Tối
Trời lại trở lạnh rồi đổ cơn mưa rầm rề
Mưa mùa đông, không ào ào mãnh liệt như ngày hạ, vội đến rồi vội đi
Mưa mùa đông, dai dẳng và lạnh giá
Sau khi chơi chán với công chúa, Rosie chui tuột vào phòng, nhìn từ cửa sổ ra ngoài sân, những vũng nước đục ngầu đọng lại lênh láng trên cái mặt sân sáng nay còn khô ráo. Hayz, quả này thì sau vụ này dọn cái sân ấy cũng phải ốm. Than thở chán nó lại chui lên giường ôm máy tính, đánh vài ván bài trước khi đi ngủ và tiện thể lên mạng xem qua mấy món bánh trưa nay Minh Khang nói là cái quái gì? Đúng lúc ấy, Minh Khang bước từ trong nhà tắm ra, quần áo chỉnh tề, đứng đắn. Vừa tìm chìa khoá xe vừa ca thán
- Số đen thế ko biết, sáng vừa rửa xe, tối mưa ngay được
Rồi lại ôm lấy cái cặp tài liệu. Nó nhìn lên đồng hồ, đã hơn 9 rưỡi tối.
- Đi đâu giờ này?
- À, có tài liệu cần dịch mà quên khuấy mất, phải lên văn phòng rồi gọi trợ lý lên làm việc thâu đêm thôi, cuộc họp ngày mai cần gấp rồi.
- Sao không gửi qua e mail ý, đêm hôm rồi mà còn bóc lột sức lao động của nhân viên.- nó nhăn mặt rồi lại quay trở lại với ván bài đang dang dở
Minh Khang vẫn tiếp tục công việc của mình.
- ở đây cứ ngày mưa là sóng mạng lại yếu, gửi e mail hay lỗi với lại đánh xong từng này tờ văn bản để gửi thì cũng ốm luôn. Thôi em cũng đi ngủ đi, muộn rồi anh đi đây.
Nó không nói gì chỉ nhìn anh rồi nhìn ra ngoài màn mưa. Ngoài ấy chắc lạnh lắm mà quãng đường từ đây đến văn phòng cũng ko ngắn ngủi gì, hơn nữa trời lại mưa gió.
- Tiếng gì vậy?- Minh Khang đang định mở cửa thì bị câu nói của nó ngăn lại
- Hả, em hỏi cái gì.- hắn vẫn chưa rõ
Nó gập cái máy tính lại để sang bên
- Em hỏi cái đống tài liệu cần dịch tiếng gì?
Hắn “à” lên 1 tiếng rồi trả lời
- Pháp.
- Đưa đây.- nó bước xuống giường đi về phía Minh Khang
Hắn nhìn điệu bộ ấy nghi hoặc
- Gì, đừng nói là em dịch giúp anh sao?- Minh Khang cười- đừng nói với anh là em biết nhiều thứ tiếng đến vậy.
Mặt nó vẫn rất nghiêm túc khẳng định
- Thật à?- hắn bỗng cảm thấy nụ cười của mình thật vô duyên.
Nó cũng mặc kệ, giật lấy đống tài liệu rồi lại leo lên giường và làm ngon lành công việc của một dịch thuật viên trước con mắt kinh ngạc của ai kia.
- Tiếng anh, em biết tiếng anh chứ?
- Of course
- Tiếng Nga
- Оченьхорошо(rất tốt)
- Tiếng Pháp
- être temporairement ( Khá ổn)
- Tiếng Nhật
- また (tàm tạm)
- Tiếng Trung
- 好 (tốt)
Minh Khang ngây người ra nhìn nó
- Em học nhiều thứ tiếng như vậy để làm cái quái gì chứ?
Nó thôi ko chăm chú vào màn hình ngẩng lên nhìn Minh Khang
- Để chạy trốn.- giọng nó lạc vào ko gian yên tĩnh.
Những ngày sau đó Rosie cực khổ vì lịch học làm bánh với mấy con người dở hơi kia. Thành thử ra mấy ngày nay phải ăn bánh thay cơm, nhất là tên Minh Khang, hắn ta cuồng noel hay sao ý, suốt ngày làm bánh khúc cây. Nó đã phát sợ loại bánh đó nhưng chí ít thì bây giờ nó cũng ko phải là người hoàn toàn ko biết gì về bếp núc.
Sáng nay mới ngủ dậy đã thấy nắng lên, dù chỉ là hưng hửng nhưng cũng là điều kiện tốt để giặt giũ phơi phóng chăn gối. Chính vì thế mà Rosie đang phải chui rúc lên gác xép lấy chăn ga mới xuống thay nhưng chẳng nhẽ có phải cực nhọc trong khi tên Minh Khang kia ngồi hưởng lộc sao, đương nhiên là không. Và bây giờ thì hắn ta cũng đang phải hì hục vác chăn gối từ gác 2 xuống cho nó. Đột nhiên hắn dừng lại, hình như vừa nhìn thấy một cái gì đó. Minh Khang đặt mấy cái vỏ gối xuống và tiến lại gần. hắn giật phắt cái khăn phủ trắng xuống. Một cây đàn piano trắng, rất đẹp.
- Nhờ mang có mấy cái vỏ gối xuống thôi mà cũng lề mề.- Tiếng nó bức tức vang lên dọc cầu thang.
Rosie dậm từng bước thình thịch rồi đột ngột xuất hiện.
“ Hắn đang làm cái quái gì vậy?”
Nó nhìn chằm chằm vào cây đàn trắng đó, những kí ức lại chợt ùa về
- Rosie, nguyên tắc đặt ra là để phá vỡ nhưng mọi sự ngoại lệ đều có giá của nó.
Tiếng người đàn ông ấy lại vang lên bên tai nó. Nhìn Minh Khang, kẻ đang hí húi bên những phím đàn đã lâu không cất tiếng, nó biết hắn ta chính là ngoại lệ của nó. Vậy cái giá phải trả là gì? Nó đắt đến mức nào? Mạng sống của nó. Của hắn hay cả hai.
- Roise, em biết chơi đàn sao?
Câu nói của Minh Khang vang lên khiến Rosie chợt tỉnh, nó quay trở về với hiện thực. Phải, có lẽ con bé biết chơi đàn bởi dù sao, ông chủ của nó, Chenkov là một người chơi đàn rất giỏi. Ngoài những khoảnh khắc lăn lội với những bài rèn luyện thể lực, những nhiệm vụ giết người ông ta vẫn hay để nó ngồi lên đùi và dạy nó chơi một bản nhạc bất kì nào đó. Nhìn cây đàn, lạ làm sao, nó thấy nhớ ông ấy.
Rosie không nói gì chỉ nhẹ nhàng tiến đến. Đặt những ngón tay thon dài của mình lướt trên những phím đàn trăng trắng, phải, chỉ những phím đàn trắng mà thôi. Một âm thanh êm tai vang lên
♫…©♫♫~♪….♪..♪♪….♫♪©….©~♪
Minh Khang nhìn người con gái bên cạnh, những ngón tay điêu luyện dệt nên những âm thanh trong trẻo của một bản nhạc nào đó hắn ko biết tên. Hắn lặng đi chìm vào ko gian trước mặt. Giá như thời gian có thể ngừng trôi vào khoảnh khắc này.Nhưng Minh Khang chợt nhận ra điều gì đó bất thường trong cách chơi của con bé
- Sao em không đánh những phím đen?
Tiếng đàn im bặt trong ko gian.
- Không thích.
Roise không thích những phím màu đen, ko vì lý do nào cả, chỉ đơn giản là không thích mà thôi. Có lẽ đây là một thói quen kì quặc nhưng cũng chẳng biết làm sao bởi đó là việc duy nhất con bé có thể làm được theo ý mình.
- Rosie.- Minh Khang bên cạnh lên tiếng- chúng ta đi chụp ảnh cưới đi
Nó đơ ra nhìn hắn một chút
- Anh bị điên à? Không phải có rồi sao? Cái ở nhà anh ý.
Hắn lắc đầu
- Cái đó không tính, anh muốn chúng ta chụp lại
- Không- nó cương quyết
- Đi mà
- Không
- Nhưng
Đúng lúc Minh Khang định cự nự cái gì đó thì chuông tín nhắn của Rosie vang lên. Một phương nhắn đa phương tiện từ JJ. Nó ra lệnh cho hắn ngừng nói rồi dở điện thoại ra đọc tin nhắn.
Trong khoảng khắc đó mọi mạch máu trong người nó căng ra. Nó biết ngày này sẽ đến nhưng không ngờ nó lại đến nhanh đến vậy và cho dù đã chuẩn bị tinh thần từ bao lâu nay nó cũng ko thể tránh khỏi bất ngờ này.
- Sao vậy.- hắn thấy tay nó bất giác nắm chặt lại
- Không có gì. – con bé lấy lại bình tĩnh.- JJ gọi, đi có việc đã
- Việc gì, có phải là ………
Nó đã định bước thẳng xuống tầng nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay lưng lại, nói vội với hắn
- Minh Khang này, nếu như anh chơi được đoạn nhạc vừa đánh khi em trở về thì chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới.- nó nhánh mắt rồi đi thẳng để lại Minh Khang còn đang ngẩn người ở đó.
Tại quán băng đĩa
Tầng 2
Văn phòng JJ
Rosie bước từng bước vội vã lại gần máy tính, nơi JJ đang đăm chiêu ngồi suy nghĩ
- Chuyện là thế nào? Tại sao lại như vậy?
JJ mệt mỏi quay lại, khuôn mặt anh cũng lo lắng ko kém gì con bé
- Từ hôm qua, dữ liệu máy tính của tổ chức bị hacker xâm nhập. Không mất mát hay tổn thất gì, trừ hồ sơ của em.
Nó đá vào thành ghế cái “bộp”
- ****
JJ nhận ra nét lo lắng trên khuôn mặt đó
- Rosie, hình vẽ đó là sao? Hình vẽ anh gửi cho em trong điện thoại ý. Bọn chúng để lại ám hiệu đó. Bông hồng đen đó có nghĩa là gì?
Nó ko nói, ko phải là ko muốn nói mà là nói ko nên lời. Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ. Nó đã hành động rất cẩn thận, tại sao lại bị phát hiện
- Victor Bovchav- hai tay nó nắm chặt, gân guốc.
- Là người đứng sau có liên quan đến bản báo cáo ở nhà họ Trịnh.- Anh ngạc nhiên hét lớn- ông ta thì có liên quan gì? Và sao em biết.
- Họ tìm ra em rồi, quả này chết chắc. – nó ngao ngán lắc đầu, trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh túa ra từng hạt.- Hoa hồng đen xuất hiện, có nghĩa là một mạng sống sẽ phải mất đi. Luôn là vậy.
Trời lại trở lạnh rồi đổ cơn mưa rầm rề
Mưa mùa đông, không ào ào mãnh liệt như ngày hạ, vội đến rồi vội đi
Mưa mùa đông, dai dẳng và lạnh giá
Sau khi chơi chán với công chúa, Rosie chui tuột vào phòng, nhìn từ cửa sổ ra ngoài sân, những vũng nước đục ngầu đọng lại lênh láng trên cái mặt sân sáng nay còn khô ráo. Hayz, quả này thì sau vụ này dọn cái sân ấy cũng phải ốm. Than thở chán nó lại chui lên giường ôm máy tính, đánh vài ván bài trước khi đi ngủ và tiện thể lên mạng xem qua mấy món bánh trưa nay Minh Khang nói là cái quái gì? Đúng lúc ấy, Minh Khang bước từ trong nhà tắm ra, quần áo chỉnh tề, đứng đắn. Vừa tìm chìa khoá xe vừa ca thán
- Số đen thế ko biết, sáng vừa rửa xe, tối mưa ngay được
Rồi lại ôm lấy cái cặp tài liệu. Nó nhìn lên đồng hồ, đã hơn 9 rưỡi tối.
- Đi đâu giờ này?
- À, có tài liệu cần dịch mà quên khuấy mất, phải lên văn phòng rồi gọi trợ lý lên làm việc thâu đêm thôi, cuộc họp ngày mai cần gấp rồi.
- Sao không gửi qua e mail ý, đêm hôm rồi mà còn bóc lột sức lao động của nhân viên.- nó nhăn mặt rồi lại quay trở lại với ván bài đang dang dở
Minh Khang vẫn tiếp tục công việc của mình.
- ở đây cứ ngày mưa là sóng mạng lại yếu, gửi e mail hay lỗi với lại đánh xong từng này tờ văn bản để gửi thì cũng ốm luôn. Thôi em cũng đi ngủ đi, muộn rồi anh đi đây.
Nó không nói gì chỉ nhìn anh rồi nhìn ra ngoài màn mưa. Ngoài ấy chắc lạnh lắm mà quãng đường từ đây đến văn phòng cũng ko ngắn ngủi gì, hơn nữa trời lại mưa gió.
- Tiếng gì vậy?- Minh Khang đang định mở cửa thì bị câu nói của nó ngăn lại
- Hả, em hỏi cái gì.- hắn vẫn chưa rõ
Nó gập cái máy tính lại để sang bên
- Em hỏi cái đống tài liệu cần dịch tiếng gì?
Hắn “à” lên 1 tiếng rồi trả lời
- Pháp.
- Đưa đây.- nó bước xuống giường đi về phía Minh Khang
Hắn nhìn điệu bộ ấy nghi hoặc
- Gì, đừng nói là em dịch giúp anh sao?- Minh Khang cười- đừng nói với anh là em biết nhiều thứ tiếng đến vậy.
Mặt nó vẫn rất nghiêm túc khẳng định
- Thật à?- hắn bỗng cảm thấy nụ cười của mình thật vô duyên.
Nó cũng mặc kệ, giật lấy đống tài liệu rồi lại leo lên giường và làm ngon lành công việc của một dịch thuật viên trước con mắt kinh ngạc của ai kia.
- Tiếng anh, em biết tiếng anh chứ?
- Of course
- Tiếng Nga
- Оченьхорошо(rất tốt)
- Tiếng Pháp
- être temporairement ( Khá ổn)
- Tiếng Nhật
- また (tàm tạm)
- Tiếng Trung
- 好 (tốt)
Minh Khang ngây người ra nhìn nó
- Em học nhiều thứ tiếng như vậy để làm cái quái gì chứ?
Nó thôi ko chăm chú vào màn hình ngẩng lên nhìn Minh Khang
- Để chạy trốn.- giọng nó lạc vào ko gian yên tĩnh.
Những ngày sau đó Rosie cực khổ vì lịch học làm bánh với mấy con người dở hơi kia. Thành thử ra mấy ngày nay phải ăn bánh thay cơm, nhất là tên Minh Khang, hắn ta cuồng noel hay sao ý, suốt ngày làm bánh khúc cây. Nó đã phát sợ loại bánh đó nhưng chí ít thì bây giờ nó cũng ko phải là người hoàn toàn ko biết gì về bếp núc.
Sáng nay mới ngủ dậy đã thấy nắng lên, dù chỉ là hưng hửng nhưng cũng là điều kiện tốt để giặt giũ phơi phóng chăn gối. Chính vì thế mà Rosie đang phải chui rúc lên gác xép lấy chăn ga mới xuống thay nhưng chẳng nhẽ có phải cực nhọc trong khi tên Minh Khang kia ngồi hưởng lộc sao, đương nhiên là không. Và bây giờ thì hắn ta cũng đang phải hì hục vác chăn gối từ gác 2 xuống cho nó. Đột nhiên hắn dừng lại, hình như vừa nhìn thấy một cái gì đó. Minh Khang đặt mấy cái vỏ gối xuống và tiến lại gần. hắn giật phắt cái khăn phủ trắng xuống. Một cây đàn piano trắng, rất đẹp.
- Nhờ mang có mấy cái vỏ gối xuống thôi mà cũng lề mề.- Tiếng nó bức tức vang lên dọc cầu thang.
Rosie dậm từng bước thình thịch rồi đột ngột xuất hiện.
“ Hắn đang làm cái quái gì vậy?”
Nó nhìn chằm chằm vào cây đàn trắng đó, những kí ức lại chợt ùa về
- Rosie, nguyên tắc đặt ra là để phá vỡ nhưng mọi sự ngoại lệ đều có giá của nó.
Tiếng người đàn ông ấy lại vang lên bên tai nó. Nhìn Minh Khang, kẻ đang hí húi bên những phím đàn đã lâu không cất tiếng, nó biết hắn ta chính là ngoại lệ của nó. Vậy cái giá phải trả là gì? Nó đắt đến mức nào? Mạng sống của nó. Của hắn hay cả hai.
- Roise, em biết chơi đàn sao?
Câu nói của Minh Khang vang lên khiến Rosie chợt tỉnh, nó quay trở về với hiện thực. Phải, có lẽ con bé biết chơi đàn bởi dù sao, ông chủ của nó, Chenkov là một người chơi đàn rất giỏi. Ngoài những khoảnh khắc lăn lội với những bài rèn luyện thể lực, những nhiệm vụ giết người ông ta vẫn hay để nó ngồi lên đùi và dạy nó chơi một bản nhạc bất kì nào đó. Nhìn cây đàn, lạ làm sao, nó thấy nhớ ông ấy.
Rosie không nói gì chỉ nhẹ nhàng tiến đến. Đặt những ngón tay thon dài của mình lướt trên những phím đàn trăng trắng, phải, chỉ những phím đàn trắng mà thôi. Một âm thanh êm tai vang lên
♫…©♫♫~♪….♪..♪♪….♫♪©….©~♪
Minh Khang nhìn người con gái bên cạnh, những ngón tay điêu luyện dệt nên những âm thanh trong trẻo của một bản nhạc nào đó hắn ko biết tên. Hắn lặng đi chìm vào ko gian trước mặt. Giá như thời gian có thể ngừng trôi vào khoảnh khắc này.Nhưng Minh Khang chợt nhận ra điều gì đó bất thường trong cách chơi của con bé
- Sao em không đánh những phím đen?
Tiếng đàn im bặt trong ko gian.
- Không thích.
Roise không thích những phím màu đen, ko vì lý do nào cả, chỉ đơn giản là không thích mà thôi. Có lẽ đây là một thói quen kì quặc nhưng cũng chẳng biết làm sao bởi đó là việc duy nhất con bé có thể làm được theo ý mình.
- Rosie.- Minh Khang bên cạnh lên tiếng- chúng ta đi chụp ảnh cưới đi
Nó đơ ra nhìn hắn một chút
- Anh bị điên à? Không phải có rồi sao? Cái ở nhà anh ý.
Hắn lắc đầu
- Cái đó không tính, anh muốn chúng ta chụp lại
- Không- nó cương quyết
- Đi mà
- Không
- Nhưng
Đúng lúc Minh Khang định cự nự cái gì đó thì chuông tín nhắn của Rosie vang lên. Một phương nhắn đa phương tiện từ JJ. Nó ra lệnh cho hắn ngừng nói rồi dở điện thoại ra đọc tin nhắn.
Trong khoảng khắc đó mọi mạch máu trong người nó căng ra. Nó biết ngày này sẽ đến nhưng không ngờ nó lại đến nhanh đến vậy và cho dù đã chuẩn bị tinh thần từ bao lâu nay nó cũng ko thể tránh khỏi bất ngờ này.
- Sao vậy.- hắn thấy tay nó bất giác nắm chặt lại
- Không có gì. – con bé lấy lại bình tĩnh.- JJ gọi, đi có việc đã
- Việc gì, có phải là ………
Nó đã định bước thẳng xuống tầng nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền quay lưng lại, nói vội với hắn
- Minh Khang này, nếu như anh chơi được đoạn nhạc vừa đánh khi em trở về thì chúng ta sẽ đi chụp ảnh cưới.- nó nhánh mắt rồi đi thẳng để lại Minh Khang còn đang ngẩn người ở đó.
Tại quán băng đĩa
Tầng 2
Văn phòng JJ
Rosie bước từng bước vội vã lại gần máy tính, nơi JJ đang đăm chiêu ngồi suy nghĩ
- Chuyện là thế nào? Tại sao lại như vậy?
JJ mệt mỏi quay lại, khuôn mặt anh cũng lo lắng ko kém gì con bé
- Từ hôm qua, dữ liệu máy tính của tổ chức bị hacker xâm nhập. Không mất mát hay tổn thất gì, trừ hồ sơ của em.
Nó đá vào thành ghế cái “bộp”
- ****
JJ nhận ra nét lo lắng trên khuôn mặt đó
- Rosie, hình vẽ đó là sao? Hình vẽ anh gửi cho em trong điện thoại ý. Bọn chúng để lại ám hiệu đó. Bông hồng đen đó có nghĩa là gì?
Nó ko nói, ko phải là ko muốn nói mà là nói ko nên lời. Tại sao chuyện này lại xảy ra chứ. Nó đã hành động rất cẩn thận, tại sao lại bị phát hiện
- Victor Bovchav- hai tay nó nắm chặt, gân guốc.
- Là người đứng sau có liên quan đến bản báo cáo ở nhà họ Trịnh.- Anh ngạc nhiên hét lớn- ông ta thì có liên quan gì? Và sao em biết.
- Họ tìm ra em rồi, quả này chết chắc. – nó ngao ngán lắc đầu, trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh túa ra từng hạt.- Hoa hồng đen xuất hiện, có nghĩa là một mạng sống sẽ phải mất đi. Luôn là vậy.
/66
|