Ân Thần Tinh chỉ muốn cứu phiên bản thu nhỏ của Thủy Liên Y, hắn lớn như vậy rồi căn bản không thể có lòng bỉ ổi với thiếu nữ vị thành niên! Cho nên đây tuyệt đối chính là hô hấp nhân tạo, là cứu viện cho Lolita đáng yêu.
Sở Huyễn Huyễn rốt cuộc lẩm bẩm thở ra một hơi, chậm rãi khôi phục tri giác. Khi nàng từ từ mở cặp mắt sáng ngời kia ra, liền thấy được khuôn mặt đẹp trai cực phẩm phóng đại.
Hắn đang hôn mình sao? Đại ca ca có đôi mắt đẹp đang làm gìvậy?
Thấy Sở Huyễn Huyễn tỉnh lại, Ân Thần Tinh vui vẻ ôm lấy nàng, lộ ra nụ cười.
"Thủy Thủy! Nàng đã tỉnh!"
Sở Huyễn Huyễn nháy nháy mắt, một đôi mắt đẹp lóe ra ánh sáng chói mắt.
Hắn rất đẹp trai! Mắt xinh đẹp, lúc trợn to giống như minh châu, lúc cười lên giống như trăng khuyết. Mũi của hắn rất cao, đôi môi cũng rất mềm mại!
Hắn chính là hoàng tử trong miệng mẫu thân sao?
"Ca ca là hoàng tử sao? Ca ca đang hôn mỹ nhân ngủ say sao?" Sở Huyễn Huyễn bởi vì sặc nước, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng thanh âm trẻ thơ này vừa nói ra khỏi miệng, lại khiến Ân Thần Tinh như bị sét đánh.
Hắn đang làm gì thế này? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quá giống Thủy Liên Y ở trước mắt, Ân Thần Tinh chợt buông lỏng tay ra.
Sở Huyễn Huyễn thấy khuôn mặt đẹp trai trước mắt trong nháy mắt cách nàng rất xa, trong lòng có mất mác.
"Đại ca ca!" Nàng bò dậy từ trên sàn tàu, thân thể nho nhỏ bởi vì quá mức suy yếu lại ngã xuống.
"Cẩn thận!" Không thể nhìn thấy đứa bé có dung mạo giống Thủy Liên Y ngã xuống, lại càng không nhẫn tâm thấy. Ân Thần Tinh nhanh chóng ôm lấy nàng.
Chiều cao của Sở Huyễn Huyễn vẫn chưa tới bắp đùi của hắn, bị hắn ôm vào trong ngực giống như con nít.
Đứa nhỏ này thật nhỏ, không biết mấy tuổi đây? Ân Thần Tinh sờ sờ tóc của nàng.
"Tiểu muội muội, ngươi tên là gì? Tại sao lại rơi vào trong nước?"
Sở Huyễn Huyễn nháy nháy mắt, nhớ lại tại sao mình rơi vào trong nước.
"Ta tên là Huyễn Huyễn! Năm nay ba tuổi, ta là nữ tử!" Bị Ân Thần Tinh ôm vào trong ngực, nàng rất nhu nhược ôm lấy cổ của hắn.
Chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, sao nàng lại thẹn thùng! Ân Thần Tinh muốn tách tay nhỏ bé mập mạp của nàng ra, nhưng nàng lại ôm rất dùng sức.
"Đại ca ca, ngươi tên là gì?" Sở Huyễn Huyễn dính khuôn mặt nhỏ nhắn vào gương mặt của hắn, ngửi ngửi. Ừ. . . . Mùi trên người đại ca ca thật dễ ngửi!
Ân Thần Tinh phát hiện mình lại bị một đứa bé ba tuổi làm đỏ mặt rồi. Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng là phiên bản thu nhỏ của Thủy Thủy, nhưng mình cũng không cần vì nguyên nhân này mà cảm thấy ngượng ngùng chứ!
"Tiểu muội muội. . . Nhà muội ở nơi nào? Tại sao lại rơi xuống nước?"
Sở Huyễn Huyễn gãi gãi đầu, "Đại ca ca vẫn chưa trả lời vấn đề của ta? Đại ca ca ngươi tên là gì?"
"Ân Thần Tinh!"
Sở Huyễn Huyễn mân mê cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, "Tại sao không gọi là Âm Trầm Tinh đây? Âm Trầm có phải rất xấu hay không?"
Âm Trầm? Vừa nghe thấy xưng hô này, tròng mắt của Ân Thần Tinh trở nên thâm thúy. Đứa bé này lại gọi hắn là Âm Trầm giống Thủy Thủy! Đã hai năm không nghe được có người gọi hắn như vậy.
"Muội nên đáp vấn đề của ta? Sao muội rơi vào trong nước? Người nhà của muội đâu?"
Sở Huyễn Huyễn nặn ra vài giọt nước mắt. "Ta và phụ thân còn có mẫu thân đến hội chùa chơi, ta đang ăn cái gì đó, thì bị người chen đến bên bờ!" Nàng chỉ chỉ bờ đê nơi xa, "Ta không tìm được cha và mẹ, có người đụng ta, ta liền rơi vào trong nước, sau đó thì cái gì cũng không biết!"
"Thì ra muội là người Ngao Nam quốc!" Ân Thần Tinh rơi vào trầm tư. Thì ra Ngao Nam quốc thật sự là chỗ sinh ra nhiều mỹ nữ. Ngay cả một bé gái ba tuổi cũng đẹp như vậy. Sau khi lớn lên sẽ lại là một mỹ nữ tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành. Tựa như Thủy Thủy.
Không biết Thủy Liên Y đang ở phương nào? Không biết thân thể của nàng có tốt hay không? Cũng không biết nàng và Ngao Cẩn Phong chung sống như thế nào? Có phải đã có con cái hay không?
Vừa nghĩ tới những thứ kia, trong lòng của Ân Thần Tinh lại ê ẩm, chát chát. Hai năm qua đối với hắn cũng không dễ trải qua. Sức khỏe của hoàng huynh đã phục hồi như cũ, hắn lại rời khỏi Xích Thành. Dùng danh nghĩa Xuất Trần để buôn bán, bôn ba chung quanh, một khắc cũng không muốn để cho mình dừng lại.
Bởi vì một khi dừng lại hắn sẽ nhớ tới Thủy Liên Y. Cái loại nhớ nhung rõ ràng, nhưng không biết nàng ở phương nào, cũng không biết có còn duyên phận gặp lại hay không thật khiến hắn vô cùng khổ sở.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Ân Thần Tinh lộ ra bi thương, Sở Huyễn Huyễn dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt lên nếp uốn giữa mi tâm hắn.
"Thần ca ca, sao ca ca không vui? Huyễn Huyển kể chuyện cười cho ca nghe có được hay không?"
Kể chuyện cười? Ân Thần Tinh đột nhiên nhớ lại chuyện cười Thủy Liên Y đã từng kể với hắn.
"Không cần!" Kể từ khi mất đi Thủy Thủy, hắn không còn muốn nghe chuyện cười!
Sở Huyễn Huyễn có chút mất mác, hắn mất hứng!
"Thần ca ca! Ta có chút choáng váng đầu!"
"Chúng ta vào trong khoang thuyền!" Ân Thần Tinh ôm nàng đi vào trong khoang thuyền.
Thấy Vương Gia nhà mình ôm đứa trẻ ba tuổi, trên mặt còn lộ ra nụ cười cưng chìu, những thị vệ ướt nhẹp toàn thân đều bị kinh sợ không ít!
Mặc dù cô bé kia hết sức tương tự Thần vương phi trước kia, nhưng đứa bé này mới ba tuổi nha, Thần vương không phải cũng có hứng thú đối với đứa bé nhỏ như vậy chứ?
Bọn thị vệ rùng mình một cái, không dám tin ngây ngốc nhìn khoang thuyền vừa mới đóng cửa .
Sở Huyễn Huyễn được Ân Thần Tinh bỏ vào trên giường, hắn cầm một cái khăn lông lớn lau tóc thay nàng.
"Huyễn Huyễn! Ta bảo nha hoàn mau tới thay quần áo cho muội!" Ân Thần Tinh đứng lên.
"Thần ca ca! Ca là hoàng tử của Huyễn Huyễn?"
"Hoàng tử?" Ân Thần Tinh nghi hoặc nhìn nàng.
"Mẫu thân nói. Chỉ có nụ hôn của hoàng tử mới có thể làm cho công chúa tỉnh lại, Thần ca ca nhất định là hoàng tử của Huyễn Huyễn!"
Hôn? Khụ khụ. . . . . Ân Thần Tinh thiếu chút bị nước miếng của mình sặc chết.
"Huyễn Huyễn! Đó không phải là hôn! Đó là thổi khí cho Huyễn Huyễn, để cứu Huyễn Huyễn!" Ân Thần Tinh không biết giải thích với đứa bé này như thế nào.
Ánh mắt Sở Huyễn Huyễn lóe lóe, "Thần ca ca, chờ Huyễn Huyễn trưởng thành rồi, Thần ca ca sẽ lấy Huyễn Huyễn chứ?"
"Khụ khụ. . .!" Ân Thần Tinh phát hiện mình giống như gặp phải phiền toái nhỏ. "Huyễn Huyễn! Chờ Huyễn Huyễn trưởng thành, Thần ca ca đã già rồi! Không có cách nào cưới muội!"
Sở Huyễn Huyễn tựa hồ cũng không hiểu rõ hàm nghĩa của già, "Tại sao già rồi thì không có biện pháp cưới Huyễn Huyễn?"
"Bởi vì Huyễn Huyễn trưởng thành, Thần ca ca sẽ thành lão già!"
"Nhưng Huyễn Huyển thích Thần ca ca! Cho dù Thần ca ca biến thành lão già cũng không sao! Ca ca sẽ chờ ta lớn lên phải không?"
Thảo luận vấn đề hôn nhân với đứa bé có phải quá không thỏa đáng hay không! Ân Thần Tinh có chút xấu hổ sờ sờ tóc còn ướt của nàng.
"Ta đi gọi nha hoàn tới tắm cho muội! Thay bộ quần áo sạch sẽ. Có thể không có y phục nhỏ cỡ cơ thể muội, ta bảo người sửa lại áo dài cho muội mặc tạm!"
Nhìn bóng lưng Ân Thần Tinh đang rời đi, trên mặt Sở Huyễn Huyễn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Thần ca ca thật tốt, trừ cha nàng, hắn là nam nhân đẹp trai nhất nàng từng gặp! Mặc dù nàng mới ba tuổi, nhưng chưa tới mười hai năm nữa sẽ cập kê rồi! Đến lúc đó nàng có thể lập gia đình!
Sở Huyễn Huyễn duỗi ngón tay ra tính toán tuổi, đến lúc đó Thần ca ca cũng sẽ không già mà? Làm phu quân của nàng hẳn là không sai!
Vừa nghĩ tới mười hai năm sau, Sở Huyễn Huyễn toét cái miệng nhỏ nhắn cười vui vẻ.
Mà Ân Thần Tinh tránh đi, rồi gọi nha hoàn tắm rửa thay quần áo cho Sở Huyễn Huyễn, lại chạy tới đuôi thuyền.
Trời ạ, hắn không biết mình thế nào, vừa rồi tiểu nha đầu bảo hắn đợi nàng lớn lên, hắn lại hoảng hốt rồi!
Có lẽ là bởi vì gương mặt nàng rất giống Thủy Thủy, hắn mới nhận lầm nàng thành Thủy Thủy. Nếu Thủy Liên Y thổ lộ với hắn, lòng hắn sợ rằng sẽ càng thêm loạn!
Bỏ rơi những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, Ân Thần Tinh nhìn mặt sông cuồn cuộn, rơi vào trầm tư.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hai ngày rồi, đã tìm Sở Huyễn Huyễn hai ngày hai đêm còn chưa tìm được. Có phải biểu thị sẽ không tìm được Huyễn Huyễn? Có phải biểu thị sinh mạng đứa bé có nguy hiểm hay không?
Ngao Cẩn Phong canh giữ ở trước giường Thủy Liên Y, gương mặt tuấn mỹ của hắn nhíu lại, cằm luôn luôn sạch sẽ cũng lộ ra râu. Tất cả đều là lỗi của hắn, nếu như Huyễn Huyễn thật xảy ra chuyện gì, hắn dùng tính mệnh của mình cũng không cách nào đền bù nỗi đau đớn trong lòng Thủy Liên Y.
"Huyễn Huyễn!" Thủy Liên Y lấy nước mắt rửa mặt, cặp mắt vốn mù càng thêm xấu.
"Tiểu Y! Là ta không tốt!" Ngao Cẩn Phong bắt lấy tay của nàng, lại bị nàng hất ra.
"Ta không muốn gặp huynh! Cầu xin huynh rời đi!" Nếu như nữ nhi không còn ở đây, nàng cũng sẽ không sống một mình!
Hiện tại cái gì nàng cũng không có, Tiểu Dạ không thuộc về nàng, Huyễn Huyển cũng không thấy! Nàng thành người mù! Cuộc sống như thế đối với nàng mà nói căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì! Nàng không muốn sống, thật không muốn sống!
"Tiểu Y!"
"Mời rời đi!" giọng nói Thủy Liên Y lạnh như băng, nàng không muốn đối với hắn như vậy, nàng không muốn làm cho hắn khó chịu. Nhưng nàng không thể hại hắn, nam nhân này đáng giá có một nữ nhân tốt hơn nàng yêu hắn! Trong lòng của nàng đã sớm có một bóng dáng, mà người kia lại không phải là hắn.
Ngao Cẩn Phong nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng, giọng nói lạnh như băng, mặc dù rơi nước mắt nhưng lại tràn đầy kiên trì và cố chấp.
"Tiểu Y! Muội tốt nhất nghỉ ngơi đi! Ta đi ra ngoài tìm Huyễn Huyễn!" Ngao Cẩn Phong vọt ra khỏi phòng, nhất định phải tìm được Huyễn Huyễn, dù là hút hết nước sông Thanh U, cũng phải sống gặp người chết thấy xác! Huyễn Huyễn, ta nhất định phải tìm được con!
Nghe được thanh âm đóng cửa truyền đến, cảm nhận được Ngao Cẩn Phong rời đi. Thủy Liên Y dúi đầu vào trong gối nằm thất thanh khóc rống.
Phong Ca Ca thật xin lỗi, ta cũng không muốn đối với huynh như vậy! Chỉ là huynh đối xử với ta tốt như thế, mà ta lại không có cách nào hồi báo huynh. Thật xin lỗi!
Thủy Liên Y khóc rồi, đau thương rồi! Nàng lau khô nước mắt từ trên giường xuống, từ từ đi tới cạnh cửa.
Nha hoàn đều bị nàng đuổi đi, nàng đỡ cửa đi từ từ ra khỏi phòng. Mấy ngày nay nàng đi qua vương phủ mấy lần nên cũng đã quen với địa hình nơi này hơn. Nàng chỉ là một người mù, không thể mang đến hạnh phúc cho Ngao Cẩn Phong! Huyễn Huyễn đã mất, nàng cũng không muốn ở lại chỗ này!
Khóe mắt rưng rưng, hôm nay nàng không có gì! Cặp mắt xinh đẹp, nam nhân thích nhất trong cuộc đời, còn có đứa bé mình quý trọng nhất! Tất cả hạnh phúc thuộc về nàng đều không còn!
Nếu cái gì cũng không có, giữ lại cái mạng này của nàng còn có ích lợi gì!
Sở Huyễn Huyễn rốt cuộc lẩm bẩm thở ra một hơi, chậm rãi khôi phục tri giác. Khi nàng từ từ mở cặp mắt sáng ngời kia ra, liền thấy được khuôn mặt đẹp trai cực phẩm phóng đại.
Hắn đang hôn mình sao? Đại ca ca có đôi mắt đẹp đang làm gìvậy?
Thấy Sở Huyễn Huyễn tỉnh lại, Ân Thần Tinh vui vẻ ôm lấy nàng, lộ ra nụ cười.
"Thủy Thủy! Nàng đã tỉnh!"
Sở Huyễn Huyễn nháy nháy mắt, một đôi mắt đẹp lóe ra ánh sáng chói mắt.
Hắn rất đẹp trai! Mắt xinh đẹp, lúc trợn to giống như minh châu, lúc cười lên giống như trăng khuyết. Mũi của hắn rất cao, đôi môi cũng rất mềm mại!
Hắn chính là hoàng tử trong miệng mẫu thân sao?
"Ca ca là hoàng tử sao? Ca ca đang hôn mỹ nhân ngủ say sao?" Sở Huyễn Huyễn bởi vì sặc nước, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng thanh âm trẻ thơ này vừa nói ra khỏi miệng, lại khiến Ân Thần Tinh như bị sét đánh.
Hắn đang làm gì thế này? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quá giống Thủy Liên Y ở trước mắt, Ân Thần Tinh chợt buông lỏng tay ra.
Sở Huyễn Huyễn thấy khuôn mặt đẹp trai trước mắt trong nháy mắt cách nàng rất xa, trong lòng có mất mác.
"Đại ca ca!" Nàng bò dậy từ trên sàn tàu, thân thể nho nhỏ bởi vì quá mức suy yếu lại ngã xuống.
"Cẩn thận!" Không thể nhìn thấy đứa bé có dung mạo giống Thủy Liên Y ngã xuống, lại càng không nhẫn tâm thấy. Ân Thần Tinh nhanh chóng ôm lấy nàng.
Chiều cao của Sở Huyễn Huyễn vẫn chưa tới bắp đùi của hắn, bị hắn ôm vào trong ngực giống như con nít.
Đứa nhỏ này thật nhỏ, không biết mấy tuổi đây? Ân Thần Tinh sờ sờ tóc của nàng.
"Tiểu muội muội, ngươi tên là gì? Tại sao lại rơi vào trong nước?"
Sở Huyễn Huyễn nháy nháy mắt, nhớ lại tại sao mình rơi vào trong nước.
"Ta tên là Huyễn Huyễn! Năm nay ba tuổi, ta là nữ tử!" Bị Ân Thần Tinh ôm vào trong ngực, nàng rất nhu nhược ôm lấy cổ của hắn.
Chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, sao nàng lại thẹn thùng! Ân Thần Tinh muốn tách tay nhỏ bé mập mạp của nàng ra, nhưng nàng lại ôm rất dùng sức.
"Đại ca ca, ngươi tên là gì?" Sở Huyễn Huyễn dính khuôn mặt nhỏ nhắn vào gương mặt của hắn, ngửi ngửi. Ừ. . . . Mùi trên người đại ca ca thật dễ ngửi!
Ân Thần Tinh phát hiện mình lại bị một đứa bé ba tuổi làm đỏ mặt rồi. Mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng là phiên bản thu nhỏ của Thủy Thủy, nhưng mình cũng không cần vì nguyên nhân này mà cảm thấy ngượng ngùng chứ!
"Tiểu muội muội. . . Nhà muội ở nơi nào? Tại sao lại rơi xuống nước?"
Sở Huyễn Huyễn gãi gãi đầu, "Đại ca ca vẫn chưa trả lời vấn đề của ta? Đại ca ca ngươi tên là gì?"
"Ân Thần Tinh!"
Sở Huyễn Huyễn mân mê cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, "Tại sao không gọi là Âm Trầm Tinh đây? Âm Trầm có phải rất xấu hay không?"
Âm Trầm? Vừa nghe thấy xưng hô này, tròng mắt của Ân Thần Tinh trở nên thâm thúy. Đứa bé này lại gọi hắn là Âm Trầm giống Thủy Thủy! Đã hai năm không nghe được có người gọi hắn như vậy.
"Muội nên đáp vấn đề của ta? Sao muội rơi vào trong nước? Người nhà của muội đâu?"
Sở Huyễn Huyễn nặn ra vài giọt nước mắt. "Ta và phụ thân còn có mẫu thân đến hội chùa chơi, ta đang ăn cái gì đó, thì bị người chen đến bên bờ!" Nàng chỉ chỉ bờ đê nơi xa, "Ta không tìm được cha và mẹ, có người đụng ta, ta liền rơi vào trong nước, sau đó thì cái gì cũng không biết!"
"Thì ra muội là người Ngao Nam quốc!" Ân Thần Tinh rơi vào trầm tư. Thì ra Ngao Nam quốc thật sự là chỗ sinh ra nhiều mỹ nữ. Ngay cả một bé gái ba tuổi cũng đẹp như vậy. Sau khi lớn lên sẽ lại là một mỹ nữ tuyệt thế khuynh quốc khuynh thành. Tựa như Thủy Thủy.
Không biết Thủy Liên Y đang ở phương nào? Không biết thân thể của nàng có tốt hay không? Cũng không biết nàng và Ngao Cẩn Phong chung sống như thế nào? Có phải đã có con cái hay không?
Vừa nghĩ tới những thứ kia, trong lòng của Ân Thần Tinh lại ê ẩm, chát chát. Hai năm qua đối với hắn cũng không dễ trải qua. Sức khỏe của hoàng huynh đã phục hồi như cũ, hắn lại rời khỏi Xích Thành. Dùng danh nghĩa Xuất Trần để buôn bán, bôn ba chung quanh, một khắc cũng không muốn để cho mình dừng lại.
Bởi vì một khi dừng lại hắn sẽ nhớ tới Thủy Liên Y. Cái loại nhớ nhung rõ ràng, nhưng không biết nàng ở phương nào, cũng không biết có còn duyên phận gặp lại hay không thật khiến hắn vô cùng khổ sở.
Trên khuôn mặt trắng nõn của Ân Thần Tinh lộ ra bi thương, Sở Huyễn Huyễn dùng tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt lên nếp uốn giữa mi tâm hắn.
"Thần ca ca, sao ca ca không vui? Huyễn Huyển kể chuyện cười cho ca nghe có được hay không?"
Kể chuyện cười? Ân Thần Tinh đột nhiên nhớ lại chuyện cười Thủy Liên Y đã từng kể với hắn.
"Không cần!" Kể từ khi mất đi Thủy Thủy, hắn không còn muốn nghe chuyện cười!
Sở Huyễn Huyễn có chút mất mác, hắn mất hứng!
"Thần ca ca! Ta có chút choáng váng đầu!"
"Chúng ta vào trong khoang thuyền!" Ân Thần Tinh ôm nàng đi vào trong khoang thuyền.
Thấy Vương Gia nhà mình ôm đứa trẻ ba tuổi, trên mặt còn lộ ra nụ cười cưng chìu, những thị vệ ướt nhẹp toàn thân đều bị kinh sợ không ít!
Mặc dù cô bé kia hết sức tương tự Thần vương phi trước kia, nhưng đứa bé này mới ba tuổi nha, Thần vương không phải cũng có hứng thú đối với đứa bé nhỏ như vậy chứ?
Bọn thị vệ rùng mình một cái, không dám tin ngây ngốc nhìn khoang thuyền vừa mới đóng cửa .
Sở Huyễn Huyễn được Ân Thần Tinh bỏ vào trên giường, hắn cầm một cái khăn lông lớn lau tóc thay nàng.
"Huyễn Huyễn! Ta bảo nha hoàn mau tới thay quần áo cho muội!" Ân Thần Tinh đứng lên.
"Thần ca ca! Ca là hoàng tử của Huyễn Huyễn?"
"Hoàng tử?" Ân Thần Tinh nghi hoặc nhìn nàng.
"Mẫu thân nói. Chỉ có nụ hôn của hoàng tử mới có thể làm cho công chúa tỉnh lại, Thần ca ca nhất định là hoàng tử của Huyễn Huyễn!"
Hôn? Khụ khụ. . . . . Ân Thần Tinh thiếu chút bị nước miếng của mình sặc chết.
"Huyễn Huyễn! Đó không phải là hôn! Đó là thổi khí cho Huyễn Huyễn, để cứu Huyễn Huyễn!" Ân Thần Tinh không biết giải thích với đứa bé này như thế nào.
Ánh mắt Sở Huyễn Huyễn lóe lóe, "Thần ca ca, chờ Huyễn Huyễn trưởng thành rồi, Thần ca ca sẽ lấy Huyễn Huyễn chứ?"
"Khụ khụ. . .!" Ân Thần Tinh phát hiện mình giống như gặp phải phiền toái nhỏ. "Huyễn Huyễn! Chờ Huyễn Huyễn trưởng thành, Thần ca ca đã già rồi! Không có cách nào cưới muội!"
Sở Huyễn Huyễn tựa hồ cũng không hiểu rõ hàm nghĩa của già, "Tại sao già rồi thì không có biện pháp cưới Huyễn Huyễn?"
"Bởi vì Huyễn Huyễn trưởng thành, Thần ca ca sẽ thành lão già!"
"Nhưng Huyễn Huyển thích Thần ca ca! Cho dù Thần ca ca biến thành lão già cũng không sao! Ca ca sẽ chờ ta lớn lên phải không?"
Thảo luận vấn đề hôn nhân với đứa bé có phải quá không thỏa đáng hay không! Ân Thần Tinh có chút xấu hổ sờ sờ tóc còn ướt của nàng.
"Ta đi gọi nha hoàn tới tắm cho muội! Thay bộ quần áo sạch sẽ. Có thể không có y phục nhỏ cỡ cơ thể muội, ta bảo người sửa lại áo dài cho muội mặc tạm!"
Nhìn bóng lưng Ân Thần Tinh đang rời đi, trên mặt Sở Huyễn Huyễn lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Thần ca ca thật tốt, trừ cha nàng, hắn là nam nhân đẹp trai nhất nàng từng gặp! Mặc dù nàng mới ba tuổi, nhưng chưa tới mười hai năm nữa sẽ cập kê rồi! Đến lúc đó nàng có thể lập gia đình!
Sở Huyễn Huyễn duỗi ngón tay ra tính toán tuổi, đến lúc đó Thần ca ca cũng sẽ không già mà? Làm phu quân của nàng hẳn là không sai!
Vừa nghĩ tới mười hai năm sau, Sở Huyễn Huyễn toét cái miệng nhỏ nhắn cười vui vẻ.
Mà Ân Thần Tinh tránh đi, rồi gọi nha hoàn tắm rửa thay quần áo cho Sở Huyễn Huyễn, lại chạy tới đuôi thuyền.
Trời ạ, hắn không biết mình thế nào, vừa rồi tiểu nha đầu bảo hắn đợi nàng lớn lên, hắn lại hoảng hốt rồi!
Có lẽ là bởi vì gương mặt nàng rất giống Thủy Thủy, hắn mới nhận lầm nàng thành Thủy Thủy. Nếu Thủy Liên Y thổ lộ với hắn, lòng hắn sợ rằng sẽ càng thêm loạn!
Bỏ rơi những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu, Ân Thần Tinh nhìn mặt sông cuồn cuộn, rơi vào trầm tư.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Hai ngày rồi, đã tìm Sở Huyễn Huyễn hai ngày hai đêm còn chưa tìm được. Có phải biểu thị sẽ không tìm được Huyễn Huyễn? Có phải biểu thị sinh mạng đứa bé có nguy hiểm hay không?
Ngao Cẩn Phong canh giữ ở trước giường Thủy Liên Y, gương mặt tuấn mỹ của hắn nhíu lại, cằm luôn luôn sạch sẽ cũng lộ ra râu. Tất cả đều là lỗi của hắn, nếu như Huyễn Huyễn thật xảy ra chuyện gì, hắn dùng tính mệnh của mình cũng không cách nào đền bù nỗi đau đớn trong lòng Thủy Liên Y.
"Huyễn Huyễn!" Thủy Liên Y lấy nước mắt rửa mặt, cặp mắt vốn mù càng thêm xấu.
"Tiểu Y! Là ta không tốt!" Ngao Cẩn Phong bắt lấy tay của nàng, lại bị nàng hất ra.
"Ta không muốn gặp huynh! Cầu xin huynh rời đi!" Nếu như nữ nhi không còn ở đây, nàng cũng sẽ không sống một mình!
Hiện tại cái gì nàng cũng không có, Tiểu Dạ không thuộc về nàng, Huyễn Huyển cũng không thấy! Nàng thành người mù! Cuộc sống như thế đối với nàng mà nói căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì! Nàng không muốn sống, thật không muốn sống!
"Tiểu Y!"
"Mời rời đi!" giọng nói Thủy Liên Y lạnh như băng, nàng không muốn đối với hắn như vậy, nàng không muốn làm cho hắn khó chịu. Nhưng nàng không thể hại hắn, nam nhân này đáng giá có một nữ nhân tốt hơn nàng yêu hắn! Trong lòng của nàng đã sớm có một bóng dáng, mà người kia lại không phải là hắn.
Ngao Cẩn Phong nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng, giọng nói lạnh như băng, mặc dù rơi nước mắt nhưng lại tràn đầy kiên trì và cố chấp.
"Tiểu Y! Muội tốt nhất nghỉ ngơi đi! Ta đi ra ngoài tìm Huyễn Huyễn!" Ngao Cẩn Phong vọt ra khỏi phòng, nhất định phải tìm được Huyễn Huyễn, dù là hút hết nước sông Thanh U, cũng phải sống gặp người chết thấy xác! Huyễn Huyễn, ta nhất định phải tìm được con!
Nghe được thanh âm đóng cửa truyền đến, cảm nhận được Ngao Cẩn Phong rời đi. Thủy Liên Y dúi đầu vào trong gối nằm thất thanh khóc rống.
Phong Ca Ca thật xin lỗi, ta cũng không muốn đối với huynh như vậy! Chỉ là huynh đối xử với ta tốt như thế, mà ta lại không có cách nào hồi báo huynh. Thật xin lỗi!
Thủy Liên Y khóc rồi, đau thương rồi! Nàng lau khô nước mắt từ trên giường xuống, từ từ đi tới cạnh cửa.
Nha hoàn đều bị nàng đuổi đi, nàng đỡ cửa đi từ từ ra khỏi phòng. Mấy ngày nay nàng đi qua vương phủ mấy lần nên cũng đã quen với địa hình nơi này hơn. Nàng chỉ là một người mù, không thể mang đến hạnh phúc cho Ngao Cẩn Phong! Huyễn Huyễn đã mất, nàng cũng không muốn ở lại chỗ này!
Khóe mắt rưng rưng, hôm nay nàng không có gì! Cặp mắt xinh đẹp, nam nhân thích nhất trong cuộc đời, còn có đứa bé mình quý trọng nhất! Tất cả hạnh phúc thuộc về nàng đều không còn!
Nếu cái gì cũng không có, giữ lại cái mạng này của nàng còn có ích lợi gì!
/207
|