Trưởng công chúa vẫn không biết mình bị nói xấu, mở miệng hỏi:
- Mộ tiên sinh, xin hỏi vị tiên sinh này là...?
- Vị này là Phương lão bản.
Dường như Mộ Đông Lai cũng không thích ồn ào, lúc này mới thuận miệng giới thiệu vài câu.
- Mở một tiểu điếm thần kỳ...!?
Nghe được lời giới thiệu này, mọi người chung quanh đều lờ mờ.
Mở tiệm thì có cái gì mà thần kỳ?!
Mà đã thần kỳ thì cần gì mở tiệm?
Hóa ra chính là một người mở tiệm...
Sau khi vài tiếng vấn an qua đi, mọi người rất nhanh lại tiếp tục hướng về võ đạo trường, dường như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh.
- Ta phát hiện lão bản không được để ý đến!
- Ha ha ha ha! Phương lão bản ngươi cũng có một ngày này!
- Lão bản, đây là thời điểm ngươi nên lộ ra Vạn Kiếm Quyết!
- Ủng hộ lão bản thể hiện ngự kiếm phi hành! Đến lúc đó lại nhìn biểu lộ của những người chung quanh!
Phương Khải tối sầm mặt: Ta cmn là đến xem quốc khảo được chứ...
- Mộc đạo sư... Chúng ta đi vào đi?
Lúc này, bên ngoài quán nét có một nhóm người đi tới, hầu như ai cũng đeo mặt nạ, lại còn cẩn thận từng li từng tý nhìn xung quanh, phát hiện không có gì lạ thường mới mở miệng hỏi.
Đạo sư dẫn đội đến quán nét, chuyện này mà đặt vào khi trước... Ai dám tưởng tượng?!
- Quốc khảo đã bắt đầu rồi?!
- Nhanh vậy?!
- Mộc đạo sư, ngươi xem, trong màn hình là đệ tử của Lăng Vân học phủ!
Tịch Tiểu Vân chỉ vào màn hình lớn nói.
- Thật sao? Ở đâu?
Một đám người chui vào như ong vỡ tổ.
Quy tắc lần quốc khảo này, quy định cũng rất đơn giản, hôm qua thi văn đậu, mỗi một đệ tử đều có điểm tích lỹ, tam đại học phủ tương đương với ba trận doanh, đệ tử ba bên có thể khiêu chiến với đệ tử trận doanh khác, mỗi người được khiêu chiến ba lần, tiếp chiến cũng đồng thời là ba lần, bên thắng thu được tất cả điểm tích lũy, kẻ bại thì điểm tích lũy về không.
Đương nhiên, khiêu chiến cũng có hạn chế, khiêu chiến xuống, đồng cấp viện thì chỉ có thể khiêu chiến với đối thủ chênh lệch mười điểm, hoặc là ba bập xếp hạng trong đồng cấp viện, nói cách khác là không thể khiêu chiến với đối thủ quá yếu.
Khiêu chiến lên, thì không hạn chế.
Cuối cùng là căn cứ vào tổng điểm tích lũy, sắp xếp ra thứ hạng học phủ.
Mà liên quan đến xếp hạng đệ tử, nếu điểm tích lũy về không, thì dựa theo độ cao thấp lúc bắt đầu mà sắp xếp.
Vì công bằng công chính, quy tắc thi võ hôm nay là do Hoàng đế Đại Tấn định ra, vừa rồi mới được công khai.
Sau khi quy tắc được công bố, đệ tử bên trong tam đại học phủ bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
- Chúng ta sẽ đánh như nào?
Lớp Giáp Hoàng Tự viện Lăng Vân học phủ, bao gồm cả đạo sư Trần Trọng, bây giờ đều tập trung ở một chỗ.
- Nạp Lan đồng học, ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Trọng không có ý định chuyên quyền.
- Bên trong quy tắc này có giấu huyền cơ.
Nạp Lan Minh Tuyết suy nghĩ một lúc, trả lời:
- Ba lần khiêu chiến, ba lần tiếp chiến, cũng có nghĩa là mỗi người đều có ba cơ hội đoạt điểm, sau khi đoạt được chính là phòng thủ, giữ vững điểm của mình.
- Mặc dù mới đầu nhìn là như vậy, nhưng ba lần khiêu chiến, điểm càng cao, càng dễ khiến người khác chú ý, mà lúc đấy, đã liên chiến ba trận, lại để cho cường địch để mắt tới, rất dễ dàng thất bại đem điểm tích lũy đưa cho người ngoài, chẳng những làm áo cưới cho người khác, lại còn hết lần khiêu chiến, không có bất kỳ cơ hội xoay người nào.
- Nói cách khác, lựa chọn tốt nhất là, trước thủ, sau công.
Trần Trọng mở miệng nói.
Nạp Lan Minh Tuyết nhẹ gật đầu:
- Sau khi nhận ba lần khiêu chiến, lai đi đoạt điểm, coi như điểm tích lũy có cao, thì cũng không ai có thể khiêu chiến.
Trần Trọng có chút ngẩn người, không nghĩ tới quy tắc vừa đưa ra, cô nàng này đã suy nghĩ nhiều như vậy:
- Vậy cứ quyết định như vậy đi.
Chỉ là vừa mới quyết định xong, bên kia liền mở miệng tuyên bố:
- Lạc Vân, đứng đầu Hoàng Tự bảng Hi Di học cung, khiêu chiến Nạp Lan Minh Tuyết của Lăng Vân học phủ!
- Lạc Vân Hi Di học cung?
Trên khán đài truyền đến một trận sợ hãi thán phục:
- Nghe nói Lạc Vân của Hi Di học cung chính là nhi nữ của Lạc Tướng quân, tướng lĩnh của Trấn Bắc Quân, năm mười hai tuổi đã có thể một mình lên núi săn dã thú!
- Không đến mười bảy tuổi đã đạt đến Võ Giả đỉnh phong, tuyệt đối là thiên tài!
- Ở độ tuổi này đạt tới Võ Giả đỉnh phong, hay là mười năm trước?
Mấy người Tống Thanh Phong đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cười ha ha:
- Ha ha ha ha! Như này ngươi không thể nào điệu thấp nổi rồi, Nạp Lan tiểu thư!
- Khả năng là do điểm tích lũy vẫn quá cao.
Nạp Lan Minh Tuyết nhàn nhạt trả lời một tiếng, đi về phía võ đạo trường.
- Mời tiếp nhận kiểm tra!
Vì cam đoan tính công bằng, đệ tử tiến vào võ đạo trường sẽ có người chuyên tiến hành kiểm tra, pháp khí, binh khí nhất định phải lấy tu vi bản thân mình thôi động, không được muợn lực lượng của người khác.
Pháp khí phòng ngự có thể mang theo một kiện chứa đựng lực lượng của người khác làm pháp khí tự vệ, nhưng một khi sử dụng, sẽ lập tức bị phán thua.
- Nạp Lan Minh Tuyết, một thanh đoản đao bình thường, không có vật phẩm khác.
Ti chức kiểm tra pháp khí chứa đồ là một nam một nữ, hai người nhìn thấy Nạp Lan Minh Tuyết cất thanh đoản đao bên hông, rồi trực tiếp gửi lại pháp khí chứa đồ sau đó liền đi ra.
- Ván đầu tiên là Nạp Lan Minh Tuyết?
Lúc này, đệ tử Lăng Vân học phủ đứng xem trong CLB Internet Khởi Nguyên bắt đầu kích động.
- Nhanh thế?
Tịch Kỳ gọi cho mình một hộp Haagen-Dazs, bắt đầu xem.
Không chỉ bọn hắn, mà còn có không ít đệ tử Lăng Vân học phủ vụng trộm đến đây, cũng bắt đầu nhìn không chớp mắt vào màn hình lớn.
- Cô nương mặc trang phục màu xanh lam đối diện kia là ai?
- Vừa không nghe thấy sao? Lạc Vân đứng đầu Hoàng Tự bảng của Hi Di học cung!
- Chủ động khởi xướng khiêu chiến? Cô nương, Tịch Kỳ ta bội phục dũng khí của ngươi!Tịch Kỳ tranh thủ thời gian phát một câu mưa đạn.
- Hoàng tỷ.
Soái ca Nhị hoàng tử nhìn trận ở dưới, mở miệng nói:
- Một người là thiên tài của Nạp Lan gia, một người là thiên tài của Lạc gia phương Bắc, đều là Võ Giả đỉnh phong, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?
- Nhìn từ tư lịch, Lạc Vân tiến vào học phủ sớm hơn một năm so với vị Nạp Lan muội muội này, mà ta nghe nói Hi Di học cung bắt đầu áp dụng quân pháp vào chế độ bồi dưỡng đệ tử, hiệu quả vượt trội, mà Lăng Vân học phủ, phương pháp vẫn ôn hòa lắm.
- Ý của Hoàng tỷ là vị Lạc cô nương này sẽ thắng?
Trưởng công chúa khẽ sờ cằm.
Mộ Đông Lai ngồi bên cạnh Phương Khải, cũng mở miệng hỏi một câu:
- Phương lão bản, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?
- Ặc...
Phương Khải sờ mũi, lúng túng nói:
- Vì muội tử họ Lạc này mặc niệm ba giây.
- Ha ha! Vì cô nương này mặc niệm ba giây! Lão bản nói ra tiếng lòng của ta!
- Vì cô nương ngày mặc niệm năm giây, nghe nói là người ta chủ động khiêu chiến.
Trong quán nét lập lức mưa đạn xoát kín màn hình.
-... Hoàng tỷ, có người phản bác ngươi.
Nhị hoàng tử mở miệng nói.
Tất cả mọi người chung quanh lại lần nữa lựa chọn không để ý.
Chỉ có Mộ Đông Lai nói:
- Xem ra vị Nạp Lan tiểu thử này sẽ thắng.
-... Mộ tiên sinh cũng đồng ý với ý kiến của Phương lão bản?
Trưởng công chúa có chút ngạc nhiên, đồng thời có chút không vui, rất rõ ràng, tất cả mọi người ở đây đều đồng ý với phân tích của nàng, mà nàng phân tích cũng vô cùng đáng tin.
Thế mà Phương Khải lại trái lại.
- Nói ra phải chịu trách nhiệm.
Một lão giả khoác áo bào màu đen cũng nhìn lại.
Phương Khải mở miệng nói:
- Lão tiên sinh, chẳng lẽ nhìn ta rất giống người nói chuyện không chịu trách nhiêm sao?
Bên trên võ đạo trường, Nạp Lan Minh Tuyết nhìn ánh mắt sắc bén của cô gái áo lam, mở miệng nói:
- Ngươi không cảm thấy khiêu chiến với đối thủ đồng cấp sớm như vậy là quá vọng động hay sao?
- Ta chém yếu thú còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, tiểu thư.
Ánh mắt Lạc Vân lạnh lẽo, rút trường đao từ bên hông ra, một luồng sát ý như thực chất bắt đầu lan ra:
- Cứ việc ra tay đi, xem ngươi có thể làm ta tiêu hao bao nhiêu.
Rất rõ ràng, có thể đứng đầu bảng một viện, tuyệt đối không phải đèn cạn dầu.
Nhìn thiếu nữ khí khái anh hùng trên màn hình lớn, đệ tử Lăng Vân học phủ đang xem phát trực tiếp bắt đầu phát mưa đạn:
- Ta bỗng nhiên có chút đau lòng cho vị cô nương này.
- Dùng lời nói của lão bản mà nói, xinh đẹp như vậy nhất định là con trai!
- Đau lòng cho vị cô nương này! Xinh đẹp như vậy nhất định là con trai!
Phương Khải nhìn mưa đạn, tối sầm mặt lại:
- Các ngươi đừng có gây sự a!
- Muốn xuất đao?
Cùng lúc đó, đệ tử tam đại học viện thốt lên một trận.
Mọi người nhìn thấy, Lạc Vân từ từ đi đến khoảng cách hơn một trượng với Nạp Lan Minh Tuyết, đây là một khoảng cách công kích thích hợp cho võ giả cảnh giới này.
Hai tay Lạc Vân cầm đao, chuôi đao ở vào trước khoảng cách giữa ngực và bụng nàng. Dường như tinh thần của Lạc Vân đều nhưng tụ vào thân đao, một luồng khí tức sát phạt điêu tàn cũng theo đó mà lan tràn ra.
Nàng giống như là một chiếc cung kéo căng, tùy thời có thể phát động thế công vô cùng mãnh liệt.
- Hảo khí thế!
Một người tu sĩ sau lưng Phương Khải mở miệng khen một tiếng:
- Mặc dù cô nàng này còn trẻ, nhưng cuộc thi võ của tam đại học phủ cũng không phải là không đáng xem, tên đồ nhi kia của ta có một phần thiên phú này thì tốt!
Ô Vân lão đạo ở bên kia cũng khiển trách đồ đệ mình, vừa gõ trán vừa quát lớn:
- Nhìn người ta xem, rồi nhìn lại ngươi kìa, trở về dụng tâm tu luyện cho ta có biết không?
Đang khi nói chuyện, Lặc Vân từ từ bước tới, tiếng vung đao chói tai, bởi vì đao quang quá nhanh nên hoa thành một màn ngân sắc dài.
- Là Hề Phong Trảm của Hi Di học cung!
- Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.
Một lão giả ngồi ở vị trí chủ tích khẽ vuốt cằm:
- Bắt đầu đã xuất ra võ kỹ, không kiêu không vội, không tệ.
- Dư phó phủ chủ cũng cảm thấy không tệ sao?
Một tên lão giả khác sờ râu, lộ ra chút đắc ý, dù sao đây cũng là đệ tử học phủ của hắn.
Còn chưa nói xong, chỉ thấy một đạo thân ảnh nhoáng lên một cái!
Một đầu quyền trắng như phấn mạnh mẽ nện vào bụng Lạc Vân!
Giơ tay hạ quyền, người ngã xuống đất.
Phương Khải che mặt:
- Khiêng đi, người kế tiếp.
Trưởng công chúa che miệng:
-...
Nhị hoàng tử thiếu chút thì ngồi bật dậy:
-...
Mấy vị Phó phủ chủ trên đài cao:
-...
Tất cả mọi người:
-....
- Mộ tiên sinh, xin hỏi vị tiên sinh này là...?
- Vị này là Phương lão bản.
Dường như Mộ Đông Lai cũng không thích ồn ào, lúc này mới thuận miệng giới thiệu vài câu.
- Mở một tiểu điếm thần kỳ...!?
Nghe được lời giới thiệu này, mọi người chung quanh đều lờ mờ.
Mở tiệm thì có cái gì mà thần kỳ?!
Mà đã thần kỳ thì cần gì mở tiệm?
Hóa ra chính là một người mở tiệm...
Sau khi vài tiếng vấn an qua đi, mọi người rất nhanh lại tiếp tục hướng về võ đạo trường, dường như chuyện vừa rồi chưa hề phát sinh.
- Ta phát hiện lão bản không được để ý đến!
- Ha ha ha ha! Phương lão bản ngươi cũng có một ngày này!
- Lão bản, đây là thời điểm ngươi nên lộ ra Vạn Kiếm Quyết!
- Ủng hộ lão bản thể hiện ngự kiếm phi hành! Đến lúc đó lại nhìn biểu lộ của những người chung quanh!
Phương Khải tối sầm mặt: Ta cmn là đến xem quốc khảo được chứ...
- Mộc đạo sư... Chúng ta đi vào đi?
Lúc này, bên ngoài quán nét có một nhóm người đi tới, hầu như ai cũng đeo mặt nạ, lại còn cẩn thận từng li từng tý nhìn xung quanh, phát hiện không có gì lạ thường mới mở miệng hỏi.
Đạo sư dẫn đội đến quán nét, chuyện này mà đặt vào khi trước... Ai dám tưởng tượng?!
- Quốc khảo đã bắt đầu rồi?!
- Nhanh vậy?!
- Mộc đạo sư, ngươi xem, trong màn hình là đệ tử của Lăng Vân học phủ!
Tịch Tiểu Vân chỉ vào màn hình lớn nói.
- Thật sao? Ở đâu?
Một đám người chui vào như ong vỡ tổ.
Quy tắc lần quốc khảo này, quy định cũng rất đơn giản, hôm qua thi văn đậu, mỗi một đệ tử đều có điểm tích lỹ, tam đại học phủ tương đương với ba trận doanh, đệ tử ba bên có thể khiêu chiến với đệ tử trận doanh khác, mỗi người được khiêu chiến ba lần, tiếp chiến cũng đồng thời là ba lần, bên thắng thu được tất cả điểm tích lũy, kẻ bại thì điểm tích lũy về không.
Đương nhiên, khiêu chiến cũng có hạn chế, khiêu chiến xuống, đồng cấp viện thì chỉ có thể khiêu chiến với đối thủ chênh lệch mười điểm, hoặc là ba bập xếp hạng trong đồng cấp viện, nói cách khác là không thể khiêu chiến với đối thủ quá yếu.
Khiêu chiến lên, thì không hạn chế.
Cuối cùng là căn cứ vào tổng điểm tích lũy, sắp xếp ra thứ hạng học phủ.
Mà liên quan đến xếp hạng đệ tử, nếu điểm tích lũy về không, thì dựa theo độ cao thấp lúc bắt đầu mà sắp xếp.
Vì công bằng công chính, quy tắc thi võ hôm nay là do Hoàng đế Đại Tấn định ra, vừa rồi mới được công khai.
Sau khi quy tắc được công bố, đệ tử bên trong tam đại học phủ bắt đầu nghị luận ầm ĩ.
- Chúng ta sẽ đánh như nào?
Lớp Giáp Hoàng Tự viện Lăng Vân học phủ, bao gồm cả đạo sư Trần Trọng, bây giờ đều tập trung ở một chỗ.
- Nạp Lan đồng học, ngươi cảm thấy thế nào?
Trần Trọng không có ý định chuyên quyền.
- Bên trong quy tắc này có giấu huyền cơ.
Nạp Lan Minh Tuyết suy nghĩ một lúc, trả lời:
- Ba lần khiêu chiến, ba lần tiếp chiến, cũng có nghĩa là mỗi người đều có ba cơ hội đoạt điểm, sau khi đoạt được chính là phòng thủ, giữ vững điểm của mình.
- Mặc dù mới đầu nhìn là như vậy, nhưng ba lần khiêu chiến, điểm càng cao, càng dễ khiến người khác chú ý, mà lúc đấy, đã liên chiến ba trận, lại để cho cường địch để mắt tới, rất dễ dàng thất bại đem điểm tích lũy đưa cho người ngoài, chẳng những làm áo cưới cho người khác, lại còn hết lần khiêu chiến, không có bất kỳ cơ hội xoay người nào.
- Nói cách khác, lựa chọn tốt nhất là, trước thủ, sau công.
Trần Trọng mở miệng nói.
Nạp Lan Minh Tuyết nhẹ gật đầu:
- Sau khi nhận ba lần khiêu chiến, lai đi đoạt điểm, coi như điểm tích lũy có cao, thì cũng không ai có thể khiêu chiến.
Trần Trọng có chút ngẩn người, không nghĩ tới quy tắc vừa đưa ra, cô nàng này đã suy nghĩ nhiều như vậy:
- Vậy cứ quyết định như vậy đi.
Chỉ là vừa mới quyết định xong, bên kia liền mở miệng tuyên bố:
- Lạc Vân, đứng đầu Hoàng Tự bảng Hi Di học cung, khiêu chiến Nạp Lan Minh Tuyết của Lăng Vân học phủ!
- Lạc Vân Hi Di học cung?
Trên khán đài truyền đến một trận sợ hãi thán phục:
- Nghe nói Lạc Vân của Hi Di học cung chính là nhi nữ của Lạc Tướng quân, tướng lĩnh của Trấn Bắc Quân, năm mười hai tuổi đã có thể một mình lên núi săn dã thú!
- Không đến mười bảy tuổi đã đạt đến Võ Giả đỉnh phong, tuyệt đối là thiên tài!
- Ở độ tuổi này đạt tới Võ Giả đỉnh phong, hay là mười năm trước?
Mấy người Tống Thanh Phong đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó cười ha ha:
- Ha ha ha ha! Như này ngươi không thể nào điệu thấp nổi rồi, Nạp Lan tiểu thư!
- Khả năng là do điểm tích lũy vẫn quá cao.
Nạp Lan Minh Tuyết nhàn nhạt trả lời một tiếng, đi về phía võ đạo trường.
- Mời tiếp nhận kiểm tra!
Vì cam đoan tính công bằng, đệ tử tiến vào võ đạo trường sẽ có người chuyên tiến hành kiểm tra, pháp khí, binh khí nhất định phải lấy tu vi bản thân mình thôi động, không được muợn lực lượng của người khác.
Pháp khí phòng ngự có thể mang theo một kiện chứa đựng lực lượng của người khác làm pháp khí tự vệ, nhưng một khi sử dụng, sẽ lập tức bị phán thua.
- Nạp Lan Minh Tuyết, một thanh đoản đao bình thường, không có vật phẩm khác.
Ti chức kiểm tra pháp khí chứa đồ là một nam một nữ, hai người nhìn thấy Nạp Lan Minh Tuyết cất thanh đoản đao bên hông, rồi trực tiếp gửi lại pháp khí chứa đồ sau đó liền đi ra.
- Ván đầu tiên là Nạp Lan Minh Tuyết?
Lúc này, đệ tử Lăng Vân học phủ đứng xem trong CLB Internet Khởi Nguyên bắt đầu kích động.
- Nhanh thế?
Tịch Kỳ gọi cho mình một hộp Haagen-Dazs, bắt đầu xem.
Không chỉ bọn hắn, mà còn có không ít đệ tử Lăng Vân học phủ vụng trộm đến đây, cũng bắt đầu nhìn không chớp mắt vào màn hình lớn.
- Cô nương mặc trang phục màu xanh lam đối diện kia là ai?
- Vừa không nghe thấy sao? Lạc Vân đứng đầu Hoàng Tự bảng của Hi Di học cung!
- Chủ động khởi xướng khiêu chiến? Cô nương, Tịch Kỳ ta bội phục dũng khí của ngươi!Tịch Kỳ tranh thủ thời gian phát một câu mưa đạn.
- Hoàng tỷ.
Soái ca Nhị hoàng tử nhìn trận ở dưới, mở miệng nói:
- Một người là thiên tài của Nạp Lan gia, một người là thiên tài của Lạc gia phương Bắc, đều là Võ Giả đỉnh phong, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?
- Nhìn từ tư lịch, Lạc Vân tiến vào học phủ sớm hơn một năm so với vị Nạp Lan muội muội này, mà ta nghe nói Hi Di học cung bắt đầu áp dụng quân pháp vào chế độ bồi dưỡng đệ tử, hiệu quả vượt trội, mà Lăng Vân học phủ, phương pháp vẫn ôn hòa lắm.
- Ý của Hoàng tỷ là vị Lạc cô nương này sẽ thắng?
Trưởng công chúa khẽ sờ cằm.
Mộ Đông Lai ngồi bên cạnh Phương Khải, cũng mở miệng hỏi một câu:
- Phương lão bản, ngươi cảm thấy ai sẽ thắng?
- Ặc...
Phương Khải sờ mũi, lúng túng nói:
- Vì muội tử họ Lạc này mặc niệm ba giây.
- Ha ha! Vì cô nương này mặc niệm ba giây! Lão bản nói ra tiếng lòng của ta!
- Vì cô nương ngày mặc niệm năm giây, nghe nói là người ta chủ động khiêu chiến.
Trong quán nét lập lức mưa đạn xoát kín màn hình.
-... Hoàng tỷ, có người phản bác ngươi.
Nhị hoàng tử mở miệng nói.
Tất cả mọi người chung quanh lại lần nữa lựa chọn không để ý.
Chỉ có Mộ Đông Lai nói:
- Xem ra vị Nạp Lan tiểu thử này sẽ thắng.
-... Mộ tiên sinh cũng đồng ý với ý kiến của Phương lão bản?
Trưởng công chúa có chút ngạc nhiên, đồng thời có chút không vui, rất rõ ràng, tất cả mọi người ở đây đều đồng ý với phân tích của nàng, mà nàng phân tích cũng vô cùng đáng tin.
Thế mà Phương Khải lại trái lại.
- Nói ra phải chịu trách nhiệm.
Một lão giả khoác áo bào màu đen cũng nhìn lại.
Phương Khải mở miệng nói:
- Lão tiên sinh, chẳng lẽ nhìn ta rất giống người nói chuyện không chịu trách nhiêm sao?
Bên trên võ đạo trường, Nạp Lan Minh Tuyết nhìn ánh mắt sắc bén của cô gái áo lam, mở miệng nói:
- Ngươi không cảm thấy khiêu chiến với đối thủ đồng cấp sớm như vậy là quá vọng động hay sao?
- Ta chém yếu thú còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, tiểu thư.
Ánh mắt Lạc Vân lạnh lẽo, rút trường đao từ bên hông ra, một luồng sát ý như thực chất bắt đầu lan ra:
- Cứ việc ra tay đi, xem ngươi có thể làm ta tiêu hao bao nhiêu.
Rất rõ ràng, có thể đứng đầu bảng một viện, tuyệt đối không phải đèn cạn dầu.
Nhìn thiếu nữ khí khái anh hùng trên màn hình lớn, đệ tử Lăng Vân học phủ đang xem phát trực tiếp bắt đầu phát mưa đạn:
- Ta bỗng nhiên có chút đau lòng cho vị cô nương này.
- Dùng lời nói của lão bản mà nói, xinh đẹp như vậy nhất định là con trai!
- Đau lòng cho vị cô nương này! Xinh đẹp như vậy nhất định là con trai!
Phương Khải nhìn mưa đạn, tối sầm mặt lại:
- Các ngươi đừng có gây sự a!
- Muốn xuất đao?
Cùng lúc đó, đệ tử tam đại học viện thốt lên một trận.
Mọi người nhìn thấy, Lạc Vân từ từ đi đến khoảng cách hơn một trượng với Nạp Lan Minh Tuyết, đây là một khoảng cách công kích thích hợp cho võ giả cảnh giới này.
Hai tay Lạc Vân cầm đao, chuôi đao ở vào trước khoảng cách giữa ngực và bụng nàng. Dường như tinh thần của Lạc Vân đều nhưng tụ vào thân đao, một luồng khí tức sát phạt điêu tàn cũng theo đó mà lan tràn ra.
Nàng giống như là một chiếc cung kéo căng, tùy thời có thể phát động thế công vô cùng mãnh liệt.
- Hảo khí thế!
Một người tu sĩ sau lưng Phương Khải mở miệng khen một tiếng:
- Mặc dù cô nàng này còn trẻ, nhưng cuộc thi võ của tam đại học phủ cũng không phải là không đáng xem, tên đồ nhi kia của ta có một phần thiên phú này thì tốt!
Ô Vân lão đạo ở bên kia cũng khiển trách đồ đệ mình, vừa gõ trán vừa quát lớn:
- Nhìn người ta xem, rồi nhìn lại ngươi kìa, trở về dụng tâm tu luyện cho ta có biết không?
Đang khi nói chuyện, Lặc Vân từ từ bước tới, tiếng vung đao chói tai, bởi vì đao quang quá nhanh nên hoa thành một màn ngân sắc dài.
- Là Hề Phong Trảm của Hi Di học cung!
- Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực.
Một lão giả ngồi ở vị trí chủ tích khẽ vuốt cằm:
- Bắt đầu đã xuất ra võ kỹ, không kiêu không vội, không tệ.
- Dư phó phủ chủ cũng cảm thấy không tệ sao?
Một tên lão giả khác sờ râu, lộ ra chút đắc ý, dù sao đây cũng là đệ tử học phủ của hắn.
Còn chưa nói xong, chỉ thấy một đạo thân ảnh nhoáng lên một cái!
Một đầu quyền trắng như phấn mạnh mẽ nện vào bụng Lạc Vân!
Giơ tay hạ quyền, người ngã xuống đất.
Phương Khải che mặt:
- Khiêng đi, người kế tiếp.
Trưởng công chúa che miệng:
-...
Nhị hoàng tử thiếu chút thì ngồi bật dậy:
-...
Mấy vị Phó phủ chủ trên đài cao:
-...
Tất cả mọi người:
-....
/331
|