Vài kế hoạch vĩ đại chợt lóe trong đầu, lại nghĩ đến 15 điểm hệ thống tệ đáng thương kia, Cung Tiểu Trúc ngưng không đắm chìm trong mớ suy nghĩ của mình nữa, dù sao mấy thứ hắn nghĩ tới kia, ngay cả bóng dáng còn chưa thấy đâu!
Cung Tiểu Trúc lại dùng ngón tay chọt một cái lên mũi tên chuyển sang trang kết tiếp, một trang khác trượt qua, trang này gồm ba hàng ba cột chín ô vuông nhỏ. Hắn nhìn ba chữ đỏ to tướng phía trên chín ô vuông “Ô trữ vật”, lại kích động thêm một hồi, chỉ cần để vài vật quan trọng trong này, người khác có tìm đến chết cũng không ra.
Cung Tiểu Trúc lại nghĩ, nếu hệ thống phát động nhiệm vụ, vậy có thể biết trước là sẽ làm nhiệm vụ gì trước không? Hắn vừa mới nghĩ như vậy xong, màn hình hệ thống liền thay đổi, lần này toàn bộ nội dung trên màn hình đều là các nhiệm vụ, từ cấp một đến cấp tám. Không ngờ hệ thống không chỉ có màn hình cảm ứng mà còn có thể khống chế bằng suy nghĩ, quả là thích chết mất, còn tiện hơn cả màn hình cảm ứng ấy chứ.
Có điều tiếc là không thể xem nội dung cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy một danh sách các cấp độ nhiệm vụ, gồm có mười nhiệm vụ, độ hoàn thành là một cái, còn lại chín nhiệm vụ phải hoàn thành, nói cách khác, mình phải tự bản thân tạo ra tình huống để có thể phát động nhiệm vụ.
Vừa rồi hắn chú ý xung quanh, lúc hệ thống phát động nhiệm vụ, người khác không hề để ý tới hắn, nói cách khác, trừ bản thân hắn ra, người khác đều không thể nhìn thấy màn hình hệ thống của hắn, cũng không thể nghe thấy âm thanh mà hệ thống phát ra, thật là tốt!
Sau đó, Cung Tiểu Trúc bỏ mười viên linh thạch hạ phẩm và một lọ linh khí hạ phẩm Bổ Linh đan có tác dụng bổ sung linh khí và một lọ hạ phẩm Bồi Nguyên đan vào không gian của hệ thống. Hắn lại nhìn vật duy nhất còn sót lại trong túi trữ vật, pháp khí phi kiếm đẳng cấp hạ phẩm, cảm thấy vẫn tạm thời để trong túi trữ vật thì hơn, như vậy, đến lúc đấu với kẻ địch sẽ tiện tay lấy ra hơn; phi kiếm này là do hắn dùng điểm cống hiến khi làm nhiệm vụ để đổi lấy kiếm, thay thế cho phi kiếm môn phái phát cho lúc đầu đã bị cướp mất kia.
Hắn nhìn bốn phía thạch động một chút, thấy không còn đồ đạc gì để quên, vừa lòng gật gật đầu, đóng hệ thống lại, sau đó tiêu sái bước ra ngoài.
Bên kia, Vân Túc ngự kiếm vào nội môn, hướng thẳng tới động phủ của Cổ Nguyệt chân quân mà bay tới, định giao Bích Vân Huyền Nguyệt thảo kia cho mẫu thân mình, rồi mới trở lại đột phát Kim Đan kỳ của mình sau, y được tông môn ban cho Kiếm Lai phong cư làm chỗ ở. Nhưng, đợi đến khi y đi đến chỗ mẫu thân, bảo khí trung phẩm “Thất Tinh bảo trai” đã biến thành đình viện, lại thấy từng cấm chế vốn được hạ bên ngoài đã không còn tồn tại, trong phòng cũng không hề có khí tức của mẫu thân. Vì thế, y vội vàng tìm đến một tên đệ tử ở gần đó đang chăm sóc linh thảo, cũng chính là người hầu của mẫu thân, muốn hỏi rõ xem mẫu thân đã đi đâu, lại nhận được câu trả lời ngoài sức tưởng tượng.
“Ngươi nói mẫu thân ta độ kiếp thất bại, mới hỏa táng hôm trước?”
Vân Túc nghe xong câu trả lời của tên đệ tử kia, khí lạnh nồng đậm trên người bình thường bị nén xuống như được giải phóng, trút hết ra xung quanh, linh lực cuồng bạo như đập vào mặt, tên đệ tử Luyện Khí kia không chịu nổi khí thế của Kim Đan kỳ khi bạo phát, nhất thời, một ngụm máu tươi phun ra, suýt nữa không đứng thẳng nổi.
Tên đệ tử kia gian nan nói, “Không dám gạt chân nhân, Cổ Nguyệt chân quân đã về cõi tiên, linh bài của nàng đã được Chú Hồn chân quân đặt ở Kỳ Hồn đường.”
Chú Hồn chân quân là trưởng lão chấp sự của Kỳ Hồn đường, tu vi Xuất Khiếu trung kỳ, chịu trách nhiệm hỏa táng cho môn nhân ngoài Trúc Cơ kỳ đã tọa hóa và an trí linh bài, cũng chiêu hồn phổ độ cho môn nhân đã chết nhưng vẫn chưa chịu bước vào vòng luân hồi.
Vân Túc xác nhận thêm một lần nữa, quả thật chuyện này là thực, thấy miệng đệ tử kia trào máu tươi, liền thoáng thu khí thế lại, hỏi nguyên do rõ ràng, mới biết hóa ra mẫu thân đã đến Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn, đợi gần năm năm, vẫn chưa thấy Vân Túc trở lại sơn môn, không thể kiên nhẫn thêm được nữa, hai tháng trước liền bắt đầu bế quan chuẩn bị đột phá Hóa Thần. Không ngờ rằng tâm ma của nàng quá nặng, không thể vượt qua được, đây chính là điểm mấu chốt gây nên cái chết.
Y và mẫu thân tuy không thân cận, tình cảm của y với mẫu thân cũng có phần đạm mạc, nhưng y không phải là một con người vô tình. Y nhíu mày cho tên đệ tử kia lui xuống, chuẩn bị tới Kỳ Hồn đường vấn an linh bài của mẫu thân. Đột nhiên, y vừa nhìn lên không trung, liền thấy một ngọc giản màu trắng phát ra kim quang bay nhanh đến từ nơi chân trời, y giơ tay bắt lấy, ngọc giản nằm trong bàn tay y, Vân Túc vừa dán một mặt ngọc giản lên trán, một giọng nói vang dội mà uy nghiêm liền vang vọng trong đầu.
“Liệt Kiếm chân nhân Vân Túc, ta lệnh cho ngươi lập tức tới Hồng Uyên đại điện!”
Vân Túc tuy rằng nghi hoặc, môn chủ nhật lý vạn ky, bình thường tuyệt sẽ không truyền tin cho một tiểu tiểu đệ tử Kim Đan kỳ, cho dù y có là đệ tử thủ tịch nội môn cũng không ngoại lệ, hôm nay đột ngột cho truyền y, nhưng lại không làm sao biết được môn chủ tìm y là có chuyện gì. Có điều, nếu môn chủ truyền y tới, y đương nhiên không dám từ chối, vì thế lập tức xoay người đi tới ngọn núi mà môn chủ ở “Thanh Tiêu phong”, cũng chính là ngọn núi lớn nhất Kiếm Tiên môn, là nơi mà Hồng Uyên đại điện tọa lạc.
(Nhật lý vạn kỵ: 日理万机 ngày đi vạn dặm, ý chỉ người vô cùng bận rộn.)
Vân Túc bay đến chân núi Thanh Tiêu, giơ tay phất một chiêu với cự kiếm dưới chân, cự kiếm lập tức thu nhỏ lại, chỉ to bằng một cánh tay, sau đó Vân Túc thu nó vào trữ vật giới. Nhẹ nhàng đáp xuống đất, men theo cầu thang mà đi tới.
Đây cũng là quy định đầu tiên của Kiếm Tiên môn, dù là kẻ nào tới Thanh Tiêu phong thì cũng phải đi bộ, thể hiện sự tôn trọng với chủ môn.
Hồng Uyên đại điện là nơi nghị sự, tiếp khách và cũng là chỗ ở của môn chủ và chư vị trưởng lão, Vân Túc vừa vào điện, liền thấy môn chủ đang ngồi ở vị trí cao nhất chính giữa, khôi ngô, cao ngất, anh vũ bất phàm, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, một thân tu vi không lường được, tuy Vân Túc không nhìn ra cảnh giới của hắn là gì, nhưng y biết, vị môn chủ này đã đến Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn.
Lại nhìn sang bên phải hắn, là Chấp Pháp trưởng lão tu vi Xuất Khiếu hậu kỳ, Viêm Hỏa tôn giả, người này tuy tu vi cao thâm, dung mạo lại trẻ trung tới cực điểm, tựa như mới chỉ hai mươi tuổi, một khuôn mặt có phần trẻ con lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc, toàn thân nhìn vô cùng cương trực công chính. Mà ngồi bên trái hắn là Luyện Đan trưởng lão tu vi cũng là Xuất Khiếu hậu kỳ, Đan Vân tôn giả, vẻ mặt biếng nhác, ánh mắt mông lung, tựa như lúc nào cũng có bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, khóe miệng gợi lên một độ cong, dường như đang cười nhạo ai đó; đứng sau lưng hắn là một người tuy dung mạo không sánh được với vẻ anh tuấn của Vân Túc, nhưng vẫn tuấn mỹ tới nỗi có thể kích thích xuân tâm của thiếu nữ, chỉ là ánh mắt nhìn Vân Túc không thân thiện chút nào, thậm chí còn có thể gọi là oán độc, cứ như muốn ăn sống nuốt tươi y, người này chính là đại đệ tử của Đan Vân tôn giả – Bạch Toàn Ảnh.
Hai bên đại điện còn có thưa thớt hơn mười tu sĩ Xuất Khiếu kỳ đang ngồi, đều là các vị trưởng lão quản lý các môn phái, bộ dáng có trẻ tuổi anh tuấn, cũng có tuổi già sức yếu, nhưng đều mang theo tiên khí lượn lờ, tư thái lại không hề giống nhau. Dường như có dáng vẻ của một hội thẩm tam đường.
“Kiến quá môn chủ và chư vị trưởng lão.” Vân Túc chắp tay hành lễ với môn chủ và các vị trưởng lão xong liền đứng giữa điện, chờ câu hỏi họ đặt ra, thần thái vẫn lạnh lùng như trước.Trong điện, môn chủ và các trưởng lão đều gật gật đầu, đừng vì thấy mấy người đó có diện mạo trẻ trung mà lầm, thực ra người ít tuổi nhất đã mấy trăm gần nghìn tuổi, tu sĩ tu luyện tới Xuất Khiếu kỳ, tuổi thọ bình thường là một ngàn năm trăm tuổi, Đại Thừa kỳ có thể hưởng tuổi thọ ba nghìn, Độ Kiếp kỳ càng dài hơn, tuổi thọ năm nghìn năm.
Nói chung, từng tu sĩ trong môn phái chỉ cần đạt đến Xuất Khiếu kỳ, Đại Thừa kỳ hoặc Độ Kiếp kỳ, sẽ đều trở thành trưởng lão của môn phái, nhưng đại đa số không muốn quản sự, hoặc chọn ra ngoài ngao du, tìm kiếm cơ duyên, hoặc bế quan tu luyện, không màng thế sự, ít thì từ bốn đến năm trăm năm, nhiều hơn thì một nghìn năm. Chỉ có số ít tu sĩ giai cao tương đối có trách nhiệm, mới có thể gánh trọng trách, chỉ bảo hậu bối, hoặc duy trì trật tự môn phái.
Mà Tán Tiên càng không cần nói thêm, không chỉ có bó lớn tài nguyên có thể tận hưởng, muốn đi đâu là đi chỗ đó, chỉ cần môn phái có nguy nan thì có thể tùy lúc động thân giúp sức.
Vân Túc đã bắt đầu tu luyện từ năm mười lăm tuổi, hai mươi tuổi Trúc Cơ, ba mươi tuổi Kim Đan, sau năm năm, giờ cũng đã trở thành tu sĩ Kim Đan trung kỳ, chắc chắn rằng không quá mười năm nữa, Vân Túc sẽ trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Kiếm Tiên môn, chỉ là…
Môn chủ tra ra tu vi Kim Đan trung kỳ của Vân Túc, hài lòng gật đầu, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt tràn ngập vẻ tiếc nuối, nếu quả thật là như thế… Môn chủ chặt đứt ý muốn tiếp tục suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói với y, “Vân Túc, ngươi có biết có người trong bổn môn nói với bản môn chủ rằng ngươi là do Cổ Nguyệt chân quân và ma tu sinh ra không.”
“Hồi môn chủ, đệ tử không biết.” Trên mặt Vân Túc tuy rằng trấn định, tự nhiên nhưng thật ra trong lòng khi nghe được lời của môn chủ, đã vô thức cảm thấy kinh hãi.
Đại lục Huyền Thiên, từ xưa đến nay, dù là chính ma tu hay là tà ma tu, chỉ cần là ma tu thì đều không đội trời chung với tiên tu, cho dù hai bên chưa tới mức đuổi tận giết tuyệt nhau, nhưng chỉ cần gặp nhau bên ngoài, nhất định phải đấu đến ngươi chết ta sống. Nếu y quả thật là con của ma tu, chắc chắn sẽ bị trục xuất ra khỏi sơn môn, tiên đồ vô vọng; đến lúc đó, ngay cả không bị yêu thú bên ngoài ăn thịt, thì mấy chục năm sau vẫn sẽ biến thành một nắm đất vàng.
“Toàn Ảnh, ngươi lặp lại những lời ngươi đã nói một lần nữa, nói cho Vân Túc nghe.” Môn chủ sai Bạch Toàn Ảnh đang đứng đằng sau Đan Vân chân nhân.
“Vâng, môn chủ.” Bạch Toàn Ảnh đứng sau Đan Vân tôn giả nhấc chân đi tới giữa điện, đứng bên phải Vân Túc, vẻ mặt tự nhiên, cử chỉ thong dong, hành lễ xong với môn chủ liền đối mặt với môn chủ, nói lại một lượt những điều bí mật nhất.
Hóa ra, một năm trước, có một đệ tử ngoại môn, trong lúc vô tình tìm đến Bạch Toàn Ảnh, tự xưng mình là Mộ Thanh, để lộ ra chuyện gã vào ba mươi lăm năm trước khi còn ở nhân gian, trong lúc vô tình đến một khu rừng gần nhà du ngoạn lại nghe được một nam một nữ khắc khẩu không ngớt, vô cùng hiếu kỳ trốn ra sau cây nghe lén.
Trong lúc khắc khẩu, nữ tử vô tình để lộ ra chuyện nam tử kia chính là một tên ma tu, oán hận ma tu lừa gạt nàng, hai người cứ vậy chấm dứt quan hệ, cứ vậy mà chia tay. Mộ Thanh trộm nhìn thoáng qua nữ tử kia, nhớ kỹ bộ dáng của nữ tử kia. Người này chính là Cổ Nguyệt chân quân, Vân Thương.
Sau này của Mộ Thanh có cơ duyên tu tiên, tới Kiếm Tiên môn rồi mới phát hiện Cổ Nguyệt chân quân giống nữ tử năm đó y hệt, hơn nữa Cổ Nguyệt chân quân khi đó cũng vừa lúc đi xa môn một chuyến.
Nhưng Mộ Thanh lại biết được Cổ Nguyệt chân quân có một đứa con, tên là Vân Túc, Cổ Nguyệt chân quân hoài thai vừa vặn đúng khi đó.
Sau đó, thông qua vài cách thức, tìm đến được Bạch Toàn Ảnh, cũng để lộ ra chuyện này.
“Chỉ nói miệng không thể chứng minh được, ngươi không phải là đang bịa đặt sinh sự chứ?”
Bạch Toàn Ảnh nói sinh động như thật, hợp lý có thừa, làm cho mọi người sinh ra hoài nghi với thân thế của Vân Túc. Vân Túc tuy không tìm ra được lỗ hổng nào, nhưng cũng không dám tin rằng mẫu thân năm đó có thực sự có liên quan gì tới ma tu hay không, vì thế đương nhiên là phản bác lại lời của Bạch Toàn Ảnh.
“Quả thật là nói miệng không thể chứng giám được, cho nên đệ tử cả gan mượn Chân Chân Thánh Thủy của môn chủ dùng một chút, chân tướng thế nào, chỉ cần nhìn là sẽ biết ngay.”
(Chân: thực/ thật)
Bạch Toàn Ảnh thản nhiên liếc mắt nhìn Vân Túc, ánh mắt ngập tràn sung sướng khi thấy người gặp họa chợt lóe lên, tựa như đang ước gì y gặp xui xẻo lớn thì thật là tốt. Trên thực tế, quả thật là như vậy, nghĩ đến chuyện sau khi Vân Túc bị phế bỏ tu vi, đuổi ra khỏi Kiếm Tiên môn, ánh mắt của Quý Nguyệt Hà sẽ không còn dán lên thân ảnh Vân Túc nữa, không lâu sau đó có thể ôm được mỹ nhân về, hắn liền xuân phong đắc ý.
“Vân Túc, ngươi nghĩ sao?” Môn chủ nghe Bạch Toàn Ảnh nói, không trả lời ngay lập tức, mà ngược lại hỏi ý kiến của Vân Túc, đồng ý chắc chắn không tránh khỏi chút phiền toái, nhưng nếu Vân Túc không đồng ý, đương nhiên dù không muốn làm, vẫn sẽ áp dụng hành động cưỡng chế với Vân Túc.
Chân Chân Thánh thủy thật đúng là linh thủy khó có được, nó có một công năng đặc dị, giống như tên của nó, có thể làm cho tất cả mọi vật trở về trạng thái sẵn có. Bất cứ thứ gì, không quan tâm đến việc che giấu kỹ thế nào, chỉ cần bị dính một chút Chân Chân Thánh thủy, thì cũng sẽ trở về bộ dáng thật sự của nó. Kiểm nghiệm xem một người có huyết mạch gì, dùng một chút Chân Chân Thánh Thủy không thể tốt hơn. Vân Túc cũng từng nghe nói qua về tác dụng của thứ này, có điều cũng chưa từng nhìn thấy, môn chủ yêu cầu đương nhiên y không tiện cự tuyệt, vì thế hồi đáp, “Đệ tử nguyện ý thử một lần.”
“Tốt!”
Cung Tiểu Trúc lại dùng ngón tay chọt một cái lên mũi tên chuyển sang trang kết tiếp, một trang khác trượt qua, trang này gồm ba hàng ba cột chín ô vuông nhỏ. Hắn nhìn ba chữ đỏ to tướng phía trên chín ô vuông “Ô trữ vật”, lại kích động thêm một hồi, chỉ cần để vài vật quan trọng trong này, người khác có tìm đến chết cũng không ra.
Cung Tiểu Trúc lại nghĩ, nếu hệ thống phát động nhiệm vụ, vậy có thể biết trước là sẽ làm nhiệm vụ gì trước không? Hắn vừa mới nghĩ như vậy xong, màn hình hệ thống liền thay đổi, lần này toàn bộ nội dung trên màn hình đều là các nhiệm vụ, từ cấp một đến cấp tám. Không ngờ hệ thống không chỉ có màn hình cảm ứng mà còn có thể khống chế bằng suy nghĩ, quả là thích chết mất, còn tiện hơn cả màn hình cảm ứng ấy chứ.
Có điều tiếc là không thể xem nội dung cụ thể, chỉ có thể nhìn thấy một danh sách các cấp độ nhiệm vụ, gồm có mười nhiệm vụ, độ hoàn thành là một cái, còn lại chín nhiệm vụ phải hoàn thành, nói cách khác, mình phải tự bản thân tạo ra tình huống để có thể phát động nhiệm vụ.
Vừa rồi hắn chú ý xung quanh, lúc hệ thống phát động nhiệm vụ, người khác không hề để ý tới hắn, nói cách khác, trừ bản thân hắn ra, người khác đều không thể nhìn thấy màn hình hệ thống của hắn, cũng không thể nghe thấy âm thanh mà hệ thống phát ra, thật là tốt!
Sau đó, Cung Tiểu Trúc bỏ mười viên linh thạch hạ phẩm và một lọ linh khí hạ phẩm Bổ Linh đan có tác dụng bổ sung linh khí và một lọ hạ phẩm Bồi Nguyên đan vào không gian của hệ thống. Hắn lại nhìn vật duy nhất còn sót lại trong túi trữ vật, pháp khí phi kiếm đẳng cấp hạ phẩm, cảm thấy vẫn tạm thời để trong túi trữ vật thì hơn, như vậy, đến lúc đấu với kẻ địch sẽ tiện tay lấy ra hơn; phi kiếm này là do hắn dùng điểm cống hiến khi làm nhiệm vụ để đổi lấy kiếm, thay thế cho phi kiếm môn phái phát cho lúc đầu đã bị cướp mất kia.
Hắn nhìn bốn phía thạch động một chút, thấy không còn đồ đạc gì để quên, vừa lòng gật gật đầu, đóng hệ thống lại, sau đó tiêu sái bước ra ngoài.
Bên kia, Vân Túc ngự kiếm vào nội môn, hướng thẳng tới động phủ của Cổ Nguyệt chân quân mà bay tới, định giao Bích Vân Huyền Nguyệt thảo kia cho mẫu thân mình, rồi mới trở lại đột phát Kim Đan kỳ của mình sau, y được tông môn ban cho Kiếm Lai phong cư làm chỗ ở. Nhưng, đợi đến khi y đi đến chỗ mẫu thân, bảo khí trung phẩm “Thất Tinh bảo trai” đã biến thành đình viện, lại thấy từng cấm chế vốn được hạ bên ngoài đã không còn tồn tại, trong phòng cũng không hề có khí tức của mẫu thân. Vì thế, y vội vàng tìm đến một tên đệ tử ở gần đó đang chăm sóc linh thảo, cũng chính là người hầu của mẫu thân, muốn hỏi rõ xem mẫu thân đã đi đâu, lại nhận được câu trả lời ngoài sức tưởng tượng.
“Ngươi nói mẫu thân ta độ kiếp thất bại, mới hỏa táng hôm trước?”
Vân Túc nghe xong câu trả lời của tên đệ tử kia, khí lạnh nồng đậm trên người bình thường bị nén xuống như được giải phóng, trút hết ra xung quanh, linh lực cuồng bạo như đập vào mặt, tên đệ tử Luyện Khí kia không chịu nổi khí thế của Kim Đan kỳ khi bạo phát, nhất thời, một ngụm máu tươi phun ra, suýt nữa không đứng thẳng nổi.
Tên đệ tử kia gian nan nói, “Không dám gạt chân nhân, Cổ Nguyệt chân quân đã về cõi tiên, linh bài của nàng đã được Chú Hồn chân quân đặt ở Kỳ Hồn đường.”
Chú Hồn chân quân là trưởng lão chấp sự của Kỳ Hồn đường, tu vi Xuất Khiếu trung kỳ, chịu trách nhiệm hỏa táng cho môn nhân ngoài Trúc Cơ kỳ đã tọa hóa và an trí linh bài, cũng chiêu hồn phổ độ cho môn nhân đã chết nhưng vẫn chưa chịu bước vào vòng luân hồi.
Vân Túc xác nhận thêm một lần nữa, quả thật chuyện này là thực, thấy miệng đệ tử kia trào máu tươi, liền thoáng thu khí thế lại, hỏi nguyên do rõ ràng, mới biết hóa ra mẫu thân đã đến Hóa Thần hậu kỳ đại viên mãn, đợi gần năm năm, vẫn chưa thấy Vân Túc trở lại sơn môn, không thể kiên nhẫn thêm được nữa, hai tháng trước liền bắt đầu bế quan chuẩn bị đột phá Hóa Thần. Không ngờ rằng tâm ma của nàng quá nặng, không thể vượt qua được, đây chính là điểm mấu chốt gây nên cái chết.
Y và mẫu thân tuy không thân cận, tình cảm của y với mẫu thân cũng có phần đạm mạc, nhưng y không phải là một con người vô tình. Y nhíu mày cho tên đệ tử kia lui xuống, chuẩn bị tới Kỳ Hồn đường vấn an linh bài của mẫu thân. Đột nhiên, y vừa nhìn lên không trung, liền thấy một ngọc giản màu trắng phát ra kim quang bay nhanh đến từ nơi chân trời, y giơ tay bắt lấy, ngọc giản nằm trong bàn tay y, Vân Túc vừa dán một mặt ngọc giản lên trán, một giọng nói vang dội mà uy nghiêm liền vang vọng trong đầu.
“Liệt Kiếm chân nhân Vân Túc, ta lệnh cho ngươi lập tức tới Hồng Uyên đại điện!”
Vân Túc tuy rằng nghi hoặc, môn chủ nhật lý vạn ky, bình thường tuyệt sẽ không truyền tin cho một tiểu tiểu đệ tử Kim Đan kỳ, cho dù y có là đệ tử thủ tịch nội môn cũng không ngoại lệ, hôm nay đột ngột cho truyền y, nhưng lại không làm sao biết được môn chủ tìm y là có chuyện gì. Có điều, nếu môn chủ truyền y tới, y đương nhiên không dám từ chối, vì thế lập tức xoay người đi tới ngọn núi mà môn chủ ở “Thanh Tiêu phong”, cũng chính là ngọn núi lớn nhất Kiếm Tiên môn, là nơi mà Hồng Uyên đại điện tọa lạc.
(Nhật lý vạn kỵ: 日理万机 ngày đi vạn dặm, ý chỉ người vô cùng bận rộn.)
Vân Túc bay đến chân núi Thanh Tiêu, giơ tay phất một chiêu với cự kiếm dưới chân, cự kiếm lập tức thu nhỏ lại, chỉ to bằng một cánh tay, sau đó Vân Túc thu nó vào trữ vật giới. Nhẹ nhàng đáp xuống đất, men theo cầu thang mà đi tới.
Đây cũng là quy định đầu tiên của Kiếm Tiên môn, dù là kẻ nào tới Thanh Tiêu phong thì cũng phải đi bộ, thể hiện sự tôn trọng với chủ môn.
Hồng Uyên đại điện là nơi nghị sự, tiếp khách và cũng là chỗ ở của môn chủ và chư vị trưởng lão, Vân Túc vừa vào điện, liền thấy môn chủ đang ngồi ở vị trí cao nhất chính giữa, khôi ngô, cao ngất, anh vũ bất phàm, thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, một thân tu vi không lường được, tuy Vân Túc không nhìn ra cảnh giới của hắn là gì, nhưng y biết, vị môn chủ này đã đến Đại Thừa hậu kỳ đại viên mãn.
Lại nhìn sang bên phải hắn, là Chấp Pháp trưởng lão tu vi Xuất Khiếu hậu kỳ, Viêm Hỏa tôn giả, người này tuy tu vi cao thâm, dung mạo lại trẻ trung tới cực điểm, tựa như mới chỉ hai mươi tuổi, một khuôn mặt có phần trẻ con lại mang theo vẻ mặt nghiêm túc, toàn thân nhìn vô cùng cương trực công chính. Mà ngồi bên trái hắn là Luyện Đan trưởng lão tu vi cũng là Xuất Khiếu hậu kỳ, Đan Vân tôn giả, vẻ mặt biếng nhác, ánh mắt mông lung, tựa như lúc nào cũng có bộ dáng vừa mới tỉnh ngủ, khóe miệng gợi lên một độ cong, dường như đang cười nhạo ai đó; đứng sau lưng hắn là một người tuy dung mạo không sánh được với vẻ anh tuấn của Vân Túc, nhưng vẫn tuấn mỹ tới nỗi có thể kích thích xuân tâm của thiếu nữ, chỉ là ánh mắt nhìn Vân Túc không thân thiện chút nào, thậm chí còn có thể gọi là oán độc, cứ như muốn ăn sống nuốt tươi y, người này chính là đại đệ tử của Đan Vân tôn giả – Bạch Toàn Ảnh.
Hai bên đại điện còn có thưa thớt hơn mười tu sĩ Xuất Khiếu kỳ đang ngồi, đều là các vị trưởng lão quản lý các môn phái, bộ dáng có trẻ tuổi anh tuấn, cũng có tuổi già sức yếu, nhưng đều mang theo tiên khí lượn lờ, tư thái lại không hề giống nhau. Dường như có dáng vẻ của một hội thẩm tam đường.
“Kiến quá môn chủ và chư vị trưởng lão.” Vân Túc chắp tay hành lễ với môn chủ và các vị trưởng lão xong liền đứng giữa điện, chờ câu hỏi họ đặt ra, thần thái vẫn lạnh lùng như trước.Trong điện, môn chủ và các trưởng lão đều gật gật đầu, đừng vì thấy mấy người đó có diện mạo trẻ trung mà lầm, thực ra người ít tuổi nhất đã mấy trăm gần nghìn tuổi, tu sĩ tu luyện tới Xuất Khiếu kỳ, tuổi thọ bình thường là một ngàn năm trăm tuổi, Đại Thừa kỳ có thể hưởng tuổi thọ ba nghìn, Độ Kiếp kỳ càng dài hơn, tuổi thọ năm nghìn năm.
Nói chung, từng tu sĩ trong môn phái chỉ cần đạt đến Xuất Khiếu kỳ, Đại Thừa kỳ hoặc Độ Kiếp kỳ, sẽ đều trở thành trưởng lão của môn phái, nhưng đại đa số không muốn quản sự, hoặc chọn ra ngoài ngao du, tìm kiếm cơ duyên, hoặc bế quan tu luyện, không màng thế sự, ít thì từ bốn đến năm trăm năm, nhiều hơn thì một nghìn năm. Chỉ có số ít tu sĩ giai cao tương đối có trách nhiệm, mới có thể gánh trọng trách, chỉ bảo hậu bối, hoặc duy trì trật tự môn phái.
Mà Tán Tiên càng không cần nói thêm, không chỉ có bó lớn tài nguyên có thể tận hưởng, muốn đi đâu là đi chỗ đó, chỉ cần môn phái có nguy nan thì có thể tùy lúc động thân giúp sức.
Vân Túc đã bắt đầu tu luyện từ năm mười lăm tuổi, hai mươi tuổi Trúc Cơ, ba mươi tuổi Kim Đan, sau năm năm, giờ cũng đã trở thành tu sĩ Kim Đan trung kỳ, chắc chắn rằng không quá mười năm nữa, Vân Túc sẽ trở thành tu sĩ Nguyên Anh kỳ trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Kiếm Tiên môn, chỉ là…
Môn chủ tra ra tu vi Kim Đan trung kỳ của Vân Túc, hài lòng gật đầu, sau đó lại nghĩ tới chuyện gì đó, ánh mắt tràn ngập vẻ tiếc nuối, nếu quả thật là như thế… Môn chủ chặt đứt ý muốn tiếp tục suy nghĩ, sau đó nghiêm túc nói với y, “Vân Túc, ngươi có biết có người trong bổn môn nói với bản môn chủ rằng ngươi là do Cổ Nguyệt chân quân và ma tu sinh ra không.”
“Hồi môn chủ, đệ tử không biết.” Trên mặt Vân Túc tuy rằng trấn định, tự nhiên nhưng thật ra trong lòng khi nghe được lời của môn chủ, đã vô thức cảm thấy kinh hãi.
Đại lục Huyền Thiên, từ xưa đến nay, dù là chính ma tu hay là tà ma tu, chỉ cần là ma tu thì đều không đội trời chung với tiên tu, cho dù hai bên chưa tới mức đuổi tận giết tuyệt nhau, nhưng chỉ cần gặp nhau bên ngoài, nhất định phải đấu đến ngươi chết ta sống. Nếu y quả thật là con của ma tu, chắc chắn sẽ bị trục xuất ra khỏi sơn môn, tiên đồ vô vọng; đến lúc đó, ngay cả không bị yêu thú bên ngoài ăn thịt, thì mấy chục năm sau vẫn sẽ biến thành một nắm đất vàng.
“Toàn Ảnh, ngươi lặp lại những lời ngươi đã nói một lần nữa, nói cho Vân Túc nghe.” Môn chủ sai Bạch Toàn Ảnh đang đứng đằng sau Đan Vân chân nhân.
“Vâng, môn chủ.” Bạch Toàn Ảnh đứng sau Đan Vân tôn giả nhấc chân đi tới giữa điện, đứng bên phải Vân Túc, vẻ mặt tự nhiên, cử chỉ thong dong, hành lễ xong với môn chủ liền đối mặt với môn chủ, nói lại một lượt những điều bí mật nhất.
Hóa ra, một năm trước, có một đệ tử ngoại môn, trong lúc vô tình tìm đến Bạch Toàn Ảnh, tự xưng mình là Mộ Thanh, để lộ ra chuyện gã vào ba mươi lăm năm trước khi còn ở nhân gian, trong lúc vô tình đến một khu rừng gần nhà du ngoạn lại nghe được một nam một nữ khắc khẩu không ngớt, vô cùng hiếu kỳ trốn ra sau cây nghe lén.
Trong lúc khắc khẩu, nữ tử vô tình để lộ ra chuyện nam tử kia chính là một tên ma tu, oán hận ma tu lừa gạt nàng, hai người cứ vậy chấm dứt quan hệ, cứ vậy mà chia tay. Mộ Thanh trộm nhìn thoáng qua nữ tử kia, nhớ kỹ bộ dáng của nữ tử kia. Người này chính là Cổ Nguyệt chân quân, Vân Thương.
Sau này của Mộ Thanh có cơ duyên tu tiên, tới Kiếm Tiên môn rồi mới phát hiện Cổ Nguyệt chân quân giống nữ tử năm đó y hệt, hơn nữa Cổ Nguyệt chân quân khi đó cũng vừa lúc đi xa môn một chuyến.
Nhưng Mộ Thanh lại biết được Cổ Nguyệt chân quân có một đứa con, tên là Vân Túc, Cổ Nguyệt chân quân hoài thai vừa vặn đúng khi đó.
Sau đó, thông qua vài cách thức, tìm đến được Bạch Toàn Ảnh, cũng để lộ ra chuyện này.
“Chỉ nói miệng không thể chứng minh được, ngươi không phải là đang bịa đặt sinh sự chứ?”
Bạch Toàn Ảnh nói sinh động như thật, hợp lý có thừa, làm cho mọi người sinh ra hoài nghi với thân thế của Vân Túc. Vân Túc tuy không tìm ra được lỗ hổng nào, nhưng cũng không dám tin rằng mẫu thân năm đó có thực sự có liên quan gì tới ma tu hay không, vì thế đương nhiên là phản bác lại lời của Bạch Toàn Ảnh.
“Quả thật là nói miệng không thể chứng giám được, cho nên đệ tử cả gan mượn Chân Chân Thánh Thủy của môn chủ dùng một chút, chân tướng thế nào, chỉ cần nhìn là sẽ biết ngay.”
(Chân: thực/ thật)
Bạch Toàn Ảnh thản nhiên liếc mắt nhìn Vân Túc, ánh mắt ngập tràn sung sướng khi thấy người gặp họa chợt lóe lên, tựa như đang ước gì y gặp xui xẻo lớn thì thật là tốt. Trên thực tế, quả thật là như vậy, nghĩ đến chuyện sau khi Vân Túc bị phế bỏ tu vi, đuổi ra khỏi Kiếm Tiên môn, ánh mắt của Quý Nguyệt Hà sẽ không còn dán lên thân ảnh Vân Túc nữa, không lâu sau đó có thể ôm được mỹ nhân về, hắn liền xuân phong đắc ý.
“Vân Túc, ngươi nghĩ sao?” Môn chủ nghe Bạch Toàn Ảnh nói, không trả lời ngay lập tức, mà ngược lại hỏi ý kiến của Vân Túc, đồng ý chắc chắn không tránh khỏi chút phiền toái, nhưng nếu Vân Túc không đồng ý, đương nhiên dù không muốn làm, vẫn sẽ áp dụng hành động cưỡng chế với Vân Túc.
Chân Chân Thánh thủy thật đúng là linh thủy khó có được, nó có một công năng đặc dị, giống như tên của nó, có thể làm cho tất cả mọi vật trở về trạng thái sẵn có. Bất cứ thứ gì, không quan tâm đến việc che giấu kỹ thế nào, chỉ cần bị dính một chút Chân Chân Thánh thủy, thì cũng sẽ trở về bộ dáng thật sự của nó. Kiểm nghiệm xem một người có huyết mạch gì, dùng một chút Chân Chân Thánh Thủy không thể tốt hơn. Vân Túc cũng từng nghe nói qua về tác dụng của thứ này, có điều cũng chưa từng nhìn thấy, môn chủ yêu cầu đương nhiên y không tiện cự tuyệt, vì thế hồi đáp, “Đệ tử nguyện ý thử một lần.”
“Tốt!”
/138
|