Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 38

/46


Hồng Loan nguýt n Ly một cái rõ dài, hừ lạnh một tiếng, câng câng mặt nói: “Nhẩm tính tuổi tác thì tôi vẫn còn lớn hơn cô đó nha, chẳng qua là hình người của tôi quá đáng yêu đó thôi!”

n Ly nín lặng nhìn Hồng Loan, thằng nhãi này càng ngày càng trơ trẽn rồi.

Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi nhịn không đc liền phì cười, cả hai bước đến nói: “Hai người đừng quậy nữa!”

Khuynh Thành cùng Lam Tố bước vào, tâm trạng mọi người lập tức trở nên nặng nề trông thấy.

“Hoa Mãn Nguyệt, anh có thể nói tỉ mỉ về thân phận của kẻ đó không?” ánh mắt Lam Tố dừng lại trên người Hoa Mãn Nguyệt, trực giác mách bảo cho anh biết những chuyện này không hề đơn giản chút nào.

“Tôi cũng không biết hắn là ai, hắn ký sinh trong người cha rôi, cha tôi hiện giờ sống chết thế nào tôi cũng không biết nữa. Chỉ e là ông đã sớm bị hắn hại từ lâu rồi. Ở chung một thời gian tôi nhận thấy hắn không những có công lực rất cao mà mưu kế cũng thâm sâu khôn lường, lần này chúng ta gặp đối thủ rồi.”

“Tôi cũng nhận thấy công lực của hắn ta vượt trội hơn chúng ta rất nhiều, nếu tôi không phải là một ý niệm thì e rằng cũng không tiếp nổi một trăm chiêu của hắn!”

Diệp Khuynh Thành kinh hãi, công lực của Lam Tố có thể nói là mạnh nhất trong đám người bọn họ, nếu ngay cả anh cũng không tiếp nổi một trăm chiêu của hắn thì lần này bọn họ đúng là gặp rắc rối to rồi.

“Chẳng lẽ không có cách nào đối phó được sao?”

Ánh mắt Lưu Hương Nguyệt Nhi phút chốc sáng lên: “Tôi nghe nói trong rừng Bách độc có con thần thú Chu Tước, nghe nói nó rất mạnh, có thể sẽ có khả năng thắng được kẻ kia chăng?”

Khuynh Thành là người hiện đại nên đương nhiên biết truyền thuyết về thần thú Chu Tước - một trong tứ đại thần thú thượng cổ. Nếu được nó trợ giúp thì không biết chừng bọn họ sẽ thắng cũng nên.

“Lưu Hương có biết rừng Bách Độc ở đâu không? Ta nghe nói nơi ấy đến cả thiên tôn cũng không dám tự tiện đi vào.”

Rừng Bách Độc, tên cũng như bản chất, khắp nơi ẩn chứa vô số trùng độc, thú độc của thần giới. Cho dù là thần tiên công lực cao cỡ mấy vào đó rồi cũng khó có thể đảm bảo toàn mạng đi ra.

Diệp Khuynh Thành nhìn Lam Tố nói: “Lam Tố, Chu Tước có bao nhiêu khả năng có thể đánh thắng được kẻ kia?”

Hoa Mãn Nguyệt nghe vậy vội nháy mắt với Lam Tố, anh còn lạ gì tính Khuynh Thành, nếu cô biết Chu Tước có thể đánh thắng được kẻ kia thì nhất định sẽ mạo hiểm đi tìm.

Lam Tố vờ như không thấy tín hiệu của Hoa MãnNguyệt, anh cười cười nhìn Khuynh Thành nói: “Đúng vậy! Nếu có Chu Tước trợ lực thì dù có là thiên tôn cũng phải nể mặt chúng ta ba phần! Tuy nhiên, Chu Tước chỉ là truyền thuyết, từ trước tới nay chưa từng ai nhìn thấy nó cả, chúng ta cũng không nên nghe lời đồn đãi!” Lam Tố không hề giấu diếm nói, anh luôn cho rằng đã yêu thì nhất định phải tin tưởng và tôn trọng quyết định của đối phương.

Khuynh Thành nhìn Lam Tố mà không khỏi cảm động, cô làm sao không nhận ra Hoa Mãn Nguyệt ra hiệu sau lưng mình chứ.

Hoa Mãn Nguyệt tiu nghỉu cúi đầu, thầm bực mình nguyền rủa: “Gã Lam Tố chết tiệt, muốn chết thì chết một mình đi, cớ sao cứ phải lôi kéo Khuynh Thành của ta dính vào chứ?” Nghĩ là nghĩ vậy nhưng anh cũng cảm thấy không ổn, Lam Tố hiện tại chỉ là một ý niệm, dù anh ta có tiến vào rừng Bách Độc thì cũng chẳng mảy may ảnh hưởng gì cả, vậy chẳng phải chỉ có Khuynh Thành gặp nguy hiểm thôi sao? Hoa Mãn Nguyệt tức tối, hắn ta lại dám đối xử với Khuynh Thành như vậy sao?

Hoa Mãn Nguyệt hậm hực chuyện gì, Lam Tố đương nhiên biết, anh chỉ khẽ ngoảnh sang nhìn Khuynh Thành, ôn tồn nói: “Khuynh Thành...”

“Em biết anh định nói gì rồi! Dù thế nào thì em cũng sẽ đi theo anh!” Khuynh Thành nhìn Lam Tố với ánh mắt kiên định, nhưng dù cô có kiên định đến mấy thì Lam Tố vẫn nhận thấy nét hoang mang trong ánh mắt cô. Anh tin chắc cô cũng giống anh, đã đoán được kẻ ở Cung Thiên Khuyết chính là Thiên tôn tối cao vô thượng.

“Được! Đã vậy thì chúng ta sẽ cùng chiến đấu sát cánh bên nhau!”

Tàn ảnh nháng lên, Lam Tố nhanh chóng biến mất trước mắt Khuynh Thành.

n Ly cùng Hồng Loan không giấu được nét kinh hoàng, kêu lên: “Vương gia...”

Khuynh Thành cho rằng Lam Tố xảy ra chuyện nên cũng lo lắng không thôi. Cô đâu biết rằng Lam Tố đã thu lại ý niệm của mình để phá tan phong ấn của Lạc Nhi năm xưa. Anh muốn bước ra, anh muốn nắm tay cô đi suốt cuộc đời này, cùng cô đối mặt với phong ba bão táp cuộc đời.

Một Lam Tố bằng xương bằng thịt dần thức tỉnh nơi vách núi cao vạn trượng trên đỉnh Tử Cấm, lấp lóe kim quang.

Nếu thiên tôn nhìn thấy cảnh này thì không biết ông ta sẽ vui sướng đến cỡ nào? Bao nhiêu năm trời ông ta bày mưu tính kế để phá phong ấn, không ngờ hôm nay Lam Tố lại tự mình phá vỡ nó bước ra.

Khi đạo kim quang bao quanh Lam Tố nhạt dần rồi tan biến hẳn. Lam Tố nở nụ cười bước tới trước mặt Khuynh Thành như một lời hứa suốt đời ở bên cạnh cô.

“Lam Tố...” Khuynh Thành nhìn Lam Tố càng lúc càng gần mình mà không thể nén nổi cảm giác hạnh phúc trong lòng.

“Khuynh Thành!” Lam Tố nắm lấy tay cô, dù đây không phải lần đầu tiên hai người nắm tay nhau nhưng cảm giác lúc này thật sự rất đặc biệt đối với cả Khuynh Thành lẫn Lam Tố. Anh nở nụ cười tuyệt mỹ nhìn cô, nói: “Bây giờ thì em có thể nuốt chửng anh được rồi đó!”

“Anh không thể nghiêm chỉnh một chút sao?” Khuynh Thành trách yêu.

“Anh thật sự rất nghiêm túc mà!”

“Đáng ghét tệ!” Khuynh Thành thụi cho Lam Tố một cái rồi ngoảng sang bên nói, “Chúng ta bàn tiếp chuyện khi nãy đi!”

Hoa Mãn Nguyệt trầm tư suy nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đi thì chúng ta cùng đi!”

“Đúng! Chúng ta cùng đi! Tôi cũng biết chút ít về rừng Bách Độc, hi vọng có thể giúp được mọi người!”

Hồng Loan cùng n Ly cũng lập tức lên tiếng: “Chúng tôi cũng muốn đi!”

Khuynh Thành biết có muốn ngăn cản cũng không thể ngăn được bọn họ, cô nở nụ cười tươi rói, chìa tay ra nói: “Thế thì tất cả chúng ta cùng nhau đi!”

“Đúng! Kề vai chiến đấu!” mọi người đồng thanh nói.

Lam Tố nét mặt giãn ra, anh mỉm cười nhìn Khuynh Thành rồi chìa tay ra.

Hồng Loan cũng n Ly sững người nhưng cũng nhanh chóng chìa tay ra. Sáu người lần nữa đồng thanh hô vang: “Kề vai chiến đấu!

Sở dĩ Tây Môn Lưu Hương biết về rừng Bách Độc là vì nhà Tây Môn năm xưa đã từng xuất hiện một vị thiên tôn.

Ngày trước thần giới có tất cả ba vị đại thiên tôn của ba nhà - Nam Cung, Đông Phương và Tây Môn. Ba vị đại thiên tôn đương nhiên cũng có phân chia cao thấp. Thiên tôn nhà Tây Môn vì muốn nâng cao công lực và giành nhiều được nguyên liệu để luyện thần khí nên đã đi vào rừng Bách Độc. Tiếc thay, cuộc chiến giữa ba vị thiên tôn chưa bắt đầu thì thiên tôn nhà Tây Môn đã bị trùng độc cắn bị thương, ông ta phải cố hết sức mới có thể trở về được, nhưng cũng chỉ qua được bảy ngày rồi cũng bị độc công tâm mà chết. Từ đó địa vị của nhà Tây Môn trên thần giới mới dần suy giảm.

Cuộc chiến giữa hai thiên tôn nhà Đông Phương cùng Nam vừa mới diễn ra thì có một vị ẩn sĩ xuất hiện, cả hai người đều bỏ mạng dưới tay vị ẩn sĩ này. Thần giới mất đi ba vị đại thiên tôn trở nên hỗn loạn, mất cân bằng. Đúng lúc này thì thiên tôn mới cũng xuất hiện, nhưng do các nhà còn lại không muốn sức mạnh tập trung vào một người nên đều ra tay chấn chỉnh lực lượng của riêng mình. Thiên tôn mới cũng rất nhanh chóng sắp xếp cân bằng, ổn thỏa ba đại gia tộc rồi chuyên tâm luyện công.

Vài triệu năm qua đi, ba đại gia tộc thấy thiên tôn không chuyên tâm cai trị thần giới nên bắt đầu nổi lên giành quyền. Gia tộc Đông Phương bị vây đánh đến suy tàn. Lam Ngạn đã phải cố hết sức thoát khỏi sự truy sát của hai gia tộc còn lại, thay tên đổi họ, chuyên tâm tu luyện, gầy dựng quân đội phản công lại để có được như ngày hôm nay. Nhưng dù có lấy lại được địa vị thì vị trí của nhà Đông Phương cũng vẫn xếp sau hai gia tộc Nam Cung cùng Tây Môn, cho đến khi Lam Tố ra đời, sự giác ngộ của anh giúp cho gia tộc Đông Phương ngày càng nâng cao và do đó mang đến cho anh nhiều nguy hiểm. Không nói tới đại thiên tôn, cả hai gia tộc Tây Môn cùng Nam Cung luôn tìm cách giết chết anh.

Sáu người nhanh chóng phi hành về phía rừng Bách Độc. Khuynh Thành nắm chặt tay Lam Tố, lúc này cô cảm thấy vô cùng căng thẳng.

“Khuynh Thành, em sao thế?” Lam Tố nhận ra sự sợ hãi nơi cô liền lên tiếng hỏi.

“Lam Tố, chúng ta ở bên nhau như vậy thật không dễ dàng gì, em sợ... rất sợ sẽ mất anh!” Khuynh Thành không giấu được tâm trạng lo âu của mình. Hai người đã phải chờ đợi rất lâu để có thể chính thức ở bên nhau như vậy, cô thật sự không muốn có chuyện nguy hiểm xảy ra lúc này.

“Yên tam, có anh ở đây, mọi chuyện sẽ không sao hết!” Lam Tố nắm chặt tay Khuynh Thành, an ủi cô. Thực ra trong lòng anh cũng không dám chắc chắn, chuyến đi này thật sự lành ít dữ nhiều, nhưng mọi người đã nhất trí đi thì anh chỉ có thể làm hết sức của mình mà thôi.

Sáu người xuyên qua các tầng mây dày đặc, vượt qua rất nhiều núi cao mới có thể đến được rừng Bách Độc. Nơi đây cây cối rậm rạp, mặt đất có vô số kỳ hoa dị thảo, chưa vào tới bên trong nhưng Khuynh Thành đã cảm nhận được sự dị thường của rừng Bách Độc.

“Khuynh Thành, sao thế?” Lam Tố khẽ nắm tay cô hỏi.

“Không sao...” Khuynh Thành cũng chưa nhận ra sự dị thường của nơi đây là bắt nguồn từ đâu nên không muốn để mọi người lo lắng.

“Đã thế thì chúng ta cùng vào thôi!” Lam Tố nhìn mọi người nói, sớm hay muộn cũng sẽ vào, là họa hay phúc thì phải vào rồi mới biết được.

“Mọi người chú ý an toàn nhé!” Khuynh Thành dặn dò.

Cả đoàn người kẻ trước người sau tiến vào trong rừng Bách Độc.

Hoa Mãn Nguyệt đăm chiêu nhìn Lưu Hương Nguyệt Nhi, hỏi: “Lưu Hương, em có hối hận không?”

“Hối hận!”

Lưu Hương vừa đáp, mặt Hoa Mãn Nguyệt biến sắc, anh kinh ngạc nhìn cô, thì ra cô đang hối hận sao? Lưu Hương mà anh biết đâu phải dạng người này chứ?

“Nếu em không thể ở bên cạnh anh thì em mới hối hận, nhất định sẽ hối hận đến mức muốn chết cho xong. Nam Cung Triệt, lựa chọn gắn bó với anh là lựa chọn đúng đắn nhất đời em. Dù có phải đi đến chân trời góc bể, dù khó khăn đến mấy thì em vẫn sẽ lựa chọn ở bên anh. Kiếp này không thể sinh cùng ngày thì nguyện chết cùng ngày. Nam Cung Triệt, anh có nguyện ý ở bên cạnh em không?”

Hoa Mãn Nguyệt vô cùng xúc động, anh biết là mình đã không nhìn nhầm người mà, đây mới chính là Lưu Hương của anh. Bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì cũng không thể nào chia cắt được anh cùng Lưu Hương. Tuyệt đối không thể!

“Không thể cùng sinh một ngày, chỉ cầu cùng chết một ngày. Lưu Hương, cảm ơn em. Nếu không có em thì cuộc đời này của anh đã không thể nào có cơ hội biết được tình yêu thì ra lại tuyệt vời đến thế!” Hoa Mãn Nguyệt xúc động ôm chầm lấy Lưu Hương Nguyệt Nhi, âu yếm hôn lên trán cô nói: “Lưu Hương, em có biết tại sao anh lại lấy tên là Hoa Mãn Nguyệt không?”

“Tại sao?” Lưu Hương Nguyệt Nhi ngước đôi mắt to tròn nhìn Hoa Mãn Nguyệt hỏi.

“Thực ra, lúc mới đến tiên giới anh không hề có ý định thay tên đổi họ. Lần đầu tiên gặp em, em hỏi anh tên gì, anh không hiểu vì sao bản thân mình lại nói ra ba chữ này. Trước đây anh thương chơi bời hoa bướm nên thường lấy họ Hoa ra ngoài, còn Mãn Nguyệt nghĩa là từ nay anh sẽ hết lòng yêu thương Lưu Hương Nguyệt Nhi em. Lưu Hương, anh nhất định sẽ dùng hết đời này của anh để yêu thương em!”

Lưu Hương Nguyệt Nhi cảm động ngả người trong lồng ngực rắn chắc của Hoa Mãn Nguyệt, không biết hạnh phúc của bọn họ có thể kéo dài bao lâu đây? Cô đã từ bỏ mọi thứ để được ở bên cạnh anh, nhưng hạnh phúc của bọn họ thật quá mong manh, bao nhiêu khó khăn phía trước cần phải vượt qua, cô không muốn cứ đơn giản như vậy mà chết. Cô còn muốn sinh con cho anh, cả nhà ba người bọn họ còn phải ngao du thiên hạ.

“Lưu Hương, anh không sao, anh tin tưởng nhất định chúng ta sẽ thành công!” Hoa Mãn Nguyệt kiên định nhìn cô nói. Vì cô, anh nhất định sẽ sống thật tốt.

Diệp Khuynh Thành bỗng nhiên cảm thấy phía sau mình thiếu mất hai người, thì ra là Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi còn chưa có đi lên.

“Hai người đừng ở đó nồng nàn nữa, mau đi nhanh thôi! Nơi này nhiều thứ quái đị, chúng ta tốt nhất nên đi gần nhau thì hơn!”

Hoa Mãn Nguyệt cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi nghe Khuynh Thành nói vậy lập tức đi tới nhập bọn. Vừa đi được mấy bước, Lưu Hương Nguyệt Nhi đột ngột kêu lên: “Cái gì thế kia?”

Nhìn theo hướng tay cô, mọi người nhìn thấy cách đó không xa có một đám gì đó đen thui đang bay về phía họ. Diệp Khuynh Thành kinh ngạc, dự cảm không hay ập đến, cô vội la lên: “Mau chạy đi!”

“Là gì thế Khuynh Thành?”

Tuy đối tượng là sinh vật trên thần giới nhưng ngày xưa Khuynh Thành đã từng đọc nhiều sách viết về các sinh vật thượng cổ nên cũng có hiểu biết chút ít.

“Là dơi ăn thịt người!” Loài dơi này chuyên hút máu ăn thịt, nếu bị chúng bao vậy thì thật sự bọn họ có muốn trốn cũng khó lòng rồi.

“Dơi ăn thịt người???” đoàn người giật mình kinh hãi, tuy bọn họ chưa từng nghe đến sinh vật này nhưng chỉ cần nghe tên thôi cũng đủ hiểu mọi chuyện rồi chứ chưa cần tới nhìn bộ dáng đen thui, đôi mắt đỏ như máu hăm he nhìn bọn họ.

“Tuyệt đối không thể chúng đuổi kịp, nếu không thì chúng ta chỉ có cách xả thân xác cho chúng xơi mà thôi!”

Đoàn người kinh hãi, vội tăng tốc bay đi, thân xác bọn họ đâu có dễ gì mà tu luyện được như ngày hôm nay chứ? Đoàn người vừa phi hành vừa cố gắng phát ra luồng khí lưu mạnh mẽ nhất có thể để tạo thanh thế, tránh những tiểu yêu tới gây rối mà làm hỏng chuyện.

Đàn dơi ăn thịt người vẫn không ngừng truy đuổi, tuyệt không hề có chút nản chí hay ý định bỏ cuộc nào. Con dơi đầu đàn với kích thước khổng lồ trông rất hùng dũng, đôi mắt đỏ máu của nó tràn ngập khát máu.

“Tăng tốc! Nhất định phải đuổi kịp bọn chúng. Lấy kim đan của chúng, ăn máu thịt của chúng thì công lực của chúng ta sẽ tăng tiến gấp bội!” nói rồi nó dẫn đầu đàn dơi tăng tốc đuổi theo.

“Đàn ông là phần của ta! Phần còn lại các ngươi cứ tự mình hưởng thụ!” Con dơi đầu đàn lần nữa hét lên. Sở dĩ nó bám riết không tha là vì nó nhận ra luồng khí lưu phi thường của Lam Tố, có thể ăn thịt một kẻ như vậy, công lực của nó nhất định sẽ tăng thêm mấy phần! Nó nhất định phải liều, thành công rồi thì tộc nhà Dơi từ nay chính thức sẽ ở dưới quyền sai khiến của nó.

“Đại ca quyết ý ăn thịt hắn sao?” một con dơi nhóc bay đến cạnh con dơi đầu đàn hỏi.

“Hỏi thừa! Ông đương nhiên phải xơi tái nó rồi. Xơi được nó thì công lực của ông nhất định sẽ tăng gấp bội, họ nhà dơi còn ai có thể là đối thủ của ông nữa chứ?” dơi đại ca phớt lờ nói.

“Nhưng hình như công lực của hắn rất cao!”

Đại ca dơi trợn mắt nhìn con dơi nhóc con, tức giận mắng: “Đồ ngu! Nếu không phải nó có công lực cao thì ông đây ăn thịt nó để làm gì hả?”

Dơi nhóc con hình như đã hiểu ra vấn đề, nó đực mặt cười ngớ ngẩn: “Kể cũng phải, đại ca thật thông minh.”

“Chỉ nói vớ vẩn, không thông minh thì sao có thể làm đại ca của các ngươi được?!” nói về trí thông mình thì đây quả nhiên là niềm tự hào của dơi đại ca. Họ nhà dơi làm gì có ai thông minh hơn nó nữa chứ?

“Lát nữa tất cả các ngươi vây đánh bọn còn lại!”

“Đã rõ, đại ca!” dơi nhóc con hào hứng đáp nhưng nó rất nhanh chóng cảm thấy có điều gì đó không ổn, vội hỏi: “Vậy còn đại ca? Đại ca sẽ làm gì?”

Đại ca dơi tạt cho nó một chưởng vào đầu, lớn tiếng mắng: “Đồ ngu! Đồ thộn! Đần thối! Ta đương nhiên là sẽ đi ăn cái thằng có công lực cao nhất ấy rồi! Lần sau ngươi cong dám xía vào chuyện của ta xem ngươi có toàn thây được không. Ngươi là đại ca hay ta là đại ca hả?”

Dơi nhóc con câm như thóc, nó chẳng qua chỉ là quan tâm tới đại ca thôi mà. Nó ấm ức nói: “Đương nhiên đại ca là đại ca rồi!”

Đàn dơi ăn thịt người truy đuổi bọn Diệp Khuynh Thành cũng đã được bảy ngày đường.

“Đại ca, bọn người kia cũng thật là giỏi chịu đựng!”

“Chạy à? Ta không tin là không thể bắt kịp bọn họ!” Công lực của đàn dơi thật sự không cao nhưng nếu về phi hành thì cho dù là thần tiên cũng không thể so kịp được, bây giờ bọn chúng chỉ cần kéo dài thời gian, chờ đoàn người Diệp Khuynh Thành kiệt sức là có thể vây bắt rồi. Dơi đại ca nghĩ rồi cười khoái trá.

Dơi nhóc con dường như nghĩ ra điều gì đó, mắt nó sáng lên, nói: “Đại ca, đệ có cách này!”

“Là cách gì, mau nói đi!”

“Nếu chúng ta cứ bám theo sau bọn chúng thế này thì chưa biết phải đuổi tới bao giờ, chi bằng chúng ta chuyển hướng bay, sau đó nhân lúc bọn chúng không phòng bị mà ập tới khiến bọn chúng không kịp trở tay.”

Dơi đại ca trầm tư một hồi rồi tạt thêm một chưởng lên đầu dơi nhóc con nói: “Đồ ngu! Đồ đần! Ngươi có cách vì sao không nói sớm hả? Để cả đám phi hành suốt bảy ngày bảy đêm, ngươi cho chúng ta là mình đồng da sắt hay sao hả?”

Dơi nhóc con ấm ức, tâm trạng buồn bực, vì sao nó hiến kế mà cũng bị mắng chứ?

“Đại ca, vậy có phải bây giờ chúng ta làm theo cách đệ nói không?”

“Lắm lời, còn không mau truyền lệnh đi!”

Đoàn người Diệp Khuynh Thành bị đàn dơi quái thai truy đuổi, chạy đến nghẹt thở mà cũng không sao cắt đuôi được.

“Lam Tố, sao tốc độ của bọn chúng lại nhanh quá vậy?” Khuynh Thành thật sự không thể nào hiểu nổi, chẳng phải chỉ là yêu thú bình thường thôi sao? Sao lại có tốc độ đáng sợ như vậy chứ? Đã bảy ngày bảy đêm rồi, nếu còn tiếp tục như vậy thì sớm muộn bọn họ cũng thành thức ăn cho chúng quá.

“Khuynh Thành, tuy chúng chỉ là yêu thú bình thường nhưng cũng là sinh vật của thần giới. Nơi chúng sống đây lại là rừng Bách tập trung tinh hoa của thiên địa, việc tu luyện đương nhiên sẽ có nhiều lợi thế hơn hẳn yêu thú ở những nơi khác.”

Hồng Loan đang bay bỗng hưng phấn kêu lên: “Bọn chúng đổi hướng bay rồi!”

Mọi người nghe vậy lập tức quay đầu nhìn lại, quả nhiên đàn dơi đã xoay người chuyển hướng bay. Cả đám thở phào nhẹ nhõm, giảm tốc độ phi hành.

Hoa Mãn Nguyệt nắm chặt tay Lưu Hương Nguyệt Nhi, mồ hôi chảy ròng trên gương mặt tuấn tú. Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng không khá hơn, chạy liền mấy ngày đêm, bản thân cô cũng sắp không chịu nổi nữa rồi.

Lam Tố cùng Khuynh Thành đi ở hàng đầu, anh dịu dàng nắm lấy tay Khuynh Thành hỏi: “Khuynh Thành, em thấy thế nào rồi?”

Khuynh Thành là người có công lực thấp nhất ở đây, bảy ngày phi hành liên tục khiến cô tiêu hao rất nhiều nội lực, sắc mặt tái nhợt, lấm tấm mồ hôi.

“Em không sao, anh yên tâm đi!” cô lau mồ hôi trên trán, mỉm cười nhìn anh nói.

Lam Tố khẽ ôm cô vào lòng, nói với cả đoàn: “Phi hành qua ngọn núi trước mặt, chúng ta dừng chân nghỉ ngơi một chút!”

Mọi người gật đầu tán thành, đây là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy áp lực căng thẳng đến vậy, đây mới chỉ là khởi đầu, ai biết trong rừng này còn ẩn chứa những loại nguy cơ nào nữa cơ chứ?

Đoàn người tiếp tục phi hành được một lúc thì bắt gặp một hồ nhỏ, cả đoàn người dừng lại nghỉ ngơi.

Nước trong hồ trong đến nỗi có thể nhìn thấy từng đàn có nhỏ bơi lội dưới đáy. Lam Tố thấy Khuynh Thành mặt đầy mồ hôi liền bước tới gần hồ, xé một mảnh vạt áo thấm nước, vắt khô rồi đưa cho Khuynh Thành.

“Khuynh Thành, em lau mồ hôi đi!”

Thấy Lam Tố chu đáo như vậy, Khuynh Thành cảm động vô cùng, cô cầm lấy mảnh vải, mỉm cười rồi lau mồ hôi cho anh trước rồi mới lau cho mình.

n Ly ở cạnh nhìn thấy hai người chăm sóc cho nhau như vậy không khỏi vui mừng trong lòng. Tuy nhiên, một nỗi buồn vô cớ cũng đồng thời xuất hiện, cô cúi đầu, níu một cành cây đang đung đưa trước mặt. Trái phải là hai cặp tình nhân đang tình qua ý lại, ở giữa chỉ còn có cô cùng Hồng Loan dựa lưng vào nhau. n Ly thầm cảm thấy may mắn vì Hồng Loan đi cùng, nếu không thì mọi chuyện sẽ rất phiền phức.

Khuynh Thành dường như cũng nhận thấy tâm trạng của n Ly, tình yêu đâu dễ gì nói quên là quên ngay được. Nhưng là tình yêu của cô với Lam Tố không dễ gì mới có được, cô không thể không trân trọng những tháng ngày bên cạnh anh được.

Khuynh Thành nghĩ rồi đưa bình nước cho Lam Tố nói: “Anh đến chỗ n Ly đi!”

Lam Tố đương nhiện cũng đã sớm nhận ra tâm tư của n Ly, anh khẽ chạm vào má Khuynh Thành nói: “Em uống trước đi, hết rồi anh sẽ múc nữa!”

Khuynh Thành cũng không từ chối, đúng là cô đang cảm thấy rất khát. Cô cầm bình nước tu một hơi, uống xong thì thấy Lam Tố đang tròn mắt, ngớ người nhìn mình không khỏi nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sao? Em đẹp quá khiến anh ngơ ngẩn hả?”

Lam Tố bật cười, nói: “Đẹp! Rất đẹp! Khuynh Thành của anh thật sự rất đáng yêu, rất khác người. Anh thật sự càng ngày càng yêu thích em!” Lam Tố thật sự rất thích tính cách cởi mở, thẳng thắng của Khuynh Thành. Anh nhận lấy bình nước từ tay Khuynh Thành, mỉm cười rồi quay người đi lấy nước.

Lam Tố vừa xuống tới cạnh hồ thì thấy hàng ngàn con cá đủ màu sắc tập trung lại thành một bầy cạnh hồ. Con cá đầu đàn có màu đỏ tươi, nó thấy Lam Tố bước đến liền tỏ ra lo lắng, nhanh chóng lùi lại, đàn cá phía sau thấy vậy cũng vội bơi tản ra.

“Cá ơi, các ngươi thấy sợ ta hay sao?” Lam Tố khó hiểu nhìn bầy cá hỏi.

Con cá màu đỏ cố gắng bơi xa hết sức có thể, cảm thấy khoảng cách an toàn rồi mới ngẩng đầu lên nói: “Chúng tôi có thể không sợ ông sao?”

Lam Tố bỗng cảm thấy kỳ quái, anh trước nay đâu làm gì chúng chứ? Huống chi anh cũng đã giấu kín khí lưu của mình rồi mà, bọn chúng cần gì phải sợ hãi như vậy chứ?

“Tại sao các ngươi lại sợ ta?”

“Ngay cả thiên tôn còn phải sợ ông, chúng tôi không sợ ông sao được?”

Thiên tôn? Thiên tôn cũng sợ anh sao? Lam Tố cười, nếu ông ta sợ anh thì anh việc gì phải chạy tới nơi này tìm Chu Tước chứ?

“Cá ơi, ngươi nói gì vậy, ngươi phải biết thiên tôn là nhân vật gì, ông ấy sao có thể sợ ta được chứ?”

“Không! Ông ấy sợ ông, rất sợ!” giọng con cá cao lên rõ rệt.

“Thế thì ngươi thử nói xem vì sao ông ấy lại sợ ta?” Lam Tố cảm thấy con cá đỏ nhỏ này hết sức thú vị.

“Thiên tôn sợ ông… sợ ông sau này sẽ lợi hại hơn ông ta, sẽ tranh mất vị trí thiên tôn của ông ta!”

Lam Tố bật cười, cái lý do này thật sự quá viển vông rồi, anh phải lợi hại đến cỡ nào mới có thể tranh mất vị trí thiên tôn của ông ta chứ? Con cá này cũng thật biết nói đùa.

Con cá đỏ nhìn vẻ mặt Lam Tố, biết ngay anh không tin lời nó, vẻ không phục nói: “Ông không tin tôi sao?”

“Ngươi cho rằng ta nên tin sao?”

“Hừ! Vậy thì tôi sẽ cho ông thấy…” nói rồi nó lặn xuống, để lại trên mặt hồ những gợn sóng lan xa, một huyễn tượng nhanh chóng xuất hiện.

Những con cá khác cũng lượn lờ trong huyễn tượng, tiếp đó… huyễn tượng biến mất. Một con cá đỏ khác bơi đến cạnh con cá đỏ nhỏ, gắt ầm lên: “Không phải đã dặn ngươi không được nói năng linh tinh rồi sao? Sao ngươi không nghe hả?”

Lam Tố lúc này vẫn còn chưa biết con cá đỏ này chính là cá tiên tri trong truyền thuyết. Con cá đỏ nhỏ linh lực còn yếu nên chỉ có thể tiên tri những việc có hạn, trong khi con cá đỏ vừa bơi tới này có linh lực rất mạnh, nó có thể biết được cả chuyện kiếp trước, kiếp này cũng như kiếp sau của bất cứ người nào. Nhưng thiên cơ không thể tiết lộ, chúng không thể nói ra những điều mình tiên đoán được để tránh gây rối loạn vận mệnh của con người cũng như thần tiên. Tuy nhiên, trong những trường hợp hệ trọng, chúng có thể hóa thành người để nói ra lời tiên tri của mình.

“Cô, cháu không nói linh tinh. Thiên tôn là kẻ tiểu nhân bỉ ổi, ông ta nhất định sẽ giết người này, ông ta thậm chí đã bắt cha của người này để uy hiếp mà!” con cá nhỏ không nén được bức xức.

Con cá đỏ nhỏ này tuổi đời còn nhỏ nên không có nhiều kinh nghiệm sống, những điều nó ghét thì nhất định sẽ nói ra, thiên tôn là một kẻ tiểu nhân, làm việc thích dùng thủ đoạn, chứng kiến những hành động của ông ta nó đương nhiên sẽ không tài nào nén được phẫn nộ.

Sự bức xức của con cá nhỏ khiến cho Lam Tố xưa nay vốn là người điềm tĩnh cũng phải kích động, tàn ảnh nháng lên, anh đã đến bên cạnh con cá nhỏ, hỏi: “Ngươi nói cái gì? Thiên tôn cưỡng chế cha ta sao?”

“Nếu ông không tin thì cứ bảo cô của tôi cho ông xem lại huyễn tượng.”

Con cá đỏ lớn đương nhiên không cho Lam Tố coi huyễn tượng rồi, nó lắc đầu, bất lực nói: “Rất xin lỗi thượng tiên, thằng cháu dại dột của tôi đầu óc có chút không minh mẫn, ăn nói với vẩn, mong thượng tiên lượng thứ, đừng trách tội cháu tôi.”

Lam Tố nhìn ánh mắt hấp háy của con cá đỏ lớn, biết ngay là nó đang nói dối. Lẽ nào những điều con cá nhỏ kia nói là sự thật? Nếu vậy thì cah anh nhất định đã gặp chuyện gì rồi, nhưng là thiên tôn bắt cha anh để làm gì cơ chứ? Chẳng phải từ lâu ông ta đã không còn quản chuyện của thần giới rồi nữa hay sao?

“Tôi nói thật mà, tôi không nói dối ông đâu. Bà cô tôi xưa nay tính tình vẫn lạnh lùng như vậy, chỉ hám tiền bạc mà thôi.”

Diệp Khuynh Thành ở trên đợi, thấy Lam Tố đã đi lâu rồi mà chưa quay lại cảm thấy rất lo lắng. Cô đứng dậy nói với Hồng Loan: “Ta đi xem Lam Tố thế nào rồi!”

“Đi đi, đi đi! Tôi biết hai người lại muốn lén đi ăn tình yêu mà!” Hồng Loan vô tư nói nhưng Diệp Khuynh Thành lại ngượng đến đỏ cả mặt. Thằng oắt con này lại dám vô tư nói ra những chuyện như thế sao.

“Coi chừng ta vặt trụi lông ngươi biến ngươi thành con chim trần truồng bây giờ!” Khuynh Thành làm động tác vặt lông dọa cho Hồng Loan rùng mình, nó quay người lao vào lòng n Ly, rất khéo dụi ngay vào ngực cô.

n Ly vội đẩy nó ra, quát lớn: “Thằng ranh con! Người thì bé tẹo mà cứ vờ vịt đụng chạm người ta. Đồ yêu râu xanh!”

Hồng Loan ngớ ra, cứng lưỡi, sao nó lại biến thành yêu râu xanh chứ? Nó ngây thơ cười với n Ly: “Tôi nhiều nhất chỉ có thể là con chim râu xanh thôi!”

“Chim râu xanh hay yêu râu xanh cũng như nhau cả, đều là râu xanh!” n Ly gào lên.

Hồng Loan thấy n Ly tức giận gào lên, ngỡ là mình đã chọc tức cô, nó chững lại, nghẹo cổ đi tới cạnh cô nói: “Tôi không cố ý thật mà!”

Nhìn bộ dáng của Hồng Loan, n Ly lập tức tỉnh táo trở lại. Cô sao vậy chứ? Đang yên đang lành lại tính toán với Hồng Loan! n Ly… ngươi thật là, sao có thể ghen tị đến mờ mắt như vậy được chứ? Chẳng phải ngươi vẫn luôn mong vương gia cùng Khuynh Thành được hạnh phúc đó sao? n Ly tự dằn vặt mình một hồi lâu rồi mới nắm lấy tay Hồng Loan nói: “Ta không giận ngươi đâu. Ta…”

Hồng Loan chớp chớp mắt, ỏn ẻn nói: “Nếu không giận tôi thì cô giận ai?”

n Ly tức giận, sớm biết thế này thì cô cũng chẳng cần giải thích với nó còn hơn. Chẳng lẽ bây giờ lại nói với nó là cô đang ghen với Khuynh Thành?

“Ta… ta không giận ai cả! Ta chỉ là hơi căng thẳng một chút thôi!”

“Thế sao?” Hồng Loan nghi hoặc hỏi lại.

n Ly không trả lời nó nữa, cô chăm chú nhìn về hướng Lam Tố đi khi nãy, tự hỏi vì sao lâu như vậy rồi mà vương gia còn chưa đi lên?

Khuynh Thành lúc này cũng đã đi gần tới hồ nước, thấy Lam Tố đứng đó thì thở phào nhẹ nhõm.

“Lam Tố!”

“Khuynh Thành! Sao em lại tới đây?”

“Em thấy anh đi lâu quá không về nên đến xem thế nào.”

Lam Tố kéo cô lại gần nói: “Thú vị thật, anh vừa gặp một con cá tiên tri!” nói rồi chỉ vào một con cá màu đỏ dưới hồ, “Nó đấy!”

“Cá tiên tri?”

“Là loài cá có thể biết được quá khứ, đoán được tương lai! Em không tin thì hỏi nó mà xem!”

Khuynh Thành nhìn con cá xinh xắn nói: “Cá ơi, ngươi biết được quá khứ, đoán được tương lai thật sao?”

Con cá nhỏ uốn lượn cái đuôi, tự hào nói: “Đương nhiên là thật, tôi lại nói dối cô hay sao?”

“Thế ta hỏi ngươi, ta từ đâu đến?”

Con cá nhỏ nhìn chằm chằm Khuynh Thành một lúc rồi nói: “Cô rất lạ, tôi không thể nhìn được cô từ đâu tới…”

Khuynh Thành cười lớn rồi quay qua Lam Tố: “Lam Tố, làm gì có cá tiên tri. Nó chỉ là một con cá nhỏ nghịch ngợm mà thôi!”

Lam Tố cười cười với con cá rồi nói: “Thôi, ngươi nên theo cô ngươi về đi, ta phải đi đây.”

Con cá nhỏ hừ lạnh một tiếng: “Ông không tin tôi thì sớm muộn cũng ăn quả đắng đấy!”

“Đừng quậy nữa, mau theo cô đi về!” con cá đỏ lớn giục giã.

Con cá nhỏ miễn cưỡng rời đi. Nó thật sự không muốn nhìn thấy kẻ ác làm càn mà vẫn nhởn nhơ không bị trừng trị, nó không hiểu tại sao cô của nó lại có thái độ lạnh lùng như vậy. Đã là người có khả năng tiên tri thì thấy người gặp nguy nên báo cho họ chứ, nếu không thì tiên tri để làm gì? Tạm gác chuyện này, những người này không có nó chỉ dẫn thì việc ra khỏi rừng Bách độc e là chuyện không tưởng.

“Cô ơi, cháu không hiểu tại sao cô lại làm như thế?” con cá nhỏ nhìn con cá to, vẻ bất mãn lên tiếng hỏi.

“Hồng Nhi, chuyện gì không liên quan đến chúng ta thì con cứ nhắm mắt cho qua thì hơn.” Bà ta cũng không phải là không muốn giúp đỡ Lam Tố, nhưng nếu người trong tộc tiết lộ thiên cơ thì tộc cá tiên tri sẽ gặp phải đại họa diệt vong mất. Thiên tôn làm sao có thể tha cho bọn họ được chứ?

“Tại sao cô lại làm thế chứ? Cô thừa biết chuyện này sẽ làm hại toàn bộ thần giới mà, chúng ta không thể ích kỷ như vậy được!”

“Ta chẳng hơi sức đâu mà ôm rơm rặm bụng, ta cũng chẳng phải là người vĩ đại. Ta chỉ biết rằng nếu chúng ta giúp đỡ người đó thì cả tộc Hồng Ngư chúng ta sẽ bị diệt vong!”

Con cá nhỏ nghe vậy chỉ cười nhạt, có lẽ chỉ mình bà cô của nó là tin lời lão thiên tôn chết tiệt ấy. Hạng tiểu nhân như ông ta mà cũng có thể tin được sao? Nó nhìn cô mình một cái rồi quyết định không tranh luận nữa, có nói thêm cũng vô ích!

“Cháu xin lỗi cô, lẽ ra cháu không nên nói thế, cháu biết cô làm vậy cũng chỉ là lo lắng cho tộc Hồng Ngư thôi!”

Thấy con cá nhỏ không đối đầu với mình nữa, con cá đỏ lớn cảm thấy vui vui.

Lam Tố cùng Khuynh Thành lúc này cũng đã trở lại chỗ nghỉ chân.

Hồng Loan thấy hai người quay lại, lập tức chạy đến hỏi: “Khuynh Thành! Hai người đi đâu mà lâu thế?”

“Gặp phải con cá tiên tri nên tốn nhiều thời gian.”

“Cá tiên tri?” Hoa Mãn Nguyệt nhíu mày hỏi lại, “Nó nói những gì với hai người?”

“Chỉ là một con cá vô vị thôi, nó đi về rồi!” Khuynh Thành cười nói.

“Gì chứ? Cô để nó đi rồi? Khuynh Thành, cô có biết là nó có thể đoán được tương lai không?” Hoa Mãn Nguyệt không thể không hét lên, nếu bọn họ có được sự trợ giúp của con cá tiên tri kia thì cơ hội sống sót trong rừng Bách Độc sẽ cao hơn rất nhiều.

“Có cá tiên tri thật sao? Nó có thể biết được quá khứ, tiên đoán được tương lai thật?”

“Tất nhiên là có rồi, rất hiếm người có thể gặp được cá tiên tri. Nó nói những gì với hai người?” Hoa Mãn Nguyệt hồi hộp nhìn Khuynh Thành cùng Lam Tố.

Lam Tố thấy vẻ mặt mong chờ của Hoa Mãn Nguyệt mà không khỏi sửng sốt, “Lẽ nào nó nói thật sao?”

“Nó nói những gì?”

“Nó nói thiên tôn sợ tôi, còn nói ông ta đã bắt cha tôi để uy hiếp tôi sau này!”

“Thiên tôn?” Hoa Mãn Nguyệt nhíu mày, miệng lẩm bẩm, “Lẽ nào là người ấy?”

“Là ai vậy?” Khuynh Thành tò mò hỏi.

“Là người chúng ta đã gặp và đối đầu lúc trước.”

Khuynh Thành giật mình kinh ngạc: “Hoa Mãn Nguyệt, anh nói hắn… hắn là thiên tôn?”

“Xét công lực thì có khả năng lắm!”

“Xin lỗi, Lam Tố! Nếu em biết có cá tiên tri thật thì đã không chọc nó bỏ đi rồi.”

Lam Tố nhìn cô trìu mến nói: “Ngốc ạ, chuyện đó đâu thể trách gì em, ngay cả anh cũng không tin mà!”

“Nhưng nếu đúng như nó nói, cha anh đã bị thiên tôn bắt đi thì chúng ta phải làm như thế nào?”

Lam Tố bất giác nắm chặt tay. Đúng thế! Nếu cha anh bị thiên tôn bắt đi rồi thì anh phải làm gì đây?

“Trước mắt chúng ta chỉ có thể đi tìm thần thú Chu Tước, các việc khác, chờ ra ngoài gặp được thiên tôn rồi tính sau!” Lam Tố trấn tĩnh nói.

“Đúng vậy! Hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể làm vậy thôi!”

Khuynh Thành nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Đã thế thì chúng ta tiếp tục lên đường thôi!” Bọn họ nhất định phải nhanh chóng tìm ra Chu Tước rồi nhanh chóng trở về phân định cao thấp với thiên tôn. Nghe đồn Chu Tước sống ở sâu trong rừng Bách Độc, vị trí hiện tại của bọn họ chỉ mới là vùng rìa ngoài mà thôi.

Hoa Mãn Nguyệt vẫn đang suy nghĩ về cá tiên tri, nếu có cơ hội gặp lại nó thì mọi chuyện cũng trở nên dễ xử lý hơn hẳn. Ít ra thì anh cũng có thể hỏi nó tình hình của cha anh, rồi người kia liệu có phải là thiên tôn thật không? Bọn họ phải làm cách nào mới có thể chiến thắng được ông ta?

Lưu Hương Nguyệt Nhi nhìn Hoa Mãn Nguyệt, hỏi: “Anh đang nghĩ tới cá tiên tri sao?”

“Không nghĩ sao được, một cơ hội tốt như thế mà…”

“Đã đành là thế! Nhưng muốn gặp được cá tiên tri còn phải tùy duyên, anh đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Hoa Mãn Nguyệt buồn bà cúi đầu, đúng vậy, có nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì nữa đâu, con cá đó cũng đi mất rồi. Hoa Mãn Nguyệt không muốn để Lưu Hương Nguyệt Nhi phải lo lắng nên rất nhanh đã ổn định lại tâm trạng, mỉm cười với cô.

Khuynh Thành nhìn Lam Tố rồi lại nhìn Hoa Mãn Nguyệt, nội tâm không tránh khỏi tự trách. Nếu không phải tại cô trêu chọc thì con cá tiên tri đó cũng không bỏ đi, có thể bọn họ sẽ hỏi được gì đó hữu ích từ nó chăng? Quan trọng nhất là chuyện cha của Lam Tố, nếu ông thật sự đã rơi vào tay thiên tôn thì bọn họ phải làm gì bây giờ?

Cả đoàn đang phi hành thì n Ly đột ngột hét lên rồi lập tức ngã nhào xuống đất.

“n Ly!”

Hồng Loan kêu lên the thé rồi phi như bay đến định kéo n Ly lại nhưng cái thứ dài ngoằng như xúc tu kia lại cuốn lấy n Ly với tốc độ nhanh hơn cả, nó lôi cô xuống đất với tốc độ nhanh nhất khiến n Ly không thể phản kháng được.

“n Ly, mau tóm lấy tay tôi!” Hồng Loan vừa bay tới vừa hét lên.

Khuynh Thành ngoảnh lại nhìn rồi cũng nhanh chóng phi thân tới. Lam Tố cũng nhanh chóng phản ứng, đang yên đang lành tại sao lại xuất hiện thứ chết tiệt kia?

Khuynh Thành nắm chặt Tử thanh bảo kiếm trong tay, làn kiếm quang lóe sáng, một chất lỏng màu xanh đen, keo dính phụt ra. Chất keo dính này rơi xuống đâu thì nơi đấy cỏ cây khô héo, độc vô cùng. Khuynh Thành kinh hãi, cô chưa bao giờ thấy thứ độc nào lợi hại như vậy.

“Mọi người cẩn thận, tuyệt đối không được để chất keo dính ấy văng trúng người!” nói rồi Tử thanh bảo kiếm lần nữa vung lên chém thẳng vào đám xúc tu, đám xúc tu bị đau lập tức buông n Ly ra.

Mặt đất đang yên lành bỗng nứt ra vô số khe sâu, những xúc tu dài ngoằng từ dưới đất tua tủa vươn lên hướng tới chân Khuynh Thành.

“Lưu Hương Nguyệt Nhi, cô có biết những thứ chết tiệt này là gì không?” Khuynh Thành vừa chém đám xúc tu vừa lớn tiếng hỏi.

“Tôi có từng nghe lão tổ tông nói, chúng là Biến Địa Thủ, một khi chúng đã xác định mục tiêu thì sẽ không dễ dàng gì buông tha, trừ khi…”

“Trừ khi như thế nào?”

“Trừ khi chúng được ăn thịt người, nếu không thì chỉ cần mục tiêu còn ở trong rừng Bách Độc chúng sẽ bám theo không rời. Chắc là bọn chúng đang đi tìm thức ăn, ngẫu nhiên vớ ngay được n Ly…”

Lam Tố phi thân đến ôm lấy Khuynh Thành, cả hai bay lên cao. Đám xúc tu cũng tua tủa vươn lên theo, nhất loạt hướng tới Lam Tố cùng Khuynh Thành tấn công.

“Lam Tố, cẩn thận!” Khuynh Thành đang được Lam Tố ôm chặt, cô cau mày, vung kiếm chặt đứt đám xúc tu phía sau lưng anh.

“Bọn khốn kiếp đáng chết!” Khuynh Thành hét lên, bọn xúc tu này thật sự phiền toái, cho dù cô có chém thế nào thì chúng từ trong lòng đất cũng không ngừng vươn lên bao vây lấy hai người.

Đoàn người bị đám xúc tu bao vây không thể thoát thân. Đúng lúc này thì đàn dơi mà bọn họ nghĩ là đã bỏ đi từ lâu lại theo một hướng khác bay đến.

Từ phía xa, con dơi nhóc con đã nhìn thấy mọi việc, nó kinh hãi kêu lên: “Đại ca! Gay rồi đại ca!”

“Đồ ngu! Ngươi la hét cái gì thế hả?”

“Đại ca, bọn người tu chân sắp bị ăn thịt tới nơi rồi!”

Dơi đại ca nghe vậy không khỏi cau mày, “Gì hả? Có kẻ dám tranh ăn với ta? Nó chán sống rồi hay sao?”

“Đám đó là Đại Biến Thủ, khó nhằn lắm đại ca!”

“Biến Địa Thủ?” dơi đại ca cau mày, chuyện này thật sự đau đầu. Nhưng những kẻ tu chân kia là con mồi của nó, nếu để kẻ khác cướp mất thì nó còn mặt mũi nào mà ở lại rừng Bách Độc nữa chứ?

“Mặc kệ biến địa biến thiên! Tiêu diệt chúng luôn đi! Thứ mà ông đây đã ngắm thì không đứa nào có thể cướp đi!”

“Nhưng… đại ca!”

“Nói đi!”

“Đại ca… quyết định đánh thật sao?”

“Nói vớ vẩn!”

“Nhưng mà đại ca…”

“Không nhưng nhị gì hết, mau đi đi, mau lên!”

Biến Địa Thủ tuy độc nhưng so với dơi ăn thịt người thì chỉ là đồ trẻ con, bộ da bền chắc của dơi không hề sợ độc tố của chúng, cho nên Biến Địa Thủ cơ bản không phải là mối nguy hại đối với loài dơi. Tuy nhiên thì cũng không nên chủ động gây chuyện với Biến Địa Thủ, vì loài này một khi đã dây vào thì sẽ dây dưa không dứt, ở trong rừng Bách Độc này thì dưới đất chính là lãnh địa của Biến Địa Thủ.

Khuynh Thành nhìn đàn dơi ăn thịt người rầm rập bay đến mà không khỏi kinh hãi, lẽ nào bọn họ thật sự phải bỏ mạng ở đây sao?

“Chết tiệt!” Hồng Loan cáu kỉnh chửi mắng.

Lam Tố nắm chặt bàn tay Khuynh Thành, lúc này anh cũng cảm thấy có chút căng thẳng, nặng nề.

“Khuynh Thành, chúng ta có sống nổi hay không thì còn phải trông chờ vào trận này!”

Khuynh Thành nhìn anh mỉm cười nói: “Có anh ở bên cạnh, em tuyệt đối không sợ gì hết!” Chẳng qua chỉ là vài trăm con dơi ăn thịt người thôi mà, cùng lắm thì bị chúng xơi tái thân xác, chỉ cần có Lam Tố ở bên thì cô không sợ hãi gì cả. Huống chi, chưa đánh thì làm sao biết bọn họ không thể thắng chứ?

Hoa Mãn Nguyệt bất giác nắm chặt tay Lưu Hương Nguyệt Nhi, hai người im lặng nhìn nhau không nói gì nhưng lại có thể hiểu được tất cả những gì đối phương muốn nói.

“n Ly, tại sao cô lại trêu vào lũ khốn ấy?”

n Ly cũng rất muốn biết đáp án, cô cũng không hiểu mình dây vào bọn Biến Địa Thủ này lúc nào nữa.

Trên trời, đàn dơi đen kịt hùng hổ bay đến. Đoàn người Khuynh Thành không có cách gì là đành phải cố gắng chém hết bọn xúc tua phía dưới để có cơ hội mà thoát thân. Biến Địa Thủ quả không ngoa với cái tên của nó, những xúc tu tủa tủa mọc lên vô cùng vô tận, dù bọn Khuynh Thành có chém cỡ nào thì cũng không sao chém hết được.

“Lam Tố, chúng ta phải làm gì bây giờ?” nhìn đàn dơi ăn thịt mỗi lúc một gần hơn mà Khuynh Thành không khỏi lo lắng cùng căng thẳng. Cô cố gắng tập trung tinh thần suy nghĩ rồi đột ngột ngoài khỏi vòng tay Lam Tố, lao thẳng vào đám Biến Địa Thủ phía dưới.

“Khuynh Thành!” Lam Tố kinh hãi kêu lên, cô đang định làm gì thế kia?

“Khuynh Thành! Quay lại, quay lại đi!”

“Đừng lo cho em, hãy xem em này!” Khuynh Thành tự tin nhìn Lam Tố, khóe miệng giương thành nụ cười mỉm. Biến Địa Thủ à? Hừ! Để xem lúc cô chặt đứt bản mệnh rồi bọn chúng có còn hung hăng được nữa không!

Từ lúc n Ly bị tóm đến giờ Khuynh Thành quá căng thẳng nên không chú ý, khi nãy tĩnh tâm nghĩ lại thì Biến Địa Thủ cũng chỉ là một loài linh thể, đã là linh thể thì cũng có bản mệnh của mình. Cô không dám khẳng định chắc chắn nhưng cũng có thể tự tin đến sáu bảy phần, trong tình huống này thì chỉ có cách đánh liều một phen mà thôi.

Khuynh Thành nâng Tử thanh bảo kiếm chém liên tục lên mặt đất, những cơn địa chấn lập tức xuất hiện rồi lan ra, đất cát văng bắn tứ tung, trên mặt đất hình thành một khe lớn. Tàn ảnh nháng lên, Khuynh Thành lao thẳng xuống khe nứt vừa mới tạo ra. Mặt đất im ắng trở lại.

“Khuynh Thành!!!” Lam Tố hét lớn, mọi chuyện xảy ra quá nhanh nên anh kịp phản ứng trước những hành động của Khuynh Thành.

Khuynh Thành lúc này đang phi hành xuống sâu trong lòng đất, cô nghe thấy tiếng gọi đau xót của Lam Tố mà tự tin thêm bội phần. Đúng vậy! Vì Lam Tố của cô, cô nhất định phải nhanh chóng giải quyết đám Biến Địa Thủ này!

Linh thể của Biến Địa Thủ không ngờ một người tu chân nhỏ bé của thần giới lại tìm được mình, nó sợ hãi tháo chạy. Nhưng Khuynh Thành làm sao có thể buông tha cho nó được, nếu bây giờ không trừ bỏ thì ai biết sau này nó sẽ chui ra từ đâu nữa chứ, cho nên, nhổ cỏ thì phải nhổ tận gốc, hôm nay cô nhất định phải diệt sạch đám Địa Biến Thủ này.

Linh thể của Biến Địa Thủ là do nguyên khí trong trời đất hội tụ mà thành, linh lực của nó rất lợi hại, nếu như Khuynh Thành ăn vào thì công lực sẽ tăng gấp mấy lần, thậm chí có thể đột phá lên cấp Kiếm đế.

Khuynh Thành nghĩ đến Lam Tố, sát khí toàn thân phút chốc lan tỏa ra khắp lòng đất khiến Biến Địa Thủ kinh hãi đến quên cả chạy trốn, nó đứng đó, nhìn chằm chằm vào Khuynh Thành.

“Cuối cùng thì ta cũng tìm được linh thể của ngươi!”

Biến Địa Thủ giật mình bừng tỉnh nhưng khi nó định quay người bỏ chạy thì đã quá muộn rồi.

Linh thể của Biến Địa Thủ thực chất là quả cầu pha lê có chứa một vật trông na ná như bạch tuộc.

“Hừ! Ta xem hôm nay ngươi chạy đâu cho thoát!” Tử thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành vung lên, một nhát đâm thẳng vào linh thể của Biến Địa Thủ.

Từ quả cầu pha lê, vật trông giống hình dáng con bạch tuộc phút chốc chuyển sang màu đỏ lửa, vô số xúc tu màu đỏ phóng ra, nhanh như chớp lao vào Khuynh Thành.

“Một kẻ như ngươi mà cũng muốn giết được ta sao?” Biến Địa Thủ đương nhiên rất sợ hãi sát khí trên người Khuynh Thành, nhưng nếu nó nói ra thì chẳng phải là đề cao đối thủ, hạ thấp bản thân quá rồi sao?

“Tiếp chiêu của ta đây!” những xúc tu đỏ thẫm theo tiếng gió rít gào như những mũi kiếm sắc nhọn lao thẳng vào Khuynh Thành.

Khuôn mặt đẹp lạnh lùng của Khuynh Thành hiện lên nụ cười quái dị, tàn ảnh nháng lên nhanh chóng tránh được đám xúc tu ấy. Một xúc tu bất ngờ quật trúng lưng Khuynh Thành, lực đạo mạnh đến nỗi khiến Khuynh Thành phải nuốt vội một ngụm máu tươi trong miệng, phải biết rằng nếu Biến Địa Thủ mà nhìn thấy máu tươi thì càng trở nên hung hãn hơn bao giờ hết.

“Ha ha ha, con ranh… Không ngờ ngươi lại dễ dàng trúng trưởng như vậy, ngươi còn bản lĩnh gì nữa không?” mặt Biến Địa Thủ câng câng, đắc ý nhìn Khuynh Thành nằm trên mặt đất. Trên đời này làm gì có mấy người có thể chịu nổi đòn của nó chứ? Tuy nó cũng có chút tiêng tiếc khi phải giết Khuynh Thành nhưng là cứ nghĩ đến ăn thịt cô, công lực nó sẽ tăng nhanh gấp bội, nó lại hưng phấn không thôi.

Khuynh Thành nằm bất động khiến Biến Địa Thủ kinh ngạc, vừa rồi nó mới chỉ dùng chín phần lực đạo, lẽ ra cô ta không thể chết nhanh như vậy mới đúng chứ? Lẽ nào nó tính toán sai rồi sao?

Biến Địa Thủ nghĩ nghĩ rồi vươn một cái xúc tu tới thăm dò trên người Khuynh Thành. Không thấy hơi thở, cô ta thật sự đã chết? Lẽ nào lục phủ ngũ tạng của cô ta bị mình đánh nát rồi? Cũng không phải là không có khả năng này.

Biến Địa Thủ nghĩ rồi vươn một xúc tu đỏ thắm cuốn lấy Khuynh Thành nâng lên cao, há miệng rõ to định nuốt chửng luôn cả thân xác cô. Điều nó không ngờ được là đúng lúc này, thân xác tưởng như đã chết của Khuynh Thành lại lập tức sống dậy, lực đạo mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Chuyện này là thế nào? Linh thể của Biến Địa Thủ còn chưa kịp phản ứng thì Khuynh Thành cùng Tử thanh bảo kiếm đã hòa làm một, nhanh chóng lao thẳng vào linh thể của nó.

Một tiếng nổ vang trời, mặt đất lần nữa rung động kịch liệt rồi nứt ra một cái hố to. Một linh thể to lớn từ từ dâng lên khỏi mặt đất, phát ra ánh sáng yếu ớt. Tiếp đó, Khuynh Thành một thân hồng y bay ra khỏi linh thể.

“Khuynh Thành!!!” Lam Tố không chút chần chứ lao về phía Khuynh Thành.

Mọi người vui mừng đến nỗi quên cả đàn dơi ăn thịt phía sau.

“Khuynh Thành, không sao chứ?”

“Anh cho là thế nào?” Khuynh Thành tinh nghịch nhướn mày nhìn Lam Tố, cô không muốn anh phải lo lắng, một đòn khi nãy của Biến Địa Thủ suýt nữa thì đã lấy mạng cô, cả người cô bây giờ vẫn còn đau nhức.

Khuynh Thành đưa tay tóm lấy quả cầu linh châu pha lê linh thể của Biến Địa Thủ. Cô nhìn đàn dơi ăn thịt đang tới gần mà không khỏi kinh hãi: “Mọi người muốn chết hay sao mà còn đứng ngẩn ra đấy hả?”

Đoàn người giật mình, lập tức phi hành chạy trốn. Tuy Khuynh Thành giả vờ như không có chuyện gì nhưng Lam Tố vẫn nhận ra cô bị nội thương, anh lập tức bế ngang người cô, vừa phi hành vừa vận khí điều tức cho cô.

“Lam Tố, anh mau đặt em xuống, như thế này sẽ rất nguy hiểm cho cả hai!”

Lam Tố nhìn cô dịu dàng nói: “Vì anh mà em không ngại sống chết, chỉ bị bầy dơi này cắn mấy phát thì có đáng gì chứ?” Lam Tố vận khí điều trị cho Khuynh Thành mới phát hiện ra nội thương của cô thật sự rất nặng.

“Khuynh Thành! Anh nhất định sẽ không để em bị thương tổn thêm nữa. Vì anh mà em đã mệt mỏi nhiều rồi, những tháng ngày tiếp theo hãy để anh bảo vệ em, được không?”

Khuynh Thành cảm nhận được tình cảm sâu sắc trong ánh mắt của Lam Tố, lòng hạnh phúc vô cùng, bây giờ cho dù có phải chết thì cô cũng cảm thấy rất mãn nguyện.

“Lam Tố! Em yêu anh!” cô choàng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần mình rồi hôn lên nhẹ lên môi anh.

“Khuynh Thành! Anh cũng yêu em!”

Lam Tố cảm thấy trái tim mình đập loạn nhịp, anh ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Em hãy chịu nghỉ ngơi, ngủ một giấc được không?”

“Không! Em muốn ngắm anh như thế này cho đến khi chúng ta bình an vô sự rời khỏi nơi đây!” Khuynh Thành cũng biết bản thân mình lúc này không thể giúp gì được cho mọi người nên chỉ có thể cố gắng không làm vướng chân Lam Tố mà thôi,

“Ngoan, nghe lời anh! Vì anh, em nhất định phải sống thật khỏe mạnh…” nói rồi anh điểm huyệt ngủ của Khuynh Thành, cô dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lam Tố đặt Khuynh Thành vào trong xuyến không gian của mình, chỉ cần ở trong đó thì cô không chỉ điều dưỡng được nội thương mà còn rất an toàn nữa, chỉ cần một ngày anh còn sống thì không ai có thể làm hại được Khuynh Thành của anh ca!

Đúng lúc này thì Lam Tố chợt thấy nhói đau sau lưng. Khốn thật! Bọn dơi hút máu đáng ghét đã đuổi kịp bọn họ rồi, chúng lại dám nhân lúc anh không để ý mà xẻ thịt anh sao?

“Các ngươi muốn chết?” tay Lam Tố nắm chặt lại thành quyền.

Con dơi cắn Lam Tố cũng chẳng phải con dơi nhãi nào mà chính là con dơi đại ca.

“Hừ! Ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn đứng đó cho ta xơi thì ta còn có thể cân nhắc tha cho linh hồn ngươi một con đường sống. Nếu không thì… hi hi… ngươi chắc cũng đoán ra rồi đó!”

Lam Tố giận sôi, nếu không giết con yêu thú khốn kiếp này thì anh thật có lỗi với máu thịt đã mất của mình. Ánh mắt sắc lạnh của Lam Tố phóng ra sát khí bức người, hai bàn tay tập trung nội lực, một quyền nhanh chóng táng thẳng vào con dơi đại ca.

“Đại ca! Cẩn thận!” con dơi nhóc con kêu rít lên, nó liều mình xông đến đánh bay con dơi đại ca sang một bên, dùng thân mình hứng luôn một quyền của Lam Tố. Một quyền của Lam Tố mạnh đến cỡ nào chứ?

“Đồ ngu! Đồ thộn! Đần thối! Ai bảo ngươi chắn cho ta hả?” Dơi đại ca tức giận mắng chửi, tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng nó thật sự cảm động vì hành động vừa rồi của dơi nhóc con.

“Đại… đại ca…” Dơi nhóc con bị thương rất nặng, nó thoi thóp nắm trên mặt đất.

“Đại ca, lẽ nào tiểu đệ… lại làm sai rồi sao?”

“Đúng thế, không những sai mà thật sự rất… rất sai lầm! Đại ca của ngươi là ai cơ chứ? Đại ca này lại cần ngươi bảo vệ hay sao? Ngươi nghe đây: ngươi tốt nhất là gắng mà sống cho tốt, nếu không… ta sẽ không làm đại ca của ngươi nữa…” tuy mắng nhiếc thô bạo nhưng thực ra dơi đại ca lại rất tình nghĩa. Nếu có ngày dơi nhóc con chết thật thì chắc chắn nó sẽ cảm thấy rất trống vắng.

Đôi mắt đỏ máu của nó ngước lên nhìn Lam Tố, gằn giọng: “Ngươi dám làm bị thương anh em ta?”

Dơi đại ca gào lên, nó vỗ đôi cánh cứng như thép lao vào Lam Tố.

“Xông lến! Giết hết bọn chúng! Ăn thịt hết bọn chúng cho ta!”

Lam Tố thấy vậy cũng lớn tiếng nói: “Mọi người mau chạy đi! Bọn chúng đông quá, chúng ta cơ bản không thể đánh lại được!”

Dù cho đoàn người có công lực cao đến cỡ nào đi nữa cũng không thể là đối thủ của bầy dơi đông nghị này. Huống chi bọn chúng vốn là yêu thú trong rừng Bách Độc, công lực thật sự cao hơn yêu thú bên ngoài rất nhiều, nếu đánh giáp lá cà thì khác gì lấy trứng chọi đá, tự mua lấy cái chết chứ!

“Định chạy sao? Đừng hòng!” dơi đại ca gào lên, ánh mắt nó đầy thèm khát nhìn về Lam Tố.

“Hôm nay ta nhất định phải xẻ thịt nhà ngươi ăn sạch không chừa một mảnh!”

Lam Tố hừ lạnh, định ăn thịt anh? Nó không xem lại nó là thứ gì chứ? Tàn ảnh nháng lên, hai Lam Tố đột ngột xuất hiện trước mặt dơi đại ca.

Dơi đại ca biến sắc: “Ngươi… ngươi có thể phân thân?”

Lam Tố biết đây là cuộc chiến sống còn, bọn họ có thoát được hay không thì còn phải xem vào vận may rồi.

Hắc ảnh nháng lên, trước mặt Lam Tố bây giờ là hai con dơi đại ca giống hệt nhau.

“Thế nào? Ngươi sợ rồi sao?” dơi đại ca vênh mặt, đắc ý nhìn Lam Tố.

Lam Tố có chút sửng sốt, anh thật sự không ngờ được con dơi này lại còn biết thuật phân thân. Còn không chờ Lam Tố xuất chiêu, hai con dơi đã nhanh chóng lao vào anh.

“Ngươi muốn chết?” Lam Tố rút thanh trường kiếm nhằm vào cổ hai con dơi chém tới.

Con dơi quái dị lập tức há miệng ngậm chặt lưỡi kiếm, bộ móng sắc nhọn vươn tới ngực Lam Tố. Lam Tố nhanh chóng lùi lại nhưng vẫn bị cào xước mấy đường.

“Ngươi đáng chết!”

Lam Tố hét lớn, bất chấp vết thương đang chảy máu, tiếp tục tấn công con dơi đại ca. Anh thật sự không ngờ con dơi này lại có sức phòng ngự lớn đến vậy, giao đấu một hồi mà vẫn không thể làm được gì nó.

Hồng Loan cùng cặp đôi Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương Nguyệt Nhi đều đã bị thư

/46

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status