Chiếc xe chưa kịp dừng bánh, Rosie đã nhảy vội xuống rồi hùng hục chạy vào nhà. Căn nhà đang yên ắng bỗng bị nó phá tan tành. Nó vừa chạy thục mạng lên tầng vừa hét lớn, tiếng bước chân vội vã khiến ai nấy trong nhà cũng phải bật dậy chạy ra
- JJ, em cần anh giúp
JJ còn đang nhâm nhi tách cacao Công chúa vừa pha, đang định nhân dịp này nói mấy lời sến sẩm thì bị nó bất thình lình lao vào phòng, cảm xúc tụt xuống tận đáy cốc
- Có chuyện gì sao?- Đang định quay lại gắt với kẻ cản đường nhưng nhìn thấy cái bản mặt tối sầm của nó thì JJ biết đã có chuyện lớn xảy ra.
- Khánh Linh mất tích rồi, anh có máy tính ở đây chứ?
JJ vừa hiểu vừa không hiểu. Anh vô thức lắc đầu rồi gật đầu. Máy tính, đương nhiên. Với một tay hạcker như anh thì máy tính là vật bất ly thân, thân có thể tàn nhưng máy tính thì không thể phế. Nhưng mà Khánh Linh, Khánh Linh nào? Anh chỉ biết có 1 Khánh Linh là em gái Minh Khang thôi? Cô bé ấy thì liên quan cái quái gì ở đây? Lại còn mất tích. Ông trời, rốt cuộc là đang chơi trò gì vậy chứ?
- JJ- nó quát to- đừng có ngồi nghệt ra như thế, đứng lên và đi đến máy tính của anh tìm cho em những thứ liên quan đến bọn Trung Quốc, hình xăm con hổ, buôn bán phụ nữ trẻ em hay mại dâm gì đó nhanh lên.
JJ như một con rô bốt làm y lệnh nó nói không sai một từ. Rosie lúc này thì ruột gan nóng như lửa đốt đầu óc cố gắng nhớ lại xem âm thanh ấy là gì?
- Rốt cuộc ở đây đang có chuyện gì?- Nó không để ý Gia Huy đã đến cửa phòng từ bao giờ, có cả Vĩnh Thạc và Thiên Minh cũng đang hết sức khó chịu vì đêm hôm bị ảnh hưởng.
Nó định phớt lờ họ nhưng lại này ra một ý nghĩ
- Vĩnh Thạc, Gia Huy, Thiên Minh, 3 người có ấn tượng gì với những thứ như vũ trường, buôn bán phụ nữ, Vài tên Trung Quốc vượt biên trái phép hay hình xăm con hổ gì không? Người của tôi đang gặp rắc rối với lũ khốn đó.
Dù không nói nhưng ai cũng phải công nhận mặt nó rất khó coi với đôi lông mày đăm đăm nhăn nhó và răng thì nghiến chặt như thể sẵn sàng bẻ gãy cổ ai đó mạo hiểm lại gần.
- Bar nào ở đây chẳng không ít thì nhiều đều liên quan đến mấy vụ mại dâm, buôn bán phụ nữ, nhưng nếu là bắt cóc thì không có đâu, bọn chúng có nguồn riêng hết không manh động trực tiếp như vậy đâu.- Vĩnh Thạc là người đầu tiên lên tiếng
- Hơn nữa nơi này ăn chia địa bàn rất sít xao, không phải dễ dàng xuất hiện người ngoại quốc ở đây, trừ khi là chúng thuê địa điểm làm nhà chứa.
Nhưng không để Gia Huy nói tiếp Thiên Minh đã nhắng nhặng cả lên
- Mà cô có bị dở hơi không đấy? Hình xăm con hổ, hổ là hot trend của lũ đầu gấu lâu la đấy ạ, thằng nào mà chẳng có vài con. Cô ….
Không cần nghe Thiên Minh lải nhải hết câu nó quay ra JJ mong chờ ở anh một manh mối
- Hắn ta nói đúng đó Rosie, không thể tìm ra người hay tổ chức nào dựa vào hình xăm đó đâu, hơn nữa nếu đã dính vào bọn Trung Quốc thì mạng lưới của anh hiện giờ không đủ mạnh.
Nó đá mạnh vào chân bàn rít lên một câu chửi thề. Rosie nhìn lên đồng hồ, chưa bao giờ nó thấy mấy cái kim nhỏ tí đó chạy nhanh đến vậy. Thời gian bây giờ trở thành kẻ thù của nó. Càng để lâu cơ hội tìm thấy Khánh Linh càng giảm. Có lẽ nó phải dùng đến cách cuối cùng
- JJ, dùng tài khoản của em truy nhập vào kho dữ liệu của Interpol, nhanh lên
Mắt JJ sáng lên như hai chiếc đèn pha ô tô, ngón tay anh thoăt thoắt lướt trên bàn phím. Cả JJ và nó như dồn hết tâm trí vào cái màn hình máy tính mà không biết ba con người đằng sau đang nhìn hai người với ánh mắt rất chi là nghi ngờ.
- Cái quái gì thế? Tài khoản sao? Cô ta là gián điệp của Interpol có khi đó.
Thiên Minh thì thầm quanh tai Vĩnh Thạc và Gia Huy. 2 con người ấy trầm tư hơn trước rất nhiều.
“ Interpol, cảnh sát quốc tế sao? Lại còn có thể truy cập vào kho dữ liệu. Cô ta thật sự là ai chứ?”
Chiếc màn hình máy tính giờ đây nhỏ hơn rất nhiều so với hồi trước còn ở quán băng đĩa, tốc độ cũng chậm hơn hoặc là do nó đang nóng ruột cũng không rõ.
- Ra rồi. Hồ sơ đang hot nhá.
Cuối cùng chiếc màn hình đó cũng chịu hiện ra một khuôn mặt của một gã ngoài 50, mặt hắn ta tròn ung ủng đến nỗi hai con mắt hí của hắn như tụt vào trong và đang dần biến mất giữa những vết rỗ. Vết sẹo dài phía mắt trái làm con mắt ấy đã ti hí nay lại chỉ mở được có một nửa. Vết sẹo, Giống với những gì Khánh Linh nói nhưng chỉ có điều. Nó đã xem ảnh chân dung của hắn, ảnh bán thân, đặc điểm nhận dạng trong hồ sơ nhưng không thấy hình xăm con hổ quái quỷ nào. Rốt cuộc hình xăm đó là ở đâu? Có thể là của lũ tay chân hoặc cũng có thể là đã nhầm người.
- A, tên này- Bỗng nhiên Thiên Minh hét lên- Tôi nhìn thấy hắn lảng vảng quanh chỗ rạp xiếc cũ mấy hôm nay, hóa ra là dân Trung Quốc vượt biên trái phép à?
Nhanh như chớp, nó chạy vào phòng tắm thay chiếc váy vướng víu trên người ra thay vào đó là một bộ jeans rất thích hợp với đánh đấm. Nhìn nó kẻ đần cũng hiểu là chuẩn bị đi đâu.
- JJ tìm đường cho em đến chỗ rạp xiếc ấy.- vừa nói nó vừa tra khẩu súng ngắn vào thắt lưng
Nhưng khi Roise bước nhanh ra cửa thì nó bỗng nhiên bị một cánh tay kéo giật lại. Là Gia Huy
- Cô có biết đấy là chỗ của ai không?
Nó vùng tay ra bước tiếp, Gia Huy lại giật lại, lần này lực kéo mạnh hơn
- Đấy là địa bàn hoạt động của Hoàng Duy, hắn ta không phải tầm thường đâu, cô đừng có mà hy sinh mạng người vô ích
- Tôi không nói là dùng người của anh.- nó vẫn cứng đầu
JJ biết tính nó, một khi đã muốn làm thì đều làm cho bằng được nhưng lần này, anh xin phép được đứng về phía Gia Huy
- Rosie, em chưa đọc hết hồ sơ về hắn. Tên Chow này hắn ta có lực lượng tiền hô hậu ủng đông đảo phết, chưa kể toàn là lũ không sợ chết, một mình em không làm nổi đâu. Kể cả có lôi cả người của bọn họ đi thì đâu cũng vẫn là cuộc chiến không cân sức.
Nó giật mạnh tay để thoát ra khỏi sự kiểm soát của Gia Huy nhưng không bước tiếp mà quay trở lại trong phòng. JJ có linh cảm không lành, nó không còn là Rosie của ngày trước nữa. Điều ấy có nghĩa là anh không còn có thể hiểu được nó đang suy nghĩ gì nữa.
Nó ngồi đó, giữa ánh mắt của mọi người, khuôn mặt đã phần nào dịu lại, tay hí hoáy gì đó chiếc điện thoại. nếu nó không nhầm thì đã nhìn thấy cái rạp xiếc Thiên Minh nói ở đâu đó. Nơi đó là một rạp xiếc cũ đã dọn đi nhưng cách trang trí thì vấn như cũ. Có vài hình vẽ con hổ trên đó. Và vì thế con hổ mà Khánh Linh nói có thể ko phải là hình xăm, trong lúc hoảng loạn con bé chỉ biết là hô hoán lên mọi thứ mình thấy chứ không để ý là mình đã nhầm. Nhưng như Gia Huy và JJ nói, nó, cho dù có người của Gia Huy trong tay cũng khó có thể cứu được Khánh Linh, nó thì ko sợ chết chỉ sợ lũ người kia thấy có động lại chuyển con bé đi đâu đó thì coi như công toi. Vì thế chỉ còn một người giúp được
- Marc …
Nó chưa kịp nói gì tiếp theo thì bỗng nhiên chiếc điện thoại đã văng ra khỏi tay nó và nằm gọn trong tay JJ
- Em điên rồi.
Nó thấy JJ đang trừng mắt nhìn nó, anh hiếm khi tức giận đến vậy
- Đưa nó cho em, JJ
- Rosie, em có biết mình đang làm gì không? Nếu chỉ đơn thuần là đăng nhập vào kho dữ liệu, không sao, anh có thể hack lịch sử truy cập của họ để xóa dấu vết của em. Nhưng nếu em trực tiếp gọi cho ông ấy anh hack không có nổi đâu.
Chiếc điện thoại reo lên. JJ biết là ông Marc gọi lại
- JJ- nó hiểu JJ đang lo cho nó
- Em nghĩ lại đi. Em đang hợp tác với ai, với bọn họ đấy- anh chỉ tay về phía 3 con người đang ko biết tỏ thái độ gì cho phải- Từ lâu Interpol đã đặt em ngoài vòng pháp luật rồi, chỉ cần họ nghi ngờ hay biết em hợp tác với xã hội đen họ sẽ thủ tiêu em ngay. Bây giờ, anh sẽ nghe máy, còn em, em vẫn cứ đã chết như họ đã tưởng.
Nó hết nhìn chiếc điện thoại cứ sáng đèn liên tục rồi lại nhìn đồng hồ trong phòng.
- JJ, em xin anh đấy. Đây đâu phải lần đầu em chơi trò gián điệp với cả hai bên đâu. Hơn nữa …………
Ánh mắt nó trùng xuống
- Rosie, em- không- nợ nhà họ Trịnh, rõ chưa?- JJ khó nhọc nhấn mạnh từng chữ
Nó chỉ cười khẩy một cái
- Em rõ, nhưng em không thể đánh lừa bản thân được mãi.
JJ đọc được những giằng xé trong ánh mắt nó. JJ bỗng nhận ra hình như anh đã quên, dù có được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh nào thì nó cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn mà thôi. Trái tim nó vẫn ở đó, vẫn là trái tim đỏ hồng dù có bị vùi xuống bùn đen hay tuyết lạnh. Trái tim ấy không phải sắt đá, có thể từng là sắt đá nhưng vẫn có thể bị thương ……
- Cảm ơn anh.- nó nhận lấy chiếc điện thoại từ tay JJ
Anh nói đúng, nó đang chơi trò mạo hiểm nhưng dù thế nào cũng vẫn phải chơi mà thôi.
- Marc. Là tôi đây. Nếu ông muốn đóng hồ sơ DTX- 896 thì mang người của ông đến đây.
Chỉ nói có vậy, nó cúp máy rồi xuống nhà ngồi.
Chưa đầy nửa giờ sau, một đoàn người mặc toàn cảnh phục, áo chống đạn, giày đinh và cả cảnh sát, lực lượng cơ động của thành phố cũng ập đến. Chỉ để đón nó. Và sau đó tất cả nhóm người đó biến mất trong đêm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Rosie đi khỏi, căn nhà lại yên tĩnh như xưa. Sau vài câu chuyện với Ngọc Anh, Gia Huy khẽ đóng cửa rồi bước về phòng mình. Anh muốn đi tắm. Mùi hương của nó đến giờ vẫn phảng phất quanh anh, thậm chí chỉ cần cựa người thôi cũng đủ giật mình. Điều ấy làm anh khó xử đến nỗi lúc nãy ngồi cạnh Ngọc anh cũng phải cố gắng ngồi xa một chút, nói chuyện cũng phải vội vàng một chút.
Đêm, dòng nước lạnh ngắt xối lên từng bắp thịt trên người Gia Huy. Nước vẫn chảy xiết nhưng lại không sao làm dịu được đi hương thơm kia, Giống như một loại huyết thanh đã cấy sâu vào trong cơ thể, dù có muốn hay không thì vẫn phải chấp nhận nó. Gia Huy bắt đầu điểm lại những kí ức cũ. Từ lúc nào nó bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của anh? Từ lúc nào nó bắt đầu đảo lộn mọi thứ trong đó. Người ngoài nhìn vào có thể nghĩ Gia Huy luôn lờ nó, vì thế cho dù Rosie của ngày hôm nay là kẻ vô tình độc ác hay đanh đá bướng bỉnh như trước kia thì cũng không quan trọng nhưng trong sâu thẳm thâm tâm người con trai ấy biết cô gái đó có vị trí gì đó còn hơn thế, một ví trí mà ngay cả bản thân anh cũng không thể đo lường được.
Gia Huy vốn chẳng phải người lạnh lùng, càng không phải là người vô tâm. Ngày trước khi còn đi học anh cũng được mọi người biết đến như một hotboy chính hiệu biết hòa đồng, biết ga lăng, biết cởi mở và đặc biệt rất vui tính. Không như Vĩnh Thạc trầm tính từ nhỏ, thời niên thiếu của Gia Huy cũng tràn ngập niềm vui từ những trò nghịch ngợm hay những phi vụ phá phách cùng anh em. Nhưng tất cả đã không còn sau khi ba anh mất. Đó cũng là ngày mà Gia Huy bắt đầu tiếp xúc với một thế giới mới, thế giới chỉ dành cho những kẻ mạnh. Từ trước đến giờ anh cũng biết ba mình không phải chỉ là một thương nhân đơn thuần, anh biết những hoạt động trong góc tối của ba. Đối với ba Gia Huy, ông thì không muốn anh nhúng tay vào con đường ấy và quan trọng hơn là anh cũng chẳng có hứng thú với cái thế giới ấy.
Thế nhưng, cái ngày mà Gia Huy vẫn còn khoác trên mình chiếc áo tang trắng toát cũng là ngày tay anh vấy máu. Đó là máu của kẻ phản bội đã khiến ba anh phải mất mạng, khiến công ty phải lao đao. Thứ máu vừa tanh vừa hôi hám. Ánh mắt hắn ta mở trừng trừng trước khi chết là thứ anh sẽ không bao giờ quên bởi nó đã ám ảnh anh qua những giấc mơ, những chuỗi ngày dài sau đó. Thế nhưng Gia Huy chưa bao giờ sợ điều ấy, khi lưỡi dao cắm phập vào lồng ngực của kẻ thù cũng là lúc anh cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cái quyền lực được nắm trong tay vận mệnh của kẻ khác sao mà lôi cuốn đến thế. Nó như đánh thức, như khơi dậy những tham vọng sâu thẳm trong bản thân Gia Huy. Anh muốn nắm lấy nhiều và nhiều hơn nữa số mệnh của kẻ khác trong tay mình. Nhưng trớ trêu, anh chưa bao giờ nắm được nó.
Cuộc sống của anh cứ vì nó mà bị đảo lộn. Khi nó còn sống với thân phận Hân Hân, nó làm cái tên ấy sống động, linh hoạt hơn chủ nhân đích thực Lưu Vũ Hân. Lúc đó anh đã thấy nó giống y như một con ngốc không hơn không kém. Nó luôn cười đùa bỡn cợt với mọi người, kể cả anh. Nó luôn bày ra những trò không đâu vào đâu, những trò mà anh thường chép miệng gọi là “ không có cái dại nào giống cái dại nào”. Nó luôn làm loạn nhà lên mỗi lần bị Thiên Minh cấu véo. Nó luôn chăm chú xem hoạt hình rồi cười một mình như thể cả tuổi thơ chưa từng được xem bao giờ. Phải, nó luôn luôn, luôn luôn làm anh thấy bực bội và luôn luôn làm anh phải nói nhiều hơn mỗi khi về nhà. Và nụ cười luôn thường trực ở trên môi ấy, không điều gì dập tắt được nó cho đến khi …………
Một ngày như bao ngày khác nó tỉnh dậy, nhưng không còn là đôi mắt cười của ngày hôm qua nữa, bỗng dưng màu đen trong tròng mắt trở thành một màu tro xám lạnh. Nó không cười nữa, không luôn miệng nữa, không nghịch ngợm nữa. Chỉ có cái cứng đầu và gan lì thì vẫn mãi không thay đổi. Nó trở nên im lặng. Mỗi ngày sự im lặng đó lại lớn hơn bao trùm lên những người khác. Nếu như ngày trước Gia Huy đã quen với sự im lặng bởi bản thân anh cũng đã là người ít nói nhưng sao giờ đây anh lại sợ sự im lặng đến vậy. Nực cười hơn anh bắt đầu thấy nhớ tiếng xủng xoảng bát đĩa trước mỗi bữa cơm, cái âm thanh kì lạ từng khiến anh làm việc thục mạng để trở về trước bữa tối. Và lạ hơn nữa là không phải vì nhớ Ngọc Anh mà chỉ đơn giản là để được quát nó một câu: “ Làm ăn cho cẩn thận”. Rồi nó sẽ ngúng ngẩy quay lại mà bũi môi một cái: “ Biết rồi, lại còn phải dặn”.
Gia Huy đã thấy nó giết người, không phải một lần. Anh nhận thấy một điều, nó luôn nhìn vào mắt kẻ nó đoạt mạng. Không một chút dao động. Nó luôn thản nhiên trước mọi chuyện, không bao giờ để lộ cảm xúc của mình. Thế nhưng anh cũng đã hơn một lần nhìn thấy nó tím tái khi ăn chiếc bánh kem Ngọc Anh đưa, rồi khuôn mặt lo lắng khi người nào đó tên Khánh Linh bị bắt cóc. Chỉ trong một ngày.
Và cả những gì đã xảy ra trong căn phòng đó, Gia Huy không hiểu sao mình lại nổi đóa khi nhìn thấy những ngón tay Hoàng Duy lả lướt trên da thịt nó. Anh đã cố dằn lòng không biết bao nhiêu lần, cố gắng nhìn nó như một quân cờ và cố gắng không quan tâm đến điều gì khác ngoài kết quả. Thế nhưng chỉ trong một tích tắc tất cả tan biến. Gia Huy đã không biết làm gì hơn sau đó. Anh dễ dàng bị nó kiểm soát như một tên kém cỏi. Khi nó nhào vào vòng tay Gia Huy, anh đã cảm thấy thấy ghê tởm, thấy sao mà nhơ nhuốc đến thế, anh muốn đẩy nó ra, muốn giáng một đòn thật mạnh vào cái khuôn mặt thiên thần ấy nhưng bất chợt anh nhận ra, nó cũng chỉ bé nhỏ như những người con gái khác, như Ngọc Anh. Thậm chí trong vòng tay anh nó còn mỏng manh hơn Ngọc Anh, Gia Huy đã thấy mình như một người khổng lồ mà nếu lỡ tay xiết chặt nó sẽ bị thương.
Nhưng những gì Gia Huy chứng kiến tối nay thì lại khác. Lý trí cho anh thấy nó không hề yếu đuối, cũng chẳng hề mỏng manh, nó không cần sự che chở của ai khác. Nó giống như kẻ đi lại giữa hai thế giới. Nó bắt tay với cả ánh sáng với bóng tối. Trong cuộc chơi, nó luôn đứng ở vị thế làm chủ. Không ai có thể kéo nó xuống bùn. Nó không cần vỏ bọc vẫn có thể hiên ngang đứng vững.
- Thật sự, đâu mới là con người thật đây?
Khi Gia Huy bước ra khỏi phòng tắm cũng là lúc dưới nhà vang lên tiếng lạch cạch mở cửa. Ngay lập tức anh thấy JJ chạy vụt qua mặt. Gia Huy nhìn xuống. Rosie đã về, còn có một cô gái khác mặt mũi nhem nhuốc nửa tỉnh nửa mê. Đám cảnh sát và Interpol không thấy đâu. Anh đứng đó chần chừ một lúc rồi quay lưng bước lên phòng. Có lẽ tối nay, với nó và cả Gia Huy, đã quá đủ.
- JJ, em cần anh giúp
JJ còn đang nhâm nhi tách cacao Công chúa vừa pha, đang định nhân dịp này nói mấy lời sến sẩm thì bị nó bất thình lình lao vào phòng, cảm xúc tụt xuống tận đáy cốc
- Có chuyện gì sao?- Đang định quay lại gắt với kẻ cản đường nhưng nhìn thấy cái bản mặt tối sầm của nó thì JJ biết đã có chuyện lớn xảy ra.
- Khánh Linh mất tích rồi, anh có máy tính ở đây chứ?
JJ vừa hiểu vừa không hiểu. Anh vô thức lắc đầu rồi gật đầu. Máy tính, đương nhiên. Với một tay hạcker như anh thì máy tính là vật bất ly thân, thân có thể tàn nhưng máy tính thì không thể phế. Nhưng mà Khánh Linh, Khánh Linh nào? Anh chỉ biết có 1 Khánh Linh là em gái Minh Khang thôi? Cô bé ấy thì liên quan cái quái gì ở đây? Lại còn mất tích. Ông trời, rốt cuộc là đang chơi trò gì vậy chứ?
- JJ- nó quát to- đừng có ngồi nghệt ra như thế, đứng lên và đi đến máy tính của anh tìm cho em những thứ liên quan đến bọn Trung Quốc, hình xăm con hổ, buôn bán phụ nữ trẻ em hay mại dâm gì đó nhanh lên.
JJ như một con rô bốt làm y lệnh nó nói không sai một từ. Rosie lúc này thì ruột gan nóng như lửa đốt đầu óc cố gắng nhớ lại xem âm thanh ấy là gì?
- Rốt cuộc ở đây đang có chuyện gì?- Nó không để ý Gia Huy đã đến cửa phòng từ bao giờ, có cả Vĩnh Thạc và Thiên Minh cũng đang hết sức khó chịu vì đêm hôm bị ảnh hưởng.
Nó định phớt lờ họ nhưng lại này ra một ý nghĩ
- Vĩnh Thạc, Gia Huy, Thiên Minh, 3 người có ấn tượng gì với những thứ như vũ trường, buôn bán phụ nữ, Vài tên Trung Quốc vượt biên trái phép hay hình xăm con hổ gì không? Người của tôi đang gặp rắc rối với lũ khốn đó.
Dù không nói nhưng ai cũng phải công nhận mặt nó rất khó coi với đôi lông mày đăm đăm nhăn nhó và răng thì nghiến chặt như thể sẵn sàng bẻ gãy cổ ai đó mạo hiểm lại gần.
- Bar nào ở đây chẳng không ít thì nhiều đều liên quan đến mấy vụ mại dâm, buôn bán phụ nữ, nhưng nếu là bắt cóc thì không có đâu, bọn chúng có nguồn riêng hết không manh động trực tiếp như vậy đâu.- Vĩnh Thạc là người đầu tiên lên tiếng
- Hơn nữa nơi này ăn chia địa bàn rất sít xao, không phải dễ dàng xuất hiện người ngoại quốc ở đây, trừ khi là chúng thuê địa điểm làm nhà chứa.
Nhưng không để Gia Huy nói tiếp Thiên Minh đã nhắng nhặng cả lên
- Mà cô có bị dở hơi không đấy? Hình xăm con hổ, hổ là hot trend của lũ đầu gấu lâu la đấy ạ, thằng nào mà chẳng có vài con. Cô ….
Không cần nghe Thiên Minh lải nhải hết câu nó quay ra JJ mong chờ ở anh một manh mối
- Hắn ta nói đúng đó Rosie, không thể tìm ra người hay tổ chức nào dựa vào hình xăm đó đâu, hơn nữa nếu đã dính vào bọn Trung Quốc thì mạng lưới của anh hiện giờ không đủ mạnh.
Nó đá mạnh vào chân bàn rít lên một câu chửi thề. Rosie nhìn lên đồng hồ, chưa bao giờ nó thấy mấy cái kim nhỏ tí đó chạy nhanh đến vậy. Thời gian bây giờ trở thành kẻ thù của nó. Càng để lâu cơ hội tìm thấy Khánh Linh càng giảm. Có lẽ nó phải dùng đến cách cuối cùng
- JJ, dùng tài khoản của em truy nhập vào kho dữ liệu của Interpol, nhanh lên
Mắt JJ sáng lên như hai chiếc đèn pha ô tô, ngón tay anh thoăt thoắt lướt trên bàn phím. Cả JJ và nó như dồn hết tâm trí vào cái màn hình máy tính mà không biết ba con người đằng sau đang nhìn hai người với ánh mắt rất chi là nghi ngờ.
- Cái quái gì thế? Tài khoản sao? Cô ta là gián điệp của Interpol có khi đó.
Thiên Minh thì thầm quanh tai Vĩnh Thạc và Gia Huy. 2 con người ấy trầm tư hơn trước rất nhiều.
“ Interpol, cảnh sát quốc tế sao? Lại còn có thể truy cập vào kho dữ liệu. Cô ta thật sự là ai chứ?”
Chiếc màn hình máy tính giờ đây nhỏ hơn rất nhiều so với hồi trước còn ở quán băng đĩa, tốc độ cũng chậm hơn hoặc là do nó đang nóng ruột cũng không rõ.
- Ra rồi. Hồ sơ đang hot nhá.
Cuối cùng chiếc màn hình đó cũng chịu hiện ra một khuôn mặt của một gã ngoài 50, mặt hắn ta tròn ung ủng đến nỗi hai con mắt hí của hắn như tụt vào trong và đang dần biến mất giữa những vết rỗ. Vết sẹo dài phía mắt trái làm con mắt ấy đã ti hí nay lại chỉ mở được có một nửa. Vết sẹo, Giống với những gì Khánh Linh nói nhưng chỉ có điều. Nó đã xem ảnh chân dung của hắn, ảnh bán thân, đặc điểm nhận dạng trong hồ sơ nhưng không thấy hình xăm con hổ quái quỷ nào. Rốt cuộc hình xăm đó là ở đâu? Có thể là của lũ tay chân hoặc cũng có thể là đã nhầm người.
- A, tên này- Bỗng nhiên Thiên Minh hét lên- Tôi nhìn thấy hắn lảng vảng quanh chỗ rạp xiếc cũ mấy hôm nay, hóa ra là dân Trung Quốc vượt biên trái phép à?
Nhanh như chớp, nó chạy vào phòng tắm thay chiếc váy vướng víu trên người ra thay vào đó là một bộ jeans rất thích hợp với đánh đấm. Nhìn nó kẻ đần cũng hiểu là chuẩn bị đi đâu.
- JJ tìm đường cho em đến chỗ rạp xiếc ấy.- vừa nói nó vừa tra khẩu súng ngắn vào thắt lưng
Nhưng khi Roise bước nhanh ra cửa thì nó bỗng nhiên bị một cánh tay kéo giật lại. Là Gia Huy
- Cô có biết đấy là chỗ của ai không?
Nó vùng tay ra bước tiếp, Gia Huy lại giật lại, lần này lực kéo mạnh hơn
- Đấy là địa bàn hoạt động của Hoàng Duy, hắn ta không phải tầm thường đâu, cô đừng có mà hy sinh mạng người vô ích
- Tôi không nói là dùng người của anh.- nó vẫn cứng đầu
JJ biết tính nó, một khi đã muốn làm thì đều làm cho bằng được nhưng lần này, anh xin phép được đứng về phía Gia Huy
- Rosie, em chưa đọc hết hồ sơ về hắn. Tên Chow này hắn ta có lực lượng tiền hô hậu ủng đông đảo phết, chưa kể toàn là lũ không sợ chết, một mình em không làm nổi đâu. Kể cả có lôi cả người của bọn họ đi thì đâu cũng vẫn là cuộc chiến không cân sức.
Nó giật mạnh tay để thoát ra khỏi sự kiểm soát của Gia Huy nhưng không bước tiếp mà quay trở lại trong phòng. JJ có linh cảm không lành, nó không còn là Rosie của ngày trước nữa. Điều ấy có nghĩa là anh không còn có thể hiểu được nó đang suy nghĩ gì nữa.
Nó ngồi đó, giữa ánh mắt của mọi người, khuôn mặt đã phần nào dịu lại, tay hí hoáy gì đó chiếc điện thoại. nếu nó không nhầm thì đã nhìn thấy cái rạp xiếc Thiên Minh nói ở đâu đó. Nơi đó là một rạp xiếc cũ đã dọn đi nhưng cách trang trí thì vấn như cũ. Có vài hình vẽ con hổ trên đó. Và vì thế con hổ mà Khánh Linh nói có thể ko phải là hình xăm, trong lúc hoảng loạn con bé chỉ biết là hô hoán lên mọi thứ mình thấy chứ không để ý là mình đã nhầm. Nhưng như Gia Huy và JJ nói, nó, cho dù có người của Gia Huy trong tay cũng khó có thể cứu được Khánh Linh, nó thì ko sợ chết chỉ sợ lũ người kia thấy có động lại chuyển con bé đi đâu đó thì coi như công toi. Vì thế chỉ còn một người giúp được
- Marc …
Nó chưa kịp nói gì tiếp theo thì bỗng nhiên chiếc điện thoại đã văng ra khỏi tay nó và nằm gọn trong tay JJ
- Em điên rồi.
Nó thấy JJ đang trừng mắt nhìn nó, anh hiếm khi tức giận đến vậy
- Đưa nó cho em, JJ
- Rosie, em có biết mình đang làm gì không? Nếu chỉ đơn thuần là đăng nhập vào kho dữ liệu, không sao, anh có thể hack lịch sử truy cập của họ để xóa dấu vết của em. Nhưng nếu em trực tiếp gọi cho ông ấy anh hack không có nổi đâu.
Chiếc điện thoại reo lên. JJ biết là ông Marc gọi lại
- JJ- nó hiểu JJ đang lo cho nó
- Em nghĩ lại đi. Em đang hợp tác với ai, với bọn họ đấy- anh chỉ tay về phía 3 con người đang ko biết tỏ thái độ gì cho phải- Từ lâu Interpol đã đặt em ngoài vòng pháp luật rồi, chỉ cần họ nghi ngờ hay biết em hợp tác với xã hội đen họ sẽ thủ tiêu em ngay. Bây giờ, anh sẽ nghe máy, còn em, em vẫn cứ đã chết như họ đã tưởng.
Nó hết nhìn chiếc điện thoại cứ sáng đèn liên tục rồi lại nhìn đồng hồ trong phòng.
- JJ, em xin anh đấy. Đây đâu phải lần đầu em chơi trò gián điệp với cả hai bên đâu. Hơn nữa …………
Ánh mắt nó trùng xuống
- Rosie, em- không- nợ nhà họ Trịnh, rõ chưa?- JJ khó nhọc nhấn mạnh từng chữ
Nó chỉ cười khẩy một cái
- Em rõ, nhưng em không thể đánh lừa bản thân được mãi.
JJ đọc được những giằng xé trong ánh mắt nó. JJ bỗng nhận ra hình như anh đã quên, dù có được nuôi dưỡng trong hoàn cảnh nào thì nó cũng chỉ là đứa trẻ mới lớn mà thôi. Trái tim nó vẫn ở đó, vẫn là trái tim đỏ hồng dù có bị vùi xuống bùn đen hay tuyết lạnh. Trái tim ấy không phải sắt đá, có thể từng là sắt đá nhưng vẫn có thể bị thương ……
- Cảm ơn anh.- nó nhận lấy chiếc điện thoại từ tay JJ
Anh nói đúng, nó đang chơi trò mạo hiểm nhưng dù thế nào cũng vẫn phải chơi mà thôi.
- Marc. Là tôi đây. Nếu ông muốn đóng hồ sơ DTX- 896 thì mang người của ông đến đây.
Chỉ nói có vậy, nó cúp máy rồi xuống nhà ngồi.
Chưa đầy nửa giờ sau, một đoàn người mặc toàn cảnh phục, áo chống đạn, giày đinh và cả cảnh sát, lực lượng cơ động của thành phố cũng ập đến. Chỉ để đón nó. Và sau đó tất cả nhóm người đó biến mất trong đêm như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Rosie đi khỏi, căn nhà lại yên tĩnh như xưa. Sau vài câu chuyện với Ngọc Anh, Gia Huy khẽ đóng cửa rồi bước về phòng mình. Anh muốn đi tắm. Mùi hương của nó đến giờ vẫn phảng phất quanh anh, thậm chí chỉ cần cựa người thôi cũng đủ giật mình. Điều ấy làm anh khó xử đến nỗi lúc nãy ngồi cạnh Ngọc anh cũng phải cố gắng ngồi xa một chút, nói chuyện cũng phải vội vàng một chút.
Đêm, dòng nước lạnh ngắt xối lên từng bắp thịt trên người Gia Huy. Nước vẫn chảy xiết nhưng lại không sao làm dịu được đi hương thơm kia, Giống như một loại huyết thanh đã cấy sâu vào trong cơ thể, dù có muốn hay không thì vẫn phải chấp nhận nó. Gia Huy bắt đầu điểm lại những kí ức cũ. Từ lúc nào nó bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của anh? Từ lúc nào nó bắt đầu đảo lộn mọi thứ trong đó. Người ngoài nhìn vào có thể nghĩ Gia Huy luôn lờ nó, vì thế cho dù Rosie của ngày hôm nay là kẻ vô tình độc ác hay đanh đá bướng bỉnh như trước kia thì cũng không quan trọng nhưng trong sâu thẳm thâm tâm người con trai ấy biết cô gái đó có vị trí gì đó còn hơn thế, một ví trí mà ngay cả bản thân anh cũng không thể đo lường được.
Gia Huy vốn chẳng phải người lạnh lùng, càng không phải là người vô tâm. Ngày trước khi còn đi học anh cũng được mọi người biết đến như một hotboy chính hiệu biết hòa đồng, biết ga lăng, biết cởi mở và đặc biệt rất vui tính. Không như Vĩnh Thạc trầm tính từ nhỏ, thời niên thiếu của Gia Huy cũng tràn ngập niềm vui từ những trò nghịch ngợm hay những phi vụ phá phách cùng anh em. Nhưng tất cả đã không còn sau khi ba anh mất. Đó cũng là ngày mà Gia Huy bắt đầu tiếp xúc với một thế giới mới, thế giới chỉ dành cho những kẻ mạnh. Từ trước đến giờ anh cũng biết ba mình không phải chỉ là một thương nhân đơn thuần, anh biết những hoạt động trong góc tối của ba. Đối với ba Gia Huy, ông thì không muốn anh nhúng tay vào con đường ấy và quan trọng hơn là anh cũng chẳng có hứng thú với cái thế giới ấy.
Thế nhưng, cái ngày mà Gia Huy vẫn còn khoác trên mình chiếc áo tang trắng toát cũng là ngày tay anh vấy máu. Đó là máu của kẻ phản bội đã khiến ba anh phải mất mạng, khiến công ty phải lao đao. Thứ máu vừa tanh vừa hôi hám. Ánh mắt hắn ta mở trừng trừng trước khi chết là thứ anh sẽ không bao giờ quên bởi nó đã ám ảnh anh qua những giấc mơ, những chuỗi ngày dài sau đó. Thế nhưng Gia Huy chưa bao giờ sợ điều ấy, khi lưỡi dao cắm phập vào lồng ngực của kẻ thù cũng là lúc anh cảm thấy mình mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cái quyền lực được nắm trong tay vận mệnh của kẻ khác sao mà lôi cuốn đến thế. Nó như đánh thức, như khơi dậy những tham vọng sâu thẳm trong bản thân Gia Huy. Anh muốn nắm lấy nhiều và nhiều hơn nữa số mệnh của kẻ khác trong tay mình. Nhưng trớ trêu, anh chưa bao giờ nắm được nó.
Cuộc sống của anh cứ vì nó mà bị đảo lộn. Khi nó còn sống với thân phận Hân Hân, nó làm cái tên ấy sống động, linh hoạt hơn chủ nhân đích thực Lưu Vũ Hân. Lúc đó anh đã thấy nó giống y như một con ngốc không hơn không kém. Nó luôn cười đùa bỡn cợt với mọi người, kể cả anh. Nó luôn bày ra những trò không đâu vào đâu, những trò mà anh thường chép miệng gọi là “ không có cái dại nào giống cái dại nào”. Nó luôn làm loạn nhà lên mỗi lần bị Thiên Minh cấu véo. Nó luôn chăm chú xem hoạt hình rồi cười một mình như thể cả tuổi thơ chưa từng được xem bao giờ. Phải, nó luôn luôn, luôn luôn làm anh thấy bực bội và luôn luôn làm anh phải nói nhiều hơn mỗi khi về nhà. Và nụ cười luôn thường trực ở trên môi ấy, không điều gì dập tắt được nó cho đến khi …………
Một ngày như bao ngày khác nó tỉnh dậy, nhưng không còn là đôi mắt cười của ngày hôm qua nữa, bỗng dưng màu đen trong tròng mắt trở thành một màu tro xám lạnh. Nó không cười nữa, không luôn miệng nữa, không nghịch ngợm nữa. Chỉ có cái cứng đầu và gan lì thì vẫn mãi không thay đổi. Nó trở nên im lặng. Mỗi ngày sự im lặng đó lại lớn hơn bao trùm lên những người khác. Nếu như ngày trước Gia Huy đã quen với sự im lặng bởi bản thân anh cũng đã là người ít nói nhưng sao giờ đây anh lại sợ sự im lặng đến vậy. Nực cười hơn anh bắt đầu thấy nhớ tiếng xủng xoảng bát đĩa trước mỗi bữa cơm, cái âm thanh kì lạ từng khiến anh làm việc thục mạng để trở về trước bữa tối. Và lạ hơn nữa là không phải vì nhớ Ngọc Anh mà chỉ đơn giản là để được quát nó một câu: “ Làm ăn cho cẩn thận”. Rồi nó sẽ ngúng ngẩy quay lại mà bũi môi một cái: “ Biết rồi, lại còn phải dặn”.
Gia Huy đã thấy nó giết người, không phải một lần. Anh nhận thấy một điều, nó luôn nhìn vào mắt kẻ nó đoạt mạng. Không một chút dao động. Nó luôn thản nhiên trước mọi chuyện, không bao giờ để lộ cảm xúc của mình. Thế nhưng anh cũng đã hơn một lần nhìn thấy nó tím tái khi ăn chiếc bánh kem Ngọc Anh đưa, rồi khuôn mặt lo lắng khi người nào đó tên Khánh Linh bị bắt cóc. Chỉ trong một ngày.
Và cả những gì đã xảy ra trong căn phòng đó, Gia Huy không hiểu sao mình lại nổi đóa khi nhìn thấy những ngón tay Hoàng Duy lả lướt trên da thịt nó. Anh đã cố dằn lòng không biết bao nhiêu lần, cố gắng nhìn nó như một quân cờ và cố gắng không quan tâm đến điều gì khác ngoài kết quả. Thế nhưng chỉ trong một tích tắc tất cả tan biến. Gia Huy đã không biết làm gì hơn sau đó. Anh dễ dàng bị nó kiểm soát như một tên kém cỏi. Khi nó nhào vào vòng tay Gia Huy, anh đã cảm thấy thấy ghê tởm, thấy sao mà nhơ nhuốc đến thế, anh muốn đẩy nó ra, muốn giáng một đòn thật mạnh vào cái khuôn mặt thiên thần ấy nhưng bất chợt anh nhận ra, nó cũng chỉ bé nhỏ như những người con gái khác, như Ngọc Anh. Thậm chí trong vòng tay anh nó còn mỏng manh hơn Ngọc Anh, Gia Huy đã thấy mình như một người khổng lồ mà nếu lỡ tay xiết chặt nó sẽ bị thương.
Nhưng những gì Gia Huy chứng kiến tối nay thì lại khác. Lý trí cho anh thấy nó không hề yếu đuối, cũng chẳng hề mỏng manh, nó không cần sự che chở của ai khác. Nó giống như kẻ đi lại giữa hai thế giới. Nó bắt tay với cả ánh sáng với bóng tối. Trong cuộc chơi, nó luôn đứng ở vị thế làm chủ. Không ai có thể kéo nó xuống bùn. Nó không cần vỏ bọc vẫn có thể hiên ngang đứng vững.
- Thật sự, đâu mới là con người thật đây?
Khi Gia Huy bước ra khỏi phòng tắm cũng là lúc dưới nhà vang lên tiếng lạch cạch mở cửa. Ngay lập tức anh thấy JJ chạy vụt qua mặt. Gia Huy nhìn xuống. Rosie đã về, còn có một cô gái khác mặt mũi nhem nhuốc nửa tỉnh nửa mê. Đám cảnh sát và Interpol không thấy đâu. Anh đứng đó chần chừ một lúc rồi quay lưng bước lên phòng. Có lẽ tối nay, với nó và cả Gia Huy, đã quá đủ.
/66
|