Hãy Biến Tôi Thành Ma Cà Rồng!

Chương 17: Tôi đã yêu một thiên thần

/33


“Sao ngài lại làm thế?” – Tôi vừa mới trở về thì lập tức Oma xuất hiện trước mặt tôi, bằng cái giọng lạnh lẽo vọng từ nơi xa xăm, hắn hỏi tôi. Tâm trạng tôi đã không tốt hắn còn hù tôi bằng cách này. Điên thật!

“Cái gì?” – Tôi biết thừa Oma đang hỏi gì nhưng vẫn cố tình hỏi lại bằng giọng khó chịu.

“Vì một cô gái mà giết chết một con rồng để lấy ngọc. Sao ngài có thể làm như vậy?” – Oma hỏi.

“Ta cần phải giải thích cho ngươi sao?” – Tôi giận dữ. Oma nói đúng và tôi cũng biết giết một con rồng ở đảo Rồng là điều không nên nhưng tôi không thể trống mắt lên nhìn em chết được. Chỉ có viên ngọc nằm trong trái tim của những con rồng trên đảo Rồng mới có thể cứu được em. Dù rất giận em nhưng nếu để em chết tôi sẽ giận bản thân mình mãi mãi.

“Nhưng cô gái ấy mang trong người máu của Olia” – Oma chống chế. Hôm nay hắn ăn cái gì mà gan thế nhỉ?

“Nói nhỏ thôi!” – Tôi gắt. Hắn muốn cho cả thế giới bóng đêm này biết về sự tồn tại của em sao?

“Tôi xin lỗi” – Oma thỏ thẻ. Cái giọng nói của hắn càng nói nhỏ càng làm tôi rùng mình.

“Ngươi còn giọng nói nào khác không?” – Tôi nhìn hắn nghi ngại.

“Không thưa ngài”

“Vậy từ nay ngươi đừng nói chuyện với ta nữa”

“Sao ạ?” – Oma ngạc nhiên nhưng ngay lập tức hắn lấy lại vẻ điềm đạm mọi khi vào hỏi bằng giọng đều đều – “Nếu cô gái ấy biết khả năng của…”

“Cô ấy sẽ không biết” – Tôi cắt ngang lời Oma.

“Sao ngài có thể chắc chắn như thế? Sẽ…”

“Tử Đinh Hương sẽ không làm như vậy” – Một lần nữa tôi lại cắt ngang lời Oma.

“Cô ấy đã cắn ngài đấy thưa ngài”

“Khỏi cần ngươi nhắc. Trong thời gian ta không có ở đây có xảy ra chuyện gì không?” – Tôi hỏi bằng giọng uy quyền.

“Ngoài việc ba tộc trưởng ngày nào cũng đến tìm và hỏi thăm tin tức của ngài thì không có chuyện gì hết”

“Cái gì? Ngày nào cũng đến?” – Tôi giật bắn lên. Ba kẻ phiền phức ấy mà tìm được tôi thể nào cũng hỏi đủ điều.

“Họ cũng sắp đến rồi đấy thưa ngài” – Oma nói bằng giọng đều đều. Sao hắn lại tỏ ra dửng dưng trước “tai họa” của tôi thế nhỉ.

“Vậy thì ta đi đây” – Nói rồi tôi lập tức bay ra khỏi phòng bằng đường cửa sổ. Không cần thiết phải dặn Oma giữ bí mật vì tôi biết hắn luôn đứng về phía tôi. Hắn đâu có phải người của thế giới bóng đêm.

Chắc giờ này ở nhà em đang ngủ. Tôi muốn nhìn thấy em quá dù mỗi khi nhìn thấy em thì trong lòng tôi lại xuất hiện hai suy nghĩ đối nghịch nhau. Một phần nhỏ trong tôi muốn nghe em giải thích và dù đó là lí do gì tôi cũng sẽ tin em. Tôi không muốn mất em. Nhưng cái phần lớn hơn thì lại muốn rời xa em. Em đã đi quá giới hạn của tôi. Vua của thế giới bóng đêm – đứa con của chúa rồng với đầy đủ quyền năng để kiêu hãnh – lại bị một người con gái đem tình cảm ra đùa giỡn. Hơn nữa em còn có ý muốn giết tôi thì làm sao tôi có thể ở bên em. Tôi không sợ chết (nhất là chết trong tay em) nhưng tôi sợ em lại dại dột cắn tôi lần nữa. Tôi không thể cứ ra tay giết những con rồng trên đảo để cứu em được. Hơn nữa tôi nghĩ em cũng sẽ chẳng giải thích với tôi đâu. Việc gì em phải làm thế với một người em không yêu cơ chứ. Thật là mâu thuẫn quá! Mâu thuẫn như con tim tôi lúc này, nghĩ đến em nó vừa đập loạn nên lại vừa đau đớn.

Nụ cười em dành cho tôi, cái nắm tay của em, tất cả chỉ là vở kịch của em thôi sao? Và bây giờ cái vở kịch ấy đã hạ màn. Em sẽ ra đi vì em đã hết việc phải làm với tôi. Nghĩ thôi tôi đã thấy sợ rồi. Lại rất giận em nữa.

Một chiếc máy bay vừa bay ngang qua tôi. Nhớ cái lần em và tôi cùng ngồi trên cánh máy bay nhìn xuống thành phố. Khi đó thật hạnh phúc làm sao! Em ở ngay trong vòng tay tôi và mùi hương của em ôm lấy tôi thật trọn vẹn. Mới có mấy ngày mà mọi chuyện đã xảy ra như thế này. Tử Đinh Hương, em thật quá tàn nhẫn với tôi!

Suy nghĩ sẽ không quay lại đó thoáng chạy qua đầu tôi nhưng ngay sau đó là cái rùng mình khi nghĩ đến khoảng thời gian dài bất tận sau này sẽ chìm trong tuyệt vọng khi không có em ở bên. Dù rất giận nhưng tôi vẫn không thể ngừng yêu em.

Sau hai tiếng bay với tốc độ gấp bảy lần một chiếc máy bay, tôi vào phòng mình bằng đường cửa sổ. Cứ nghĩ em đang còn nằm trên giường nhưng tôi thấy cái giường trống trơn. Tôi đi quanh nhà nhưng cũng không thấy em đâu. Em đi đâu rồi nhỉ? Về nhà rồi à?

Không suy nghĩ nhiều. Tôi bay qua nhà em nhưng cũng chẳng thấy em. Em đã đi đâu nhỉ? Em cần phải nằm nghỉ ngơi vì dù em vẫn là ma cà rồng lai nhưng trong một tuần tới em sẽ chẳng khác gì con người. Em sẽ biết đau, biết mệt và có thể bị thương và chẳng thế lao đi vut vút hay nghiền nát một viên bi.

Ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Tôi cảm thấy lo lắng vô cùng. Bây giờ em thật sự mong manh và dễ vỡ. Nếu xảy ra chuyện gì em hoàn toàn có thể mất mạng. Ý tôi là những chuyện như tai nạn giao thông hay gặp phải kẻ xấu.

Trời càng lúc càng mưa to hơn. Bất chấp cơn mưa xối xả và cả sự tức giận trong lòng, tôi lao ra ngoài tìm em. Lúc này tôi chỉ biết tôi rất lo cho em. Tôi đến trường học nhưng em không có ở đó. Các sinh viên cũng đã ra về. Tôi tìm đến nhà em nhưng chỉ thấy mẹ em và một người đàn ông. Em đã đi đâu?

Theo như tôi được biết thì em không có một người bạn nào cả và em cũng không có thói quen lui tới một nơi nào đó. Không lẽ… Olia đã đưa em đi? Không phải chứ? Làm ơn! Đừng để điều đó xảy ra.

Tôi lao mình trong mưa và không ngừng gào tên em. Mọi người thì đang tìm chỗ chú mưa trong khi tôi lại lao ra ngoài trời, điều này khiến tôi nghiễm nhiên trở thành “sinh vật lạ”. Mặc kệ! Tôi không quan tâm người khác nghĩ gì về tôi, tôi cần phải tìm được em.

Cuộc tìm kiếm dần trở nên vô vọng. Tôi không cảm nhận được sự tồn tại của em quanh đây. Cả mùi máu và mùi hương của em đều không tồn tại trong không khí. Tệ hơn là khi trời mưa thì các giác quan của tôi không nhạy bén nhưng khi trời khô ráo.

“Tử Đinh Hương, em đang ở đâu” – Tôi gào thật lớn dù biết chẳng có ích gì.

Thất thểu trở về nhà trong tình trạng ướt sũng và trời vẫn đang tiếp tục sối nước vào tôi. Nhà em tối quá! Em đã không về nhà. Em đi rồi sao?

Tôi ngao ngán nhìn vào ngôi nhà mình. Nó cũng tối đen. Nếu không có phép màu nào mang em về bên tôi thì xin hãy cho một phép màu làm tôi tan biết khỏi thế giới này. Qua ngày mai tôi biết phải sống ra sao khi không còn giọng nói, tiếng cười của em? Không còn được thấy em bước ra từ phòng tắm với mái tóc ướt. Không còn được luồn tay vào tóc em. Không còn được ôm em trong lòng. Ngày mai, xin đừng đến!

Tôi chẳng còn muốn bay lên nữa. Chán nản! Tôi đưa tay mở cánh cổng nhà mình.

Một giây sau, tôi như muốn gào lên trong vui mừng. Em đang ở ngay đây, trong sân nhà tôi. Nhưng tại sao em lại nằm bất động dưới đất thế này?

Tôi chạy đến đỡ em dậy. Hai mắt em nhắm nghiền và cơ thể nóng như lửa. Gương mặt em còn lem luốc những vết có mùi tanh dù nước mưa đã gột rửa đi phần nào.

“Tử Đinh Hương” – Tôi lay nhẹ người em nhưng không thấy em trả lời. Tôi vội vã bế em vào nhà và đặt em nằm trên giường. Em đang sốt rất cao còn mặt thì dính đầy máu.

Không thể để em tiếp tục mặc bộ đồ ướt này được nhưng ai sẽ thay đồ cho em đây? Ngoài tôi ra thì còn ai vào đây nữa đâu. Nhưng làm vậy có được không?

“L…ạ…n…h q…u…á…!!!” – Tiếng em thều thào. Nghe giọng nói dường như em đang rất mệt và còn rất đau. Do dự và ngại ngùng lập tức biến mất, tôi nhanh chóng cởi bỏ bộ đồ ướt ra khỏi người em rồi lấy bộ pijama của mình mặc vào cho em.

Rất lâu về trước tôi đã tốt nghiệp trường y nhưng tôi đã không làm bác sỹ. Nếu tôi nhớ không nhầm thì sau đó tôi lại chuyển qua học thiết kế. Đây là lần đầu tiên tôi thực hành chăm sóc bệnh nhân. Theo như những gì tôi còn nhớ thì lúc này em cần chườm đá và cặp nhiệt kế.

39’5o? Em làm gì mà để bị sốt cao thế này hả? Cũng may trong tủ thuốc có thuốc hạ sốt (dù tôi chẳng bao giờ dùng đến nhưng để cho giống con người).

Em uống thuốc rồi và cũng bắt đầu hạ sốt (chỉ còn gần 38o) nhưng em vẫn mê man. Sau khi dùng khăn ướt lau sạch gương mặt dính máu của em, tôi ngồi bên giường nhìn em. Em không bị thương ở đâu cả, vậy thì máu kia chỉ có thể là do em khóc. Sao em lại khóc nhỉ?

Mỗi lần đôi lông mày em khẽ chau lại là một lần tôi thót tim. Tôi thật sự đã quá yêu em và lo lắng cho em. Tôi phải làm gì với cái trái tim sẽ ngừng đập khi rời xa em đây? Tôi sẽ lại tiếp tục tàng hình và âm thầm yêu em vậy. Như thế là đủ rồi.

“Dr…a…go…n” – Hình như tôi nghe lầm. Em vừa gọi tên tôi sao? Không thể nào!

“Dra… gon” – Lần này tôi nghe rõ hơn và còn nhìn thấy môi em mấp máy.

Từ khóe mắt em một dòng máu đỏ tươi chảy ra. Tôi luống cuống lau máu cho em bằng chiếc khăn còn cầm trong tay. Tại sao em lại khóc? Tại sao lại gọi tên tôi rồi khóc?

“Dra… gon… em… yê…u a…nh” – Tôi đứng bật dậy khỏi giường. Tôi vừa nghe thấy gì thế? À không, tôi vừa tưởng tượng ra gì thế này. Thật hết biết!

Tôi ngồi xuống lại và tiếp tục lau máu từ hai mắt em. Tại sao nó cứ chảy ra không ngừng thế kia. Và gương mặt em quặn lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đột nhiên hai mi mắt đang đóng im lìm kia hé mở. Tôi bối rối đứng lên. Em rất ghét tôi, nếu để em nhìn thấy tôi chắc em sẽ sốt cao hơn cho coi. Tôi đoán tôi nên ra khỏi phòng.

Nghĩ là làm. Tôi đứng lên và bước về phía cửa phòng.

“Phịch!!!” – Âm thanh vang lên phía sau làm tôi giật mình. Tôi quay lại thì thấy em té dưới sàn nhà. Hóa ra nhìn thấy tôi em không sốt cao hơn mà là muốn bỏ đi ngay lập tức. Trái tim tôi lại tê buốt.

Dù biết em không muốn nhưng tôi buộc phải đỡ em dậy vì em yếu đến mức không thể tự đứng lên.

Tôi tiến lại gần và đỡ em lên. Em nhìn tôi nhưng không phải đôi mắt giận dữ hay ghê sợ. Nó rất hiền và có gì đó tiếc nuối. Em sốt cao quá nên lẫn lộn cảm xúc luôn rồi sao?

Tôi bế em lên và hai tay em quàng qua cổ tôi. Tiến lại giường, tôi đặt em nằm xuống và định đi ra ngoài. Nhưng hai tay em có vẻ không muốn buông cổ tôi ra. Tôi nhẹ nhàng gỡ nó ra rồi quay người đi.

Tôi đứng khựng lại khi nhận ra bàn tay yếu ớt của em nắm lấy tay tôi như muốn giữ lại. Quay lại nhìn, tôi thấy dòng máu đỏ tươi lại chảy trên khóe mắt em. Em nhìn tôi tuyệt vọng rồi lắc đầu yếu ớt.

“Em không muốn anh đi” – Tôi nghi ngại hỏi em và chuẩn bị tinh thần để đón nhận sự tuyệt vọng. Nhưng bất ngờ làm sao! Em gật đầu trước câu hỏi của tôi.

Sợ em nghe nhầm câu hỏi nên tôi hỏi lại một lần nữa và phát âm rõ hơn. Em vẫn gật đầu.

Tôi ngồi xuống lại bên giường nhưng đôi mắt vẫn dè chừng xem thái độ của em. Em nhìn tôi và trong đôi mắt em len lói vẻ yên tâm. Em mỉm cười yếu ớt. Một nụ cười thật buồn bã.

“Em thấy trong người thế nào rồi?” – Vừa hỏi tôi vừa lau hai vệt máu đã khô và dính trên mặt em.

“Em không sao” – Em trả lời yếu ớt.

“Anh đi nấu cháo cho em” – Tôi nói.

“Không, anh đừng đi đâu cả” – Em hét lên dù giọng như hết hơi. Gương mặt em đầy hoang mang và “nước mắt” em lại rơi. Cứ như thế này thì em sẽ chết vì mất máu mất thôi.

Tôi lại lau “nước mắt” cho em và trong lòng không ngừng thắc mắc vì sao em lại như thế này. Chợt em đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang cầm khăn lau của tôi. Em yếu ớt kéo tay tôi như muốn tôi lại gần em. Tôi chủ động cúi xuống vì tôi biết em không đủ sức để kéo tôi. Em vòng tay ôm ghì lấy cổ tôi và kéo tôi áp sát vào người.

“Anh đừng đi đâu cả. Ít nhất thì cũng hãy ở lại trong giấc mơ của em. Xin anh đấy!” – Em thều thào.

Tôi không biết có phải lúc này em đang mê sảng do sốt quá cao hay không. Và mặc kệ khả năng ngày mai sau khi tỉnh lại em sẽ gào lên và đuổi tôi ra ngoài. Tôi để mình nằm xuống cạnh em và ôm em trong vòng tay mình. Em cũng ôm lấy tôi và yên tâm nhắm mắt lại. Chẳng mấy chốc hơi thở của em trở nên đều đều và em cũng ngừng khóc. Hình như em đã ngủ.

Bất chấp tất cả những nỗi đau sẽ ập đến vào ngày mai, tôi siết chặt em vào lòng hơn và vùi đầu vào tóc em. Rồi nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mềm mại của em. Nó vừa ngọt lại vừa mằn mặn. Thì ra là tôi đang khóc. Những giọt nước mắt đã đóng băng từ lâu nay vì em mà tuôn chảy. Thiền thần của tôi - người đánh thức tất cả những điều dường như đã chết trong tôi - người tìm lại cho tôi những thứ tưởng như đã mất - em hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì!


/33

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status