Hồ Nữ

Chương 86 - Mua Sắm

/152


Tuyết Hoa giống như bạch tuộc ôm chặt lấy Hạ Lăng Vân, mặt ửng hồng luôn miệng kêu: Tiên Quân, ta thích chàng, ta rất thích chàng. Nàng vừa nói vừa dốc sức liều mạng chui vào lòng hắn, giống như hận không thể cùng hắn hòa vào một thể.

Ta biết. Hạ Lăng Vân không để ý có người khác ở đây, cố gắng trấn an Tuyết Hoa. Bên cạnh là biển, hắn nhanh chóng ngưng tụ hơi nước, hóa thành băng dội lên người Tuyết Hoa.

Tuyết Hoa bị nước lạnh nhanh chóng tỉnh táo, lập tức buông Hạ Lăng Vân ra xoay người về phía Bắc vung quyền mắng to: Hồ ly tinh thối không biết xấu hổ, đi chết đi! Cút mà giao phối với những loại chồn hoang dơ bẩn hạ đẳng!

... Hạ Lăng Vân muốn ngăn không cho nàng nói tục, nhưng lập tức nhịn lại, chỉ nhanh chóng xua tan nước trên y phục nàng.

Uyển Trân nàng thế nào? Cảnh Thanh Viễn học sư phụ nhanh chóng giúp Uyển Trân khôi phục lí trí.

Thiếp không sao. Uyển Trân nói. Nàng có chút cảm giác với mị hương của hồ ly, nhưng nàng là thiếu nữ đã trưởng thành vì vậy mới xuất hiện phản ứng sinh lí mãnh liệt. Nhưng thân thể nàng có phản ứng, thần trí vẫn còn mấy phần tỉnh táo.

Lệ Nhi mau ăn cái này. Lâm Vân Phàm thuộc tính hỏa không thể tạo ra nước lạnh, nhưng hắn lại lấy một viên linh đan nhét vào miệng Lệ Nhi. Lệ Nhi đang mơ mơ màng màng ôm ấp hắn nuốt đan dược vào.

Sau khi ăn đan dược một lúc, Lệ Nhi buông Lâm Vân Phàm ra, quay về phía Bắc chửi bới, Hồ ly tinh chết tiệt, ta nguyền rủa ngươi đoạn tử tuyệt tôn.

Chúng nam nhân: |||

Ngược lại Hạ Lăng Vân cảm thấy hứng thú với đan dược Lâm Vân Phàm mang ra, ôm Tuyết Hoa còn xấu hổ vùi vào ngực hắn đến cạnh hỏi: Đây là đan dược gì?

Lâm Vân Phàm lập tức nói: Đây là Thanh Thần Đan phụ thân Lệ Nhi ban cho vãn bối, chuyên dùng để giải dược tính mị hương của hồ ly. Bây giờ ngẫm lại, cái này là để cho Lệ Nhi bảo trì thần trí, không bị hồ ly tinh đực mị hoặc.

Có thể cho ta một viên không? Hạ Lăng Vân mở miệng nói. Phụ thân nàng không cho hắn đan dược này, chẳng lẽ Hạo Linh Tiên Tôn cho rằng Thanh Đồng không quấn lấy Tuyết Hoa?

Vâng. Lâm Vân Phàm lấy một bình sứ nhỏ, đổ một viên linh đan mát lạnh vị bạc hà ra.

Hạ Lăng Vân cầm lấy đưa lên mũi ngửi, dùng ngón tay cạo một ít nếm thử, ngay sau đó đem đan dược trả lại cho Lâm Vân Phàm cười khổ nói: Tuyết Hoa có, chỉ là ta và nàng đều không biết. Lúc Tuyết Hoa đem một đống đan dược nàng thu được trong nội cung ra hắn không xác minh được dược tính chỉ có thể phán đoán là đan dược giống như thanh tâm hoàn.

Đến lúc này, Lâm Vân Phàm đã hiểu, tình cảnh của Hạ Lăng Vân Tiên Quân trước mắt cũng giống mình, đều bị nữ nhi của người-hồ nhìn trúng.

Chúng ta đi thôi. Hạ Lăng Vân rất bình tĩnh nói, sau khi lấy pháp kiếp Thủy Mộc Thanh Hoa ra, dịu dàng nói với Tuyết Hoa, Tuyết Hoa, nàng đã học được cách phi hành, giờ tự mình ngự kiếm bay đi. Hắn sẽ ở bên cạnh bảo hộ nàng.

Tuyết Hoa định bám lấy Hạ Lăng Vân, nhưng khi biến thành hình người còn trước mặt người khác nàng không dám làm quá, nghe lời Hạ Lăng Vân dẫm lên Thủy Mộc Thanh Hoa, đưa linh lực vào pháp trân trên thân kiếm Thủy Mộc Thanh Hoa.

Thủy Mộc Thanh Hoa theo ý niệm của hàng bắt đầu bay. Hạ Lăng Vân không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đồ đệ Cảnh Thanh Viễn, bình thản nói: Đi thôi. Đệ tử hắn có thê tử là chồn, hắn không thể có thê là hồ ly sao? Kiến thức của Thanh Nhi quá kém, gặp chuyện vẫn không giữ được bình tĩnh.

Lệ Nhi cảm thấy mất mặt, nổi giận đùng đùng nói: Tuyết Hoa, lúc khác tới Thiên Linh Môn tìm muội. Sau đó nàng xoay mặt nói với Lâm Vân Phàm: Ta muốn đi chỗ khác chơi, chàng không muốn đi thì tùy ý. Nói xong nàng một mình phi về phía tây nam.

Lâm Vân Phàm không dám để mình nàng độc hành, vội vàng ôm quyền cáo biệt với bóng lưng Hạ Lăng Vân: Tiên Quân, vãn bối và Lệ Nhi sẽ đi nơi khác, xin lỗi vì không thể đồng hành. Tốc độ của Lệ Nhi không nhanh, hiển nhiên là có ý chờ hắn đuổi theo nàng.

Lệ Nhi, muội phải cẩn thận, đừng chạy lung tung, không được tùy hứng, để Lâm Vân Phàm đi với muội là tốt rồi. Tuyết Hoa vội vàng nói, nhưng không đuổi theo. Bởi vì Lệ Nhi chỉ muốn tới Thiên Linh Môn chơi một lát, rồi lại đi du ngoạn chỗ khác.

Hạ Lăng Vân quay đầu lại đáp: Vân Phàm, ngươi phải chiếu cố Lệ Nhi thật tốt. Lệ Nhi hay tùy hứng, Vân Phàm chắc phải vất vả rồi. Vẫn là Tuyết Hoa tốt, nhu thuận nghe lời, ngoại trừ hơi bám hắn ra thì không có khuyết điểm.

Vâng Tiên Quân, vãn bối cáo từ. Lâm Vân Phàm không dám chần chừ, vội ôm quyền chào Cảnh Thanh Viễn, rồi bay về phía bóng dáng xinh đẹp phía xa.

Hai tỉ muội cứ như vậy phân chia, mỗi người đi một con đường của mình.

Ở hoàng triều Kim Phượng có một con sông nổi tiếng, tên là sông Tiên Nhân. Truyền thuyết lúc xây dựng kênh đào, có Tiên Nhân đi qua, thấy công nhân xây dựng vô cùng khổ cực, tâm từ thiện, thi triển thần thông, tới nửa đêm bằng sức một người mà giúp công nhân đào được mười dặm. Đám quan chức giám sát quá trình đào kênh tận mắt chứng kiến, đem sự việc bẩm báo lên trên. Hoàng đế lập tức đặt tên là sông Tiên Nhân. Lâm

Tuy Tiên Nhân không lưu danh, nhưng trong đám người nhìn thấy có kẻ am hiểu hội họa, liền vẽ ra dung mạo Tiên Nhân. Triều đình còn theo bức họa đó xây dựng nhà thờ tổ, để dân hai bên bờ sông tế tự Tiên Nhân.

Sư phụ, người có biết vị Tiên Nhân này là ai không? Cảnh Thanh Viễn tò mò hỏi sư phụ.

Là đại trưởng lão núi Hoàng Lĩnh -Tiên Quân Vũ Tiêu bẩy trăm năm trước đã về cõi tiên. Hạ Lăng Vân buồn bã nói. Khi đó hắn mới 100 tuổi, vừa vặn bước vào tam phẩm, đặng cấp Tiên Quân đối với hắn lúc đó vẫn là đối tượng ngưỡng mộ. Bảy trăm năm sau, khi Tiên Quân Vũ Tiêu tạ thế, hắn lại trở thành đối tượng người khác sùng bái.

Ở ngoại ô phụ cận bến Hoa Đào có một toàn miếu tiên Nhân, chúng ta đi bái tế một lát. Hạ Lăng Vân nói.

Bến Hoa Đào là một nơi buôn bán phồn thịnh, lần này hắn tới là muốn mua một ít đồ sinh hoạt cho mình và Tuyết Hoa. Bến Hoa Đào vốn chỉ là một bến tàu, qua hai trăm năm phát triển thành một trấn nhỏ buôn bán rồi.

Vâng, sư phụ. Cảnh Thanh Viễn nói. Chồn tuyết nằm sấp trên bả vai hắn, hai mắt díp lại giống như đang buồn ngủ. Chồn tuyết và hồ ly đều là sinh vạt ngày ngủ đêm hoạt động. Uyển Trân là người, nhưn bây giờ thân thể bị chồn tuyết chi phối, ban ngày thường ngủ, tối thì tinh thần sáng láng.

Tuyết Hoa cuộn lại nằm trong vòng tay của Hạ Lăng Vân, bởi vì ngủ ngày là thiên tính của hồ ly, hơn nữa buổi tối nàng phi hành cũng mệt rồi.

Đi xuyên qua con đường chính trên trấn Hoa Đào, hai bên đường là các cửa hàng mọc san sát, tiếng âm thanh mua bán vang bên tai không dứt.

Hạ Lăng Vân thong dong ôm sủng vật đi trên đường, ánh mắt dạo qua cửa hàng hai bên đường.

Tiên Quân, nơi này thật náo nhiệt. Tuyết Hoa nằm trong khuỷu tay hắn nói, nàng bị tiếng ồn đánh thức rồi.

Thành thị thường phồn hoa. Hạ Lăng Vân nói. Đại lục Ngũ Nguyên có tồn tại tu sĩ có năng lực tu tiên, nếu thế tục phát sinh chiến tranh quy mô lớn, hoặc tai họa lớn, nhân sĩ tu tiên sẽ ra mặt. Dần dần nơi sinh sống của nhân loại càng nhiều, phạm vi hoạt động càng lớn.

Tiệm rèn, xe ngựa, đồ tre, gạo, bánh bao, đồ trang sức, trà trang, quán rượu....

Nhìn thấy cửa hàng giày, Hạ Lăng Vân tiến vào.

Nhìn hai khách nhân khí độ phi phàm đến, tiểu nhị trẻ tuổi bên trong vội bước ra chào đón, Hai vị khách quan, cần mua gì? Bổn điếm tuy nhưng hàng hóa đầy đủ hết.

Chưởng quầy mập mạp ngồi phía sau cũng chạy ra dáng vẻ tươi cười nghênh đón khách nhân.

Ta muốn mua giày. Hạ Lăng Vân nói, Chỗ các ngươi có giày nữ? Giày thêu hoa thiếu nữ thường đi. Nữ đệ tử Hỏa Vân Cung chỉ làm nhanh cho Tuyết Hoa hai đôi giày thêu. Trước mắt Tuyết Hoa không có khả năng học nữ công, hắn phải mua cho nàng mấy đôi, còn cả xiêm y.

Tiểu nhị lập tức ngẩn người, ấp úng nói: Khách nhân, bình thường giầy nữ tử đều tự mình làm, rất ít người đi mua.

Có hay không? Hạ Lăng Vân hỏi.

Tạm thời... không có. Tiểu nhị rất nhanh trí đáp.

Vậy làm cho ta mười đôi giày thêu cho thiếu nữ, chiều mai ta sẽ tới lấy. Hạ Lăng Vân nói, Thuận tiên chuẩn bị cho ta và đồ đệ của ta mấy đôi, lúc đó chúng ta sẽ thanh toán luôn.

Nói xong, hắn lấy ra một thỏi bạc đặt trước mặt chưởng quầy, rồi vẽ trên không hai đường. Tiền cọc đủ không? Chân tiểu cô nương chừng này. Hắn nói. Nếu mở tiệm giày tất có phương pháp làm theo yêu cầu khách nhân.

Lấy ra từ không trung.

Chưởng quầy mập mạp và tiểu nhị sợ ngây người.

Vẫn là sư phụ lợi hại.

Cảnh Thanh Viễn cũng lấy ra một khối bạc vụn để lên quầy, sau đó cũng vẽ vẽ vài cái nói: Làm cho ta mười đôi giày, cỡ như vậy. Uyển Trân đi săn xử lí con mồi, giày và y phục đều là đổi bằng con mồi đấy.

Tiên, tiên nhân? Chưởng quầy mập mạp và tiểu nhị lắp bắp hỏi, mặt lộ vẻ kích động, lưng tự động cong xuống.

Hạ Lăng Vân lạnh nhạt gật đầu nói: Thầy trò ta là tu sĩ, giày là mua thay nữ quyến, không cho phép nói ra, tối mai chúng ta sẽ tới lấy giầy. Nói xong, hắn thoáng đánh giá cửa hàng giầy, quay người rời đi. Với danh xưng tu sĩ, cửa tiệm này cũng không dám tham bạc của hắn.

Dạ dạ hai vị tiên nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ chuẩn bị cho hai người. Chưởng quầy vội vàng nói, cúi người tiễn thầy trò Hạ Lăng Vân ra ngoài. Thời gian hai ngày tuy rất gấp, nhưng dù hắn có huy động cả nhà nửa đêm gõ cửa những...đại tẩu, đại mụ chuyên làm nữ công kia, cũng phải gom đủ giầy tiên nhân yêu cầu.

Bắt chước Hạ Lăng Vân chuẩn bị cho Tuyết Hoa, Cảnh Thanh Viễn cũng chuẩn bị cho mình và thê tử thật nhiều xiêm y.

Nửa đêm, Tuyết Hoa biến thành người, vui sướng thưởng thức bữa ăn ngon mà Hạ Lăng Vân sai người chuẩn bị cho nàng.

Hạ Lăng Vân từ trên không lấy ra một mũ rộng vành, hỏi ý kiến Tuyết Hoa: Nàng thích không? Cái mũ này rộng hơn mũ phụ nhân đội, xung quanh còn gài lụa trắng.

Tuyết Hoa chỉ nhìn đã hiểu, cao hứng nói: Thích. Mang cái này nàng có thể quang minh chính đại di dạo với hắn.

Nàng vội vàng đi đến trước mặt Hạ Lăng Vân, nói: Ta đội thử. Nàng đưa tay lấy mũ đội lên đầu, sau đó buông rèm lụa che xuống, quay về phía hắn dò hỏi: Có nhìn thấy tóc trắng của ta không? Lụa này không phải loại trong suốt, có thể che lấp mái tóc trắng của nàng.

Tai nàng có đau không? Hạ Lăng Vân hỏi, hắn lo lắng bên trong mũ không mềm mại, làm đau tai của nàng.

Không sao. Tuyết Hoa nói, giật giật lỗ tai hồ ly, cảm giác mũ rất mềm, lỗ tai của nàng chuyển động cũng không ảnh hưởng.

Tuyết Hoa, lúc nàng biến thành người thì bới tóc lên nhét vào bên trong mũ. Hạ Lăng Vân dặn dò, cộng thêm váy rộng che cái đuôi, cho dù ban ngày Tuyết Hoa biến thành người, đi với hắn cũng bị phát hiện.

Ta không biết bới tóc. Tuyết Hoa xốc màn lụa trắng mỉm cười nói, Tiên Quân, chàng giúp ta bới tóc được không? Chàng đã chăm sóc mười đồ đệ, nhất định khi họ còn bé chàng cũng giúp họ chải đầu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật là ngọt ngào, ngọt ngào như mật rồi. Mọi người thích không? Muốn nhiều hơn thì nhắn lại nha.

Chúng ta đi thôi. Hạ Lăng Vân rất bình tĩnh nói, sau khi lấy pháp kiếp Thủy Mộc Thanh Hoa ra, dịu dàng nói với Tuyết Hoa, Tuyết Hoa, nàng đã học được cách phi hành, giờ tự mình ngự kiếm bay đi. Hắn sẽ ở bên cạnh bảo hộ nàng.

Tuyết Hoa định bám lấy Hạ Lăng Vân, nhưng khi biến thành hình người còn trước mặt người khác nàng không dám làm quá, nghe lời Hạ Lăng Vân dẫm lên Thủy Mộc Thanh Hoa, đưa linh lực vào pháp trân trên thân kiếm Thủy Mộc Thanh Hoa.

Thủy Mộc Thanh Hoa theo ý niệm của hàng bắt đầu bay. Hạ Lăng Vân không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của đồ đệ Cảnh Thanh Viễn, bình thản nói: Đi thôi. Đệ tử hắn có thê tử là chồn, hắn không thể có thê là hồ ly sao? Kiến thức của Thanh Nhi quá kém, gặp chuyện vẫn không giữ được bình tĩnh.

Lệ Nhi cảm thấy mất mặt, nổi giận đùng đùng nói: Tuyết Hoa, lúc khác tới Thiên Linh Môn tìm muội. Sau đó nàng xoay mặt nói với Lâm Vân Phàm: Ta muốn đi chỗ khác chơi, chàng không muốn đi thì tùy ý. Nói xong nàng một mình phi về phía tây nam.

Lâm Vân Phàm không dám để mình nàng độc hành, vội vàng ôm quyền cáo biệt với bóng lưng Hạ Lăng Vân: Tiên Quân, vãn bối và Lệ Nhi sẽ đi nơi khác, xin lỗi vì không thể đồng hành. Tốc độ của Lệ Nhi không nhanh, hiển nhiên là có ý chờ hắn đuổi theo nàng.

Lệ Nhi, muội phải cẩn thận, đừng chạy lung tung, không được tùy hứng, để Lâm Vân Phàm đi với muội là tốt rồi. Tuyết Hoa vội vàng nói, nhưng không đuổi theo. Bởi vì Lệ Nhi chỉ muốn tới Thiên Linh Môn chơi một lát, rồi lại đi du ngoạn chỗ khác.

Hạ Lăng Vân quay đầu lại đáp: Vân Phàm, ngươi phải chiếu cố Lệ Nhi thật tốt. Lệ Nhi hay tùy hứng, Vân Phàm chắc phải vất vả rồi. Vẫn là Tuyết Hoa tốt, nhu thuận nghe lời, ngoại trừ hơi bám hắn ra thì không có khuyết điểm.

Vâng Tiên Quân, vãn bối cáo từ. Lâm Vân Phàm không dám chần chừ, vội ôm quyền chào Cảnh Thanh Viễn, rồi bay về phía bóng dáng xinh đẹp phía xa.

Hai tỉ muội cứ như vậy phân chia, mỗi người đi một con đường của mình.

Ở hoàng triều Kim Phượng có một con sông nổi tiếng, tên là sông Tiên Nhân. Truyền thuyết lúc xây dựng kênh đào, có Tiên Nhân đi qua, thấy công nhân xây dựng vô cùng khổ cực, tâm từ thiện, thi triển thần thông, tới nửa đêm bằng sức một người mà giúp công nhân đào được mười dặm. Đám quan chức giám sát quá trình đào kênh tận mắt chứng kiến, đem sự việc bẩm báo lên trên. Hoàng đế lập tức đặt tên là sông Tiên Nhân. Lâm

Tuy Tiên Nhân không lưu danh, nhưng trong đám người nhìn thấy có kẻ am hiểu hội họa, liền vẽ ra dung mạo Tiên Nhân. Triều đình còn theo bức họa đó xây dựng nhà thờ tổ, để dân hai bên bờ sông tế tự Tiên Nhân.

Sư phụ, người có biết vị Tiên Nhân này là ai không? Cảnh Thanh Viễn tò mò hỏi sư phụ.

Là đại trưởng lão núi Hoàng Lĩnh -Tiên Quân Vũ Tiêu bẩy trăm năm trước đã về cõi tiên. Hạ Lăng Vân buồn bã nói. Khi đó hắn mới 100 tuổi, vừa vặn bước vào tam phẩm, đặng cấp Tiên Quân đối với hắn lúc đó vẫn là đối tượng ngưỡng mộ. Bảy trăm năm sau, khi Tiên Quân Vũ Tiêu tạ thế, hắn lại trở thành đối tượng người khác sùng bái.

Ở ngoại ô phụ cận bến Hoa Đào có một toàn miếu tiên Nhân, chúng ta đi bái tế một lát. Hạ Lăng Vân nói.

Bến Hoa Đào là một nơi buôn bán phồn thịnh, lần này hắn tới là muốn mua một ít đồ sinh hoạt cho mình và Tuyết Hoa. Bến Hoa Đào vốn chỉ là một bến tàu, qua hai trăm năm phát triển thành một trấn nhỏ buôn bán rồi.

Vâng, sư phụ. Cảnh Thanh Viễn nói. Chồn tuyết nằm sấp trên bả vai hắn, hai mắt díp lại giống như đang buồn ngủ. Chồn tuyết và hồ ly đều là sinh vạt ngày ngủ đêm hoạt động. Uyển Trân là người, nhưn bây giờ thân thể bị chồn tuyết chi phối, ban ngày thường ngủ, tối thì tinh thần sáng láng.

Tuyết Hoa cuộn lại nằm trong vòng tay của Hạ Lăng Vân, bởi vì ngủ ngày là thiên tính của hồ ly, hơn nữa buổi tối nàng phi hành cũng mệt rồi.

Đi xuyên qua con đường chính trên trấn Hoa Đào, hai bên đường là các cửa hàng mọc san sát, tiếng âm thanh mua bán vang bên tai không dứt.

Hạ Lăng Vân thong dong ôm sủng vật đi trên đường, ánh mắt dạo qua cửa hàng hai bên đường.

Tiên Quân, nơi này thật náo nhiệt. Tuyết Hoa nằm trong khuỷu tay hắn nói, nàng bị tiếng ồn đánh thức rồi.

Thành thị thường phồn hoa. Hạ Lăng Vân nói. Đại lục Ngũ Nguyên có tồn tại tu sĩ có năng lực tu tiên, nếu thế tục phát sinh chiến tranh quy mô lớn, hoặc tai họa lớn, nhân sĩ tu tiên sẽ ra mặt. Dần dần nơi sinh sống của nhân loại càng nhiều, phạm vi hoạt động càng lớn.

Tiệm rèn, xe ngựa, đồ tre, gạo, bánh bao, đồ trang sức, trà trang, quán rượu....

Nhìn thấy cửa hàng giày, Hạ Lăng Vân tiến vào.

Nhìn hai khách nhân khí độ phi phàm đến, tiểu nhị trẻ tuổi bên trong vội bước ra chào đón, Hai vị khách quan, cần mua gì? Bổn điếm tuy nhưng hàng hóa đầy đủ hết.

Chưởng quầy mập mạp ngồi phía sau cũng chạy ra dáng vẻ tươi cười nghênh đón khách nhân.

Ta muốn mua giày. Hạ Lăng Vân nói, Chỗ các ngươi có giày nữ? Giày thêu hoa thiếu nữ thường đi. Nữ đệ tử Hỏa Vân Cung chỉ làm nhanh cho Tuyết Hoa hai đôi giày thêu. Trước mắt Tuyết Hoa không có khả năng học nữ công, hắn phải mua cho nàng mấy đôi, còn cả xiêm y.

Tiểu nhị lập tức ngẩn người, ấp úng nói: Khách nhân, bình thường giầy nữ tử đều tự mình làm, rất ít người đi mua.

Có hay không? Hạ Lăng Vân hỏi.

Tạm thời... không có. Tiểu nhị rất nhanh trí đáp.

Vậy làm cho ta mười đôi giày thêu cho thiếu nữ, chiều mai ta sẽ tới lấy. Hạ Lăng Vân nói, Thuận tiên chuẩn bị cho ta và đồ đệ của ta mấy đôi, lúc đó chúng ta sẽ thanh toán luôn.

Nói xong, hắn lấy ra một thỏi bạc đặt trước mặt chưởng quầy, rồi vẽ trên không hai đường. Tiền cọc đủ không? Chân tiểu cô nương chừng này. Hắn nói. Nếu mở tiệm giày tất có phương pháp làm theo yêu cầu khách nhân.

Lấy ra từ không trung.

Chưởng quầy mập mạp và tiểu nhị sợ ngây người.

Vẫn là sư phụ lợi hại.

Cảnh Thanh Viễn cũng lấy ra một khối bạc vụn để lên quầy, sau đó cũng vẽ vẽ vài cái nói: Làm cho ta mười đôi giày, cỡ như vậy. Uyển Trân đi săn xử lí con mồi, giày và y phục đều là đổi bằng con mồi đấy.

Tiên, tiên nhân? Chưởng quầy mập mạp và tiểu nhị lắp bắp hỏi, mặt lộ vẻ kích động, lưng tự động cong xuống.

Hạ Lăng Vân lạnh nhạt gật đầu nói: Thầy trò ta là tu sĩ, giày là mua thay nữ quyến, không cho phép nói ra, tối mai chúng ta sẽ tới lấy giầy. Nói xong, hắn thoáng đánh giá cửa hàng giầy, quay người rời đi. Với danh xưng tu sĩ, cửa tiệm này cũng không dám tham bạc của hắn.

Dạ dạ hai vị tiên nhân yên tâm, tiểu nhân nhất định sẽ chuẩn bị cho hai người. Chưởng quầy vội vàng nói, cúi người tiễn thầy trò Hạ Lăng Vân ra ngoài. Thời gian hai ngày tuy rất gấp, nhưng dù hắn có huy động cả nhà nửa đêm gõ cửa những...đại tẩu, đại mụ chuyên làm nữ công kia, cũng phải gom đủ giầy tiên nhân yêu cầu.

Bắt chước Hạ Lăng Vân chuẩn bị cho Tuyết Hoa, Cảnh Thanh Viễn cũng chuẩn bị cho mình và thê tử thật nhiều xiêm y.

Nửa đêm, Tuyết Hoa biến thành người, vui sướng thưởng thức bữa ăn ngon mà Hạ Lăng Vân sai người chuẩn bị cho nàng.

Hạ Lăng Vân từ trên không lấy ra một mũ rộng vành, hỏi ý kiến Tuyết Hoa: Nàng thích không? Cái mũ này rộng hơn mũ phụ nhân đội, xung quanh còn gài lụa trắng.

Tuyết Hoa chỉ nhìn đã hiểu, cao hứng nói: Thích. Mang cái này nàng có thể quang minh chính đại di dạo với hắn.

Nàng vội vàng đi đến trước mặt Hạ Lăng Vân, nói: Ta thử đeo. Nàng đưa tay lấy mũ đội lên đầu, sau đó buông rèm lụa che xuống, quay về phía hắn dò hỏi: Có nhìn thấy tóc trắng của ta không? Lụa này không phải loại trong suốt, có thể che lấp mái tóc trắng của nàng.

Tai nàng có đau không? Hạ Lăng Vân hỏi, hắn lo lắng bên trong mũ không mềm mại, làm đau tai của nàng.

Không sao. Tuyết Hoa nói, giật giật lỗ tai hồ ly, cảm giác mũ rất mềm, lỗ tai của nàng chuyển động cũng không ảnh hưởng.

Tuyết Hoa, lúc nàng biến thành người thì bới tóc lên nhét vào bên trong mũ. Hạ Lăng Vân dặn dò, cộng thêm váy rộng che cái đuôi, cho dù ban ngày Tuyết Hoa biến thành người, đi với hắn cũng bị phát hiện.

Ta không biết bới tóc. Tuyết Hoa xốc màn lụa trắng mỉm cười nói, Tiên Quân, chàng giúp ta bới tóc được không? Chàng đã chăm sóc mười đồ đệ, nhất định khi họ còn bé chàng cũng giúp họ chải đầu.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật là ngọt ngào, ngọt ngào như mật rồi. Mọi người thích không? Muốn nhiều hơn thì nhắn lại nha.

/152

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status