Rosie đưa mắt nhìn sang toà nhà bên cạnh, nhìn lại kết cục của kẻ muốn chạy thoát khỏi thế giới ngầm. Nhưng trong khoảnh khắc đó, con người duy nhất còn sống trong căn phòng đó đứng dậy khỏi ghế ngồi và bất chợt quay lưng lại. Hai ánh mắt chạm nhau. Rosie không khỏi bất ngờ khi biết đó là Minh Khang
“ Sao hắn ta lại ở đây?”
Nhưng rồi điều ấy cũng không quan trọng, quan trọng là phải thoát ra khỏi nơi này, khỏi tầm mắt của người đối diện.
Khoảng cách giữa hai toà nhà không xa. Qua tấm kính vỡ, Minh Khang nhìn rõ mồn một khuôn mặt đó. Khuôn mặt mà anh đã mong đợi suốt thời gian qua. Mọi cảm xúc và giác quan như vỡ oà, như kẻ hành khất lang thang trên hoang đảo gặp được suối nguồn, nhất thời Minh Khang không biết phải làm sao, cũng không biết phải gọi tên nó thế nào. Nhưng trong khoảnh khắc đó, vẫn với thái độ lẳng lặng đến lạnh người ấy con bé hờ hững quay đi, biến mất khỏi tầm mắt của Minh Khang. Anh không muốn, thật sự không muốn……
- Khoan đã
Minh Khang đã quên mất vụ án mạng vừa rồi, vội vàng bỏ hiện trường chạy xuống tầng 1. Anh muốn được nhìn thấy nó lần nữa, muốn chạm vào nó. Nhưng mọi thứ dường như đã muộn. Sau một cuộc chạy nước rút lên tầng thượng khu thương mại đối diện, tất cả những gì anh thu được chỉ là một khoảng không vẫn còn thoang thoảng hương vani ngòn ngọt. Phải, chính là mùi hương đó, mùi vani thuần khiết Minh Khang cảm nhận được khi còn ở bên nó. Và giờ đây, hương thơm ấy đang khiến nỗi nhớ trong lòng anh từng ngày qua cuộn trào. Thế nhưng những cơn gió lạnh vẫn vô tình như cái cảm giác mà nó đem lại, nó cuốn đi, thổi đi, nhạt nhoà dần đi hương thơm đó để đến khi mở đôi mắt nhìn lại sự việc, Minh Khang tự hỏi liệu đây là giấc mơ?
Ngay sau đó khoảng 2 tiếng đồng hồ, Minh Khang đã an toạ tại sở cảnh sát lấy lời khai. Đương nhiên, anh thừa biết hung thủ là ai, thậm chí có thể vạch mặt, chỉ tên nhưng đời nào anh lại làm điều trái ngược với trái tim mình. Mặc dù sự bàng hoàng là điều không tránh khỏi nhưng đây không phải lần duy nhất Minh Khang thấy nó giết người, chính vì thế cái cảm giác gai gai nơi sống lưng cũng nhanh chóng tan đi thay vào đó là sự tò mò hơn hết thảy về lý do khiến nó đứng sau những cuộc mưu sát ấy. Và đương nhiên, cũng là một thành phần trong vụ án nên Minh Khang nghe loáng thoáng được mấy chiến sĩ thanh tra thảo luận với nhau
“ Là một vụ thanh trừng trong thế giới ngầm”
Bây giờ thì anh đã hoàn toàn hiểu câu nói của ông Marc, cô ấy không thuộc về thế giới của các người đang sống. Nhưng đứng sau mọi sự vấp ngã đều tồn tại một lực đẩy, vậy lực đẩy trong trường hợp của nó là gì? Minh Khang thật sự muốn biết.
Cách Minh Khang chỉ một chiếc bàn con tí, một nhân viên chuyển phát nhanh của bưu điện thành phố đang lúi húi hoàn tất thủ tục kí nhận với cô cảnh sát mặc cảnh phục kia. Mặc dù tay cô ta vẫn lia bút liên tục nhưng dưới vành mũ lưỡi trai lụp xụp, ánh mắt của cô ta ráo hoảnh nhìn khắp nơi, tai tập trung nghe ngóng sự việc và trên môi không quên nở một nụ cười lạnh. Xong xuôi cô ta rời khỏi sở cảnh sát, cởi nhanh bộ đồ nhân viên cùng chiếc mũ lưỡi trai còn mới vứt vào xe rác gần đó, cô ta leo lên một chiếc xe moto đã đỗ sẵn dưới một gốc cây không xa. Chiếc điện thoại trong túi áo bật sáng
- Alo, Rosie nghe………
Minh Khang thất thểu trở về từ sở cảnh sát. Anh muốn ngày hôm nay trôi qua thật nhanh chóng để những chuyện này thôi không trở thành nỗi ám ảnh hằng đêm nữa. Nhưng mới bước được dăm bước đến cửa, khuôn mặt ấy lại một lần nữa hiện ra, nhưng không phải nó.
- Minh Khang, em nghe nói anh vừa trở về từ sở cảnh sát, anh không sao chứ?- Vừa thấy Minh Khang, Nhã Chi đã vội vàng chạy đến ôm chặt cánh tay anh quan tâm hỏi han
Nhưng đáp lại những cử chỉ lo lắng ấy chỉ là một khuôn mặt lạnh lẽo và mệt mỏi đến chán chường mà thôi
- Sao cô lại ở đây.- Minh Khang gạt tay Nhã Chi ra
- Em…- cô ấp úng chưa biết nên giải thích ra sao thì anh đã nhanh chóng gắt nhặng lên
- Tôi xin cô đấy,Nhã Chi. Tôi thật sự không muốn gặp cô.
Đôi mắt Nhã Chi long lanh hơn bao giờ hết. Một hàng nước mắt chảy dài cùng tia nhìn tuyệt vọng hướng về chủ nhân câu nói đó
- Tại sao? Tại sao đã lâu đến vậy mà anh vẫn không chấp nhận em? Tại sao vậy? Em đã rất cố gắng thay đổi, chỉ vì anh…….
Quả thật, Minh Khang không muốn to tiếng với Nhã Chi,nhất là khi trong nhà vẫn còn ba và Khánh Linh trên tầng nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm nay đã khiến anh không còn sức lực khống chế cảm xúc bản thân nữa
- Đây không phải chuyện thay đổi là có thể được.
- Tại sao chứ, em cần một lời giải thích.- Nhã Chi cũng đã không thể kiểm soát được bản thân. Cô nói mà như hét lên khiến hai bố con chủ tịch Trịnh trên gác cũng rục rịch đi xuống xem sao.
Nhưng cái nguyên nhân mà Nhã Chi muốn biết cũng chính là nguyên nhân khiến Minh Khang phát điên, anh hét lên như muốn cả thế giới này nghe thấy
- Bởi vì cô không phải cô ấy.
Không gian im bặt.
- Phải, tôi đã vốn quên thù hận giữa tôi và cô trước đây nhưng lúc này, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt cô tôi lại ………… xin lỗi nhưng cho dù là cùng một khuôn mặt nhưng người tôi cần, không phải cô.
Vẫn là không gian lặng im đến gai người ấy, Khánh Linh cũng không thể làm gì hơn ngoài nắm chặt tay ba mình, cùng ông đứng lặng một góc quan sát sự việc. Một tràng cười chua xót vang lên
- Nhã Anh, Phạm Nhã Anh. Tại sao mọi người cứ phải loạn lên vì con bé ấy. Một con bé đáng nhẽ đã chết từ 13 năm trước
“ Chát”
Trước những lời lẽ cay độc từ miệng Nhã Chi, Minh Khang không thể kìm chế hơn nữa. Anh thẳng tay giáng lên gò má ấy một cái tát đau điếng.
Nhã Chi bàng hoàng. Cô chưa bao giờ thấy đau đớn đến thế. Nhưng đó không phải sự đau đớn từ gò má còn đỏ lựng kia mà là sự đau đớn xuất phát từ trái tim, chẳng nhẽ, điều cô lo lắng bấy lâu nay đã thành sự thật.
- Minh Khang, anh, anh yêu con bé.
Trước câu hỏi vừa rồi của Nhã Chi, Minh Khang không biết trả lời thế nào. Cái tát vừa rồi, kể ra anh cũng hơi nặng tay, hơn nữa nguyên tắc của bản thân là không bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng hơn là trả lời câu hỏi vừa rồi
- Tôi mệt rồi, cô về đi.
Nói rồi, Minh Khang cũng đi thẳng lên lầu. Nhưng cho dù trốn tránh nhưng tất cả mọi người quan sát câu chuyện vừa diễn ra đều tự hiểu rằng dù không khẳng định nhưng con người mang tên Phạm Nhã Anh kia mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt với anh và có lẽ cuộc tìm kiếm nay, dù cho vô vọng nhưng chắc chắn sẽ còn tiếp tục.
Ở một nơi nào đó trong thành phố
“ Cạch”
Chiếc điều khiển trên tay Rosie rơi xuống đất làm con bé bừng tỉnh, màn hình tivi một màu xanh lét. Đĩa phim đang xem dở chắc đã chạy hết từ lâu trong khi nó ngủ gật. Ngơ ngác nhìn xung quanh, tối om và chẳng có ai. Hôm nay JJ và công chúa đi chơi ở đâu đó từ đầu giờ chiều, không biết đêm nay có về kịp không chứ tối nay thì chắc chắn Rosie phải ăn cơm một mình rồi. Vụ ám sát sáng nay, có vẻ cảnh sát không có manh mối gì nên coi như có thể an tâm hoàn thành xong một việc. Chỉ có điều, nó không ngờ rằng lại gặp lại người quen.
“Tên Minh Khang đó, làm gì ở đó không biết”.
Nó bắt đầu hối hận về việc ngày trước đã nhận cái nhiệm vụ khỉ gió đó khiến bây giờ nó cảm thấy thật phiền phức. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. hết đám người ở Phạm gia lại đến Trịnh gia, không biết bao giờ chuyện này mới kết thúc
- Hay là về Nga nghỉ đông.
Nhưng xem chừng phương án này không ổn. Công việc của công chúa vừa mới ổn định, JJ thì không thể đi vì còn phải phụ trách việc ở đây, hơn nữa cũng không chắc có biến chuyển gì trong thời gian tới.
- A, chán quá.
Nó nhún nhẩy tưng tưng trong bếp.
“ Sao hắn ta lại ở đây?”
Nhưng rồi điều ấy cũng không quan trọng, quan trọng là phải thoát ra khỏi nơi này, khỏi tầm mắt của người đối diện.
Khoảng cách giữa hai toà nhà không xa. Qua tấm kính vỡ, Minh Khang nhìn rõ mồn một khuôn mặt đó. Khuôn mặt mà anh đã mong đợi suốt thời gian qua. Mọi cảm xúc và giác quan như vỡ oà, như kẻ hành khất lang thang trên hoang đảo gặp được suối nguồn, nhất thời Minh Khang không biết phải làm sao, cũng không biết phải gọi tên nó thế nào. Nhưng trong khoảnh khắc đó, vẫn với thái độ lẳng lặng đến lạnh người ấy con bé hờ hững quay đi, biến mất khỏi tầm mắt của Minh Khang. Anh không muốn, thật sự không muốn……
- Khoan đã
Minh Khang đã quên mất vụ án mạng vừa rồi, vội vàng bỏ hiện trường chạy xuống tầng 1. Anh muốn được nhìn thấy nó lần nữa, muốn chạm vào nó. Nhưng mọi thứ dường như đã muộn. Sau một cuộc chạy nước rút lên tầng thượng khu thương mại đối diện, tất cả những gì anh thu được chỉ là một khoảng không vẫn còn thoang thoảng hương vani ngòn ngọt. Phải, chính là mùi hương đó, mùi vani thuần khiết Minh Khang cảm nhận được khi còn ở bên nó. Và giờ đây, hương thơm ấy đang khiến nỗi nhớ trong lòng anh từng ngày qua cuộn trào. Thế nhưng những cơn gió lạnh vẫn vô tình như cái cảm giác mà nó đem lại, nó cuốn đi, thổi đi, nhạt nhoà dần đi hương thơm đó để đến khi mở đôi mắt nhìn lại sự việc, Minh Khang tự hỏi liệu đây là giấc mơ?
Ngay sau đó khoảng 2 tiếng đồng hồ, Minh Khang đã an toạ tại sở cảnh sát lấy lời khai. Đương nhiên, anh thừa biết hung thủ là ai, thậm chí có thể vạch mặt, chỉ tên nhưng đời nào anh lại làm điều trái ngược với trái tim mình. Mặc dù sự bàng hoàng là điều không tránh khỏi nhưng đây không phải lần duy nhất Minh Khang thấy nó giết người, chính vì thế cái cảm giác gai gai nơi sống lưng cũng nhanh chóng tan đi thay vào đó là sự tò mò hơn hết thảy về lý do khiến nó đứng sau những cuộc mưu sát ấy. Và đương nhiên, cũng là một thành phần trong vụ án nên Minh Khang nghe loáng thoáng được mấy chiến sĩ thanh tra thảo luận với nhau
“ Là một vụ thanh trừng trong thế giới ngầm”
Bây giờ thì anh đã hoàn toàn hiểu câu nói của ông Marc, cô ấy không thuộc về thế giới của các người đang sống. Nhưng đứng sau mọi sự vấp ngã đều tồn tại một lực đẩy, vậy lực đẩy trong trường hợp của nó là gì? Minh Khang thật sự muốn biết.
Cách Minh Khang chỉ một chiếc bàn con tí, một nhân viên chuyển phát nhanh của bưu điện thành phố đang lúi húi hoàn tất thủ tục kí nhận với cô cảnh sát mặc cảnh phục kia. Mặc dù tay cô ta vẫn lia bút liên tục nhưng dưới vành mũ lưỡi trai lụp xụp, ánh mắt của cô ta ráo hoảnh nhìn khắp nơi, tai tập trung nghe ngóng sự việc và trên môi không quên nở một nụ cười lạnh. Xong xuôi cô ta rời khỏi sở cảnh sát, cởi nhanh bộ đồ nhân viên cùng chiếc mũ lưỡi trai còn mới vứt vào xe rác gần đó, cô ta leo lên một chiếc xe moto đã đỗ sẵn dưới một gốc cây không xa. Chiếc điện thoại trong túi áo bật sáng
- Alo, Rosie nghe………
Minh Khang thất thểu trở về từ sở cảnh sát. Anh muốn ngày hôm nay trôi qua thật nhanh chóng để những chuyện này thôi không trở thành nỗi ám ảnh hằng đêm nữa. Nhưng mới bước được dăm bước đến cửa, khuôn mặt ấy lại một lần nữa hiện ra, nhưng không phải nó.
- Minh Khang, em nghe nói anh vừa trở về từ sở cảnh sát, anh không sao chứ?- Vừa thấy Minh Khang, Nhã Chi đã vội vàng chạy đến ôm chặt cánh tay anh quan tâm hỏi han
Nhưng đáp lại những cử chỉ lo lắng ấy chỉ là một khuôn mặt lạnh lẽo và mệt mỏi đến chán chường mà thôi
- Sao cô lại ở đây.- Minh Khang gạt tay Nhã Chi ra
- Em…- cô ấp úng chưa biết nên giải thích ra sao thì anh đã nhanh chóng gắt nhặng lên
- Tôi xin cô đấy,Nhã Chi. Tôi thật sự không muốn gặp cô.
Đôi mắt Nhã Chi long lanh hơn bao giờ hết. Một hàng nước mắt chảy dài cùng tia nhìn tuyệt vọng hướng về chủ nhân câu nói đó
- Tại sao? Tại sao đã lâu đến vậy mà anh vẫn không chấp nhận em? Tại sao vậy? Em đã rất cố gắng thay đổi, chỉ vì anh…….
Quả thật, Minh Khang không muốn to tiếng với Nhã Chi,nhất là khi trong nhà vẫn còn ba và Khánh Linh trên tầng nhưng những chuyện xảy ra ngày hôm nay đã khiến anh không còn sức lực khống chế cảm xúc bản thân nữa
- Đây không phải chuyện thay đổi là có thể được.
- Tại sao chứ, em cần một lời giải thích.- Nhã Chi cũng đã không thể kiểm soát được bản thân. Cô nói mà như hét lên khiến hai bố con chủ tịch Trịnh trên gác cũng rục rịch đi xuống xem sao.
Nhưng cái nguyên nhân mà Nhã Chi muốn biết cũng chính là nguyên nhân khiến Minh Khang phát điên, anh hét lên như muốn cả thế giới này nghe thấy
- Bởi vì cô không phải cô ấy.
Không gian im bặt.
- Phải, tôi đã vốn quên thù hận giữa tôi và cô trước đây nhưng lúc này, mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt cô tôi lại ………… xin lỗi nhưng cho dù là cùng một khuôn mặt nhưng người tôi cần, không phải cô.
Vẫn là không gian lặng im đến gai người ấy, Khánh Linh cũng không thể làm gì hơn ngoài nắm chặt tay ba mình, cùng ông đứng lặng một góc quan sát sự việc. Một tràng cười chua xót vang lên
- Nhã Anh, Phạm Nhã Anh. Tại sao mọi người cứ phải loạn lên vì con bé ấy. Một con bé đáng nhẽ đã chết từ 13 năm trước
“ Chát”
Trước những lời lẽ cay độc từ miệng Nhã Chi, Minh Khang không thể kìm chế hơn nữa. Anh thẳng tay giáng lên gò má ấy một cái tát đau điếng.
Nhã Chi bàng hoàng. Cô chưa bao giờ thấy đau đớn đến thế. Nhưng đó không phải sự đau đớn từ gò má còn đỏ lựng kia mà là sự đau đớn xuất phát từ trái tim, chẳng nhẽ, điều cô lo lắng bấy lâu nay đã thành sự thật.
- Minh Khang, anh, anh yêu con bé.
Trước câu hỏi vừa rồi của Nhã Chi, Minh Khang không biết trả lời thế nào. Cái tát vừa rồi, kể ra anh cũng hơi nặng tay, hơn nữa nguyên tắc của bản thân là không bao giờ đánh phụ nữ. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng hơn là trả lời câu hỏi vừa rồi
- Tôi mệt rồi, cô về đi.
Nói rồi, Minh Khang cũng đi thẳng lên lầu. Nhưng cho dù trốn tránh nhưng tất cả mọi người quan sát câu chuyện vừa diễn ra đều tự hiểu rằng dù không khẳng định nhưng con người mang tên Phạm Nhã Anh kia mang một ý nghĩa vô cùng đặc biệt với anh và có lẽ cuộc tìm kiếm nay, dù cho vô vọng nhưng chắc chắn sẽ còn tiếp tục.
Ở một nơi nào đó trong thành phố
“ Cạch”
Chiếc điều khiển trên tay Rosie rơi xuống đất làm con bé bừng tỉnh, màn hình tivi một màu xanh lét. Đĩa phim đang xem dở chắc đã chạy hết từ lâu trong khi nó ngủ gật. Ngơ ngác nhìn xung quanh, tối om và chẳng có ai. Hôm nay JJ và công chúa đi chơi ở đâu đó từ đầu giờ chiều, không biết đêm nay có về kịp không chứ tối nay thì chắc chắn Rosie phải ăn cơm một mình rồi. Vụ ám sát sáng nay, có vẻ cảnh sát không có manh mối gì nên coi như có thể an tâm hoàn thành xong một việc. Chỉ có điều, nó không ngờ rằng lại gặp lại người quen.
“Tên Minh Khang đó, làm gì ở đó không biết”.
Nó bắt đầu hối hận về việc ngày trước đã nhận cái nhiệm vụ khỉ gió đó khiến bây giờ nó cảm thấy thật phiền phức. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. hết đám người ở Phạm gia lại đến Trịnh gia, không biết bao giờ chuyện này mới kết thúc
- Hay là về Nga nghỉ đông.
Nhưng xem chừng phương án này không ổn. Công việc của công chúa vừa mới ổn định, JJ thì không thể đi vì còn phải phụ trách việc ở đây, hơn nữa cũng không chắc có biến chuyển gì trong thời gian tới.
- A, chán quá.
Nó nhún nhẩy tưng tưng trong bếp.
/66
|