Nó đứng đợi ở bến xe, chân gõ từng nhịp xuống sàn. Vấn đề này nó chưa từng nghĩ đến. Tối hôm nay, sau khi ăn cơm xong, đợi cho mọi người trong nhà ổn định tổ chức, mỗi người một phòng xong nó mới len lén ôm balo xuống nhà, lúc đi qua phòng bà Hồng thấy đèn đã tắt, có lẽ đã đi ngủ từ lâu, nghĩ lại thời gian qua bà Hồng đã chăm sóc nó rất chu đáo, định bụng viết lá thư để lại cho đỡ tuyệt tình nhưng nghĩ mãi chẳng biết viết cái gì nên đành thôi, lại thoăn thoắt bước đi trong bóng tối. Cổng tuy hơi cao so với những nhà khác nhưng vốn không phải là vấn đề với nó. Vì vậy mà cuộc bỏ trốn trót lọt một cách đáng ngờ. Cứ nghĩ là “đầu xuôi đuôi lọt” nhưng ai mà ngờ rằng lại có cái cây đổ ngáng đường thế này. Nhưng bây giờ đứng mãi ở đây cũng không phải là cách. Thôi thì dù có hơi mất công, lại không đi được xa nhưng bắt xe buýt đi ra ngoại thành là cách duy nhất của nó hiện tại.
Chen qua những dòng người đông đúc, xô bồ với nhiều khuôn mặt tức tối, khó khăn lắm nó mới lách được ra khỏi nhà chờ của bến xe. Trong lúc đang còn ngó nghiêng nhìn đường ra bến xe buýt thì bỗng nhiên một chiếc ô tô đen vụt qua trước mặt nó rồi phanh lại cái “Két”. Chiếc xe đi với tốc độ rất nhanh nên không biết nó tránh kịp là do bản thân mình phản xạ nhanh hay tài xế tay lái giỏi nhưng nói tóm lại chiếc xe này dừng trước mặt nó một cách không có thiện ý chút nào. Nó hùng hổ xông đến định đá cho cái xe kia một cái cho bõ tức thì cửa chiếc xe bỗng bật mở, khuôn mặt điển trai xuất hiện sau tay lái khiến nó lập tức nghẹo một góc 45º rồi bước với vận tốc khẩn trương nhất có thể
- Đứng lại.- Tiếng người ấy vang lên lạnh toát đằng sau.
Nó vẫn cắm đầu bước tiếp, chân rất muốn co lên mà chạy thật nhanh
- LƯU VŨ HÂN, tôi nói đứng lại
Nó vẫn định bơ đi coi như không quen biết nhưng không để cho nó thực hiện mưu đò ấy, con người kia đã xông lên tóm lấy cổ tay nó và kéo giật lại.
- Hân Hân, cô đang tính làm cái trò gì vậy hả?
- Tôi chẳng tính làm cái trò gì cả, lâu ngày không được đi đâu nên muốn đi du lịch bụi một chút thôi- vừa nói nó vừa co kéo mong sao thoát khỏi bàn tay to khỏe của Gia Huy.
Hazz. Nếu cách đây mới chỉ có một phút con bé còn đang hí ha hí hửng vì thoát ra khỏi được cái gia đình kì quặc ấy thì giờ đây nó mong bão, lốc, vòi rồng gì đấy từ đâu lao đến cuốn nó đi cho rồi. Bỏ đi trót lọt thì ko sao chứ giờ mà bị bắt lại thì đúng là sống không bằng chết, chưa kể bà Hồng mà biết nó bỏ đi thì không còn mặt mũi nào mà nhìn nhau nữa rồi. Nhưng mà, Gia Huy đúng là một con đỉa, một khi anh ta đã “ ngoạm” vào nó thì có bóp chết cũng không chịu buông ra. Quả này thì đúng là cơ hội bỏ trốn là 1%. Tuy biết là thế nhưng nếu muốn sống thì phải cố thử chứ
- Tôi có thể gặp người đại diện hay luật sư gì gì đấy được không?- Khuôn mặt nó tỏ ra ngây thơ nhất có thể, kiểu “ không hiểu sao tôi lại ở đây, có lẽ là bắt cóc và tôi yêu cầu sự trợ giúp của pháp luật”
Nhưng đáp lại ánh mắt cầu khẩn ấy chỉ là cái nhếch mắt khá lạnh của Gia Huy
- ý tôi là Vĩnh Thạc ế.
Trong mọi trường hợp xảy ra, cho dù nó có lỡ tay giết người thì người nó biết chắc chắn sẽ nhẹ nhàng với nó chính là Vĩnh Thạc, đôi khi nó vẫn cứ nghĩ anh ta có tình cảm gì đó đặc biệt với nó nhưng vẫn còng giấu diếm. Cũng không biết, hoặc có thể là nó đã “ tưởng bở”.
- Vĩnh Thạc có chuyện cần làm,ko rảnh.
Một câu nói của Gia Huy làm nó vụt tắt hy vọng. Vị cứu tinh đi vắng thì coi như là đời nó xong rồi. Quả này chắc chắn ông chồng sắp ly dị của nó sẽ ban cho nó một ly rượu độc và nó sẽ mãi mãi im lặng trong ấm ức và giam cầm.
Sau một hồi ngẩn ngơ mặc cho ai đó co kéo giằng giật, nó bị Gia Huy ném vào xe cái phịch, như một bao cát không hơn không kém. Sau đó anh ta cũng nhanh chóng lên xe và vòng xe cái xoẹt. Lúc đấy, vì chưa kịp cài dây an toàn nên tí nữa thì “ được” văng ra ngoài rồi thoát khỏi vòng tay con người hung dữ kia.
- Tôi có thể giải thích.- Trong mọi tội lỗi, tự thú vẫn được khoan hồng, bao dung mà. Nó mong vậy
- Không cần.- Trừ khi sự tự thú bị từ chối.
Nó ngồi im, có lẽ là chờ chết hoặc chờ cơ hội chạy trốn.
Xe lăn bánh trên đường. Có lẽ cũng đã muộn nên ngoài đường trở nên vắng vẻ, vì thế mà tên Gia Huy kia được thể nhấn ga nhanh hơn. Có thể thấy khao khát giết nó đã cháy bỏng đến mức nào. Nó im lặng ko nói, chỉ nhìn ra cửa sổ. Chán nản vì một kế hoạch đổ vỡ, chán đến nỗi khồng còn muốn tìm hiểu vì sao lại đổ vỡ nữa
“ BỤP”
Nó thoáng giật mình, chiếc xe chậm dần, chậm dần rồi dừng lại hẳn. Gia Huy bực bội bước xuống và không quên dồn sức xô cửa cái “ rầm”. Vài giây sau nó nghe thấy tiếng anh ta chửi thề đằng sau.
- Mẹ kiếp
Và tiếng anh ta đá vào cốp xe.
“ Hazz, cái chính, là phải thật bình tĩnh”
Nó cứ ngỡ đâu chỉ cần đợi một chút, đợi cho đến khi anh ta thay xong lốp dự phòng thì xe có thể chuyển bánh, nói thật đến lúc này cơ thể nó cũng đã mệt mỏi cho bất cứ kế hoạch chạy trốn nào rồi, đấy là chưa kể trước lúc xuống xe anh ta đã khóa trái cửa lại rồi. Nó muốn chạy, được thôi, chạy ra ghế sau ý. Nhưng mà ngồi mãi, ngồi mãi, nó chỉ thấy một đội cứu hộ xe từ một gara nào đó đến. Rõ ràng tên gà kia không mang theo lốp dự phòng.
Đang chìm đắm trong thất vọng ngàn sâu thì cánh cửa xe bật mở, Gia Huy ra hiệu cho nó bước ra ngoài. Nó phụng phịu làm theo. Hai người đứng nhìn chiếc xe bị kéo đi một cách ngon lành. Con đường lại trở nên trống không. Tối, lạnh và heo hút. Nó không nói gì, co co cái chân vì mỏi. Vai cũng muốn gãy đôi vì sức nặng của cái balo trên lưng. Gia Huy bên cạnh trầm ngâm mãi không nói gì, cuối cùng anh ta mới chịu di chuyển, cầm tay nó lại kéo đi. Nó mệt, mặc xác anh muốn làm gì thì làm, im lặng bước theo.
Sau khoảng 1,2 phút, 2 con người dừng lại trước một khách sạn, à không, nhà nghỉ mới đúng. Nó nhìn Gia Huy rồi lại liếc lên nhìn cái biển nhà nghỉ nửa sáng nửa tối vì bóng điện sắp ngỏm hoặc là do chủ ý tiết kiệm điện của ông chủ mà thở hắt ra một tiếng
“ Thế nào cũng được, 2h sáng rồi, tôi muốn ngủ”
Quầy lễ tân, một người đàn ông tầm ngoài 50 nhìn thấy 2 con người bước vào cũng chẳng tỏ vẻ đon đả lắm, chỉ gọi là nhếch mắt lên nhìn nó và Gia Huy như muốn nói: “ Rồi, rồi, hiểu rồi, không cần trình bày nhiều”. Rồi ông ta cúi xuống, mở ngăn kéo tủ rồi đưa về phía Gia Huy vừa nói vừa ngáp
- May cho 2 người, phòng duy nhất đấy.
Sau câu nói đó, Gia Huy có vẻ muốn hạnh họe hoặc lôi nó đi chỗ khác thì phải. Không biết anh ta sợ nó lấy mất đời “ zai tân” của anh ta hay là sợ không kìm nén được mà làm việc có lỗi với Ngọc Anh nhưng nó thì thật sự rất rất mệt và mỏi lắm rồi. Mỏi từ mắt đến vai đến chân. Nó chỉ muốn nằm vật ra và ngủ thôi. Vì vậy trước khi để Gia Huy lôi lê lết ngoài đường thì nó phải hành động ngay, tiến đến và nắm lấy cái chìa khóa có gắn thẻ “ P. 204”
- Tốt, tốt, tầng mấy vậy?
- Tầng 2.- ông ta vừa nói vừa chỉ tay lên trên.
Nó bỏ mặc Gia Huy ở lại, không cần biết anh ta định làm gì, con bé nhanh chân bước vào thang máy. Mặc dù cái nhà nghỉ này không lớn, tầng 2 cách tầng một được chục bậc thang chứ mấy nhưng mà bản thân nó bây giờ mà nhìn thấy bậc thang thôi là muốn lăn đùng ra xỉu rồi vì thế, thang máy là lựa chọn tốt nhất. Nó đứng dựa lưng vào bức tường sắt mát lịm trong đó, đầu lắc qua lắc lại. cánh cửa cũng từ từ khép lại nhưng 2 mép cửa còn chưa chạm kịp vào nhau thì một bóng người cao lớn đã lách qua. Là Gia Huy.
Nó vứt chìa khóa cho anh rồi như một con rùa già với cái mai là chiếc balo lê từng bươc vào phòng rồi đổ cái rầm xuông cái đích trước mắt là chiếc giường, không thèm cởi balo. Gia Huy nhìn nó rồi lại nhìn xung quanh cái phòng một lượt. Đúng là nhà nghỉ dành cho những đôi tình một đêm có khác. Phòng thì nhỏ nhưng giường thì to, chưa kể trên chiếc bàn nhỏ đặt đèn ngủ còn để một cách lộ liễu mấy hộp bao cao su, quá thô tục. Nhưng mà nhìn con người kia thì chắc có thô tục đến mấy nhưng chỉ được ngủ là ok hết.
Trên giường, nó nằm vắt ngang chiêc giường, tay chân dang rộng hết mức như hiện trường vụ mạng tự tử nhảy xuống từ tầng 20. Gia Huy bươc từ nhà tắm ra sau khi đã rửa ráy chân tay mặt mũi sạch sẽ, tư thế ấy vẫn không đổi. Anh khoanh tay đá đá vào chân nó.
- Nằm dọn lại, bỏ balo ra.
Nó vẫn giả chết
- Này, không phải một mình cô cần ngủ đâu
Nó nể lắm mới nhích nhích một tý rồi lại giả ngất tiêp. Đồng hồ chỉ đã hơn 2 rưỡi, Gia Huy không kiên nhẫn với nó được nữa đành dùng sức lôi nó dậy, tháo chiếc balo ra rồi ấn dúi nó vào nhà tắm. tiếng xả nước làm nó chợt tỉnh, nó “ hứ” một tiếng cục cằn rồi cũng vã nước lên mặt làm vệ sinh thân thể. Trước khi bước ra đóng cửa nó nghe thấy Gia Huy nói chuyện với ai đó, câu chuyện có vẻ bí mật, câu duy nhất mà nó nghe rõ chính là câu nói của anh ta với người nào đó trong điện thoại
- Tìm thấy Hân Hân rồi, cậu nhanh chóng xác nhận lại chuyện đấy đi, càng sớm càng tốt.
Rồi cơn buồn ngủ lại ập đến, nó không còn sức tò mò mấy cái chuyện tào lao ấy nữa. Gia Huy và đám người ở nhà thì lúc nào mà chẳng có bí mật. Nó vừa ngáp vừa bước ra. Gia Huy đã ngồi sẵn trên giường đang nhắn tin với ai đó mà nó biết chắc là Ngọc Anh. Nó bỏ qua định leo lên giường nhưng lại nhớ ra lúc nãy vừa ngủ gật vừa rửa mặt nên đã làm ướt cái áo phông đang mặc. Nó lại uể oải lôi bộ Pyjama trong balo ra, không cần để ý Gia Huy có ở đó hay không, có nhìn nó hay nhìn màn hình điện thoại mà hồn nhiên xoay người lại cởi áo thay đồ. Con bé không biết hành động ấy của nó đã khiến anh giật mình vì ngỡ mình sắp bị “cưỡng bức”. Nhưng mà …..
“ Một hình xăm”
Một bông hoa hồng đen chợt thoáng qua trong ánh mắt của Gia Huy rồi biến mất sau làn áo. Xong xuôi, nó loạng choạng bước đến giường rồi đổ rầm xuống. Gia Huy lại nhìn nó hồi lâu
- Sao cô lại bỏ đi?- Không biết có phải do đang chập chờn trong giấc ngủ hay không mà nó thấy giọng Gia Huy bỗng nhỏ nhẹ một cách khác lạ
- Sao nói không cần mà.
Nó không nghe thấy Gia Huy hỏi gì nữa, một lúc sau, đèn ngủ tắt ngấm, nó nghe thấy tiếng quần áo của anh cọ vào ga giường. Một hơi ấm phả vào người, ngay bên cạnh. Tiếng thở đều đều từ 2 lồng ngực hòa vào nhau.Nó trở người, thôi không nằm úp xấp nữa
- Vì không muốn thành người thừa. Thế thôi.
Kí ức
Bản thân nó đã là sự tồn tại
Dù mọi người có nhớ đến nó hay không nó vẫn tồn tại
Kí ức
Có đôi khi là người bạn thân rất muốn gặp lại
Nhưng khi gặp lại rồi
Lại không nghĩ rằng đó là người bạn thân nữa …………..
Sáng sớm, khi mà cái âm u của ngày bão đã qua đi để lại một ngày nắng nhẹ với những luồng gió mát mẻ.Gia Huy khẽ cựa người. Trong giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê, một cảm giác gò bò, tù túng nhưng lại rất mềm mại. Vô thức,anh cảm thấy bản thân không thể cựa quậy. Giấc ngủ vẫn chập chờn, một bông hoa hồng vươn cao trên nền tuyêt trắng lạnh. Không gian chỉ mờ mịt chỉ toàn những bông tuyết. Những cánh hoa đỏ rực như màu máu lay động trong gió trực rơi xuống. Thân hoa còi cọc nhưng lại chi chít những gai nhọn. Bỗng dưng anh muốn chạm vào những cánh hoa ấy, càng với đến, càng xa vời. Cho đến khi …… chiếc gai đầu tiên cứa vào da thịt.
Máu……….
Rơi xuống ……….
Lan ra và ngấm vào những bông tuyết trắng …
Đỏ cả một vùng gốc hoa ……
Bông hoa bỗng cử động, những cánh hoa cứng cáp vươn lên, thân hoa mạnh mẽ hút lấy từng màu đỏ của máu. Rồi đột nhiên những cánh hồng rơi xuống, lã chã, lã chã, … cho đên khi, một bông hồng đen hiện ra kiêu hãnh, lạnh lùng, độc ác. Tuyết lạnh cũng phải cúi đầu trước nó. Tuyết, cũng dần nhuốm màu đen ……………
Gia Huy vội bừng tỉnh. Là một giấc mơ. Chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao anh vẫn cảm nhận được cái đau buốt nơi đầu ngón tay rỉ máu. Đâu đó vẫn loáng thoáng hình ảnh bông hồng ấy. Anh muốn dậy rửa mặt nhưng bỗng khựng lại vì nhận ra. Người con gái nằm bên cạnh, chân thì gác, tay thì ôm, đầu thì dụi dụi vào tay anh như một con mèo nhỏ. Nhìn khuôn mặt cô ấy lúc ngủ cũng không làm dịu được nét bướng bỉnh hàng ngày
“ Hoa hồng đen”
Bông hồng ma quái ấy như bám chặt lấy tâm trí anh hơn khi anh nhìn thấy nó. Rồi đột nhiên Gia Huy nhớ lại, hình như trên vai nó có một hình xăm, là một bông hồng đen. Không hiểu sao nhưng anh thấy biểu tượng ấy rất quen thuộc, lại rất có sức ám ảnh. Suy nghĩ, băn khoăn, chần chừ rồi cuối cùng tay anh khẽ khàng đặt lên cúc áo ngủ của nó.
Một cúc …
Hai cúc …
Chiếc cổ cùng bờ vai trắng ngần dần hiện ra, Gia Huy gần như nhìn thấy những cánh hoa
“ Bộp”
Tay anh bỗng nhiên bị một cánh tay khác tóm lại. Rất chặt. Một luồng khí lạnh chạy qua
- Định làm gì đây?
- Tôi …- Gia Huy cứng họng trước ánh mắt trừng trừng của nó
Anh không biết nói gì, nó cũng không đoán ra được anh định làm gì. Đúng lúc ấy …..
♫…♪….♫♫….♫♪♪…….
Tiếng chuông điện thoại vang lên như một sự cứu cánh. Nó buông tay Gia Huy ra, bước vào nhà tắm, trước khi đi không quên quẳng cho anh ta một cái nhìn dò xét. Gia Huy cứ coi như không biết, lấy lại sự lạnh lùng hàng ngày của mình lập tức nghe điện thoại.
Trong nhà tắm, nó vừa rửa mặt vừa suy nghĩ về hành động của Gia Huy lúc nãy. Nó không nghĩ anh ta có tà ý gì đó với nó mà bỗng dưng lại thấy lo sợ về hình xăm sau lưng mình. Không hiểu vì sao nhưng nó luôn luôn nhạy cảm với bất cứ ai vô tình hay cố ý đụng vào hình xăm đó. Suy nghĩ mãi cũng không ra, nó lại vã nước vào mặt lấy lại bình tĩnh rồi bước ra ngoài. Gia Huy đã không còn ở đó nữa, nó nghe thấy tiếng xe quen thuộc bên dưới, có lẽ xe đã sửa xong rồi. Nó bóc chai nước khoáng xếp trên mặt bàn uống một ngụm lớn, cổ họng dịu đi cơn khát.
Lục đục thay quần áo rồi nhét đồ vào balo xong nó chán nản bước xuống tầng dưới, trong đầu đang mung lung ko biết sau khi về nhà thì sẽ đối mặt sao với mọi người và quan trọng hơn cả là sẽ làm gì trong suốt chuỗi ngày tiếp đến. Nó cúi đầu, bước vào xe rồi đóng cửa với một nỗi bất mãn khôn cùng
- Đi đâu đây?- Dù biết điểm đến nhưng nó vẫn cứ hỏi cho có lệ
- Đương nhiên là về nhà.- Gia Huy nhanh chóng nổ máy- cô có biết là vì cô mà tôi muộn mất buổi thử lễ phục với Ngọc Anh không hả?
Mắt nó bỗng sáng như sao
- Ế, hay là … anh cho tôi đi theo đi
Gia Huy phanh gấp, vội vàng nhìn nó
- Cô … ko sao chứ? Có ai lại đem vợ cũ đi thử váy cưới không đấy.
- Vậy thì cứ coi tôi là con gái anh đi. – nó phụng phịu – dù sao về nhà chán lắm, mà tôi thấy chán là sẽ vác balo bỏ đi đấy, anh ngăn được một lần chứ không ngăn được lần thứ 2 đâu.
Gia Huy lại tiếp tục lái xe, dù anh ko nói nhưng nó biết điểm đến mới chính là cửa hàng váy cưới. Nghĩ đến đây, nó lại ngoác cái miệng ra cười nham nhở.
Hoa trắng.
Voan, lụa, kim tuyến,…
Lâp lánh….
Những bộ váy cưới thướt tha nối đuôi nhau chạy dài trước gương
Nói về vấn đề váy cưới, nó không có kí ức gì về đám cưới với Gia Huy cả. cũng không ngạc nhiên, ai mà muốn nhớ đến cái đám cưới ấy chứ, chắc tẻ nhạt lắm. Nhưng mà để ý thì thấy, tên Gia Huy này có vẻ nóng ruột, nhưng lại không dám bỏ mặc nó đằng sau mà chạy trước vì lo nó sẽ biến mất. Con bé đọc được điều ấy nên cứ lững thững, từ từ …. Cuôi cùng vì không chịu được nên anh ta đành đi trước vài bước
Tên quản lý thấy anh ta lập tức đon đả, luôn mồm noi thao thao bất tuyệt về vấn đề mốt với chả xu hướng. Hắn dẫn nó và Gia Huy đến bên bộ sofa trắng chờ đợi. Bên trong, Phòng thay đồ vẫn đóng im lìm, có lẽ Ngọc Anh vẫn còn trong đó chưa ra. Gia Huy thì bắt đầu quanh quẩn lo vấn đề vest cưới của mình, có lẽ đang phân vân không biết dùng nơ hay cà vạt chăng cho nó trẻ trâu chăng, nó nghĩ vậy. Nhưng đột nhiên, không biết có phải trong này điện quá sáng, lại nhiều gương hay không mà con bé bỗng thấy khó thở, màu trắng của những chiếc váy làm nó thấy hoa mắt. Nó đành ngồi thụp xuống cái ghế sofa gần nhất lấy lại bình tĩnh, mong rằng đây chỉ là hậu quả của việc chưa ăn sáng. Nhưng càng ngồi lại càng thấy gai sống lưng. Nó có cảm tưởng như lỗ chân lông đang nở căng ra. Căng đến nỗi khó chịu…. Lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh, chiếc nhẫn ở ngón áp út cũng trực rơi ra ….
Em là của anh
Tự dưng bên tai vang lên một câu nói
Em là của anh
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại không thôi. Chiếc nhẫn trở nên lạnh ngắt trong tay nó. Nó bắt đầu thấy chói mắt.
- Gia Huy, anh đến rồi à. Nhìn xem……..
Bỗng nhiên cửa phòng thay đồ bật mở, Ngọc Anh bước ra xúng xính, xinh đẹp trong chiếc váy cưới màu trắng. Tinh tế. Đó là từ duy nhất miêu tả vẻ đẹp của chiếc váy cưới này. Một chiếc đầm ren đuôi cá thêu tay, hoa văn chìm, lưng khoét vừa phải. Cô đã ưng cái váy này ngay từ lần đầu nhìn thấy nên bất chấp thiết kế dài tay hơi lệch tông với mùa hạ, cô vẫn muốn diện nó vào ngày cưới.
- Ồ, Hân Hân cũng có đây sao- Giọng cô vang lên đầy ngạc nhiên, có chút bối rối.
Nó sợ sự xuất hiện của nó làm Ngọc Anh không thoải mái liền cố nén những bất ổn vào trong, quay lưng lại định bụng cười một cái. Nhưng đúng khoảnh khắc chiếc váy cưới kia lọt vào tầm mắt nó bất chợt bước lùi lại một bước, mặt mũi tái nhợt, ngực trái giống như có ai đó bóp chặt. Nó ôm ngực. Không thở được nữa.
“ Chiếc váy này….”- nó có cảm tưởng trước kia mình cũng từng mặc một cái y hệt
- Hân Hân, cô làm sao vậy- Là tiếng của Gia Huy
Mọi người vội vã chạy đến. Nó thấy những khuôn mặt, rất rất nhiều khuôn mặt nhưng không phải của những người đang đứng trước nó, không phải Gia Huy, không phải Ngọc Anh. Là những khuôn mặt trong tiềm thức.
- Hân Hân
Giờ đây nó không phân biệt được ai đang gọi nó nữa. Mọi thứ hỗn độn tạo thành một thứ âm thanh khó nghe đập vào tai nó. Nó nghe thấy tiêng loạt xoạt của chiếc váy, tiếng lách cách của máy ảnh và cả cái chói chang của đèn Flash. Dường như nó cảm nhận được hương biển đâu đó và cả sự tồn tại của một bộ ảnh cưới chưa ai đến lấy. Tiếng điện thoại ai đó vang lên càng khiến nó đau đớn hơn. Trán con bé căng ra, đau buốt tận óc. Quá nhiều, quá nhiều cánh tay chạm vào nó. Nó không muốn, không muốn. Tiếng điện thoại kia vẫn không ngừng, ai nấy đều nói quá nhiều, hỏi quá nhiều
- Im đi
Nó hét lên một câu rồi vùng tay ra chạy thẳng ra ngoài. Nhưng chưa kịp định hướng lại con đường nó đã thấy một tiếng phanh “ kít” đến chói tai. Hông nó đau nhói. Không biết là bao lâu, nó thấy cảnh vật xung quanh nằm ngang, Gia Huy và Ngọc Anh tất tả chạy đến, mí mắt nó cứ nặng dần, nặng dần cho đến khi tâm trí nó trống rỗng, thâm thể như có ai nhấc lên nhưng khi ấy, trái tim nó lại vang lên một tiêng gọi
- Minh Khang
Chen qua những dòng người đông đúc, xô bồ với nhiều khuôn mặt tức tối, khó khăn lắm nó mới lách được ra khỏi nhà chờ của bến xe. Trong lúc đang còn ngó nghiêng nhìn đường ra bến xe buýt thì bỗng nhiên một chiếc ô tô đen vụt qua trước mặt nó rồi phanh lại cái “Két”. Chiếc xe đi với tốc độ rất nhanh nên không biết nó tránh kịp là do bản thân mình phản xạ nhanh hay tài xế tay lái giỏi nhưng nói tóm lại chiếc xe này dừng trước mặt nó một cách không có thiện ý chút nào. Nó hùng hổ xông đến định đá cho cái xe kia một cái cho bõ tức thì cửa chiếc xe bỗng bật mở, khuôn mặt điển trai xuất hiện sau tay lái khiến nó lập tức nghẹo một góc 45º rồi bước với vận tốc khẩn trương nhất có thể
- Đứng lại.- Tiếng người ấy vang lên lạnh toát đằng sau.
Nó vẫn cắm đầu bước tiếp, chân rất muốn co lên mà chạy thật nhanh
- LƯU VŨ HÂN, tôi nói đứng lại
Nó vẫn định bơ đi coi như không quen biết nhưng không để cho nó thực hiện mưu đò ấy, con người kia đã xông lên tóm lấy cổ tay nó và kéo giật lại.
- Hân Hân, cô đang tính làm cái trò gì vậy hả?
- Tôi chẳng tính làm cái trò gì cả, lâu ngày không được đi đâu nên muốn đi du lịch bụi một chút thôi- vừa nói nó vừa co kéo mong sao thoát khỏi bàn tay to khỏe của Gia Huy.
Hazz. Nếu cách đây mới chỉ có một phút con bé còn đang hí ha hí hửng vì thoát ra khỏi được cái gia đình kì quặc ấy thì giờ đây nó mong bão, lốc, vòi rồng gì đấy từ đâu lao đến cuốn nó đi cho rồi. Bỏ đi trót lọt thì ko sao chứ giờ mà bị bắt lại thì đúng là sống không bằng chết, chưa kể bà Hồng mà biết nó bỏ đi thì không còn mặt mũi nào mà nhìn nhau nữa rồi. Nhưng mà, Gia Huy đúng là một con đỉa, một khi anh ta đã “ ngoạm” vào nó thì có bóp chết cũng không chịu buông ra. Quả này thì đúng là cơ hội bỏ trốn là 1%. Tuy biết là thế nhưng nếu muốn sống thì phải cố thử chứ
- Tôi có thể gặp người đại diện hay luật sư gì gì đấy được không?- Khuôn mặt nó tỏ ra ngây thơ nhất có thể, kiểu “ không hiểu sao tôi lại ở đây, có lẽ là bắt cóc và tôi yêu cầu sự trợ giúp của pháp luật”
Nhưng đáp lại ánh mắt cầu khẩn ấy chỉ là cái nhếch mắt khá lạnh của Gia Huy
- ý tôi là Vĩnh Thạc ế.
Trong mọi trường hợp xảy ra, cho dù nó có lỡ tay giết người thì người nó biết chắc chắn sẽ nhẹ nhàng với nó chính là Vĩnh Thạc, đôi khi nó vẫn cứ nghĩ anh ta có tình cảm gì đó đặc biệt với nó nhưng vẫn còng giấu diếm. Cũng không biết, hoặc có thể là nó đã “ tưởng bở”.
- Vĩnh Thạc có chuyện cần làm,ko rảnh.
Một câu nói của Gia Huy làm nó vụt tắt hy vọng. Vị cứu tinh đi vắng thì coi như là đời nó xong rồi. Quả này chắc chắn ông chồng sắp ly dị của nó sẽ ban cho nó một ly rượu độc và nó sẽ mãi mãi im lặng trong ấm ức và giam cầm.
Sau một hồi ngẩn ngơ mặc cho ai đó co kéo giằng giật, nó bị Gia Huy ném vào xe cái phịch, như một bao cát không hơn không kém. Sau đó anh ta cũng nhanh chóng lên xe và vòng xe cái xoẹt. Lúc đấy, vì chưa kịp cài dây an toàn nên tí nữa thì “ được” văng ra ngoài rồi thoát khỏi vòng tay con người hung dữ kia.
- Tôi có thể giải thích.- Trong mọi tội lỗi, tự thú vẫn được khoan hồng, bao dung mà. Nó mong vậy
- Không cần.- Trừ khi sự tự thú bị từ chối.
Nó ngồi im, có lẽ là chờ chết hoặc chờ cơ hội chạy trốn.
Xe lăn bánh trên đường. Có lẽ cũng đã muộn nên ngoài đường trở nên vắng vẻ, vì thế mà tên Gia Huy kia được thể nhấn ga nhanh hơn. Có thể thấy khao khát giết nó đã cháy bỏng đến mức nào. Nó im lặng ko nói, chỉ nhìn ra cửa sổ. Chán nản vì một kế hoạch đổ vỡ, chán đến nỗi khồng còn muốn tìm hiểu vì sao lại đổ vỡ nữa
“ BỤP”
Nó thoáng giật mình, chiếc xe chậm dần, chậm dần rồi dừng lại hẳn. Gia Huy bực bội bước xuống và không quên dồn sức xô cửa cái “ rầm”. Vài giây sau nó nghe thấy tiếng anh ta chửi thề đằng sau.
- Mẹ kiếp
Và tiếng anh ta đá vào cốp xe.
“ Hazz, cái chính, là phải thật bình tĩnh”
Nó cứ ngỡ đâu chỉ cần đợi một chút, đợi cho đến khi anh ta thay xong lốp dự phòng thì xe có thể chuyển bánh, nói thật đến lúc này cơ thể nó cũng đã mệt mỏi cho bất cứ kế hoạch chạy trốn nào rồi, đấy là chưa kể trước lúc xuống xe anh ta đã khóa trái cửa lại rồi. Nó muốn chạy, được thôi, chạy ra ghế sau ý. Nhưng mà ngồi mãi, ngồi mãi, nó chỉ thấy một đội cứu hộ xe từ một gara nào đó đến. Rõ ràng tên gà kia không mang theo lốp dự phòng.
Đang chìm đắm trong thất vọng ngàn sâu thì cánh cửa xe bật mở, Gia Huy ra hiệu cho nó bước ra ngoài. Nó phụng phịu làm theo. Hai người đứng nhìn chiếc xe bị kéo đi một cách ngon lành. Con đường lại trở nên trống không. Tối, lạnh và heo hút. Nó không nói gì, co co cái chân vì mỏi. Vai cũng muốn gãy đôi vì sức nặng của cái balo trên lưng. Gia Huy bên cạnh trầm ngâm mãi không nói gì, cuối cùng anh ta mới chịu di chuyển, cầm tay nó lại kéo đi. Nó mệt, mặc xác anh muốn làm gì thì làm, im lặng bước theo.
Sau khoảng 1,2 phút, 2 con người dừng lại trước một khách sạn, à không, nhà nghỉ mới đúng. Nó nhìn Gia Huy rồi lại liếc lên nhìn cái biển nhà nghỉ nửa sáng nửa tối vì bóng điện sắp ngỏm hoặc là do chủ ý tiết kiệm điện của ông chủ mà thở hắt ra một tiếng
“ Thế nào cũng được, 2h sáng rồi, tôi muốn ngủ”
Quầy lễ tân, một người đàn ông tầm ngoài 50 nhìn thấy 2 con người bước vào cũng chẳng tỏ vẻ đon đả lắm, chỉ gọi là nhếch mắt lên nhìn nó và Gia Huy như muốn nói: “ Rồi, rồi, hiểu rồi, không cần trình bày nhiều”. Rồi ông ta cúi xuống, mở ngăn kéo tủ rồi đưa về phía Gia Huy vừa nói vừa ngáp
- May cho 2 người, phòng duy nhất đấy.
Sau câu nói đó, Gia Huy có vẻ muốn hạnh họe hoặc lôi nó đi chỗ khác thì phải. Không biết anh ta sợ nó lấy mất đời “ zai tân” của anh ta hay là sợ không kìm nén được mà làm việc có lỗi với Ngọc Anh nhưng nó thì thật sự rất rất mệt và mỏi lắm rồi. Mỏi từ mắt đến vai đến chân. Nó chỉ muốn nằm vật ra và ngủ thôi. Vì vậy trước khi để Gia Huy lôi lê lết ngoài đường thì nó phải hành động ngay, tiến đến và nắm lấy cái chìa khóa có gắn thẻ “ P. 204”
- Tốt, tốt, tầng mấy vậy?
- Tầng 2.- ông ta vừa nói vừa chỉ tay lên trên.
Nó bỏ mặc Gia Huy ở lại, không cần biết anh ta định làm gì, con bé nhanh chân bước vào thang máy. Mặc dù cái nhà nghỉ này không lớn, tầng 2 cách tầng một được chục bậc thang chứ mấy nhưng mà bản thân nó bây giờ mà nhìn thấy bậc thang thôi là muốn lăn đùng ra xỉu rồi vì thế, thang máy là lựa chọn tốt nhất. Nó đứng dựa lưng vào bức tường sắt mát lịm trong đó, đầu lắc qua lắc lại. cánh cửa cũng từ từ khép lại nhưng 2 mép cửa còn chưa chạm kịp vào nhau thì một bóng người cao lớn đã lách qua. Là Gia Huy.
Nó vứt chìa khóa cho anh rồi như một con rùa già với cái mai là chiếc balo lê từng bươc vào phòng rồi đổ cái rầm xuông cái đích trước mắt là chiếc giường, không thèm cởi balo. Gia Huy nhìn nó rồi lại nhìn xung quanh cái phòng một lượt. Đúng là nhà nghỉ dành cho những đôi tình một đêm có khác. Phòng thì nhỏ nhưng giường thì to, chưa kể trên chiếc bàn nhỏ đặt đèn ngủ còn để một cách lộ liễu mấy hộp bao cao su, quá thô tục. Nhưng mà nhìn con người kia thì chắc có thô tục đến mấy nhưng chỉ được ngủ là ok hết.
Trên giường, nó nằm vắt ngang chiêc giường, tay chân dang rộng hết mức như hiện trường vụ mạng tự tử nhảy xuống từ tầng 20. Gia Huy bươc từ nhà tắm ra sau khi đã rửa ráy chân tay mặt mũi sạch sẽ, tư thế ấy vẫn không đổi. Anh khoanh tay đá đá vào chân nó.
- Nằm dọn lại, bỏ balo ra.
Nó vẫn giả chết
- Này, không phải một mình cô cần ngủ đâu
Nó nể lắm mới nhích nhích một tý rồi lại giả ngất tiêp. Đồng hồ chỉ đã hơn 2 rưỡi, Gia Huy không kiên nhẫn với nó được nữa đành dùng sức lôi nó dậy, tháo chiếc balo ra rồi ấn dúi nó vào nhà tắm. tiếng xả nước làm nó chợt tỉnh, nó “ hứ” một tiếng cục cằn rồi cũng vã nước lên mặt làm vệ sinh thân thể. Trước khi bước ra đóng cửa nó nghe thấy Gia Huy nói chuyện với ai đó, câu chuyện có vẻ bí mật, câu duy nhất mà nó nghe rõ chính là câu nói của anh ta với người nào đó trong điện thoại
- Tìm thấy Hân Hân rồi, cậu nhanh chóng xác nhận lại chuyện đấy đi, càng sớm càng tốt.
Rồi cơn buồn ngủ lại ập đến, nó không còn sức tò mò mấy cái chuyện tào lao ấy nữa. Gia Huy và đám người ở nhà thì lúc nào mà chẳng có bí mật. Nó vừa ngáp vừa bước ra. Gia Huy đã ngồi sẵn trên giường đang nhắn tin với ai đó mà nó biết chắc là Ngọc Anh. Nó bỏ qua định leo lên giường nhưng lại nhớ ra lúc nãy vừa ngủ gật vừa rửa mặt nên đã làm ướt cái áo phông đang mặc. Nó lại uể oải lôi bộ Pyjama trong balo ra, không cần để ý Gia Huy có ở đó hay không, có nhìn nó hay nhìn màn hình điện thoại mà hồn nhiên xoay người lại cởi áo thay đồ. Con bé không biết hành động ấy của nó đã khiến anh giật mình vì ngỡ mình sắp bị “cưỡng bức”. Nhưng mà …..
“ Một hình xăm”
Một bông hoa hồng đen chợt thoáng qua trong ánh mắt của Gia Huy rồi biến mất sau làn áo. Xong xuôi, nó loạng choạng bước đến giường rồi đổ rầm xuống. Gia Huy lại nhìn nó hồi lâu
- Sao cô lại bỏ đi?- Không biết có phải do đang chập chờn trong giấc ngủ hay không mà nó thấy giọng Gia Huy bỗng nhỏ nhẹ một cách khác lạ
- Sao nói không cần mà.
Nó không nghe thấy Gia Huy hỏi gì nữa, một lúc sau, đèn ngủ tắt ngấm, nó nghe thấy tiếng quần áo của anh cọ vào ga giường. Một hơi ấm phả vào người, ngay bên cạnh. Tiếng thở đều đều từ 2 lồng ngực hòa vào nhau.Nó trở người, thôi không nằm úp xấp nữa
- Vì không muốn thành người thừa. Thế thôi.
Kí ức
Bản thân nó đã là sự tồn tại
Dù mọi người có nhớ đến nó hay không nó vẫn tồn tại
Kí ức
Có đôi khi là người bạn thân rất muốn gặp lại
Nhưng khi gặp lại rồi
Lại không nghĩ rằng đó là người bạn thân nữa …………..
Sáng sớm, khi mà cái âm u của ngày bão đã qua đi để lại một ngày nắng nhẹ với những luồng gió mát mẻ.Gia Huy khẽ cựa người. Trong giấc ngủ nửa tỉnh nửa mê, một cảm giác gò bò, tù túng nhưng lại rất mềm mại. Vô thức,anh cảm thấy bản thân không thể cựa quậy. Giấc ngủ vẫn chập chờn, một bông hoa hồng vươn cao trên nền tuyêt trắng lạnh. Không gian chỉ mờ mịt chỉ toàn những bông tuyết. Những cánh hoa đỏ rực như màu máu lay động trong gió trực rơi xuống. Thân hoa còi cọc nhưng lại chi chít những gai nhọn. Bỗng dưng anh muốn chạm vào những cánh hoa ấy, càng với đến, càng xa vời. Cho đến khi …… chiếc gai đầu tiên cứa vào da thịt.
Máu……….
Rơi xuống ……….
Lan ra và ngấm vào những bông tuyết trắng …
Đỏ cả một vùng gốc hoa ……
Bông hoa bỗng cử động, những cánh hoa cứng cáp vươn lên, thân hoa mạnh mẽ hút lấy từng màu đỏ của máu. Rồi đột nhiên những cánh hồng rơi xuống, lã chã, lã chã, … cho đên khi, một bông hồng đen hiện ra kiêu hãnh, lạnh lùng, độc ác. Tuyết lạnh cũng phải cúi đầu trước nó. Tuyết, cũng dần nhuốm màu đen ……………
Gia Huy vội bừng tỉnh. Là một giấc mơ. Chỉ là một giấc mơ. Nhưng sao anh vẫn cảm nhận được cái đau buốt nơi đầu ngón tay rỉ máu. Đâu đó vẫn loáng thoáng hình ảnh bông hồng ấy. Anh muốn dậy rửa mặt nhưng bỗng khựng lại vì nhận ra. Người con gái nằm bên cạnh, chân thì gác, tay thì ôm, đầu thì dụi dụi vào tay anh như một con mèo nhỏ. Nhìn khuôn mặt cô ấy lúc ngủ cũng không làm dịu được nét bướng bỉnh hàng ngày
“ Hoa hồng đen”
Bông hồng ma quái ấy như bám chặt lấy tâm trí anh hơn khi anh nhìn thấy nó. Rồi đột nhiên Gia Huy nhớ lại, hình như trên vai nó có một hình xăm, là một bông hồng đen. Không hiểu sao nhưng anh thấy biểu tượng ấy rất quen thuộc, lại rất có sức ám ảnh. Suy nghĩ, băn khoăn, chần chừ rồi cuối cùng tay anh khẽ khàng đặt lên cúc áo ngủ của nó.
Một cúc …
Hai cúc …
Chiếc cổ cùng bờ vai trắng ngần dần hiện ra, Gia Huy gần như nhìn thấy những cánh hoa
“ Bộp”
Tay anh bỗng nhiên bị một cánh tay khác tóm lại. Rất chặt. Một luồng khí lạnh chạy qua
- Định làm gì đây?
- Tôi …- Gia Huy cứng họng trước ánh mắt trừng trừng của nó
Anh không biết nói gì, nó cũng không đoán ra được anh định làm gì. Đúng lúc ấy …..
♫…♪….♫♫….♫♪♪…….
Tiếng chuông điện thoại vang lên như một sự cứu cánh. Nó buông tay Gia Huy ra, bước vào nhà tắm, trước khi đi không quên quẳng cho anh ta một cái nhìn dò xét. Gia Huy cứ coi như không biết, lấy lại sự lạnh lùng hàng ngày của mình lập tức nghe điện thoại.
Trong nhà tắm, nó vừa rửa mặt vừa suy nghĩ về hành động của Gia Huy lúc nãy. Nó không nghĩ anh ta có tà ý gì đó với nó mà bỗng dưng lại thấy lo sợ về hình xăm sau lưng mình. Không hiểu vì sao nhưng nó luôn luôn nhạy cảm với bất cứ ai vô tình hay cố ý đụng vào hình xăm đó. Suy nghĩ mãi cũng không ra, nó lại vã nước vào mặt lấy lại bình tĩnh rồi bước ra ngoài. Gia Huy đã không còn ở đó nữa, nó nghe thấy tiếng xe quen thuộc bên dưới, có lẽ xe đã sửa xong rồi. Nó bóc chai nước khoáng xếp trên mặt bàn uống một ngụm lớn, cổ họng dịu đi cơn khát.
Lục đục thay quần áo rồi nhét đồ vào balo xong nó chán nản bước xuống tầng dưới, trong đầu đang mung lung ko biết sau khi về nhà thì sẽ đối mặt sao với mọi người và quan trọng hơn cả là sẽ làm gì trong suốt chuỗi ngày tiếp đến. Nó cúi đầu, bước vào xe rồi đóng cửa với một nỗi bất mãn khôn cùng
- Đi đâu đây?- Dù biết điểm đến nhưng nó vẫn cứ hỏi cho có lệ
- Đương nhiên là về nhà.- Gia Huy nhanh chóng nổ máy- cô có biết là vì cô mà tôi muộn mất buổi thử lễ phục với Ngọc Anh không hả?
Mắt nó bỗng sáng như sao
- Ế, hay là … anh cho tôi đi theo đi
Gia Huy phanh gấp, vội vàng nhìn nó
- Cô … ko sao chứ? Có ai lại đem vợ cũ đi thử váy cưới không đấy.
- Vậy thì cứ coi tôi là con gái anh đi. – nó phụng phịu – dù sao về nhà chán lắm, mà tôi thấy chán là sẽ vác balo bỏ đi đấy, anh ngăn được một lần chứ không ngăn được lần thứ 2 đâu.
Gia Huy lại tiếp tục lái xe, dù anh ko nói nhưng nó biết điểm đến mới chính là cửa hàng váy cưới. Nghĩ đến đây, nó lại ngoác cái miệng ra cười nham nhở.
Hoa trắng.
Voan, lụa, kim tuyến,…
Lâp lánh….
Những bộ váy cưới thướt tha nối đuôi nhau chạy dài trước gương
Nói về vấn đề váy cưới, nó không có kí ức gì về đám cưới với Gia Huy cả. cũng không ngạc nhiên, ai mà muốn nhớ đến cái đám cưới ấy chứ, chắc tẻ nhạt lắm. Nhưng mà để ý thì thấy, tên Gia Huy này có vẻ nóng ruột, nhưng lại không dám bỏ mặc nó đằng sau mà chạy trước vì lo nó sẽ biến mất. Con bé đọc được điều ấy nên cứ lững thững, từ từ …. Cuôi cùng vì không chịu được nên anh ta đành đi trước vài bước
Tên quản lý thấy anh ta lập tức đon đả, luôn mồm noi thao thao bất tuyệt về vấn đề mốt với chả xu hướng. Hắn dẫn nó và Gia Huy đến bên bộ sofa trắng chờ đợi. Bên trong, Phòng thay đồ vẫn đóng im lìm, có lẽ Ngọc Anh vẫn còn trong đó chưa ra. Gia Huy thì bắt đầu quanh quẩn lo vấn đề vest cưới của mình, có lẽ đang phân vân không biết dùng nơ hay cà vạt chăng cho nó trẻ trâu chăng, nó nghĩ vậy. Nhưng đột nhiên, không biết có phải trong này điện quá sáng, lại nhiều gương hay không mà con bé bỗng thấy khó thở, màu trắng của những chiếc váy làm nó thấy hoa mắt. Nó đành ngồi thụp xuống cái ghế sofa gần nhất lấy lại bình tĩnh, mong rằng đây chỉ là hậu quả của việc chưa ăn sáng. Nhưng càng ngồi lại càng thấy gai sống lưng. Nó có cảm tưởng như lỗ chân lông đang nở căng ra. Căng đến nỗi khó chịu…. Lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh, chiếc nhẫn ở ngón áp út cũng trực rơi ra ….
Em là của anh
Tự dưng bên tai vang lên một câu nói
Em là của anh
Câu nói ấy cứ lặp đi lặp lại không thôi. Chiếc nhẫn trở nên lạnh ngắt trong tay nó. Nó bắt đầu thấy chói mắt.
- Gia Huy, anh đến rồi à. Nhìn xem……..
Bỗng nhiên cửa phòng thay đồ bật mở, Ngọc Anh bước ra xúng xính, xinh đẹp trong chiếc váy cưới màu trắng. Tinh tế. Đó là từ duy nhất miêu tả vẻ đẹp của chiếc váy cưới này. Một chiếc đầm ren đuôi cá thêu tay, hoa văn chìm, lưng khoét vừa phải. Cô đã ưng cái váy này ngay từ lần đầu nhìn thấy nên bất chấp thiết kế dài tay hơi lệch tông với mùa hạ, cô vẫn muốn diện nó vào ngày cưới.
- Ồ, Hân Hân cũng có đây sao- Giọng cô vang lên đầy ngạc nhiên, có chút bối rối.
Nó sợ sự xuất hiện của nó làm Ngọc Anh không thoải mái liền cố nén những bất ổn vào trong, quay lưng lại định bụng cười một cái. Nhưng đúng khoảnh khắc chiếc váy cưới kia lọt vào tầm mắt nó bất chợt bước lùi lại một bước, mặt mũi tái nhợt, ngực trái giống như có ai đó bóp chặt. Nó ôm ngực. Không thở được nữa.
“ Chiếc váy này….”- nó có cảm tưởng trước kia mình cũng từng mặc một cái y hệt
- Hân Hân, cô làm sao vậy- Là tiếng của Gia Huy
Mọi người vội vã chạy đến. Nó thấy những khuôn mặt, rất rất nhiều khuôn mặt nhưng không phải của những người đang đứng trước nó, không phải Gia Huy, không phải Ngọc Anh. Là những khuôn mặt trong tiềm thức.
- Hân Hân
Giờ đây nó không phân biệt được ai đang gọi nó nữa. Mọi thứ hỗn độn tạo thành một thứ âm thanh khó nghe đập vào tai nó. Nó nghe thấy tiêng loạt xoạt của chiếc váy, tiếng lách cách của máy ảnh và cả cái chói chang của đèn Flash. Dường như nó cảm nhận được hương biển đâu đó và cả sự tồn tại của một bộ ảnh cưới chưa ai đến lấy. Tiếng điện thoại ai đó vang lên càng khiến nó đau đớn hơn. Trán con bé căng ra, đau buốt tận óc. Quá nhiều, quá nhiều cánh tay chạm vào nó. Nó không muốn, không muốn. Tiếng điện thoại kia vẫn không ngừng, ai nấy đều nói quá nhiều, hỏi quá nhiều
- Im đi
Nó hét lên một câu rồi vùng tay ra chạy thẳng ra ngoài. Nhưng chưa kịp định hướng lại con đường nó đã thấy một tiếng phanh “ kít” đến chói tai. Hông nó đau nhói. Không biết là bao lâu, nó thấy cảnh vật xung quanh nằm ngang, Gia Huy và Ngọc Anh tất tả chạy đến, mí mắt nó cứ nặng dần, nặng dần cho đến khi tâm trí nó trống rỗng, thâm thể như có ai nhấc lên nhưng khi ấy, trái tim nó lại vang lên một tiêng gọi
- Minh Khang
/66
|