Đưa tay túm lấy sa mạn đang phất phới, gương mặt nhỏ nhắn bừng bừng phấn chấn tò mò quan sát khắp chợ đang phi thường náo nhiệt…. vô cùng náo nhiệt a…
Từ đầu đến cuối đường hàng trăm con mắt đều đồng loạt nhìn về phía chúng ta, ghen tị có hâm mộ có…thậm chí do dự ,nghi hoặc mọi thứ đều có….Có chút buồn bực nhìn nhóm bốn vị mỹ nam tuyệt sắc đang theo sát ở phía sau, thật sự là vô cùng khó chịu…Vì lẽ gì chỉ có mình ta phải mang cái mạn che mặt này a. Rõ ràng bọn họ so với ta càng gây chú ý….thật không công bằng, ta còn phải chịu đủ ánh mắt ghen tị ác độc của nhóm nữ nhân, cùng ánh mắt tò mò tìm tòi của nam nhân…
Quên đi, muốn nhìn liền nhìn,ta cũng không mất miếng thịt nào.
Oa! ! ! đây không phải là hình nhân bằng đường trong truyền thuyết sao…Chẳng lẽ ở thời đại không rõ này cũng có những thứ đồ chơi tương đồng với thế giới của ta? Vẻ mặt tỏa sáng nhìn đôi tay người bán hàng đang thoăn thoắt tạo nên những nhân vật từ chiếc kẹo đường, tảo tử cao, lệ chi lộ( chắc kẹo dẻo hương vải quá >_<). Nhìn chiếc mặt nạ tạo ra bằng đường…người ta thật muốn có được nha…Tiểu Bạch nhìn ánh mắt chớp chớp ngập nước cùng vẻ mặt mong chờ của ta ẩn đằng sau lụa mỏng. Lập tức phì cười đưa tay vào áo muốn lấy tiền.
Ách… Tiểu Bạch hay vẫn là thôi đi. Chúng ta tuy rằng coi như giàu có. Nhưng ngươi cũng đừng quá chiều ta…ta muốn gì ngươi liền mua cho, đều là những thứ đồ chơi không cần thiết gì đó. Sớm hay muộn ta cũng sẽ vì ngươi trợ Trụ vi ngược* mà đem mẫu thân ta làm cho tán gia bạn sản….hơn nữ dù sao ta cũng phải để dành tiền rời nhà trốn đi đâu, hiện tại xài hết rồi sau này làm sao a…Quay đầu nhìn lại những hình nhân bằng đường đáng yêu kia….vẫy vẫy khăn tay..tạm biệt a…
*trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ân Trụ Vương, vị vua cuối cùng của nhà Thương (Trung Hoa), vốn là một hôn quân vô đạo.( Câu này ở đây có nghĩa là thấy người làm sai không khuyên răn ngược lại còn dung túng hùa theo thì gọi là Trợ Trụ VI Ngược).
Hương lê hoa thản nhiên đột ngột bao phủ xung quanh ta, bàn tay thon dài vương đến cầm một cái đầu heo bằng đường nho nhỏ nhẹ nhàng đặt vào trong tay của ta…da thịt cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay người kia…: “Lão bản. những thứ này ta đều mua , đợi lát nữa mang đến bỏ vào bên trong xe ngựa kia.” Hơi hơi nghiên đầu nhìn hắn , chỉ thấy mặt ngọc kia vẫn lạnh lùng như nước.
Thiệt hay giả?
Không cần xài tiền của chính mình?!…Nhưng mà….[mồ hôi đầm đìa] Vì sao đưa cho ta cái đầu hoa trư chứ…Ngẩng đầu ai oán liếc hắn một cái….A~? chắc là mình nhìn nhầm rồi…nụ cười thoáng qua trên khóe miệng của hắn hẳn là ảo giác.
Hắc hắc
Buôn bán lời buôn bán lời ING… Có thể thử lại lần nữa hay không?
Oa oa! ! ! Cây trâm! ! ! !
Ô ô ô ô…thật muốn có…rất muốn có…cúi đầu vụng trộm liếc mắt nhìn Nhạn Địch một cái. Chỉ thấy hắn giả vờ thản nhiên như không nhìn thấy. Nhưng mà trong đôi ưng mâu kia lại hiện lên nét cười , chỉ thấy hắc đoạn cuồng long* tay áo vung lên một thỏi vàng hiện ra trong lòng lão bản “ Đem toàn bộ đóng gói’”
[* hắc đoạn cuồn long tay áo : nam nhân thời xưa mặc tay áo dài, Nhạn Địch con nhà võ nên mặc tay áo ngắn, chắc là áo màu đen thêu hình rồng nên gọi vậy ]
Cô lỗ cô lỗ
Đi dạo nhiều nên đói bụng rồi…ngẩng đầu nhìn về phía trước , đúng là Dư Thiện Các mỹ vị khắp thiên hạ…Ô thật muốn vào ăn nha. Không đợi ta nhìn về phía ThiNam, một bàn tay trắng nõn thon dài liền nhẹ nhàng mà cầm tay của ta. Hắn gõ chuôi quạt phiến bằng bạch ngọc miệng nở nụ cười chạm rãi nói “ Này Dư Thiện Các ta mua” ( oa oa cái chương này chỉ chứng tỏ các anh sủng Khanh yên tận trời mà thôi, oa T___T )
A a a a a a a a a điều này cũng có thể sao? !
Nằm úp sắp ở trên bàn nhìn ra phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ. Dưới lầu là một đám người rộn ràng nhốn nháo….Đột nhiên nghĩ đến hơn một tháng trước ta còn là một tiểu khất cái thứ gì cũng không có, hiện tại…hắc hắc…quay đầu nhìn ngồi ngốc ở bên cạnh Tiểu Bạch, kế bên là phong tư thanh nhã nhóm mỹ nam. Ánh mắt lại nhìn đến một bàn chiến lợi phẩm…aizzz ta thật con mẹ nó* có điểm lĩnh hội được tâm lý của nhà giàu mới nổi a…Mắt lóe tinh quang quét qua nhìn mấy tên như đầu gỗ bên cạnh một lượt, ta âm hiểm cười cầm lấy chiếc đũa leng keng nhịp gõ chén bát bắt đầu gào ca:
(* chỉ chữi bậy . Nhà giàu mới nổi : thấy gì cũng muốn mua, ta có tiền ùi mờ =)). Nhà giàu lâu năm : Có hết ùi chả mún mua gì , nhìn chơi thui )
“Ta kiếm tiền kiếm tiền ta cũng không biết như thế nào đi xài
Ta tay trái mua Nokia á tay phải cầm cái Motorola “ ( ngất sùi bọt mép)
Một bên Tiểu Bạch ngẩn người bị ta dọa cho hoảng hồn, ấp úng hỏi, “Nhu áp kê* là có chút biết, nhưng mà miêu tha lạc lạt có thể ăn sao, thiếu chủ tử Dư Thiện Các hình như cũng không có món này a…” Thiết ! Tiểu Bạch này chỉ biết đến ăn uống không biết đến…Tục! Cái này gọi là nghệ thuật , công nghệ cao. Đợi cho tỷ tỷ ta hát xong bài ca này rồi lại đến giáo ngươi.(+_+)
“Ta điện thoại di động tiểu linh một ngày đổi một chiếc điện thoại dãy số nha
Ta ngồi toàn Mercedes đi BMW không có việc gì ở nhà tắm hơi ăn tôm hùm “
ThiNamngồi bên canh tay cầm quạt run lên lợi hại, che mặt
hướng chưởng quầy đang lau lau trán há hốc mồm nói : “ Đợi chút…thêm một phần Hoàng diễn hỏa long tôm.”
“Ta kiếm tiền kiếm tiền quang bảo mẫu xin mời liễu ba
Một cái quét rác một cái nấu cơm một cái đi làm bà vú “
Ba vị tuyệt thế mỹ nam trên bàn tiến vào trạng thái xơ cứng , vẻ mặt đầy hắc tuyến…
“Toilet ta trên tường treo bức họa của nghệ thuật gia
Ta cho vay ấn yết hàng hiệu nhi âu phục đồng hồ cùng máy tính a
Ta có thể thải bao nhiêu liền thải bao nhiêu vẫn còn đến lão a
Ai còn khoản tư vị nhi là thật sự gian nan ai còn ai biết a
Cho nên chúng ta khẩu hiệu là trước phát tài lại nối dõi tông đường nha “
(* mấy bài hát điên của Yên Khanh sis để nguyên không edit, mấy bé cũng không cần đọc…thật là…)
Phanh , cách vách một đám nghiêng tai lắng nghe nhất tề té lăn ra đất.
“Ai chúng ta khẩu hiệu là trước phát tài lại nối dõi tông đường nha “
Bang bang, lại thêm mấy bàn người vinh quang ngã xuống.
“Ta trước kia lâm tràng mưa to coi như chính mình là giặt sạch hồi tắm a
Hiện tại ta tiền trả phân kỳ mua cá biệt dã huỷ bỏ ở tạm tạp
Ta không bao giờ nữa dùng sợ đêm tra cùng cư ủy hội bác gái
Ta không bao giờ nữa dùng sợ đêm tra cùng cư ủy hội bác gái
Ta xem như xả xong rồi
Nga phai nhạt thêm điểm nhi rau hẹ Hoa nhi “
( ấn phím ESC hủy bỏ bối cảnh âm nhạc )
Nhe răng cười nhìn bốn phía xung quanh một chút..A~ cư nhiên con có một bàn người không đổ?! Không tồi , không tồi…nhân tài a…Đáng tiếc người ngồi bàn bên kia rất nhiều , nhìn không rõ lắm….Nhìn lại một chút bốn vị mỹ nam bên cạnh, chỉ thấy một một mình Tiểu Bạch còn lâm vào tình trạng ngây ngốc giống như còn bị tác dụng của ca từ bài hát ảnh hưởng còn chưa hồi phục tinh thần lại. Nhạn Địch gương mặt bình tĩnh không lộ ra biểu tình gì, chỉ là góc bàn bên trái dường như thiếu một khối ( mô phật =.=!). Tế Tuyết trên mặt ẩn hiện nét cười nhàn nhạt, nhưng mà bàn tay giấu dưới bàn gắt gao siết lại đến trắng bệch , xem ra đã nhịn thật lâu. Còn tên Thi Nam kia không e dè gì, nằm úp sắp ra bàn run người cười đến không thở nổi, chỉ thiếu đem cái bàn ra run gẫy.
Ta che mắt xem như không có việc gì gắp một miếng hương ngư thịt băm từ tốn cho vào miệng….Ân…quen ăn sơn hào hải vị ở trong cung , nay ngẫu nhiên ra ngoài ăn vài món thật sự là mỹ vị a…Thiếu chút nữa đem đầu lưỡi đều cấp nuốt đi vào…
C.26.1
Từ đầu đến cuối đường hàng trăm con mắt đều đồng loạt nhìn về phía chúng ta, ghen tị có hâm mộ có…thậm chí do dự ,nghi hoặc mọi thứ đều có….Có chút buồn bực nhìn nhóm bốn vị mỹ nam tuyệt sắc đang theo sát ở phía sau, thật sự là vô cùng khó chịu…Vì lẽ gì chỉ có mình ta phải mang cái mạn che mặt này a. Rõ ràng bọn họ so với ta càng gây chú ý….thật không công bằng, ta còn phải chịu đủ ánh mắt ghen tị ác độc của nhóm nữ nhân, cùng ánh mắt tò mò tìm tòi của nam nhân…
Quên đi, muốn nhìn liền nhìn,ta cũng không mất miếng thịt nào.
Oa! ! ! đây không phải là hình nhân bằng đường trong truyền thuyết sao…Chẳng lẽ ở thời đại không rõ này cũng có những thứ đồ chơi tương đồng với thế giới của ta? Vẻ mặt tỏa sáng nhìn đôi tay người bán hàng đang thoăn thoắt tạo nên những nhân vật từ chiếc kẹo đường, tảo tử cao, lệ chi lộ( chắc kẹo dẻo hương vải quá >_<). Nhìn chiếc mặt nạ tạo ra bằng đường…người ta thật muốn có được nha…Tiểu Bạch nhìn ánh mắt chớp chớp ngập nước cùng vẻ mặt mong chờ của ta ẩn đằng sau lụa mỏng. Lập tức phì cười đưa tay vào áo muốn lấy tiền.
Ách… Tiểu Bạch hay vẫn là thôi đi. Chúng ta tuy rằng coi như giàu có. Nhưng ngươi cũng đừng quá chiều ta…ta muốn gì ngươi liền mua cho, đều là những thứ đồ chơi không cần thiết gì đó. Sớm hay muộn ta cũng sẽ vì ngươi trợ Trụ vi ngược* mà đem mẫu thân ta làm cho tán gia bạn sản….hơn nữ dù sao ta cũng phải để dành tiền rời nhà trốn đi đâu, hiện tại xài hết rồi sau này làm sao a…Quay đầu nhìn lại những hình nhân bằng đường đáng yêu kia….vẫy vẫy khăn tay..tạm biệt a…
*trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ân Trụ Vương, vị vua cuối cùng của nhà Thương (Trung Hoa), vốn là một hôn quân vô đạo.( Câu này ở đây có nghĩa là thấy người làm sai không khuyên răn ngược lại còn dung túng hùa theo thì gọi là Trợ Trụ VI Ngược).
Hương lê hoa thản nhiên đột ngột bao phủ xung quanh ta, bàn tay thon dài vương đến cầm một cái đầu heo bằng đường nho nhỏ nhẹ nhàng đặt vào trong tay của ta…da thịt cảm nhận được sự lạnh lẽo từ bàn tay người kia…: “Lão bản. những thứ này ta đều mua , đợi lát nữa mang đến bỏ vào bên trong xe ngựa kia.” Hơi hơi nghiên đầu nhìn hắn , chỉ thấy mặt ngọc kia vẫn lạnh lùng như nước.
Thiệt hay giả?
Không cần xài tiền của chính mình?!…Nhưng mà….[mồ hôi đầm đìa] Vì sao đưa cho ta cái đầu hoa trư chứ…Ngẩng đầu ai oán liếc hắn một cái….A~? chắc là mình nhìn nhầm rồi…nụ cười thoáng qua trên khóe miệng của hắn hẳn là ảo giác.
Hắc hắc
Buôn bán lời buôn bán lời ING… Có thể thử lại lần nữa hay không?
Oa oa! ! ! Cây trâm! ! ! !
Ô ô ô ô…thật muốn có…rất muốn có…cúi đầu vụng trộm liếc mắt nhìn Nhạn Địch một cái. Chỉ thấy hắn giả vờ thản nhiên như không nhìn thấy. Nhưng mà trong đôi ưng mâu kia lại hiện lên nét cười , chỉ thấy hắc đoạn cuồng long* tay áo vung lên một thỏi vàng hiện ra trong lòng lão bản “ Đem toàn bộ đóng gói’”
[* hắc đoạn cuồn long tay áo : nam nhân thời xưa mặc tay áo dài, Nhạn Địch con nhà võ nên mặc tay áo ngắn, chắc là áo màu đen thêu hình rồng nên gọi vậy ]
Cô lỗ cô lỗ
Đi dạo nhiều nên đói bụng rồi…ngẩng đầu nhìn về phía trước , đúng là Dư Thiện Các mỹ vị khắp thiên hạ…Ô thật muốn vào ăn nha. Không đợi ta nhìn về phía ThiNam, một bàn tay trắng nõn thon dài liền nhẹ nhàng mà cầm tay của ta. Hắn gõ chuôi quạt phiến bằng bạch ngọc miệng nở nụ cười chạm rãi nói “ Này Dư Thiện Các ta mua” ( oa oa cái chương này chỉ chứng tỏ các anh sủng Khanh yên tận trời mà thôi, oa T___T )
A a a a a a a a a điều này cũng có thể sao? !
Nằm úp sắp ở trên bàn nhìn ra phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ. Dưới lầu là một đám người rộn ràng nhốn nháo….Đột nhiên nghĩ đến hơn một tháng trước ta còn là một tiểu khất cái thứ gì cũng không có, hiện tại…hắc hắc…quay đầu nhìn ngồi ngốc ở bên cạnh Tiểu Bạch, kế bên là phong tư thanh nhã nhóm mỹ nam. Ánh mắt lại nhìn đến một bàn chiến lợi phẩm…aizzz ta thật con mẹ nó* có điểm lĩnh hội được tâm lý của nhà giàu mới nổi a…Mắt lóe tinh quang quét qua nhìn mấy tên như đầu gỗ bên cạnh một lượt, ta âm hiểm cười cầm lấy chiếc đũa leng keng nhịp gõ chén bát bắt đầu gào ca:
(* chỉ chữi bậy . Nhà giàu mới nổi : thấy gì cũng muốn mua, ta có tiền ùi mờ =)). Nhà giàu lâu năm : Có hết ùi chả mún mua gì , nhìn chơi thui )
“Ta kiếm tiền kiếm tiền ta cũng không biết như thế nào đi xài
Ta tay trái mua Nokia á tay phải cầm cái Motorola “ ( ngất sùi bọt mép)
Một bên Tiểu Bạch ngẩn người bị ta dọa cho hoảng hồn, ấp úng hỏi, “Nhu áp kê* là có chút biết, nhưng mà miêu tha lạc lạt có thể ăn sao, thiếu chủ tử Dư Thiện Các hình như cũng không có món này a…” Thiết ! Tiểu Bạch này chỉ biết đến ăn uống không biết đến…Tục! Cái này gọi là nghệ thuật , công nghệ cao. Đợi cho tỷ tỷ ta hát xong bài ca này rồi lại đến giáo ngươi.(+_+)
“Ta điện thoại di động tiểu linh một ngày đổi một chiếc điện thoại dãy số nha
Ta ngồi toàn Mercedes đi BMW không có việc gì ở nhà tắm hơi ăn tôm hùm “
ThiNamngồi bên canh tay cầm quạt run lên lợi hại, che mặt
hướng chưởng quầy đang lau lau trán há hốc mồm nói : “ Đợi chút…thêm một phần Hoàng diễn hỏa long tôm.”
“Ta kiếm tiền kiếm tiền quang bảo mẫu xin mời liễu ba
Một cái quét rác một cái nấu cơm một cái đi làm bà vú “
Ba vị tuyệt thế mỹ nam trên bàn tiến vào trạng thái xơ cứng , vẻ mặt đầy hắc tuyến…
“Toilet ta trên tường treo bức họa của nghệ thuật gia
Ta cho vay ấn yết hàng hiệu nhi âu phục đồng hồ cùng máy tính a
Ta có thể thải bao nhiêu liền thải bao nhiêu vẫn còn đến lão a
Ai còn khoản tư vị nhi là thật sự gian nan ai còn ai biết a
Cho nên chúng ta khẩu hiệu là trước phát tài lại nối dõi tông đường nha “
(* mấy bài hát điên của Yên Khanh sis để nguyên không edit, mấy bé cũng không cần đọc…thật là…)
Phanh , cách vách một đám nghiêng tai lắng nghe nhất tề té lăn ra đất.
“Ai chúng ta khẩu hiệu là trước phát tài lại nối dõi tông đường nha “
Bang bang, lại thêm mấy bàn người vinh quang ngã xuống.
“Ta trước kia lâm tràng mưa to coi như chính mình là giặt sạch hồi tắm a
Hiện tại ta tiền trả phân kỳ mua cá biệt dã huỷ bỏ ở tạm tạp
Ta không bao giờ nữa dùng sợ đêm tra cùng cư ủy hội bác gái
Ta không bao giờ nữa dùng sợ đêm tra cùng cư ủy hội bác gái
Ta xem như xả xong rồi
Nga phai nhạt thêm điểm nhi rau hẹ Hoa nhi “
( ấn phím ESC hủy bỏ bối cảnh âm nhạc )
Nhe răng cười nhìn bốn phía xung quanh một chút..A~ cư nhiên con có một bàn người không đổ?! Không tồi , không tồi…nhân tài a…Đáng tiếc người ngồi bàn bên kia rất nhiều , nhìn không rõ lắm….Nhìn lại một chút bốn vị mỹ nam bên cạnh, chỉ thấy một một mình Tiểu Bạch còn lâm vào tình trạng ngây ngốc giống như còn bị tác dụng của ca từ bài hát ảnh hưởng còn chưa hồi phục tinh thần lại. Nhạn Địch gương mặt bình tĩnh không lộ ra biểu tình gì, chỉ là góc bàn bên trái dường như thiếu một khối ( mô phật =.=!). Tế Tuyết trên mặt ẩn hiện nét cười nhàn nhạt, nhưng mà bàn tay giấu dưới bàn gắt gao siết lại đến trắng bệch , xem ra đã nhịn thật lâu. Còn tên Thi Nam kia không e dè gì, nằm úp sắp ra bàn run người cười đến không thở nổi, chỉ thiếu đem cái bàn ra run gẫy.
Ta che mắt xem như không có việc gì gắp một miếng hương ngư thịt băm từ tốn cho vào miệng….Ân…quen ăn sơn hào hải vị ở trong cung , nay ngẫu nhiên ra ngoài ăn vài món thật sự là mỹ vị a…Thiếu chút nữa đem đầu lưỡi đều cấp nuốt đi vào…
C.26.1
/26
|