Hoàn Khố Thế Tử Phi

Chương 346: An bài liên hoàn

/497


Edit: Theresa Thái

Beta: Leticia

Dung Cảnh vào Vân Vương phủ nạp hỷ hạ sính, ở trong đại sảnh, trao đổi ngày tháng năm sinh, thương định hôn kỳ, chưa đầy một canh giờ. Cuối cùng, quyết định hôn kỳ vào một tháng sau, để Dung Cảnh chuẩn bị cho việc phủ kín thiên hạ bằng gấm hồng, đãi tiệc rượu ba ngày.

Sau khi hôn kỳ đã quyết định, mọi người trong đại sảnh bắt đầu bàn bạc các nghi thức trong hôn lễ. Chủ yếu là các chi tiết chung của hai phủ.

Khi nghi thức trong đại hôn được bàn bạc đến một nửa, thì ngoài cửa lớn của Vân Vương phủ lại truyền đến một tiếng hô to, “Nhiếp Chính Vương đến!”

Một tiếng này, vang vọng cực kỳ, mọi người đang bàn bạc hôn sự trong đại sảnh đều nghe thấy rõ ràng, liền ngưng nói chuyện với nhau, mà nhìn về phía cửa.

Vân Thiển Nguyệt khẽ nhíu mày, nghĩ, hôm nay, Dạ Thiên Dật tới Vân Vương phủ làm gì? Chẳng lẽ đến để ngăn cản? Nàng suy nghĩ một chút, rồi nghiêng đầu nhìn Dung Cảnh.

Sắc mặt Dung Cảnh vẫn bình thường, ấm giọng nói: “Trong buổi dạ tiệc, Nhiếp Chính Vương vui vẻ, nên uống quá chén, hôm nay đã tỉnh rượu rồi, chắc đến đây để chúc tết Vân gia gia.”

Vân Thiển Nguyệt không nói lời nào.

Vân lão Vương gia hừ một tiếng.

Ngọc Thanh Tinh và Nam Lăng Duệ ngồi yên trên ghế, Vân Ly và Thất công chúa nhìn nhau, rồi nói với Vân lão Vương gia, Dung Cảnh và Ngọc Thanh Tinh: “Gia gia, Cảnh Thế tử, Mẫu phi, chúng con ra ngoài nghênh đón Nhiếp Chính Vương.”

Ngọc Thanh Tinh dịu dàng gật đầu, “Đi đi!”

Vân Ly và Thất công chúa đứng lên, đi ra khỏi phòng. Nhiếp Chính Vương tới Vân Vương phủ, Vân lão Vương gia có thể không ra nghênh đón, Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt có thể không ra nghênh đón, Ngọc Thanh Tinh và Ngọc Tử Tịch cũng có thể không ra nghênh đón, vì thân phận của bọn họ đều bày ở đây, nhưng Vân Ly và Thất công chúa thì không thể không ra nghênh đón, Dạ Thiên Dật là ca ca của Thất công chúa, dựa theo lễ nghi, thì tất nhiên phải ra nghênh đón.

Sau khi hai người ra khỏi đại sảnh, Vân lão Vương gia khoát tay, “Bàn tiếp đi, ông không tin, hôm nay, hắn ta có thể ngăn cản được.”

Dung Cảnh gật đầu, cho nên, một già một trẻ lại bắt đầu bàn bạc tiếp.

Vân Thiển Nguyệt cũng không để ý bên ngoài nữa, mà nghe hai người bàn bạc.

Một chung trà sau, phía ngoài có tiếng bước chân đi tới, không lâu sau, người đã đi tới cửa, tiếng hành lễ thỉnh an của Ngọc Trạc vang lên, ngay sau đó, rèm được vén lên, Dạ Thiên Dật đi vào.

Nhưng không chỉ một mình Dạ Thiên Dật, mà đi theo sau hắn ta, còn có Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Khinh Noãn.

Vân Thiển Nguyệt ngẩng đầu, nhàn nhạt đánh giá ba người, hình như trong một đêm, Dạ Thiên Dật đã gầy đi rất nhiều, áo gấm màu tím nhạt mặc vào trên người hắn hơi rộng. Dạ Khinh Nhiễm cũng không còn mặc không bộ quần áo lúc trước đã gặp trên đường nữa, mà đã thay một bộ mới, cũng rửa sạch sát khí lạnh lẽo và phong trần. Còn Dạ Khinh Noãn thì khoác một chiếc áo khoác đỏ như lửa, trong sự nhỏ nhắn, xinh xắn, lại lộ ra vui mừng.

Đi sau ba người phía sau, là Vân Ly và Thất công chúa đã đi ra đón khách.

Ba người vừa bước vào, thì trong nháy mắt, không khí trong đại sảnh liền biến đổi.

“Vân gia gia đại an, Thanh di đại an!” Dạ Thiên Dật mỉm cười, hành lễ với Vân lão Vương gia cùng Ngọc Thanh Tinh, nói một cách nhàn nhạt.

Dạ Khinh Nhiễm và Dạ Khinh Noãn đi theo sau Dạ Thiên Dật, cũng hành lễ với hai người.

“Nhiếp Chính Vương đại an! Nhiễm Tiểu Vương gia và Dạ Tiểu Quân chúa đại an!” Ngọc Thanh Tinh cười đứng lên.

Vân lão Vương gia ngẩng đầu, đánh giá Dạ Thiên Dật một cái, rồi không khách khí tiên phát chế nhân, “Dạ tiểu tử, hôm nay, cháu tới không phải để phá hỏng tâm tình nóng lòng muốn ôm chắt ngoại của lão đầu tử ông chứ? Nếu không phải, thì ở lại nghe, còn nếu phải thì cút nhanh đi.”

Dạ Thiên Dật nhìn lướt qua hỷ chiết trong tay Dung Cảnh, giọng nói thoáng lạnh, “Vân gia gia quá lo lắng rồi! Hôm nay, cháu chỉ vội tới để chúc tết ngài mà thôi.” Dứt lời, ánh mắt của hắn rơi xuống trên khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt, tim co rút lại thật chặt, rồi mím môi nói: “Tình ý của cháu và Nguyệt nhi không còn nữa, nhưng nhân nghĩa trước đây thì vẫn còn. Nàng ấy nạp hỷ, thì tất nhiên, cháu cũng muốn nghe một chút.”

Vân Thiển Nguyệt chống lại tầm mắt của Dạ Thiên Dật, nhưng không nói chuyện.

“Chỉ cần cháu không phải tới để quấy rối, thì ngồi đi!” Khẩu khí của Vân lão Vương gia cũng không nặng như trước nữa, khoát khoát tay.

Ngọc Trạc đưa băng ghế đến, Dạ Thiên Dật chậm rãi ngồi xuống.

“Vân gia gia, đại tang của Tiên hoàng và Thái hậu chưa lâu, không thể làm hỷ sự đi? Vân Vương phủ đang làm gì vậy?” Dạ Khinh Nhiễm nhìn quyển sổ màu đỏ trên bàn, cùng với hỷ chiết trong tay Dung Cảnh, nhướng mày.

Vân lão Vương gia lão trừng mắt, “Đại tang của Tiên hoàng và Thái hậu, Tân hoàng mới ra đời còn là đại hỷ. Đại tang gặp phải đại hỷ, để ngừa sát khí của Tiên hoàng và Thái hậu chạm phải Tân hoàng, kinh thành phải tổ chức đại hỷ sự, để bảo hộ Tân hoành bình an, Xú nha đầu được Thái hậu uỷ thác chăm sóc Tân hoàng, hầu hết đại hỷ trên người con bé đều có thể truyền lại cho Tân hoàng. Nhiễm tiểu tử, lão đầu tử ông đã sống bao nhiêu tuổi rồi, ăn muối còn nhiều hơn cháu đi đường nữa, đừng mang những lời đó của cháu ra để nói trước mặt ông. Mặc dù chuyện không thể tổ chức hỷ sự có quy chế, nhưng vẫn luôn có trường hợp đặc biệt.”

Dạ Khinh Nhiễm bỗng cười, “Vân gia gia không hổ là nguyên lão ba triều.” Dứt lời, hắn không nói thêm gì nữa, mà xoay người ngồi ở một bên.

Dạ Khinh Noãn bước vui sướng tới trước mặt Vân Thiển Nguyệt, vươn tay kéo tay của tỷ ấy, cười hì hì nói: “Nguyệt tỷ tỷ, chúc mừng ngày vui của tỷ. Từ nhỏ, muội đã cảm thấy Cảnh ca ca vô cùng tốt, nghĩ tới, không biết cô gái nào trong thiên hạ có phúc khí có thể gả cho Cảnh ca ca, muội mang tất cả các cô gái có tuổi gần bằng Cảnh ca ca ra để chọn, nhưng lại không nghĩ đến tỷ. Muội cảm thấy, ai cũng có thể, nhưng tỷ thì không thể nào. Bởi vì tỷ đã được mệnh trung chú định là phải gả cho hoàng gia!”

“Mệnh trung chú định nói cũng không thể tin.” Vân Thiển Nguyệt cười nhạt, mặc kệ Dạ Khinh Noãn vẫn lôi kéo tay nàng.

“Thiên hạ phong vân biến ảo, cho tới bây giờ chính là thay đổi trong sớm tối. Mệnh trung chú định đúng là không thể tin, muội thích Vân tỷ tỷ và Cảnh ca ca nhất, hôm nay lại được thấy chuyện vui của hai người, mặc dù muội khó chịu vì tỷ giải trừ trừ hôn ước với Dật ca ca, nhưng vẫn chân tâm thật ý mừng cho hai người.” Giọng nói của Dạ Khinh Noãn thành khẩn, thấy Vân Thiển Nguyệt vẫn cười nhìn nàng mà không nói, nàng lại kéo kéo tay áo của tỷ ấy, cười hỏi: “Vân tỷ tỷ, hôm nay, mọi người đang thương định hạ hôn kỳ sao?”

“Ừ, đã quyết định rồi!” Vân Thiển Nguyệt cười gật đầu.

“Nhanh như vậy? Không phải hôm nay Cảnh ca ca mới đến đưa sính lễ sao? Hôn kỳ cũng đã quyết định rồi ư? Vào khi nào?” Dạ Khinh Noãn lập tức hỏi.

Vân Thiển Nguyệt cười nói: “Ba tháng sau!”

Dạ Khinh Noãn ngẩn ra, nhìn Vân Thiển Nguyệt, lại nhìn thoáng qua Dung Cảnh, Dung Cảnh mỉm cười, nàng thu hồi tầm mắt, hoài nghi, “Vân tỷ tỷ, Cảnh ca ca không phải nóng lòng muốn cưới tỷ sao? Sao lại quyết định hôn kỳ xa như vậy? Ba tháng chính là một trăm ngày, quá lâu?”

“Hắn nói muốn phủ kín thiên hạ bằng gấm hồng, đãi tiệc rượu cho cả thiên hạ trong ba ngày. Cần thời gian để chuẩn bị.” Vân Thiển Nguyệt cười nói, ánh mắt lưu chuyển tràn ngập màu sắc, phát ra màu sắc của hạnh phúc.

Nàng vừa dứt lời, thì ánh mắt Dạ Thiên Dật trầm xuống, sắc mặt Dạ Khinh Nhiễm tối sầm, còn Dạ Khinh Noãn thì kinh hãi.

“Cảnh ca ca, huynh muốn cưới Vân tỷ tỷ như vậy?” Sau khi Dạ Khinh Noãn kinh hãi, thì hỏi Dung Cảnh một cách kinh hãi.

Dung Cảnh khẽ mỉm cười, giọng nói ôn nhuận, “Huynh yêu nàng ấy mười năm, nàng ấy vì huynh mà không để ý đến thế tục. Huynh cho nàng ấy một đại hôn như thế thì cũng không quá.”

“Nhưng…… Nhưng phủ kín thiên hạ bằng gấm hồng, đãi tiệc cho cả thiên hạ trong ba ngày, hao tài tốn của đến mức nào……” Dạ Khinh Noãn nhìn Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm, thấy bọn họ không nói, nên nàng thử dò xét.

“Sau hôn lễ, gấm hồng có thể cất giữ lại thật tốt thì vẫn còn dùng được, đãi tiệc rượu cho cả thiên hạ trong ba ngày, cũng trải đều đến tất cả các góc thiên hạ, để cho dân chúng khắp thiên hạ đều được ăn no, sẽ không lãng phí. Hao phí cũng chính là tiền bạc của Vinh Vương phủ, không phải hao tài tốn của.” Dung Cảnh ấm giọng nói.

“Nhưng…… Nhưng việc này vẫn quá kinh thế hãi tục.” Dạ Khinh Noãn nói.

“Ngàn năm trước, Thiếu chủ Vân tộc cưới công chúa Lam Tuyết quốc, cũng làm như thế. Xưa nay không phải không có ví dụ.” Dung Cảnh nói.

Dạ Khinh Noãn nghe vậy thì tắt tiếng.

Trong đại sảnh trầm mặc một lát, Dạ Thiên Dật nhìn Dung Cảnh, chậm rãi mở miệng, “Dựa theo khả năng của Cảnh Thế tử, thì cũng không cần đến ba tháng đi?”

Dung Cảnh cười nhạt, “Nhiếp Chính Vương quá đề cao Dung Cảnh rồi. Ba tháng đã là cực hạn của ta.”

“Năm đó, Thiếu chủ Vân tộc cưới công chúa Lam Tuyết quốc phải chuẩn bị bao lâu? Không lâu đi?” Dạ Thiên Dật hỏi.

“Nhân vật như Vân Thiếu chủ, từ xưa tới nay có đươc mấy người? Cảnh có dốc hết khả năng, thì cũng không thể so được.” Dung Cảnh cười nhạt, “Ta dốc hết sức, thì cũng phải mất hết ba tháng.” Dứt lời, hắn lại bổ sung: “Có lẽ nếu Nhiếp Chính Vương và Nhiễm Tiểu Vương gia nguyện ý giúp đỡ thì sẽ khác, không chừng có thể rút ngắn thời gian.”

“Cảnh Thế tử không cần tự hạ mình, khả năng của ngươi cũng không thua Vân Thiếu chủ.” Ánh mắt của Dạ Thiên Dật trong trẻo lạnh lùng: “Nếu Cảnh Thế tử yên tâm để cho ta hỗ trợ, bản thân ta thật sự có thể giúp một tay.”

Dung Cảnh cười khẽ một tiếng, “Nếu Nhiếp Chính Vương đã nói như thế, thì đến lúc đó, Cảnh cần cái gì, cũng sẽ không khách khí.”

Dạ Thiên Dật gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Dạ Khinh Nhiễm nhìn Dung Cảnh, “Nhược mỹ nhân, ngươi dùng hôn lễ phô trương như thế để cưới tiểu nha đầu, sợ là sẽ phải dốc hết tiền bạc của Vinh Vương phủ, chỉ vì một mình muội ấy. Ngươi không sợ thiên hạ sẽ lan truyền muội ấy là hồng nhan họa thủy sao? Năm đó, Vân Thiếu chủ phủ gấm hồng vạn dặm để cưới công chúa Lam Tuyết quốc, sau đó, lại vì nàng ấy mà vứt bỏ giang sơn không cần, có một số người đã nói, Lam Tuyết hồng nhan họa thủy. Ngươi không sợ sẽ có một vài người cũng nói tiểu nha đầu như thế sao?”

Dung Cảnh nhíu mày, “Có dốc hết tiền bạc của Vinh Vương phủ, thì không phải Nhiếp Chính Vương và Nhiễm Tiểu Vương gia mới có thể yên tâm với ta sao?”

Dạ Khinh Nhiễm nheo mắt lại, “Vinh Vương phủ phú khả địch quốc, một khi ngươi dốc hết, là muốn định làm gì? Sau khi ngươi cho muội ấy một hôn lễ phô trương như thế, thì lại muốn muội ấy gả đến Vinh Vương phủ để uống gió Tây Bắc (ý là ăn không khí để sống) sao?”

Dung Cảnh cười khẽ, “Hóa ra Nhiễm Tiểu Vương gia sợ ta không nuôi nổi thê tử, chuyện này thì ngươi đừng lo, cho dù Vinh Vương phủ tan hết gia tài, mà vẫn có thể giải được nỗi lo của Nhiếp Chính Vương và Nhiễm Tiểu Vương gia thì cũng là một chuyện tốt, mấy năm nay, Tiên hoàng phòng ta hại ta khắp nơi, cũng không phải đều vì… những gia tài này sao? Huống chi, Dung Cảnh cũng không phải người vô dụng, sau khi tan hết gia tài, thì vẫn có thể nuôi được nữ nhân của mình.”

Dạ Khinh Nhiễm không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt trợn mắt nhìn Dung Cảnh, rồi buồn cười nói: “Tốt nhất chàng đừng để cho ta uống gió Tây Bắc, nếu không……”

“Nếu không thì sao?” Dung Cảnh nghiêng đầu mỉm cười nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, chống lại khuôn mặt như ngọc vô song của hắn, vẫn nói: “Gả gà theo gà, gả chó theo chó! Khi đó, ta đã gả cho chàng rồi, thì còn có thể làm gì.”

Dung Cảnh cười nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu, giọng nói cũng nhu tình như nước, “Nàng yên tâm đi, phủ kín thiên hạ bằng gấm hồng, đãi tiệc rượu cho cả thiên hạ trong ba ngày. Sau đó, mặc dù Vinh Vương phủ không còn dư lại nhiều tiền bạc, nhưng vẫn đủ nuôi nàng và con.”

Khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, giận liếc Dung Cảnh một cái, rồi cười, không nói thêm gì nữa.

Hai người cứ tình ý ngọt ngào như vậy ở trước mặt mọi người, dường như bất luận kẻ nào cũng chen vào giữa hai người được. Trong chốc lát, không ai nói tiếp nữa.

Vân lão Vương gia đánh vỡ yên lặng, “Nào, bàn bạc tiếp.”

Dung Cảnh gật đầu, cầm hỷ chiết, cùng bàn bạc tiếp với Vân lão Vương gia. Hai người vẫn như vậy, dường như không cảm nhận được sự có mặt của ba người ngoài, cũng không sợ tiết lộ những nghi thức và sắp xếp trong đại hôn.

Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Noãn cũng không nói tiếp nữa.

Những người còn lại đều im lặng nghe.

Hai canh giờ sau, tất cả nghi thức đã được Dung Cảnh và Vân lão Vương gia bàn bạc và quyết định. Lúc này, sắc trời đã tối.

Vân lão Vương gia phân phó người chuẩn bị tiệc, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Noãn vẫn chưa về, cùng mọi người ngồi vào vị trí. Ba người xem như làm nhân chứng trong ngày lành nạp hỷ hạ sính.

Mặc dù dạ tiệc không náo nhiệt, nhưng cũng an bình, không có trào phúng mỉa mai ngươi tới ta đi, không có lời nói giấu diếm đao thương, Dạ Thiên Dật, Dạ Khinh Nhiễm, Dạ Khinh Noãn cũng không gây ra chuyện gì, dường như thật sự chỉ đến để chúc tết, thuận tiện xem lễ nạp hỷ.

Sau dạ tiệc, mọi người rời khỏi Vân Vương phủ.

Lúc về, bỗng nhiên, Dạ Khinh Noãn nói với Nam Lăng Duệ: “Nhị hoàng tử, suy cho cùng, ta vẫn cảm thấy ngươi hơi quen.”

Nam Lăng Duệ nhíu mày, phong lưu trời sinh, nhìn một cái không sót chút nào, hắn giương môi, cười một tiếng, ôn nhu nói: “Lời này của Dạ Tiểu Quân chúa, thì ta đã nghe nhiều rồi. Mặc dù Dạ Tiểu Quân chúa rất đẹp, nhưng Bản hoàng tử luôn thương xót hoa, không đành lòng để Dạ Tiểu Quân chúa phải bôn ba ngàn dặm đến Đông Hải, ngàn vạn lần, Dạ Tiểu Quân chúa đừng nên sinh ra tâm tư gì với Bản hoàng tử.”

Dạ Khinh Noãn nhìn Nam Lăng Duệ chăm chú một lát, rồi lắc đầu, “Nhị hoàng tử hiểu lầm, lòng ta có Nam Lương đế, cũng không sinh tâm tư gì khác. Chi cảm thấy Nhị hoàng tử hơi giống Nam Lương đế thôi.”

Nam Lăng Duệ nhướng mày, “Ra là như vậy! Ta đã nói, từ sau khi ta tới Thiên Thánh gặp Dạ Tiểu Quân chúa, sao Dạ Tiểu Quân chúa lại cứ nhìn chằm chằm vào Bản hoàng tử vậy? Bản hoàng tử còn tưởng rằng Dạ Tiểu Quân chúa vừa nhìn thấy Bản hoàng tử thì đã yêu rồi, ra là vì Nam Lương đế.” Hắn vừa nói vừa cười một tiếng, “Nếu có cơ hội, Bản hoàng tử cũng muốn gặp vị Hoàng đế phong lưu cùng nổi danh với ta này.”

Dạ Khinh Noãn gật đầu, nhẹ giọng nói: “Thật ra, hắn ta không phong lưu, những chuyện tình phong lưu kia chỉ là lời đồn đãi mà thôi.”

“Vậy thì hắn ta không xứng để nổi danh cùng với Bản hoàng tử! Bản hoàng tử thiên vị phấn hồng (ý là thích mỹ nhân), không thích quốc sự chính sự. Nghĩ đến, chắc cũng không có đề tài chung để nói, nên không gặp cũng được.” Giọng nói của Nam Lăng Duệ liền thay đổi.

“Ta thấy Nhị hoàng tử cũng không thật sự giống người thiên vị phấn hồng.” Ánh mắt Dạ Khinh Noãn nhìn Nam Lăng Duệ chăm chú.

Nam Lăng Duệ cất giọng cười to, giống như nghe được chuyện gì rất buồn cười, thật lâu mới dừng lại, lại nói với Dạ Khinh Noãn: “Dạ Tiểu Quân chúa, ngươi nhìn nam nhân không chính xác rồi.”

Dạ Khinh Noãn cười một tiếng, không tranh cãi nữa, nhưng lại mời Nam Lăng Duệ, “Ngày mai là đầu tháng ba, bão tuyết đã tan, Bắc Sơn có đua ngựa, Nhị hoàng tử có muốn đi chơi không?”

Nam Lăng Duệ sờ cằm, “Thể chất Bản hoàng tử yếu ớt, lỡ như……”

“Cũng chỉ là các ca ca, tỷ tỷ trong kinh chơi đùa với nhau mà thôi. Nhị hoàng tử yên tâm, không kịch liệt đâu.” Dạ Khinh Noãn cười nói.

“Nếu nói như vậy, thì ngày mai sẽ có rất nhiều mỹ nhân đến xem sao?” Đôi mắt Nam Lăng Duệ sáng lên.

“Đúng vậy.” Dạ Khinh Noãn gật đầu.

“Được, ngày mai, ta đi.” Nam Lăng Duệ vui vẻ đồng ý.

“Vậy ngày mai, ta tới Vân Vương phủ đón Nhị hoàng tử cùng đi.” Dạ Khinh Noãn nói.

Nam Lăng Duệ gật đầu.

Nhưng lúc này, Ngọc Thanh Tinh lại nhíu mày mở miệng, “Tịch nhi, trước khi đến, Phụ Vương cháu đã kêu cô cô phải đặc biệt trông chừng cháu, không cho cháu ham chơi.”

“Cô cô, đi đua ngựa thôi mà. Cháu sẽ không làm cho Đông Hải và Phụ Vương mất mặt.” Nam Lăng Duệ lập tức bảo đảm.

Dạ Khinh Noãn cũng vội nói, “Thanh di, ngài cũng biết mà, chỉ là chơi đùa bình thường sau tết mỗi năm thôi, mọi người tụ tập chung một chỗ, cũng sẽ tụ tập vận may trong năm sau mà thôi. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu ngài không an tâm, thì để cho Vân tỷ tỷ cũng đi cùng luôn.”

Dung Cảnh cười nói: “Vân Thiển Nguyệt phải chuẩn bị đám cưới, ngày mai không đi được. Đã nhiều năm, Thanh di không về Thiên Thánh rồi, nếu không an tâm về Nhị hoàng tử, thì cùng đi với Nhị hoàng tử đi.”

Ngọc Thanh Tinh lắc đầu, “Ta già rồi, đi xem náo nhiệt làm gì.”

“Thanh di vẫn còn trẻ.” Dung Cảnh cười nói.

“Đúng đó, cô cô, người vẫn còn rất trẻ, đi cùng cháu đi! Tránh cho khi trở về, người lại tố cáo cháu trước mặt Phụ hoàng và Thái tử hoàng huynh.” Nam Lăng Duệ lập tức nói.

“Thanh di, đã nhiều năm, ngài không về Thiên Thánh rồi, cháu cũng vậy, nghe nói đua ngựa bây giờ khác với trước đây. Một năm chỉ có một lần, không đi thì rất đáng tiếc, ngài còn trẻ mà, nếu ngài và Nguyệt tỷ tỷ cùng đi, không chừng tất cả mọi người đều cảm thấy đây là một đôi hoa tỷ muội đấy!” Dạ Khinh Noãn mỉm cười nói.

Ngọc Thanh Tinh bật cười, “Miệng của tiểu nha đầu này thật ngọt, được rồi, cháu đừng khuyên, ngày mai ta cùng đi một lát rồi về. Hai đứa Tịch nhi và Tử La này là song sinh, trời sinh đều tinh quái, một đứa con gái mặc quần áo của nam nhân chạy khắp nơi quanh năm, đến bây giờ lại mất tích luôn. Một đứa thì trêu chọc con gái quanh năm, khiến cha nó mắng suốt. Đến bây giờ, Tử La còn chưa tìm được, Tịch nhi là ta mang đi, nó cũng không thể xảy ra chuyện gì, ta vẫn nên đi cùng thôi.”

Ngay lập tức, Dạ Khinh Noãn vui mừng, “Vậy ngày mai cháu tới đón Thanh di và Nhị hoàng tử.”

Ngọc Thanh Tinh gật đầu, Dạ Khinh Noãn thật vui vẻ đi ra khỏi Vân Vương phủ.

Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm không nói gì, chỉ nhìn Nam Lăng Duệ mấy lần, rồi đi ra cùng Dạ Khinh Noãn.

Sau khi ba người đi khỏi, Ngọc Thanh Tinh nói thấp giọng nói: “Tiểu nha đầu Dạ Khinh Noãn này thật nhạy cảm, đã hoài nghi Duệ nhi rồi.”

“Không hổ là Ám Phượng.” Dung Cảnh ấm giọng nói.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ tới, Dạ Khinh Noãn đúng là nhạy cảm, mặc dù nương của nàng dùng linh thuật biến đổi toàn thân Nam Lăng Duệ, nhưng vẫn để cho nàng ta cảm nhận được, điều này làm cho nàng thật sự không đoán ra tâm tư của tiểu nha đầu này. Nếu nàng ta không phải thật sự thích Nam Lăng Duệ, nhưng lại tương tư huynh ấy đến tận xương, thì chính là trời sinh nàng ta đã nhạy cảm, có thể nhận ra được những chuyện mà người bình thường không biết.

Vân lão Vương gia cau mày nhìn Nam Lăng Duệ, “Ngày mai, cháu phải cẩn thận một chút.”

Sau khi Dạ Khinh Noãn đi khỏi, Nam Lăng Duệ liền nằm lên ghế như con tôm lớn, hai chân bắt chéo, nói một cách không để ý: “Cẩn thận gì? Càng cẩn thận, thì nàng ta càng hoài nghi, như thế nào thì cứ như thế đó, cho dù nàng ta đoán ra cháu, thì sao chứ?” Dứt lời, hắn xem xét ấn tín của Nhị hoàng tử Đông Hải quốc mà Ngọc Thanh Tinh đưa cho hắn, rồi nói: “Cái này cũng không phải giả. Cho dù nàng ta đoán được, thì cũng không làm gì được cháu.”

“Mặc dù không làm gì được con, nhưng tóm lại thì vẫn rắc rối. Thiên Long và Ám Phượng của Dạ Hoàng thất cũng không phải để trưng bày.” Ngọc Thanh Tinh vừa dứt lời, thì nhìn Dung Cảnh, “Tiểu Cảnh, cháu có biện pháp gì để loại bỏ sự nghi ngờ của tiểu nha đầu kia không?”

“Thanh di an tâm, chuyện này không có gì khó. Cháu đã bàn bạc với Ngọc Thái Tử Đông Hải về chuyện này, giả cũng là thật, mà thật cũng là giả. Ngày mai, mọi người cứ đi Bắc Sơn đua ngựa đi, Tiểu Duệ ca ca cũng không cần cẩn thận che giấu, như thế nào thì cứ như thế đó.” Dung Cảnh nói.

Ngọc Thanh Tinh cũng cảm thấy có đạo lý, nên gật đầu.

Không còn chuyện gì nữa, nên Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt cũng rời khỏi Vân Vương phủ.

Ngồi vào trong xe ngựa, bỗng nhiên, Vân Thiển Nguyệt hỏi Dung Cảnh, “Có phải chàng đã sắp xếp hết rồi, đúng không? Cái gì gọi là giả cũng là thật, mà thật cũng là giả? Chàng thật sự đưa Ngọc Tử Tịch tới?”

Đôi môi của Dung Cảnh cong lên, cười một tiếng, ôm Vân Thiển Nguyệt vào lòng, “Cái gì cũng không giấu được nàng.”

Vốn Vân Thiển Nguyệt chỉ suy đoán, nên bây giờ nhận được câu trả lời chứng thật, thì liền kinh ngạc, “Đệ ấy tới, vậy ca ca phải làm sao bây giờ? Không thể có hai Nhị hoàng tử Đông Hải đi? Chàng sắp xếp như thế nào? Chẳng lẽ đệ ấy không bị phát hiện ư? Không phải Dạ Khinh Nhiễm đã nhổ hết mấy cọc ngầm được nương bố trí sao?”

“Từ khi ta biết Tiểu Duệ ca ca tới kinh, khi truyền tin cho Thanh di thì ta và Ngọc Thái tử đã bàn bạc sắp xếp một phen. Mặc dù Nhị hoàng tử Đông Hải Nhị hoàng tử đi sau Thanh di một bước, thì trong hai ngày này cũng nên đến.” Dung Cảnh nói: “Mặc dù cọc ngầm của Thanh di đã bị nhổ, nhưng còn có ta, đệ ấy đi theo cọc ngầm và đường bí mật của ta, đệ ấy tới sau, thay thế Tiểu Duệ ca ca ở lại Thiên Thánh, mà Tiểu Duệ ca ca lại đi theo đường bí mật của ta, đưa huynh ấy đến Đông Hải.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, thì nhìn Dung Cảnh một hồi lâu, rồi phun ra một câu, “Quả nhiên là cáo già. Chàng sắp xếp như vậy, cũng xem như là kế trong kế, kế ngoài kế, liên hoàn kế. Cục trong cục, cục ngoài cục, liên hoàn cục, đều dùng cho bọn họ hết.”

Dung Cảnh cười khẽ, ôm lấy thân thể mềm mại kiều diễm của Vân Thiển Nguyệt, sửa lại: “Ta không già.”

Vân Thiển Nguyệt nghĩ, bề ngoài của chàng không già, nhưng tâm lại vừa đen vừa già.

“Không có biện pháp, vì để cho đại hôn của chúng ta được thuận lợi, ta có thể cưới nàng vào Vinh Vương phủ làm một con chim trong Tử Trúc Lâm thuận lợi, thì chỉ có thể vắt hết đầu óc thôi.” Dung Cảnh nói: “Huống chi còn có Ngọc Thái tử giúp đỡ, chứ một mình ta một người thì không thể làm được. Có điều, có thể thuận lợi cưới được nàng dưới sự giúp đỡ của hắn ta, thì cũng không uổng công ta đã uống giấm của hắn ta nhiều năm như vậy.”

Vân Thiển Nguyệt buồn cười trừng mắt nhìn Dung Cảnh một cái, rồi cảnh cáo hắn: “Chàng tư thông với Thái tử Đông Hải. Cẩn thận coi chừng ngày nào đó bị lộ, chàng làm cho dân chúng phẫn nộ, thì bách tính sẽ không ái hộ (yêu mến, bảo hộ) chàng.”

“Không sao, nàng ái hộ ta thì đủ rồi.” Dung Cảnh ôn nhu nói.

Vân Thiển Nguyệt đánh hắn một cái, cảm thán thật sâu, người nam nhân Dung Cảnh này nói lời ngon tiếng ngọt, sao lại dễ như trở bàn tay vậy?

Xe ngựa trở lại Vinh Vương phủ.

Xe vừa dừng hẳn, Huyền Ca còn chưa mở miệng, thì Dung Cảnh đã liền ôm ngang Vân Thiển Nguyệt lên, chậm rãi xuống xe ngựa.

Vân Thiển Nguyệt nằm trong lòng Dung Cảnh nháy mắt, ngẩng đầu nhìn hắn, “Sau này, cánh tay của chàng sẽ thay thế chân ta sao?”

Dung Cảnh “Ừ” một tiếng.

Vân Thiển Nguyệt nằm trong lòng Dung Cảnh ngáp một cái, nhắm mắt lại, lẩm bẩm: “Chàng nói, ta nói với bọn họ rằng, ba tháng sau sẽ đại hôn, bọn họ có tin không?”

Dung Cảnh cúi đầu, cười nhìn Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu hỏi, “Nàng sợ bọn họ phá rối sao?”

“Cả đời ta chỉ đại hôn có một lần, nên tất nhiên sẽ không thể để cho bọn họ phá rối được.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, “Bọn họ nghĩ như thế nào thì cũng không ngờ được, chuyện hôn kỳ còn có thể nói dối đi! Nên sẽ tin!”

Dung Cảnh lắc đầu, “Chuyện xảy ra trên người của người khác thì bọn họ sẽ nghĩ theo cách bình thường, nhưng chỉ cần chuyện xảy ra trên người của nàng, thì cho tới bây giờ, đều không thể dùng suy nghĩ bình thường để phán đoán.”

“Nói như vậy, nghĩa là bọn họ không tin?” Vân Thiển Nguyệt cau mày.

“Dựa theo hiểu biết về nàng của Dạ Thiên Dật và Dạ Khinh Nhiễm, sự nhạy cảm của Dạ Khinh Noãn, chắc bọn họ sẽ không tin.” Dung Cảnh nói: “Bởi vì, vô luận là nàng, hay ta, hay Vân gia gia, cũng đều không chờ được đến ba tháng.”

Vân Thiển Nguyệt hơi nhụt chí, nói một cách sâu kín: “Kết hôn mà thôi, sao lại khó như vậy. Ông trời già đặc biệt cho rằng không ai thèm lấy ta sao? Không có đạo lý a!”

Dung Cảnh cười khẽ, dán mặt lên mặt Vân Thiển Nguyệt cọ cọ, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, ta muốn cưới nàng, mười năm trước đã muốn rồi, ta muốn phủ kín gấm hồng vạn dặm thiên hạ, đãi tiệc rượu cho cả thiên hạ, ngay từ mười năm trước, cũng đã muốn rồi, ta chuẩn bị mười năm. Sao có thể để cho bọn họ phá rối được?”

Vân Thiển Nguyệt mở mắt, đôi mắt đầy tia sáng nhìn Dung Cảnh, “Mười năm a, vậy không phải là nói cách khác nếu ngày mai đại hôn, thì cũng có thể? Nếu không, ngày mai đại hôn đi!”

Dung Cảnh cười khẽ, chỉ vào trán Vân Thiển Nguyệt một cái, chế nhạo: “Nàng thật nôn nóng.”

Khuôn mặt của Vân Thiển Nguyệt đỏ lên, căm phẫn: “Chỉ có thể trách lòng dạ của Dung công tử quá hiểm độc, dùng mười năm đan một cái lưới lớn bao lấy ta, hôm nay ta đã ở trong lồng giam, người đã là của chàng, linh hồn nhỏ bé cũng là của chàng, không bay ra khỏi lòng bàn tay của chàng, chỉ có thể mặc cho chàng an bài, trước mặt là một thanh đao, sau lưng cũng là một thanh đao, không nôn nóng sao được?”

Dung Cảnh buồn cười, nhìn nàng: “Rõ ràng là chuyện hạnh phúc, lại bị nàng nói thành chuyện đau khổ như vậy.”

Ngay lập tức, Vân Thiển Nguyệt cũng cười, “Vốn ta được tự do tự tại, bây giờ lại bị chàng quản chế, hoàn toàn chính là đáng thương chứ sao?”

Dung Cảnh cười lắc đầu, ôn nhu nói: “Ta bị nàng quản chế mới đúng! Vốn ở Vinh Vương phủ, ta lớn nhất, nhưng sau khi nàng vào ở, thì lại biến thành nàng lớn nhất, đến ta cũng phải nghe lời nàng.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, thì lập tức cười to nhìn hắn, vươn tay vuốt mặt hắn, “Dung công tử, sau này, trước thanh danh của chàng phải có thêm một từ nữa, biết là gì không?”

Dung Cảnh cười nhìn nàng, phối hợp hỏi, “Là gì?”

“Sợ vợ!” Vân Thiển Nguyệt phun ra hai chữ.

Dung Cảnh bật cười, gật đầu khẳng định, “Không có biện pháp, ta thật sự sợ vợ, thanh danh này chắc chắn sẽ phải đeo trên lưng.”

Vân Thiển Nguyệt đắc ý nhướng mày, nằm trong lòng Dung Cảnh hát lên. Là một bài vui vẻ: “Hôm nay là một ngày tươi đẹp”.

Dung Cảnh ôm Vân Thiển Nguyệt đi vào trong, nghe tiếng hát vui mừng của nàng, ánh mắt ấm áp ôn nhu.

Trở lại Tử Trúc Viện, Thanh Thường, Lăng Liên, Y Tuyết tiến lên đón, rối rít chúc mừng Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt. Lễ nạp hỷ thuận lợi như thế, tất nhiên trong lòng các nàng đều vui mừng.

Trở về phòng, Dung Cảnh trực tiếp ôm Vân Thiển Nguyệt đi vào phòng tắm.

Vân Thiển Nguyệt vừa ngáp vừa nói: “Dung công tử, chàng muốn hầu hạ xoa bóp cho ta sao?”

“Thiển Nguyệt tiểu thư có cầu, Dung Cảnh tất ứng. Không chỉ xoa bóp, nàng muốn ta làm gì, thì ta sẽ làm cái đó.” Dung Cảnh cười nói.

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy, thì ánh mắt sáng lên, lập tức nói: “Vậy ta muốn chàng……”

Câu nói của nàng còn chưa xong, thì trong nháy mắt đã bị Dung Cảnh hôn, gắn bó triền miên, một lát sau, đã hôn nàng đến thở hổn hển, cả người vô lực, giọng nói của Dung Cảnh khàn khàn: “Nàng muốn ta, dĩ nhiên, ta sẽ lập tức cho nàng. Hôm nay, chúng ta thử tắm uyên ương mà nàng nói lúc trước đi.”

Vân Thiển Nguyệt “A” một tiếng, muốn kháng nghị, nhưng chỉ có thể phát ra một âm duy nhất.

Dung Cảnh ôm nàng vào hồ nước nóng, quần áo của hai người áo đã bị hắn hóa thành mảnh nhỏ trong nháy mắt, hắn phủ lên thân thể mềm mại mượt mà như lụa của Vân Thiển Nguyệt, hôn lên da thịt trong suốt như tuyết của nàng, ánh mắt mị hoặc mà ôn nhu, đầy tràn tình dục nồng đậm, “Nàng nói, nếu ta không hiểu thì hỏi nàng, tắm uyên ương này ta không hiểu, hôm nay, nàng dạy ta đi……”

/497

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status