Hiểu Hiểu đặt hộp đựng lên bàn ăn, lúc quay đầu nhìn Cảnh Táp thì khuôn mặt xinh đẹp nay đã được bao phủ bởi một tầng sương lạnh, đôi mắt như hồ nước trong vắt sâu hoắm đang từ từ kết băng.
Cảnh Táp giật mình hoảng hốt, suýt nữa thì tim nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng giơ hai tay xin hàng: “Thật thà sẽ được khoan hồng! Tớ tự thú!”
An Hủy chẳng hiểu chuyện gì cả, tầm mắt cứ chuyển qua chuyển lại trên hai người, bầu không khí đang không được ổn, không dính vào là tốt nhất.
“Hiểu Hiểu, tớ đi tắm trước, hai cậu… có chuyện gì thì từ từ nói.” Trên người và tóc cô toàn bơ, quyết định tắm rửa sạch sẽ trước đã.
Tiếc nhất là đã phí mất hộp bánh dâu, thế là lại thầm chửi rủa Kế Hiếu Nam trong bụng một thôi một hồi.
Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Cảnh Táp dò xét, “Nói đi!” Giọng nói cô lại rất bình tĩnh, giống như nước sông chảy xuôi.
Lòng Cảnh Táp cũng lạnh băng, càng bình tĩnh thì càng cho thấy Hiểu Hiểu rất tức giận.
Cảnh Táp lo lắng nuốt nước miếng, chầm chậm nói: “Thật ra thì Đặng cục đã biết sự tồn tại của cậu từ vụ Khoái cảm giết người rồi.”
“Sao ông ấy biết được?”
Huấn luyện viên đặc cảnh là bạn tốt cho ba Hiểu Hiểu lúc còn sống, sĩ quan huấn luyện võ thuật tiền nhiệm của đội đặc công Báo đen đã đề cử, nhờ được ông ấy bảo đảm, trên lý lịch chỉ viết rằng cô tốt nghiệp ở đại học Maryland, Mỹ, không nhắc tới chuyện Hiểu Hiểu từng nhậm chức ở FBI tới một chữ.
Ở Báo đen, chỉ có Bạch Lộ và bác sĩ Trương biết quá khứ của cô. Vì cha của Bạch Lộ là sĩ quan huấn luyện võ thuật tiền nhiệm của đội đặc công, còn bác sĩ Trương là bác sĩ tâm lý mà hai cha con họ đã sắp xếp cho Hiểu Hiểu.
“Nhờ đàn anh của tớ. Anh ấy đi Mỹ huấn luyện thì gặp người của FBI, chẳng phải lúc đó chưa phá được án à, thế nên anh ấy đi gặp người của FBI để xin lời khuyên…”
Hiểu Hiểu biết việc thân phận của mình bị lộ chỉ vì ngẫu nghiên.
Không chỉ không nói, Cảnh Táp còn nghĩ biện pháp giấu diếm nữa.
Hiểu Hiểu tin lời Cảnh Táp, nếu không thì người ngoài cửa chẳng đợi lúc này mới đến.
“Thế hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Đối mặt với sự chất vấn của Hiểu Hiểu, Cảnh Táp có vẻ rất luống cuống, cô liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, “Hiểu Hiểu, cậu xem kìa… Đàn anh của tớ vẫn còn ở ngoài cửa, không thì cậu cho anh ấy vào nhà trước đi.”
Chuyện này, để cho anh ấy nói với Hiểu Hiểu thì tốt hơn.
“Có anh ta thì không có tớ!” Không thể dùng bất kỳ lời năn nỉ nào trước mặt cô.
Cảnh Táp nhăn nhó thảm thiết, nói: “Anh ấy là đàn anh, cũng là cấp trên của tớ nữa.”
“Chẳng có quan hệ gì với tớ cả!” Hiểu Hiểu lạnh lùng đáp.
Tuy đặc công và hình cảnh đều là cảnh sát hình sự nhưng không chung ngành, cô không cần phải lấy lòng người chẳng liên quan.
Cảnh Táp biết rõ tính bạn, lòng sốt ruột, chạy tới cửa, đưa mắt nhìn qua mắt mèo, mong rằng Tào Chấn đã đi rồi, để cô được bình an qua khỏi đêm nay.
Rốt cuộc, Tào Chấn vẫn còn, đang dựa vào tường chờ đợi một cách rất ung dung, chẳng hề có tí ngượng ngùng khó chịu khi bị chặn ngoài cửa. Xem ra anh rất có lòng tin dành cho Cảnh Táp, tin chắc rằng cô có thể thuyết phục Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu, trước tiên tớ nhắc nhở cậu, người đàn anh này của tớ nổi tiếng cố chấp, cậu không chịu, ảnh chờ bao lâu cũng được. Anh ấy có biệt danh là Vua nằm vùng, để bắt một hung thủ, anh ấy từng ngồi chờ trong nhà dân suốt ba tháng, không hề rời đi. Trừ khi cậu không định ra ngoài thì chắc chắn anh ấy sẽ không rời đâu.”
Ôm cây đợi thỏ là tuyệt kỹ của Tào Chấn.
Hiểu Hiểu không muốn nghĩ tới, thế nhưng cũng chẳng thể để một người đàn ông đứng trước cửa nhà mình không chịu đi như vậy được.
Như vừa nghĩ thông, cô đưa tay, mở cửa.
Tào Chấn không ngờ lại nhanh như vậy, tỏ ra rất kinh ngạc, nhìn Cảnh Táp tán thưởng.
Anh là tuýp đàn ông Đông Bắc điển hình, cao to, khỏe mạnh, da hơi đen, có lẽ vì hay ra ngoài nên bị rám nắng. Ngũ quan góc cạnh, trông rất anh tuấn khôi khô, khuôn mặt có vẻ thoải mái nhẹ nhàng, đầy học thức, không nghĩ lại làm nghề cảnh sát. Nụ cười của Tào Chấn thuộc nhóm những thứ chói mắt nhất, mặt mũi hiền lành, cười lên lại trông như phật Di Lặc, thế nhưng trong mắt lại vô tình để lộ tinh quang khiến người khác không dám xem thường. Tất cả những điều trên tổ hợp thành một kiểu khí chất rất phức tạp.
“Cô Đoan Mộc …” Anh tươi cười, đứng nghiêm như quân nhân.
“Tôi không muốn nghe những lời vô ích!” Hiểu Hiểu cắt lời, trên mặt tỏ ra lạnh lùng, muốn đẩy người khác ra xa ngàn dặm.
Điều chẳng ảnh hưởng gì tới nụ cười của Tào Chấn. Anh đứng ở cửa, cũng chả xin được vào, nói thẳng: “Thị cục công an muốn chính thức mời cô làm cố vấn cho tổ phân tích tội phạm, cũng xin trao tặng chức Cảnh đốc cấp một.”
Cảnh đốc cấp một được coi là cấp chánh xử (* Một cấp bậc hành chính trong cán bộ Trung Quốc), cục trưởng cục công anh của một huyện cũng chỉ tới Cảnh đốc cấp một mà thôi.
“Tôi từ chối!” Hiểu Hiểu kiên quyết, chẳng hề có chút động lòng.
Tào Chấn không hề tức giận, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời, “Vậy chúng ta đổi cách nhé, cô Đoan Mộc có thể nói điều kiện của mình cho tôi.”
Hiểu Hiểu cười nhạt, “Nếu tôi nói 20 vạn một vụ thì sao?”
Cảnh Táp ở sau hít một hơi lạnh, đúng là được voi đòi tiên. Số tiền treo thưởng của nhiều vụ không cao vậy đâu.
Tào Chấn hơi sửng sốt, nụ cười ở khóe miệng nhạt dần, nhíu mày nhìn Hiểu Hiểu. Nếu không biết sự tích của cô thì anh khó mà tưởng tượng rằng cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp thoạt nhìn trông vẫn còn ở tuổi vị thành niên lại là tổ trưởng tổ phân tích tội phạm trẻ tuổi nhất của FBI. Thế nhưng cảnh sát hiểu rõ đạo lý không được nhìn mặt mà bắt hình dong hơn bất cứ ai, lý lịch của cô đã chứng minh tất cả.
Hai mắt Tào Chấn tối sầm, điều kiện này nằm ngoại dự liệu của anh, nhìn qua, cô không hề giống một người chăm chăm vào chuyện ‘kim tiền’ chút nào.
“Cô Đoan Mộc, chẳng lẽ cô lại không biết hai chữ chính nghĩa viết thế nào sao?” Anh không muốn nói lời độc địa, chỉ muốn nhắc nhở cô.
“Chính nghĩa?” Lúc Hiểu Hiểu lẩm nhẩm từ này, trên người tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo thấu tim, trong mắt đầy khinh bỉ, thế nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, âm điệu thong thả không hề run rẩy, “Không ai hiểu rõ chính nghĩa đại diện cho thứ gì hơn tôi đâu, nhất là cái giá đằng sau nó.”
Kẻ chưa trải qua thì lấy tư cách gì để nói chuyện chính nghĩa với cô.
Cô cũng từng tin vào chính nghĩa, quyết tâm thực hiện nó tới cùng, nhưng kết quả là gì?
Tan cửa nát nhà!
Thậm chí cha mẹ cô, cả người chồng chưa cưới chẳng còn thi thể hoàn chỉnh, từng khối từng khối thịt được nhặt nhạnh bỏ vào một bị plastic đen mang vào phòng lưu trữ.
Đã từng hạnh phúc tốt đẹp xiết bao, thế nhưng bây giờ chỉ mang tới nỗi đau thấu tim, đau đớn đến tê tâm liệt phế, đứt từng khúc ruột. Đau đến mức suốt một thời gian dài, cô không thể nếm được vị ngọt, đau đến mức không thể nhận ra được Vừng.
Cô hối hận vì lúc đó không nghe lời của giáo sư, không ở lại đại học dạy học, không làm một kẻ dạy người câu cá, không nên làm một anh hùng xông pha chiến đấu….
Chính nghĩa!? Cô chỉ thấy từ này đầy mỉa mai.
Cô ngẩng đầu lên, hít một hơi sâu, mở to hai mắt. Nước mắt đọng lại, như kết thành thủy tinh, chỉ có một giọt lệ chảy qua gò má, cô đọng bao đau khổ vào trong.
Cảnh Táp nhảy ra từ sau lưng, đẩy Tào Chấn lùi lại mấy bước, “Đàn anh, anh đừng nói nữa!”
Lời Tào Chấn đã đến miệng nhưng chỉ đành nuốt về, anh nhìn Cảnh Táp, nói những lời rất chính trực: “Chúng ta là cảnh sát!”
“Em biết!” Cảnh Táp đáp, thế nhưng cô không muốn nhìn thấy Hiểu Hiểu đau lòng, không muốn nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc kia.
Cô lại đẩy Tào Chấn đi, “Chúng ta đi, hôm nay chỉ tới đây thôi!
Tào Chấn cũng cảm nhận được sự bi thương và phẫn nộ của Hiểu Hiểu, để mặc Cảnh Táp đẩy đi.
Hai người xuống lầu, Cảnh Táp quay sang anh, tức giận mắng: “Nói sẽ không kích động cậu ấy, anh nhìn xem anh đã làm gì vậy hả?”
Nụ cười thân thiện trên mặt Tào Chấn dần biến mất, màn đêm lặng lẽ, vang lên câu nói rời rạc: “Trên đời này, không phải chỉ có mỗi cô ấy bị tổn thương.”
Cảnh Táp đờ người, không nói được một chữ.
Sao cô lại quên mất chứ. Hai năm trước, vợ và đứa con gái ba tuổi của Tào Chấn đã bị hung thủ trả thù, bắt sống, nhốt vào lồng, đẩy xuống đập nước. Thậm chí Tào Chấn còn không biết đó là cái đập nào.
Tào Chấn nhìn bầu trời đầy sao, nở nụ cười thê lương, sau đó xoay người, chỉ để lại bóng lưng với tiếng bước chân vụn vỡ, như cái bóng lướt qua đêm đông giá rét, đóng băng tất thảy bao vui buồn.
Dù thời gian trôi qua, niềm vui đã trở thành tro bụi, gió thổi bụi bay, thế nhưng niềm đau của sự ly biệt trong đời là niềm đau khó chịu và nỗi nhớ khắc khoải khôn nguôi.
***
Cảnh Táp lặng lẽ đi sau Tào Chấn, hai người rời khỏi Phúc Để, lúc băng qua đường, cô nhìn thấy một hàng bán đồ nướng cách đó không xa, đôi mắt sáng trưng, chạy tới kéo tay anh.
Khuôn mặt Tào Chấn đã khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu, không nhìn ra vẻ thương cảm nào nữa, “Sao vậy?”
Cảnh Táp chỉ vào quầy hàng cách đó không xa, “Em mời anh ăn khuya nhé!”
Anh cười: “Chiêu này của em, mười năm như một, không hề thay đổi!”
Mỗi khi anh kém vui hoặc tâm trạng không tốt, cô bé này sẽ mời anh đi ăn khuya, từ lúc ở trường cảnh sát đã vậy, không hề thay đổi.
“Vậy anh có ăn không nào!”
“Ăn chứ! Có người mời, sao lại không ăn, em hỏi xem có cá thu đao nướng không.”
“Không cần hỏi, chắc chắn có!” Cô quen thuộc với quầy bán đồ ăn khuya này hơn bất cứ ai, “Đi thôi!”
Hai người đi tới quầy, cặp vợ chồng trung niên đang bận rộn trước lò than mù khói, một bên bày xâu thịt đủ màu, không ít rau dưa đều được xâu thành xuyên, nhiều loại, nhìn qua rất sạch sẽ, có mấy thùng gỗ được bày ra trên mặt đất, đặt đủ loại tôm, nghêu, sò, hàu sống.
Chủ sạp thông minh, mượn điện từ siêu thị bên cạnh, treo hai bóng đèn chân không nên quầy hàng sáng trưng. Tào Chấn tìm một góc kín rồi ngồi xuống, bày mâm và đôi đũa trên bàn để chiếm chỗ, sau đó vào siêu thị mua hai bình trà Ô Long.
Cảnh Táp đã gọi đồ ăn xong, thấy anh mua trà thì hơi ngạc nhiên: “Sao không phải là bia!”
Đồ nướng uống với bia mới là số dzách chứ.
“Án chưa phá thì bia với chả rượu gì.” Anh vặn nắp chai, đổ trà ra ly cho cô.
Cảnh Táp ngồi xuống bên cạnh anh, “Em biết anh trách em, nhưng tính Hiểu Hiểu là vậy rồi.”
“Em đừng nói chuyện gì khác, anh hỏi em, nếu hôm nay anh không phát hiện thì có phải em vẫn định giấu tiếp không.”
Cô rụt đầu, “Đâu phải em cố ý.”
Hôm nay, tranh thủ rảnh rỗi, Cảnh Táp gọi điện cho Hiểu Hiểu, vừa định bấm số thì Tiểu Lý tìm cô có việc, thế nên cô đặt di động lên bàn, ai ngờ Tào Chấn lại đi qua đúng ngay lúc đó, nhìn thấy tên trên danh bạ điện thoại.
Cái tên Hiểu Hiểu rất dễ khắc sâu ấn tượng vào người khác.
Tào Chấn biết cô có một người bạn ở Báo đen nhưng chẳng rõ tên gì. Sau khi nhìn thấy, anh có nghi ngờ, lại thêm trong vụ Khoái cảm giết người, với biểu hiện ‘xuất sắc’của Cảnh Táp anh lập tức liên tưởng được Hiểu Hiểu chính là người mà họ muốn tìm.
Chứng cứ quá xác thực, không thể ngụy biện được gì.
Tào Chấn cầm đũa gõ lên đầu cô, “May là anh phát hiện, nếu là Đặng cục thì em cứ chờ để tự kiểm điểm ở nhà đi.”
Cảnh Táp cắn một xâu thịt dê, lòng không phục: “Anh phát hiện thì sao chứ, cũng sẽ bắt em tới tìm Hiểu Hiểu như Đặng cục thôi.”
Tào Chấn hừ giọng, nói: “Em có thời gian cằn nhằn thì chi bằng nghĩ cách để ngày mai giải thích với Đặng cục thế nào thì hơn.”
Cảnh Táp thích ăn thịt dê cực kì, chả bao lâu đã cho hết vào dạ dày.
“Giải thích gì cơ!? Ăn ngay nói thật thôi!” Cô ăn xong, ném xiên vào vào thùng rác, tiếp: “Em nói trước rồi, các anh không thuyết phục được Hiểu Hiểu đâu.”
Nỗi đau của Hiểu Hiểu quá sâu nặng, cô ấy không cực đoan, tự biến mình thành một kẻ biến thái đã là may mắn rồi. Với đầu óc của Hiểu Hiểu, muốn tạo một vụ hoàn hảo thì không phải là chuyện không thể.
Chủ sạp lại mang hai con cá thu đao vừa nướng tới, cá nướng vàng ươm giòn xốp, mùi thơm xông vào mũi.
Tào Chấn vắt chanh lên cá, nhướng mắt nói: “Dù thế nào thì anh cũng sẽ báo cáo đúng sự thật về điều kiện cô ấy đòi hỏi cho Đặng cục.”
Đôi mắt hạnh của Cảnh Táp trợn tròn: “Sao Đặng cục có thể đồng ý được chứ!”
Hai mươi vạn không phải con số nhỏ, nhất định Hiểu Hiểu cố tình nói vậy vì chắc chắn cục công an không thể đáp ứng.
“Căn cứ vào tình hình bây giờ, anh không đồng ý cũng không được.” Đôi mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén, khuôn mặt có vẻ nặng nề, “Đã có hai người chết nhưng chúng ta không hề có chút manh mối nào, nếu không có gì đột phá, sợ rằng vụ án này sẽ bị chìm xuống.”
Nói đến vụ án, Cảnh Táp mất hết cả hứng thú ăn uống, ngay cả món cà chua nướng yêu thích cũng chả muốn ăn.
Ba ngày trước, đồn cảnh sát vừa được báo án, nói rằng đã phát hiện một thi thể trong tòa nhà bỏ hoang của phía đông Thượng Hải.
Ở Thượng Hải, không ai không biết tới tòa nhà bỏ hoang ở phía đông này. Bảy năm trước, vốn nơi đó sẽ được xây khu biệt thị lớn nhất với chủ đề là Nắng biển. Vì chủ đề này, nhà đầu tư đã không tiếc bỏ một số tiền lớn mua mấy vạn bụi cọ từ Miami, Mỹ, về đây. Không ngờ chưa xây được một nửa thì nhà đầu tư đã phá sản, công trình chưa được hoàn thành, nhà đầu tư không bán được nửa đồng, ngân hàng không đồng ý cho vay, thế là bị gác lại, gác một hơi suốt bảy năm, không người trông coi, bê tông dầm mưa dãi nắng lâu ngày bắt đầu bong ra thành từng mảng, sét ăn mòn, cỏ dại mọc um tùm, trông như một tòa thành chết. Vì thế lại thành chỗ tiêu dao trú mưa che nắng cho người vô gia cư và ăn xin.
Xác chết được phát hiện trong một căn biệt thự, khi bọn họ chạy tới thì giám chứng và pháp y đã có mặt, thế nhưng không thấy bọn họ làm gì, chỉ dựa tường, mặt mũi trắng bệch.
Trương Hựu Thành còn nói cợt nhả: “Mấy người trẻ bây giờ càng lúc càng yếu vía.”
Hắn hùng dũng bước vào là thế, không quá nửa giây sau đã vọt ra, sắc mặt còn tệ hơn những người khác.
Cảnh Táp làm cảnh sát nhiều năm vậy rồi, đã quen nhìn người chết. Dẫu xác chết buồn nôn thế nào, cô nhìn riết cũng chẳng sợ, nhưng đến khi thấy thi thể này, liền nôn sạch.
Người chết là nam, treo thành hình chữ đại (大), ngoẹo đầu, đôi mắt lạnh lẽo, như mắt dê chết sau khi bị xẻ thịt. Răng trong miệng đã bị nhổ sạch bằng kiềm, da trên người bị quất bằng roi da đến toét thịt, không có chỗ nào còn nguyên vẹn. Trên nền nhà đầy gạch vụn màu đỏ lênh láng những máu, nhưng không phải do bị đánh, mà vì bộ phận sinh dục của người đàn ông này đã bị cắt đi một cách tàn nhẫn. Theo giám định pháp y thì do mất quá nhiều máu mà chết.
Nhưng điều khiến bọn họ khiếp hãi nhất là, dương vật đã bị cắt đang ở trong miệng nạn nhân.
Hung thủ không chỉ cắt mà còn nhét nó vào miệng người chết.
Chẳng phải biến thái hay sao?
***
Giám chứng, pháp y, Trương Hựu Thành đều là đàn ông, thấy cảnh này xong thì không chừng tối nay có thể sẽ gặp ác mộng mất.
Có điều mọi người đều là dân chuyên nghiệp, chỉ chốc sau là khôi phục sự chuyên nghiệp cần có của mình. Sau khi nghe giám định của pháp y, sắc mặt bọn họ bắt đầu trở nên rất hoang mang, sợ hãi.
Bác sĩ pháp y Phương Kiều nhận định, những vết thương của nạn nhân được tạo thành trước khi chết, hàm răng, vết roi, còn có cây xúc xích kia, và hai quả trứng…
Chưa nói hết, Trương Hựu Thành đã cắt ngang.
“Trứng nào cơ?” Mặt hắn xanh mét.
Phương Kiều dùng bút bi để chỉ xuống nền đất trước mặt người chết, “Kìa, ở đó, theo phán đoán sơ bộ thì do bị giẫm lên.”
Nói câu này xong, Trương Hựu Thành và những cậu hình cảnh khác đều biến sắc, không hẹn mà cùng kẹp chặt hai chân. Cảnh Táp che miệng nghiêng đầu sang một bên, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, đã ói sạch bữa tối hôm qua cả rồi.
Phương Kiều tiếp: “Cụ thể thế nào thì phải giải phẫu xong mới biết.”
Công việc của pháp y là tìm kiếm đầu mối từ trên xác nạn nhân. Làm cộng sự với nhau được ba năm, Cảnh Táp rất có lòng tin vào năng lực của Phương Kiều, dựa theo thời gian tử vong mà y cung cấp, hình cảnh bắt đầu điều tra, hy vọng có thể tìm được người chứng kiến lúc xảy ra vụ án.
Điều thứ nhất phát hiện được từ nạn nhân, hắn là một người vô gia cư, khoảng ba mươi tuổi, quần áo tả tơi, kích cỡ mặc trên người đều lớn hơn một số, bẩn đến độ không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu, giày dưới chân đã hở mõm, còn thấy được móng chân đen xì, khuôn mặt tang thương, tóc khô như rơm, nhưng lại bết dính với nhau bằng dầu.
Hắn vừa tới Thượng Hải không bao lâu, biết nơi này có chỗ che gió trú mưa thì chạy tới. Cấu trúc cơ bản của khu biệt thự này tạo thành hình chữ ‘Phẩm’ (品), có tổng cộng 72 căn. Lúc xây dựng có đào một cái giếng để có nước cho thợ hồ dùng ơ hai khu phía dưới gần giao lộ nhất, sau khi đình công cũng không lấp lại, thế nên tính ra, mấy căn biệt thự ở gần giao lộ có vị trí địa lý tốt nhất, ra vào tiện lợi đã bị chiếm từ lâu. Dân vô gia cư cũng có quần thể đàng hoàng, không nhận người mới. Không còn cách nào khác, hắn đành đâm đầu vào trong để tìm, ai ngờ lại tìm thấy xui xẻo như thế.
Khu vực bên trên của chữ ‘phẩm’, nghe nói định xây căn biệt thự xa hoa nhất Trung Quốc, cách giao lộ khá xa, phía dưới trồng một rừng cây rộng, lại có hồ nước nhân tạo. Sau bảy năm, cành lá um tùm, có cả cỏ dại, trông như một rừng cây rậm rạp. Hồ nước nhân tạo đã cạn khô từ lâu, trở thành địa bàn của đám cỏ dại, cao hơn cả đầu người.
Vụ án được xảy ra ngay trên khu vực đầu mút của một căn biệt thự.
Cảnh Táp và Tiểu Lý kiểm tra, xem thử nếu Tiểu Lý đứng ở ngoài bìa rừng thì có nghe thấy động tĩnh gì của Cảnh Táp trong căn biệt thự không. Kết quả là không nghe thấy, cho dù Cảnh Táp thổi kèn thì chưa chắc Tiểu Lý có thể nghe được.
Nhìn từ trên xuống, khoảng cách của căn biệt thự này cách những căn khác rất xa, vì công trình đã bị dừng lại nên biệt thự chỉ có nền và dàn giáo thôi, nhưng vẫn có thể nhìn ra kiểu mẫu ban đầu.
Đứng ở trên cao nhìn xuống, trông như trái đất ngày tận thế, không chim chóc, chẳng bóng người, đất vàng cát bụi, có một cảm giác hoang tàn.
Cảnh Táp và Tiểu Lý đi dạo một vòng, muốn gãy chân tới nơi nhưng vẫn chưa thấy lối ra đâu. Chắc chắn xây dựng ban đầu có cửa ra, thế nhưng có thể do công trình bị bỏ dỡ nên cửa cũng bị chặn, chỉ còn mỗi tường vây.
Những tường vây này có dấu vết được xây mới, chắc hẳn đã được chỉnh sửa mặt tiền lúc cải tổ bộ mặt thành phố, từ ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy mỗi bức tường, hoàn toàn không thấy bên trong.
Nói cách khác, cổng là cửa ra vào duy nhất, nếu hung thủ và người chết muốn tới đó, ở nơi có người vô gia cư sống tụ tập thế này, không thể nào không bị phát hiện.
Leo tường? Nhưng trên bờ tường có mảnh chai, mục đích ngăn người leo trèo. Nếu không phải cổng chính lâu năm không được tu sửa thì những người vô gia cư cũng chẳng thể xem nơi này là chỗ trú ngụ.
Tường lại được xây cao, bên ngoài là đường cái, cho dù có bản lĩnh trèo vào thì cũng không thể không có người nhìn thấy.
Hung thủ và người chết đã vào đây bằng cách nào?
Sau khi giám định pháp y, giám chứng, Lữ Tân Khánh khoa giám chứng đã lăn lộn chốn này suốt mấy chục năm, là anh em tốt của Trương Hựu Thành, hắn cố gắng hết sức để tìm dấu vết hung thủ để lại, thế nhưng chẳng có thu hoạch gì, ngay cả vết chân dậm trên trứng cũng không, chỉ có vết đè mà thôi. Theo phán đoán sơ bộ thì lúc hung thủ hành hung, có thể mang vỏ bọc giày bên ngoài.
Có thể thấy, hung thủ là một người cực kỳ cẩn thận.
Sau đó, lại xảy ra một vụ thứ hai.
Thực tế mà nói, vụ thứ nhất và thứ hai đều xảy ra cùng lúc. Vì khu biệt thự lớn quá nên họ không phát hiện ra. Nơi này cách hiện trường phát hiện vụ thứ nhất hai mươi phút đi bộ, cũng có một căn biệt thự, trên lầu hai là một thi thể đã chết trong tình trạng rất thê thảm.
Biệt thự này được giấu trong lùm cây cọ, nếu chẳng nhờ lần thăm dò thứ hai có mang chó cảnh sát theo thì bọn họ cũng không thể phát hiện.
Về cơ bản thì căn biệt đã được xây xong, có cửa lớn cửa sổ đầy đủ, trong phòng vệ sinh lầu hai có bồn tắm lớn, nạn nhân thứ hai đã chết trong bồn tắm này.
Bồn tắm là một bể axit clohydric, phía trên đậy tấm ván gỗ, che nửa bồn tắm. Hai tay người chết bị trói sau lưng, nằm trên ván gỗ, cơ thể bị trói chặt vào ván gỗ, vì che một nửa nên chỉ đỡ được phần bụng và chân, còn từ bụng trở lên thì chẳng có gì. Lúc phát hiện thì đầu của người chết đã chìm vào trong làn nước.
Lúc Phương Kiều kiểm tra thì khuôn mặt của người chết đã bị axit ăn mòn, không rõ máu thịt, ngũ quan hoàn toàn biến mất, như một người không mặt.
Theo phán đoán sơ bộ của y, người chết đã bị trói thế này. Từ đầu, hắn dựa vào sức mạnh cơ thể của phần bụng mà duy trì, giữ cho cả người được song song, không rơi đầu xuống nước. Nhưng đến khi mệt mỏi kiệt sức rồi, sức ở phần bụng không chịu được nữa thì sẽ rơi xuống bồn axit clohydric trước mặt, không chết ngay, bởi đau đớn khi bị axit ăn mòn nên hắn sẽ vùng vẫy, sau đó lại cố gắng chống đỡ rồi lại chìm xuống bể axit, mãi đến khi không thể gượng nổi.
Cảnh Táp nghe xong, tưởng tượng sơ qua, cả người ngứa ran.
Sau khi đầu gục xuống, chìm vào trong bồn axit, axit sẽ xộc vào mũi, tràn vào tai, lúc há miệng giãy dụa thì còn phải uống một ngụm. Cảm giác đó thế nào?
Đây là sự hành hạ cả về sinh lý lẫn tâm lý con người, chết kiểu này quá tàn nhẫn.
Sau đó, thân phận người chết đã được xác nhận. Vì không tìm được manh mối ở hiện trường, cảnh sát bắt tay vào quan hệ giao tiếp của nạn nhân, thế nhưng đã hai ngày trôi qua mà chẳng hề có bất kỳ kẻ tình nghi nào. Trong nháy mắt, vụ án trở nên phức tạp không đầu mối.
Bọn họ tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài, hiển nhiên Hiểu Hiểu là thí sinh thích hợp nhất.
Cảnh Táp thầm thở dài một hơi, khều xâu thịt đã nguội lạnh, bất đắc dĩ nói: “Em chỉ hi vọng Đặng cục không bị vỡ mạch máu.”
“Vỡ mạch máu thì chưa đâu, nhưng chắc chắn sẽ mắng em một trận.”
“Em phải giữ lời chứ!” Hiểu Hiểu giúp cô một lần đã là nể mặt rồi.
Tào Chấn nói: “Con bé như em, lúc nào cũng làm theo cảm tính.”
Cảnh Táp không phản bác, đúng là nhiều khi cô làm việc theo cảm tính thật đấy, nhưng đó cũng là ưu điểm. Làm cảnh sát lâu thì sẽ trở nên lạnh lùng, có tấm lòng son thì không phải chuyện xấu.
Hai người ăn xong, trên đường về cục công an, Cảnh Táp không nhịn được mà nói: “Anh à, em biết trong lòng anh nghĩ gì, thế nhưng em thật sự hi vọng anh sẽ không ép Hiểu Hiểu.”
“Chẳng lẽ em không muốn cô ấy có thể đứng dậy lần nữa sao.”
Điều mà vết thương tâm lý sợ nhất chính là sự tiêu cực, nó như thuốc độc, càng ngày càng ăn mòn.
“Muốn chứ, thế nhưng em cũng không muốn cậu ấy phải chịu kích thích.”
Tào Chấn ngước nhìn bầu trời đêm, ánh trăng mờ mịt, như cách một tầng sương. Ánh trăng trắng xanh khiến anh cảm thấy lành lạnh, nhưng suy nghĩ miên man tràn ra khỏi đầu như làn sương. Lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng anh thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
“Anh có thể hiểu cô ấy đau đớn thế nào. Nỗi đau này còn khó chịu hơn khi chúng ta nâng một người già bị ngã đứng dậy, ấy mà lại bị vu cáo thành kẻ gây họa gấp trăm lần. Nhưng nếu vì vậy mà không làm việc tốt thì những người cần giúp đỡ thật sự sẽ rất thất vọng.”
“Anh, em biết anh rất vĩ đại…”
Tào Chấn cười khổ, “Anh không hề vĩ đại chút nào cả, thật sự…” Anh nhìn Cảnh Táp, trong mắt mang theo sự xao động mà cô chưa từng thấy bao giờ, “Gần đây anh cứ hay nghĩ rằng, nếu như có cô ấy, biết đâu lại có thể tìm được tung tích của Xảo Xảo và Nám Nám.”
Xảo Xảo và Nám Nám là vợ con của Tào Chấn.
“Cô ấy là chuyên gia về tâm lý tội phạm, có lẽ sẽ có cách biết tung tích của họ chăng?”
Bị rơi xuống đập trữ nước, Tào Chấn biết họ không thể nào còn sống được nữa, nhưng thậm chí cũng không tìm được thi thể, điều này khiến anh chẳng cách nào chịu được. Tên hung thủ trả thù anh đã tự sát từ lâu, cho dù muốn hỏi cũng không thể, chưa từng dừng việc lục soát, thế nhưng chỉ như mò kim đáy bể. Anh cần một phạm vi chính xác hơn.
Tào Chấn lại cười bảo: “Thôi quên đi, tùy duyên vậy.”
Trong mắt Cảnh Táp, sự hờ hững đạm nhạt của Tào Chấn càng khiến cô thêm đau lòng, cứ như sợ anh sẽ đột ngột biến mất. Cô đi tới siết chặt cánh tay anh.
“Cô bé ngốc này, làm gì vậy? Chẳng biết xấu hổ!”
“Gì mà chẳng biết xấu hổ. Anh là đàn anh của em, là anh trai của em cơ mà.” Với tình cảm mười mấy năm, bọn họ còn thân thiết hơn anh em ruột thịt.
Tào Chấn dịu dàng xoa đầu cô: “Anh muốn biết sau này ai sẽ dám lấy em đây.”
“Haha, anh yên tâm, nhất định em rể tương lai của anh là rồng là phượng trong loài người.”
“Thôi đi! Là đàn ông, là người thật đã mừng rồi.” Anh cười nhạo.
Đôi khi, khi những người đang thật sự đau khổ mà nở nụ cười, ta chẳng thể biết được họ đã phải chảy bao nhiêu nước mắt sau lưng. Không phải giả vờ kiên cường, mà sợ rằng sau khi rơi vào biển người, sẽ cảm thấy quạnh quẽ cô đơn hơn bất kì ai trên đời.
Cảnh Táp giật mình hoảng hốt, suýt nữa thì tim nhảy khỏi lồng ngực, vội vàng giơ hai tay xin hàng: “Thật thà sẽ được khoan hồng! Tớ tự thú!”
An Hủy chẳng hiểu chuyện gì cả, tầm mắt cứ chuyển qua chuyển lại trên hai người, bầu không khí đang không được ổn, không dính vào là tốt nhất.
“Hiểu Hiểu, tớ đi tắm trước, hai cậu… có chuyện gì thì từ từ nói.” Trên người và tóc cô toàn bơ, quyết định tắm rửa sạch sẽ trước đã.
Tiếc nhất là đã phí mất hộp bánh dâu, thế là lại thầm chửi rủa Kế Hiếu Nam trong bụng một thôi một hồi.
Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Cảnh Táp dò xét, “Nói đi!” Giọng nói cô lại rất bình tĩnh, giống như nước sông chảy xuôi.
Lòng Cảnh Táp cũng lạnh băng, càng bình tĩnh thì càng cho thấy Hiểu Hiểu rất tức giận.
Cảnh Táp lo lắng nuốt nước miếng, chầm chậm nói: “Thật ra thì Đặng cục đã biết sự tồn tại của cậu từ vụ Khoái cảm giết người rồi.”
“Sao ông ấy biết được?”
Huấn luyện viên đặc cảnh là bạn tốt cho ba Hiểu Hiểu lúc còn sống, sĩ quan huấn luyện võ thuật tiền nhiệm của đội đặc công Báo đen đã đề cử, nhờ được ông ấy bảo đảm, trên lý lịch chỉ viết rằng cô tốt nghiệp ở đại học Maryland, Mỹ, không nhắc tới chuyện Hiểu Hiểu từng nhậm chức ở FBI tới một chữ.
Ở Báo đen, chỉ có Bạch Lộ và bác sĩ Trương biết quá khứ của cô. Vì cha của Bạch Lộ là sĩ quan huấn luyện võ thuật tiền nhiệm của đội đặc công, còn bác sĩ Trương là bác sĩ tâm lý mà hai cha con họ đã sắp xếp cho Hiểu Hiểu.
“Nhờ đàn anh của tớ. Anh ấy đi Mỹ huấn luyện thì gặp người của FBI, chẳng phải lúc đó chưa phá được án à, thế nên anh ấy đi gặp người của FBI để xin lời khuyên…”
Hiểu Hiểu biết việc thân phận của mình bị lộ chỉ vì ngẫu nghiên.
Không chỉ không nói, Cảnh Táp còn nghĩ biện pháp giấu diếm nữa.
Hiểu Hiểu tin lời Cảnh Táp, nếu không thì người ngoài cửa chẳng đợi lúc này mới đến.
“Thế hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Đối mặt với sự chất vấn của Hiểu Hiểu, Cảnh Táp có vẻ rất luống cuống, cô liếc mắt nhìn cánh cửa đang đóng chặt, “Hiểu Hiểu, cậu xem kìa… Đàn anh của tớ vẫn còn ở ngoài cửa, không thì cậu cho anh ấy vào nhà trước đi.”
Chuyện này, để cho anh ấy nói với Hiểu Hiểu thì tốt hơn.
“Có anh ta thì không có tớ!” Không thể dùng bất kỳ lời năn nỉ nào trước mặt cô.
Cảnh Táp nhăn nhó thảm thiết, nói: “Anh ấy là đàn anh, cũng là cấp trên của tớ nữa.”
“Chẳng có quan hệ gì với tớ cả!” Hiểu Hiểu lạnh lùng đáp.
Tuy đặc công và hình cảnh đều là cảnh sát hình sự nhưng không chung ngành, cô không cần phải lấy lòng người chẳng liên quan.
Cảnh Táp biết rõ tính bạn, lòng sốt ruột, chạy tới cửa, đưa mắt nhìn qua mắt mèo, mong rằng Tào Chấn đã đi rồi, để cô được bình an qua khỏi đêm nay.
Rốt cuộc, Tào Chấn vẫn còn, đang dựa vào tường chờ đợi một cách rất ung dung, chẳng hề có tí ngượng ngùng khó chịu khi bị chặn ngoài cửa. Xem ra anh rất có lòng tin dành cho Cảnh Táp, tin chắc rằng cô có thể thuyết phục Hiểu Hiểu.
“Hiểu Hiểu, trước tiên tớ nhắc nhở cậu, người đàn anh này của tớ nổi tiếng cố chấp, cậu không chịu, ảnh chờ bao lâu cũng được. Anh ấy có biệt danh là Vua nằm vùng, để bắt một hung thủ, anh ấy từng ngồi chờ trong nhà dân suốt ba tháng, không hề rời đi. Trừ khi cậu không định ra ngoài thì chắc chắn anh ấy sẽ không rời đâu.”
Ôm cây đợi thỏ là tuyệt kỹ của Tào Chấn.
Hiểu Hiểu không muốn nghĩ tới, thế nhưng cũng chẳng thể để một người đàn ông đứng trước cửa nhà mình không chịu đi như vậy được.
Như vừa nghĩ thông, cô đưa tay, mở cửa.
Tào Chấn không ngờ lại nhanh như vậy, tỏ ra rất kinh ngạc, nhìn Cảnh Táp tán thưởng.
Anh là tuýp đàn ông Đông Bắc điển hình, cao to, khỏe mạnh, da hơi đen, có lẽ vì hay ra ngoài nên bị rám nắng. Ngũ quan góc cạnh, trông rất anh tuấn khôi khô, khuôn mặt có vẻ thoải mái nhẹ nhàng, đầy học thức, không nghĩ lại làm nghề cảnh sát. Nụ cười của Tào Chấn thuộc nhóm những thứ chói mắt nhất, mặt mũi hiền lành, cười lên lại trông như phật Di Lặc, thế nhưng trong mắt lại vô tình để lộ tinh quang khiến người khác không dám xem thường. Tất cả những điều trên tổ hợp thành một kiểu khí chất rất phức tạp.
“Cô Đoan Mộc …” Anh tươi cười, đứng nghiêm như quân nhân.
“Tôi không muốn nghe những lời vô ích!” Hiểu Hiểu cắt lời, trên mặt tỏ ra lạnh lùng, muốn đẩy người khác ra xa ngàn dặm.
Điều chẳng ảnh hưởng gì tới nụ cười của Tào Chấn. Anh đứng ở cửa, cũng chả xin được vào, nói thẳng: “Thị cục công an muốn chính thức mời cô làm cố vấn cho tổ phân tích tội phạm, cũng xin trao tặng chức Cảnh đốc cấp một.”
Cảnh đốc cấp một được coi là cấp chánh xử (* Một cấp bậc hành chính trong cán bộ Trung Quốc), cục trưởng cục công anh của một huyện cũng chỉ tới Cảnh đốc cấp một mà thôi.
“Tôi từ chối!” Hiểu Hiểu kiên quyết, chẳng hề có chút động lòng.
Tào Chấn không hề tức giận, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời, “Vậy chúng ta đổi cách nhé, cô Đoan Mộc có thể nói điều kiện của mình cho tôi.”
Hiểu Hiểu cười nhạt, “Nếu tôi nói 20 vạn một vụ thì sao?”
Cảnh Táp ở sau hít một hơi lạnh, đúng là được voi đòi tiên. Số tiền treo thưởng của nhiều vụ không cao vậy đâu.
Tào Chấn hơi sửng sốt, nụ cười ở khóe miệng nhạt dần, nhíu mày nhìn Hiểu Hiểu. Nếu không biết sự tích của cô thì anh khó mà tưởng tượng rằng cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp thoạt nhìn trông vẫn còn ở tuổi vị thành niên lại là tổ trưởng tổ phân tích tội phạm trẻ tuổi nhất của FBI. Thế nhưng cảnh sát hiểu rõ đạo lý không được nhìn mặt mà bắt hình dong hơn bất cứ ai, lý lịch của cô đã chứng minh tất cả.
Hai mắt Tào Chấn tối sầm, điều kiện này nằm ngoại dự liệu của anh, nhìn qua, cô không hề giống một người chăm chăm vào chuyện ‘kim tiền’ chút nào.
“Cô Đoan Mộc, chẳng lẽ cô lại không biết hai chữ chính nghĩa viết thế nào sao?” Anh không muốn nói lời độc địa, chỉ muốn nhắc nhở cô.
“Chính nghĩa?” Lúc Hiểu Hiểu lẩm nhẩm từ này, trên người tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo thấu tim, trong mắt đầy khinh bỉ, thế nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh, âm điệu thong thả không hề run rẩy, “Không ai hiểu rõ chính nghĩa đại diện cho thứ gì hơn tôi đâu, nhất là cái giá đằng sau nó.”
Kẻ chưa trải qua thì lấy tư cách gì để nói chuyện chính nghĩa với cô.
Cô cũng từng tin vào chính nghĩa, quyết tâm thực hiện nó tới cùng, nhưng kết quả là gì?
Tan cửa nát nhà!
Thậm chí cha mẹ cô, cả người chồng chưa cưới chẳng còn thi thể hoàn chỉnh, từng khối từng khối thịt được nhặt nhạnh bỏ vào một bị plastic đen mang vào phòng lưu trữ.
Đã từng hạnh phúc tốt đẹp xiết bao, thế nhưng bây giờ chỉ mang tới nỗi đau thấu tim, đau đớn đến tê tâm liệt phế, đứt từng khúc ruột. Đau đến mức suốt một thời gian dài, cô không thể nếm được vị ngọt, đau đến mức không thể nhận ra được Vừng.
Cô hối hận vì lúc đó không nghe lời của giáo sư, không ở lại đại học dạy học, không làm một kẻ dạy người câu cá, không nên làm một anh hùng xông pha chiến đấu….
Chính nghĩa!? Cô chỉ thấy từ này đầy mỉa mai.
Cô ngẩng đầu lên, hít một hơi sâu, mở to hai mắt. Nước mắt đọng lại, như kết thành thủy tinh, chỉ có một giọt lệ chảy qua gò má, cô đọng bao đau khổ vào trong.
Cảnh Táp nhảy ra từ sau lưng, đẩy Tào Chấn lùi lại mấy bước, “Đàn anh, anh đừng nói nữa!”
Lời Tào Chấn đã đến miệng nhưng chỉ đành nuốt về, anh nhìn Cảnh Táp, nói những lời rất chính trực: “Chúng ta là cảnh sát!”
“Em biết!” Cảnh Táp đáp, thế nhưng cô không muốn nhìn thấy Hiểu Hiểu đau lòng, không muốn nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo không chút cảm xúc kia.
Cô lại đẩy Tào Chấn đi, “Chúng ta đi, hôm nay chỉ tới đây thôi!
Tào Chấn cũng cảm nhận được sự bi thương và phẫn nộ của Hiểu Hiểu, để mặc Cảnh Táp đẩy đi.
Hai người xuống lầu, Cảnh Táp quay sang anh, tức giận mắng: “Nói sẽ không kích động cậu ấy, anh nhìn xem anh đã làm gì vậy hả?”
Nụ cười thân thiện trên mặt Tào Chấn dần biến mất, màn đêm lặng lẽ, vang lên câu nói rời rạc: “Trên đời này, không phải chỉ có mỗi cô ấy bị tổn thương.”
Cảnh Táp đờ người, không nói được một chữ.
Sao cô lại quên mất chứ. Hai năm trước, vợ và đứa con gái ba tuổi của Tào Chấn đã bị hung thủ trả thù, bắt sống, nhốt vào lồng, đẩy xuống đập nước. Thậm chí Tào Chấn còn không biết đó là cái đập nào.
Tào Chấn nhìn bầu trời đầy sao, nở nụ cười thê lương, sau đó xoay người, chỉ để lại bóng lưng với tiếng bước chân vụn vỡ, như cái bóng lướt qua đêm đông giá rét, đóng băng tất thảy bao vui buồn.
Dù thời gian trôi qua, niềm vui đã trở thành tro bụi, gió thổi bụi bay, thế nhưng niềm đau của sự ly biệt trong đời là niềm đau khó chịu và nỗi nhớ khắc khoải khôn nguôi.
***
Cảnh Táp lặng lẽ đi sau Tào Chấn, hai người rời khỏi Phúc Để, lúc băng qua đường, cô nhìn thấy một hàng bán đồ nướng cách đó không xa, đôi mắt sáng trưng, chạy tới kéo tay anh.
Khuôn mặt Tào Chấn đã khôi phục vẻ bình tĩnh ban đầu, không nhìn ra vẻ thương cảm nào nữa, “Sao vậy?”
Cảnh Táp chỉ vào quầy hàng cách đó không xa, “Em mời anh ăn khuya nhé!”
Anh cười: “Chiêu này của em, mười năm như một, không hề thay đổi!”
Mỗi khi anh kém vui hoặc tâm trạng không tốt, cô bé này sẽ mời anh đi ăn khuya, từ lúc ở trường cảnh sát đã vậy, không hề thay đổi.
“Vậy anh có ăn không nào!”
“Ăn chứ! Có người mời, sao lại không ăn, em hỏi xem có cá thu đao nướng không.”
“Không cần hỏi, chắc chắn có!” Cô quen thuộc với quầy bán đồ ăn khuya này hơn bất cứ ai, “Đi thôi!”
Hai người đi tới quầy, cặp vợ chồng trung niên đang bận rộn trước lò than mù khói, một bên bày xâu thịt đủ màu, không ít rau dưa đều được xâu thành xuyên, nhiều loại, nhìn qua rất sạch sẽ, có mấy thùng gỗ được bày ra trên mặt đất, đặt đủ loại tôm, nghêu, sò, hàu sống.
Chủ sạp thông minh, mượn điện từ siêu thị bên cạnh, treo hai bóng đèn chân không nên quầy hàng sáng trưng. Tào Chấn tìm một góc kín rồi ngồi xuống, bày mâm và đôi đũa trên bàn để chiếm chỗ, sau đó vào siêu thị mua hai bình trà Ô Long.
Cảnh Táp đã gọi đồ ăn xong, thấy anh mua trà thì hơi ngạc nhiên: “Sao không phải là bia!”
Đồ nướng uống với bia mới là số dzách chứ.
“Án chưa phá thì bia với chả rượu gì.” Anh vặn nắp chai, đổ trà ra ly cho cô.
Cảnh Táp ngồi xuống bên cạnh anh, “Em biết anh trách em, nhưng tính Hiểu Hiểu là vậy rồi.”
“Em đừng nói chuyện gì khác, anh hỏi em, nếu hôm nay anh không phát hiện thì có phải em vẫn định giấu tiếp không.”
Cô rụt đầu, “Đâu phải em cố ý.”
Hôm nay, tranh thủ rảnh rỗi, Cảnh Táp gọi điện cho Hiểu Hiểu, vừa định bấm số thì Tiểu Lý tìm cô có việc, thế nên cô đặt di động lên bàn, ai ngờ Tào Chấn lại đi qua đúng ngay lúc đó, nhìn thấy tên trên danh bạ điện thoại.
Cái tên Hiểu Hiểu rất dễ khắc sâu ấn tượng vào người khác.
Tào Chấn biết cô có một người bạn ở Báo đen nhưng chẳng rõ tên gì. Sau khi nhìn thấy, anh có nghi ngờ, lại thêm trong vụ Khoái cảm giết người, với biểu hiện ‘xuất sắc’của Cảnh Táp anh lập tức liên tưởng được Hiểu Hiểu chính là người mà họ muốn tìm.
Chứng cứ quá xác thực, không thể ngụy biện được gì.
Tào Chấn cầm đũa gõ lên đầu cô, “May là anh phát hiện, nếu là Đặng cục thì em cứ chờ để tự kiểm điểm ở nhà đi.”
Cảnh Táp cắn một xâu thịt dê, lòng không phục: “Anh phát hiện thì sao chứ, cũng sẽ bắt em tới tìm Hiểu Hiểu như Đặng cục thôi.”
Tào Chấn hừ giọng, nói: “Em có thời gian cằn nhằn thì chi bằng nghĩ cách để ngày mai giải thích với Đặng cục thế nào thì hơn.”
Cảnh Táp thích ăn thịt dê cực kì, chả bao lâu đã cho hết vào dạ dày.
“Giải thích gì cơ!? Ăn ngay nói thật thôi!” Cô ăn xong, ném xiên vào vào thùng rác, tiếp: “Em nói trước rồi, các anh không thuyết phục được Hiểu Hiểu đâu.”
Nỗi đau của Hiểu Hiểu quá sâu nặng, cô ấy không cực đoan, tự biến mình thành một kẻ biến thái đã là may mắn rồi. Với đầu óc của Hiểu Hiểu, muốn tạo một vụ hoàn hảo thì không phải là chuyện không thể.
Chủ sạp lại mang hai con cá thu đao vừa nướng tới, cá nướng vàng ươm giòn xốp, mùi thơm xông vào mũi.
Tào Chấn vắt chanh lên cá, nhướng mắt nói: “Dù thế nào thì anh cũng sẽ báo cáo đúng sự thật về điều kiện cô ấy đòi hỏi cho Đặng cục.”
Đôi mắt hạnh của Cảnh Táp trợn tròn: “Sao Đặng cục có thể đồng ý được chứ!”
Hai mươi vạn không phải con số nhỏ, nhất định Hiểu Hiểu cố tình nói vậy vì chắc chắn cục công an không thể đáp ứng.
“Căn cứ vào tình hình bây giờ, anh không đồng ý cũng không được.” Đôi mắt anh đột nhiên trở nên sắc bén, khuôn mặt có vẻ nặng nề, “Đã có hai người chết nhưng chúng ta không hề có chút manh mối nào, nếu không có gì đột phá, sợ rằng vụ án này sẽ bị chìm xuống.”
Nói đến vụ án, Cảnh Táp mất hết cả hứng thú ăn uống, ngay cả món cà chua nướng yêu thích cũng chả muốn ăn.
Ba ngày trước, đồn cảnh sát vừa được báo án, nói rằng đã phát hiện một thi thể trong tòa nhà bỏ hoang của phía đông Thượng Hải.
Ở Thượng Hải, không ai không biết tới tòa nhà bỏ hoang ở phía đông này. Bảy năm trước, vốn nơi đó sẽ được xây khu biệt thị lớn nhất với chủ đề là Nắng biển. Vì chủ đề này, nhà đầu tư đã không tiếc bỏ một số tiền lớn mua mấy vạn bụi cọ từ Miami, Mỹ, về đây. Không ngờ chưa xây được một nửa thì nhà đầu tư đã phá sản, công trình chưa được hoàn thành, nhà đầu tư không bán được nửa đồng, ngân hàng không đồng ý cho vay, thế là bị gác lại, gác một hơi suốt bảy năm, không người trông coi, bê tông dầm mưa dãi nắng lâu ngày bắt đầu bong ra thành từng mảng, sét ăn mòn, cỏ dại mọc um tùm, trông như một tòa thành chết. Vì thế lại thành chỗ tiêu dao trú mưa che nắng cho người vô gia cư và ăn xin.
Xác chết được phát hiện trong một căn biệt thự, khi bọn họ chạy tới thì giám chứng và pháp y đã có mặt, thế nhưng không thấy bọn họ làm gì, chỉ dựa tường, mặt mũi trắng bệch.
Trương Hựu Thành còn nói cợt nhả: “Mấy người trẻ bây giờ càng lúc càng yếu vía.”
Hắn hùng dũng bước vào là thế, không quá nửa giây sau đã vọt ra, sắc mặt còn tệ hơn những người khác.
Cảnh Táp làm cảnh sát nhiều năm vậy rồi, đã quen nhìn người chết. Dẫu xác chết buồn nôn thế nào, cô nhìn riết cũng chẳng sợ, nhưng đến khi thấy thi thể này, liền nôn sạch.
Người chết là nam, treo thành hình chữ đại (大), ngoẹo đầu, đôi mắt lạnh lẽo, như mắt dê chết sau khi bị xẻ thịt. Răng trong miệng đã bị nhổ sạch bằng kiềm, da trên người bị quất bằng roi da đến toét thịt, không có chỗ nào còn nguyên vẹn. Trên nền nhà đầy gạch vụn màu đỏ lênh láng những máu, nhưng không phải do bị đánh, mà vì bộ phận sinh dục của người đàn ông này đã bị cắt đi một cách tàn nhẫn. Theo giám định pháp y thì do mất quá nhiều máu mà chết.
Nhưng điều khiến bọn họ khiếp hãi nhất là, dương vật đã bị cắt đang ở trong miệng nạn nhân.
Hung thủ không chỉ cắt mà còn nhét nó vào miệng người chết.
Chẳng phải biến thái hay sao?
***
Giám chứng, pháp y, Trương Hựu Thành đều là đàn ông, thấy cảnh này xong thì không chừng tối nay có thể sẽ gặp ác mộng mất.
Có điều mọi người đều là dân chuyên nghiệp, chỉ chốc sau là khôi phục sự chuyên nghiệp cần có của mình. Sau khi nghe giám định của pháp y, sắc mặt bọn họ bắt đầu trở nên rất hoang mang, sợ hãi.
Bác sĩ pháp y Phương Kiều nhận định, những vết thương của nạn nhân được tạo thành trước khi chết, hàm răng, vết roi, còn có cây xúc xích kia, và hai quả trứng…
Chưa nói hết, Trương Hựu Thành đã cắt ngang.
“Trứng nào cơ?” Mặt hắn xanh mét.
Phương Kiều dùng bút bi để chỉ xuống nền đất trước mặt người chết, “Kìa, ở đó, theo phán đoán sơ bộ thì do bị giẫm lên.”
Nói câu này xong, Trương Hựu Thành và những cậu hình cảnh khác đều biến sắc, không hẹn mà cùng kẹp chặt hai chân. Cảnh Táp che miệng nghiêng đầu sang một bên, cô chỉ cảm thấy buồn nôn, đã ói sạch bữa tối hôm qua cả rồi.
Phương Kiều tiếp: “Cụ thể thế nào thì phải giải phẫu xong mới biết.”
Công việc của pháp y là tìm kiếm đầu mối từ trên xác nạn nhân. Làm cộng sự với nhau được ba năm, Cảnh Táp rất có lòng tin vào năng lực của Phương Kiều, dựa theo thời gian tử vong mà y cung cấp, hình cảnh bắt đầu điều tra, hy vọng có thể tìm được người chứng kiến lúc xảy ra vụ án.
Điều thứ nhất phát hiện được từ nạn nhân, hắn là một người vô gia cư, khoảng ba mươi tuổi, quần áo tả tơi, kích cỡ mặc trên người đều lớn hơn một số, bẩn đến độ không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu, giày dưới chân đã hở mõm, còn thấy được móng chân đen xì, khuôn mặt tang thương, tóc khô như rơm, nhưng lại bết dính với nhau bằng dầu.
Hắn vừa tới Thượng Hải không bao lâu, biết nơi này có chỗ che gió trú mưa thì chạy tới. Cấu trúc cơ bản của khu biệt thự này tạo thành hình chữ ‘Phẩm’ (品), có tổng cộng 72 căn. Lúc xây dựng có đào một cái giếng để có nước cho thợ hồ dùng ơ hai khu phía dưới gần giao lộ nhất, sau khi đình công cũng không lấp lại, thế nên tính ra, mấy căn biệt thự ở gần giao lộ có vị trí địa lý tốt nhất, ra vào tiện lợi đã bị chiếm từ lâu. Dân vô gia cư cũng có quần thể đàng hoàng, không nhận người mới. Không còn cách nào khác, hắn đành đâm đầu vào trong để tìm, ai ngờ lại tìm thấy xui xẻo như thế.
Khu vực bên trên của chữ ‘phẩm’, nghe nói định xây căn biệt thự xa hoa nhất Trung Quốc, cách giao lộ khá xa, phía dưới trồng một rừng cây rộng, lại có hồ nước nhân tạo. Sau bảy năm, cành lá um tùm, có cả cỏ dại, trông như một rừng cây rậm rạp. Hồ nước nhân tạo đã cạn khô từ lâu, trở thành địa bàn của đám cỏ dại, cao hơn cả đầu người.
Vụ án được xảy ra ngay trên khu vực đầu mút của một căn biệt thự.
Cảnh Táp và Tiểu Lý kiểm tra, xem thử nếu Tiểu Lý đứng ở ngoài bìa rừng thì có nghe thấy động tĩnh gì của Cảnh Táp trong căn biệt thự không. Kết quả là không nghe thấy, cho dù Cảnh Táp thổi kèn thì chưa chắc Tiểu Lý có thể nghe được.
Nhìn từ trên xuống, khoảng cách của căn biệt thự này cách những căn khác rất xa, vì công trình đã bị dừng lại nên biệt thự chỉ có nền và dàn giáo thôi, nhưng vẫn có thể nhìn ra kiểu mẫu ban đầu.
Đứng ở trên cao nhìn xuống, trông như trái đất ngày tận thế, không chim chóc, chẳng bóng người, đất vàng cát bụi, có một cảm giác hoang tàn.
Cảnh Táp và Tiểu Lý đi dạo một vòng, muốn gãy chân tới nơi nhưng vẫn chưa thấy lối ra đâu. Chắc chắn xây dựng ban đầu có cửa ra, thế nhưng có thể do công trình bị bỏ dỡ nên cửa cũng bị chặn, chỉ còn mỗi tường vây.
Những tường vây này có dấu vết được xây mới, chắc hẳn đã được chỉnh sửa mặt tiền lúc cải tổ bộ mặt thành phố, từ ngoài nhìn vào chỉ nhìn thấy mỗi bức tường, hoàn toàn không thấy bên trong.
Nói cách khác, cổng là cửa ra vào duy nhất, nếu hung thủ và người chết muốn tới đó, ở nơi có người vô gia cư sống tụ tập thế này, không thể nào không bị phát hiện.
Leo tường? Nhưng trên bờ tường có mảnh chai, mục đích ngăn người leo trèo. Nếu không phải cổng chính lâu năm không được tu sửa thì những người vô gia cư cũng chẳng thể xem nơi này là chỗ trú ngụ.
Tường lại được xây cao, bên ngoài là đường cái, cho dù có bản lĩnh trèo vào thì cũng không thể không có người nhìn thấy.
Hung thủ và người chết đã vào đây bằng cách nào?
Sau khi giám định pháp y, giám chứng, Lữ Tân Khánh khoa giám chứng đã lăn lộn chốn này suốt mấy chục năm, là anh em tốt của Trương Hựu Thành, hắn cố gắng hết sức để tìm dấu vết hung thủ để lại, thế nhưng chẳng có thu hoạch gì, ngay cả vết chân dậm trên trứng cũng không, chỉ có vết đè mà thôi. Theo phán đoán sơ bộ thì lúc hung thủ hành hung, có thể mang vỏ bọc giày bên ngoài.
Có thể thấy, hung thủ là một người cực kỳ cẩn thận.
Sau đó, lại xảy ra một vụ thứ hai.
Thực tế mà nói, vụ thứ nhất và thứ hai đều xảy ra cùng lúc. Vì khu biệt thự lớn quá nên họ không phát hiện ra. Nơi này cách hiện trường phát hiện vụ thứ nhất hai mươi phút đi bộ, cũng có một căn biệt thự, trên lầu hai là một thi thể đã chết trong tình trạng rất thê thảm.
Biệt thự này được giấu trong lùm cây cọ, nếu chẳng nhờ lần thăm dò thứ hai có mang chó cảnh sát theo thì bọn họ cũng không thể phát hiện.
Về cơ bản thì căn biệt đã được xây xong, có cửa lớn cửa sổ đầy đủ, trong phòng vệ sinh lầu hai có bồn tắm lớn, nạn nhân thứ hai đã chết trong bồn tắm này.
Bồn tắm là một bể axit clohydric, phía trên đậy tấm ván gỗ, che nửa bồn tắm. Hai tay người chết bị trói sau lưng, nằm trên ván gỗ, cơ thể bị trói chặt vào ván gỗ, vì che một nửa nên chỉ đỡ được phần bụng và chân, còn từ bụng trở lên thì chẳng có gì. Lúc phát hiện thì đầu của người chết đã chìm vào trong làn nước.
Lúc Phương Kiều kiểm tra thì khuôn mặt của người chết đã bị axit ăn mòn, không rõ máu thịt, ngũ quan hoàn toàn biến mất, như một người không mặt.
Theo phán đoán sơ bộ của y, người chết đã bị trói thế này. Từ đầu, hắn dựa vào sức mạnh cơ thể của phần bụng mà duy trì, giữ cho cả người được song song, không rơi đầu xuống nước. Nhưng đến khi mệt mỏi kiệt sức rồi, sức ở phần bụng không chịu được nữa thì sẽ rơi xuống bồn axit clohydric trước mặt, không chết ngay, bởi đau đớn khi bị axit ăn mòn nên hắn sẽ vùng vẫy, sau đó lại cố gắng chống đỡ rồi lại chìm xuống bể axit, mãi đến khi không thể gượng nổi.
Cảnh Táp nghe xong, tưởng tượng sơ qua, cả người ngứa ran.
Sau khi đầu gục xuống, chìm vào trong bồn axit, axit sẽ xộc vào mũi, tràn vào tai, lúc há miệng giãy dụa thì còn phải uống một ngụm. Cảm giác đó thế nào?
Đây là sự hành hạ cả về sinh lý lẫn tâm lý con người, chết kiểu này quá tàn nhẫn.
Sau đó, thân phận người chết đã được xác nhận. Vì không tìm được manh mối ở hiện trường, cảnh sát bắt tay vào quan hệ giao tiếp của nạn nhân, thế nhưng đã hai ngày trôi qua mà chẳng hề có bất kỳ kẻ tình nghi nào. Trong nháy mắt, vụ án trở nên phức tạp không đầu mối.
Bọn họ tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài, hiển nhiên Hiểu Hiểu là thí sinh thích hợp nhất.
Cảnh Táp thầm thở dài một hơi, khều xâu thịt đã nguội lạnh, bất đắc dĩ nói: “Em chỉ hi vọng Đặng cục không bị vỡ mạch máu.”
“Vỡ mạch máu thì chưa đâu, nhưng chắc chắn sẽ mắng em một trận.”
“Em phải giữ lời chứ!” Hiểu Hiểu giúp cô một lần đã là nể mặt rồi.
Tào Chấn nói: “Con bé như em, lúc nào cũng làm theo cảm tính.”
Cảnh Táp không phản bác, đúng là nhiều khi cô làm việc theo cảm tính thật đấy, nhưng đó cũng là ưu điểm. Làm cảnh sát lâu thì sẽ trở nên lạnh lùng, có tấm lòng son thì không phải chuyện xấu.
Hai người ăn xong, trên đường về cục công an, Cảnh Táp không nhịn được mà nói: “Anh à, em biết trong lòng anh nghĩ gì, thế nhưng em thật sự hi vọng anh sẽ không ép Hiểu Hiểu.”
“Chẳng lẽ em không muốn cô ấy có thể đứng dậy lần nữa sao.”
Điều mà vết thương tâm lý sợ nhất chính là sự tiêu cực, nó như thuốc độc, càng ngày càng ăn mòn.
“Muốn chứ, thế nhưng em cũng không muốn cậu ấy phải chịu kích thích.”
Tào Chấn ngước nhìn bầu trời đêm, ánh trăng mờ mịt, như cách một tầng sương. Ánh trăng trắng xanh khiến anh cảm thấy lành lạnh, nhưng suy nghĩ miên man tràn ra khỏi đầu như làn sương. Lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng anh thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
“Anh có thể hiểu cô ấy đau đớn thế nào. Nỗi đau này còn khó chịu hơn khi chúng ta nâng một người già bị ngã đứng dậy, ấy mà lại bị vu cáo thành kẻ gây họa gấp trăm lần. Nhưng nếu vì vậy mà không làm việc tốt thì những người cần giúp đỡ thật sự sẽ rất thất vọng.”
“Anh, em biết anh rất vĩ đại…”
Tào Chấn cười khổ, “Anh không hề vĩ đại chút nào cả, thật sự…” Anh nhìn Cảnh Táp, trong mắt mang theo sự xao động mà cô chưa từng thấy bao giờ, “Gần đây anh cứ hay nghĩ rằng, nếu như có cô ấy, biết đâu lại có thể tìm được tung tích của Xảo Xảo và Nám Nám.”
Xảo Xảo và Nám Nám là vợ con của Tào Chấn.
“Cô ấy là chuyên gia về tâm lý tội phạm, có lẽ sẽ có cách biết tung tích của họ chăng?”
Bị rơi xuống đập trữ nước, Tào Chấn biết họ không thể nào còn sống được nữa, nhưng thậm chí cũng không tìm được thi thể, điều này khiến anh chẳng cách nào chịu được. Tên hung thủ trả thù anh đã tự sát từ lâu, cho dù muốn hỏi cũng không thể, chưa từng dừng việc lục soát, thế nhưng chỉ như mò kim đáy bể. Anh cần một phạm vi chính xác hơn.
Tào Chấn lại cười bảo: “Thôi quên đi, tùy duyên vậy.”
Trong mắt Cảnh Táp, sự hờ hững đạm nhạt của Tào Chấn càng khiến cô thêm đau lòng, cứ như sợ anh sẽ đột ngột biến mất. Cô đi tới siết chặt cánh tay anh.
“Cô bé ngốc này, làm gì vậy? Chẳng biết xấu hổ!”
“Gì mà chẳng biết xấu hổ. Anh là đàn anh của em, là anh trai của em cơ mà.” Với tình cảm mười mấy năm, bọn họ còn thân thiết hơn anh em ruột thịt.
Tào Chấn dịu dàng xoa đầu cô: “Anh muốn biết sau này ai sẽ dám lấy em đây.”
“Haha, anh yên tâm, nhất định em rể tương lai của anh là rồng là phượng trong loài người.”
“Thôi đi! Là đàn ông, là người thật đã mừng rồi.” Anh cười nhạo.
Đôi khi, khi những người đang thật sự đau khổ mà nở nụ cười, ta chẳng thể biết được họ đã phải chảy bao nhiêu nước mắt sau lưng. Không phải giả vờ kiên cường, mà sợ rằng sau khi rơi vào biển người, sẽ cảm thấy quạnh quẽ cô đơn hơn bất kì ai trên đời.
/91
|