Đây là thanh lâu lớn nhất Sở Mặc quốc, bình thường tới nơi này chỉ có vương công quý tộc, và các công tử thiếu gia có tiền có thế. Bình dân bình thường rất khó gánh được giá đắt ở đây.
Túy Phượng viện có ba tầng lầu, tầng thứ nhất là địa phương sống phóng túng; tầng thứ hai là chỗ nghỉ ngơi của phú hào thương nhân bình thường; tầng thứ ba là khu vực dành riêng cho vương công quý tộc.
Một ngày này, bà chủ Hương di (dì Hương) ở Túy Phượng viện có chút phát run đứng ngoài cửa chờ.
Không lâu lắm, nơi xa có một cỗ kiệu lớn tám người đi tới, mười mấy người thị vệ, từ từ đi đến trước mặt của Hương di.
Hương di dẫn đầu thi lễ với trưởng quan.
Trình Ngự Thiên lành lạnh nhìn nàng, vung tay lên, đội ngũ ngừng lại.
"Đây là. . . . . ." Hương di không hiểu.
"Khí phi (vương phi bị bỏ) của vương gia!" Trình Ngự Thiên không có tình cảm nói với nàng "Từ hôm nay trở đi, nàng chính là một cô nương ở Túy Phượng viện, Vương gia nói. . . . !"
Nhìn cửa kiệu, nghe được tiếng khóc buồn bã bên trong, hắn thậm chí có chút không nhịn được, dù sao cũng là nữ nhân của Vương gia, ngộ nhỡ ngày nào đó Vương gia đổi ý? Trong lòng hắn trầm xuống, hắn không thể lấy tánh mạng mình ra giỡn.
Câu ai cũng có thể làm chồng giắt khóe miệng thế nào cũng nói không ra được. "Dù sao cũng là nữ nhân của Vương gia, chính ngươi xem mà làm đi!" Ném củ khoai lang phỏng tay cho Hương di. Vương gia đang say, thế nào cũng không để Vương Phi mình cưới hỏi đàng hoàng phục vụ những nam nhân khác! Trình Ngự Thiên bảo kiệu phu để cỗ kiệu xuống, vung tay lên, đội ngũ lồng lộng hùng dũng rời đi.
Nhìn đại kiệu, nghe tiếng khóc, Hương di cũng bị làm khó rồi. Phải dàn xếp khí phi của vương gia thế nào cho phải đây!
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Lạnh a! Lạnh quá a!
Toàn thân Thủy Liên Y phát run, mở hai mắt ra ở trong nước thấu xương. Ngủ đã bao lâu? Một giờ hay là hai giờ? Ngay cả nước trong bồn tắm cũng lạnh như băng thấu xương rồi !
"A. . . . . . !" Nàng kêu to, một hớp nước lạnh sặc vào mũi miệng của nàng, nàng mất trọng tâm, giống như từ trên thiên đường té xuống địa ngục! My God——! Đây là nơi nào? Ngất! Giùng giằng trong nước, thật vất vả thích ứng cảm giác nước lạnh như băng, lại phát hiện mình là ở trong ao sen to. Mẹ nó! Tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc, sao lại gặp cơn ác mộng?
Nàng dùng tư thế bơi chó duy nhất mình biết, chậm rãi bơi về bờ, nhờ nàng biết bơi, bằng không bị ngâm chết trong mộng, xưa nay chưa từng có!
Ai nha! Nước này thật lạnh, chân đều muốn rút gân. Mộng cũng không mau thức, không biết ở ngủ trong bồn tắm lúc có thể có người giúp đắp chăn hay không?
Lúc ở bên bờ rất gần, nơi xa truyền đến tiếng kêu to, một tiểu nha hoàn, mang theo N người vạm vỡ vội vã chạy tới.
"Mau a! Các ngươi nhanh lên một chút! Chết đuối!" Tiểu nha hoàn kêu to la hét.
Tới cứu ta rồi hả ? Thủy Liên Y xem mấy tráng hán xông tới. Nhìn lại y phục dưới nước của mình, nàng đột nhiên cảm thấy đầu phát nổ. Đây là ăn mặc gì, trên người chỉ có một cái áo ngực nho nhỏ có thể che kín chỗ yếu, thêm cái áo khoác mỏng gặp nước dán chặt vào người. Ăn mặc lẳng lơ, còn có nhiều đại hán vạm vỡ như vậy, nàng đột nhiên biết một cái vấn đề, nàng nằm mộng xuân rồi !
"Đợi. . . . Đợi đã nào...!" Nắm một hoa sen ngăn ở trước mặt của mình, hô ngừng tới N tráng hán muốn nhảy cầu!
Người trên bờ sợ ngây người.
"Tiểu. . . . Tiểu thư! Người không sao?" Tiểu Nha Hoàn nói chuyện cũng không mạch lạc, tận mắt thấy nàng rơi xuống ao sen sâu, lúc này lại không sao, vẫn còn lộ ra cái đầu ở trên mặt nước?
"Các ngươi tránh mau! Không sợ máu tươi tung tóe người thì đợi tại nơi đó!" Thủy Liên Y ác độc uy hiếp.
Chúng nam nhân trên bờ hai mặt nhìn nhau, vốn định xuống nước cứu người, lúc này thấy vẻ mặt hung thần ác sát của kẻ rớt nước, nhất thời không biết làm sao.
"Tiểu thư?" Tiểu Nha Hoàn gấp đến độ như tựa như con khỉ nhảy loạn ở trên bờ. "Để cho bọn họ cứu người đi lên!"
Thủy Liên Y vừa nhìn, a? Tiểu nha đầu này chẳng lẽ là nha hoàn của nàng? Hì hì! Giấc mộng này còn không tồi, nàng thân là thư ký nhỏ luôn luôn phải phục vụ người khác, lúc này trong mộng an bài cho nàng một tiểu nha hoàn, ông trời đối với nàng không tệ !
"Mau! Bảo bọn họ mau tránh càng xa càng tốt!" Thật con mẹ nó lạnh a, không lên bờ, nàng sẽ đông lạnh!
Ai. . . . . ! Tiểu Nha Hoàn chần chờ.
"Nhanh lên một chút! Ngươi muốn lão nương bị nhìn hết sao?" Nàng sưng mặt lên kêu to.
A! Tiểu Nha Hoàn thật đúng là phản ứng mau, đuổi bọn đại hán chạy đi, chạy đến bên cạnh ao, "Tiểu thư! Ta kéo người lên!"
Thủy Liên Y bơi chó qua, đưa tay cho tiểu nha hoàn, chật vật bò lên bờ.
Thấy tư thế bơi chó của nàng, tiểu nha hoàn giật mình há to miệng, ngón tay trái cong lên đưa vào miệng cắn.
Nhất định là xem phim của Châu Tinh Trì quá nhiều, ngay cả tiểu nha hoàn trong mộng đều có bộ dạng khó hiểu. "Ắt xì hơi.... . . . . . !"
"Tiểu thư! Người lạnh!" Tiểu nha hoàn cởi xuống áo ngoài của mình bao lại nàng "Mau trở lại phòng!" Lôi kéo nàng chạy về lầu nhỏ phía trước.
Trong tay truyền đến ấm áp, trong lòng Thủy Liên Y đột nhiên nóng lên, "Ngươi tên gì?"
"Cái gì?" Tiểu nha hoàn nhìn nàng "Tiểu thư, người bị sặc nước hồ đồ? Ta là Tiểu Kinh!"
Túy Phượng viện có ba tầng lầu, tầng thứ nhất là địa phương sống phóng túng; tầng thứ hai là chỗ nghỉ ngơi của phú hào thương nhân bình thường; tầng thứ ba là khu vực dành riêng cho vương công quý tộc.
Một ngày này, bà chủ Hương di (dì Hương) ở Túy Phượng viện có chút phát run đứng ngoài cửa chờ.
Không lâu lắm, nơi xa có một cỗ kiệu lớn tám người đi tới, mười mấy người thị vệ, từ từ đi đến trước mặt của Hương di.
Hương di dẫn đầu thi lễ với trưởng quan.
Trình Ngự Thiên lành lạnh nhìn nàng, vung tay lên, đội ngũ ngừng lại.
"Đây là. . . . . ." Hương di không hiểu.
"Khí phi (vương phi bị bỏ) của vương gia!" Trình Ngự Thiên không có tình cảm nói với nàng "Từ hôm nay trở đi, nàng chính là một cô nương ở Túy Phượng viện, Vương gia nói. . . . !"
Nhìn cửa kiệu, nghe được tiếng khóc buồn bã bên trong, hắn thậm chí có chút không nhịn được, dù sao cũng là nữ nhân của Vương gia, ngộ nhỡ ngày nào đó Vương gia đổi ý? Trong lòng hắn trầm xuống, hắn không thể lấy tánh mạng mình ra giỡn.
Câu ai cũng có thể làm chồng giắt khóe miệng thế nào cũng nói không ra được. "Dù sao cũng là nữ nhân của Vương gia, chính ngươi xem mà làm đi!" Ném củ khoai lang phỏng tay cho Hương di. Vương gia đang say, thế nào cũng không để Vương Phi mình cưới hỏi đàng hoàng phục vụ những nam nhân khác! Trình Ngự Thiên bảo kiệu phu để cỗ kiệu xuống, vung tay lên, đội ngũ lồng lộng hùng dũng rời đi.
Nhìn đại kiệu, nghe tiếng khóc, Hương di cũng bị làm khó rồi. Phải dàn xếp khí phi của vương gia thế nào cho phải đây!
★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★★
Lạnh a! Lạnh quá a!
Toàn thân Thủy Liên Y phát run, mở hai mắt ra ở trong nước thấu xương. Ngủ đã bao lâu? Một giờ hay là hai giờ? Ngay cả nước trong bồn tắm cũng lạnh như băng thấu xương rồi !
"A. . . . . . !" Nàng kêu to, một hớp nước lạnh sặc vào mũi miệng của nàng, nàng mất trọng tâm, giống như từ trên thiên đường té xuống địa ngục! My God——! Đây là nơi nào? Ngất! Giùng giằng trong nước, thật vất vả thích ứng cảm giác nước lạnh như băng, lại phát hiện mình là ở trong ao sen to. Mẹ nó! Tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc, sao lại gặp cơn ác mộng?
Nàng dùng tư thế bơi chó duy nhất mình biết, chậm rãi bơi về bờ, nhờ nàng biết bơi, bằng không bị ngâm chết trong mộng, xưa nay chưa từng có!
Ai nha! Nước này thật lạnh, chân đều muốn rút gân. Mộng cũng không mau thức, không biết ở ngủ trong bồn tắm lúc có thể có người giúp đắp chăn hay không?
Lúc ở bên bờ rất gần, nơi xa truyền đến tiếng kêu to, một tiểu nha hoàn, mang theo N người vạm vỡ vội vã chạy tới.
"Mau a! Các ngươi nhanh lên một chút! Chết đuối!" Tiểu nha hoàn kêu to la hét.
Tới cứu ta rồi hả ? Thủy Liên Y xem mấy tráng hán xông tới. Nhìn lại y phục dưới nước của mình, nàng đột nhiên cảm thấy đầu phát nổ. Đây là ăn mặc gì, trên người chỉ có một cái áo ngực nho nhỏ có thể che kín chỗ yếu, thêm cái áo khoác mỏng gặp nước dán chặt vào người. Ăn mặc lẳng lơ, còn có nhiều đại hán vạm vỡ như vậy, nàng đột nhiên biết một cái vấn đề, nàng nằm mộng xuân rồi !
"Đợi. . . . Đợi đã nào...!" Nắm một hoa sen ngăn ở trước mặt của mình, hô ngừng tới N tráng hán muốn nhảy cầu!
Người trên bờ sợ ngây người.
"Tiểu. . . . Tiểu thư! Người không sao?" Tiểu Nha Hoàn nói chuyện cũng không mạch lạc, tận mắt thấy nàng rơi xuống ao sen sâu, lúc này lại không sao, vẫn còn lộ ra cái đầu ở trên mặt nước?
"Các ngươi tránh mau! Không sợ máu tươi tung tóe người thì đợi tại nơi đó!" Thủy Liên Y ác độc uy hiếp.
Chúng nam nhân trên bờ hai mặt nhìn nhau, vốn định xuống nước cứu người, lúc này thấy vẻ mặt hung thần ác sát của kẻ rớt nước, nhất thời không biết làm sao.
"Tiểu thư?" Tiểu Nha Hoàn gấp đến độ như tựa như con khỉ nhảy loạn ở trên bờ. "Để cho bọn họ cứu người đi lên!"
Thủy Liên Y vừa nhìn, a? Tiểu nha đầu này chẳng lẽ là nha hoàn của nàng? Hì hì! Giấc mộng này còn không tồi, nàng thân là thư ký nhỏ luôn luôn phải phục vụ người khác, lúc này trong mộng an bài cho nàng một tiểu nha hoàn, ông trời đối với nàng không tệ !
"Mau! Bảo bọn họ mau tránh càng xa càng tốt!" Thật con mẹ nó lạnh a, không lên bờ, nàng sẽ đông lạnh!
Ai. . . . . ! Tiểu Nha Hoàn chần chờ.
"Nhanh lên một chút! Ngươi muốn lão nương bị nhìn hết sao?" Nàng sưng mặt lên kêu to.
A! Tiểu Nha Hoàn thật đúng là phản ứng mau, đuổi bọn đại hán chạy đi, chạy đến bên cạnh ao, "Tiểu thư! Ta kéo người lên!"
Thủy Liên Y bơi chó qua, đưa tay cho tiểu nha hoàn, chật vật bò lên bờ.
Thấy tư thế bơi chó của nàng, tiểu nha hoàn giật mình há to miệng, ngón tay trái cong lên đưa vào miệng cắn.
Nhất định là xem phim của Châu Tinh Trì quá nhiều, ngay cả tiểu nha hoàn trong mộng đều có bộ dạng khó hiểu. "Ắt xì hơi.... . . . . . !"
"Tiểu thư! Người lạnh!" Tiểu nha hoàn cởi xuống áo ngoài của mình bao lại nàng "Mau trở lại phòng!" Lôi kéo nàng chạy về lầu nhỏ phía trước.
Trong tay truyền đến ấm áp, trong lòng Thủy Liên Y đột nhiên nóng lên, "Ngươi tên gì?"
"Cái gì?" Tiểu nha hoàn nhìn nàng "Tiểu thư, người bị sặc nước hồ đồ? Ta là Tiểu Kinh!"
/207
|