Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Chương 11: Tôi muốn bên em

/33


Một người sinh ra trong lửa, điều khiển lửa và tạo ra lửa như tôi đến bây giờ mới biết thế nào là “lòng như lửa đốt”. Dù đã giết chết hai kẻ đã làm hại em nhưng lòng tôi vẫn phừng phực lửa giận.

Tôi đã tồn tại cùng với trời đất này, cho đến nay đây là lần đâu tiên trong đời tôi có cái cảm giác như thế. Lo lắng, đau lòng, giận chính mình và thấy bất lực.

Tôi giận mình sao không gặp em sớm hơn, giận mình đã hiểu lầm em, đã nghĩ không tốt về em và bây giờ là giận mình đã làm khổ em. Vì quá tức giận mà tôi không suy nghĩ gì đã giết tên tình nhân của mẹ em ngay trong nhà em để bây giờ mỗi đêm em đều thức và quanh quẩn bên ngoài nhà mình để canh chừng cho mẹ em.

Em đứng đó, dựa lưng vào bức tường. Nhìn em thật lạnh lẽo, cô độc và bi thương. Đôi mắt lo lắng không rời khỏi ngôi nhà mình lấy một anomet. Em dường như còn không chớp mắt. Gương mặt em lạnh tanh vô cảm nhưng tôi cảm thấy trái tim em đang đau quặn từng cơn. Trời về đêm lạnh buốt mà em chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen mỏng manh. Tôi biết là em không cảm thấy lạnh nhưng tôi vẫn thấy lo lắng cho em.

Đã bốn đêm em không ngủ. Dù sức khỏe của em mạnh hơn con người rất nhiều nhưng trong em vẫn mang một phần con người, nếu cứ tiếp tục thế này thì cũng có ngày em sẽ gục. Em định sẽ tiếp tục thức đến bao giờ nữa đây? Đồ ngốc! Làm sao tôi có thể làm hại mẹ em cơ chứ? Em lo lắng để làm gì hả ngốc?

Âm thần đứng bên em, lặng lẽ nhìn em. Tôi thấy mình thật bất lực và vô dụng làm sao. Không thể làm gì cho em cũng không thể đến bên an ủi em.

Tôi đã bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Tôi còn không nhớ nổi nữa. Chỉ biết là từ khi có vũ trụ này thì có tôi. Trong suốt quãng thời gian dài đằng đẵng ấy tôi chỉ tồn tại như một thực thể chứ không hề sống như một con người. Tôi ăn, ngủ, thở như người bình thường nhưng cuộc sống của tôi là vô vị. Oma đã luôn ở bên tôi nhưng Oma chỉ làm một linh hồn lạnh lẽo. Hắn còn vô cảm hơn tôi. Tôi không một mình nhưng luôn cảm thấy cô đơn.

Và tôi gặp em, để rồi tôi không còn nhớ mình đã từng tồn tại như thế nào. Bây giờ mỗi ngày tôi đều sống với những cung bậc cảm xúc. Buồn, vui, lo lắng, hồi hộp, mong đợi… Từ khi gặp em tôi đã được sống theo đúng nghĩa của nó. Tôi thích em! Không! Nhiều hơn thế nữa. Là yêu, yêu đến phát điên lên được. Tôi yêu em vì em là người duy nhất làm tim tôi sống lại và tôi yêu em để tự cứu lấy mình.

Nhưng tôi biết yêu em là điều không hề dễ dàng. Tôi là vua của thế giới bóng đêm, còn em, em là một ma cà rồng sống nhờ máu của Olia – kẻ thù của thế giới bóng đêm. Tôi phải làm gì với tình yêu này đây? Làm gì với con tim đập sai nhịp này đây? Tôi không nghĩ tôi yêu em là sai lầm. Hoàn toàn không! Nhưng tình yêu này đã khiến tôi phạm sai lầm. Tôi biết Olia đã về tìm em. Tôi hoàn toàn có cơ hội giết hắn nhưng tôi lại vờ như không hay biết việc hắn trở lại. Làm sao tôi có thể ra tay giết hắn khi sinh mạng của em phụ thuộc vào hắn?

Tử Đinh Hương – cái tên thật đẹp! Đầy ý nghĩa và cũng nhiều nỗi buồn.

Tử Đinh Hương – cô gái mang mùi hương quyết rũ và bí ẩn.

Tử Đinh Hương – cô gái đã đánh thức trái tim héo mòn bao thế kỷ qua.

“Nếu được sống bất tử bạn sẽ sống vì điều gì?”. Đó là câu trailer tôi đã nghe khi theo dõi một bộ phim về ca cà rồng. Tôi còn nhớ rõ suy nghĩ của mình khi đó và tôi đã cười một cách chua chát với suy nghĩ ấy.

Sống để tìm ra cách chết. Đó chính là suy nghĩ của tôi khi đó và nó đã luôn theo tôi cho đến khi tôi gặp em.

Tôi là kẻ bất tử và nếu một ngày sự bất tử ấy đột nhiên biến mất và tôi sẽ chết, tôi sẽ chỉ chết vì em.

Hôm nay xe bus rất đông, mọi người đứng nép sát vào nhau muốt bẹp dúm. Và đặc biệt trên xe có rất nhiều người mang mùi máu thơm.

Tôi cảm nhận rõ máu trong người em đang sôi lên vì ngửi thấy mùi máu ngon lành. Cơ mặt em săn lại, hai tay ghì chặt. Em đang chịu đựng.

Tôi đánh giá cao sự chịu đựng của em. Khi người ta gặp phải vấn đề thì thời gian thường trôi qua chậm hơn bình thường nhưng em đã chịu đựng một cách tuyệt vời. Bằng chứng là đã không có ai trên xe phải chết.

Em tiến vào sân trường với những bước chân nhẹ nhàng. Vẫn như mọi khi, em vẫn cô độc và trầm lặng. Tôi thậm chí còn chưa thấy em cười bao giờ. Khi những bạn nữ cùng tuổi tụm năm tụm bảy nói về quần áo, đầu tóc, các chàng trai của họ và những gì họ cho là thú vị thì em đang thu mình trong một góc lớp đồng thời ném một ánh nhìn hờ hững vào những người ấy. Cứ như em thuộc một hành tinh khác và những gì họ đang nói không thuộc hành tinh của em.

Tôi tự hỏi liệu cảm giác của em có giống như tôi? Những chuỗi ngày lập đi lập lại trong sự nhàm chán và trống rỗng. Tận hưởng sự cô đơn một cách triệt để. Rồi cuối cùng chỉ còn là một cái xác biết đi. Không có “cuộc đời” nào cả mà chỉ là “sự tồn tại” mà thôi.

Tôi đoán em cũng cảm thấy như vậy. Dù không nhiều như tôi nhưng chắc chắn là có. Tôi cảm thấy mình cũng yếu đuối y như con người. Sợ sự cô đơn và sợ cả thời gian nữa. Ai nói thời gian là liều thuốc tốt nhất cho những tâm hồn bị tổn thương. Tôi thấy thời gian mới chính là nguyên nhân gây ra tổn thương. Nó đi qua một cách vô tình và cũng mang mọi thứ ra đi cũng vô tình như vậy. Làm thế nào mà cái nguyên nhân gây bệnh lại trở thành liều thuốc chữa bệnh nhỉ? Thời gian trôi vì nó phải thế chứ đâu phải nó trôi vì muốn chữa lành vết thương cho một ai đó. Phần tôi, tôi đặc biệt căm thù thời gian, quỷ tha ma bắt kẻ nào biết ơn thời gian đi. Nó tàn nhẫn với vạn vật và tàn nhẫn với tôi theo một cách khác. Nó cứ trôi và trở thành có ý nghĩa nhưng lại cố tình vô nghĩa với tôi. Nó lấy đi tuổi trẻ, lấy đi sức khỏe và cuối cùng nó lấy đi sự sống của một người thế mà nó lại phớt lờ tôi. Nó dựa vào cái gì mà kiêu ngạo đến mức không thèm nhìn đến tôi như vậy nhỉ?

Thời gian có thấy nhàm chán khi cứ mãi trôi đi mải miết, miệt mài vậy không nhỉ? Tôi cá là có. Vậy nên nó đã trọn

ra một ngoại lệ, nó trôi qua trong cuộc đời mọi người nhưng lại ngưng đọng trong sự tồn tại của tôi.

Có phải là tôi xấu xa lắm không? Thiên đường không chứa chấp và địa ngục không tiếp nhận. Vì thế mà tôi cứ trơ ra với thời gian như một sự trả giá. Mà tôi có làm gì nên tội đâu mà phải trả giá nhỉ? Hay thượng đế bỏ quên tôi nên tôi mới “may mắn” “trơ” ra đến bây giờ?

Sao tôi lại bắt đầu quay trở lại chuỗi ngày tuyệt vọng thế này chứ? Tôi thật tồi tệ! Làm thế nào mà tôi lại cảm thấy tuyệt vọng khi em đang ở ngay bên cạnh tôi. Mới một ngày trước tôi còn cảm thấy như mình bắt đầu sống nhưng bây giờ thì lại đâu vào đấy. Được đi bên em thế này là đủ lắm rồi, tôi còn muốn gì nữa?

Em đang nhìn về hướng tôi nhưng chắc chắn là không phải đang nhìn tôi (tôi đang tàng hình mà). Nói là em đang nhìn về hướng tôi cho “kêu” vậy thôi chứ thật ra là tôi cố tình chọn hướng em đang nhìn để đứng. Tôi thích tưởng tượng là em đang nhìn tôi, dù đó là một ánh nhìn vô hồn. Đôi mắt em lúc nào cũng thế. Dường như không có một điều gì có thể làm em thích thú, không quyền năng nào có thể làm đôi mắt u ám ấy sáng lên.

Em có cần một người bạn không nhỉ? Em cô đơn nhưng không có vẻ gì là em đang vùng vẫy thoát ra khỏi sự cô đơn ấy. Em không mở lời bắt chuyện với bất cứ ai. Hôm kia có một sinh viên vô tình đạp phải chân em, biết là cái đạp ấy còn lâu mới đủ sức làm em đau nhưng em có cần phải phớt lờ người đó và đi thẳng như vậy không nhỉ? Cô nữ sinh đó chỉ kịp nói với em từ “xin” thì em đã đi vụt qua và từ “lỗi” phải chạy với theo.

Giá như em cần một người bạn, chỉ cần một biểu hiện nhỏ là em cần có bạn thì tôi…

Ôi trời! Tôi đang nghĩ gì thế này? Chính bản thân tôi đang tự trầm trọng hóa sự cô đơn của em. Phần “tôi” ủng hộ tôi đến bên em đang cố thuyết phục phần “tôi” phải đối, nó đưa ra một lí do hết sức “nhân văn” EM CẦN MỘT NGƯỜI BẠN BÊN CẠNH. Thật mỉa mai làm sao! Em cần người bên cạnh hay tôi muốn được bên cạnh em? Một sự lừa đảo trơ trẽn và chua chát! Tự mình đánh lừa chính mình. Tôi muốn đến bên em đến thế sao? Đến bên chứ không phải lặng lẽ đứng bên thế này sao? Tôi điên rồi!

Tôi day chán mình dù không nhức đầu. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao tôi lại cảm thấy “chán đời”. Âm thầm đi bên em không còn làm tôi thấy thỏa mãn nữa. Tôi muốn được xuất hiện trước mặt em, trò chuyện với em. Điểm này tôi cũng giống con người đấy. Được voi đòi tiên, càng ngày nhu cầu càng tăng tiến và chẳng biết bao nhiêu là đủ và giới hạn ở đâu. Ngu ngốc thật!

“Hôm nay chúng ta sẽ thực hành kỹ thuật lấy máu đã học ở tiết trước. Hai người một nhóm sẽ thức hành lấy máu cho nhau” – Giảng viên nói. Ông ta vào lớp lúc nào tôi còn không biết. Phải rồi, biết làm sao được khi mắt tôi đang dán vào em còn lưng thì quay về phía cửa lớp. Giác quan của tôi vốn rất nhạy, nhạy hơn cả ma cà rồng. Nhưng khi ngắm nhìn em thì toàn bộ giác quan của tôi đều tê liệt, duy chỉ có trái tim là đập điện cuồng. Nó đã đập hơn 4 tỉ năm qua ở cái nhịp bằng 1/5 người thường (nó cũng chán nản y như tôi) thế mà bây giờ lại nhảy tưng bừng trong lồng ngực tôi. Cái điều kỳ diệu mang tên tình yêu ấy có sức mạnh thật phi thường.

Bạn cùng nhóm của em là một nam sinh, tướng tá cậu ta cũng bình thường, không có gì đặc biệt ngoại trừ… mùi máu. Nó thuộc loại “hàng hiếm”. Tôi bắt đầu thấy lo cho em rồi đây (không phải là lo cho cậu ta mặc dù cậu ta mới là người đáng lo). Em đang khát trong khi cái mùi hương kia lại quá hấp dẫn.

Ý thức không làm hại người vô tội của em rất cao. Em đã luôn chọn chỗ ngồi ngược hướng gió và đặc biệt “cách ly” với những người sở hữu dòng máu ngon lành nhưng lần này em không thể “cách ly” được nữa. Cậu bạn nhóm của em đang ngồi ngay bên em. Rất gần.

Nhưng đó không phải là vấn đề duy nhất. Làm sao mà cậu bạn kia có thể lấy máu trong người em ra được nhỉ? Với cái ống tiêm yếu ớt nhỏ bé đó sao? Không đời nào có thể và đó chính là vấn đề.

“Tôi đã thực hành bằng cách lấy máu con mèo ở nhà nhiều lần rồi, giờ chỉ cần cậu thực hành thôi” – Cậu bạn cùng nhóm của em nói bằng điệu bộ ngạo mạn và một chút khinh thường.

Thái độ đó làm tôi bực mình. Sao cậu ta dám nói với em bằng cái kiểu đó chứ. Dù điều đó có lợi cho em nhưng tôi vẫn thấy bực bội.

Em im lặng không nói gì. Em đang cố gắng không nhìn chằm chằm vào mạch máu nơi cổ cậu ta. Em thả cái ống tiêm xuống bàn, hai tay ghì chặt lấy hai đầu gối (nếu còn cầm ống tiêm trong tay thì bảo đảm nó sẽ vỡ vụn). Máu trong người em đang sôi lên sùng sục. Nhịp tim đập mạnh như đăng thôi thúc.

“Có cần phải hồi hộp như thế không? Chỉ là lấy máu thôi mà” – Cậu bạn cùng nhóm lại tỏ vẻ ngạo mạn, cậu ta hất mặt nhìn em.

Em càng gồng mình hơn vì mùi máu của cậu ta bay tới em rõ hơn. Dù là cái hất mặt ấy chỉ là một hành động nhỏ nhưng nói cũng góp phần gia tăng sự nguy hiểm mà cậu ta đang đối mặt.

Bàn tay em run rẩy cầm lấy ống tiêm. Em đang cố dãn người ra để tránh vô tình gồng mình làm bể chiếc ông tiêm.

Cái ống tiêm rơi ra khỏi tay em. Tôi thừa nhận là em “đóng kịch” rất khéo! Em đã không hớ hênh chộp cái ông tiêm đang rơi dù em thừa sức làm điều này.

Từ đầu tiết học đến giờ em đã phải thay 17 cái ống tiêm vì ống tiêm rơi xuống đất sẽ không được sử dụng để đảm bảo vệ sinh.

“Trời ơi! Thật là vô dụng!” – Cậu bạn cùng nhóm của em nổi cáu. Cậu ta đang mất kiên nhẫn với em.

“Vô dụng”? Em thừa sức lấy hết máu trong người cậu ta mà không cần ống tiêm. Cậu ta không hề biết là mình đang gặp nguy hiểm nên mới dám lớn tiếng nhưng vậy.

Thời gian đúng là khéo trêu ngươi thật! Những lúc muốn nó trôi nhanh (như lúc này) thì nó cố tình ỳ à ỳ ạch chậm rãi đi qua. Còn những khi muốn nó trôi chậm (khi âm thầm đi bên em) thì nó lại cắm đầu cắm cổ chạy. Ai đó có thể giết quách “thằng cha thời gian” đi nhỉ? Còn không thì bắt bỏ tù nó đi.

Lại thêm 3 cái ống tiêm nữa rơi xuống đất. Bây giờ đến lượt giảng viên mất kiên nhẫn với em.

“Em làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào à?” – Thầy giáo đi đến chỗ em và hỏi.

“Dạ, em hơi mệt” – Em ngước nhìn ông thầy với cái nhìn yếu đuối.

Một ngọn lửa lập tức bùng cháy trong lòng tôi. Thiêu đốt ruột gan tôi còn trái tim thì như muốn nổ tung. Tử Đinh Hương! Sao em dám sử dụng mĩ nhân kế chứ.

“Sao không nói ngay từ đầu? Làm tôi ngồi đây nãy giờ. Có miệng mà cứ như câm vậy!” – “Thằng” bạn cùng nhóm của em càu nhàu.

Nó nghĩ nó là ai mà dám nói em như thế. Thật muốn thiêu chết nó quá đi. Tôi bắt đầu lên kế hoạch giết chết thằng đó và xóa toàn bộ trí nhớ của những người biết nó.

“Để tôi đưa em xuống phòng y tế” – Giảng viên đề nghị.

Cái thằng cha già này muốn làm cái gì đây? Bỏ lớp học để đưa em xuống phòng y tế sao? Vậy tôi sẽ phải giết đến 2 người và xóa trí nhớ của khá khá người.

“Dạ không cần đâu, em nghỉ tại lớp là được rồi” – Em nói.

Đỡ tức hơn được tí rồi. Thiếu chút nữa là tôi đã hiện nguyên hình và cho ông thầy với thằng ngồi cạnh em một trận rồi. Bực mình! Cả em nữa, ánh mắt ban nãy là thế nào chứ? Em mà đồng ý cho ông thầy kia dìu xuống phòng y tế chắc tôi sẽ giết chết ông ta mất, giết xong tôi cũng tức chết luôn.

Mà sao em lại muốn nghỉ tại lớp. Có cơ hội thì em nên đi ra khỏi lớp để tránh cái mùi máu đầy cám dỗ kia đi chứ. Đáng ra thì phải “để em tự đi được rồi” chứ sao lại “em nghỉ tại lớp được rồi”? Em muốn làm gì đây?

Cuối cùng cũng hết giờ. Các sinh viên ào ra hai cửa của giảng đường, thằng ngồi cạnh em đang thu dọn đồ đạc còn em đang gục đầu trên bàn.

“Tớ làm phiền cậu một chút được không?” – Em ngẩng đầu dậy và nói với thằng đó. Đôi mắt em nhìn nó rất mơ màng. Tử Đinh Hương! Sao em dám chứ?

“Chuyện gì?”

“Ban nãy tớ hơi khó chịu nên chưa thực hành được, làm phiền cậu cho tớ thực hành một lần thôi. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu” – Em nói và đôi môi hoàn mỹ từ từ giãn ra tạo thành một nụ cười duyên dáng. Hoàn hảo!

Nụ cười ấy rất đẹp, rất nóng bỏng và đủ nóng để làm tôi nổi điên lên. Sao em lại cười kiểu đó với thằng ấy hả?

“Hm… nhưng đâu còn ống tiêm sạch” – Thằng đó nói.

“Không cần ống tiêm đâu” – Em nói và lại cười, lần này là một nụ cười nửa miệng đầy gian ác.

Giờ thì tôi đã hiểu em muốn làm gì rồi. Xem ra lần này chịu đựng không phải là sở trường của em. Không còn thời gian ghen tuông nữa, tôi phải nghĩ cách ngăn cản em thôi.

“Không cần ống tiêm? Vậy dùng cái gì?” – Thằng kia ngơ ngác hỏi em.

“Tớ có cách khác hay hơn, để tớ làm cho cậu xem nhé” – Em mỉm cười rồi rướn người về phía thằng đó.

“Tớ có cách khác hay hơn, để tớ làm cho cậu xem nhé” – Em mỉm cười rồi rướn người về phía thằng đó.

Đôi mắt em dần đỏ lên, những tiếng “khè khè” phát ra từ cổ họng và 2 ranh nanh xò ra. Gương mặt thằng con trai trước mặt em trắng bệch, không còn một giọt máu. Nó thậm chí còn không thể hét lên.

Em kề môi vào cổ thằng đó, há miệng và chuẩn bị cắm hai cái răng nanh sắc nhọn đang ươn ướt vì nọc độc tiết ra vào đó.

Tôi hiện nguyên hình, lao vụt tới và kéo em ra. Đồng thời tay tôi đặt nên đầu thằng kia để nó đi vào giấc ngủ và quên đi điều mình vừa thấy.

Từ phía sau, tôi ôm em bay ra khỏi cửa sổ giảng đường với tốc độ không ai nhìp kịp. Em liên tục vùng vẫy, từ trong cổ họng, những tiếng gầm gừ đe dọa liên tục phát. Em là người duy nhất trong thế giới bóng đêm dám gầm gừ với tôi và cũng là người duy nhất tôi cho phép vô lễ với mình.

Hơn một lần em quay đầu lại để tìm cách cắn tôi. Giờ tôi chỉ có thể ôm em bằng một tay, còn một tay phải giữ cái đầu lỳ lợm của em để những chiếc răng nanh kia không hướng vào tôi. Bị giữ chặt nhưng em vẫn không bỏ cuộc, em vùng vẫy mạnh hơn. Đúng là cứng đầu!

Tôi vào nhà bằng đường cửa sổ phòng mình. Việc đưa em về nhà tôi là một việc hết sức hớ hênh nhưng tôi không nghĩ được nhiều như vậy. Tim tôi đập như điên dại trong lồng ngực. Những tế bào thì căng cứng hết lên. Vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cảm giác ôm em thật tuyệt vời!

Vừa buông em ra em đã lập tức quay người lại và nhảy vồ lấy tôi. Em tấn công tôi không chút do dự còn tôi ngoài việc tránh đòn thì chẳng biết làm gì. Tôi có thể làm được nhiều hơn vậy nhưng tôi không nỡ ra tay với em.

Thấy tôi không phản công nên em tỏ ra chủ quan hơn, em tấn công tôi liên tục hơn và ở cự ly gần. Những chuyển động của em có nhiều sơ hở hơn. Nhưng dù thế nào em cũng không thể đánh trúng tôi. Ngoài việc em chuyển động quá nhanh làm tôi hơi chóng mặt thì em chẳng thể làm được gì.

“Lổ hổng” đây. Tôi lao đến em và ôm ghì em lại từ phía sau như ban nãy tôi ôm em. Tôi cần dừng cái trò chạy vòng vòng của em. Không phải là tôi chóng mặt quá không chịu nổi mà vì tôi lo em sẽ hết sức.

Em vùng vẫy mạnh hơn nhưng cánh tay tôi ôm em như một gọng kìm cứng và chắc chắn. Em vùng vẫy đến mai cũng không có cách thoát ra. Sau hai tiếng đồng hồ gầm gừ, dãy dụa em mệt quá mà ngủ thiếp đi. Một phần vì em vẫn là con người, vẫn sẽ cảm thấy mệt. Phần còn lại là do em đã thức hơn một tuần liền rồi nên sức mạnh của em giảm đi rất nhiều. Còn tôi, sau 2 tiếng đứng như tượng ôm em tôi vẫn không thấy mỏi mệt chút nào. Tôi đã luôn giữ đầu em quay về phía trước để em không thể quay lại. Tôi không sợ em quay lại cắn tôi mà là không muốn em nhìn thấy tôi đang cười rất tươi. Mặc kệ trái tim đang nổi loạn trong lòng, cũng mặc kệ việc em có thể nghe thấy tiếng tim tôi đập. Tôi đã để mình đắm mình trong cảm giác hạnh phúc trong hai tiếng đồng hồ.

Tôi đặt em nằm lên giường và đắp mền cho em. Khi ngủ, gương mặt em dãn ra vẻ bình thản. Dáng nằm thanh thoát. Sau những gì em trải qua, tôi thấy vui khi giấc ngủ của em được bình yên.

Bây giờ nghĩ lại sao khi nãy tôi lại lao ra và ôm em đi nhỉ? Tôi có thể để em hút máu thằng đó rồi âm thầm xóa trí nhớ của toàn bộ những người biết về cậu ta. Tôi hoàn toàn có thể làm điều đó nhưng tôi lại chọn cách đem em đi. Tôi bắt đầu cảm thấy khi đó tôi làm vậy không phải là để cứu thằng kia mà là để tiếp cận em. Quả là một cái cớ hoàn hảo. Mang tiếng là cứu người nhưng thật ra là đang tự cứu lấy mình.

Cái này có được gọi là lừa đảo không nhỉ? Thôi thì gọi là gì cũng được, dù sao thì cảm giác nó mang lại quá tuyệt vời.

Tôi nhìn bầu trời qua khung cửa sổ. Nó xanh ngắt và cao vút. Gió thổi hiu hiu làm những cọng tóc của tôi khẽ rung lên. Hôm nay trời thật đẹp! Đã rất lâu rồi tôi không nhìn trời hay ngắm nhìn một thứ gì đó vì mọi thứ với tôi đều quá vô nghĩa. Tôi tồn tại vĩnh cửu cùng trời đất thì việc gì tôi phải ngắm nhìn nó nữa. Thế nhưng hôm nay tôi lại bất giác làm một việc hết sức “con người”. Tử Đinh Hương, em có biết em đã hồi sinh một kẻ “không thể chết nhưng đã chết từ lâu” không?

Tình cảm của tôi đang lớn lên từng giây, từng phút và nó tăng lên theo số mũ. Nó không còn nằm trong tầm kiểm soát của tôi nữa rồi.


/33

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status