trạch, Khương Lộ Dao nói lời này phần lớn là nói với thái phi.
Quả nhiên, sắc mặt thái phi rất khó coi, lạnh mặt nói:
- Ngươi không hiểu tình trạng của Tần vương phủ, Tần vương phủ là đệ nhất danh môn, cũng chính là thứ vạn người chú ý, bệ hạ ghé mắt, Trạch nhi lại có thái hậu nương nương sủng ái, cho nên phải thu liễm điệu thấp.
- Thái phi nói lời này sai rồi, tôn tức từng nghe qua ẩn nhẫn điệu thấp, bình đạm vô vi, nhưng tôn tức chưa từng nghe chỉ có thế tử là phải yêu cầu vô năng , các nhi tử khác của Tần vương điện hạ có thể nổi danh không cần kiêng nể gì, được mọi người khen ngợi. Đại Minh triều, vô đích lập hiền, thế tử là đích trưởng tử, nhiên vương phi điện hạ sở sinh vài vị thiếu gia cũng là đích tử.
- Huống chi thần không nghi ngờ Quân, Quân không nghi ngờ thần, nếu người trong tâm tồn hoài nghi đối với hoàng thượng, tất nhiên hoàng thượng cũng sẽ tự hỏi vương phủ có chổ nào bất đồng, người xem thường thái hậu nương nương, cũng chính là xem thường trí tuệ cùng khí phách của hoàng thượng, Tần vương nhất mạch có ngày hôm nay, còn không phải là do bệ hạ ân sủng ban cho?
- Tôn tức chỉ từng nghe thế gia vĩnh tồn, nhân tài gia tộc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, trăm triệu chưa từng nghe qua, người kế thừa vương phủ lại bình thường vô năng, trong tộc lại có hậu duệ tài cao bát đẩu, danh môn này còn có thể lâu dài? Người chưa từng nghe qua tục ngữ binh hừng hực một tên, sẽ hừng hực một ổ sao?
- Thế tử không phải là người tương lai sau này sẽ kế thừa Tần vương phủ sao?
- …
Vẻ mặt thái phi trên càng thêm khó chịu, lại bị Khương Lộ Dao trắng trợn vả mặt một lần nữa.
- Trạch nhi, tính tình…
- Người ngàn vạn lần đừng nói tính tình thế tử đôn hậu, nếu không phải tôn tức ngăn cản, không chừng thế tử vì chuyện này mà nháo ra cái gì đâu.
Khương Lộ Dao ngăn chặn không cho thái phi nói:
- Cho dù người nói huynh đệ bọn họ có bao nhiêu thân mật, tôn tức cũng không cho là vậy đâu, nhị đệ thật lòng tôn trọng thế tử, nhưng mới vừa rồi lúc tôn tức đi thỉnh an vương phi, chỉ thấy các bọn đệ đệ đồng hành cùng nhau, thế tử giống như không cùng bọn đệ đệ tương giao, hay là tôn tức nhìn lầm rồi?
Lời này kéo Tần vương phi liên lụy vào, Tần vương phi cũng không thể không nói.
- Bọn họ vẫn luôn ở bên người ta mà lớn lên, cho nên nhìn có vẻ tương đối thân mật, thế tử cùng bọn hắn không giống nhau, thế tử trời sinh liền có vị trí thế tử, bọn họ muốn vì nước tận trung, vì Tần vương phủ rạng rỡ càng thêm vinh dự, thì chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên bọn họ đối với chuyện học tương đối dụng tâm.
- Cho dù là thế tử cũng không thể không công danh không nghề nghiệp, cả ngày lưu luyến nữ sắc, thế tử đang lúc huyết khí phương cương, lại luôn có mấy cái quyến rũ lắc lư bên người, nào có tâm tư dụng công đọc sách? Một khi bị các nàng làm hỏng rồi, tương lai vương phủ phải làm sao bây giờ?
Khương Lộ Dao lo lắng sốt ruột:
- Cho nên thà rằng tôn tức liều mạng đến thanh danh cũng không cần, liều mạng vê toan ghen tuông khiến các vị trưởng bối ghét bỏ, cũng muốn rũ bỏ sạch sẽ lũ tiện thiếp thông đồng quyến rũ thế tử.
Bịch một tiếng, Khương Lộ Dao quỳ gối trước mặt thái phi, lời lẽ chính đáng nói:
- Hiền thê hiền lương rộng lượng ai cũng có thể làm, tôn tức cũng muốn học theo mẫu phi, để mặc mấy vị thị thiếp không được sủng, nhưng thế tử không phải phụ vương, công danh còn chưa thành, dù tôn tức muốn học theo mẫu phi cũng không được, vì vậy tôn tức khẩn cầu tổ mẫu, để tôn tức giúp thế tử thành tài đi, qua mấy năm nữa, tôn tức nhất định sẽ trả cho người một Tần vương thế tử xuất sắc, ưu tú.
- …
Nói đến cỡ này, nếu thái phi lại tiếp tục nói Khương Lộ Dao về vụ phân phát thị thiếp, chính là trì hoãn việc học của tôn tử, trì hoãn tiền đồ của tôn tử.
Nói thâm hơn nữa, chính là có tâm thay đổi thế tử, cho nên mới phóng túng nhi tử duy nhất mà Dương phi lưu lại.
Càng thâm hơn nữa là có ý hoài nghi hoàng đế…
Thái phi còn dám nói cái gì? Còn có thể nói cái gì?
- Không hổ là Vĩnh Ninh hầu phủ dạy dỗ ra, quả thực ý tưởng không giống người khác, rốt cuộc Gia Mẫn quận chúa vẫn là người không tầm thường.
Dù thái phi không vui cũng chỉ có thể nâng cao Khương Lộ Dao, hòa ái cảm thán:
- Thái hậu không nói sai, Trạch nhi có nương tử giỏi, ngươi so với ta nghĩ còn chu toàn hơn, Trạch nhi có ngươi bên cạnh, ta rất yên tâm.
- Tổ mẫu quá khen.
- Về sau chuyện nạp thiếp, ta sẽ không nhiều lời nữa, nhưng ta đem trọng trách thành tài của Trạch nhi giao cho ngươi.
Khương Lộ Dao nghe ra thái phi có ý uy hiếp, có nghĩa là nếu về sau Triệu Đạc Trạch không thành tài, đều là lỗi do nàng, khẽ cười tự tin nói:
- Tổ mẫu yên tâm, tôn tức nhất định đốc xúc thế tử tiến tới.
Nàng buông lời bảo đảm, dọa Tần vương phi muốn nhảy dựng, Triệu Đạc Trạch còn giá trị? Có thể cứu trị?
Lúc nãy Tần vương phi chỉ là xem những lời Khương Lộ Dao nói như là lấy cớ để thoái thác chuyện phân phát thông phòng thị thiếp.
Lúc này lại nhìn Khương Lộ Dao tự tin vô cùng, trong lòng Tần vương phi có chút bất an.
Khương Lộ Dao cười lạnh, thái phi cũng thế, Tần vương phi cũng vậy, các nàng cũng chưa hiểu rõ Triệu Đạc Trạch.
Nhìn không thấy hắn còn nhân tính, nhìn không thấy hắn hiếu thuận với Khương nhị gia, nhìn không thấy hắn cô độc, đương nhiên các nàng cũng sẽ không đáng thương hay đau lòng vì hắn.
Triệu Đạc Trạch thiên phú cũng không kém, chỉ cần ở đằng sau giữ được hắn, giống như con ngựa hoang du tính tình cực đoan.
Hắn thành tài chỉ là chuyện sớm muộn, còn phải tiêu trừ đáy lòng ghen ghét của hắn, từ từ thay đổi, để Triệu Đạc Trạch nhìn thấy ánh mặt trời sau mỗi ngày.
Nam nhân nên có tàn nhẫn, có dã tâm, có tính độc chiếm, nhưng muốn đem này đó dùng ở sự nghiệp, chứ không phải dùng ở chuyện vặt xảy ra mỗi ngày nơi hậu trạch.
Tào Tháo là gian hùng, nhưng ai có thể phủ định công tích của Tào Tháo?
Nam nhân có thể có thành tựu làm chuyện đại sự, người nào mà tâm tư không tàn nhẫn? Người nào không có dã tâm?
Khương Lộ Dao cảm thấy Triệu Đạc Trạch hoàn toàn có thể làm một người khác Tần vương, kỳ thật chỉ cần Tần vương phủ thực lực đủ cường, có đủ lực uy hiếp lực lượng Đại Minh triều, thì hoàng thượng cũng không dám dễ dàng bài bố Tần vương phủ.
Thái phi vui mừng cười cười, Khương Lộ Dao tiếp tục nói:
- Tổ mẫu, người xem chuyện ngày hôm nay phải làm sao bây giờ? Không phải tôn tức cẩn thận, mà là chuyện hôm nay chỉ sợ lại để thế tử gánh tội thay, thân mẫu thế tử sớm thệ, lại bị bôi đen như vậy, thật làm người khác đau lòng.
- Việc này…
Thái phi nhìn thoáng qua Tần vương phi, lạnh giọng chất vấn:
- Rốt cuộc ngươi quản gia như thế nào? Lại có thể nháo ra chuyện bức tử người khác? Lần trước là chuyện của Từ Anh, còn chưa đủ mất mặt? Những người này rốt cuộc xem vương phủ là nơi nào? Tùy tùy tiện tiện là có thể giết chết người, vu oan hãm hại Trạch nhi. Trạch nhi nhận bao nhiêu ủy khuất còn chưa đủ?
- Mẫu phi, nhi tức biết sai.
Tần vương phi vội khom người thỉnh tội:
- Nhi tức nhất định sẽ chỉnh đốn chuyện trong phủ…
- Không cần, nếu tôn tức đã vào cửa, về sau quản gia trong phủ liền giao cho nàng quản, ngươi chỉ cần chăm sóc bọn người Dật nhi là được.
-...
Sắc mặt Tần vương phi trắng bệch, nàng cũng có tâm giao ra quyền lợi chủ trì quản gia, chỉ là chủ động giao ra, cùng phạm sai phải giao ra, hiệu quả sao có thể giống nhau?
- Như thế nào? Ngươi luyến tiếc?
- Không phải, làm sao nhi tức lại luyến tiếc, chỉ là nhi tức định an bài vương phủ cho thỏa đáng rồi mới giao cho thế tử phi, lúc này là cục diện rối rắm, nhi tức sợ ô uế tay của thế tử phi, hay là chờ nhi tức xử lý xong chuyện này, lại…
- Đa tạ ý tốt của mẫu phi.
Khương Lộ Dao cầu chính là cái này, như thế nào sẽ để Tần vương phi nhảy ra? Liền khiêm tốn cười nói:
- Chuyện này đề cập đến danh dự của thế tử, nhi tức cũng muốn nhìn xem rốt cuộc dư đảng của Từ gia còn có bao nhiêu người, định tre già măng mọc tính kế thế tử, muốn nhìn xem dư đảng Từ gia có phải đều là thần thánh, có ở trong vương phủ thiết hạ nhãn tuyến( tai mắt)…Nhi tức ở bên này vừa mới phân phát thị thiếp, bên kia liền đem người treo lên.
- Rốt cuộc mẫu phi cùng Từ gia vẫn có quan hệ thân gia, có một số việc chỉ sợ xử lý không tốt. Lúc trước phụ thân nhi tức tố giác Từ Nghiễm Lợi, đã sớm là người dẫn đầu tích cực, vừa lúc mượn cơ hội này, nhi tức cũng muốn chạm vào dư đảng cao thâm khó đoán.
- Huống chi cho dù nhi tức làm không được tốt, người cùng thái phi đều rất khoan dung thông cảm cho vãn bối, đương nhiên sẽ không trách cứ nhi tức nhiều, vương phủ giao cho nhi tức, sau này chuyện phiền toái còn có thể ít? Không bằng nhân cơ hội này để nhi tức luyện tập, còn có hai người chỉ dạy, nhi tức cũng có thể nắm chắc một ít.
Ánh mắt thái phi thâm trầm, gật đầu nói:
- Được, ta chống lưng cho ngươi, ngươi cứ yên tâm mà làm.
- Đa tạ tổ mẫu, đa tạ mẫu phi.
Khương Lộ Dao đứng dậy cảm tạ Tần vương phi cùng thái phi, dịu dàng cười với Tần vương phi:
- Ngày mai sau khi nhi tức từ Dương gia trở về, sẽ đi đến chổ của mẫu phi lấy sổ sách?
- Được.
Tuy Tần vương phi tươi cười có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn như cũ mang theo vẻ từ ái:
- Vương phủ giao cho ngươi, ta cũng yên tâm.
Tần vương phi chỉ có thể đem quyền to đưa đến tay Khương Lộ Dao, dù cho nàng không cam lòng, thì có biện pháp nào?
Khương Lộ Dao hoàn toàn phá hủy bước an bài kế tiếp của nàng, Tần vương phi hiểu rõ nhi tức này không dễ chọc.
Đồng dạng cũng hiểu rõ, thái phi đang cảnh cáo nàng, cũng tồn tâm tư để nhi tức cùng tôn tức tranh phong…
Tần vương phi cũng không nóng nảy thỉnh tội, an phận đứng ở một bên lắng nghe.
Khương Lộ Dao khóe mắt liếc Tần vương phi một cái, ưỡn ngực, cao giọng nói:
- Lúc tôn tức ở khuê phòng, luôn nghe nói Tần vương phủ nhị thiếu gia như thế nào tài hoa vô song, làm người ôn nhuận như ngọc, Tần vương phi sở sinh mấy vị nhi tử như thế nào đọc sách dụng công, phẩm học kiêm ưu, nhưng còn thế tử đâu? Nói câu không sợ thái phi điện hạ tức giận, thế tử thanh danh phần lớn chỉ là Tần vương thế tử, trừ bỏ thân phận thế tử, hắn chỉ có hai bàn tay trắng. Tài học không hiện, tính tình nóng nảy, rất dễ tức giận, đọc sách luyện võ chưa nghe ai nói hắn có bao nhiêu xuất sắc.
Mặt mũi thái phi cùng Tần vương phi cũng không thể nào đẹp, Tần vương phi còn đỡ hơn một chút, rốt cuộc trước giờ chuyện của Triệu Đạc Trạch, nàng luôn không nhún tay.
Còn thái phi được coi là nuôi lớn Triệu Đạc Trạch, Khương Lộ Dao nói lời này phần lớn là nói với thái phi.
Quả nhiên, sắc mặt thái phi rất khó coi, lạnh mặt nói:
- Ngươi không hiểu tình trạng của Tần vương phủ, Tần vương phủ là đệ nhất danh môn, cũng chính là thứ vạn người chú ý, bệ hạ ghé mắt, Trạch nhi lại có thái hậu nương nương sủng ái, cho nên phải thu liễm điệu thấp.
- Thái phi nói lời này sai rồi, tôn tức từng nghe qua ẩn nhẫn điệu thấp, bình đạm vô vi, nhưng tôn tức chưa từng nghe chỉ có thế tử là phải yêu cầu vô năng , các nhi tử khác của Tần vương điện hạ có thể nổi danh không cần kiêng nể gì, được mọi người khen ngợi. Đại Minh triều, vô đích lập hiền, thế tử là đích trưởng tử, nhiên vương phi điện hạ sở sinh vài vị thiếu gia cũng là đích tử.
- Huống chi thần không nghi ngờ Quân, Quân không nghi ngờ thần, nếu người trong tâm tồn hoài nghi đối với hoàng thượng, tất nhiên hoàng thượng cũng sẽ tự hỏi vương phủ có chổ nào bất đồng, người xem thường thái hậu nương nương, cũng chính là xem thường trí tuệ cùng khí phách của hoàng thượng, Tần vương nhất mạch có ngày hôm nay, còn không phải là do bệ hạ ân sủng ban cho?
- Tôn tức chỉ từng nghe thế gia vĩnh tồn, nhân tài gia tộc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, trăm triệu chưa từng nghe qua, người kế thừa vương phủ lại bình thường vô năng, trong tộc lại có hậu duệ tài cao bát đẩu, danh môn này còn có thể lâu dài? Người chưa từng nghe qua tục ngữ binh hừng hực một tên, sẽ hừng hực một ổ sao?
- Thế tử không phải là người tương lai sau này sẽ kế thừa Tần vương phủ sao?
- …
Vẻ mặt thái phi trên càng thêm khó chịu, lại bị Khương Lộ Dao trắng trợn vả mặt một lần nữa.
- Trạch nhi, tính tình…
- Người ngàn vạn lần đừng nói tính tình thế tử đôn hậu, nếu không phải tôn tức ngăn cản, không chừng thế tử vì chuyện này mà nháo ra cái gì đâu.
Khương Lộ Dao ngăn chặn không cho thái phi nói:
- Cho dù người nói huynh đệ bọn họ có bao nhiêu thân mật, tôn tức cũng không cho là vậy đâu, nhị đệ thật lòng tôn trọng thế tử, nhưng mới vừa rồi lúc tôn tức đi thỉnh an vương phi, chỉ thấy các bọn đệ đệ đồng hành cùng nhau, thế tử giống như không cùng bọn đệ đệ tương giao, hay là tôn tức nhìn lầm rồi?
Lời này kéo Tần vương phi liên lụy vào, Tần vương phi cũng không thể không nói.
- Bọn họ vẫn luôn ở bên người ta mà lớn lên, cho nên nhìn có vẻ tương đối thân mật, thế tử cùng bọn hắn không giống nhau, thế tử trời sinh liền có vị trí thế tử, bọn họ muốn vì nước tận trung, vì Tần vương phủ rạng rỡ càng thêm vinh dự, thì chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên bọn họ đối với chuyện học tương đối dụng tâm.
- Cho dù là thế tử cũng không thể không công danh không nghề nghiệp, cả ngày lưu luyến nữ sắc, thế tử đang lúc huyết khí phương cương, lại luôn có mấy cái quyến rũ lắc lư bên người, nào có tâm tư dụng công đọc sách? Một khi bị các nàng làm hỏng rồi, tương lai vương phủ phải làm sao bây giờ?
Khương Lộ Dao lo lắng sốt ruột:
- Cho nên thà rằng tôn tức liều mạng đến thanh danh cũng không cần, liều mạng vê toan ghen tuông khiến các vị trưởng bối ghét bỏ, cũng muốn rũ bỏ sạch sẽ lũ tiện thiếp thông đồng quyến rũ thế tử.
Bịch một tiếng, Khương Lộ Dao quỳ gối trước mặt thái phi, lời lẽ chính đáng nói:
- Hiền thê hiền lương rộng lượng ai cũng có thể làm, tôn tức cũng muốn học theo mẫu phi, để mặc mấy vị thị thiếp không được sủng, nhưng thế tử không phải phụ vương, công danh còn chưa thành, dù tôn tức muốn học theo mẫu phi cũng không được, vì vậy tôn tức khẩn cầu tổ mẫu, để tôn tức giúp thế tử thành tài đi, qua mấy năm nữa, tôn tức nhất định sẽ trả cho người một Tần vương thế tử xuất sắc, ưu tú.
- …
Nói đến cỡ này, nếu thái phi lại tiếp tục nói Khương Lộ Dao về vụ phân phát thị thiếp, chính là trì hoãn việc học của tôn tử, trì hoãn tiền đồ của tôn tử.
Nói thâm hơn nữa, chính là có tâm thay đổi thế tử, cho nên mới phóng túng nhi tử duy nhất mà Dương phi lưu lại.
Càng thâm hơn nữa là có ý hoài nghi hoàng đế…
Thái phi còn dám nói cái gì? Còn có thể nói cái gì?
- Không hổ là Vĩnh Ninh hầu phủ dạy dỗ ra, quả thực ý tưởng không giống người khác, rốt cuộc Gia Mẫn quận chúa vẫn là người không tầm thường.
Dù thái phi không vui cũng chỉ có thể nâng cao Khương Lộ Dao, hòa ái cảm thán:
- Thái hậu không nói sai, Trạch nhi có nương tử giỏi, ngươi so với ta nghĩ còn chu toàn hơn, Trạch nhi có ngươi bên cạnh, ta rất yên tâm.
- Tổ mẫu quá khen.
- Về sau chuyện nạp thiếp, ta sẽ không nhiều lời nữa, nhưng ta đem trọng trách thành tài của Trạch nhi giao cho ngươi.
Khương Lộ Dao nghe ra thái phi có ý uy hiếp, có nghĩa là nếu về sau Triệu Đạc Trạch không thành tài, đều là lỗi do nàng, khẽ cười tự tin nói:
- Tổ mẫu yên tâm, tôn tức nhất định đốc xúc thế tử tiến tới.
Nàng buông lời bảo đảm, dọa Tần vương phi muốn nhảy dựng, Triệu Đạc Trạch còn giá trị? Có thể cứu trị?
Lúc nãy Tần vương phi chỉ là xem những lời Khương Lộ Dao nói như là lấy cớ để thoái thác chuyện phân phát thông phòng thị thiếp.
Lúc này lại nhìn Khương Lộ Dao tự tin vô cùng, trong lòng Tần vương phi có chút bất an.
Khương Lộ Dao cười lạnh, thái phi cũng thế, Tần vương phi cũng vậy, các nàng cũng chưa hiểu rõ Triệu Đạc Trạch.
Nhìn không thấy hắn còn nhân tính, nhìn không thấy hắn hiếu thuận với Khương nhị gia, nhìn không thấy hắn cô độc, đương nhiên các nàng cũng sẽ không đáng thương hay đau lòng vì hắn.
Triệu Đạc Trạch thiên phú cũng không kém, chỉ cần ở đằng sau giữ được hắn, giống như con ngựa hoang du tính tình cực đoan.
Hắn thành tài chỉ là chuyện sớm muộn, còn phải tiêu trừ đáy lòng ghen ghét của hắn, từ từ thay đổi, để Triệu Đạc Trạch nhìn thấy ánh mặt trời sau mỗi ngày.
Nam nhân nên có tàn nhẫn, có dã tâm, có tính độc chiếm, nhưng muốn đem này đó dùng ở sự nghiệp, chứ không phải dùng ở chuyện vặt xảy ra mỗi ngày nơi hậu trạch.
Tào Tháo là gian hùng, nhưng ai có thể phủ định công tích của Tào Tháo?
Nam nhân có thể có thành tựu làm chuyện đại sự, người nào mà tâm tư không tàn nhẫn? Người nào không có dã tâm?
Khương Lộ Dao cảm thấy Triệu Đạc Trạch hoàn toàn có thể làm một người khác Tần vương, kỳ thật chỉ cần Tần vương phủ thực lực đủ cường, có đủ lực uy hiếp lực lượng Đại Minh triều, thì hoàng thượng cũng không dám dễ dàng bài bố Tần vương phủ.
Thái phi vui mừng cười cười, Khương Lộ Dao tiếp tục nói:
- Tổ mẫu, người xem chuyện ngày hôm nay phải làm sao bây giờ? Không phải tôn tức cẩn thận, mà là chuyện hôm nay chỉ sợ lại để thế tử gánh tội thay, thân mẫu thế tử sớm thệ, lại bị bôi đen như vậy, thật làm người khác đau lòng.
- Việc này…
Thái phi nhìn thoáng qua Tần vương phi, lạnh giọng chất vấn:
- Rốt cuộc ngươi quản gia như thế nào? Lại có thể nháo ra chuyện bức tử người khác? Lần trước là chuyện của Từ Anh, còn chưa đủ mất mặt? Những người này rốt cuộc xem vương phủ là nơi nào? Tùy tùy tiện tiện là có thể giết chết người, vu oan hãm hại Trạch nhi. Trạch nhi nhận bao nhiêu ủy khuất còn chưa đủ?
- Mẫu phi, nhi tức biết sai.
Tần vương phi vội khom người thỉnh tội:
- Nhi tức nhất định sẽ chỉnh đốn chuyện trong phủ…
- Không cần, nếu tôn tức đã vào cửa, về sau quản gia trong phủ liền giao cho nàng quản, ngươi chỉ cần chăm sóc bọn người Dật nhi là được.
-...
Sắc mặt Tần vương phi trắng bệch, nàng cũng có tâm giao ra quyền lợi chủ trì quản gia, chỉ là chủ động giao ra, cùng phạm sai phải giao ra, hiệu quả sao có thể giống nhau?
- Như thế nào? Ngươi luyến tiếc?
- Không phải, làm sao nhi tức lại luyến tiếc, chỉ là nhi tức định an bài vương phủ cho thỏa đáng rồi mới giao cho thế tử phi, lúc này là cục diện rối rắm, nhi tức sợ ô uế tay của thế tử phi, hay là chờ nhi tức xử lý xong chuyện này, lại…
- Đa tạ ý tốt của mẫu phi.
Khương Lộ Dao cầu chính là cái này, như thế nào sẽ để Tần vương phi nhảy ra? Liền khiêm tốn cười nói:
- Chuyện này đề cập đến danh dự của thế tử, nhi tức cũng muốn nhìn xem rốt cuộc dư đảng của Từ gia còn có bao nhiêu người, định tre già măng mọc tính kế thế tử, muốn nhìn xem dư đảng Từ gia có phải đều là thần thánh, có ở trong vương phủ thiết hạ nhãn tuyến( tai mắt)…Nhi tức ở bên này vừa mới phân phát thị thiếp, bên kia liền đem người treo lên.
- Rốt cuộc mẫu phi cùng Từ gia vẫn có quan hệ thân gia, có một số việc chỉ sợ xử lý không tốt. Lúc trước phụ thân nhi tức tố giác Từ Nghiễm Lợi, đã sớm là người dẫn đầu tích cực, vừa lúc mượn cơ hội này, nhi tức cũng muốn chạm vào dư đảng cao thâm khó đoán.
- Huống chi cho dù nhi tức làm không được tốt, người cùng thái phi đều rất khoan dung thông cảm cho vãn bối, đương nhiên sẽ không trách cứ nhi tức nhiều, vương phủ giao cho nhi tức, sau này chuyện phiền toái còn có thể ít? Không bằng nhân cơ hội này để nhi tức luyện tập, còn có hai người chỉ dạy, nhi tức cũng có thể nắm chắc một ít.
Ánh mắt thái phi thâm trầm, gật đầu nói:
- Được, ta chống lưng cho ngươi, ngươi cứ yên tâm mà làm.
- Đa tạ tổ mẫu, đa tạ mẫu phi.
Khương Lộ Dao đứng dậy cảm tạ Tần vương phi cùng thái phi, dịu dàng cười với Tần vương phi:
- Ngày mai sau khi nhi tức từ Dương gia trở về, sẽ đi đến chổ của mẫu phi lấy sổ sách?
- Được.
Tuy Tần vương phi tươi cười có chút miễn cưỡng, nhưng vẫn như cũ mang theo vẻ từ ái:
- Vương phủ giao cho ngươi, ta cũng yên tâm.
Tần vương phi chỉ có thể đem quyền to đưa đến tay Khương Lộ Dao, dù cho nàng không cam lòng, thì có biện pháp nào?
Khương Lộ Dao hoàn toàn phá hủy bước an bài kế tiếp của nàng, Tần vương phi hiểu rõ nhi tức này không dễ chọc.
Đồng dạng cũng hiểu rõ, thái phi đang cảnh cáo nàng, cũng tồn tâm tư để nhi tức cùng tôn tức tranh phong…
/239
|