Ví dụ như đệ nhất tầng ngự khí ly không, luyện thành rồi có thể ngự không phi hành.
Đệ ngũ tầng mệnh tinh huyết, luyện xong có thể tự mình chế ra phi kiếm.
Đệ bát tầng ngự kiếm hành không có thể dùng ngự kiếm thuật, từ xa dùng phi kiếm chế địch. Đến tầng này thì có vài phần bộ dạng kiếm tiên.
Đệ cửu tầng tàn thể trọng sinh là thể tàn phế cũng có thể nhanh chóng trọng sinh, từ nay về sau cắt gân đoạn mạch không còn sợ ai nữa. Ngươi cắt gân mạch thì lập tức tạo lại nó là được rồi. Nhưng có một hạn chế, đó là có thể tạo lại thứ như gân mạch nhưng nếu trọng thương thật sự trí mạng thì vẫn sẽ phải chết.
Tất nhiên tạm thời hắn không cần nghĩ xa đến vậy. Bây giờ trước tiên hắn phải nghĩ là luyện khí đến tầng thứ mười, rồi lấy luyện khí đột phá luyện thể kỳ mới tính tiếp.
Luyện thể kỳ cường đại không phải luyện khí có thể bằng được. Luyện thể kỳ mới là chân chính bước vào cánh cửa tu tiên giả.
Luyện khí luyện khí, còn một hơi hóa thành tiên khí.
Luyện thể luyện thể, ngưng luyện thân thể chuyển hóa thành tiên thể.
Dù là kỳ nào thì thật ra bản chất là chuyển hoán từ người thành tiên.
……..
Lại nói, trải qua một đoạn thời gian đập vỡ linh thạch, Lục Nguyên rốt cuộc đem pháp lực bản thân đẩy tới trung kỳ đệ cửu tầng đại chu thiên, bây giờ hắn không vội trùng kích hậu kỳ. Tu hành pháp lực cần chậm rãi chứ không thể vội vã, từng bước một vững chắc đi mới là đường ngay.
Mây xám tràn ngập bầu trời, che lấp trời xanh.
Mây có khí thế của mây. Rậm rạp che trời đất.
Lục Nguyên đờ ra, bình thường mình thật là hay nhìn mây thất thần. Vân kiếm ý không luyện đến cảnh giới siêu thoát kiếm ý đích thực đáng tiếc. Kết quả hắn cứ ngơ ngác nhìn mây, bây giờ đã là giờ thìn, trời đầy mây. Chẳng biết từ bao giờ Lý Phóng đã tới sau lưng hắn.
Lý Phóng đứng sau lưng hắn trầm giọng nói:
- Thiếu chủ, là lúc nên thả mấy người Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba.
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Ừ, biết rồi.
Sau cái lần Tông lão quyết định đạt thành hiệp nghị, do mấy Vương gia, Hoàng gia, Tiền gia bồi thường một ít linh thạch không tính nhiều, sau đó thả đám người rời đi. Sở dĩ lấy linh thạch không bao nhiêu bồi thường là bởi vì mấy khoáng sản của họ đều giao cho Lý gia sơn trang.
Bản thân họ đã giao khoáng sản rồi thì tất nhiên không cần nộp nhiều linh thạch.
Ngược lại mấy gia tộc gom cùng một chỗ, tổng cộng đền hai trăm linh thạch.
Linh thạch bồi thường không tính nhiều nhưng nghĩ đến mình lời to khoáng sản còn lớn hơn lần đào mỏ Tôn Thiên Cương nhiều, chỉ tạm thời vào tay thiếu chút thôi.
Nếu Tông Lão Hội đã quyết định rồi, bồi thường cũng vừa lòng thì tất nhiên phải thả đám người đó đi.
Tại thời đại thái bình thịnh thế này, kỳ thực tỷ lệ chết của tu tiên giả không cao lắm. Mọi người đều chừa một con đường, đấu tới đấu lui nhưng cơ bản giữ lại mạng sống. Hôm nay ngươi tha ta một mạng, ngày mai ngươi kết cuộc thất bại cũng còn cái mạng. Nếu ngại mạng nhiều quá thì xuống mặt đất đấu với yêu ma, bảo đảm yêu ma sẽ không nương tay.
Lục Nguyên nói:
- Thả đi.
Lý Phóng gật đầu, rời đi. Chỉ chốc lát sau, gần hai trăm tu tiên giả đều được mang tới cửa lớn sơn trang. Mấy người này mắt thấy sắp ra ngoài, Lý Phóng thấy hơi hụt hẫng. Khó được lão buồn rầu một phen, xây dựng nhiều nhà tù như vậy, kết quả bây giờ người đi rồi, nhà tù lại trống không.
Vốn lão còn lo rầu có mấy người này không đủ nhà giam chứa, giờ tiếp tục rầu người đi rồi nhà tù trống trơn.
Lý Phóng phát hiện mình ngày càng sầu.
Lúc đám người sắp đi, có không ít đều nhìn hướng Lục Nguyên, chẳng qua liếc vài cái thì không dám nhìn thẳng. Đối với thiếu niên đánh bại cả đám bọn họ, họ có vài phần sợ hãi. Khoảng thời gian này bởi vì Tông Lão Hội đạt thành hiệp nghị đồng ý thả họ ra, nên thỉnh thoảng cũng có người tới thăm họ, khiến dù ở trong ngục nhưng họ cũng biết tình huống bên ngoài. Hiện nay Đông Đạo phủ đã thành địa bàn của Lý gia sơn trang.
Lục Nguyên lúc này ngẩn ra nói:
- Ủa, tay của họ?
Lục Nguyên phát hiện tay của bốn người Hoàng Phong Ba, Vương Hoành Đồ, Tôn Thiên Cương, Tiền Lãnh đều mạnh mẽ vững vàng. Vốn bốn người này bị hắn cắt đứt gân mạch, bây giờ gân cứng cáp, thật là kỳ lạ.
Lý Phóng ở bên cạnh giải thích:
- Bởi vì bên Tông Lão Hội quyết định rốt cuộc vẫn phải thả đám người đó ra, cho nên bắt nhốt không nghiêm ngặt lắm, cho một số người đến thăm tù. Họ đã đưa vào dược liệu hồi phục gân mạch, trải qua hơn một tháng, gần hai tháng trời nên cơ bản họ đã hồi phục tám phần thực lực.
Lục Nguyên gật gù:
- Thì ra là vậy.
Thế lực phía sau những người này hiển nhiên muốn dùng họ đến nơi khác, cho nên trước tiên đưa vào chút dược liệu lành gân mạch cũng là bình thường.
- Đúng rồi, các ngươi chờ chút.
Lục Nguyên đột nhiên lên tiếng khiến đám Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba lòng căng thẳng. Tuy chúng đã trải qua mưa gió bao năm nhưng thật là hơi sợ thanh y thiếu niên này. Nghe thanh y thiếu niên kêu ngừng thì lập tức dừng bước ngay.
Lục Nguyên nói:
- Các ngươi, Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh, Tôn Thiên Cương, bốn ngươi cùng lên đánh với ta, để ta thử kiếm.
Không sai, mục đích của hắn là muốn thử xem kiếm pháp của mình. Hắn luyện thành siêu thoát kiếm ý phong kiếm ý, sớm muốn thử kiếm nhưng không có đối thủ thích hợp. Nếu bốn vị này thực lực hồi phục tám phần thì có thể dùng để thử kiếm một lần.
Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh, Tôn Thiên Cương, bốn người cứng ngắc.
…….
Dù không biết tại sao Lục Nguyên muốn thử kiếm. Nhưng lần này Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh, Tôn Thiên Cương, tứ đại cao thủ trước kia của tu tiên giả Đông Đạo phủ, trong lòng luôn giữ sự tự tin. Cầm lấy binh khí nguyên bản của mình từ tay Lý Phóng, lòng tự tin của họ tăng vài phần. Đây là một trận không phải ra tay trước sau, bốn người cùng xuất thủ.
Tôn Thiên Cương ra tay là Loạn Tùng kiếm pháp, kiếm pháp nhìn loạn mà tụ. Vương Hoành Đồ thì là La Hán kiếm pháp đại khí bàng bạc, phòng chủ chặt chẽ.
“Bạo Vũ Tiễn”, “Bách Vũ Đạn”, “Vũ Chi Vụ”, đủ loại pháp thuật thủy hệ xuất hiện, tay Tiền Lãnh vẫn là ổn định như vậy.
Hoàng Phong Ba có tay pháp thuật phong hệ cũng cực kỳ siêu quần: “Tật Phong Lợi Nhẫn”, “Phong Chi Ẩn Sát”, “Bách Phong Nhẫn Trận”, đủ các loại pháp thuật thi triển từ tay gã.
Bốn gia chủ đều lấy ra bản lĩnh đặc biệt của mình. Lần trước thua Lục Nguyên, họ đúng là hơi e ngại thanh y thiếu niên này. Nhưng ai cũng thua không tâm phục, qua hơn một tháng trong lao tù, họ không ngừng suy tư, nếu lần nữa đụng độ Lục Nguyên thì nên làm sao. Trong sinh hoạt lao tù hơn một tháng, họ không ngừng nghĩ cách đối phó Lục Nguyên, sớm nghĩ ra các loại cách.
Bây giờ rốt cuộc lần thứ hai đối mặt Lục Nguyên, trong lòng họ dâng lên hào hùng chiến đấu. Hơn nữa bốn chọi một, so lần trước ba đối một thêm một người, cộng với trầm tư trong lao ngục một tháng.
Có lẽ, trận chiến này có thể thắng.
Lúc bốn người mới ra tay đều cảm thấy có khả năng thắng trận này, nhưng giao đấu chưa đến mười chiêu thì họ cảm giác là lạ. Nếu lần trước bị cuốn vào kiếm quyển, bị tìm ra sơ hở, bị trói tay trói chân thì họ công nhận, ít nhất vậy thì còn cơ hội phản kháng, còn có khả năng lật ngược thế cờ.
Đệ ngũ tầng mệnh tinh huyết, luyện xong có thể tự mình chế ra phi kiếm.
Đệ bát tầng ngự kiếm hành không có thể dùng ngự kiếm thuật, từ xa dùng phi kiếm chế địch. Đến tầng này thì có vài phần bộ dạng kiếm tiên.
Đệ cửu tầng tàn thể trọng sinh là thể tàn phế cũng có thể nhanh chóng trọng sinh, từ nay về sau cắt gân đoạn mạch không còn sợ ai nữa. Ngươi cắt gân mạch thì lập tức tạo lại nó là được rồi. Nhưng có một hạn chế, đó là có thể tạo lại thứ như gân mạch nhưng nếu trọng thương thật sự trí mạng thì vẫn sẽ phải chết.
Tất nhiên tạm thời hắn không cần nghĩ xa đến vậy. Bây giờ trước tiên hắn phải nghĩ là luyện khí đến tầng thứ mười, rồi lấy luyện khí đột phá luyện thể kỳ mới tính tiếp.
Luyện thể kỳ cường đại không phải luyện khí có thể bằng được. Luyện thể kỳ mới là chân chính bước vào cánh cửa tu tiên giả.
Luyện khí luyện khí, còn một hơi hóa thành tiên khí.
Luyện thể luyện thể, ngưng luyện thân thể chuyển hóa thành tiên thể.
Dù là kỳ nào thì thật ra bản chất là chuyển hoán từ người thành tiên.
……..
Lại nói, trải qua một đoạn thời gian đập vỡ linh thạch, Lục Nguyên rốt cuộc đem pháp lực bản thân đẩy tới trung kỳ đệ cửu tầng đại chu thiên, bây giờ hắn không vội trùng kích hậu kỳ. Tu hành pháp lực cần chậm rãi chứ không thể vội vã, từng bước một vững chắc đi mới là đường ngay.
Mây xám tràn ngập bầu trời, che lấp trời xanh.
Mây có khí thế của mây. Rậm rạp che trời đất.
Lục Nguyên đờ ra, bình thường mình thật là hay nhìn mây thất thần. Vân kiếm ý không luyện đến cảnh giới siêu thoát kiếm ý đích thực đáng tiếc. Kết quả hắn cứ ngơ ngác nhìn mây, bây giờ đã là giờ thìn, trời đầy mây. Chẳng biết từ bao giờ Lý Phóng đã tới sau lưng hắn.
Lý Phóng đứng sau lưng hắn trầm giọng nói:
- Thiếu chủ, là lúc nên thả mấy người Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba.
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Ừ, biết rồi.
Sau cái lần Tông lão quyết định đạt thành hiệp nghị, do mấy Vương gia, Hoàng gia, Tiền gia bồi thường một ít linh thạch không tính nhiều, sau đó thả đám người rời đi. Sở dĩ lấy linh thạch không bao nhiêu bồi thường là bởi vì mấy khoáng sản của họ đều giao cho Lý gia sơn trang.
Bản thân họ đã giao khoáng sản rồi thì tất nhiên không cần nộp nhiều linh thạch.
Ngược lại mấy gia tộc gom cùng một chỗ, tổng cộng đền hai trăm linh thạch.
Linh thạch bồi thường không tính nhiều nhưng nghĩ đến mình lời to khoáng sản còn lớn hơn lần đào mỏ Tôn Thiên Cương nhiều, chỉ tạm thời vào tay thiếu chút thôi.
Nếu Tông Lão Hội đã quyết định rồi, bồi thường cũng vừa lòng thì tất nhiên phải thả đám người đó đi.
Tại thời đại thái bình thịnh thế này, kỳ thực tỷ lệ chết của tu tiên giả không cao lắm. Mọi người đều chừa một con đường, đấu tới đấu lui nhưng cơ bản giữ lại mạng sống. Hôm nay ngươi tha ta một mạng, ngày mai ngươi kết cuộc thất bại cũng còn cái mạng. Nếu ngại mạng nhiều quá thì xuống mặt đất đấu với yêu ma, bảo đảm yêu ma sẽ không nương tay.
Lục Nguyên nói:
- Thả đi.
Lý Phóng gật đầu, rời đi. Chỉ chốc lát sau, gần hai trăm tu tiên giả đều được mang tới cửa lớn sơn trang. Mấy người này mắt thấy sắp ra ngoài, Lý Phóng thấy hơi hụt hẫng. Khó được lão buồn rầu một phen, xây dựng nhiều nhà tù như vậy, kết quả bây giờ người đi rồi, nhà tù lại trống không.
Vốn lão còn lo rầu có mấy người này không đủ nhà giam chứa, giờ tiếp tục rầu người đi rồi nhà tù trống trơn.
Lý Phóng phát hiện mình ngày càng sầu.
Lúc đám người sắp đi, có không ít đều nhìn hướng Lục Nguyên, chẳng qua liếc vài cái thì không dám nhìn thẳng. Đối với thiếu niên đánh bại cả đám bọn họ, họ có vài phần sợ hãi. Khoảng thời gian này bởi vì Tông Lão Hội đạt thành hiệp nghị đồng ý thả họ ra, nên thỉnh thoảng cũng có người tới thăm họ, khiến dù ở trong ngục nhưng họ cũng biết tình huống bên ngoài. Hiện nay Đông Đạo phủ đã thành địa bàn của Lý gia sơn trang.
Lục Nguyên lúc này ngẩn ra nói:
- Ủa, tay của họ?
Lục Nguyên phát hiện tay của bốn người Hoàng Phong Ba, Vương Hoành Đồ, Tôn Thiên Cương, Tiền Lãnh đều mạnh mẽ vững vàng. Vốn bốn người này bị hắn cắt đứt gân mạch, bây giờ gân cứng cáp, thật là kỳ lạ.
Lý Phóng ở bên cạnh giải thích:
- Bởi vì bên Tông Lão Hội quyết định rốt cuộc vẫn phải thả đám người đó ra, cho nên bắt nhốt không nghiêm ngặt lắm, cho một số người đến thăm tù. Họ đã đưa vào dược liệu hồi phục gân mạch, trải qua hơn một tháng, gần hai tháng trời nên cơ bản họ đã hồi phục tám phần thực lực.
Lục Nguyên gật gù:
- Thì ra là vậy.
Thế lực phía sau những người này hiển nhiên muốn dùng họ đến nơi khác, cho nên trước tiên đưa vào chút dược liệu lành gân mạch cũng là bình thường.
- Đúng rồi, các ngươi chờ chút.
Lục Nguyên đột nhiên lên tiếng khiến đám Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba lòng căng thẳng. Tuy chúng đã trải qua mưa gió bao năm nhưng thật là hơi sợ thanh y thiếu niên này. Nghe thanh y thiếu niên kêu ngừng thì lập tức dừng bước ngay.
Lục Nguyên nói:
- Các ngươi, Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh, Tôn Thiên Cương, bốn ngươi cùng lên đánh với ta, để ta thử kiếm.
Không sai, mục đích của hắn là muốn thử xem kiếm pháp của mình. Hắn luyện thành siêu thoát kiếm ý phong kiếm ý, sớm muốn thử kiếm nhưng không có đối thủ thích hợp. Nếu bốn vị này thực lực hồi phục tám phần thì có thể dùng để thử kiếm một lần.
Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh, Tôn Thiên Cương, bốn người cứng ngắc.
…….
Dù không biết tại sao Lục Nguyên muốn thử kiếm. Nhưng lần này Vương Hoành Đồ, Hoàng Phong Ba, Tiền Lãnh, Tôn Thiên Cương, tứ đại cao thủ trước kia của tu tiên giả Đông Đạo phủ, trong lòng luôn giữ sự tự tin. Cầm lấy binh khí nguyên bản của mình từ tay Lý Phóng, lòng tự tin của họ tăng vài phần. Đây là một trận không phải ra tay trước sau, bốn người cùng xuất thủ.
Tôn Thiên Cương ra tay là Loạn Tùng kiếm pháp, kiếm pháp nhìn loạn mà tụ. Vương Hoành Đồ thì là La Hán kiếm pháp đại khí bàng bạc, phòng chủ chặt chẽ.
“Bạo Vũ Tiễn”, “Bách Vũ Đạn”, “Vũ Chi Vụ”, đủ loại pháp thuật thủy hệ xuất hiện, tay Tiền Lãnh vẫn là ổn định như vậy.
Hoàng Phong Ba có tay pháp thuật phong hệ cũng cực kỳ siêu quần: “Tật Phong Lợi Nhẫn”, “Phong Chi Ẩn Sát”, “Bách Phong Nhẫn Trận”, đủ các loại pháp thuật thi triển từ tay gã.
Bốn gia chủ đều lấy ra bản lĩnh đặc biệt của mình. Lần trước thua Lục Nguyên, họ đúng là hơi e ngại thanh y thiếu niên này. Nhưng ai cũng thua không tâm phục, qua hơn một tháng trong lao tù, họ không ngừng suy tư, nếu lần nữa đụng độ Lục Nguyên thì nên làm sao. Trong sinh hoạt lao tù hơn một tháng, họ không ngừng nghĩ cách đối phó Lục Nguyên, sớm nghĩ ra các loại cách.
Bây giờ rốt cuộc lần thứ hai đối mặt Lục Nguyên, trong lòng họ dâng lên hào hùng chiến đấu. Hơn nữa bốn chọi một, so lần trước ba đối một thêm một người, cộng với trầm tư trong lao ngục một tháng.
Có lẽ, trận chiến này có thể thắng.
Lúc bốn người mới ra tay đều cảm thấy có khả năng thắng trận này, nhưng giao đấu chưa đến mười chiêu thì họ cảm giác là lạ. Nếu lần trước bị cuốn vào kiếm quyển, bị tìm ra sơ hở, bị trói tay trói chân thì họ công nhận, ít nhất vậy thì còn cơ hội phản kháng, còn có khả năng lật ngược thế cờ.
/1562
|