Vừa thấy tình hình dịch chuyển, Thiên lý văn minh phó chủ sắp toi đời, kết quả lúc này Thiên lý văn minh phó chủ chợt cười, hắn đưa tay lật một cái, chỉ thấy trong sách của hắn đã hoàn thành sáu chữ. Mà Thiên lý văn minh phó chủ viết nét cuối cùng, trong nháy mắt chữ biến hóa, hóa thành chữ khác: "Đại bi tiêu, tiểu hận mất." đây chính là tự thể hỗn độn sắc màu, cũng chính là đã chuyển thành chân lý. Chân lý vừa xuất hiện, đã làm tiêu tan uy lực của Đại bi tiểu hận, mà Cầm chi văn minh phó chủ khí huyết sôi trào, đại bi tiểu hận của nàng cư nhiên bị người khác phá sạch. Oanh một tiếng, Thiên lý văn minh phó chủ một lần nữa lại đánh mạnh vào trên vai trái Cầm chi văn minh phó chủ, một chường này đã đánh tam ba thành Cầm thế giới của Cầm chi văn minh phó chủ. Thiên lý văn minh phó chủ cười ha ha:
- Đại bi tiểu hận phú, ta sớm liền chuẩn bị dễ đối phó chiêu này của ngươi, bây giờ ngươi có tư cách gì đấu với ta, những người các người đều phải chết!
Vốn cả Cầm chi văn minh phó chủ cũng không phải là đối thủ, mà bây giờ đã bị đánh bại thì càng thảm hơ, Thiên lý văn minh phó chủ cười dài một tiếng:
- Chi dâu, ngươi muốn cứu di thể của đại ca, không ngờ là mình cũng bị chôn ở chỗ này. Hôm nay gió táp thật là to mà, chiến thắng trận này, còn thu được trung cấp thần vật, tăng lên chin kỷ nguyên cũng là chuyện dễ dàng rồi đây.
Đây quả thật là một chiến tích đáng nể, hai người Nho chi văn minh phó chủ cùng với Cầm chi văn minh phó chủ đều là hai người quan trọng trong pháp vũ liên minh. Lý Thái Sử lại là nhân vật có tiềm lực, ba người này nhất định được trọng đại thưởng. Hai người Tam Thư cùng Khí tiết cũng là hai chiến tích đi cùng, tuy cũng không đáng tiền cho lắm, nhưng cũng không quá tồi.
- Ha ha ha ha, trời cũng giúp ta.
Trong khi đang cười dài, Thiên lý văn minh phó chủ phát hiện một chuyện, không thấy Lý Thái Sử nữa:
- Lý Thái Sử ở đâu? Đáng chết! Lý Thái Sử cư nhiên lại chạy mất.
Trong lòng hắn trào lên lửa giận, năm công lao đang ngon lanh trước mắt, tự nhiên lại chỉ còn bốn, một tên lại chạy mất, hắn đương nhiên là tức giận. nếu chỉ là một nhân vật như Khí Tiểu thì hắn đã không để ý rồi.
Nhưng Thiên lý văn minh phó chủ lại là người thế nào, hắn như vậy đâu dễ dàng bị chơi đùa, có thể đàng hoàng hóa bất lợi thành có lợi. rõ ràng là đang tức giận việc Lý Thái Sử biến mất, nhưng lại đổi giọng nói:
- Ồ, Lý Thái Sử đương nhiên lại trốn, thật là đáng cười, xem ra ba mươi lắm quân tử các người chẳng qua là làm trò cười, bây giờ lại có người bỏ trốn!
Hắn lập tức nhân chuyện Lý Thái Sử bỏ trốn để đả kích sĩ khí của những đối thủ khác.
Mà nghe thấy Lý Thái Sử trốn mất, động tác của Cầm chi văn minh phó chủ không khỏi chậm lại. cầm chi văn minh phó chủ tuy hận Nho chi văn minh phó chủ, nhưng đối với đồ đề xuất sắc nhất của hắn Lý Thái Sử cũng không hề hận, không ngờ hắn cư nhiên lại trốn, cũng quá làm cho Nho chi văn minh Phó chủ thất vọng.
Rất tốt! Cầm chi văn minh phó chủ có phản ứng, Thiên lý văn minh phó chủ cần chính là họ tuyệt vọng, sẽ giết họ ngay trong lúc họ tuyệt vọng. nhưng lúc hắn nhìn sang ba mươi tư quân tử của Nho chi văn minh thì liền bị thất vọng, bởi vì ba mươi tu người này không hề có một chút buồn hận nào.
- Ồ! Lý Thái Sử trốn mà các người còn không có phản ứng!
Thiên lý văn minh phó chủ lơ đễnh nói, hắn đã giống như Ma thần vậy, tống nhiếp toàn trưởng khí thế từ lâu. Tất cả mọi người đều như run rẩy dưới ma trảo của hắn.
Khí tiết văn minh Phó chủ khẽ mỉm cười:
- Lý Thái Sử sẽ không trốn.
- Đúng, Lý sư đệ không phải là kẻ chạy trốn.
Khổng Ni gật đầu.
- Lý sư đệ sao lại trốn được.
Túc Nguyện Miên gật đầu.
- Nếu như hắn trốn, thì hắn đã không phải là Lý Thái Sử rồi, hắn thà chết, cũng nhất định không trốn.
Khổng Minh Đức hét to.
- Đúng thế, hắn tuyệt đối sẽ không trốn.
Ba mươi quân tử khác đều mạnh mẽ nói, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
Đáng chết! đáng chết!
Chính là loại cảm giác nay, cái cảm giác này ở Nho chi văn minh làm sao mà sau khi Nho chi văn minh Phó chủ đã chết rồi mà càng thêm mạnh mẽ hơn. Loại cảm giác này đúng thật là khiến lòng người khó chịu, nhất định phải hủy bỏ cảm giác này, trong lòng Thiên lý văn minh phó chủ thầm quát một tiếng, hắn sắp phát điên lên rồi.
- Hắn chính là chạy trốn, nhưng mà, bất kể là hắn có trốn hay không, ta giết hết các ngươi trước đã rồi lại nói.
Bản thân Lực bạo văn minh phó chủ là một kẻ nóng tính, bản thân lại ghét những tên mặt trắng nho nhã, lại bị thua ở trong tay Lý Thái Sử. cho nên ghi lòng hận thù Lý Thái Sử tới tận đáy lòng. Hắn giơ cao Bàn bạo thần phủ, chém xuống ba mươi tư quan tử, hẳn muốn hủy diệt những người này. Hắn cũng phát hiện hắn tương đối ghét những người Nho chi văn minh, hắn cuối cùng cũng hiểu cảm giác của Thiên lý văn minh phó chủ. Chí khí bất khuất của Nho chi văn minh thật là làm cho người ta có cảm giác khó chịu, Bàn bạo thần phù của hắn mang theo khí thế hủy diệt thiên địa chém xuống, không thể diệt được tinh thần chí khí của các người thì sẽ giết các người.
Thấy ba mươi tư quân tử sắp chết dưới tay Bàn bạo thần phủ, Khí tiết văn minh phó chủ mặc dù muốn vận khởi Khí chi tình hà phản kích. Nhưng thực lực của hắn thua xa Lực bạo văn minh phó chủ, hai là hắn bị thương quá nặng, trong lúc nhất thời không thể phản kích. Thấy ba mươi tư quân tử sắp chết ở dưới tay của Lực bạo văn minh phó chủ, thì đúng vòa lúc này, quyển sách thần đột nhiên chuyển chiêu Thiên địa rộng lớn đạo lý. Còn chưa chờ Lực bạo văn minh phó chủ phản ứng kịp, quyển sách đã khép lại, Lực bạo văn minh phó chủ liền chết dưới chiêu này.
Đông thời, một nam tử thân áo trắng như tuyết, tuấn mỹ hết sức phiêu phiêu nhẹ nhàng xuất hiện.
- Mọi người nói đúng, ta dĩ nhiên sẽ không chạy trốn, nếu như ta trốn, ta cũng không phải là Lý Thái Sử rồi.
Thanh âm nhàn nhạt, giọng điệu cũng nhàn nhạt.
Bề ngoài ôn nhuận như ngọc, bên trong kiên cường như sắt thép, không đúng, còn kiên cường hơn sắt thép rất nhiều.
Lý Thái Sử xuất hiện, vừa ra tay liền giết chết Lực bạo văn minh phó chủ!
Thiên lý văn minh phó chủ nhìn về phía Lý Thái Sử:
- Xem ra định lý chi sách, chân lý chi bút đúng quả thật là vương đạo trung vương đạo. ngươi nếu trốn thì may ra có thể trốn khỏi bản mệnh, nhưng vì bổn tọa đã sớm viết rằng ngươi sẽ chết, cho nên ngươi sẽ không chủ động chạy mất, chết trên tay bổn tọa.
Lục Nguyên lạnh lung cười một tiếng:
- Ta phát hiện ngươi thường mơ mộng nhỉ, cũng phải xem ngươi có làm được không rồi nói chứ. Cái gì mà định lý chi sách, chân lý chi bút đã chơi đùa lâu như vậy, cũng tới lúc phá rồi.
- Quá buồn cười, quá buồn cười, ngươi lại muốn phá định lý chi sách, chân lý chi bút của ta, ngươi mới đúng là nằm mơ.
Thiên lý văn minh phó chủ cười nhạo Lý Thái Sử, cái này quả thật đúng là làm trò cười. Hai thứ định lý chi sách, chân lý chi bút này rơi vào trong tay Thiên lý văn minh phó chủ cũng đã một thời gian rất dài rồi.
Mà loại vật này mà rơi vào trong tay Thiên lsy văn minh phó chủ, chiến lực của Thiên lý văn minh phó chủ tăng nhanh.
- Đại bi tiểu hận phú, ta sớm liền chuẩn bị dễ đối phó chiêu này của ngươi, bây giờ ngươi có tư cách gì đấu với ta, những người các người đều phải chết!
Vốn cả Cầm chi văn minh phó chủ cũng không phải là đối thủ, mà bây giờ đã bị đánh bại thì càng thảm hơ, Thiên lý văn minh phó chủ cười dài một tiếng:
- Chi dâu, ngươi muốn cứu di thể của đại ca, không ngờ là mình cũng bị chôn ở chỗ này. Hôm nay gió táp thật là to mà, chiến thắng trận này, còn thu được trung cấp thần vật, tăng lên chin kỷ nguyên cũng là chuyện dễ dàng rồi đây.
Đây quả thật là một chiến tích đáng nể, hai người Nho chi văn minh phó chủ cùng với Cầm chi văn minh phó chủ đều là hai người quan trọng trong pháp vũ liên minh. Lý Thái Sử lại là nhân vật có tiềm lực, ba người này nhất định được trọng đại thưởng. Hai người Tam Thư cùng Khí tiết cũng là hai chiến tích đi cùng, tuy cũng không đáng tiền cho lắm, nhưng cũng không quá tồi.
- Ha ha ha ha, trời cũng giúp ta.
Trong khi đang cười dài, Thiên lý văn minh phó chủ phát hiện một chuyện, không thấy Lý Thái Sử nữa:
- Lý Thái Sử ở đâu? Đáng chết! Lý Thái Sử cư nhiên lại chạy mất.
Trong lòng hắn trào lên lửa giận, năm công lao đang ngon lanh trước mắt, tự nhiên lại chỉ còn bốn, một tên lại chạy mất, hắn đương nhiên là tức giận. nếu chỉ là một nhân vật như Khí Tiểu thì hắn đã không để ý rồi.
Nhưng Thiên lý văn minh phó chủ lại là người thế nào, hắn như vậy đâu dễ dàng bị chơi đùa, có thể đàng hoàng hóa bất lợi thành có lợi. rõ ràng là đang tức giận việc Lý Thái Sử biến mất, nhưng lại đổi giọng nói:
- Ồ, Lý Thái Sử đương nhiên lại trốn, thật là đáng cười, xem ra ba mươi lắm quân tử các người chẳng qua là làm trò cười, bây giờ lại có người bỏ trốn!
Hắn lập tức nhân chuyện Lý Thái Sử bỏ trốn để đả kích sĩ khí của những đối thủ khác.
Mà nghe thấy Lý Thái Sử trốn mất, động tác của Cầm chi văn minh phó chủ không khỏi chậm lại. cầm chi văn minh phó chủ tuy hận Nho chi văn minh phó chủ, nhưng đối với đồ đề xuất sắc nhất của hắn Lý Thái Sử cũng không hề hận, không ngờ hắn cư nhiên lại trốn, cũng quá làm cho Nho chi văn minh Phó chủ thất vọng.
Rất tốt! Cầm chi văn minh phó chủ có phản ứng, Thiên lý văn minh phó chủ cần chính là họ tuyệt vọng, sẽ giết họ ngay trong lúc họ tuyệt vọng. nhưng lúc hắn nhìn sang ba mươi tư quân tử của Nho chi văn minh thì liền bị thất vọng, bởi vì ba mươi tu người này không hề có một chút buồn hận nào.
- Ồ! Lý Thái Sử trốn mà các người còn không có phản ứng!
Thiên lý văn minh phó chủ lơ đễnh nói, hắn đã giống như Ma thần vậy, tống nhiếp toàn trưởng khí thế từ lâu. Tất cả mọi người đều như run rẩy dưới ma trảo của hắn.
Khí tiết văn minh Phó chủ khẽ mỉm cười:
- Lý Thái Sử sẽ không trốn.
- Đúng, Lý sư đệ không phải là kẻ chạy trốn.
Khổng Ni gật đầu.
- Lý sư đệ sao lại trốn được.
Túc Nguyện Miên gật đầu.
- Nếu như hắn trốn, thì hắn đã không phải là Lý Thái Sử rồi, hắn thà chết, cũng nhất định không trốn.
Khổng Minh Đức hét to.
- Đúng thế, hắn tuyệt đối sẽ không trốn.
Ba mươi quân tử khác đều mạnh mẽ nói, ánh mắt tràn đầy tin tưởng.
Đáng chết! đáng chết!
Chính là loại cảm giác nay, cái cảm giác này ở Nho chi văn minh làm sao mà sau khi Nho chi văn minh Phó chủ đã chết rồi mà càng thêm mạnh mẽ hơn. Loại cảm giác này đúng thật là khiến lòng người khó chịu, nhất định phải hủy bỏ cảm giác này, trong lòng Thiên lý văn minh phó chủ thầm quát một tiếng, hắn sắp phát điên lên rồi.
- Hắn chính là chạy trốn, nhưng mà, bất kể là hắn có trốn hay không, ta giết hết các ngươi trước đã rồi lại nói.
Bản thân Lực bạo văn minh phó chủ là một kẻ nóng tính, bản thân lại ghét những tên mặt trắng nho nhã, lại bị thua ở trong tay Lý Thái Sử. cho nên ghi lòng hận thù Lý Thái Sử tới tận đáy lòng. Hắn giơ cao Bàn bạo thần phủ, chém xuống ba mươi tư quan tử, hẳn muốn hủy diệt những người này. Hắn cũng phát hiện hắn tương đối ghét những người Nho chi văn minh, hắn cuối cùng cũng hiểu cảm giác của Thiên lý văn minh phó chủ. Chí khí bất khuất của Nho chi văn minh thật là làm cho người ta có cảm giác khó chịu, Bàn bạo thần phù của hắn mang theo khí thế hủy diệt thiên địa chém xuống, không thể diệt được tinh thần chí khí của các người thì sẽ giết các người.
Thấy ba mươi tư quân tử sắp chết dưới tay Bàn bạo thần phủ, Khí tiết văn minh phó chủ mặc dù muốn vận khởi Khí chi tình hà phản kích. Nhưng thực lực của hắn thua xa Lực bạo văn minh phó chủ, hai là hắn bị thương quá nặng, trong lúc nhất thời không thể phản kích. Thấy ba mươi tư quân tử sắp chết ở dưới tay của Lực bạo văn minh phó chủ, thì đúng vòa lúc này, quyển sách thần đột nhiên chuyển chiêu Thiên địa rộng lớn đạo lý. Còn chưa chờ Lực bạo văn minh phó chủ phản ứng kịp, quyển sách đã khép lại, Lực bạo văn minh phó chủ liền chết dưới chiêu này.
Đông thời, một nam tử thân áo trắng như tuyết, tuấn mỹ hết sức phiêu phiêu nhẹ nhàng xuất hiện.
- Mọi người nói đúng, ta dĩ nhiên sẽ không chạy trốn, nếu như ta trốn, ta cũng không phải là Lý Thái Sử rồi.
Thanh âm nhàn nhạt, giọng điệu cũng nhàn nhạt.
Bề ngoài ôn nhuận như ngọc, bên trong kiên cường như sắt thép, không đúng, còn kiên cường hơn sắt thép rất nhiều.
Lý Thái Sử xuất hiện, vừa ra tay liền giết chết Lực bạo văn minh phó chủ!
Thiên lý văn minh phó chủ nhìn về phía Lý Thái Sử:
- Xem ra định lý chi sách, chân lý chi bút đúng quả thật là vương đạo trung vương đạo. ngươi nếu trốn thì may ra có thể trốn khỏi bản mệnh, nhưng vì bổn tọa đã sớm viết rằng ngươi sẽ chết, cho nên ngươi sẽ không chủ động chạy mất, chết trên tay bổn tọa.
Lục Nguyên lạnh lung cười một tiếng:
- Ta phát hiện ngươi thường mơ mộng nhỉ, cũng phải xem ngươi có làm được không rồi nói chứ. Cái gì mà định lý chi sách, chân lý chi bút đã chơi đùa lâu như vậy, cũng tới lúc phá rồi.
- Quá buồn cười, quá buồn cười, ngươi lại muốn phá định lý chi sách, chân lý chi bút của ta, ngươi mới đúng là nằm mơ.
Thiên lý văn minh phó chủ cười nhạo Lý Thái Sử, cái này quả thật đúng là làm trò cười. Hai thứ định lý chi sách, chân lý chi bút này rơi vào trong tay Thiên lý văn minh phó chủ cũng đã một thời gian rất dài rồi.
Mà loại vật này mà rơi vào trong tay Thiên lsy văn minh phó chủ, chiến lực của Thiên lý văn minh phó chủ tăng nhanh.
/1562
|