Thời gian thấm thoắt trôi qua, đã được 1 tuần kể từ ngày Rosie “phản pháo” ở hồ bơi. Bây giờ gặp lại, 2 cô nàng kia mặc dù vẫn to mồm lớn tiếng lắm nhưng chỉ dám nói sau lưng chứ không ho he gì trước mặt. Thậm chí đến bây giờ cứ mỗi lần nhớ lại chuyện đó nó thi thoảng lại cười một mình. Minh Khang có vẻ đã nản với mấy cái kế hoạch tẻ nhạt hành xác kiểu đó nên đã bắt đầu để cho nó yên, đường ai nấy đi, việc ai nấy làm. Nói tóm lại là trong mắt hắn, nó là con quỷ cái, còn trong mắt nó hắn là 1 thằng khốn không hơn. Tuy nhiên ngày trước nó từng đánh đồng Minh Khang với em gái hắn Khánh Linh là cùng một ruộc nhưng mà gần đây có lẽ phải xem lại cách nghĩ đó.
Còn nhớ vụ ở hồ bơi sau khi bỏ mặc lũ người kia ú ớ đằng sau, Rosie đã bước một lèo vào trong, điểm đến đầu tiên của nó không phải nơi nào xa lạ vẫn chỉ là căn bếp kia thôi. Từ nãy đến giờ lục đục trong này nhưng chỉ bưng bê là chủ yếu chứ ăn uống thì được bao nhiêu. Bụng nó đánh trống nãy giờ căng lắm rồi, nếu còn chưa có cái gì lót dạ chắc chết quá. Ấy vậy mà lục tung tủ lạnh, ngăn bếp, nồi niêu …. Kết quả là con số 0 tròn trĩnh. Ừ thì cũng phải thôi, bao nhiêu đồ ăn thức uống trong nhà không phải đều mang ra ngoài kia cho bọn dỗi hơi ngoaì kia phè phỡn rồi sao.
-****! Chết tiêt!
Đang đúng cơn lên máu vì đói bỗng Rosie nghe thấy tiếng động
“ Cạch”
Mùi thơm xộc vào mũi con bé, Oa, đây không phải là đĩa bánh mì bơ tỏi lúc nãy bưng ra sao, còn cả cốc nước cam kia nữa, sao lại ở đây? Không phải đói quá hoá gà mờ đó chứ.
-Cả sáng chạy đi chạy lại chắc chị đói rồi, – vừa nói người đó vừa đưa cho nó cái khăn tắm – chị đi tắm đi rồi xuống mà ăn, bọn họ chắc chơi đủ rồi.
Nói xong người đó bỏ đi. Trong khi ấy, Rosie ngồi thừ mặt ra, uây, không phải chứ, kia là tiểu yêu Khánh Linh sao.
“ Ưm, xem nào. Thật ra thì ngoài tên Minh Khang kia có thù oán với Nhã Chi thì cô em này hoàn toàn không có xích mích, thù hằn. Có lẽ cách đối xử trước kia chỉ là không hoà hợp về tính cách chứ không phải do oán trách gì. Nói tóm lại là có tin được không?”
Vừa nghĩ con bé vừa lấy tay gẩy gẩy mấy miếng bánh mì. Ơi giời ơi, sao mà thơm ngon thế không biết, vỏ vàng ruộm, mùi bơ quyện với tỏi quyến rũ không chịu được
-Bé ơi đợi chị nha\
Rosie ngậm ngùi tạm chia xa đĩa bánh chạy vội lên phòng tắm rửa thay quần áo
Trở về với hiện tại, 1 tuần sau…….
Trời về đêm
Đây luôn là khoảng thời gian Rosie thích nhất, 12h đêm, mọi người thường hay kiêng kị giờ này vì cho rằng nó là khung giờ của ma quỷ gì đó nhưng Rosie lại cực kì thích. Phải chăng bản thân nó cũng là 1 con quỷ nên khung giờ này mới đem đến cho nó những an tâm thích thú đến vậy. hay chỉ đơn giản là bóng đêm khi này đã đủ dày đặc để che đi tội ác và gian xảo của những mưu mô tính toán. Không biết nữa, có lẽ là cả hai chăng?
Nhìn ra ngoài, trời bắt đầu trở lạnh rồi, sáng nay còn man mát là thế mà sau cơm mưa chiều nay lại có vẻ se se cái tiết trời mùa thu. Nếu vậy có lẽ là khi thu sang sẽ là lúc tròn vành 2 tháng nó sống trong cái lốt Phạm Nhã Chi này. Bỗng dưng con bé nảy ra cái suy nghĩ nếu nó không bị bỏ rơi, mọi chuyện xảy ra như cái lý phải có thì không biết nó sẽ thành người như thế nào? Ngang ngạnh như Nhã Chi hay hiền lành như Nhã Phương. Không biết. Nhưng dù là ai nó cũng không muốn giống họ, À mà khéo nó lại phải thay thế Nhã Phương kết hôn với Minh Khang thì chết, cuộc đời còn gì đáng buồn hơn.
“ tạch”
Đeo đôi găng tay cao su mà trên đó được in sắn dấu vân tay của chủ tịch Trịnh Sơn vào, nó lại bắt đầu mánh cũ để mở khoá và qua mặt camera. Bức tranh sau bàn làm việc một lần nữa được mở ra. Nó thận trọng đặt tay lên máy quét.
luồng ánh sáng xanh lướt qua.
Một chiếc bàn phím mini được tự động trượt ra từ trong
“ có lẽ là lớp mật mã cuối, xem nào”
“ Phịt”
Sau lớp dung dịch cồn i ốt được rosie phủ lên trên, một vài phím đã hiện lên dấu vân tay. Bàn phím này ngoài để đánh mật khẩu ra thì chẳng để làm gì khác nên nó khẳng định ghép lại những phím kí tự có vân tay chắc chắn sẽ ra mật khẩu
“ Ưm, M, G, A,… oh có cả chữ L, vậy là ………”
Bíp
Cánh cửa két bảo hiểm mở ra đúng như dự đoán, đơn giản mà không mất thời gian điều tra sắc xuất. Hoá ra chủ tịch Trịnh không khó đoán như nó tưởng. Bên trong bản báo cáo về biến dị số 9 vẫn đang nằm i lìm trong chiếc thẻ nhớ.
“ honey, mày làm tao vất vả quá”
Nhanh chóng cắm thẻ vào điện thoại và tải bản bản cáo về và thay đổi một số dữ liệu. nếu trong trường hợp xấu nhất bản báo cáo bị lọt ra ngoài.
Xong xuối, bây giờ con bé ước rằng mình chỉ là sát thủ của K thì tốt, nhiệm vụ hoàn thành rồi, chỉ cần dọn dẹp rồi ra về thôi. Haiz, nhưng ai bảo bản thân “hai mang” làm gì, bây giờ còn phải ở đây làm bảo mẫu cho 2 đứa trẻ kia nữa. 1 đứa đang học bài, còn 1 đứa đang xem bóng đá. Đúng là chết tiệt mà.
Ra khỏi phòng làm việc, Rosie không ngừng ngó nghiêng. Hai anh em nhà đó vẫn đang say sưa với công việc của riêng mình, dọc hành lang này vắng lặng không một âm thanh.
“ Brum….rum…”
Là JJ gọi. từ sau vụ bị bắt ở ban công, nó không dám để chế độ chuông. Giờ này cũng đã muộn chắc là JJ gọi vì công việc. Rosie chạy nhanh lên tầng 3, ra ban công rồi nghe máy.
-Thế nào, xong việc chưa, bàn tay cao su đó được việc chứ.- chưa gì anh đã hỏi tới tấm khiến nó phì cười
-Xong rồi, em là ai chứ. Tí nữa em gửi về trụ sở, giữ gìn cẩn thận đó
-Mà em đi cũng lâu rồi để công chúa ở nhà 1 mình có sao không, có cần anh về nhà xem giúp ko.?
-Không cần, nàng đi lưu diễn với đoàn rồi. Không có cơ hội ở riêng cho 2 người léng phéng đâu.- ngay lập tức nó bắt thóp anh chàng
Bên kia, một giọng điệu cười trừ vang lên:
-không có gì, không có gì, tất cả chỉ là đùa.
Nghe giọng điệu bối rối đó như trẻ con bị bắt lỗi của JJ nó cũng không nhịn nổi cũng phải nhoẻn miệng một cái.
-Vâng đùa, anh lúc nào cũng chỉ biết đùa.
Nó đâu biết rằng bản thân vì đang mải mê với điện thoại, Minh Khang bước vào lúc nào không biết. Sau tấm kính ban công khép hờ, hắn nghe thấy nó một tiếng anh hai tiếng em với ai đó trong điện thoại thì chẳng rõ nguyên cớ gì mà máu trong người cứ sôi cả lên. Chưa kể đến khuôn mặt hớn ha hớn hở kia nữa, nó chưa từng dùng bộ mặt đó nói chuyện với hắn.
“ Ừm”
Chàng ho lên một tiếng đánh động. Ngay lập tức nó gác máy, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng ngày nào đối mặt với sự hiện diện của kẻ mới đến. Nhưng chính cái thái độ ấy lại khiến Minh Khang một lần nữa sục sôi:
-Nói chuyện với ai vậy.- hắn cộc lốc hỏi nó
-Người quen.- nó cũng đáp gọn lỏn rồi bước tiếp
Nhưng nhanh chóng hắn đã kéo giật nó lại
-Kẻ đến đón cô lần trước là ai?
-Người quen.- nó đáp mà không thèm nhìn hắn
Tay hắn càng bóp chặt hơn, ép cho các mạch máu trong người căng ra
-Cô với hắn có quan hệ gì
-Người quen.- trái với thái độ giận dữ đó nó cứ bình thản đến trêu ngươi kẻ trước mặt
-Chết tiệt.- hắn xô nó ngã phịch xuống giường bên cạnh
Không để con bé kịp đứng lên Minh Khang như 1 con hổ dữ đã xồng xộc chạy đến, 2 tay bóp chặt má nó kề sát mặt
-cô đừng quên bản thân mình là vợ tôi
Nó chỉ cười khẩy rồi quay mặt đi. Hắn càng siết chặt tay hơn. Nó cảm nhận được móng tay hắn như hằn sâu vào da thịt nó.
-Tôi hỏi cô nhớ điều đó chưa.- hắn rít lên
Nó vẫn không trả lời
Đột nhiên Rosie cảm nhận được một lực ép chặt ở đầu môi, nó căng mắt ra nhìn, là hắn, với chiếc lưỡi sành sỏi và hung bạo đang tách miệng nó ra tung hoành rà soát bên trong. Cái gì ???một nụ hôn sao. Thằng cha này lại dở chứng ngày mát trời sao. Nó bắt đầu phản kháng nhưng hai tay vừa dơ lên đã bị hắn túm chặt không thể nhúc nhích. Hiện giờ, Tình thế đang nửa ngồi nửa ngả trên giường không có điểm tựa khiến nó chao đảo trước sức ép từ bờ ngực rắn rỏi của ai kia. Nó dúi người xuống. Ngay khi con bé ngả ra cũng là lúc tay hắn rà xuống dưới, những nụ hôn cũng thấp dần xuống cổ, xuống vai rồi ……..
“ Không được, chuyện này xảy ra có thể làm tình hình phức tạp hơn khi hạ màn.”
Nghĩ thế nó cố đẩy hắn ra nhưng dào ôi, làm sao mà sức nó có thể địch lại sức hắn khi mà không có nổi 1 điểm tựa trong tay. Hơn nữa nó càng chống cự lại càng như kích thích thêm con mãnh thú trong hắn. Thôi thì đằng nào cũng không thoát được, đành đâm lao phải theo lao vậy.
Còn nhớ vụ ở hồ bơi sau khi bỏ mặc lũ người kia ú ớ đằng sau, Rosie đã bước một lèo vào trong, điểm đến đầu tiên của nó không phải nơi nào xa lạ vẫn chỉ là căn bếp kia thôi. Từ nãy đến giờ lục đục trong này nhưng chỉ bưng bê là chủ yếu chứ ăn uống thì được bao nhiêu. Bụng nó đánh trống nãy giờ căng lắm rồi, nếu còn chưa có cái gì lót dạ chắc chết quá. Ấy vậy mà lục tung tủ lạnh, ngăn bếp, nồi niêu …. Kết quả là con số 0 tròn trĩnh. Ừ thì cũng phải thôi, bao nhiêu đồ ăn thức uống trong nhà không phải đều mang ra ngoài kia cho bọn dỗi hơi ngoaì kia phè phỡn rồi sao.
-****! Chết tiêt!
Đang đúng cơn lên máu vì đói bỗng Rosie nghe thấy tiếng động
“ Cạch”
Mùi thơm xộc vào mũi con bé, Oa, đây không phải là đĩa bánh mì bơ tỏi lúc nãy bưng ra sao, còn cả cốc nước cam kia nữa, sao lại ở đây? Không phải đói quá hoá gà mờ đó chứ.
-Cả sáng chạy đi chạy lại chắc chị đói rồi, – vừa nói người đó vừa đưa cho nó cái khăn tắm – chị đi tắm đi rồi xuống mà ăn, bọn họ chắc chơi đủ rồi.
Nói xong người đó bỏ đi. Trong khi ấy, Rosie ngồi thừ mặt ra, uây, không phải chứ, kia là tiểu yêu Khánh Linh sao.
“ Ưm, xem nào. Thật ra thì ngoài tên Minh Khang kia có thù oán với Nhã Chi thì cô em này hoàn toàn không có xích mích, thù hằn. Có lẽ cách đối xử trước kia chỉ là không hoà hợp về tính cách chứ không phải do oán trách gì. Nói tóm lại là có tin được không?”
Vừa nghĩ con bé vừa lấy tay gẩy gẩy mấy miếng bánh mì. Ơi giời ơi, sao mà thơm ngon thế không biết, vỏ vàng ruộm, mùi bơ quyện với tỏi quyến rũ không chịu được
-Bé ơi đợi chị nha\
Rosie ngậm ngùi tạm chia xa đĩa bánh chạy vội lên phòng tắm rửa thay quần áo
Trở về với hiện tại, 1 tuần sau…….
Trời về đêm
Đây luôn là khoảng thời gian Rosie thích nhất, 12h đêm, mọi người thường hay kiêng kị giờ này vì cho rằng nó là khung giờ của ma quỷ gì đó nhưng Rosie lại cực kì thích. Phải chăng bản thân nó cũng là 1 con quỷ nên khung giờ này mới đem đến cho nó những an tâm thích thú đến vậy. hay chỉ đơn giản là bóng đêm khi này đã đủ dày đặc để che đi tội ác và gian xảo của những mưu mô tính toán. Không biết nữa, có lẽ là cả hai chăng?
Nhìn ra ngoài, trời bắt đầu trở lạnh rồi, sáng nay còn man mát là thế mà sau cơm mưa chiều nay lại có vẻ se se cái tiết trời mùa thu. Nếu vậy có lẽ là khi thu sang sẽ là lúc tròn vành 2 tháng nó sống trong cái lốt Phạm Nhã Chi này. Bỗng dưng con bé nảy ra cái suy nghĩ nếu nó không bị bỏ rơi, mọi chuyện xảy ra như cái lý phải có thì không biết nó sẽ thành người như thế nào? Ngang ngạnh như Nhã Chi hay hiền lành như Nhã Phương. Không biết. Nhưng dù là ai nó cũng không muốn giống họ, À mà khéo nó lại phải thay thế Nhã Phương kết hôn với Minh Khang thì chết, cuộc đời còn gì đáng buồn hơn.
“ tạch”
Đeo đôi găng tay cao su mà trên đó được in sắn dấu vân tay của chủ tịch Trịnh Sơn vào, nó lại bắt đầu mánh cũ để mở khoá và qua mặt camera. Bức tranh sau bàn làm việc một lần nữa được mở ra. Nó thận trọng đặt tay lên máy quét.
luồng ánh sáng xanh lướt qua.
Một chiếc bàn phím mini được tự động trượt ra từ trong
“ có lẽ là lớp mật mã cuối, xem nào”
“ Phịt”
Sau lớp dung dịch cồn i ốt được rosie phủ lên trên, một vài phím đã hiện lên dấu vân tay. Bàn phím này ngoài để đánh mật khẩu ra thì chẳng để làm gì khác nên nó khẳng định ghép lại những phím kí tự có vân tay chắc chắn sẽ ra mật khẩu
“ Ưm, M, G, A,… oh có cả chữ L, vậy là ………”
Bíp
Cánh cửa két bảo hiểm mở ra đúng như dự đoán, đơn giản mà không mất thời gian điều tra sắc xuất. Hoá ra chủ tịch Trịnh không khó đoán như nó tưởng. Bên trong bản báo cáo về biến dị số 9 vẫn đang nằm i lìm trong chiếc thẻ nhớ.
“ honey, mày làm tao vất vả quá”
Nhanh chóng cắm thẻ vào điện thoại và tải bản bản cáo về và thay đổi một số dữ liệu. nếu trong trường hợp xấu nhất bản báo cáo bị lọt ra ngoài.
Xong xuối, bây giờ con bé ước rằng mình chỉ là sát thủ của K thì tốt, nhiệm vụ hoàn thành rồi, chỉ cần dọn dẹp rồi ra về thôi. Haiz, nhưng ai bảo bản thân “hai mang” làm gì, bây giờ còn phải ở đây làm bảo mẫu cho 2 đứa trẻ kia nữa. 1 đứa đang học bài, còn 1 đứa đang xem bóng đá. Đúng là chết tiệt mà.
Ra khỏi phòng làm việc, Rosie không ngừng ngó nghiêng. Hai anh em nhà đó vẫn đang say sưa với công việc của riêng mình, dọc hành lang này vắng lặng không một âm thanh.
“ Brum….rum…”
Là JJ gọi. từ sau vụ bị bắt ở ban công, nó không dám để chế độ chuông. Giờ này cũng đã muộn chắc là JJ gọi vì công việc. Rosie chạy nhanh lên tầng 3, ra ban công rồi nghe máy.
-Thế nào, xong việc chưa, bàn tay cao su đó được việc chứ.- chưa gì anh đã hỏi tới tấm khiến nó phì cười
-Xong rồi, em là ai chứ. Tí nữa em gửi về trụ sở, giữ gìn cẩn thận đó
-Mà em đi cũng lâu rồi để công chúa ở nhà 1 mình có sao không, có cần anh về nhà xem giúp ko.?
-Không cần, nàng đi lưu diễn với đoàn rồi. Không có cơ hội ở riêng cho 2 người léng phéng đâu.- ngay lập tức nó bắt thóp anh chàng
Bên kia, một giọng điệu cười trừ vang lên:
-không có gì, không có gì, tất cả chỉ là đùa.
Nghe giọng điệu bối rối đó như trẻ con bị bắt lỗi của JJ nó cũng không nhịn nổi cũng phải nhoẻn miệng một cái.
-Vâng đùa, anh lúc nào cũng chỉ biết đùa.
Nó đâu biết rằng bản thân vì đang mải mê với điện thoại, Minh Khang bước vào lúc nào không biết. Sau tấm kính ban công khép hờ, hắn nghe thấy nó một tiếng anh hai tiếng em với ai đó trong điện thoại thì chẳng rõ nguyên cớ gì mà máu trong người cứ sôi cả lên. Chưa kể đến khuôn mặt hớn ha hớn hở kia nữa, nó chưa từng dùng bộ mặt đó nói chuyện với hắn.
“ Ừm”
Chàng ho lên một tiếng đánh động. Ngay lập tức nó gác máy, lấy lại vẻ mặt lạnh lùng ngày nào đối mặt với sự hiện diện của kẻ mới đến. Nhưng chính cái thái độ ấy lại khiến Minh Khang một lần nữa sục sôi:
-Nói chuyện với ai vậy.- hắn cộc lốc hỏi nó
-Người quen.- nó cũng đáp gọn lỏn rồi bước tiếp
Nhưng nhanh chóng hắn đã kéo giật nó lại
-Kẻ đến đón cô lần trước là ai?
-Người quen.- nó đáp mà không thèm nhìn hắn
Tay hắn càng bóp chặt hơn, ép cho các mạch máu trong người căng ra
-Cô với hắn có quan hệ gì
-Người quen.- trái với thái độ giận dữ đó nó cứ bình thản đến trêu ngươi kẻ trước mặt
-Chết tiệt.- hắn xô nó ngã phịch xuống giường bên cạnh
Không để con bé kịp đứng lên Minh Khang như 1 con hổ dữ đã xồng xộc chạy đến, 2 tay bóp chặt má nó kề sát mặt
-cô đừng quên bản thân mình là vợ tôi
Nó chỉ cười khẩy rồi quay mặt đi. Hắn càng siết chặt tay hơn. Nó cảm nhận được móng tay hắn như hằn sâu vào da thịt nó.
-Tôi hỏi cô nhớ điều đó chưa.- hắn rít lên
Nó vẫn không trả lời
Đột nhiên Rosie cảm nhận được một lực ép chặt ở đầu môi, nó căng mắt ra nhìn, là hắn, với chiếc lưỡi sành sỏi và hung bạo đang tách miệng nó ra tung hoành rà soát bên trong. Cái gì ???một nụ hôn sao. Thằng cha này lại dở chứng ngày mát trời sao. Nó bắt đầu phản kháng nhưng hai tay vừa dơ lên đã bị hắn túm chặt không thể nhúc nhích. Hiện giờ, Tình thế đang nửa ngồi nửa ngả trên giường không có điểm tựa khiến nó chao đảo trước sức ép từ bờ ngực rắn rỏi của ai kia. Nó dúi người xuống. Ngay khi con bé ngả ra cũng là lúc tay hắn rà xuống dưới, những nụ hôn cũng thấp dần xuống cổ, xuống vai rồi ……..
“ Không được, chuyện này xảy ra có thể làm tình hình phức tạp hơn khi hạ màn.”
Nghĩ thế nó cố đẩy hắn ra nhưng dào ôi, làm sao mà sức nó có thể địch lại sức hắn khi mà không có nổi 1 điểm tựa trong tay. Hơn nữa nó càng chống cự lại càng như kích thích thêm con mãnh thú trong hắn. Thôi thì đằng nào cũng không thoát được, đành đâm lao phải theo lao vậy.
/66
|