Vừa mới bước vào, Cung Tiểu Trúc đã cảm thấy như sắp bị đông cứng, ngay cả Vân Túc cũng cảm thấy không quen, hai người vội vàng vận chuyển linh lực hình thành một lớp bảo hộ trên người, cách ly khí lạnh.
Sau đó, hai người nắm tay nhau đi vào trong, càng đi vào sâu bên trong, khí lạnh xung quanh lại càng nặng, linh khí băng cũng càng thêm đậm đặc, hai người không thể không tiếp tục dùng linh lực cách ly hàn khí, nhất là Cung Tiểu Trúc, linh lực tiêu hao nhanh chóng, linh lực trên người vận chuyển cũng dần chậm lại.
Vân Túc cảm thấy Cung Tiểu Trúc có điểm khác thường, liền nắm chặt lấy tay hắn, truyền thêm linh lực, áp lực trên người Cung Tiểu Trúc nhất thời giảm đi không ít.
Hai người cũng không dám thả lỏng cảnh giác, phân một luồng thần thức chú ý tới dị động xung quanh, phòng ngừa gặp phải yêu thú tấn công bất ngờ. Đi khoảng độ nửa canh giờ, cuối cùng hai người cũng đi tới cuối thông đạo, nơi này chính là nơi khí lạnh nặng nề nhất.
Cả hai cùng dừng chân, nhìn hồ nước lạnh trước mặt, độ ấm nơi này ngay cả Vân Túc cũng đã có chút chịu không nổi, mà trong hồ nước lạnh thế mà lại không hề kết băng, vẫn là nước hồ bình thường, phẳng lặng, trong veo thấy đáy.
Càng thần kỳ hơn là ở nơi chính giữa hồ có một đóa hoa sen màu trắng như tuyết, từng phiến lá sen có thể nhìn thấy rõ ràng, mềm mại trơn nhẵn, màu sắc đầy đặn, tản ra khí lạnh còn nặng hơn cả xung quanh, hình thành từng lớp mây mù vây quanh.
Đóa hoa sen này chính là Vô Cực Băng Liên chỉ có thể tìm được ở vùng đất cực lạnh, tu sĩ băng linh căn không chỉ có thể dùng trực tiếp, mà còn có thể luyện chế thành dược cap cấp để dùng, nước trong hồ cũng có thể giúp ích cho việc tu luyện của các tu sĩ băng linh căn.
Tuy rằng Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đều không phải là tu sĩ băng linh căn, nhưng bảo vật này nếu mang ra ngoài cũng có thể bán với giá trên trời.
Có điều họ cũng không vì nhìn thấy vật tốt mà thả lỏng cảnh giác, giới tu chân có rất nhiều thiên tài địa bảo sinh trưởng ở nơi đều có yêu thú canh giữ, nơi này nhất định cũng có.
Vì thế, hai người dùng linh lực hình thành phòng ngự quanh người, tầng tầng lớp lớp bảo vệ cơ thể, chậm rãi đi tới gần hồ nước lạnh.
Đột nhiên, hai người cảm thấy có vài luồng gió mạnh thổi đến từ phía hồ nước, đập mạnh vào mặt, vì thế cả hai vội vàng thi triển pháp thuật chống lại công kích, Vân Túc dùng thần thức lướt qua nhìn xung quanh, mới phát hiện có mấy còn thiềm thừ to bằng bàn tay, trong suốt cấp tương tự như yêu thú cấp bốn đang ẩn nấp trong tuyết trắng nhìn họ như hổ rình mồi.
(thiềm thừ: cóc ba chân)
Cung Tiểu Trúc đương nhiên cũng phát hiện ra dấu vết của yêu thú, hắn né tránh công kích của yêu thú, hỏi Vân Túc, “Vân đại ca, kia là thứ gì vậy?” Bộ dạng thật xấu! Có điều lại rất lợi hại, may mà có Vân đại ca ở đây, bằng không hắn không biết phải đối phó với loại yêu thú tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ này ra sao, lại còn nhiều như vậy.
“Loại yêu thú này tên là Vô Sắc thiềm thừ, thường thấy vùng đất cực lạnh, trừ pháp thuật thuộc tính hỏa, tất cả công kích pháp thuật khác đều vô dụng.” Vân Túc nói xong liền dùng phi kiếm pháp khí hạ phẩm đâm về phía một con Vô Sắc thiềm thừ, ý bảo Cung Tiểu Trúc hãy nhìn xem.
Quả nhiên, con Vô Sắc thiềm thừ kia không kịp né tránh liền bị phi kiếm đâm trúng, cơ thể nháy mắt bị chém thành hai phần, một lát sau, cơ thể nó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nối lại với nhau, tận đến lúc hoàn hảo không một chút hao tổn gì, nhìn không ra dấu vết từng bị thương.
Cung Tiểu Trúc gật đầu ý bảo đã hiểu rõ, né tránh công kích của một con Vô Sắc thiềm thừ, duỗi hai tay ra, lấy hai phù lục Huyền cấp thuộc tính hỏa từ trữ vật giới ra, đưa cho Vân Túc, cười nói, “Vân đại ca, dùng phù lục đi!” Vẻ mặt “Khen ta đi! Khen ta đi mà! Ta rất thông minh phải không!” Bộ dáng vô cùng vênh váo.
Vân Túc cầm lấy, buồn cười, gật đầu mỉm cười nói, “Đi!” Sau đó bắt đầu đối phó với Vô Sắc thiềm thừ xung quanh, không ngừng đi ra từ trong hồ, số lượng càng lúc càng tăng lên.
Vân Túc đối phó với chúng rất thoải mái, mà Cung Tiểu Trúc thì có phần phải cố gắng hết sức, dù sao hắn cũng mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, thường thường phải dùng tận hai ba lá bùa mới tiêu diệt được một con, vẫn phải có Vân Túc giúp đỡ mới không đến mức quá chật vật.
Trong khoảng thời gian ngắn, đạn lửa, trùy lửa, cầu lửa, lưới lửa và tường lửa, bay lên đầy trời, trong huyệt động là ánh lửa bắn ra bốn phía, ngoài ra còn có tiếng thiềm thừ không ngừng kêu lên thảm thiết, rất nhiều Vô Sắc thiềm thừ bị dính phải công kích pháp thuật thuộc tính hỏa đều hóa thành khí lạnh tiêu tán trong không khí.
Vừa vặn lúc phù lục trong tay hai người dùng hết, Vô Sắc thiềm thừ xung quanh cuối cùng cũng bị tiêu diệt hoàn toàn, Vân Túc dùng thần thức tìm kiếm trong hồ nước, cũng không phát hiện ra thiềm thừ, vì thế nói với Cung Tiểu Trúc, “Tiểu Trúc, một hồi nữa, chúng ta chia nhau ra, ngươi đi hái Vô Cực Băng Liên, ta đi lấy nước hồ, được không?”
Bởi vì Băng Liên và nước hồ là một thể, hái xong Băng Liên, nếu không có vật chứa đặc thù để đựng nước hồ, nước hồ kia sẽ đông lại ngay lập tức, cứng lại giống băng xung quanh. Nếu lấy nước hồ trước mà không hái Băng Liên đặt trong bình chứa đặc thù ngay lập tức cũng không được, nó sẽ hóa thành linh khí ngay lập tức, không còn bóng dáng đâu nữa.
Cung Tiểu Trúc gật đầu nói, “Được, Vân đại ca.” Nói xong lấy một hộp ngọc chuyên dùng để giữ thiên tài địa bảo từ trong trữ vật giới ra đi tới chỗ Băng Liên. Biến linh lực thành hình lưỡi dao cắt gốc, sau đó cẩn thận đặt vào trong hộp ngọc, Vân Túc trong nháy mắt khi hắn hái hoa liền cầm một bình ngọc từ trữ vật giới ra hướng tới chỗ hồ nước, nước hồ liền hóa thành một dòng nước lũ ào ào chảy vào miệng bình.
Cung Tiểu Trúc đậy nắp hộp, đang định bày Tỏa Linh trận, đột nhiên, hắn cảm thấy bên trong có từng hồi chấn động đứt quãng, vì thế lại mở hộp ra, không ngờ vừa mới mở nắp, một vật thể màu trắng nhảy tới chỗ Cung Tiểu Trúc, động tác mau lẹ, không đợi Cung Tiểu Trúc kịp phản ứng, đã nhập vào trong cơ thể hắn.
Trong chớp mắt, cơ thể Cung Tiểu Trúc đông cứng lại, từ trong cơ thể tản mát ra một cỗ khí lạnh cường liệt, bên ngoài cơ thể nhất thời bị lớp băng thật dày bao kín, đồng thời ý thức hắn cũng hoàn toàn biến mất vào giờ khắc này, chuẩn bị ngã xuống đất.
Vân Túc bên kia vừa thu bình ngọc vào trữ vật giới, mắt thấy vật thể màu trắng kia tập kích Cung Tiểu Trúc, lập tức thuấn di, nhưng vẫn không kịp, nhìn thấy cơ thể Cung Tiểu Trúc bị lớp băng bao phủ, sắp ngã xuống đất, kinh hãi, vội vàng ôm hắn vào trong lòng.
Đặt tay nơi tim Cung Tiểu Trúc, dùng linh lực truyền qua lớp băng dày kia muốn đưa vào kinh mạch toàn thân hắn, hòa tan lớp băng trên cơ thể hắn, lại khó mà di chuyển. Lại lấy thần thức tìm kiếm trong cơ thể hắn, phát hiện không chỉ kinh mạch trong cơ thể Cung Tiểu Trúc bị đông cứng mà cả linh căn, đan điền cũng kết thành lớp băng thật dày, cuối cùng y tìm thấy một tinh thể màu trắng lấp lánh ở nơi linh căn Cung Tiểu Trúc.
“Tiểu Trúc –” nhìn thấy tinh thể màu trắng kia, Vân Túc nhíu mày càng chặt, thần sắc lo lắng càng lộ rõ, y có thế nào cũng không thể tưởng tượng được trong đóa Vô Cực Băng Liên kia lại có một khối Băng Phách chi tinh.
Băng Phách chi tinh là thứ cực kỳ hiếm thấy ở vùng đất cực lạnh, do tinh hoa nhật nguyệt ngưng tụ mà thành, thường thường phải trải qua vạn năm mới có thể hình thành được một khối nhỏ, mà khối Băng Phách chi tinh trong cơ thể Cung Tiểu Trúc kia ít nhất đã to bằng một quả trứng gà, có thể thấy khó có được thế nào, ít nhất là phải ngưng tụ hàng vạn năm mới có được.
Băng Phách chi tinh khó có được ở chỗ không phải là ở bất cứ vùng đất cực lạnh nào cũng đều có tinh hoa nhật nguyệt, cũng không phải chỉ cần mỗi tinh hoa nhật nguyệt của vùng đất cực lạnh là có thể ngưng tụ thành Băng Phách chi tinh, thường thường loại chí bảo này một khi bị người biết được sẽ làm cho các đại môn phái tranh đoạt lẫn nhau.
Ai cũng biết rằng băng linh căn là do thủy linh căn biến dị mà thành, uy lực thi triển pháp thuật cũng càng mạnh hơn thủy linh căn mấy lần, tác dụng của Băng Phách chi tinh là chỉ cần một khối Băng Phách chi tinh to bằng một hạt đậu tương là có thể biến dị thuộc tính thủy linh căn nguyên bản của tu sĩ thành băng linh căn.Vân Túc lo lắng ở chỗ, khối Băng Phách chi tinh to bằng một quả trứng gà trong cơ thể Cung Tiểu Trúc đã vượt xa khả năng chịu đựng của một tu sĩ, có thể thất bại trong gang tấc, dẫn đến kinh mạch trướng liệt, linh căn vỡ vụn, không còn cách nào khác, hy vọng duy nhất bây giờ chính là Cung Tiểu Trúc có thể dựa vào chính bản thân hóa hiểm thành an.
Hơn nữa khối Băng Phách chi tinh này có vẻ đã thành tinh, không thì sao có thể nhảy lên người Cung Tiểu Trúc.
Vân Túc ngồi dưới đất, ôm Cung Tiểu Trúc bị hóa thành băng, mày nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết một con ruồi, vẻ mặt lo lắng nhìn Cung Tiểu Trúc trong lòng.
Qua thật lâu sau, khi Vân Túc đã sắp tuyệt vọng, trên người Cung Tiểu Trúc cuối cùng cũng có biến hóa, băng quanh người đã dần hòa tan, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng trở lại, Vân Túc vội vàng dùng thần thức tra xét trong cơ thể hắn. Quả nhiên, băng trong cơ thể cũng đã bắt đầu tan ra, linh căn từ màu xanh của thủy linh căn trở thành màu chàm của băng linh căn, đây là một dấu hiệu tốt, trong lòng Vân Túc cuối cùng cũng có hy vọng, ánh mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Rốt cuộc, lớp băng trên người Cung Tiểu Trúc cũng tan ra hoàn toàn, cơ thể không còn cứng đờ, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục lại bình thường, linh căn biến thành màu chàm của băng linh căn hoàn toàn. Hắn ưm một tiếng mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ của Vân Túc gọi một tiếng “Vân đại ca”, cảm thấy đan điền trướng đau, thế là liền nói, “Ta sắp đột phá, Vân đại ca.”
“Ta hộ pháp cho ngươi.” Vân Túc nghe xong vội vàng nâng hắn dậy, đặt hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, lui ra sau vài bước, ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Trong cơ thể Cung Tiểu Trúc oành một tiếng, linh lực phá tan tầng chắn, đồng thời tu vi hắn đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ, chân nguyên trong đan điền cấp tốc giảm đi, kinh mạch hội tụ một cỗ linh lực lại lớn thêm một chút.
Trong nháy mắt, băng linh lực tinh khiết trong huyệt động cuồn cuộn như thác lũ, đổ vào cơ thể Cung Tiểu Trúc, trên y phục của hắn cũng hình thành một lớp tinh thể mỏng manh, một cụm băng linh khí trắng xóa lấy Cung Tiểu Trúc làm tâm hình thành một lốc xoáy, một lát sau, lốc xoáy cuối cùng cũng thu nhỏ lại, tận đến lúc biến mất hoàn toàn, độ dày của băng trong huyệt động cũng giảm xuống rất nhiều.
Đợi đến khi chân nguyên trong đan điền được bổ sung hoàn toàn, lúc này Cung Tiểu Trúc mới chú ý tới, thuộc tính linh căn của hắn đã thay đổi, vì thế sau khi mở mắt việc đầu tiên hắn làm chính là đi tới trước mặt Vân Túc, nghi hoặc hỏi, “Vân đại ca, thuộc tính linh căn của ta vì sao lại biến thành băng linh căn rồi?” Thật sự là không khoa học! Ngủ một giấc lúc đứng dậy thuộc tính linh căn đã thay đổi, thật khó tin! Vân Túc thấy hắn bình an vô sự rồi liền yên lòng, y sớm biến Cung Tiểu Trúc sẽ muốn hỏi vấn đề này, thế nên liền giải thích rõ ràng chuyện vừa rồi cho hắn nghe, một chi tiết nhỏ cũng không lược bớt.
Cung Tiểu Trúc lúc này mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy số mệnh của mình thật không tệ, không chỉ bởi giá trị vận khí của bản thân dần dần tăng lên, mà còn nhờ giá trị vận khí của Vân đại ca, lấy được cơ duyên tốt như vậy là điều đương nhiên, quả là không thể tốt hơn, cứ như dệt hoa trên gấm vậy.
Tiếp đó, Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc đi trên con đường vừa rồi, lần này bởi Cung Tiểu Trúc đã là tu sĩ băng linh căn nên cũng không còn sợ hàn khí nơi này nữa, lúc hai người họ đi tới cửa động cũng chỉ tiêu tốn một nửa thời gian khi đi vào.
Hai người chậm rãi bay lên khỏi mặt nước, linh lực bao kín lấy cơ thể không một kẽ hở, cách ly khỏi áp suất của nước, cũng đảm bảo y phục không bị nước làm ướt.
Lúc hai người bay về động, cũng không thấy bóng dáng của Mặc Hoa đâu, vì thế Vân Túc trao đổi với Mặc Hoa qua thức hải, mới biết Mặc Hoa ra ngoài đi săn.
Từ lúc ăn thịt Cung Tiểu Trúc nướng, hắn liền quấn lấy Cung Tiểu Trúc đòi nướng thịt cho hắn ăn. Nếu không thuận theo hắn, hắn liền làm nũng, nước mắt ròng ròng muốn đáng thương bao nhiêu liền đáng thương bấy nhiêu, biến nhỏ cơ thể chỉ to bằng chiếc đũa, bò lên người Cung Tiểu Trúc, nếu ném hắn xuống đất, hắn lại tiếp tục bò lên. Chờ đến khi Vân Túc cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn thêm được nữa, ném hắn ra khỏi động không cho hắn vào, hôm sau hắn sẽ lại tiếp tục quấn lấy Cung Tiểu Trúc.
Thế nên cuối cùng Cung Tiểu Trúc đành thỏa hiệp, dù sao hắn cũng muốn thỉnh thoảng ăn cho đỡ thèm, sau đó Mặc Hoa thường bắt vài con yêu thú trên núi cho Cung Tiểu Trúc nướng.
Cung Tiểu Trúc cắt toàn bộ thịt trên người yêu thú nướng chín đưa cho Vân Túc, sau đó tiếp tục lột da yêu thú lộn lại nướng, Mặc Hoa nhìn thoáng qua thịt trong tay Vân Túc, lại tiếp tục quay đầu nhìn thịt nướng trên lửa, nuốt nước miếng, mắt sáng rực, thật thơm!
Vân Túc xé một miếng thịt nhỏ xuống giả vờ như không có chuyện gì đưa tới bên miệng Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc nhìn thịt bên miệng, há miệng cắn, lầu bầu một tiếng, “Cám ơn.” Sau đó bắt đầu nhai nuốt.
Vân Túc cũng vừa cắn một miếng thịt nhai nhai, vừa nói, “Tiểu Trúc, ngày mai chúng ta lên đi.”
Cung Tiểu Trúc suy xét một lát, cảm thấy ở nơi này đã lâu, nên trở lại rồi, thế nên gật đầu nói, “Được, nghe theo Vân đại ca.” Cảm thấy thịt đã chín liền bỏ xuống, cắt một miếng, còn lại đều cho Mặc Hoa tham ăn, Mặc Hoa ôm thịt nướng cắn đầy miệng đều là mỡ.
Yêu thú Mặc Hoa mang về đều là yêu thú không tệ, cấp bốn, năm, thịt trên người gần như không có tạp chất, cũng còn rất tươi, cảm giác vô cùng không tệ, vị khi nướng chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ: ăn ngon!
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả ngừng tu luyện, Cung Tiểu Trúc củng cố tu vi một chút, mở mắt, đi ra ngoài động, Mặc Hoa khôi phục nguyên hình, đường kính cơ thể màu đỏ đậm bự tới một trượng, dài hơn hai mươi trượng, một đôi cánh bằng thịt che khuất bầu trời, hắn đứng trên đất chờ chủ nhân Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đứng lên lưng mình rồi liền vỗ cánh bay lên cao, cũng hình thành một lớp bảo vệ trên lưng ngăn áp suất không khí.
Chỉ mới thở vài hơi, Mặc Hoa đã bay lên trên vách núi, nhưng hắn cũng chưa dừng lại, mà tiếp tục bay theo một hướng, lại thêm vài lần hít thở nữa, hắn mang Cung Tiểu Trúc và Vân Túc tới gần một tòa thành trấn gần nhất trên núi.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc nhảy xuống khỏi lưng Mặc Hoa, cơ thể Mặc Hoa nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một mỹ nam mặc hồng y theo sau hai người đi tới cửa thành.
Vân Túc nhìn thoáng qua ba chữ lớn “Vạn Duyệt thành” trên cửa thành, lại nhìn hai đội ngũ phía trước đang muốn vào thành, tất cả đều là tu sĩ.
Đây là một thành trấn hỗn tạp cả tu sĩ và phàm nhân, tu sĩ vào thành đi cửa bên trái, hơn nữa cũng phải xếp hàng nộp phí vào thành, phàm nhân đi cửa nhỏ bên phải, không cần nộp phí vào thành, phí vào thành đương nhiên là linh thạch.
Phí vào thành của từng thành trấn lại không giống nhau.
Thủ vệ cửa Vạn Duyệt thành phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có một nam tu đứng đầu đội thủ vệ là Kim Đan sơ kỳ, thu phí vào thành là một nam tu cao gầy, mặc áo giáp, đội mũ giáp, ba người Cung Tiểu Trúc liền xếp vào hàng này.
Rất nhanh sau đó liền tới lượt ba người Cung Tiểu Trúc, nam tu thu phí kia là Trúc Cơ hậu kỳ, nhìn không ra Vân Túc đi đầu có tu vi gì, nên rất khách khí nói, “Vị tiền bối này, phí vào thành mỗi người năm viên linh thạch hạ phẩm.”
Vân Túc gật đầu, giơ tay lên, mười lăm viên linh thạch hạ phẩm bị ném lên bàn, sau đó y kéo Cung Tiểu Trúc vào thành, Mặc Hoa thí điên theo sau.
Sau đó, hai người nắm tay nhau đi vào trong, càng đi vào sâu bên trong, khí lạnh xung quanh lại càng nặng, linh khí băng cũng càng thêm đậm đặc, hai người không thể không tiếp tục dùng linh lực cách ly hàn khí, nhất là Cung Tiểu Trúc, linh lực tiêu hao nhanh chóng, linh lực trên người vận chuyển cũng dần chậm lại.
Vân Túc cảm thấy Cung Tiểu Trúc có điểm khác thường, liền nắm chặt lấy tay hắn, truyền thêm linh lực, áp lực trên người Cung Tiểu Trúc nhất thời giảm đi không ít.
Hai người cũng không dám thả lỏng cảnh giác, phân một luồng thần thức chú ý tới dị động xung quanh, phòng ngừa gặp phải yêu thú tấn công bất ngờ. Đi khoảng độ nửa canh giờ, cuối cùng hai người cũng đi tới cuối thông đạo, nơi này chính là nơi khí lạnh nặng nề nhất.
Cả hai cùng dừng chân, nhìn hồ nước lạnh trước mặt, độ ấm nơi này ngay cả Vân Túc cũng đã có chút chịu không nổi, mà trong hồ nước lạnh thế mà lại không hề kết băng, vẫn là nước hồ bình thường, phẳng lặng, trong veo thấy đáy.
Càng thần kỳ hơn là ở nơi chính giữa hồ có một đóa hoa sen màu trắng như tuyết, từng phiến lá sen có thể nhìn thấy rõ ràng, mềm mại trơn nhẵn, màu sắc đầy đặn, tản ra khí lạnh còn nặng hơn cả xung quanh, hình thành từng lớp mây mù vây quanh.
Đóa hoa sen này chính là Vô Cực Băng Liên chỉ có thể tìm được ở vùng đất cực lạnh, tu sĩ băng linh căn không chỉ có thể dùng trực tiếp, mà còn có thể luyện chế thành dược cap cấp để dùng, nước trong hồ cũng có thể giúp ích cho việc tu luyện của các tu sĩ băng linh căn.
Tuy rằng Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đều không phải là tu sĩ băng linh căn, nhưng bảo vật này nếu mang ra ngoài cũng có thể bán với giá trên trời.
Có điều họ cũng không vì nhìn thấy vật tốt mà thả lỏng cảnh giác, giới tu chân có rất nhiều thiên tài địa bảo sinh trưởng ở nơi đều có yêu thú canh giữ, nơi này nhất định cũng có.
Vì thế, hai người dùng linh lực hình thành phòng ngự quanh người, tầng tầng lớp lớp bảo vệ cơ thể, chậm rãi đi tới gần hồ nước lạnh.
Đột nhiên, hai người cảm thấy có vài luồng gió mạnh thổi đến từ phía hồ nước, đập mạnh vào mặt, vì thế cả hai vội vàng thi triển pháp thuật chống lại công kích, Vân Túc dùng thần thức lướt qua nhìn xung quanh, mới phát hiện có mấy còn thiềm thừ to bằng bàn tay, trong suốt cấp tương tự như yêu thú cấp bốn đang ẩn nấp trong tuyết trắng nhìn họ như hổ rình mồi.
(thiềm thừ: cóc ba chân)
Cung Tiểu Trúc đương nhiên cũng phát hiện ra dấu vết của yêu thú, hắn né tránh công kích của yêu thú, hỏi Vân Túc, “Vân đại ca, kia là thứ gì vậy?” Bộ dạng thật xấu! Có điều lại rất lợi hại, may mà có Vân đại ca ở đây, bằng không hắn không biết phải đối phó với loại yêu thú tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ này ra sao, lại còn nhiều như vậy.
“Loại yêu thú này tên là Vô Sắc thiềm thừ, thường thấy vùng đất cực lạnh, trừ pháp thuật thuộc tính hỏa, tất cả công kích pháp thuật khác đều vô dụng.” Vân Túc nói xong liền dùng phi kiếm pháp khí hạ phẩm đâm về phía một con Vô Sắc thiềm thừ, ý bảo Cung Tiểu Trúc hãy nhìn xem.
Quả nhiên, con Vô Sắc thiềm thừ kia không kịp né tránh liền bị phi kiếm đâm trúng, cơ thể nháy mắt bị chém thành hai phần, một lát sau, cơ thể nó dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được mà nối lại với nhau, tận đến lúc hoàn hảo không một chút hao tổn gì, nhìn không ra dấu vết từng bị thương.
Cung Tiểu Trúc gật đầu ý bảo đã hiểu rõ, né tránh công kích của một con Vô Sắc thiềm thừ, duỗi hai tay ra, lấy hai phù lục Huyền cấp thuộc tính hỏa từ trữ vật giới ra, đưa cho Vân Túc, cười nói, “Vân đại ca, dùng phù lục đi!” Vẻ mặt “Khen ta đi! Khen ta đi mà! Ta rất thông minh phải không!” Bộ dáng vô cùng vênh váo.
Vân Túc cầm lấy, buồn cười, gật đầu mỉm cười nói, “Đi!” Sau đó bắt đầu đối phó với Vô Sắc thiềm thừ xung quanh, không ngừng đi ra từ trong hồ, số lượng càng lúc càng tăng lên.
Vân Túc đối phó với chúng rất thoải mái, mà Cung Tiểu Trúc thì có phần phải cố gắng hết sức, dù sao hắn cũng mới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, thường thường phải dùng tận hai ba lá bùa mới tiêu diệt được một con, vẫn phải có Vân Túc giúp đỡ mới không đến mức quá chật vật.
Trong khoảng thời gian ngắn, đạn lửa, trùy lửa, cầu lửa, lưới lửa và tường lửa, bay lên đầy trời, trong huyệt động là ánh lửa bắn ra bốn phía, ngoài ra còn có tiếng thiềm thừ không ngừng kêu lên thảm thiết, rất nhiều Vô Sắc thiềm thừ bị dính phải công kích pháp thuật thuộc tính hỏa đều hóa thành khí lạnh tiêu tán trong không khí.
Vừa vặn lúc phù lục trong tay hai người dùng hết, Vô Sắc thiềm thừ xung quanh cuối cùng cũng bị tiêu diệt hoàn toàn, Vân Túc dùng thần thức tìm kiếm trong hồ nước, cũng không phát hiện ra thiềm thừ, vì thế nói với Cung Tiểu Trúc, “Tiểu Trúc, một hồi nữa, chúng ta chia nhau ra, ngươi đi hái Vô Cực Băng Liên, ta đi lấy nước hồ, được không?”
Bởi vì Băng Liên và nước hồ là một thể, hái xong Băng Liên, nếu không có vật chứa đặc thù để đựng nước hồ, nước hồ kia sẽ đông lại ngay lập tức, cứng lại giống băng xung quanh. Nếu lấy nước hồ trước mà không hái Băng Liên đặt trong bình chứa đặc thù ngay lập tức cũng không được, nó sẽ hóa thành linh khí ngay lập tức, không còn bóng dáng đâu nữa.
Cung Tiểu Trúc gật đầu nói, “Được, Vân đại ca.” Nói xong lấy một hộp ngọc chuyên dùng để giữ thiên tài địa bảo từ trong trữ vật giới ra đi tới chỗ Băng Liên. Biến linh lực thành hình lưỡi dao cắt gốc, sau đó cẩn thận đặt vào trong hộp ngọc, Vân Túc trong nháy mắt khi hắn hái hoa liền cầm một bình ngọc từ trữ vật giới ra hướng tới chỗ hồ nước, nước hồ liền hóa thành một dòng nước lũ ào ào chảy vào miệng bình.
Cung Tiểu Trúc đậy nắp hộp, đang định bày Tỏa Linh trận, đột nhiên, hắn cảm thấy bên trong có từng hồi chấn động đứt quãng, vì thế lại mở hộp ra, không ngờ vừa mới mở nắp, một vật thể màu trắng nhảy tới chỗ Cung Tiểu Trúc, động tác mau lẹ, không đợi Cung Tiểu Trúc kịp phản ứng, đã nhập vào trong cơ thể hắn.
Trong chớp mắt, cơ thể Cung Tiểu Trúc đông cứng lại, từ trong cơ thể tản mát ra một cỗ khí lạnh cường liệt, bên ngoài cơ thể nhất thời bị lớp băng thật dày bao kín, đồng thời ý thức hắn cũng hoàn toàn biến mất vào giờ khắc này, chuẩn bị ngã xuống đất.
Vân Túc bên kia vừa thu bình ngọc vào trữ vật giới, mắt thấy vật thể màu trắng kia tập kích Cung Tiểu Trúc, lập tức thuấn di, nhưng vẫn không kịp, nhìn thấy cơ thể Cung Tiểu Trúc bị lớp băng bao phủ, sắp ngã xuống đất, kinh hãi, vội vàng ôm hắn vào trong lòng.
Đặt tay nơi tim Cung Tiểu Trúc, dùng linh lực truyền qua lớp băng dày kia muốn đưa vào kinh mạch toàn thân hắn, hòa tan lớp băng trên cơ thể hắn, lại khó mà di chuyển. Lại lấy thần thức tìm kiếm trong cơ thể hắn, phát hiện không chỉ kinh mạch trong cơ thể Cung Tiểu Trúc bị đông cứng mà cả linh căn, đan điền cũng kết thành lớp băng thật dày, cuối cùng y tìm thấy một tinh thể màu trắng lấp lánh ở nơi linh căn Cung Tiểu Trúc.
“Tiểu Trúc –” nhìn thấy tinh thể màu trắng kia, Vân Túc nhíu mày càng chặt, thần sắc lo lắng càng lộ rõ, y có thế nào cũng không thể tưởng tượng được trong đóa Vô Cực Băng Liên kia lại có một khối Băng Phách chi tinh.
Băng Phách chi tinh là thứ cực kỳ hiếm thấy ở vùng đất cực lạnh, do tinh hoa nhật nguyệt ngưng tụ mà thành, thường thường phải trải qua vạn năm mới có thể hình thành được một khối nhỏ, mà khối Băng Phách chi tinh trong cơ thể Cung Tiểu Trúc kia ít nhất đã to bằng một quả trứng gà, có thể thấy khó có được thế nào, ít nhất là phải ngưng tụ hàng vạn năm mới có được.
Băng Phách chi tinh khó có được ở chỗ không phải là ở bất cứ vùng đất cực lạnh nào cũng đều có tinh hoa nhật nguyệt, cũng không phải chỉ cần mỗi tinh hoa nhật nguyệt của vùng đất cực lạnh là có thể ngưng tụ thành Băng Phách chi tinh, thường thường loại chí bảo này một khi bị người biết được sẽ làm cho các đại môn phái tranh đoạt lẫn nhau.
Ai cũng biết rằng băng linh căn là do thủy linh căn biến dị mà thành, uy lực thi triển pháp thuật cũng càng mạnh hơn thủy linh căn mấy lần, tác dụng của Băng Phách chi tinh là chỉ cần một khối Băng Phách chi tinh to bằng một hạt đậu tương là có thể biến dị thuộc tính thủy linh căn nguyên bản của tu sĩ thành băng linh căn.Vân Túc lo lắng ở chỗ, khối Băng Phách chi tinh to bằng một quả trứng gà trong cơ thể Cung Tiểu Trúc đã vượt xa khả năng chịu đựng của một tu sĩ, có thể thất bại trong gang tấc, dẫn đến kinh mạch trướng liệt, linh căn vỡ vụn, không còn cách nào khác, hy vọng duy nhất bây giờ chính là Cung Tiểu Trúc có thể dựa vào chính bản thân hóa hiểm thành an.
Hơn nữa khối Băng Phách chi tinh này có vẻ đã thành tinh, không thì sao có thể nhảy lên người Cung Tiểu Trúc.
Vân Túc ngồi dưới đất, ôm Cung Tiểu Trúc bị hóa thành băng, mày nhíu chặt tới mức có thể kẹp chết một con ruồi, vẻ mặt lo lắng nhìn Cung Tiểu Trúc trong lòng.
Qua thật lâu sau, khi Vân Túc đã sắp tuyệt vọng, trên người Cung Tiểu Trúc cuối cùng cũng có biến hóa, băng quanh người đã dần hòa tan, nhiệt độ cơ thể cũng dần tăng trở lại, Vân Túc vội vàng dùng thần thức tra xét trong cơ thể hắn. Quả nhiên, băng trong cơ thể cũng đã bắt đầu tan ra, linh căn từ màu xanh của thủy linh căn trở thành màu chàm của băng linh căn, đây là một dấu hiệu tốt, trong lòng Vân Túc cuối cùng cũng có hy vọng, ánh mắt cũng lộ ra vẻ vui mừng.
Rốt cuộc, lớp băng trên người Cung Tiểu Trúc cũng tan ra hoàn toàn, cơ thể không còn cứng đờ, nhiệt độ cơ thể cũng khôi phục lại bình thường, linh căn biến thành màu chàm của băng linh căn hoàn toàn. Hắn ưm một tiếng mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt kinh hỉ của Vân Túc gọi một tiếng “Vân đại ca”, cảm thấy đan điền trướng đau, thế là liền nói, “Ta sắp đột phá, Vân đại ca.”
“Ta hộ pháp cho ngươi.” Vân Túc nghe xong vội vàng nâng hắn dậy, đặt hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, lui ra sau vài bước, ngồi bên cạnh nhìn không chớp mắt.
Trong cơ thể Cung Tiểu Trúc oành một tiếng, linh lực phá tan tầng chắn, đồng thời tu vi hắn đột phá đến Trúc Cơ sơ kỳ, chân nguyên trong đan điền cấp tốc giảm đi, kinh mạch hội tụ một cỗ linh lực lại lớn thêm một chút.
Trong nháy mắt, băng linh lực tinh khiết trong huyệt động cuồn cuộn như thác lũ, đổ vào cơ thể Cung Tiểu Trúc, trên y phục của hắn cũng hình thành một lớp tinh thể mỏng manh, một cụm băng linh khí trắng xóa lấy Cung Tiểu Trúc làm tâm hình thành một lốc xoáy, một lát sau, lốc xoáy cuối cùng cũng thu nhỏ lại, tận đến lúc biến mất hoàn toàn, độ dày của băng trong huyệt động cũng giảm xuống rất nhiều.
Đợi đến khi chân nguyên trong đan điền được bổ sung hoàn toàn, lúc này Cung Tiểu Trúc mới chú ý tới, thuộc tính linh căn của hắn đã thay đổi, vì thế sau khi mở mắt việc đầu tiên hắn làm chính là đi tới trước mặt Vân Túc, nghi hoặc hỏi, “Vân đại ca, thuộc tính linh căn của ta vì sao lại biến thành băng linh căn rồi?” Thật sự là không khoa học! Ngủ một giấc lúc đứng dậy thuộc tính linh căn đã thay đổi, thật khó tin! Vân Túc thấy hắn bình an vô sự rồi liền yên lòng, y sớm biến Cung Tiểu Trúc sẽ muốn hỏi vấn đề này, thế nên liền giải thích rõ ràng chuyện vừa rồi cho hắn nghe, một chi tiết nhỏ cũng không lược bớt.
Cung Tiểu Trúc lúc này mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, cảm thấy số mệnh của mình thật không tệ, không chỉ bởi giá trị vận khí của bản thân dần dần tăng lên, mà còn nhờ giá trị vận khí của Vân đại ca, lấy được cơ duyên tốt như vậy là điều đương nhiên, quả là không thể tốt hơn, cứ như dệt hoa trên gấm vậy.
Tiếp đó, Vân Túc kéo Cung Tiểu Trúc đi trên con đường vừa rồi, lần này bởi Cung Tiểu Trúc đã là tu sĩ băng linh căn nên cũng không còn sợ hàn khí nơi này nữa, lúc hai người họ đi tới cửa động cũng chỉ tiêu tốn một nửa thời gian khi đi vào.
Hai người chậm rãi bay lên khỏi mặt nước, linh lực bao kín lấy cơ thể không một kẽ hở, cách ly khỏi áp suất của nước, cũng đảm bảo y phục không bị nước làm ướt.
Lúc hai người bay về động, cũng không thấy bóng dáng của Mặc Hoa đâu, vì thế Vân Túc trao đổi với Mặc Hoa qua thức hải, mới biết Mặc Hoa ra ngoài đi săn.
Từ lúc ăn thịt Cung Tiểu Trúc nướng, hắn liền quấn lấy Cung Tiểu Trúc đòi nướng thịt cho hắn ăn. Nếu không thuận theo hắn, hắn liền làm nũng, nước mắt ròng ròng muốn đáng thương bao nhiêu liền đáng thương bấy nhiêu, biến nhỏ cơ thể chỉ to bằng chiếc đũa, bò lên người Cung Tiểu Trúc, nếu ném hắn xuống đất, hắn lại tiếp tục bò lên. Chờ đến khi Vân Túc cuối cùng cũng không thể kiên nhẫn thêm được nữa, ném hắn ra khỏi động không cho hắn vào, hôm sau hắn sẽ lại tiếp tục quấn lấy Cung Tiểu Trúc.
Thế nên cuối cùng Cung Tiểu Trúc đành thỏa hiệp, dù sao hắn cũng muốn thỉnh thoảng ăn cho đỡ thèm, sau đó Mặc Hoa thường bắt vài con yêu thú trên núi cho Cung Tiểu Trúc nướng.
Cung Tiểu Trúc cắt toàn bộ thịt trên người yêu thú nướng chín đưa cho Vân Túc, sau đó tiếp tục lột da yêu thú lộn lại nướng, Mặc Hoa nhìn thoáng qua thịt trong tay Vân Túc, lại tiếp tục quay đầu nhìn thịt nướng trên lửa, nuốt nước miếng, mắt sáng rực, thật thơm!
Vân Túc xé một miếng thịt nhỏ xuống giả vờ như không có chuyện gì đưa tới bên miệng Cung Tiểu Trúc, Cung Tiểu Trúc nhìn thịt bên miệng, há miệng cắn, lầu bầu một tiếng, “Cám ơn.” Sau đó bắt đầu nhai nuốt.
Vân Túc cũng vừa cắn một miếng thịt nhai nhai, vừa nói, “Tiểu Trúc, ngày mai chúng ta lên đi.”
Cung Tiểu Trúc suy xét một lát, cảm thấy ở nơi này đã lâu, nên trở lại rồi, thế nên gật đầu nói, “Được, nghe theo Vân đại ca.” Cảm thấy thịt đã chín liền bỏ xuống, cắt một miếng, còn lại đều cho Mặc Hoa tham ăn, Mặc Hoa ôm thịt nướng cắn đầy miệng đều là mỡ.
Yêu thú Mặc Hoa mang về đều là yêu thú không tệ, cấp bốn, năm, thịt trên người gần như không có tạp chất, cũng còn rất tươi, cảm giác vô cùng không tệ, vị khi nướng chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ: ăn ngon!
Sáng sớm ngày hôm sau, tất cả ngừng tu luyện, Cung Tiểu Trúc củng cố tu vi một chút, mở mắt, đi ra ngoài động, Mặc Hoa khôi phục nguyên hình, đường kính cơ thể màu đỏ đậm bự tới một trượng, dài hơn hai mươi trượng, một đôi cánh bằng thịt che khuất bầu trời, hắn đứng trên đất chờ chủ nhân Vân Túc và Cung Tiểu Trúc đứng lên lưng mình rồi liền vỗ cánh bay lên cao, cũng hình thành một lớp bảo vệ trên lưng ngăn áp suất không khí.
Chỉ mới thở vài hơi, Mặc Hoa đã bay lên trên vách núi, nhưng hắn cũng chưa dừng lại, mà tiếp tục bay theo một hướng, lại thêm vài lần hít thở nữa, hắn mang Cung Tiểu Trúc và Vân Túc tới gần một tòa thành trấn gần nhất trên núi.
Cung Tiểu Trúc và Vân Túc nhảy xuống khỏi lưng Mặc Hoa, cơ thể Mặc Hoa nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một mỹ nam mặc hồng y theo sau hai người đi tới cửa thành.
Vân Túc nhìn thoáng qua ba chữ lớn “Vạn Duyệt thành” trên cửa thành, lại nhìn hai đội ngũ phía trước đang muốn vào thành, tất cả đều là tu sĩ.
Đây là một thành trấn hỗn tạp cả tu sĩ và phàm nhân, tu sĩ vào thành đi cửa bên trái, hơn nữa cũng phải xếp hàng nộp phí vào thành, phàm nhân đi cửa nhỏ bên phải, không cần nộp phí vào thành, phí vào thành đương nhiên là linh thạch.
Phí vào thành của từng thành trấn lại không giống nhau.
Thủ vệ cửa Vạn Duyệt thành phần lớn đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, có một nam tu đứng đầu đội thủ vệ là Kim Đan sơ kỳ, thu phí vào thành là một nam tu cao gầy, mặc áo giáp, đội mũ giáp, ba người Cung Tiểu Trúc liền xếp vào hàng này.
Rất nhanh sau đó liền tới lượt ba người Cung Tiểu Trúc, nam tu thu phí kia là Trúc Cơ hậu kỳ, nhìn không ra Vân Túc đi đầu có tu vi gì, nên rất khách khí nói, “Vị tiền bối này, phí vào thành mỗi người năm viên linh thạch hạ phẩm.”
Vân Túc gật đầu, giơ tay lên, mười lăm viên linh thạch hạ phẩm bị ném lên bàn, sau đó y kéo Cung Tiểu Trúc vào thành, Mặc Hoa thí điên theo sau.
/138
|