Phương Hạo Vân cảm thấy rằng, hạnh phúc lớn nhất của mình không phải là có nhiều người phụ nữ bên cạnh, mà chính là những người này đều có thể hiểu mình, đây là điều đáng quý nhất.
Phương Hạo Vân cho rằng, chỉ dựa vào điểm này thôi, cũng đủ làm cho hắn yêu thương những người này, quý trọng những người này cả đời rồi.
"Một cũng không thể thiếu!" Phương Hạo Vân âm thầm thề, nhất định phải làm cho bọn họ được hạnh phúc.
Bình thường thì buổi chiều hoặc là buổi tối Phương Hạo Vân mới đến thăm Đinh Tuyết Nhu. Nhưng hôm nay mới sáng sớm đã mò đến, làm cho Đinh Tuyết Nhu hơi bất ngờ. Nhưng bên trong bất ngờ lại tràn ngập vui vẻ.
Vương Hàn mấy ngày nay luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Đinh Tuyết Nhu, mỗi buổi tối cô ngủ rất trễ, cho nên ban ngày cũng dậy muộn lắm.
Lúc Phương Hạo Vân vào cửa, Vương Hà còn chưa kịp rửa mặt, trên người còn đang mặc váy ngủ, có điều cô không hề có ý gì tránh né cả.
Phương Hạo Vân xem xét Vương Hà vài lần theo bản năng, phát hiện ra bà chị này cũng không tồi, nhất là dáng người, hơn ba mươi rồi mà không hề biến dạng. Từ bắp đùi trắng mịn ở dưới kia mà nhín, thì da thịt trên người chắc cũng không tồi, xem ra bình thường cũng tốn không ít công sức dưỡng da rồi.
"Chưa thấy mỹ nữ mặc áo ngủ à?" Vương Hà liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, liền xoay người đi rửa mặt. Cô không hy vọng Phương Hạo Vân nhìn thấy bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ của mình.
"Tuyết Nhu, nằm đi, đừng ngồi dậy làm gì..." Phương Hạo Vân đi qua, đỡ lấy Đinh Tuyết Nhu đang muốn ngồi dậy, ôn nhu nói : "Từ từ nghỉ ngơi đi, một lát nữa anh phải di rồi... gần đây có vài chuyện cần anh rời khỏi Hoa Hải một thời gian, cho nên mấy ngày nữa anh không thể đến thăm em được. Nhưng anh cam đoan với em, dưới điều kiện tình huống cho phép, anh sẽ gọi điện liên hệ cho em..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, sự thất vọng trên mặt của Đinh Tuyết Nhu không cần nhìn cũng thấy được. Có điều, cô là một người con gái hiểu lý lẽ, cô rất rõ ràng, Hạo Vân bây giờ là một người làm chuyện lớn. Cô không thể quản lý hắn, cũng không thể ngăn cản hắn.
"Hạo Vân, anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc cho mình. Hơn nữa trong khoảng thời gian này chị Hà luôn ở bên cạnh em. Thật sự muốn thân thể nhanh khỏe lại, để kề vai chiến đấu với anh..." Đinh Tuyết Nhu nói.
Phương Hạo Vân cười thản nhiên : "Tuyết Nhu, em biết anh đang làm gì bây giờ không?"
"Biết một chút!"
Đinh Tuyết Nhu gật đầu, nói : "Chuyện của anh em đã nghe từ Trương Bưu và Đại Phi rồi... có điều, anh còn nhiều chuyện mà bọn họ chưa biết"
"Anh biết... khi nào thích hợp, anh sẽ giải thích với mọi người..." Phương Hạo Vân cười nói : "Yên tâm đi, mặc kệ là mấy năm qua anh gặp chuyện gì, thì anh vẫn là anh trước kia, anh không thay đổi nhiều..."
"Nhưng mà anh đã trở nên hoa tâm rồi" Đinh Tuyết Nhu cười nói :"Anh đừng hiểu lầm, em không cố ý chế nhạo anh đâu... không phải người ta nói vậy sao? Bản sắc đàn ông"
"Haha!"
Đối với đề tài mẫn cảm này, Phương Hạo Vân chỉ cười thôi, dường như không có ý trả lời.
"Hắc hắc!"
Nhìn thấy Phương Hạo Vân ngượng ngùng, Đinh Tuyết Nhu cười một tiếng, nói ; "Hạo Vân, người ta chỉ chọc anh mà thôi... có một số việc qua rồi cho nó qua luôn..."
Phương Hạo Vân cười thản nhiên, không nói nữa, chỉ nắm chặt tay của cô. Đinh Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, rồi nói : "Hạo Vân, cúi đầu đi..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hơi cúi đầu.
Đinh Tuyết Nhu nhướng người đến hôn cái chụt lên trán của Phương Hạo Vân, cười nói : "Anh đi đi... nhớ kỹ, lần sau trở về nhớ mang quà đến cho người ta, người ta vẫn chưa nhận được quà của anh đấy...."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền thấy xấu hổ. Đinh Tuyết Nhu không nói thì hắn cũng quên luôn, lúc trước khi đi đón, hắn cũng chưa từng tặng cô một món quà nào ngoại trừ nụ hôn lên trán c3a.
Đúng là có lỗi, đầy tội lỗi!
"Ừ, anh sẽ!" Phương Hạo Vân gật đầu, dặn dò vài câu, rời đứng dậy rời đi.
Ngoài cửa, hắn đụng phải Vương Hà đang rất âm trầm : "Hạo Vân, cậu lại đây, tôi có vài lời muốn nói với cậu..."
Phương Hạo Vân không chút do dự, đi theo Vương Hà, thản nhiên nói :"Nếu chị tính dạy dỗ em, thì em thấy không cần thiết đâu. Nên làm thế nào, trong lòng em rất rõ. Nhưng còn chị, em rất hy vọng khi em không có ở đây, chị có thể chăm sóc tốt cho Tuyết Nhu"
Vương Hà buồn bực, những lời muốn nói đều đã bị Phương Hạo Vân giành nói rồi, cô còn có thể nói cái gì.
"Hừ!"
Vương Hà tức giận nói : "Hạo Vân, cậu không biết mấy ngày nay thời gian cậu đến thăm Tuyết Nhu càng ngày càng ít sao? Mỗi lần cậu đến, Tuyết Nhu đều vui mừng như một đứa nhỏ, mà mỗi lần cậu đi, Tuyết Nhu lại đau lòng cả buổi..."
Vương Hà nói như vậy, nghe ra cũng có chút đạo lý.
Nhưng đối với Phương Hạo Vân mà nói, cái đạo lý này dường như không tính là gì. Phương Hạo Vân không có khả năng vì một cô gái mà từ bỏ sự nghiệp được.
"Chị Hà, nể mặt của Tuyết Nhu, em không trách chị vô lễ. Nhưng em cần phải nói cho chị biết, đây là chuyện của em và Tuyết Nhu, không liên quan đến chị. Hơn nữa, em còn có chuyện cần phải làm, em không có khả năng ở nhà chăm sóc cho một người phụ nũ được, cho dù người đó là người em yêu!" Phương Hạo Vân nói : "Là người phụ nữ của em,phải tự có giác ngộ như vậy!"
Vương Hà khẽ gắt một tiếng : "Nghe cách nói chuyện của cậu, Tuyết Nhu mà ở với cậu, thì sẽ được hạnh phúc sao?"
"Hạnh phúc hay không hạnh phúc, trong lòng Tuyết Nhu đương nhiên là biết, chị không cần quan tâm..." Nói đến đây, Phương Hạo Vân liền trêu : "Có lẽ chị chưa từng yêu.. những người phụ nữ chưa từng yêu, sẽ không hiểu được tình cảm nam nữ thế nào đâu..."
"Ai cần cậu lo" Vương Hà tức giận nói.
"Em chúc chị ống chề, không gả cho ai được... đồ đàn bà dã man..." Cười lạnh một tiếng, để lại một câu chúc độc ác xong, Phương Hạo Vân liền rời đi.
Nhìn Phương Hạo Vân rời đi, trong lòng Vương Hà cảm thấy oan ức không nói nên lời, vốn Phương Hạo Vân là đại ân nhân của cô, nhưng mỗi lần gặp mặt, cũng không biết là vì cái gì, cô luôn luôn cãi nhau với Phương Hạo Vân.
Mỗi lần, sau khi cãi nhau xong, trong lòng cô lại khó chịu không thôi, thậm chí là còn tự trách mình.
............................................
Đi đến chổ dì Bạch, vừa đến giờ cơm trưa luôn, thấy một bàn đầy đồ ăn, Phương Hạo Vân cũng không khách khí, ngồi ịch xuống ăn như cọp bị bỏ đói vậy.
Dì Bạch hứng thú nhìn Phương Hạo Vân ăn, nói : "Tay nghề của dì không tồi chứ?"
"Đương nhiên rồi!" Phương Hạo Vân vừa ăn vừa nói : "Dì Bạch, con hận rằng mỗi ngày không được đến chổ dì để ăn cơm. Đúng rồi, dì Bạch, xem ra dì hẳn là cũng biết được con sẽ tìm đến dì. Nếu không dì cũng không thể chuẩn bị một bàn cơm lớn như vậy..."
"Ừ!" Lúc này dì Bạch cũng đã cầm đũa lên, tùy ý gấp vài món.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Chuyện Hà Thanh nói cho con, dì cũng biết, Long Hi Phượng quả thật không đơn giản. Hơn nữa, bà ta còn bị biến thái, phiền toái lại tìm đến con rồi... Hạo Vân, dì hy vọng trước Trung Thu, con có thể hoàn toàn giải quyết phiền toái của Nam Cung thế gia. Đến lúc đó con sẽ toàn tâm toàn ý đối phó với gia tộc Morgan. Bên châu Âu cũng đã truyền tin đến, gia tộc Morgan bên ngoài tuy rằng đang nội chiến, nhưng mà thực tế thì hội đồng trưởng lã đang thanh trừ những khối u ngăn cản, dì nghĩ bọn họ đã chú ý đến sự uy hiếp của chúng ta..."
Nói đến đây, dì Bạch cười nói : "Như vậy cũng tốt, hai nhà chúng ta cũng cần phải phân cao thấp một lần..."
"Dì, ý của con là, lần này sẽ mang người của công ty bảo an đi rèn luyện một chuyến, con hy vọng dì giúp con đưa người quan" Phương Hạo Vân đưa tay lên quẹt cái mỏ đầy mỡ của mình, thản nhiên nói.
"Không thành vấn đề!"
Dì Bạch cũng đã ăn xong một chén cơm nhỏ, cười nói : "Dì đã giúp con thu xếp tốt rồi, lúc nào cũng có thể đi được cả. Có điều, lần này đến nước Z, con không được chủ quan, theo dì biết, trong tay Long Thần và Long Chiến đã có những vũ khí hạng nặng rồi..."
"Ừ, con biết...dì còn chuyện gì cần dặn dò không?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Trong bụng Mỹ Kỳ là con trai.." Dì Bạch đột nhiên nói.
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lập tức cười nói : "Mới hơn hai tháng mà dì đã có thể nhìn ra rồi, dì Bạch, con thật sự là càng ngày càng bội phục dì..."
"Hạo Vân, dì muốn thương lượng với con một chuyện... chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra, dì hy vọng dì có thể làm mẹ nuôi của nó, dì sẽ giúp Mỹ Kỳ nuôi nấng nó" Dì Bạch nói.
Phương Hạo Vân hơi kinh ngạc : "Dì, ý của dì là, dì muốn bồi dưỡng cho con của con..."
"Là ý đó..." Dì Bạch nói : "Hạo Vân, con trai của con, cũng chính là thiếu gia của bộ tộc thủ hộ... nó vừa sinh ra đã khác với những người khác, dì hy vọng có thể dạy dỗ nó thành thiên tài, một thiên tài thật sự..."
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Dì, chuyện này con chưa thể trả lời ngay cho dì được... đứa nhỏ là của con và chị Mỹ Kỳ, con cần phải được chị ấy đồng ý"
"Ừ, hẳn là nên thương lượng với Mỹ Kỳ" Dì Bạch mỉm cười, trầm giọng nói : "Hạo Vân, nhìn phản ứng của con kìa, dường như là không thích phải không. Nói thật với dì đi, có phải con muốn để cho con của con làm người bình thường không? Dì nói cho con biết, đó là điều không có khả năng. Con là người bị động, những lời này từ lúc chúng ta gặp mặt dì đã nói với con rồi... Con muốn theo đuổi một cuộc sống bình thường, nhưng mà sự thật đã chứng minh, con sai rồi. Cho nên, bây giờ con đi trên con đường của một cường giả. Còn con trai của con, con cũng hy vọng nó có thể có được một cuộc sống bình yên... nhưng con có nghĩ đến không, khi nó được chọn làm con của con, cuộc sống của nó nhất định là không tầm thường rồi... Vô dụng thôi, con của con nhất định cũng phải sống một cuộc sống oanh oanh liệt liệt rồi..."
Phương Hạo Vân gật đầu : "Có lẽ dì nói đúng... như vậy đi, để con thương lượng với chị Mỹ Kỳ xong, rồi con sẽ báo cho dì biết..."
"Ừ!"
Dì Bạch gật đầu : "Mỹ Kỳ là một cô gái thông minh, dì nghĩ cô ta nhất định sẽ không từ chối. Chuyện này chờ khi con giải quyết xong chuyện nước Z chúng ta sẽ bàn lại sau"
Dừng lại một chút, dì Bạch nói tiếp : "Hạo Vân, chuyện Tần gia con tính thế nào? Bọn họ đang muốn bán tài sản để rời khỏi Hoa Hải..."
"Chuyện này con đã nghe Kim Phi báo rồi, ý kiến của con là đánh rắn giập đầu... lúc trước lão khốn nạn Tần Như Phong thuê Thiên Đạo giết con, thiếu chút nữa đã làm thân phận của con bại lộ. Hơn nữa, Tần gia cũng có thù oán với con, mặc dù bọn họ rút khỏi Hoa Hải, nhưng cũng không từ bỏ việc trả thù con. Chờ đợi bọn họ trả thù, không bằng để con chủ động, giải quyết phiền toái này sớm đi..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Dì, hay là như vậy đi, dì giúp con giải quyết một chút, con không thể thoát thân đi được..."
"Dì cũng đang có ý này... có điều..." Dì Bạch nói : "Có điều con không thể diệt Tần gia được... tầm thời chúng ta không nên phát sinh xung đột trực tiếp với gia tộc Morgan. Đương nhiên, mất đi tài sản ở Hoa Hải, đối với tình trạng của Tần gia bây giờ, chính là một đả kích rất lớn"
"Hạo Vân, chuyện này quyết định vậy đi, con đi trước đi, người của con dì sẽ bí mật đưa đến, nhớ kỹ, không được khinh địch" Dì Bạch suy nghĩ một chút rồi nói : "Đúng rồi, dì đoán rằng mụ đàn bà Long Hi Phượng kia có thể sẽ đến nước Z, hai người sẽ gặp mặt nhau. Về Long Hi Phượng, và tình huống của Nam Cung thế gia, dì cũng chưa nắm giữ nhiều, con cần phải cẩn thận ứng phó..."
Phương Hạo Vân cảm ơn xong, liền đi về.
Nhìn Phương Hạo Vân rời đi, khóe miệng của dì Bạch lộ ra một nụ cười ngọt ngào, tự thì thầm : "Có lẽ chúng ta cũng có thể sinh một đứa ..."
Phương Hạo Vân cho rằng, chỉ dựa vào điểm này thôi, cũng đủ làm cho hắn yêu thương những người này, quý trọng những người này cả đời rồi.
"Một cũng không thể thiếu!" Phương Hạo Vân âm thầm thề, nhất định phải làm cho bọn họ được hạnh phúc.
Bình thường thì buổi chiều hoặc là buổi tối Phương Hạo Vân mới đến thăm Đinh Tuyết Nhu. Nhưng hôm nay mới sáng sớm đã mò đến, làm cho Đinh Tuyết Nhu hơi bất ngờ. Nhưng bên trong bất ngờ lại tràn ngập vui vẻ.
Vương Hàn mấy ngày nay luôn ở bên cạnh chăm sóc cho Đinh Tuyết Nhu, mỗi buổi tối cô ngủ rất trễ, cho nên ban ngày cũng dậy muộn lắm.
Lúc Phương Hạo Vân vào cửa, Vương Hà còn chưa kịp rửa mặt, trên người còn đang mặc váy ngủ, có điều cô không hề có ý gì tránh né cả.
Phương Hạo Vân xem xét Vương Hà vài lần theo bản năng, phát hiện ra bà chị này cũng không tồi, nhất là dáng người, hơn ba mươi rồi mà không hề biến dạng. Từ bắp đùi trắng mịn ở dưới kia mà nhín, thì da thịt trên người chắc cũng không tồi, xem ra bình thường cũng tốn không ít công sức dưỡng da rồi.
"Chưa thấy mỹ nữ mặc áo ngủ à?" Vương Hà liếc nhìn Phương Hạo Vân một cái, liền xoay người đi rửa mặt. Cô không hy vọng Phương Hạo Vân nhìn thấy bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ của mình.
"Tuyết Nhu, nằm đi, đừng ngồi dậy làm gì..." Phương Hạo Vân đi qua, đỡ lấy Đinh Tuyết Nhu đang muốn ngồi dậy, ôn nhu nói : "Từ từ nghỉ ngơi đi, một lát nữa anh phải di rồi... gần đây có vài chuyện cần anh rời khỏi Hoa Hải một thời gian, cho nên mấy ngày nữa anh không thể đến thăm em được. Nhưng anh cam đoan với em, dưới điều kiện tình huống cho phép, anh sẽ gọi điện liên hệ cho em..."
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, sự thất vọng trên mặt của Đinh Tuyết Nhu không cần nhìn cũng thấy được. Có điều, cô là một người con gái hiểu lý lẽ, cô rất rõ ràng, Hạo Vân bây giờ là một người làm chuyện lớn. Cô không thể quản lý hắn, cũng không thể ngăn cản hắn.
"Hạo Vân, anh yên tâm, em sẽ tự chăm sóc cho mình. Hơn nữa trong khoảng thời gian này chị Hà luôn ở bên cạnh em. Thật sự muốn thân thể nhanh khỏe lại, để kề vai chiến đấu với anh..." Đinh Tuyết Nhu nói.
Phương Hạo Vân cười thản nhiên : "Tuyết Nhu, em biết anh đang làm gì bây giờ không?"
"Biết một chút!"
Đinh Tuyết Nhu gật đầu, nói : "Chuyện của anh em đã nghe từ Trương Bưu và Đại Phi rồi... có điều, anh còn nhiều chuyện mà bọn họ chưa biết"
"Anh biết... khi nào thích hợp, anh sẽ giải thích với mọi người..." Phương Hạo Vân cười nói : "Yên tâm đi, mặc kệ là mấy năm qua anh gặp chuyện gì, thì anh vẫn là anh trước kia, anh không thay đổi nhiều..."
"Nhưng mà anh đã trở nên hoa tâm rồi" Đinh Tuyết Nhu cười nói :"Anh đừng hiểu lầm, em không cố ý chế nhạo anh đâu... không phải người ta nói vậy sao? Bản sắc đàn ông"
"Haha!"
Đối với đề tài mẫn cảm này, Phương Hạo Vân chỉ cười thôi, dường như không có ý trả lời.
"Hắc hắc!"
Nhìn thấy Phương Hạo Vân ngượng ngùng, Đinh Tuyết Nhu cười một tiếng, nói ; "Hạo Vân, người ta chỉ chọc anh mà thôi... có một số việc qua rồi cho nó qua luôn..."
Phương Hạo Vân cười thản nhiên, không nói nữa, chỉ nắm chặt tay của cô. Đinh Tuyết Nhu ngẩng đầu lên, nhìn hắn một cái, rồi nói : "Hạo Vân, cúi đầu đi..."
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, hơi cúi đầu.
Đinh Tuyết Nhu nhướng người đến hôn cái chụt lên trán của Phương Hạo Vân, cười nói : "Anh đi đi... nhớ kỹ, lần sau trở về nhớ mang quà đến cho người ta, người ta vẫn chưa nhận được quà của anh đấy...."
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân liền thấy xấu hổ. Đinh Tuyết Nhu không nói thì hắn cũng quên luôn, lúc trước khi đi đón, hắn cũng chưa từng tặng cô một món quà nào ngoại trừ nụ hôn lên trán c3a.
Đúng là có lỗi, đầy tội lỗi!
"Ừ, anh sẽ!" Phương Hạo Vân gật đầu, dặn dò vài câu, rời đứng dậy rời đi.
Ngoài cửa, hắn đụng phải Vương Hà đang rất âm trầm : "Hạo Vân, cậu lại đây, tôi có vài lời muốn nói với cậu..."
Phương Hạo Vân không chút do dự, đi theo Vương Hà, thản nhiên nói :"Nếu chị tính dạy dỗ em, thì em thấy không cần thiết đâu. Nên làm thế nào, trong lòng em rất rõ. Nhưng còn chị, em rất hy vọng khi em không có ở đây, chị có thể chăm sóc tốt cho Tuyết Nhu"
Vương Hà buồn bực, những lời muốn nói đều đã bị Phương Hạo Vân giành nói rồi, cô còn có thể nói cái gì.
"Hừ!"
Vương Hà tức giận nói : "Hạo Vân, cậu không biết mấy ngày nay thời gian cậu đến thăm Tuyết Nhu càng ngày càng ít sao? Mỗi lần cậu đến, Tuyết Nhu đều vui mừng như một đứa nhỏ, mà mỗi lần cậu đi, Tuyết Nhu lại đau lòng cả buổi..."
Vương Hà nói như vậy, nghe ra cũng có chút đạo lý.
Nhưng đối với Phương Hạo Vân mà nói, cái đạo lý này dường như không tính là gì. Phương Hạo Vân không có khả năng vì một cô gái mà từ bỏ sự nghiệp được.
"Chị Hà, nể mặt của Tuyết Nhu, em không trách chị vô lễ. Nhưng em cần phải nói cho chị biết, đây là chuyện của em và Tuyết Nhu, không liên quan đến chị. Hơn nữa, em còn có chuyện cần phải làm, em không có khả năng ở nhà chăm sóc cho một người phụ nũ được, cho dù người đó là người em yêu!" Phương Hạo Vân nói : "Là người phụ nữ của em,phải tự có giác ngộ như vậy!"
Vương Hà khẽ gắt một tiếng : "Nghe cách nói chuyện của cậu, Tuyết Nhu mà ở với cậu, thì sẽ được hạnh phúc sao?"
"Hạnh phúc hay không hạnh phúc, trong lòng Tuyết Nhu đương nhiên là biết, chị không cần quan tâm..." Nói đến đây, Phương Hạo Vân liền trêu : "Có lẽ chị chưa từng yêu.. những người phụ nữ chưa từng yêu, sẽ không hiểu được tình cảm nam nữ thế nào đâu..."
"Ai cần cậu lo" Vương Hà tức giận nói.
"Em chúc chị ống chề, không gả cho ai được... đồ đàn bà dã man..." Cười lạnh một tiếng, để lại một câu chúc độc ác xong, Phương Hạo Vân liền rời đi.
Nhìn Phương Hạo Vân rời đi, trong lòng Vương Hà cảm thấy oan ức không nói nên lời, vốn Phương Hạo Vân là đại ân nhân của cô, nhưng mỗi lần gặp mặt, cũng không biết là vì cái gì, cô luôn luôn cãi nhau với Phương Hạo Vân.
Mỗi lần, sau khi cãi nhau xong, trong lòng cô lại khó chịu không thôi, thậm chí là còn tự trách mình.
............................................
Đi đến chổ dì Bạch, vừa đến giờ cơm trưa luôn, thấy một bàn đầy đồ ăn, Phương Hạo Vân cũng không khách khí, ngồi ịch xuống ăn như cọp bị bỏ đói vậy.
Dì Bạch hứng thú nhìn Phương Hạo Vân ăn, nói : "Tay nghề của dì không tồi chứ?"
"Đương nhiên rồi!" Phương Hạo Vân vừa ăn vừa nói : "Dì Bạch, con hận rằng mỗi ngày không được đến chổ dì để ăn cơm. Đúng rồi, dì Bạch, xem ra dì hẳn là cũng biết được con sẽ tìm đến dì. Nếu không dì cũng không thể chuẩn bị một bàn cơm lớn như vậy..."
"Ừ!" Lúc này dì Bạch cũng đã cầm đũa lên, tùy ý gấp vài món.
Cô ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, nói : "Chuyện Hà Thanh nói cho con, dì cũng biết, Long Hi Phượng quả thật không đơn giản. Hơn nữa, bà ta còn bị biến thái, phiền toái lại tìm đến con rồi... Hạo Vân, dì hy vọng trước Trung Thu, con có thể hoàn toàn giải quyết phiền toái của Nam Cung thế gia. Đến lúc đó con sẽ toàn tâm toàn ý đối phó với gia tộc Morgan. Bên châu Âu cũng đã truyền tin đến, gia tộc Morgan bên ngoài tuy rằng đang nội chiến, nhưng mà thực tế thì hội đồng trưởng lã đang thanh trừ những khối u ngăn cản, dì nghĩ bọn họ đã chú ý đến sự uy hiếp của chúng ta..."
Nói đến đây, dì Bạch cười nói : "Như vậy cũng tốt, hai nhà chúng ta cũng cần phải phân cao thấp một lần..."
"Dì, ý của con là, lần này sẽ mang người của công ty bảo an đi rèn luyện một chuyến, con hy vọng dì giúp con đưa người quan" Phương Hạo Vân đưa tay lên quẹt cái mỏ đầy mỡ của mình, thản nhiên nói.
"Không thành vấn đề!"
Dì Bạch cũng đã ăn xong một chén cơm nhỏ, cười nói : "Dì đã giúp con thu xếp tốt rồi, lúc nào cũng có thể đi được cả. Có điều, lần này đến nước Z, con không được chủ quan, theo dì biết, trong tay Long Thần và Long Chiến đã có những vũ khí hạng nặng rồi..."
"Ừ, con biết...dì còn chuyện gì cần dặn dò không?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Trong bụng Mỹ Kỳ là con trai.." Dì Bạch đột nhiên nói.
Phương Hạo Vân hơi sửng sốt, lập tức cười nói : "Mới hơn hai tháng mà dì đã có thể nhìn ra rồi, dì Bạch, con thật sự là càng ngày càng bội phục dì..."
"Hạo Vân, dì muốn thương lượng với con một chuyện... chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra, dì hy vọng dì có thể làm mẹ nuôi của nó, dì sẽ giúp Mỹ Kỳ nuôi nấng nó" Dì Bạch nói.
Phương Hạo Vân hơi kinh ngạc : "Dì, ý của dì là, dì muốn bồi dưỡng cho con của con..."
"Là ý đó..." Dì Bạch nói : "Hạo Vân, con trai của con, cũng chính là thiếu gia của bộ tộc thủ hộ... nó vừa sinh ra đã khác với những người khác, dì hy vọng có thể dạy dỗ nó thành thiên tài, một thiên tài thật sự..."
Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Dì, chuyện này con chưa thể trả lời ngay cho dì được... đứa nhỏ là của con và chị Mỹ Kỳ, con cần phải được chị ấy đồng ý"
"Ừ, hẳn là nên thương lượng với Mỹ Kỳ" Dì Bạch mỉm cười, trầm giọng nói : "Hạo Vân, nhìn phản ứng của con kìa, dường như là không thích phải không. Nói thật với dì đi, có phải con muốn để cho con của con làm người bình thường không? Dì nói cho con biết, đó là điều không có khả năng. Con là người bị động, những lời này từ lúc chúng ta gặp mặt dì đã nói với con rồi... Con muốn theo đuổi một cuộc sống bình thường, nhưng mà sự thật đã chứng minh, con sai rồi. Cho nên, bây giờ con đi trên con đường của một cường giả. Còn con trai của con, con cũng hy vọng nó có thể có được một cuộc sống bình yên... nhưng con có nghĩ đến không, khi nó được chọn làm con của con, cuộc sống của nó nhất định là không tầm thường rồi... Vô dụng thôi, con của con nhất định cũng phải sống một cuộc sống oanh oanh liệt liệt rồi..."
Phương Hạo Vân gật đầu : "Có lẽ dì nói đúng... như vậy đi, để con thương lượng với chị Mỹ Kỳ xong, rồi con sẽ báo cho dì biết..."
"Ừ!"
Dì Bạch gật đầu : "Mỹ Kỳ là một cô gái thông minh, dì nghĩ cô ta nhất định sẽ không từ chối. Chuyện này chờ khi con giải quyết xong chuyện nước Z chúng ta sẽ bàn lại sau"
Dừng lại một chút, dì Bạch nói tiếp : "Hạo Vân, chuyện Tần gia con tính thế nào? Bọn họ đang muốn bán tài sản để rời khỏi Hoa Hải..."
"Chuyện này con đã nghe Kim Phi báo rồi, ý kiến của con là đánh rắn giập đầu... lúc trước lão khốn nạn Tần Như Phong thuê Thiên Đạo giết con, thiếu chút nữa đã làm thân phận của con bại lộ. Hơn nữa, Tần gia cũng có thù oán với con, mặc dù bọn họ rút khỏi Hoa Hải, nhưng cũng không từ bỏ việc trả thù con. Chờ đợi bọn họ trả thù, không bằng để con chủ động, giải quyết phiền toái này sớm đi..." Phương Hạo Vân suy nghĩ một chút rồi nói : "Dì, hay là như vậy đi, dì giúp con giải quyết một chút, con không thể thoát thân đi được..."
"Dì cũng đang có ý này... có điều..." Dì Bạch nói : "Có điều con không thể diệt Tần gia được... tầm thời chúng ta không nên phát sinh xung đột trực tiếp với gia tộc Morgan. Đương nhiên, mất đi tài sản ở Hoa Hải, đối với tình trạng của Tần gia bây giờ, chính là một đả kích rất lớn"
"Hạo Vân, chuyện này quyết định vậy đi, con đi trước đi, người của con dì sẽ bí mật đưa đến, nhớ kỹ, không được khinh địch" Dì Bạch suy nghĩ một chút rồi nói : "Đúng rồi, dì đoán rằng mụ đàn bà Long Hi Phượng kia có thể sẽ đến nước Z, hai người sẽ gặp mặt nhau. Về Long Hi Phượng, và tình huống của Nam Cung thế gia, dì cũng chưa nắm giữ nhiều, con cần phải cẩn thận ứng phó..."
Phương Hạo Vân cảm ơn xong, liền đi về.
Nhìn Phương Hạo Vân rời đi, khóe miệng của dì Bạch lộ ra một nụ cười ngọt ngào, tự thì thầm : "Có lẽ chúng ta cũng có thể sinh một đứa ..."
/731
|