Hỉ Doanh Môn

Chương 15 - Sóng Gió ( Hai )

/607


Kiều Đào vẫn cười, chỉ là trong mắt nhiều hơn mấy phần rét lạnh thấu xương: Nếu nãi nãi nhất định không chịu cho, nô tỳ không thể làm gì khác hơn là đi tháo dỡ gia cụ tới đốt. Nãi nãi, có câu nói, làm người phải giữ lại một đường lui, để ngày sau còn gặp mặt, tiểu thư của chúng ta ở nhà người nhiều năm như vậy, thế nào cũng coi là có duyên, người cần gì phải đuổi tận giết tuyệt? Ta còn nhớ có câu tục ngữ, ninh khi lão đầu tử, bất khi tị thế nhi (*). Hôm nay Tam Tiểu Thư nhà ta không thuận ý, nhưng sau này ai biết vận mệnh của nàng ra sao? Không nói đâu xa, chỉ nói bào huynh (anh ruột) của Tam Tiểu Thư, Đại công tử chúng ta, năm nay mười bốn tuổi, cũng đã thi đậu tú tài, đức hạnh xuất chúng, hắn coi trọng nhất máu mủ tình thân, đối với Tam Tiểu Thư chúng ta cũng có nhiều quan tâm.

(*) Thà rằng ức hiếp một người lớn, không cần ức hiếp một đứa con nít, cho rằng người lớn hiểu biết nhiều, thời gian sống còn lại cũng không nhiều, đối với ức hiếp có thể chịu đựng hoặc thờ ơ, mà con nít thì ngược lại, đứa trẻ bị ức hiếp sau khi trưởng thành sẽ quay lại gây bất lợi.

Uông thị vẫn ngồi bất động, chỉ đưa đẩy mùa đông năm nay gió tuyết quá lớn, khí hậu rét lạnh, than đắt lương thực đắt, trong nhà không có than không có tiền, muốn than không có, muốn mạng thì có một. Ngược lại Ngô Hiền Thanh sợ vợ kia, đã từng đọc sách, biết chút văn chương nghe trong lời nói của Kiều Đào có chút uy hiếp cùng dụ dỗ, vừa giật dây nhi tử Kim Trụ đi lấy than, vừa nhìn Kiều Đào cười làm lành: Bà nương ngu xuẩn này bị dầu heo mê muội, không biết mình đang nói cái gì, cô nương không nên cùng bà ấy so đo.

Uông thị không buông tha, đen mặt, nhìn chằm chằm Ngô Hiền Thanh, thò móng vuốt ra, dường như muốn ăn thịt người. Ngô Hiền Thanh chặn ngang níu lấy cánh tay Uông thị, nhìn bà ta nháy nháy mắt, lớn tiếng kêu Phương nhi: Phương nhi, mau ra đây giúp Kiều Đào tỷ tỷ con lấy than!

Phương nhi nghe tiếng, chạy ra thật nhanh, kéo Kiều Đào đi ra ngoài: Kiều Đào tỷ tỷ, tỷ đi theo ta.

Kiều Đào nhìn Ngô Hiền Thanh phúc thân, cười nói: Sau này nô tỳ nhất định sẽ chuyển đạt với công tử nhà ta về ân tình chiếu cố của Ngô lão gia và nãi nãi đối với Tam Tiểu Thư.

Ngô Hiền Thanh ha ha cười không ngừng, lộ ra vẻ rất thật thà.

Thấy Kiều Đào đi theo Phương nhi đi rồi, Uông thị cũng không kiêng dè Diễm Nhi vẫn còn ở trước mặt, đứng dậy nhéo lỗ tai của Ngô Hiền Thanh: Ông bị tiểu yêu tinh này mê hoặc, không biết phương hướng rồi hay sao?

Ngô Hiền Thanh uốn thắt lưng một cái, linh hoạt né tránh đi, nói: Đừng vội hồ đồ! Nàng nói cũng không sai, hôm nay tình thế không rõ, bà muốn làm loạn một trận, cũng không chừa cho mình chút đường lui! Quên hôm đó thê thảm như thế nào à? Còn muốn bị một lần nữa sao?

Uông thị lý sự: Ông. . . . . .

Ngô Hiền Thanh thay đổi chiêu thức khuôn mặt tươi cười, nắm khuỷu tay Uông thị, dịu dàng an ủi: Nương xấp nhỏ, bà nghe ta nói tỉ mỉ. Trước hết bà cứ cho nàng mấy ngày, nhịn tức mấy ngày, coi như muốn trút giận cũng phải chờ tình hình bên kia ổn định rồi đã. Không nên nghe theo một mình Nhị di nương, kết cục tình hình trong phủ ra sao, chúng ta ai cũng không biết phải không? Không nên chịu khổ chín năm, cuối cùng xôi hỏng bỏng không.

Uông thị liếc mắt nhìn nói: Vậy ông nói phải làm sao? Nha đầu này quả thật là sao chổi! Khi đó ta nói chết sống không nên đâu, ông cứ muốn tiếp lấy.

Ngô Hiền Thanh nhỏ giọng nói: Không phải đã nói mấy ngày này sẽ phái một ma ma tới sao? Cứ cho là người không đến, cũng phải chờ qua năm. Nghe nói Nhị tiểu thư Thái gia mùng mười tháng hai phải xuất giá, đến lúc đó, nếuThái gia phái người tới đón nàng trở về chơi, vậy chúng ta có thể sẽ không giống như trước đây. Nếu sau lần này Thái gia không còn cho người đến hỏi, bà thích làm sao đều được, chỉ cần không xảy ra án mạng là được. Trước tiên phải đối đãi nàng thật tốt.

Uông thị nói: Đối đãi nàng thật tốt? Ông nói ra nhẹ nhàng! Nhị di nương không buông tha chúng ta thì làm thế nào? Chúng ta đã cầm của nàng ta rất nhiều bạc, chẳng lẽ lấy không à? Còn có ca ca ta, còn dựa vào cửa hàng của nàng ta làm việc nuôi sống gia đình đấy.

Ngô Hiền Thanh nói: Nói bà đần, bà còn không tin. Lúc này sao không còn khôn khéo như lúc đối phó Dư ma ma rồi hả? Bà ta nói gì, bà đều đồng ý là được, nơi này trời cao hoàng đế xa, làm sao bà ta biết bà ở đây làm cái gì? Thời khắc mấu chốt động thủ lần nữa. Ta thấy, ngày mai bà dẫn hai nha đầu đi cùng Phỉ nha đầu nói vài lời hay, mời các nàng mừng năm mới cùng chúng ta.

Uông thị liếc mắt: Ta không đi! Muốn đi thì ông đi đi!

Ngô Hiền Thanh nói: Nói ngốc còn bảo không phải ? Hôm nay không thể giống như trước kia, khuê phòng tiểu thư nhà người ta, ta một đại nam nhân có thể tùy tiện vào sao? Bà đi, đi ta liền cho bà đánh một đôi vòng vàng.

Uông thị nghe được có được vòng vàng, mặt mày hớn hở: Ông còn dạy ra tới việc này rồi.

Ta dầu gì cũng là người từng đọc sách. Ngô Hiền Thanh cười, cố làm ra vẻ sờ sờ mấy cọng râu chuột lưa thưa trên cằm, Bà không làm chuyện gì nên cùng ta học nhiều thêm một ít, không cần hễ có chuyện gì đều làm ra ngoài mặt. Sau này, nhớ không cần phát giận lung tung.

Lại không nói Ngô Hiền Thanh dụ dỗ Uông thị tạm thời cùng Minh Phỉ làm thân, phải yên lặng theo dõi biến hóa, ngư ông đắc lợi thu hai đầu như thế nào. Lại nói Phương nhi cùng Kim Trụ dẫn Kiều Đào đi nhĩ phòng (cái chái) phía đông của khố phòng (nhà kho) lấy than, Kiều Đào cười híp mắt nói chuyện cùng hai huynh muội Ngô thị, hai người đều buồn bực không giận nổi.

Kim Trụ chỉ nhỏ hơn Diễm Nhi một tuổi, đã mười lăm tuổi rồi, cũng đến lúc nghị hôn, hắn không giống với vợ chồng Ngô thị, có chút ngu ngơ, bình thường chỉ biết nghe lời của cha nương, đối với những người khác cũng không có nói nhiều. Nói tóm lại, hắn không phải người xấu, nhưng đối với danh hiệu khắc tinh của Minh Phỉ cũng không thích vả lại còn ghét, liên quan đến người của Thái gia cũng không có cảm tình gì. Hắn buồn bực lôi một cái sọt than lớn từ trong nhĩ phòng ra, kéo đến trước mặt của Kiều Đào vừa để xuống liền muốn đi.

Kiều Đào cười nói: Đại Thiếu Gia, không bằng cho đủ một lần rồi thôi, hai người chúng ta cũng không dùng được bao nhiêu, tính đến đầu mùa xuân, chỉ cần sáu sọt than là đủ rồi. Hắc xì, hôm nay thật là lạnh. Nói xong liền hắc hơi một cái.

Kim Trụ sợ chổi lông gà cùng sư tử hống của Uông thị, khó xử nhìn Kiều Đào, thoái thác nói: Bên trong không có bao nhiêu.

Phương nhi đẩy hắn một cái: Ca ca, cho các nàng đi, dù sao đều dùng tiền của người ta mua. Cha nương nơi đó, muội đi nói.

Kim Trụ nhìn Kiều Đào, chỉ thấy Kiều Đào mặc áo nhỏ màu tím váy màu xanh biếc, trên đầu chải song loa kế, cắm hai đóa hoa sơn trà hồng phấn, cười khanh khách đứng ở nơi đó nhìn hắn, mặt phấn, môi hồng răng trắng, chính là quang cảnh ở nông thôn không thấy được. Không kiềm được đỏ mặt, ấp úng nói: Người nào làm người đó chịu, làm ca ca sao để muội muội chịu trách nhiệm? Vùi đầu chạy vào sương phòng một hồi chuyển ra.

Kiều Đào lại để cho Kim Trụ giúp một tay mang toàn bộ mấy sọt than lớn đến ngoài phòng Minh Phỉ, nói mấy câu xuôi tai tâng bốc huynh muội Kim Trụ, lại vào nhà lấy vài viên kẹo cho Phương nhi.

Minh Phỉ biết Phương nhi tới, đang muốn làm mặt dày gọi nàng ở lại chơi, lại nghe bên ngoài một loạt tiếng bước chân vang lên, người đã đi, chỉ đành thở dài, buồn buồn nằm lại trên giường.

Bởi vì đặt than ở bên ngoài sẽ bị người xấu trộm đi, Kiều Đào dang chân thành chữ bát (八), cắn răng chuyển mấy sọt than vào trong phòng, sắp thành một dãy dựa vào góc tường, lau mồ hôi cười: Tiểu thư, mùa đông này không còn sợ lạnh rồi.

Minh Phỉ nhảy xuống giường, chuyển từng tấm khăn cho nàng lau mồ hôi, cười nói: Tỷ vất vả rồi. Bà ta có làm khó dễ với tỷ không?

Kiều Đào vừa nhóm lửa vừa cười: Còn không phải là mấy lời thoại cũ sao. Chỉ là tiểu thư đoán đúng, bà ta thật sự không dám làm gì chúng ta. Chỉ là cái phòng này vốn không lớn, sau khi đặt mấy sọt than này vào càng chật chội, uất ức tiểu thư rồi.

Minh Phỉ cười đến mặt mày cong cong: Trước tiên phải có lớp vải lót bên trong, mới có thể làm căng bề mặt.

Hai người hiểu ngầm cười một tiếng, bỗng nhiên nảy sinh ra một loại cảm giác sống dựa vào nhau.

Ngày hôm sau, quả nhiên Uông thị dẫn theo hai nữ nhi vẻ mặt không được tự nhiên, xách theo hai hộp bánh đậu phộng đến thăm Minh Phỉ. Trên mặt Minh Phỉ cười sáng lạn, trong miệng cũng niềm nở, đón ba người ngồi xuống, rồi để cho Kiều Đào pha trà, lấy hai nắm nho khô Dư ma ma mang tới ra ngoài đãi khách.

Uông thị cười nói: Tam Tiểu Thư hôm nay có sự khác biệt lớn, cũng hiểu được pha trà, chuẩn bị trái cây chiêu đãi khách. Trà cùng hoa quả khô này, đều là từ trong phủ mang tới à?

Minh Phỉ cười nói: Đúng vậy, quả khô này gọi nho khô, nghe nói là từ Tây Vực bên kia tới, rất ngọt. Thẩm cùng hai vị tỷ tỷ nếm thử một chút, nếu thích, ta vẫn còn một chút, đợi lát nữa bảo Kiều Đào gói lại một ít đưa qua.

Diễm Nhi khinh thường hừ một tiếng, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, quan sát quần áo mới, đệm chăn mới, màn trướng mới của Minh Phỉ, vừa ghen tỵ, vừa phẫn hận bất bình, giận dữ vặn rồi lại xoắn tay áo. Phương nhi ôm ly trà trong tay, cúi đầu nhìn mủi chân, không nói tiếng nào. Minh Phỉ mắt lạnh nhìn vẻ mặt xem thường lại mang theo một chút không phục của Uông thị cùng Diễm Nhi, trong lòng không kiềm được buồn cười một trận.

Uông thị không nói lời nào, Minh Phỉ cũng sẽ không nói, trong nhà một mảnh trầm tĩnh, tất cả mọi người có chút lúng túng. Uông thị chỉ đành phải nhắm mắt khơi mào câu chuyện lần nữa, cười nói: Sắp sang năm mới, ta là tới mời hai vị cùng mừng năm mới với chúng ta, không biết hai vị có thể nể mặt không? Kiều Đào tỷ tỷ, tỷ xem như thế nào?

Kiều Đào không khách khí nói: Nãi nãi hỏi sai rồi, nô tỳ là người hầu hạ Tam Tiểu Thư, dĩ nhiên là vâng lệnh của Tam Tiểu Thư. Chuyện này phải do Tam Tiểu Thư làm chủ, nơi nào đến phiên nô tỳ xen vào?

Uông thị cười nói: Ta không phải nghĩ tới Tam Tiểu Thư còn nhỏ không hiểu chuyện, phải nhờ tỷ tỷ làm chủ sao? Ai dè làm đảo lộn thân phận của hai vị. Đều tại ta, tỷ cũng biết, nhà chúng ta không dùng nổi nha đầu như nhà người ta, từ xưa tới nay Tam Tiểu Thư cũng không có ai hầu hạ, giống như những cô nương trong thôn khác, lên núi ra đồng, leo cây đốn củi đều làm quen rồi, trãi qua đoạn thời gian dài, chúng ta đều quên nàng là tiểu thư.

Tiểu nữ oa từ nhỏ bị mình hà hiếp giày vò, sai khiến đánh chửi đã quen, đột nhiên trở nên cao hơn mình một bậc, nếu thật sự lên trời còn chưa tính, không phục cũng phải phục. Nhưng trước mắt vẫn là cái loại tình cảnh đen cũng không ra đen đỏ cũng không ra đỏ này, còn ở trước mặt bà ta bắt tội, phô bày giàu sang chọc tức, bảo bà ta làm sao nhịn xuống cục tức này?


/607

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status