Dịch giả: Đường Huyền Trang
Nếu như nói lần chơi thử Counter-Strike này là một lần thử nghiệm tính năng của vũ khí, thì có thể nói nó có chút hoàn mỹ.
Đồng thời, cũng làm cho tất cả mọi người thấy được tính thú vị của việc chơi đối kháng.
Mà thao tác của Phương Khải, cơ bản là được liệt vào cấp bậc sách giáo khoa, đương nhiên ngoại trừ một màn cuối.
- Theo tính năng của vũ khí mà nói, súng ngắn nhẹ nhàng, súng tiểu liên có lực công kích mạnh.
Nạp Lan Minh Tuyết tổng kết nói:
- Còn có súng ngắm, tác chiến ở cự ly xa có thể gọi là hoàn mỹ, nếu như có thể luyện chế nó thành pháp khí, lại phối hợp thêm kỹ xảo súng ống đặc biệt, hoàn toàn có thể thích ứng được với tầng chiến đấu cao cấp hơn.
- Cho nên...
Nàng có chút thỏa mãn nhìn về Phương Khải, lập tức thấy sắc mặt Phương Khải ở bên cạnh đã trở lên đen kịt.
- Cho nên bản cố vấn tạm thời chỉ giải đáp nghi vấn cho các ngươi về chế tạo súng ngắn.
Phương Khải lễ phép mỉm cười nói:
- Mời lựa chọn ba cây súng ngắn, Nạp Lan tiểu thư.
Nạp Lan Minh Tuyết:
-...
-------------------------
Nói tóm lại, lần hành động đánh lão bản này coi như đến đây là kết thúc trọn vẹn.
Không chỉ những người chơi Resident Evil trong quán nét, mà ngay cả người chơi trò chơi khác cũng đang không ngừng bàn luận về cuộc đấu súng trên màn hình lớn.
Có thể ám sát địch nhân trong nháy mắt ở khoảng cách cực xa, ngay cả phần lớn tu sĩ cũng không có năng lực này.
Mà trong cái bản đồ này, Phương Khải lại có thể ung dung đem từng địch thủ giết chết.
- Lão bản này nhìn tuổi còn rất trẻ, làm sao lại lợi hại vậy?
Phong Hoa xì xào bàn tán ở bên cạnh.
- Thật là giảo hoạt! Mà mỗi lần lại như là biết trước sư tôn chuẩn bị làm gì?
Duyệt Tâm thấp giọng nói:
- Mỗi lần sư tôn thò đầu ra là bị đánh chết, thật đáng thương..
- Phong Hoa! Duyệt Tâm! Các ngươi đang nghị luận chuyện gì thế?
Trên trán Tố Thiên Cơ nổi đầy gân xanh.
- Đang nghị luận cô cô ngài mỗi lần thò đầu ra liền bị đánh chết!
Tiêu Ngọc Luật mách lẻo.
Hắn nói không nhỏ, không mở miệng còn tốt, vừa mới mở miệng, một đám người đều quay đầu nhìn sang.
Tố Thiên Cơ:
-...
- Ta đã nghe thấy rồi! Ngươi có cần lập lại thêm lần nữa không?
Nàng cắn răng trầm giọng nói:
- Là ngươi tự lăn ra ngoài hay là ta ném ngươi ra?
- Ặc...
Mặt Tiêu Ngọc Luật cứng đờ.
- Ta tự mình...
Hắn nhanh như chớp, tự Lăn ra ngoài.
Nạp Lan Hồng Vũ không chỉ cảm thấy hứng thú với loại vũ khí mới này, mà ngay cả sức chiến đấu của Phương Khải cũng cực kỳ hứng thú, những vũ khí này trong tay bọn hắn thì chỉ có hai chữ chuẩn xác, như vậy đã rất không tệ rồi, nhưng ở trong tay Phương Khải, thì những vũ khí này lại như vật sống!
- Tiểu tử này!
Mặc dù Nạp Lan Hồng Vũ bị Phương Khải hành hạ lâu như vậy, mặt mo cũng có chút không chịu nổi, nhưng cuối cùng vẫn giết được một mạng bởi vì cái gọi là binh bất yếm trá!
Hắn vỗ vai Phương Khải đầu thâm ý:
- Đáng tiếc là sinh sai thời đại...
- Lão gia tử, ý của ngài là...
Mặc dù An Hổ Uy cũng vì chút mặt mũi mà nén giận, nhưng đạo lý thì hắn vẫn hiểu, thắng tiểu tử này, một ván là đủ rồi, lại chơi tiếp chị sợ bị ngược thảm hơn.
- Lấy sức lực của tiểu tặc tử này, lại phối hợp với vũ khí kiểu mới, một người đối phó với một nhánh quân đội cũng không có vấn đề gì.
Nạp Lan Hồng Vũ khẽ vuốt râu nói:
- Nếu còn ở thời đại của lão phu, chỉ sợ bây giờ đã công danh hiển hách.
- Thế nào, tiểu tử, có hứng thú gia nhập quân đội không?
Nạp Lan Hồng Vũ mở miệng hỏi.
- Không hứng thú.
Nạp Lan Hồng Vũ:
-...
An Hổ Uy:
-...
Còn chưa nói ra chỗ tốt khi gia nhập quân đổi, thăng quan tiến chức, có thể trực tiếp vào thể chế quý tộc, vậy mà không nghĩ tới tiểu tử này lại lập tức cự tuyệt?
Phương Khải tựa vào bàn máy tính, một bên cầm thìa ăn một miếng Haagen-Dazs, một bên nghiêm túc nói:
- Chí hướng của ta... Chính là làm lão bản quán nét.
Diện triêu đại hải, xuân noãn hoa khai.
(Mặt hướng biển rộng, xuân về nở hoa – một câu trong bài thơ cùng tên của nhà thơ Hải Tử)
Chính là như vậy.
-...
--------
Tống Thanh Phong đang nhìn màn hình lớn bỗng nhiên giật mình hỏi:
- Xế chiều hôm nay có giờ lên lớp phải không?
-...
Lâm Thiệu lúng túng gãi đầu một cái:
- Hình như... Là có...
Hứa Lạc nuốt nước bọt một cái đầy khó khăn, hỏi:
- Bây giờ... Mấy giờ rồi?
Nạp Lan Minh Tuyết lấy ngọc đưa tin có công năng tính thời gian ra nhìn, lạnh nhạt đáp:
- Hai giờ mười.
Trong lòng mấy người Tống Thanh Phong lộp bộp một tiếng.
Liếc nhìn nhau, mở miệng nói:
- Chiều này có lớp lúc một giờ rưỡi đúng không...?
Nhìn lại thời gian, hai giờ mười, ngồi xe ngựa đi Lăng Vân học phủ, mất ít nhất 20 phút...
Nghĩ đến đây, lập tức mấy người chảy đầy mồ hôi lạnh!
- Ta di trước, gặp lại các vị sau!
Tống Thanh Phong nhanh chóng rời đi, mấy người Hứa Lặc cũng theo sau.
Nạp Lan Minh Tuyết cũng ngẩn người:
- Ta cũng nên đi học.
- Đi học...?
Lúc này, không biết ai phát lên màn hình lớn một cái mưa đạn:
- Còn có ai buổi chiều phải lên lớp không?
- MK?!
- Hơn hai giờ rồi?!
- Lão sư ta sẽ giết người mất!
Lập tức quán nét thiếu đi mười mấy người chơi.
Từ Tử Hinh:
- Mặc niệm.
-------------
Lúc này, vừa vặn Hoắc Sùng đang nhìn về phía biển.
- Phụ thân!
Phía sau hắn, một thanh niên đang khom người.
Hoắc Sùng khẽ gật đầu:
- Chuẩn bị thế nào rồi?
- Ổn thỏa.
Người thanh niên nói:
- Chẳng qua căn cứ vào tin tức mấy ngày nay, chuyện này, chỉ sợ gian nan hơn so với tưởng tượng của chúng ta, chúng ta... Thật sự muốn tham dự?
- Không sao.
Hoắc Sùng phất tay.
- Có một thế lực lập tức sẽ gia nhập, có sự ủng hộ của bọn hắn, chúng ta chỉ việc gối cao đầu.
Lăng Vân học phủ, có thể nói là học phủ lâu đời nhất trong toàn bộ Đại Tấn, thậm chí nó được thành lập trước khi Đại Tấn khai quốc, tòa học phủ này, nếu như đặt ở thế giới trước kia của Phương Khải, thì nó tương đương với trường quân sự vàng.
Mà lúc này đây, ở một tòa biệt viện sâu trong học phủ.
Một người trung niên có khuôn mặt nhỏ dài, hai tóc mai hơi bạc trắng, cầm trong tay một phần tư liệu, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Các đệ tử ban Giáp trốn học mấy lần, đệ tử tiến vào Võ Công Tháp ngày càng thưa thớt? Chỉ vì chạy đến một tiểu điếm tên là CLB Internet Khởi Nguyên để chơi trò chơi?
Không chỉ mấy ngày nay, mà ngay tại ngày hôm nay, hắn nhận được tin tức có mấy đệ tử đến trễ hơn một giờ!
Từ khi Lăng Vân học phủ khai phủ đến nay, trong cả lịch sử cũng chưa xuất hiện nổi vài lần đệ tử trốn học, bởi vì đệ tử tiến vào Lăng Vân học phủ đều là tinh anh!
Cũng chính bời vậy, các đại thế gia mới nguyện ý đưa để tử tinh anh của mình vào trong học phủ để bồi dưỡng võ đạo.
Mà năm nay, mới chỉ trong vòng một tháng, liên tiếp phát sinh mấy lần!
Nhìn từng cái tên của thiếu niên thiếu nữ có thiên phú cực tốt trong tư liệu, sắc mặt hắn trở nên giận dữ, vỗ bàn quát:
- Rốt cuộc là thứ gì mà lại mê hoặc nhân tâm như thế? Tại sao tên An Hổ Uy kia không đem tiệm này niêm phong lại?!
Người trung niên đập bàn rung lên ầm ầm:
- Loại việc không chính đáng này, nhất định phải ngăn chặn!
Nếu như nói lần chơi thử Counter-Strike này là một lần thử nghiệm tính năng của vũ khí, thì có thể nói nó có chút hoàn mỹ.
Đồng thời, cũng làm cho tất cả mọi người thấy được tính thú vị của việc chơi đối kháng.
Mà thao tác của Phương Khải, cơ bản là được liệt vào cấp bậc sách giáo khoa, đương nhiên ngoại trừ một màn cuối.
- Theo tính năng của vũ khí mà nói, súng ngắn nhẹ nhàng, súng tiểu liên có lực công kích mạnh.
Nạp Lan Minh Tuyết tổng kết nói:
- Còn có súng ngắm, tác chiến ở cự ly xa có thể gọi là hoàn mỹ, nếu như có thể luyện chế nó thành pháp khí, lại phối hợp thêm kỹ xảo súng ống đặc biệt, hoàn toàn có thể thích ứng được với tầng chiến đấu cao cấp hơn.
- Cho nên...
Nàng có chút thỏa mãn nhìn về Phương Khải, lập tức thấy sắc mặt Phương Khải ở bên cạnh đã trở lên đen kịt.
- Cho nên bản cố vấn tạm thời chỉ giải đáp nghi vấn cho các ngươi về chế tạo súng ngắn.
Phương Khải lễ phép mỉm cười nói:
- Mời lựa chọn ba cây súng ngắn, Nạp Lan tiểu thư.
Nạp Lan Minh Tuyết:
-...
-------------------------
Nói tóm lại, lần hành động đánh lão bản này coi như đến đây là kết thúc trọn vẹn.
Không chỉ những người chơi Resident Evil trong quán nét, mà ngay cả người chơi trò chơi khác cũng đang không ngừng bàn luận về cuộc đấu súng trên màn hình lớn.
Có thể ám sát địch nhân trong nháy mắt ở khoảng cách cực xa, ngay cả phần lớn tu sĩ cũng không có năng lực này.
Mà trong cái bản đồ này, Phương Khải lại có thể ung dung đem từng địch thủ giết chết.
- Lão bản này nhìn tuổi còn rất trẻ, làm sao lại lợi hại vậy?
Phong Hoa xì xào bàn tán ở bên cạnh.
- Thật là giảo hoạt! Mà mỗi lần lại như là biết trước sư tôn chuẩn bị làm gì?
Duyệt Tâm thấp giọng nói:
- Mỗi lần sư tôn thò đầu ra là bị đánh chết, thật đáng thương..
- Phong Hoa! Duyệt Tâm! Các ngươi đang nghị luận chuyện gì thế?
Trên trán Tố Thiên Cơ nổi đầy gân xanh.
- Đang nghị luận cô cô ngài mỗi lần thò đầu ra liền bị đánh chết!
Tiêu Ngọc Luật mách lẻo.
Hắn nói không nhỏ, không mở miệng còn tốt, vừa mới mở miệng, một đám người đều quay đầu nhìn sang.
Tố Thiên Cơ:
-...
- Ta đã nghe thấy rồi! Ngươi có cần lập lại thêm lần nữa không?
Nàng cắn răng trầm giọng nói:
- Là ngươi tự lăn ra ngoài hay là ta ném ngươi ra?
- Ặc...
Mặt Tiêu Ngọc Luật cứng đờ.
- Ta tự mình...
Hắn nhanh như chớp, tự Lăn ra ngoài.
Nạp Lan Hồng Vũ không chỉ cảm thấy hứng thú với loại vũ khí mới này, mà ngay cả sức chiến đấu của Phương Khải cũng cực kỳ hứng thú, những vũ khí này trong tay bọn hắn thì chỉ có hai chữ chuẩn xác, như vậy đã rất không tệ rồi, nhưng ở trong tay Phương Khải, thì những vũ khí này lại như vật sống!
- Tiểu tử này!
Mặc dù Nạp Lan Hồng Vũ bị Phương Khải hành hạ lâu như vậy, mặt mo cũng có chút không chịu nổi, nhưng cuối cùng vẫn giết được một mạng bởi vì cái gọi là binh bất yếm trá!
Hắn vỗ vai Phương Khải đầu thâm ý:
- Đáng tiếc là sinh sai thời đại...
- Lão gia tử, ý của ngài là...
Mặc dù An Hổ Uy cũng vì chút mặt mũi mà nén giận, nhưng đạo lý thì hắn vẫn hiểu, thắng tiểu tử này, một ván là đủ rồi, lại chơi tiếp chị sợ bị ngược thảm hơn.
- Lấy sức lực của tiểu tặc tử này, lại phối hợp với vũ khí kiểu mới, một người đối phó với một nhánh quân đội cũng không có vấn đề gì.
Nạp Lan Hồng Vũ khẽ vuốt râu nói:
- Nếu còn ở thời đại của lão phu, chỉ sợ bây giờ đã công danh hiển hách.
- Thế nào, tiểu tử, có hứng thú gia nhập quân đội không?
Nạp Lan Hồng Vũ mở miệng hỏi.
- Không hứng thú.
Nạp Lan Hồng Vũ:
-...
An Hổ Uy:
-...
Còn chưa nói ra chỗ tốt khi gia nhập quân đổi, thăng quan tiến chức, có thể trực tiếp vào thể chế quý tộc, vậy mà không nghĩ tới tiểu tử này lại lập tức cự tuyệt?
Phương Khải tựa vào bàn máy tính, một bên cầm thìa ăn một miếng Haagen-Dazs, một bên nghiêm túc nói:
- Chí hướng của ta... Chính là làm lão bản quán nét.
Diện triêu đại hải, xuân noãn hoa khai.
(Mặt hướng biển rộng, xuân về nở hoa – một câu trong bài thơ cùng tên của nhà thơ Hải Tử)
Chính là như vậy.
-...
--------
Tống Thanh Phong đang nhìn màn hình lớn bỗng nhiên giật mình hỏi:
- Xế chiều hôm nay có giờ lên lớp phải không?
-...
Lâm Thiệu lúng túng gãi đầu một cái:
- Hình như... Là có...
Hứa Lạc nuốt nước bọt một cái đầy khó khăn, hỏi:
- Bây giờ... Mấy giờ rồi?
Nạp Lan Minh Tuyết lấy ngọc đưa tin có công năng tính thời gian ra nhìn, lạnh nhạt đáp:
- Hai giờ mười.
Trong lòng mấy người Tống Thanh Phong lộp bộp một tiếng.
Liếc nhìn nhau, mở miệng nói:
- Chiều này có lớp lúc một giờ rưỡi đúng không...?
Nhìn lại thời gian, hai giờ mười, ngồi xe ngựa đi Lăng Vân học phủ, mất ít nhất 20 phút...
Nghĩ đến đây, lập tức mấy người chảy đầy mồ hôi lạnh!
- Ta di trước, gặp lại các vị sau!
Tống Thanh Phong nhanh chóng rời đi, mấy người Hứa Lặc cũng theo sau.
Nạp Lan Minh Tuyết cũng ngẩn người:
- Ta cũng nên đi học.
- Đi học...?
Lúc này, không biết ai phát lên màn hình lớn một cái mưa đạn:
- Còn có ai buổi chiều phải lên lớp không?
- MK?!
- Hơn hai giờ rồi?!
- Lão sư ta sẽ giết người mất!
Lập tức quán nét thiếu đi mười mấy người chơi.
Từ Tử Hinh:
- Mặc niệm.
-------------
Lúc này, vừa vặn Hoắc Sùng đang nhìn về phía biển.
- Phụ thân!
Phía sau hắn, một thanh niên đang khom người.
Hoắc Sùng khẽ gật đầu:
- Chuẩn bị thế nào rồi?
- Ổn thỏa.
Người thanh niên nói:
- Chẳng qua căn cứ vào tin tức mấy ngày nay, chuyện này, chỉ sợ gian nan hơn so với tưởng tượng của chúng ta, chúng ta... Thật sự muốn tham dự?
- Không sao.
Hoắc Sùng phất tay.
- Có một thế lực lập tức sẽ gia nhập, có sự ủng hộ của bọn hắn, chúng ta chỉ việc gối cao đầu.
Lăng Vân học phủ, có thể nói là học phủ lâu đời nhất trong toàn bộ Đại Tấn, thậm chí nó được thành lập trước khi Đại Tấn khai quốc, tòa học phủ này, nếu như đặt ở thế giới trước kia của Phương Khải, thì nó tương đương với trường quân sự vàng.
Mà lúc này đây, ở một tòa biệt viện sâu trong học phủ.
Một người trung niên có khuôn mặt nhỏ dài, hai tóc mai hơi bạc trắng, cầm trong tay một phần tư liệu, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Các đệ tử ban Giáp trốn học mấy lần, đệ tử tiến vào Võ Công Tháp ngày càng thưa thớt? Chỉ vì chạy đến một tiểu điếm tên là CLB Internet Khởi Nguyên để chơi trò chơi?
Không chỉ mấy ngày nay, mà ngay tại ngày hôm nay, hắn nhận được tin tức có mấy đệ tử đến trễ hơn một giờ!
Từ khi Lăng Vân học phủ khai phủ đến nay, trong cả lịch sử cũng chưa xuất hiện nổi vài lần đệ tử trốn học, bởi vì đệ tử tiến vào Lăng Vân học phủ đều là tinh anh!
Cũng chính bời vậy, các đại thế gia mới nguyện ý đưa để tử tinh anh của mình vào trong học phủ để bồi dưỡng võ đạo.
Mà năm nay, mới chỉ trong vòng một tháng, liên tiếp phát sinh mấy lần!
Nhìn từng cái tên của thiếu niên thiếu nữ có thiên phú cực tốt trong tư liệu, sắc mặt hắn trở nên giận dữ, vỗ bàn quát:
- Rốt cuộc là thứ gì mà lại mê hoặc nhân tâm như thế? Tại sao tên An Hổ Uy kia không đem tiệm này niêm phong lại?!
Người trung niên đập bàn rung lên ầm ầm:
- Loại việc không chính đáng này, nhất định phải ngăn chặn!
/331
|