Phía trước có một Tú lâu xây thật cao, trên lầu bọn nha hoàn đi tới đi lui hầu hạ người mặc trang phục hoa lệ, vây quanh một tiểu thư mặc quần áo màu đỏ! Vị tiểu thư kia dùng cái khăn che gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt. Xem ra tư thái còn có thể, ngũ quan chắc cũng không kém!
"Tiểu thư! Nhìn xem nhân gia đại gia khuê tú! Mệnh thật tốt a!" Tiểu Kinh không khỏi hâm mộ, nhìn lại tiểu thư nhà mình, có dung nhan khuynh thành và tư thái khiến nam nhân điên cuồng, lại có số mạng khác người ta.
Nhìn biểu tình cô đơn của Tiểu Kinh, Thủy Liên Y kéo tay của nàng "Nha đầu ngốc! Hiện tại ta cũng rất tốt! Còn có thể xin nghỉ ra ngoài chơi! Không có gì hay hâm mộ nàng! Coi như thân phận của nàng cao quý, áo cơm không lo, nhưng nàng phải ở chỗ này ném tú cầu chọn người thành thân! Nếu như ném ra một người mình thích cũng may, nếu gặp phải một người lòng dạ khó lường, đời này còn có hạnh phúc gì mà nói!"
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh luôn rất ngưỡng mộ lời nói của tiểu thư mình, nàng thật không biết tiểu thư luôn luôn mảnh mai khiếp đảm làm sao lại nói ra lời kỳ quái vậy!
Người bên cạnh càng ngày càng nhiều, mặc dù Thủy Liên Y và Tiểu Kinh mặc nam trang, nhưng vóc người nhỏ nhắn ở trong đám nam nhân chật chội, có vẻ vô cùng nhỏ bé!
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh bị bầy người đẩy ra thật là xa.
"Tiểu Kinh!" Thủy Liên Y xông tới kéo nàng, lại phát hiện lúc này Đại Tiểu Thư muốn ném tú cầu đó vừa đúng lúc ném ra tú cầu xuống phía dưới.
A. . . . . . Nhất thời, nam nhân dưới đài tựa như điên, cũng không sợ bị giết chết, đều xông lên.
Thủy Liên Y thiếu chút bị bọn họ chen lấn ngã xuống! Má! Nếu ngã xuống khẳng định không chết cũng bị thương a!
Đám người chật chội khiến cho nàng lui về phía sau, lui ra sau nữa, tiếp tục lui về phía sau. . . .
"Um. . . . !" Đột nhiên có người từ phía sau của nàng bụm miệng nàng lại, kéo nàng đi về một ngõ nhỏ. Thủy Liên Y giùng giằng, bàn tay bưng bít miệng nàng. Lại phát giác lòng bàn tay người này có một khăn lụa mang theo mùi thơm, khiến cho hơi sức cả người nàng cách xa nàng.
Không thể hôn mê! Không thể hôn mê a! Thủy Liên Y dùng tay dùng sức nhéo bên eo của mình, không biết là người nào muốn mê ngất nàng! Nhưng lúc này, nếu nàng té xỉu, như vậy sẽ nguy hiểm! Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên không giãy dụa nữa, nhắm hai mắt lại, cả người cố ý mềm yếu tuột xuống.
Có thể thấy nàng đã hôn mê, người phía sau ném nàng ở trên mặt đất!
"Như thế nào? Mang bạc tới chưa?" Là một thanh âm của nam nhân.
"Hừ! Ngươi chẳng qua là làm nàng hôn mê, còn chưa tìm người giày xéo nàng, xong chuyện mới cho bạc!" Đây là một giọng của nữ nhân, rất xa lạ, là ai?
Thủy Liên Y nhắm mắt lại, đôi tay nắm quyền, khiến móng tay thật dài đâm vào trong lòng bàn tay, dùng đau đớn tới chống cự cảm giác uể oải.
"Cho ta bạc, ta lập tức gọi các huynh đệ lên nàng!" Thanh âm của nam nhân vẫn rất cố chấp.
"Được rồi! Trước giao một nửa! Chờ ta thấy nàng bị cưỡng bức xong, còn dư lại đều cho ngươi!"
Má nó! Các huynh đệ? Người nào thất đức như vậy, muốn cưỡng bức nàng, thậm chí còn ác độc tìm một nhóm người! Thủy Liên Y hận hận! Nàng mơ hồ nghe được bốn phía có tiếng bước chân huyên náo, tâm lý thầm nói hỏng bét! Hiện tại nàng trúng thuốc mê, cách hôn mê không xa, một chút hơi sức cũng không có, nếu thật bị một đám nam nhân khi dễ, căn bản không có sức chống trả!
Thủy Liên Y ngưng tụ lực lượng còn lại trong cơ thể, vận sức chờ phát động.
"Lão Đại! Cái này là nam nhân hay nữ nhân a! Các huynh đệ cũng không có hứng thú với nam nhân." Một thanh âm rất bỉ ổi truyền đến.
"Nữ nhân! Hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp nhất ngươi từng gặp!" Nam nhân làm nàng hôn mê nói với thủ hạ của mình.
Bà nó! Lão nương nguyền rủa các ngươi thận, hư, dương, liệt, sớm, tiết, ED tổng hợp chứng! Má nó! Nếu các ngươi dám đụng đến ta, ta liền dám. . . . . .
"Cứu mạng a. . . . . . !" Đột nhiên, Thủy Liên Y giống như trá thi (xác chết vùng dậy), đứng dậy từ dưới đất, vừa thét vừa chạy ra đầu hẻm!
Cử động kinh người của nàng, khiến cho mọi người đều sợ choáng váng!
"Tiểu thư! Nhìn xem nhân gia đại gia khuê tú! Mệnh thật tốt a!" Tiểu Kinh không khỏi hâm mộ, nhìn lại tiểu thư nhà mình, có dung nhan khuynh thành và tư thái khiến nam nhân điên cuồng, lại có số mạng khác người ta.
Nhìn biểu tình cô đơn của Tiểu Kinh, Thủy Liên Y kéo tay của nàng "Nha đầu ngốc! Hiện tại ta cũng rất tốt! Còn có thể xin nghỉ ra ngoài chơi! Không có gì hay hâm mộ nàng! Coi như thân phận của nàng cao quý, áo cơm không lo, nhưng nàng phải ở chỗ này ném tú cầu chọn người thành thân! Nếu như ném ra một người mình thích cũng may, nếu gặp phải một người lòng dạ khó lường, đời này còn có hạnh phúc gì mà nói!"
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh luôn rất ngưỡng mộ lời nói của tiểu thư mình, nàng thật không biết tiểu thư luôn luôn mảnh mai khiếp đảm làm sao lại nói ra lời kỳ quái vậy!
Người bên cạnh càng ngày càng nhiều, mặc dù Thủy Liên Y và Tiểu Kinh mặc nam trang, nhưng vóc người nhỏ nhắn ở trong đám nam nhân chật chội, có vẻ vô cùng nhỏ bé!
"Tiểu thư!" Tiểu Kinh bị bầy người đẩy ra thật là xa.
"Tiểu Kinh!" Thủy Liên Y xông tới kéo nàng, lại phát hiện lúc này Đại Tiểu Thư muốn ném tú cầu đó vừa đúng lúc ném ra tú cầu xuống phía dưới.
A. . . . . . Nhất thời, nam nhân dưới đài tựa như điên, cũng không sợ bị giết chết, đều xông lên.
Thủy Liên Y thiếu chút bị bọn họ chen lấn ngã xuống! Má! Nếu ngã xuống khẳng định không chết cũng bị thương a!
Đám người chật chội khiến cho nàng lui về phía sau, lui ra sau nữa, tiếp tục lui về phía sau. . . .
"Um. . . . !" Đột nhiên có người từ phía sau của nàng bụm miệng nàng lại, kéo nàng đi về một ngõ nhỏ. Thủy Liên Y giùng giằng, bàn tay bưng bít miệng nàng. Lại phát giác lòng bàn tay người này có một khăn lụa mang theo mùi thơm, khiến cho hơi sức cả người nàng cách xa nàng.
Không thể hôn mê! Không thể hôn mê a! Thủy Liên Y dùng tay dùng sức nhéo bên eo của mình, không biết là người nào muốn mê ngất nàng! Nhưng lúc này, nếu nàng té xỉu, như vậy sẽ nguy hiểm! Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên không giãy dụa nữa, nhắm hai mắt lại, cả người cố ý mềm yếu tuột xuống.
Có thể thấy nàng đã hôn mê, người phía sau ném nàng ở trên mặt đất!
"Như thế nào? Mang bạc tới chưa?" Là một thanh âm của nam nhân.
"Hừ! Ngươi chẳng qua là làm nàng hôn mê, còn chưa tìm người giày xéo nàng, xong chuyện mới cho bạc!" Đây là một giọng của nữ nhân, rất xa lạ, là ai?
Thủy Liên Y nhắm mắt lại, đôi tay nắm quyền, khiến móng tay thật dài đâm vào trong lòng bàn tay, dùng đau đớn tới chống cự cảm giác uể oải.
"Cho ta bạc, ta lập tức gọi các huynh đệ lên nàng!" Thanh âm của nam nhân vẫn rất cố chấp.
"Được rồi! Trước giao một nửa! Chờ ta thấy nàng bị cưỡng bức xong, còn dư lại đều cho ngươi!"
Má nó! Các huynh đệ? Người nào thất đức như vậy, muốn cưỡng bức nàng, thậm chí còn ác độc tìm một nhóm người! Thủy Liên Y hận hận! Nàng mơ hồ nghe được bốn phía có tiếng bước chân huyên náo, tâm lý thầm nói hỏng bét! Hiện tại nàng trúng thuốc mê, cách hôn mê không xa, một chút hơi sức cũng không có, nếu thật bị một đám nam nhân khi dễ, căn bản không có sức chống trả!
Thủy Liên Y ngưng tụ lực lượng còn lại trong cơ thể, vận sức chờ phát động.
"Lão Đại! Cái này là nam nhân hay nữ nhân a! Các huynh đệ cũng không có hứng thú với nam nhân." Một thanh âm rất bỉ ổi truyền đến.
"Nữ nhân! Hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp nhất ngươi từng gặp!" Nam nhân làm nàng hôn mê nói với thủ hạ của mình.
Bà nó! Lão nương nguyền rủa các ngươi thận, hư, dương, liệt, sớm, tiết, ED tổng hợp chứng! Má nó! Nếu các ngươi dám đụng đến ta, ta liền dám. . . . . .
"Cứu mạng a. . . . . . !" Đột nhiên, Thủy Liên Y giống như trá thi (xác chết vùng dậy), đứng dậy từ dưới đất, vừa thét vừa chạy ra đầu hẻm!
Cử động kinh người của nàng, khiến cho mọi người đều sợ choáng váng!
/207
|