Hãy Cười Lên Thiên Thần
Chương 6: Em không xứng có được tình yêu & sự rung động của trái tim băng
/9
|
Chiếc Bwm mui trần màu đen lao vút trên đường cô quay sang nhìn nó và hỏi:
-Sao em không cho Luân một cơ hội đi.Chị thấy Luân thật lòng với em đó.
-Ừm anh cũng thấy vậy.Hãy mở rộng trái tim mình đi em gái àh:anh quay sang nhìn nó bằng ánh mắt đầy yêu thương và nói.
Anh và cô luôn mong nó sẽ được hạnh phúc.Dù nó đã luôn sống vui vẻ bên anh và cô nhưng hai người biết nó vẫn bị ám ảnh và tổn thương nặng nề vì quá khứ đau thương ấy.Nó vô tình, nó hờ hững chẳng qua chỉ là sự đề phòng của một con người đáng thương mang trái tim vỡ nát.Anh và cô luôn mong sẽ có một ngày có người mang nắng ấm sưởi ấm trái tim băng của nó.Mong người ấy sẽ dùng tình cảm chân thành xoá tan mọi nổi đau của nó.
-Luân không hợp với em và việc quan trọng nhất với em là trả thù:lạnh nhạt phun ra một câu nó vờ nhắm mắt lại để che giấu sự đau nhói từ tim đang tràn ra.
-Em à,chị và anh luôn ủng hộ em nhưng em cũng cần một bờ vai để tựa vào chứ:cô cố gắng thuyết phục nó.
-Em xứng có được tình yêu sao?Với em có chị và anh bên cạnh là đủ:nó cố gắng đè nén cơn đau trả lời cô nhưng khuôn mặt trắng bệch đã tố cáo nó.
-Em...đừng suy nghĩ nhiều.Thuốc đây uống vào đi:thấy vẻ mặt khi phát bệnh của nó cô vội vàng lấy 2 viên thuốc giúp nó uống vào.
Cô và anh nhìn nó đầy đau buồn và tự trách.Chỉ vì cảm động với tình cảm của Luân mà quên đi bệnh của nó.Cô thầm mong sẽ có người có nhóm máu phù hợp với nó để nó thoát khỏi những đau đớn này.
-Anh/chị xin lỗi:cô và anh đồng thanh nói.
-Không sao,em muốn ngủ tí:nó yếu ớt trả lời và chìm vào giấc ngủ.
Tại biệt thự "full house".
Ông Lãnh đang ngồi cùng với vợ và con gái trong phòng khách.Vân Như tỏ vẻ bực tức nói:
-Con không đi đâu,đám giỗ chả có gì vui lại còn phải gặp thằng ngốc đó.
Thanh Vân dịu dàng nói:
-Con gái àh!con phải đi nếu không ông Vũ mà giận lên là việc kinh doanh của tập đoàn ta không ổn đâu.Không phải ông ta còn 2 đứa con rất khá sao?
-Ừm mẹ nói đúng vậy con sẽ đi:Vân Như mỉm cười trả lời.Vì sợ ông Lãnh nổi giận và nghĩ đến việc được gặp 2 mỹ nam của nhà họ Vũ nên Như đồng ý.
Ông Lãnh hài lòng nhìn Như.Tuần sau là ngày giỗ của mẹ Tuyệt Hàn nên gia đình ông phải đi.Nếu không phải đang rất muốn hợp tác với ông Vũ thì có dùng kiệu đón ông ta cũng chẳng đi.Vì chuyện hôn nhân lần này làm ông ta đang rất đau đầu không biết làm sao cho ổn thoả 2 bên.Nhưng người ông ta luôn muốn gã cho hắn là nó.Vì ông ta luôn cho rằng nó là 1 con cờ dễ nắm bắt nhất.Liệu sự thật có như ông Lãnh nghĩ???
Ngày hôm sau...
Tại ngôi biệt thự màu đen huyền bí.
-Thưa anh,tư liệu về Lãnh Hải Băng em đã gửi qua mail rồi ạ:tiếng báo cáo của một người nào đó vang lên ở đầu dây bên kia.
-Ừm:giọng nói lạnh lùng của chàng trai nào đó vang lên làm người bên kia lạnh run người.
Căn phòng màu tối đen che khuất gương mặt chàng trai lạnh lùng.Qua những ánh sáng yếu ớt chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút.Môi khẽ nhếch đường cong hoàn mĩ khi nhìn vào tư liệu về nó:
Lãnh Hải Băng tuổi:18t
Năm 5t mẹ mất do tai nạn giao thông.Theo giới báo chí thì Lãnh tiểu thư đi du học nước ngoài sự thật là bị ba và mẹ kế hắt hủi đem vào cô nhi viện.18t trở về nhà.Từ 5t-18t không điều tra được gì về cuộc sống ở cô nhi viện của cô ấy.
"Có lẽ tôi và cô...giống nhau...đều là người đầy... bất hạnh":chàng trai ấy đột nhiên nói.Trong đôi mắt lạnh lùng xen lẫn niềm đồng cảm và sự ấm áp mà chính anh ta cũng không biết.
Biệt thự "Snow".
-Em sẽ phải đi đám giỗ ở nhà họ Vũ:nó nằm tựa đầu trên ghế sopha nhìn cô và nói.
-Em phải cẩn thận với cả nhà họ Vũ và cả Lãnh Minh Hoàng nữa:cô ngồi trên ghế sopha dịu dàng cho nó lời khuyên.
-Hihi, Chị iu yên tâm em sẽ cẩn thận.Bật mí Vũ Tuyệt Hàn không hẳn là ngốc đâu:giọng nói nửa đùa nửa thật của nó vang lên làm cô bớt lo lắng và cũng làm cô tò mò về hắn.Nhưng chuyện hắn có ngốc thật hay không thì chỉ có hắn và nó mới biết.,
1 tuần sau...
Chiếc Mercedes s600 chạy thẳng vào biệt thự màu xanh trang nhã của nhà họ Vũ.Bước xuống xe là cả nhà Lãnh Minh Hoàng và nó.Diện bộ vest đen lịch lãm trông ông Lãnh vẫn cuốn hút như ngày nào với đôi mắt sắc bén cùng những nép nhăn trên mặt cũng đã biết được sự từng trải của ông ta trên thương trường.
Khoác tay ông ta là Thanh Vân.Hôm nay ả mặc chiếc váy dài không dây màu vàng nhạt có đính kèm những hạt kim cương giá trị khoác bên ngoài là áo lông cừu(tg:y như hồ ly ấy nkỉ) đắt tiền kết hợp cùng kiểu tóc bới cao và xoả vài sợi ở dưới cộng thêm gương mặt trang điểm cầu kì giúp ả che dấu gương mặt đang dần già đi của mình.Vân Như cũng không kém cạnh.Chiếc váy màu xanh da trời cùng chiếc áo sơ mi cách điệu màu hồng phấn càng làm Như xinh xắn.
Gương mặt búp bê được trang điểm kĩ lưởng,mái tóc được vấn nhẹ 2 bên và xoã ở phần đuôi,trên đầu cài chiếc kẹp nơ có đính đá quý nhìn Như cứ y như nàng công chúa nhưng không bằng ai đó.Cuối cùng là nó.Chiếc váy tím nhạt ngắn khoe từng đường cong lung linh của nó.Trên cổ áo được đính vài bông hoa lục bình kéo dài đến thắt lưng.Mái tóc xoăn màu đen tím hôm nay được tết lên.Để che vết sẹo nên nó để mái xéo ngố.Với sự giản dị như thế lại làm nó thanh thoát,dễ gần.
Bước vào biệt thự chỉ thấy cả gia đình ông Vũ.Vì không muốn bị hắn làm ông mất mặt trước giới báo chí và giới kinh doanh nên ông Vũ chỉ mời nhà họ Lãnh chứ không mở tiệc linh đình.Ông Vũ định nhân cơ hội này thúc đẩy hôn nhân của hai bên.
Bước vào phòng khách đã thấy cả nhà họ Vũ có mặt đông đủ (trừ hắn không có mặt).Được thiết kế phong cách Châu Âu sang trọng,chính giữa đặt bộ sopha màu đỏ,bên trái đặt những bức thư pháp nổi tiếng và bên phải là hồ cá lớn với những con cá quý hiếm làm tăng lên sự tinh tế của biệt thự.Ngồi ở giữa phòng là ông Vũ. Khoác lên người bộ vest đen trông ông thật phong độ.Bên trái là Vũ Tuyệt Khang. Với gương mặt cuốn hút kết hợp cùng chiếc áo sơ mi màu đen mà quần bò tạo cho Khang sự cá tính cuốn hút người đối diện.Cuối cùng là Vũ Tuyệt Luân. Dù gương mặt đang xịu xuống vì buồn bã nhưng cũng không mất đi vẻ quyến rũ của một thiên sứ.Chiếc áo sơ mi màu trắng được mở hai nút cùng chiếc quần jean bó sát làm Luân y như một lãng tử.
-Chào anh,mời cả nhà ngồi.Rất vui vì gia đình anh đã đến đây:ông Vũ khách sáo nói.
-Chào anh,đây là quà gửi anh mong anh nhận cho: ông Lãnh đưa ông Vũ một chiếc hộp được bọc bằng giấy kính khá đẹp.
"Đám giỗ mà đi quà,thần kinh"nó bĩu môi thầm nghĩ.
Cả nhà họ Lãnh và nó ngồi xuống.Vô tình nó ngồi kế Tuyệt Khang.Thật ra thì Khang đã chú ý nó ngay từ đầu.Dù gương mặt của nó quá bình thường nhưng với đôi mắt trong vắt và man mát buồn làm Khang rung động.Hành động bĩu môi cũng được Khang thu vào mắt.
Sau màn chào hỏi và nói chuyện đầy khách sáo của ông Lãnh và ông Vũ thì tất cả bước vào nhà ăn.Bỗng tiếng hét thất thanh vang lên:
-Thả ra...tôi muốn...gặp mẹ...buông tôi ra...
Thì ra là tiếng của hắn.Mặt ông Vũ đanh lại,nếu không phải sinh hắn ra thì vợ ông đâu mất.Đúng là một khắc tinh,phải nhanh cưới vợ và tống hắn ra khỏi nhà để khỏi làm mất mặt ông.
Một đám người hầu kéo hắn lại nhưng thất bại.Kết quả của việc lôi kéo là hắn và cả đám té nhào xuống cầu thang.Mặc dù quần áo xỗc xệch và khá chật vật nhưng vẫn không làm hắn mất vẻ yêu nghiệt của mình.2 chàng trai họ Vũ kia chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt hờ hững,xa cách.
-Để Tuyệt Hàn xuống ăn cùng gia đình nha bác Vũ:nó bỗng cất tiếng nói.Không hiểu sao khi thấy hắn như vậy nó không đành lòng.Chắc do hoàn cảnh 2 người giống nhau nên nó mới thế?Chắc là vậy rồi.Lắc đầu xua tan mọi suy nghĩ nó phục hồi thái độ hờ hững của mình.
-Đem chén đũa lên cho cậu 2:Vì thấy nó khá quan tâm hắn nên ông Vũ lên tiếng chấp nhận yêu cầu của nó.Ông đang rất mong đám cưới giữa hắn với con gái nhà họ Lãnh.
-Haha...được ăn rồi mẹ tôi...đâu:hắn cười ngây ngô và nói chuyện y như đứa trẻ.
Cả bàn ăn im lặng không tiếng động.Ông Vũ đập bàn quát lớn:
-Còn dám hỏi chính mày đã hại chết bà ấy. Mày là đồ khắc tinh,cút đi.
Không ai nói một lời nào.Mọi người đều là người thông minh nên biết lúc nào nên nói lúc nào không nên nói.
Nhìn thấy trên tay hắn có nhiều vết thương trầy xướt do xô xát với bọn người hầu nó cất tiếng nói:
-Bác bớt giận.Phiền bác cho người dẫn con lên phòng của Tuyệt Hàn để xát trùng vết thương của anh ấy.
Ông Vũ cố gắng kìm chế cơn giận phất tay gọi người dẫn hắn và nó lên phòng.Bữa ăn lại được tiếp tục như không có việc gì xảy ra.
Trên phòng hắn.
Bước vào căn phòng của hắn nó nhíu mày.Căn phòng nhỏ chỉ đặt chiếc giường đơn giản và một tủ chứa quần áo màu đen.Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng nó.Nhìn thấy cảnh này làm nó nhớ lại quá khứ đau thương của mình.Mãi đuổi theo suy nghĩ của mình nên nó không để ý đến ánh mắt của hắn lúc này.Trong đôi mắt hắn có sự ngạc nhiên,tìm tòi và có chút ấm áp.Những hành động của nó làm hắn rung động thật sâu.Có ai sẽ quan tâm một thằng ngốc như hắn?Hắn là người cô đơn,mọi người chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường hay thương hại nên hắn luôn lạnh lùng và giả ngốc để sống với thế giới tàn khốc này.Nhưng đến khi nó xuất hiện thì khác.Ban đầu mang cho hắn sự tò mò,tiếp theo là sự đồng cảm đặc biệt là cảm giác ấm áp và hình như...sâu trong trái tim băng giá của hắn đã dần tan chảy...
-Ngồi xuống đi,giờ tôi sẽ xát trùng vết thương cho anh nếu đau cứ nói nha:Tiếng nói dịu dàng của nó vang lên làm hắn bừng tỉnh thu lại vẻ mặt đăm chiêu của mình.Hắn đưa đôi tay có vài vết thương cho nó.Nhẹ nhàng dùng lấy gạc bông tẩm thuốc khử trùng vết thương cho hắn.Hắn gục đầu che giấu đôi mắt đang suy nghĩ của mình nó chỉ lo lắng vết thương của hắn nên không chú ý.Không khí trong phòng lúc này là một mảnh ấm áp...
Xát trùng thuốc xong nó ngước mắt nhìn hắn và hỏi:
-Anh đói không?Tôi mang cơm cho anh ăn nha!
Hắn lắc đầu và dùng ánh mắt vô tội nhìn nó.Nó nhíu mày và dịu dàng nói:
-Không đói cũng phải ăn một ít.Chờ tôi tí.
Dứt lời nó xoay người bước ra khỏi phòng hắ để lại hắn đang run rẩy khoé môi vì lời ép buộc đầy quan tâm của nó.
"Lãnh Hải Băng cô là người duy nhất quan tâm tôi nên tôi sẽ quan tâm cô y như vậy.Tôi không cho phép cô rời xa tôi"Câu nói bá đạo vang lên trong tâm trí của hắn.Lúc này trên môi hắn là nụ cười rất ôn nhu.
20phút sau...
-Ăn mì này:giọng nói trong trẻo của nó vang lên.Xuất hiện cùng nó là 1 tô mì xào thịt bò khá ngon.Thật ra thì nó định lấy thức ăn có sẵn nhưng khi thấy những thứ đầy dầu mỡ và nhàm chán đó thì nó quyết định tự nấu ăn.Vì vậy nên mới có tô mì thịt bò thơm ngon.
Hắn lắc đầu và lùi xa nó.Nó hơi tức vì thành quả nấu ăn của mình bị người ta chê nhưng khi thấy ánh mắt vô tội của hắn thì mọi thứ tức giận đều biến mất.
-Ngoan nào,ăn đi rồi tôi dẫn anh đi chơi:Nó cất giọng năn nỉ hắn.
-Hàn không biết tự ăn chị đút Hàn nha:giọng nói êm dịu của hắn vang lên làm nó giật mình.Không ngờ hắn có giọng nói cuốn hút như vậy.
Nó không nói gì chỉ cầm lấy đũa đút từng miếng mì cho hắn.Còn hắn tỏ vẻ hưởng thụ khi được nó đút ăn mì.
-Chị cũng ăn đi:hắn lại nũng nịu với nó.
-Tôi không ăn đâu:mỉm cười nhẹ nó trả lời.
-Hàn muốn chị ăn...Không ăn sẽ bệnh sẽ biến mất giống mẹ Hàn:tiếng nói ngây thơ chứa đầy bi thương của hắn vang lên làm tim nó như thắt lại.Hắn làm nó nhớ lại nổi đau mất mẹ của mình.
-Ừm tôi ăn:kìm chế cảm xúc của mình nó đáp lời.Đành phải thoả hiệp với hắn,mỗi lần thấy hắn buồn là lòng nó xót xa vô cùng.
Thế là nó vừa đút hắn vừa tự đút mình.Tiếng cười của hắn và nó vang khắp phòng...
Cho hắn ăn xong nó dỗ hắn ngủ.Nhìn hắn ngủ thật bình yên nó mỉm cười tươi...nụ cười y như tuyết tan chảy giữa ánh nắng mặt trời.
"Sao tôi giống người giữ trẻ thế?"Nó nói khẽ mà không biết có người nào đó nghe được.
Đưa tay sửa lại những sợi tóc rối ngổn ngang của hắn nó ngay ngẩn cả người khi nhìn gương mặt hắn lúc gần.Mặt y như được điêu khắc tinh tế,mày kiếm,sóng mũi cao,bạc môi mỏng hơi hồng,lông mi cong vút kết hợp cùng làn da trắng nõn làm hắn trông vô cùng yêu nghiệt,quyến rũ.
"Đúng là yêu nghiệt,đẹp hơn cả phụ nữ thật khiến người ta ganh tị mà"Nó lẩm nhẩm một mình mà đâu hề biết có người đang nhếch môi vì câu nói của nó.
Sửa lại chăn,gối cho hắn nó bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại.Trong phòng hắn mở đôi mắt sâu thẳm của mình.Đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưng có chút ấm áp khi nghĩ về nó...
-Sao em không cho Luân một cơ hội đi.Chị thấy Luân thật lòng với em đó.
-Ừm anh cũng thấy vậy.Hãy mở rộng trái tim mình đi em gái àh:anh quay sang nhìn nó bằng ánh mắt đầy yêu thương và nói.
Anh và cô luôn mong nó sẽ được hạnh phúc.Dù nó đã luôn sống vui vẻ bên anh và cô nhưng hai người biết nó vẫn bị ám ảnh và tổn thương nặng nề vì quá khứ đau thương ấy.Nó vô tình, nó hờ hững chẳng qua chỉ là sự đề phòng của một con người đáng thương mang trái tim vỡ nát.Anh và cô luôn mong sẽ có một ngày có người mang nắng ấm sưởi ấm trái tim băng của nó.Mong người ấy sẽ dùng tình cảm chân thành xoá tan mọi nổi đau của nó.
-Luân không hợp với em và việc quan trọng nhất với em là trả thù:lạnh nhạt phun ra một câu nó vờ nhắm mắt lại để che giấu sự đau nhói từ tim đang tràn ra.
-Em à,chị và anh luôn ủng hộ em nhưng em cũng cần một bờ vai để tựa vào chứ:cô cố gắng thuyết phục nó.
-Em xứng có được tình yêu sao?Với em có chị và anh bên cạnh là đủ:nó cố gắng đè nén cơn đau trả lời cô nhưng khuôn mặt trắng bệch đã tố cáo nó.
-Em...đừng suy nghĩ nhiều.Thuốc đây uống vào đi:thấy vẻ mặt khi phát bệnh của nó cô vội vàng lấy 2 viên thuốc giúp nó uống vào.
Cô và anh nhìn nó đầy đau buồn và tự trách.Chỉ vì cảm động với tình cảm của Luân mà quên đi bệnh của nó.Cô thầm mong sẽ có người có nhóm máu phù hợp với nó để nó thoát khỏi những đau đớn này.
-Anh/chị xin lỗi:cô và anh đồng thanh nói.
-Không sao,em muốn ngủ tí:nó yếu ớt trả lời và chìm vào giấc ngủ.
Tại biệt thự "full house".
Ông Lãnh đang ngồi cùng với vợ và con gái trong phòng khách.Vân Như tỏ vẻ bực tức nói:
-Con không đi đâu,đám giỗ chả có gì vui lại còn phải gặp thằng ngốc đó.
Thanh Vân dịu dàng nói:
-Con gái àh!con phải đi nếu không ông Vũ mà giận lên là việc kinh doanh của tập đoàn ta không ổn đâu.Không phải ông ta còn 2 đứa con rất khá sao?
-Ừm mẹ nói đúng vậy con sẽ đi:Vân Như mỉm cười trả lời.Vì sợ ông Lãnh nổi giận và nghĩ đến việc được gặp 2 mỹ nam của nhà họ Vũ nên Như đồng ý.
Ông Lãnh hài lòng nhìn Như.Tuần sau là ngày giỗ của mẹ Tuyệt Hàn nên gia đình ông phải đi.Nếu không phải đang rất muốn hợp tác với ông Vũ thì có dùng kiệu đón ông ta cũng chẳng đi.Vì chuyện hôn nhân lần này làm ông ta đang rất đau đầu không biết làm sao cho ổn thoả 2 bên.Nhưng người ông ta luôn muốn gã cho hắn là nó.Vì ông ta luôn cho rằng nó là 1 con cờ dễ nắm bắt nhất.Liệu sự thật có như ông Lãnh nghĩ???
Ngày hôm sau...
Tại ngôi biệt thự màu đen huyền bí.
-Thưa anh,tư liệu về Lãnh Hải Băng em đã gửi qua mail rồi ạ:tiếng báo cáo của một người nào đó vang lên ở đầu dây bên kia.
-Ừm:giọng nói lạnh lùng của chàng trai nào đó vang lên làm người bên kia lạnh run người.
Căn phòng màu tối đen che khuất gương mặt chàng trai lạnh lùng.Qua những ánh sáng yếu ớt chỉ nhìn thấy đôi mắt lạnh lùng nhưng đầy cuốn hút.Môi khẽ nhếch đường cong hoàn mĩ khi nhìn vào tư liệu về nó:
Lãnh Hải Băng tuổi:18t
Năm 5t mẹ mất do tai nạn giao thông.Theo giới báo chí thì Lãnh tiểu thư đi du học nước ngoài sự thật là bị ba và mẹ kế hắt hủi đem vào cô nhi viện.18t trở về nhà.Từ 5t-18t không điều tra được gì về cuộc sống ở cô nhi viện của cô ấy.
"Có lẽ tôi và cô...giống nhau...đều là người đầy... bất hạnh":chàng trai ấy đột nhiên nói.Trong đôi mắt lạnh lùng xen lẫn niềm đồng cảm và sự ấm áp mà chính anh ta cũng không biết.
Biệt thự "Snow".
-Em sẽ phải đi đám giỗ ở nhà họ Vũ:nó nằm tựa đầu trên ghế sopha nhìn cô và nói.
-Em phải cẩn thận với cả nhà họ Vũ và cả Lãnh Minh Hoàng nữa:cô ngồi trên ghế sopha dịu dàng cho nó lời khuyên.
-Hihi, Chị iu yên tâm em sẽ cẩn thận.Bật mí Vũ Tuyệt Hàn không hẳn là ngốc đâu:giọng nói nửa đùa nửa thật của nó vang lên làm cô bớt lo lắng và cũng làm cô tò mò về hắn.Nhưng chuyện hắn có ngốc thật hay không thì chỉ có hắn và nó mới biết.,
1 tuần sau...
Chiếc Mercedes s600 chạy thẳng vào biệt thự màu xanh trang nhã của nhà họ Vũ.Bước xuống xe là cả nhà Lãnh Minh Hoàng và nó.Diện bộ vest đen lịch lãm trông ông Lãnh vẫn cuốn hút như ngày nào với đôi mắt sắc bén cùng những nép nhăn trên mặt cũng đã biết được sự từng trải của ông ta trên thương trường.
Khoác tay ông ta là Thanh Vân.Hôm nay ả mặc chiếc váy dài không dây màu vàng nhạt có đính kèm những hạt kim cương giá trị khoác bên ngoài là áo lông cừu(tg:y như hồ ly ấy nkỉ) đắt tiền kết hợp cùng kiểu tóc bới cao và xoả vài sợi ở dưới cộng thêm gương mặt trang điểm cầu kì giúp ả che dấu gương mặt đang dần già đi của mình.Vân Như cũng không kém cạnh.Chiếc váy màu xanh da trời cùng chiếc áo sơ mi cách điệu màu hồng phấn càng làm Như xinh xắn.
Gương mặt búp bê được trang điểm kĩ lưởng,mái tóc được vấn nhẹ 2 bên và xoã ở phần đuôi,trên đầu cài chiếc kẹp nơ có đính đá quý nhìn Như cứ y như nàng công chúa nhưng không bằng ai đó.Cuối cùng là nó.Chiếc váy tím nhạt ngắn khoe từng đường cong lung linh của nó.Trên cổ áo được đính vài bông hoa lục bình kéo dài đến thắt lưng.Mái tóc xoăn màu đen tím hôm nay được tết lên.Để che vết sẹo nên nó để mái xéo ngố.Với sự giản dị như thế lại làm nó thanh thoát,dễ gần.
Bước vào biệt thự chỉ thấy cả gia đình ông Vũ.Vì không muốn bị hắn làm ông mất mặt trước giới báo chí và giới kinh doanh nên ông Vũ chỉ mời nhà họ Lãnh chứ không mở tiệc linh đình.Ông Vũ định nhân cơ hội này thúc đẩy hôn nhân của hai bên.
Bước vào phòng khách đã thấy cả nhà họ Vũ có mặt đông đủ (trừ hắn không có mặt).Được thiết kế phong cách Châu Âu sang trọng,chính giữa đặt bộ sopha màu đỏ,bên trái đặt những bức thư pháp nổi tiếng và bên phải là hồ cá lớn với những con cá quý hiếm làm tăng lên sự tinh tế của biệt thự.Ngồi ở giữa phòng là ông Vũ. Khoác lên người bộ vest đen trông ông thật phong độ.Bên trái là Vũ Tuyệt Khang. Với gương mặt cuốn hút kết hợp cùng chiếc áo sơ mi màu đen mà quần bò tạo cho Khang sự cá tính cuốn hút người đối diện.Cuối cùng là Vũ Tuyệt Luân. Dù gương mặt đang xịu xuống vì buồn bã nhưng cũng không mất đi vẻ quyến rũ của một thiên sứ.Chiếc áo sơ mi màu trắng được mở hai nút cùng chiếc quần jean bó sát làm Luân y như một lãng tử.
-Chào anh,mời cả nhà ngồi.Rất vui vì gia đình anh đã đến đây:ông Vũ khách sáo nói.
-Chào anh,đây là quà gửi anh mong anh nhận cho: ông Lãnh đưa ông Vũ một chiếc hộp được bọc bằng giấy kính khá đẹp.
"Đám giỗ mà đi quà,thần kinh"nó bĩu môi thầm nghĩ.
Cả nhà họ Lãnh và nó ngồi xuống.Vô tình nó ngồi kế Tuyệt Khang.Thật ra thì Khang đã chú ý nó ngay từ đầu.Dù gương mặt của nó quá bình thường nhưng với đôi mắt trong vắt và man mát buồn làm Khang rung động.Hành động bĩu môi cũng được Khang thu vào mắt.
Sau màn chào hỏi và nói chuyện đầy khách sáo của ông Lãnh và ông Vũ thì tất cả bước vào nhà ăn.Bỗng tiếng hét thất thanh vang lên:
-Thả ra...tôi muốn...gặp mẹ...buông tôi ra...
Thì ra là tiếng của hắn.Mặt ông Vũ đanh lại,nếu không phải sinh hắn ra thì vợ ông đâu mất.Đúng là một khắc tinh,phải nhanh cưới vợ và tống hắn ra khỏi nhà để khỏi làm mất mặt ông.
Một đám người hầu kéo hắn lại nhưng thất bại.Kết quả của việc lôi kéo là hắn và cả đám té nhào xuống cầu thang.Mặc dù quần áo xỗc xệch và khá chật vật nhưng vẫn không làm hắn mất vẻ yêu nghiệt của mình.2 chàng trai họ Vũ kia chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt hờ hững,xa cách.
-Để Tuyệt Hàn xuống ăn cùng gia đình nha bác Vũ:nó bỗng cất tiếng nói.Không hiểu sao khi thấy hắn như vậy nó không đành lòng.Chắc do hoàn cảnh 2 người giống nhau nên nó mới thế?Chắc là vậy rồi.Lắc đầu xua tan mọi suy nghĩ nó phục hồi thái độ hờ hững của mình.
-Đem chén đũa lên cho cậu 2:Vì thấy nó khá quan tâm hắn nên ông Vũ lên tiếng chấp nhận yêu cầu của nó.Ông đang rất mong đám cưới giữa hắn với con gái nhà họ Lãnh.
-Haha...được ăn rồi mẹ tôi...đâu:hắn cười ngây ngô và nói chuyện y như đứa trẻ.
Cả bàn ăn im lặng không tiếng động.Ông Vũ đập bàn quát lớn:
-Còn dám hỏi chính mày đã hại chết bà ấy. Mày là đồ khắc tinh,cút đi.
Không ai nói một lời nào.Mọi người đều là người thông minh nên biết lúc nào nên nói lúc nào không nên nói.
Nhìn thấy trên tay hắn có nhiều vết thương trầy xướt do xô xát với bọn người hầu nó cất tiếng nói:
-Bác bớt giận.Phiền bác cho người dẫn con lên phòng của Tuyệt Hàn để xát trùng vết thương của anh ấy.
Ông Vũ cố gắng kìm chế cơn giận phất tay gọi người dẫn hắn và nó lên phòng.Bữa ăn lại được tiếp tục như không có việc gì xảy ra.
Trên phòng hắn.
Bước vào căn phòng của hắn nó nhíu mày.Căn phòng nhỏ chỉ đặt chiếc giường đơn giản và một tủ chứa quần áo màu đen.Một cảm giác chua xót dâng lên trong lòng nó.Nhìn thấy cảnh này làm nó nhớ lại quá khứ đau thương của mình.Mãi đuổi theo suy nghĩ của mình nên nó không để ý đến ánh mắt của hắn lúc này.Trong đôi mắt hắn có sự ngạc nhiên,tìm tòi và có chút ấm áp.Những hành động của nó làm hắn rung động thật sâu.Có ai sẽ quan tâm một thằng ngốc như hắn?Hắn là người cô đơn,mọi người chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường hay thương hại nên hắn luôn lạnh lùng và giả ngốc để sống với thế giới tàn khốc này.Nhưng đến khi nó xuất hiện thì khác.Ban đầu mang cho hắn sự tò mò,tiếp theo là sự đồng cảm đặc biệt là cảm giác ấm áp và hình như...sâu trong trái tim băng giá của hắn đã dần tan chảy...
-Ngồi xuống đi,giờ tôi sẽ xát trùng vết thương cho anh nếu đau cứ nói nha:Tiếng nói dịu dàng của nó vang lên làm hắn bừng tỉnh thu lại vẻ mặt đăm chiêu của mình.Hắn đưa đôi tay có vài vết thương cho nó.Nhẹ nhàng dùng lấy gạc bông tẩm thuốc khử trùng vết thương cho hắn.Hắn gục đầu che giấu đôi mắt đang suy nghĩ của mình nó chỉ lo lắng vết thương của hắn nên không chú ý.Không khí trong phòng lúc này là một mảnh ấm áp...
Xát trùng thuốc xong nó ngước mắt nhìn hắn và hỏi:
-Anh đói không?Tôi mang cơm cho anh ăn nha!
Hắn lắc đầu và dùng ánh mắt vô tội nhìn nó.Nó nhíu mày và dịu dàng nói:
-Không đói cũng phải ăn một ít.Chờ tôi tí.
Dứt lời nó xoay người bước ra khỏi phòng hắ để lại hắn đang run rẩy khoé môi vì lời ép buộc đầy quan tâm của nó.
"Lãnh Hải Băng cô là người duy nhất quan tâm tôi nên tôi sẽ quan tâm cô y như vậy.Tôi không cho phép cô rời xa tôi"Câu nói bá đạo vang lên trong tâm trí của hắn.Lúc này trên môi hắn là nụ cười rất ôn nhu.
20phút sau...
-Ăn mì này:giọng nói trong trẻo của nó vang lên.Xuất hiện cùng nó là 1 tô mì xào thịt bò khá ngon.Thật ra thì nó định lấy thức ăn có sẵn nhưng khi thấy những thứ đầy dầu mỡ và nhàm chán đó thì nó quyết định tự nấu ăn.Vì vậy nên mới có tô mì thịt bò thơm ngon.
Hắn lắc đầu và lùi xa nó.Nó hơi tức vì thành quả nấu ăn của mình bị người ta chê nhưng khi thấy ánh mắt vô tội của hắn thì mọi thứ tức giận đều biến mất.
-Ngoan nào,ăn đi rồi tôi dẫn anh đi chơi:Nó cất giọng năn nỉ hắn.
-Hàn không biết tự ăn chị đút Hàn nha:giọng nói êm dịu của hắn vang lên làm nó giật mình.Không ngờ hắn có giọng nói cuốn hút như vậy.
Nó không nói gì chỉ cầm lấy đũa đút từng miếng mì cho hắn.Còn hắn tỏ vẻ hưởng thụ khi được nó đút ăn mì.
-Chị cũng ăn đi:hắn lại nũng nịu với nó.
-Tôi không ăn đâu:mỉm cười nhẹ nó trả lời.
-Hàn muốn chị ăn...Không ăn sẽ bệnh sẽ biến mất giống mẹ Hàn:tiếng nói ngây thơ chứa đầy bi thương của hắn vang lên làm tim nó như thắt lại.Hắn làm nó nhớ lại nổi đau mất mẹ của mình.
-Ừm tôi ăn:kìm chế cảm xúc của mình nó đáp lời.Đành phải thoả hiệp với hắn,mỗi lần thấy hắn buồn là lòng nó xót xa vô cùng.
Thế là nó vừa đút hắn vừa tự đút mình.Tiếng cười của hắn và nó vang khắp phòng...
Cho hắn ăn xong nó dỗ hắn ngủ.Nhìn hắn ngủ thật bình yên nó mỉm cười tươi...nụ cười y như tuyết tan chảy giữa ánh nắng mặt trời.
"Sao tôi giống người giữ trẻ thế?"Nó nói khẽ mà không biết có người nào đó nghe được.
Đưa tay sửa lại những sợi tóc rối ngổn ngang của hắn nó ngay ngẩn cả người khi nhìn gương mặt hắn lúc gần.Mặt y như được điêu khắc tinh tế,mày kiếm,sóng mũi cao,bạc môi mỏng hơi hồng,lông mi cong vút kết hợp cùng làn da trắng nõn làm hắn trông vô cùng yêu nghiệt,quyến rũ.
"Đúng là yêu nghiệt,đẹp hơn cả phụ nữ thật khiến người ta ganh tị mà"Nó lẩm nhẩm một mình mà đâu hề biết có người đang nhếch môi vì câu nói của nó.
Sửa lại chăn,gối cho hắn nó bước ra ngoài và nhẹ nhàng đóng cửa lại.Trong phòng hắn mở đôi mắt sâu thẳm của mình.Đôi mắt vẫn lạnh lùng nhưng có chút ấm áp khi nghĩ về nó...
/9
|