Trên không thành Vạn La, mười mấy vị tiên tu cấp cao đứng cùng một phương, đều là ở bên ngoài thành, dùng tất sát kỹ với yêu thú tiến tới từ bốn phương tám hướng, thường thường lúc vung tay áo, quay người lại, liền có vô số yêu thú bị chết, ngoài thành tràn ngập các loại yêu thú phi hành phô thiên cái địa, đông nghìn nghịt một mảnh đâm húc vào kết giới, sử dụng các loại pháp thuật tấn công trận pháp, với ý định đột phá phòng ngự, lại như thiên thân lao đầu vào lửa, một lát liền bỏ mạng, rơi xuống lả tả.
Thỉnh thoảng có một vài tiên tu đứng trên trời bởi không chú ý liền bị yêu thú cấp cao trong đàn yêu thú cấp thấp đánh lén, bị thương nhẹ là không thể tránh được, chỉ là phất tay một cái, miệng vết thương liền khép lại trong nháy mắt, trở lại hoàn mỹ như lúc ban đầu.
Ngoài tường thành, có vô số các loại yêu thú lớn hoặc nhỏ, thiên kỳ bách quái chạy vội tới nội thành thành Vạn La, miệng phun lửa, có con dùng cơ thể va chạm, đều muốn đột phá phòng ngự tường thành.
Trên tường thành một đám tiên tu tu vi không đồng đều, đồng tâm hiệp lực kích sát yêu thú đang không ngừng va chạm, xác yêu thú một tầng lại một tầng chồng trên đất, tạo thành ngọn núi nhỏ.
Trên tường thành cũng thỉnh thoảng có tu sĩ nhân loại bị yêu thú đánh trúng mà rơi xuống đất, lại bị bốn vó yêu thú dưới chân thành giẫm lên, huyết nhục vẩy ra, cơ thể nhất thời bị xé thành mảnh nhỏ, nguyên thần cũng bởi né tránh không kịp mà bị yêu thú nuốt mất, một lát sau hóa thành hư vô.
Số lượng yêu thú khổng lồ, kéo dài mười km, phô thiên cái địa, từ đầu tường thành này kéo dài tới đầu bên kia, nhìn không tới điểm cuối, chẳng qua cấp của chúng đều từ cấp năm trở xuống, những tiên tu vẫn có thể ứng phó được, cũng không cần đại năng tiên tu từ Hóa Thần kỳ trở lên ra tay trợ giúp.
Trên tường thành có rất nhiều tu sĩ giết giết, còn ngại chưa đã ghiền, liền bay vọt ra, trực tiếp xuống dưới tường thành, liều mạng chém giết yêu thú trong vòng vây.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc chém giết một lát trên tường thành, sau đó nhìn nhau, trong lòng như hiểu ý nhau mà cùng bay xuống dưới tường thành, trong nháy mắt hạ xuống đất, hai người liền bị ba lớp trong ngoài vây quanh.
Hai người kiệt lực chém giết, có điều chỉ một khắc sau, thân ảnh họ liền dần rời khỏi tầm mắt của tu sĩ, tuy rằng vẫn bị một số yêu thú vây quanh, lại không thấy nửa cái bóng của tu sĩ nhân loại xung quanh.
Vân Túc một tay cầm kiếm đảo qua xung quanh, vô số rồng vàng linh hoạt du động xuyên vào giữa đám yêu thú, rồng vàng răng nhọn cắn vô số yêu thú, nơi đi qua để lại từng vũng máu lớn, lại có vô số kiếm khí mắt thường có thể thấy được quanh quẩn quanh thân yêu thú, yêu thú ngã bịch xuống đất, không dậy nổi, máu phun như suối, xác vẫn còn hoàn chỉnh.
Đợi yêu thú từ bốn phía lại nhào lên, những xác chết hoàn chỉnh kia liền hóa thành một bãi bùn nhão.
Sau đó kiếm cương lại huy sát với khí thế diệt nghìn quân, đánh bay vô số yêu thú, hóa thành một trận mưa máu, rót vào mặt đất vô biên vô hạn.
Sau khi một tầng yêu thú hy sinh, tầng ngoài lại lao lên, tốc độ cực kỳ nhanh, Vân Túc lại lia vô số đường kiếm, duệ kim chi khí càn quét toàn bộ, con trước ngã xuống, con sau lại tiến lên, yêu thú tựa như lá rụng bay lên từ mặt đất, lại trượt xuống từ trên không trung, nện xuống đất, yêu thú đang chạy dưới đất bị nện xuống thành thịt vụn, xác chết chồng xác chết, thật đồ sộ.
Sau khi Cung Tiểu Trúc rời khỏi tầm mắt của tu sĩ nhân loại, nhằm khe hở tấn công của yêu thú, tay phất một cái, một đôi bao tay xanh nhạt xuất hiện trong tay, sau đó Cung Tiểu Trúc nhanh chóng đeo găng lên tay, bao tay màu xanh nhạt biến mất, đôi bao tay này có công năng tàng hình.
Đôi bao tay này nhẹ như lông vũ, trên mặt ngoài màu xanh có vô số hoa văn màu tím, đây là một món pháp bảo Vân Túc luyện chế cho Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc đặt tên cho nó là bao tay Bỉ Dực.
Tác dụng duy nhất của bao tay Bỉ Dực là giảm bớt linh lực bị hao tổn, tên như ý nghĩa, chỉ cần phát linh lực ra, uy lực của pháp luật sẽ hiệu quả hơn so với bình thường, đây là điều Cung Tiểu Trúc rất cần lúc này.
Lấy pháp bảo bản mạng của bản thân ra — Phượng Hoàng cầm, tùy tay bắn ra, khí lãng bốn phía, yêu thú vây quanh liền bay ngược đi, lúc rơi xuống đất đã tắt thở bỏ mình, chỉ còn lại số ít giãy giụa trên đất muốn đứng lên.
Cung Tiểu Trúc thừa dịp công kích của yêu thú có khe hở, vung hai tay áo lên, ngồi xếp bằng, Phượng Hoàng cầm hoành phóng, hai tay bắt đầu bay múa trên đàn cổ, làn điệu duyên dáng ẩn ẩn hiện ra dưới đôi bàn tay Cung Tiểu Trúc, tiếng như khóc như tố, như oán như hờn, uyển chuyển không dứt, từng vòng sóng âm nhộn nhạo bốn phía, bao trùm phạm vi mấy chục trượng, dù là trên không trung hay dưới mặt đất.
Phàm là ở trong phạm vi công kích của sóng âm, dù là yêu thú chạy trên đất hay bay trên trời, đều bắt đầu phát ra từng tiếng kêu gào, phần lớn yêu thú vốn muốn công kích Cung Tiểu Trúc, bắt đầu tự giết lẫn nhau, cắn xé điên cuồng, xung quanh Cung Tiểu Trúc liền không còn một con yêu thú nào có ý đồ tấn công hắn.
Trên trời không ngừng có chim vốn đang bay rơi xuống, yêu thú dưới đất cũng là huyết nhục mơ hồ.
Tiếng đàn còn đang tiếp tục, thậm chí tiết tấu càng lúc càng nhanh, lanh lảnh hữu lực, tựa như tiếng binh khí đánh nhau trên chiến trường, ngón tay vuốt ve đàn cổ của Cung Tiểu Trúc chỉ còn lại một chuỗi hư ảnh, vài yêu thú kia đúng lúc này sử dụng tất sát kỹ với chính đồng bạn mình, có con thậm chí liều lĩnh tự bạo kim đan, cảnh tượng như bắn pháo hoa, tiếng nổ như pháo kêu, trước sau Cung Tiểu Trúc đều là mưa máu lất phất.
Tiếng đàn dồn dập thản nhiên vừa chậm lại, ngón tay bay múa trên huyền cầm dần chậm lại, cảnh tượng huyết nhục bay tứ tung một chút cũng không thể sinh ra ảnh hưởng với hắn, mà khi mưa máu trên trời sắp rơi xuống người Cung Tiểu Trúc lại bị một dòng khí ngăn cách bên ngoài, trên người hắn vẫn không nhiễm một hạt bụi nhỏ như trước.
Tay Cung Tiểu Trúc đàn Du Hồn Kinh Mộng Âm tới nhập hóa, uy lực cự đại, bởi hắn khắc khổ luyện tập không ngớt, Thiên Tâm quyết còn dừng lại ở quyển thứ nhất, nhưng công pháp ngoại tu của hắn cũng đã tới gian đoạn quyển thứ hai.
Du Hồn Kinh Mộng Âm quyển thứ hai, so với quyển thứ nhất, uy lực càng lớn hơn, công kích sóng âm thi triển bằng Phượng Hoàng cầm có thể khiến bản thân đối thủ với thực lực thấp hơn rơi vào ảo giác trong nháy mắt, sau đó dùng tiếng đàn điều khiển đối thủ tự giết lẫn nhau, như cá gặp nước, một chút cũng không gặp trở ngại, như những yêu thú giết chết đồng bạn kia, chính là do hiệu quả khống chế của đàn.
Cái cảm giác ý thức tỉnh táo cơ thể lại không chịu khống chế bản thân, trơ mắt nhìn bản thân giết đồng bạn, hoặc bản thân bị đồng bạn giảo sát, chỉ cần là tu sĩ hoặc yêu thú rơi vào trường hợp này, sẽ đều sinh ra sợ hãi không lời nào diễn tả được, mà loại sợ hãi này, phát ra từ nơi sâu nhất trong đáy lòng, không bị người ngoài phát hiện ra.
Sau khi phần lớn yêu thú đã đồng quy vu tận, yêu thú phương xa mang theo khát vọng huyết nhục đối với nhân loại, lại tre già măng mọc tiến lên giết chóc, dưới chân đếm không rõ xác của đồng bạn, máu tươi và da thịt trộn lẫn với bùn đất, làm cho đất lầy lội như đầm lầy, cứ vậy mà mai táng vô số máu thịt và linh hồn yêu thú.
Cung Tiểu Trúc nhét vào miệng mấy viên Hồi Linh đan, trấn định tự nhiên tiếp tục đánh đàn, tốc độ trên tay dần trở nên nhanh hơn, tiếng đàn vốn thong thả lại bắt đầu trở nên dồn dập, một lần này, lại không phải là sử dụng công năng ảo giác của tiếng đàn.
Dưới chân Cung Tiểu Trúc, kéo dài một mảnh đất tuyết trắng, dần khuếch tán ra bốn phía, hoa tuyết đầy trời bắt đầu rơi xuống, từng đóa hoa tuyết, điểm thêm cho thế giới đầy huyết tinh, giấu đi mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.
Thế giới băng thiên tuyết địa che đi chiến trường tàn nhẫn, cũng đóng băng vô số yêu thú đang tấn công, vài con yêu thú nhe răng trợn mắt hoặc chạy như điên không ngớt, bị băng lạnh lan ra đông thành một đống tượng, tạo thành nhiều tư thế kì cục.
Yêu thú chim muông trên trời cũng bị đông cứng cương ngạnh vẫy hai cánh, bắt đầu bị đóng băng, băng lạnh trong suốt không ngừng kéo dài tới lưng thậm chí là đầu, tận cánh cũng bị băng đông cứng lại, rơi xuống từ trên trời, tựa như mưa đá mà đập xuống đất.
Vân Túc cách Cung Tiểu Trúc mấy chục trượng thấy thế, lắc mình một cái đi về hướng này, dùng kiếm sắc trong tay đảo qua mấy tượng băng, yêu thú bị băng đông cứng lần lượt hóa thành từng khối băng lạnh, vãi ra xung quanh, lại hóa thành từng vụn nhỏ trên không trung, linh đinh rơi xuống đất.
Những yêu thú bị đóng băng này thực ra trước đó chưa chết, nếu Vân Túc giải thoát chúng trước khi giảo sát, yêu thú vẫn có thể sống sót, mà bây giờ, yêu thú kia toàn bộ đã hóa thành tinh thể băng, ngay cả nguyên thần cũng bị hủy diệt hầu như không còn gì.
Không sai, một chiêu đóng băng vạn lý này chính là Du Hồn Kinh Mộng Âm quyển thứ nhất, bởi Cung Tiểu Trúc đàn quyển thứ hai cần rất nhiều linh lực, nhưng lại không thuần thục cho lắm, thế nên mới đàn một lần đã là kiệt lực, tiếp đó chỉ có thể đàn quyển thứ nhất, như vậy mới có thể giữ sức, cũng không đến mức linh lực khô cằn, kinh mạch bị thương.
Đông cứng mà không giết chết, linh lực hao tổn quá nhiều, chính là nhược điểm của kỹ năng tấn công Du Hồn Kinh Mộng Âm cuốn thứ nhất.
Thỉnh thoảng có một vài tiên tu đứng trên trời bởi không chú ý liền bị yêu thú cấp cao trong đàn yêu thú cấp thấp đánh lén, bị thương nhẹ là không thể tránh được, chỉ là phất tay một cái, miệng vết thương liền khép lại trong nháy mắt, trở lại hoàn mỹ như lúc ban đầu.
Ngoài tường thành, có vô số các loại yêu thú lớn hoặc nhỏ, thiên kỳ bách quái chạy vội tới nội thành thành Vạn La, miệng phun lửa, có con dùng cơ thể va chạm, đều muốn đột phá phòng ngự tường thành.
Trên tường thành một đám tiên tu tu vi không đồng đều, đồng tâm hiệp lực kích sát yêu thú đang không ngừng va chạm, xác yêu thú một tầng lại một tầng chồng trên đất, tạo thành ngọn núi nhỏ.
Trên tường thành cũng thỉnh thoảng có tu sĩ nhân loại bị yêu thú đánh trúng mà rơi xuống đất, lại bị bốn vó yêu thú dưới chân thành giẫm lên, huyết nhục vẩy ra, cơ thể nhất thời bị xé thành mảnh nhỏ, nguyên thần cũng bởi né tránh không kịp mà bị yêu thú nuốt mất, một lát sau hóa thành hư vô.
Số lượng yêu thú khổng lồ, kéo dài mười km, phô thiên cái địa, từ đầu tường thành này kéo dài tới đầu bên kia, nhìn không tới điểm cuối, chẳng qua cấp của chúng đều từ cấp năm trở xuống, những tiên tu vẫn có thể ứng phó được, cũng không cần đại năng tiên tu từ Hóa Thần kỳ trở lên ra tay trợ giúp.
Trên tường thành có rất nhiều tu sĩ giết giết, còn ngại chưa đã ghiền, liền bay vọt ra, trực tiếp xuống dưới tường thành, liều mạng chém giết yêu thú trong vòng vây.
Vân Túc và Cung Tiểu Trúc chém giết một lát trên tường thành, sau đó nhìn nhau, trong lòng như hiểu ý nhau mà cùng bay xuống dưới tường thành, trong nháy mắt hạ xuống đất, hai người liền bị ba lớp trong ngoài vây quanh.
Hai người kiệt lực chém giết, có điều chỉ một khắc sau, thân ảnh họ liền dần rời khỏi tầm mắt của tu sĩ, tuy rằng vẫn bị một số yêu thú vây quanh, lại không thấy nửa cái bóng của tu sĩ nhân loại xung quanh.
Vân Túc một tay cầm kiếm đảo qua xung quanh, vô số rồng vàng linh hoạt du động xuyên vào giữa đám yêu thú, rồng vàng răng nhọn cắn vô số yêu thú, nơi đi qua để lại từng vũng máu lớn, lại có vô số kiếm khí mắt thường có thể thấy được quanh quẩn quanh thân yêu thú, yêu thú ngã bịch xuống đất, không dậy nổi, máu phun như suối, xác vẫn còn hoàn chỉnh.
Đợi yêu thú từ bốn phía lại nhào lên, những xác chết hoàn chỉnh kia liền hóa thành một bãi bùn nhão.
Sau đó kiếm cương lại huy sát với khí thế diệt nghìn quân, đánh bay vô số yêu thú, hóa thành một trận mưa máu, rót vào mặt đất vô biên vô hạn.
Sau khi một tầng yêu thú hy sinh, tầng ngoài lại lao lên, tốc độ cực kỳ nhanh, Vân Túc lại lia vô số đường kiếm, duệ kim chi khí càn quét toàn bộ, con trước ngã xuống, con sau lại tiến lên, yêu thú tựa như lá rụng bay lên từ mặt đất, lại trượt xuống từ trên không trung, nện xuống đất, yêu thú đang chạy dưới đất bị nện xuống thành thịt vụn, xác chết chồng xác chết, thật đồ sộ.
Sau khi Cung Tiểu Trúc rời khỏi tầm mắt của tu sĩ nhân loại, nhằm khe hở tấn công của yêu thú, tay phất một cái, một đôi bao tay xanh nhạt xuất hiện trong tay, sau đó Cung Tiểu Trúc nhanh chóng đeo găng lên tay, bao tay màu xanh nhạt biến mất, đôi bao tay này có công năng tàng hình.
Đôi bao tay này nhẹ như lông vũ, trên mặt ngoài màu xanh có vô số hoa văn màu tím, đây là một món pháp bảo Vân Túc luyện chế cho Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc đặt tên cho nó là bao tay Bỉ Dực.
Tác dụng duy nhất của bao tay Bỉ Dực là giảm bớt linh lực bị hao tổn, tên như ý nghĩa, chỉ cần phát linh lực ra, uy lực của pháp luật sẽ hiệu quả hơn so với bình thường, đây là điều Cung Tiểu Trúc rất cần lúc này.
Lấy pháp bảo bản mạng của bản thân ra — Phượng Hoàng cầm, tùy tay bắn ra, khí lãng bốn phía, yêu thú vây quanh liền bay ngược đi, lúc rơi xuống đất đã tắt thở bỏ mình, chỉ còn lại số ít giãy giụa trên đất muốn đứng lên.
Cung Tiểu Trúc thừa dịp công kích của yêu thú có khe hở, vung hai tay áo lên, ngồi xếp bằng, Phượng Hoàng cầm hoành phóng, hai tay bắt đầu bay múa trên đàn cổ, làn điệu duyên dáng ẩn ẩn hiện ra dưới đôi bàn tay Cung Tiểu Trúc, tiếng như khóc như tố, như oán như hờn, uyển chuyển không dứt, từng vòng sóng âm nhộn nhạo bốn phía, bao trùm phạm vi mấy chục trượng, dù là trên không trung hay dưới mặt đất.
Phàm là ở trong phạm vi công kích của sóng âm, dù là yêu thú chạy trên đất hay bay trên trời, đều bắt đầu phát ra từng tiếng kêu gào, phần lớn yêu thú vốn muốn công kích Cung Tiểu Trúc, bắt đầu tự giết lẫn nhau, cắn xé điên cuồng, xung quanh Cung Tiểu Trúc liền không còn một con yêu thú nào có ý đồ tấn công hắn.
Trên trời không ngừng có chim vốn đang bay rơi xuống, yêu thú dưới đất cũng là huyết nhục mơ hồ.
Tiếng đàn còn đang tiếp tục, thậm chí tiết tấu càng lúc càng nhanh, lanh lảnh hữu lực, tựa như tiếng binh khí đánh nhau trên chiến trường, ngón tay vuốt ve đàn cổ của Cung Tiểu Trúc chỉ còn lại một chuỗi hư ảnh, vài yêu thú kia đúng lúc này sử dụng tất sát kỹ với chính đồng bạn mình, có con thậm chí liều lĩnh tự bạo kim đan, cảnh tượng như bắn pháo hoa, tiếng nổ như pháo kêu, trước sau Cung Tiểu Trúc đều là mưa máu lất phất.
Tiếng đàn dồn dập thản nhiên vừa chậm lại, ngón tay bay múa trên huyền cầm dần chậm lại, cảnh tượng huyết nhục bay tứ tung một chút cũng không thể sinh ra ảnh hưởng với hắn, mà khi mưa máu trên trời sắp rơi xuống người Cung Tiểu Trúc lại bị một dòng khí ngăn cách bên ngoài, trên người hắn vẫn không nhiễm một hạt bụi nhỏ như trước.
Tay Cung Tiểu Trúc đàn Du Hồn Kinh Mộng Âm tới nhập hóa, uy lực cự đại, bởi hắn khắc khổ luyện tập không ngớt, Thiên Tâm quyết còn dừng lại ở quyển thứ nhất, nhưng công pháp ngoại tu của hắn cũng đã tới gian đoạn quyển thứ hai.
Du Hồn Kinh Mộng Âm quyển thứ hai, so với quyển thứ nhất, uy lực càng lớn hơn, công kích sóng âm thi triển bằng Phượng Hoàng cầm có thể khiến bản thân đối thủ với thực lực thấp hơn rơi vào ảo giác trong nháy mắt, sau đó dùng tiếng đàn điều khiển đối thủ tự giết lẫn nhau, như cá gặp nước, một chút cũng không gặp trở ngại, như những yêu thú giết chết đồng bạn kia, chính là do hiệu quả khống chế của đàn.
Cái cảm giác ý thức tỉnh táo cơ thể lại không chịu khống chế bản thân, trơ mắt nhìn bản thân giết đồng bạn, hoặc bản thân bị đồng bạn giảo sát, chỉ cần là tu sĩ hoặc yêu thú rơi vào trường hợp này, sẽ đều sinh ra sợ hãi không lời nào diễn tả được, mà loại sợ hãi này, phát ra từ nơi sâu nhất trong đáy lòng, không bị người ngoài phát hiện ra.
Sau khi phần lớn yêu thú đã đồng quy vu tận, yêu thú phương xa mang theo khát vọng huyết nhục đối với nhân loại, lại tre già măng mọc tiến lên giết chóc, dưới chân đếm không rõ xác của đồng bạn, máu tươi và da thịt trộn lẫn với bùn đất, làm cho đất lầy lội như đầm lầy, cứ vậy mà mai táng vô số máu thịt và linh hồn yêu thú.
Cung Tiểu Trúc nhét vào miệng mấy viên Hồi Linh đan, trấn định tự nhiên tiếp tục đánh đàn, tốc độ trên tay dần trở nên nhanh hơn, tiếng đàn vốn thong thả lại bắt đầu trở nên dồn dập, một lần này, lại không phải là sử dụng công năng ảo giác của tiếng đàn.
Dưới chân Cung Tiểu Trúc, kéo dài một mảnh đất tuyết trắng, dần khuếch tán ra bốn phía, hoa tuyết đầy trời bắt đầu rơi xuống, từng đóa hoa tuyết, điểm thêm cho thế giới đầy huyết tinh, giấu đi mùi máu tươi nồng nặc trong không khí.
Thế giới băng thiên tuyết địa che đi chiến trường tàn nhẫn, cũng đóng băng vô số yêu thú đang tấn công, vài con yêu thú nhe răng trợn mắt hoặc chạy như điên không ngớt, bị băng lạnh lan ra đông thành một đống tượng, tạo thành nhiều tư thế kì cục.
Yêu thú chim muông trên trời cũng bị đông cứng cương ngạnh vẫy hai cánh, bắt đầu bị đóng băng, băng lạnh trong suốt không ngừng kéo dài tới lưng thậm chí là đầu, tận cánh cũng bị băng đông cứng lại, rơi xuống từ trên trời, tựa như mưa đá mà đập xuống đất.
Vân Túc cách Cung Tiểu Trúc mấy chục trượng thấy thế, lắc mình một cái đi về hướng này, dùng kiếm sắc trong tay đảo qua mấy tượng băng, yêu thú bị băng đông cứng lần lượt hóa thành từng khối băng lạnh, vãi ra xung quanh, lại hóa thành từng vụn nhỏ trên không trung, linh đinh rơi xuống đất.
Những yêu thú bị đóng băng này thực ra trước đó chưa chết, nếu Vân Túc giải thoát chúng trước khi giảo sát, yêu thú vẫn có thể sống sót, mà bây giờ, yêu thú kia toàn bộ đã hóa thành tinh thể băng, ngay cả nguyên thần cũng bị hủy diệt hầu như không còn gì.
Không sai, một chiêu đóng băng vạn lý này chính là Du Hồn Kinh Mộng Âm quyển thứ nhất, bởi Cung Tiểu Trúc đàn quyển thứ hai cần rất nhiều linh lực, nhưng lại không thuần thục cho lắm, thế nên mới đàn một lần đã là kiệt lực, tiếp đó chỉ có thể đàn quyển thứ nhất, như vậy mới có thể giữ sức, cũng không đến mức linh lực khô cằn, kinh mạch bị thương.
Đông cứng mà không giết chết, linh lực hao tổn quá nhiều, chính là nhược điểm của kỹ năng tấn công Du Hồn Kinh Mộng Âm cuốn thứ nhất.
/138
|