"Như vậy đi... khi nào em không ở Hoa Hải, để cho Hà Thanh lo cho chị..." Phương Hạo Vân nhìn nhìn Hà Thanh, nói : "Mặc kệ là nói thế nào thì hai người cũng từng kề vai chiến đâu, em hy vọng có thể nhân cơ hội này để hai người tìm hiểu về nhau, trở thành bạn thân...
Hà Thanh vốn định từ chối rồi.
Nhưng chợt nghĩ lại, trong lời nói của Phương Hạo Vân dường như có vấn đề, nhất là câu nói cuối cùng, tìm hiểu về nhau? Dường như đang ám chỉ cái gì đó?
Hay là hắn muốn mình điều tra Long Hi Phượng?
Nghĩ đến đây, Hà Thanh ngoan ngoãn gật đầu; "Phương thiếu gia, tôi sẽ nghe lời cậu, cậu cứ yên tâm, có tôi ở đây, cam đoan sẽ không làm chậm trễ phu nhân đâu..."
Long Hi Phượng không phản đối, cũng không tỏ vẻ nhiệt tình, chỉ cười thản nhiên : "Cũng tốt, hơn nữa ở Hoa Hải tôi cũng không quen nhiều..."
......................................
Nhận được điện thoại của bà mẹ tiện nghi Trác Nhã, nói là cảm xúc của Phương Tuyết Di gần đây không được tốt, kêu Phương Hạo Vân có thời gian đi nói chuyện, khai đạo cho Phương Tuyết Di một hcu1t.
Phương Hạo Vân liền đáp ứng qua điện thoại.
Đồng thời Trác Nhã cũng nhắc nhở, nói hắn nên rõ ràng.
Bận việc cả ngày, cuối cùng hắn đã thu xếp chuyện của tập đoàn được thỏa đáng, lần này sau khi thu xếp xong, ít nhất là hắn có thể rãnh rổi cho ngày mai.
Nhìn nhìn đồng hồ, đã đến giờ ra về rồi, Phương Hạo Vân vội vàng lát xe đến dưới lầu của tập đoàn Thịnh Hâm, hắn muốn đưa Phương Tuyết Di đến quán cà phê tâm sự.
Trong ba người nhà họ Phượng, Phương Hạo Vân lo lắng nhất cho bà chị Phương Tuyết Di. Tuy rằng ngày còn lại của Phương Tử Lân không được bao nhiêu, và kết cục cũng đã định, ngay cả thần tiên cũng không làm được gì, huống hồ, trên đời này căn bản không có thần tiên.
Trác Nhã thì càng không cần lo lắng, Phương Hạo Vân phát hiện ra bà là một người phụ nữ vô cùng có lý trí và khôn khéo, bà ta hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc cho mình.
Riêng chỉ có nữ cường nhân Phương Tuyết Di lại làm cho người ta lo lắng nhất. Huống hồ, đối tượng cô ta thầm yêu lại là mình, cho nên Phương Hạo Vân càng không thể không coi trọng.
Vì để làm cho tâm tình của Phương Tuyết Di tốt một chút, cho nên Phương Hạo Vân đã cố ý mua một bó hoa cẩm chướng trên đường đến.
Buổi chiều sáu giờ, Phương Hạo Vân dừng xe lại, tay cầm bó oa, thấy Phương Tuyết Di đi ra ngoài, liền vội vàng mỉm cười, bước lại hướng của cô.
Hành động của hắn lập tức hấp dẫn không ít người, những người không biết Phương Hạo Vân còn tưởng rằng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nghĩ hắn cũng là một trong những người theo đuổi Phương tổng.
Không thể không phủ nhận, Phương Hạo Vân có một khuôn mặt khá đẹp trai, nhưng mà mọi người không nghĩ rằng hắn sẽ thành công. Bởi vì bọn họ cảm nhận rằng, với một cô gái như Phương Tuyết Di, thì càng chú trọng vào bên trong của đàn ông, chứ không phải là khuôn mặt.
Trên thực tế, mấy ngày nay bọn họ đã thấy nhiều người đàn ông thanh niên đẹp trai lịch lãm đến tặng hoa cho Phương tổng, chỉ là kết quả đều rất thê thảm, không ai thành công cả.
Tất cả mọi người đi chậm lại, bọn họ muốn nhìn xem Phương Hạo Vân sẽ xấu mặt thế nào.
Có một nữ nhân viên của công ty, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cùng với bó hoa tươi trong tay của Phương Hạo Vân, âm thầm nghĩ, nếu người này đến tìm mình thì tốt biết mấy...
Dưới ánh mắt của mọi người, Phương Hạo Vân đi đến trước mặt Phương Tuyết Di, chậm rãi cầm bó hoa lên, tao nhã khom người xuống, đưa bó hoa đến trước mặt Phương Tuyết Di, thản nhiên nói : "Tiểu thư xinh đẹp, xin nhận lấy bó hoa này của tôi..."
"Hừ... một bó cẩm chướng mà muốn kua gái... phân loại ba mà tưởng sô cô la loại một à..." Một người đàn ông đi giày da mặc đồ tay hừ khinh thường một tiếng.
Hiển nhiên đây cũng là một thành viên trong quân đoàn theo đuổi Phương Tuyết Di, chẳng qua hôm nay hắn đến muộn, bị Phương Hạo Vân giành trước rồi.
Người chung quanh đều rất tin tưởng vào câu nói của cái thằng kia cả, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy Phương Tuyết Di từng chối những bó hoa đẹp hơn hoa cẩm chướng này gấp trăm lần rồi.
Chỉ là, thật bất ngờ!
Kỳ tích đã xảy ra, đối mặt với bó hoa của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di cầm lấy hai tay, hơn nữa, trên khóe miệng còn lộ ra một nụ cười hạnh phúc, làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt, dường như không tin được cảnh tượng trước mắt.
"Cảm ơn em, Hạo Vân... Sao hôm nay lại có thời gian đến thăm chị vậy?" Trong lòng Phương Tuyết Di thầm nghĩ, nếu là hoa hồng thì tốt biết mấy.
Phương Hạo Vân cười thản nhiên, nói : "Đi thôi, lên xe của em đi, em mời chị đi uống cà phê... Qua mấy ngày nữa, em có thể sẽ rời khỏi Hoa Hải, cho nên baoo1 với chị một tiếng..."
"Em càng ngày càng bận..." Ánh mắt của Phương Tuyết Di đã hơi ướt, bây giờ Hạo Vân của cô càng ngày càng bận, muốn gặp mặt cũng thấy khó khăn.
"Có lẽ sau Trung Thu, em sẽ không còn bận như vậy nữa..." Bây giờ Phương Hạo Vân bận như vậy, hoàn toàn là vì Trung Thu. Sau Trung Thu, nếu mọi chuyện thuận lợi, hắn cũng sẽ không còn bận nữa.
"Đi thôi..." Phương Tuyết Di ổn định lại cảm xúc, kéo tay của Phương Hạo Vân, đi ra ngoài chiếc Lamborghini đầy phong cách kia dưới cái nhìn kkinh ngạc của mọi người.
Khi hai người lái xe rời đi, Hoàng Kỳ Anh đi ra từ trong một góc tối.
"Haizzz... Xem ra Phương Tuyết Di thật sự đã yêu em trai của mình rồi..." Mấy ngày nay, Hoàng Kỳ Anh luôn cân nhắc chuyện của hắn và Phương Tuyết Di, bây giờ phát hiện ra một số vấn đề, theo điều tra của hắn, chín phần là Phương Tuyết Di đã có tình cảm với người em cùng cha khác mẹ này rồi.
Phương Hạo Vân quả thật là người đàn ông đáng để các cô yêu.
Bại dưới tay Phương Hạo Vân, Hoàng Kỳ Anh không thấy gì gọi là mất mặt cả.
Nhưng mà theo đuổi Phương Tuyết Di, đối với hắn mà nói, chính là một nhiệm vụ, là một nhiệm vụ phải hoàn thành, không được thất bại.
Đương nhiên, bây giờ hắn vẫn chưa có ý định từ bỏ.
Tuy rằng Phương Tuyết Di thích Phương Hạo Vân, nhưng mà dù sao bọn họ vẫn là chị em, hắn không tin Phương Tuyết Di đám làm ra chuyện bại hoại như vậy.
Phương Hạo Vân mang bà chị đến quán cafe của khách sạn Shangri La, bởi vì nơi này bán cà phê Lam Sơn ngon nhất Hoa Hải.
Phương Tuyết Di thản nhiên hỏi : "Lần này em rời Hoa Hải để làm gì? Có nguy hiểm không? Chị có thể giúp cho em không?" Phương Tuyết Di phát hiện ra, tuy làm chị, nhưng muốn giúp em trai càng lúc càng ít.
"Chị... chị yên tâm đi, lần này em đi rất an toàn, không xảy ra chuyện gì đâu... chị đừng lo lắng" Chuyện của bộ tộc thủ hộ đương nhiên là không thể nói cho Phương Tuyết Di biết, bởi vì nó liên quan đến rất nhiều chuyện.
"Ồ!"
Biết em trai không muốn nói với mình, sắc mặt của Phương Tuyết Di liền trở nên ảm đạm, nhẹ nhàng đáp một câu, rồi không nói thêm gì cả, chỉ nhìn vào ly cafe của mình.
Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ đi.
Thật lâu sau, Phương Hạo Vân mới phá vỡ sự trầm mặc : "Chị, nghe mẹ nói tâm tình của chị gần đây không được tốt.. có tâm sự gì, có thể nói cho em biết được không?"
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, khẽ cau mày lại, không biết nên nói thế nào, tâm sự của cô, đương nhiên là bởi vì tình cảm mà ra rồi.
Chuyện tình cảm này lại liên quan đến Phương Hạo Vân, cho nên kêu cô nói ra, cô đúng là không thể nói được.
"Hạo Vân, nói cho chị biết, chị rốt cục là loại con gái thế nào?" Lúc Phương Tuyết Di hỏi những lời này, biểu tình rõ ràng đã trở nên kích động.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, ánh mắt vẫn bình thản như mặt nước, suy nghĩ một chút rồi thản nhiên cười nói :"Chị, hôm nay chị sao vậy, sao đột nhiên lại hỏi vậy. Có điều chị muốn biết, vậy thì em nói cho chị biết, trong lòng em, chị là một người chị tốt, là con gái tốt, là một cô gái tốt..."
"Là người tốt?" Phương Tuyết Di đột nhiên hỏi.
Nghe bà chị hỏi vậy, tâm tình của Phương Hạo Vân lập tức trở nên hồi hộp, nếu dự cảm trong lòng hắn đúng, thì Phương Tuyết Di sẽ có khả năng ngả bài với mình.
"Chị, chị không phải là người tốt sao?" Phương Hạo Vân cười nói : "Nghe nói người theo đuổi chị, ước chừng là càng lúc càng đông"
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, giận dữ trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái, lập tức đưa tay qua, nhéo hắn một cái, dường như là muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng, nhưng sau đó, đột nhiên cô lại khóc.
"Chị... sao thế, sao đang yên lành chị lại khóc?" Phương Hạo Vân sợ nhất là nước mắt của đàn bà, huống chi người này lại chính là chị của hắn.
"Chị không sao... Hạo Vân, chị cảm thấy chị là một người con gái vô sỉ... em biết không? Đôi khi chị thậm chí cảm thấy chị rất hạ lưu ..." Nói đến đây, Phương Tuyết Di đột nhiên hỏi : "Hạo Vân, chị yêu một người không nên yêu, em nói cho chị biết, chị nên làm sao đây?"
Phương Hạo Vân nghe thấy những lời này xong, hắn liền biết phán đoán của mình là chính xác, sợ rằng bà chị tiện nghi này không thể tiếp tục chịu thêm áp lực nữa rồi.
Chuyện này đúng là đau đầu.
Đối với hành vi của Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân cũng hơi giật mình. Theo góc độ của Phương Tuyết Di, hắn chỉ là em trai của cô không hơn không kém, chị yêu em, đúng là... Có điều nói đi thì phải nói lại, đứng trên góc độ của Phương Hạo Vân, thật ra không có gì đáng trách cả. Phương Hạo Vân hắn không phải là Phương Hạo Vân của Phương gia, hắn và Phương Tuyết Di căn bản là không có quan hệ huyết thống gì cả.
Chỉ là chuyện này vẫn chưa thể để lộ ra ngoài ánh sáng thôi.
Vì Phương gia, và cũng vì chính mình, Phương Hạo Vân tuyệt đối không thể nói ra sự thật.
Cho nên, trong tình huống như vậy, hắn không có khả năng có tình cảm với Phương Tuyết Di.
Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Chị đã biết chị đang yêu một người không nên yêu, vậy vì sao không buông tay?"
"Buông tay?" Phương Tuyết Di cười khổ : "Chị còn có thể buông tay sao? Hạo Vân, nếu chị không còn cách nào buông tay, vậy chị nên làm sao đây?"
"Chị phải buông tay..." Phương Hạo Vân lạnh lùng nói : "Chị hẳn cũng rõ ràng, yêu một người không nên yêu có ý nghĩa như thế nào với chị, chị phải buông tay, nếu không người chịu thiệt chính là chị..."
"Đã muộn rồi, chị không còn cách nào buông tay cả" Phương Tuyết Di khóc : "Chị rất rõ chị đang làm cái gì, chị cũng biết hậu quả của nó như thế nào, nhưng chị không có cách nào buông tay cả, chị căn bản là không thể khống chế tình cảm trong lòng mình... Hạo Vân, chị thật sự rất đau khổ, rất đau khổ..."
"Chị, em biết chị rất đau khổ, nhưng chị cũng phải biết... có một số việc không có kết quả, nhất là trong tình huống chị đã biết rõ hậu quả rồi, càng không đáng để chị trả giá, chị sẽ phải chịu thiệt mà thôi"
"Chị biết... tất cả những cái này chị đều biết, nhưng chị không thể, không thể...." Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, rất muốn đem hết tình cảm trong lòng nói ra, nhưng mà lại không có dũng khí. Cô lo rằng Phương Hạo Vân về sau sẽ không để ý đến cô nữa, cô lo rằng từ nay về sau hai người sẽ trở thành hai kẻ xa lạ.
"Chị... không còn sớm nữa, em đưa chị trở về..." Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, lại nhìn biểu tình của Phương Tuyết Di, hắn khuyên.
Hắn quyết định đem hết mấy cái này giao cho Trác Nhã.
Có lẽ, bà sẽ có biện pháp.
Phương Hạo Vân thật sự không biết nên khuyên thế nào, lùi một bước mà nói, cho dù hắn chấp nhận tình cảm của Phương Tuyết Di, thì cũng phải nói rõ thân phận của mình.
Và hiển nhiên cái này là không thể rồi.
Trước khi nắm chắc mười phần, Phương Hạo Vân tuyệt đối không để cho người của Phương gia biết được thân phận thật của hắn. Lùi một bước mà nói, cho dù Phương Hạo Vân có nói cho Phương Tuyết Di biết thân phận thật của hắn, hắn cũng không dám xác định, sau khi Phương Tuyết Di biết được thân phận của mình xong sẽ có biểu hiện gì, cô có còn dám yêu mình không?
Cái này là một vấn đề, vấn đề lớn.
Trước khi giải quyết các vấn đề này, Phương Hạo Vân chỉ đành bó tay, trơ mắt ra nhìn Phương Tuyết Di đau khổ, cũng chỉ có thể như vậy.
Bình tĩnh mà xem xét, Phương Hạo Vân cũng có cảm tình với bà chị tiện nghi này, nhưng mà loại tình cảm này chính là tình cảm của người thân. Còn tình yêu nam nữa, hắn căn bản là không có nghĩ đến.
Bởi vì ở Phương gia, hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Cho đến khi biết được Phương Tuyết Di yêu mình, trong lòng Phương Hạo Vân mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện đó, nhưng mà chỉ là một ý niệm, cũng không có suy nghĩ vào sâu.
"Hạo Vân, chị không đi, hôm nay chị phải nói rõ ràng với" Phương Tuyết Di muốn đánh cược, tính đem hết tình cảm trong lòng nói cho Phương Hạo Vân biết.
"Chị, thật sự không còn sớm nữa, có gì muốn nói, đợi lần sau chúng ta gặp mặt rồi nói dc không?" Phương Hạo Vân dường như cũng rất sợ nghe được kết quả.
"Không!'
Phương Tuyết Di lắc đầu : "Hạo Vân, hôm nay chị phải đem hết tâm sự của mình nói cho em nghe, chị sợ qua ngày hôm nay chị sẽ không còn dũng khí nữa..."
"Được rồi!" Phương Hạo Vân gật đầu, ngồi xuống một lần nữa. Hắn suy nghĩ rằng, chuyện này nói ra, có lẽ sẽ tốt hơn.
"Hạo Vân... em có biết người đàn ông chị yêu là ai không? Là em... chính là em, là em ruột của chị..." Nước mắt đã rơi đầy trên mặt của Phương Tuyết Di, cô lộ vẻ xấu hổ và giận dữ : "Chị rất vô sỉ, phải không? Bản thân chỉ cũng cảm thấy rằng mình là một cô gái vô sỉ... Chị tự nhiên thích em, em làm cho tim của chị đập nhanh, làm cho chị động lòng... nhưng thật sự cảm thấy rằng em không phải em trai của chị... Chị cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Chị cuối cùng vẫn cảm thấy rằng em không phải em trai của chị, ở cùng một chổ với em, trong lòng chị chưa từng xem em là em trai của chị..."
"Loại cảm giác này xuất hiện từ lúc nào?" Phương Hạo Vân hỏi.
Phương Tuyết Di lau nước mắt trên mặt đi, nghiêm túc nói : "Từ sau vụ tai nạn xe... Hạo Vân, chị nói thật, không phải là chị tự giải thích, mà chị cảm thấy rằng em không phải là em trai của chị... Cũng bởi vì trong lòng có cảm giác này, cho nên chị mới yêu em..."
Nghe Phương Tuyết Di trả lời như vậy, trong ánh mắt của Phương Hạo Vân hiện ra một tia khác thường, có điều hắn không nói gì cả...
"Hạo Vân, có phải là em tức giận không? Em có cảm thấy chị là một đứa hư hỏng không... có phải là từ nay về sau... em sẽ không để ý đến chị nữa không?" Phương Tuyết Di cẩn thận hỏi.
"Sao lại như thế?" Phương Hạo Vân khẽ cười, an ủi : "Chị... thật ra cái này cũng không thể trách chị, là chị chịu áp lực tình cảm quá lâu thôi. Em tin rằng sớm muộn gì chị cũng sẽ mất đi ý niệm này trong đầu, chị sẽ trải qua nó... Yên tâm đi, mặc kệ thế nào, chúng ta vĩnh viễn vẫn là bạn bè (?) ... Chị, chị nói mọi chuyện ra rồi, trong lòng có dễ chịu hơn không? Như vậy đi,em đưa chị về nhà trước, chờ lần này em bận xong, chúng ta sẽ ngồi xuống nói chuyện, được không?"
"Ừ!"
Thấy Phương Hạo Vân không trách mình, trong lòng Phương Tuyết Di lập tức nhẹ nhõm, đề nghị của hắn, cô đương nhiên là chấp nhận rồi.
Hơn nữa, chuyện đã nói ra rồi, còn nói thêm nữa, cô cũng chỉ cảm thấy xấu hổ hơn thôi.
Lái xe đưa bà chị về nhà, Phương Hạo Vân liền bị bà mẹ tiện nghi gọi lại. Hai người đi vào trong phòng sách, Trác Nhã lập tức đi thẳng vào vấn đề : "Hạo Vân, tình huống thế nào? Chị của con có nói gì với con không? Tâm tình của nó có đỡ hơn không?"
Phương Hạo Vân cũng không trả lời, hỏi ngược lại : "Những người theo đuổi gần đây là do mẹ thu xếp?"
"Không phải là thu xếp, mẹ chỉ cố tình nhắc đến ở các buổi tiệc thôi, phỏng chừng là đám người đó cũng nghe thấy..." Trác Nhã nói : "Vốn dĩ mẹ nghĩ rằng, làm như vậy có thể thay đổi cái nhìn của Tuyết Nhi, có thể làm cho tâm tính của nó tốt hơn, nhưng mà theo tình huống bây giờ, dường như đã hoàn toàn ngược lại, hoặc là nói, Tuyết Nhi vẫn luôn một lòng một dạ với con... Hạo Vân, con nghe mẹ nói, Phương gia chúng ta không thể làm ra loại chuyện không có đạo đức được..."
"Con biết!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Mẹ, mẹ không biết là đã trêu chọc vào một ruồi bọ, làm ảnh hưởng và mang phiền toái đến công việc và cuộc sống của chị sao?"
"Xin lỗi, chuyện này là do mẹ không nghĩ hết..." Trác Nhã nói : "Chuyện này mẹ sẽ xử lý, nhưng con phải nhớ kỹ cho mẹ, chuyện của chị con không thể phớt lờ được, tình huống của nó bây giờ rất nguy hiểm, mẹ rất lo ..."
"Hôm nay chị đã nói rõ với con..." Phương Hạo Vân nói.
"Vậy con nói thế nào với nó?" Trác Nhã lập tức hồi hộp.
"Con đương nhiên từ chối..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : :"Mẹ, bên con mẹ cứ yên tâm, con sẽ nắm rõ chừng mực... Vài ngày nữa con sẽ rời khỏi Hoa Hải một thời gian, thừa dịp này, mẹ nói chuyện với chị đi, bây giờ con cũng không khuyên được chị ấy rồi... Điều duy nhất con có thể làm chính là kiểm soát lại bên con..."
"Mẹ biết!"
Trác Nhã đáp ứng, lập tức hỏi : "Con đi làm gì vậy? Có nguy hiểm không? Hạo Vân, sự nghiệp của con càng lúc càng lúc, cả nhà đều vui cho con,. nhưng về sua con có thể rút bớt thời gian về thăm ba con không, trò chuyện với cả nhà..."
"Xin lỗi, mấy ngày trước con bận quá, về sau con sẽ chú ý..." Phương Hạo Vân xin lỗi.
"Hạo Vân, cẩn thận một chút, nhớ kỹ, nếu con có khó khăn, hoặc là cần hỗ trợ, thì nhất định là phải nói cho gia đình biết..." Trác Nhã dặn dò.
Lúc rời khỏi nhà, sấm và sét giật liên tục trên trời, chỉ trong nháy mắt, nước mưa liền rớt lộp độp trên cửa xe. T
Khi chạy đến bùng binh, Thiên Phạt trong cơ thể của Phương Hạo Vân lập tức rung động, dường như là có sự nguy hiểm truyền từ bốn phía đến.
Hà Thanh vốn định từ chối rồi.
Nhưng chợt nghĩ lại, trong lời nói của Phương Hạo Vân dường như có vấn đề, nhất là câu nói cuối cùng, tìm hiểu về nhau? Dường như đang ám chỉ cái gì đó?
Hay là hắn muốn mình điều tra Long Hi Phượng?
Nghĩ đến đây, Hà Thanh ngoan ngoãn gật đầu; "Phương thiếu gia, tôi sẽ nghe lời cậu, cậu cứ yên tâm, có tôi ở đây, cam đoan sẽ không làm chậm trễ phu nhân đâu..."
Long Hi Phượng không phản đối, cũng không tỏ vẻ nhiệt tình, chỉ cười thản nhiên : "Cũng tốt, hơn nữa ở Hoa Hải tôi cũng không quen nhiều..."
......................................
Nhận được điện thoại của bà mẹ tiện nghi Trác Nhã, nói là cảm xúc của Phương Tuyết Di gần đây không được tốt, kêu Phương Hạo Vân có thời gian đi nói chuyện, khai đạo cho Phương Tuyết Di một hcu1t.
Phương Hạo Vân liền đáp ứng qua điện thoại.
Đồng thời Trác Nhã cũng nhắc nhở, nói hắn nên rõ ràng.
Bận việc cả ngày, cuối cùng hắn đã thu xếp chuyện của tập đoàn được thỏa đáng, lần này sau khi thu xếp xong, ít nhất là hắn có thể rãnh rổi cho ngày mai.
Nhìn nhìn đồng hồ, đã đến giờ ra về rồi, Phương Hạo Vân vội vàng lát xe đến dưới lầu của tập đoàn Thịnh Hâm, hắn muốn đưa Phương Tuyết Di đến quán cà phê tâm sự.
Trong ba người nhà họ Phượng, Phương Hạo Vân lo lắng nhất cho bà chị Phương Tuyết Di. Tuy rằng ngày còn lại của Phương Tử Lân không được bao nhiêu, và kết cục cũng đã định, ngay cả thần tiên cũng không làm được gì, huống hồ, trên đời này căn bản không có thần tiên.
Trác Nhã thì càng không cần lo lắng, Phương Hạo Vân phát hiện ra bà là một người phụ nữ vô cùng có lý trí và khôn khéo, bà ta hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc cho mình.
Riêng chỉ có nữ cường nhân Phương Tuyết Di lại làm cho người ta lo lắng nhất. Huống hồ, đối tượng cô ta thầm yêu lại là mình, cho nên Phương Hạo Vân càng không thể không coi trọng.
Vì để làm cho tâm tình của Phương Tuyết Di tốt một chút, cho nên Phương Hạo Vân đã cố ý mua một bó hoa cẩm chướng trên đường đến.
Buổi chiều sáu giờ, Phương Hạo Vân dừng xe lại, tay cầm bó oa, thấy Phương Tuyết Di đi ra ngoài, liền vội vàng mỉm cười, bước lại hướng của cô.
Hành động của hắn lập tức hấp dẫn không ít người, những người không biết Phương Hạo Vân còn tưởng rằng cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, nghĩ hắn cũng là một trong những người theo đuổi Phương tổng.
Không thể không phủ nhận, Phương Hạo Vân có một khuôn mặt khá đẹp trai, nhưng mà mọi người không nghĩ rằng hắn sẽ thành công. Bởi vì bọn họ cảm nhận rằng, với một cô gái như Phương Tuyết Di, thì càng chú trọng vào bên trong của đàn ông, chứ không phải là khuôn mặt.
Trên thực tế, mấy ngày nay bọn họ đã thấy nhiều người đàn ông thanh niên đẹp trai lịch lãm đến tặng hoa cho Phương tổng, chỉ là kết quả đều rất thê thảm, không ai thành công cả.
Tất cả mọi người đi chậm lại, bọn họ muốn nhìn xem Phương Hạo Vân sẽ xấu mặt thế nào.
Có một nữ nhân viên của công ty, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú cùng với bó hoa tươi trong tay của Phương Hạo Vân, âm thầm nghĩ, nếu người này đến tìm mình thì tốt biết mấy...
Dưới ánh mắt của mọi người, Phương Hạo Vân đi đến trước mặt Phương Tuyết Di, chậm rãi cầm bó hoa lên, tao nhã khom người xuống, đưa bó hoa đến trước mặt Phương Tuyết Di, thản nhiên nói : "Tiểu thư xinh đẹp, xin nhận lấy bó hoa này của tôi..."
"Hừ... một bó cẩm chướng mà muốn kua gái... phân loại ba mà tưởng sô cô la loại một à..." Một người đàn ông đi giày da mặc đồ tay hừ khinh thường một tiếng.
Hiển nhiên đây cũng là một thành viên trong quân đoàn theo đuổi Phương Tuyết Di, chẳng qua hôm nay hắn đến muộn, bị Phương Hạo Vân giành trước rồi.
Người chung quanh đều rất tin tưởng vào câu nói của cái thằng kia cả, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy Phương Tuyết Di từng chối những bó hoa đẹp hơn hoa cẩm chướng này gấp trăm lần rồi.
Chỉ là, thật bất ngờ!
Kỳ tích đã xảy ra, đối mặt với bó hoa của Phương Hạo Vân, Phương Tuyết Di cầm lấy hai tay, hơn nữa, trên khóe miệng còn lộ ra một nụ cười hạnh phúc, làm cho mọi người được mở rộng tầm mắt, dường như không tin được cảnh tượng trước mắt.
"Cảm ơn em, Hạo Vân... Sao hôm nay lại có thời gian đến thăm chị vậy?" Trong lòng Phương Tuyết Di thầm nghĩ, nếu là hoa hồng thì tốt biết mấy.
Phương Hạo Vân cười thản nhiên, nói : "Đi thôi, lên xe của em đi, em mời chị đi uống cà phê... Qua mấy ngày nữa, em có thể sẽ rời khỏi Hoa Hải, cho nên baoo1 với chị một tiếng..."
"Em càng ngày càng bận..." Ánh mắt của Phương Tuyết Di đã hơi ướt, bây giờ Hạo Vân của cô càng ngày càng bận, muốn gặp mặt cũng thấy khó khăn.
"Có lẽ sau Trung Thu, em sẽ không còn bận như vậy nữa..." Bây giờ Phương Hạo Vân bận như vậy, hoàn toàn là vì Trung Thu. Sau Trung Thu, nếu mọi chuyện thuận lợi, hắn cũng sẽ không còn bận nữa.
"Đi thôi..." Phương Tuyết Di ổn định lại cảm xúc, kéo tay của Phương Hạo Vân, đi ra ngoài chiếc Lamborghini đầy phong cách kia dưới cái nhìn kkinh ngạc của mọi người.
Khi hai người lái xe rời đi, Hoàng Kỳ Anh đi ra từ trong một góc tối.
"Haizzz... Xem ra Phương Tuyết Di thật sự đã yêu em trai của mình rồi..." Mấy ngày nay, Hoàng Kỳ Anh luôn cân nhắc chuyện của hắn và Phương Tuyết Di, bây giờ phát hiện ra một số vấn đề, theo điều tra của hắn, chín phần là Phương Tuyết Di đã có tình cảm với người em cùng cha khác mẹ này rồi.
Phương Hạo Vân quả thật là người đàn ông đáng để các cô yêu.
Bại dưới tay Phương Hạo Vân, Hoàng Kỳ Anh không thấy gì gọi là mất mặt cả.
Nhưng mà theo đuổi Phương Tuyết Di, đối với hắn mà nói, chính là một nhiệm vụ, là một nhiệm vụ phải hoàn thành, không được thất bại.
Đương nhiên, bây giờ hắn vẫn chưa có ý định từ bỏ.
Tuy rằng Phương Tuyết Di thích Phương Hạo Vân, nhưng mà dù sao bọn họ vẫn là chị em, hắn không tin Phương Tuyết Di đám làm ra chuyện bại hoại như vậy.
Phương Hạo Vân mang bà chị đến quán cafe của khách sạn Shangri La, bởi vì nơi này bán cà phê Lam Sơn ngon nhất Hoa Hải.
Phương Tuyết Di thản nhiên hỏi : "Lần này em rời Hoa Hải để làm gì? Có nguy hiểm không? Chị có thể giúp cho em không?" Phương Tuyết Di phát hiện ra, tuy làm chị, nhưng muốn giúp em trai càng lúc càng ít.
"Chị... chị yên tâm đi, lần này em đi rất an toàn, không xảy ra chuyện gì đâu... chị đừng lo lắng" Chuyện của bộ tộc thủ hộ đương nhiên là không thể nói cho Phương Tuyết Di biết, bởi vì nó liên quan đến rất nhiều chuyện.
"Ồ!"
Biết em trai không muốn nói với mình, sắc mặt của Phương Tuyết Di liền trở nên ảm đạm, nhẹ nhàng đáp một câu, rồi không nói thêm gì cả, chỉ nhìn vào ly cafe của mình.
Bầu không khí lập tức trở nên xấu hổ đi.
Thật lâu sau, Phương Hạo Vân mới phá vỡ sự trầm mặc : "Chị, nghe mẹ nói tâm tình của chị gần đây không được tốt.. có tâm sự gì, có thể nói cho em biết được không?"
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, khẽ cau mày lại, không biết nên nói thế nào, tâm sự của cô, đương nhiên là bởi vì tình cảm mà ra rồi.
Chuyện tình cảm này lại liên quan đến Phương Hạo Vân, cho nên kêu cô nói ra, cô đúng là không thể nói được.
"Hạo Vân, nói cho chị biết, chị rốt cục là loại con gái thế nào?" Lúc Phương Tuyết Di hỏi những lời này, biểu tình rõ ràng đã trở nên kích động.
Phương Hạo Vân nghe thấy thế, ánh mắt vẫn bình thản như mặt nước, suy nghĩ một chút rồi thản nhiên cười nói :"Chị, hôm nay chị sao vậy, sao đột nhiên lại hỏi vậy. Có điều chị muốn biết, vậy thì em nói cho chị biết, trong lòng em, chị là một người chị tốt, là con gái tốt, là một cô gái tốt..."
"Là người tốt?" Phương Tuyết Di đột nhiên hỏi.
Nghe bà chị hỏi vậy, tâm tình của Phương Hạo Vân lập tức trở nên hồi hộp, nếu dự cảm trong lòng hắn đúng, thì Phương Tuyết Di sẽ có khả năng ngả bài với mình.
"Chị, chị không phải là người tốt sao?" Phương Hạo Vân cười nói : "Nghe nói người theo đuổi chị, ước chừng là càng lúc càng đông"
Phương Tuyết Di nghe thấy thế, giận dữ trừng mắt nhìn Phương Hạo Vân một cái, lập tức đưa tay qua, nhéo hắn một cái, dường như là muốn phát tiết sự bất mãn trong lòng, nhưng sau đó, đột nhiên cô lại khóc.
"Chị... sao thế, sao đang yên lành chị lại khóc?" Phương Hạo Vân sợ nhất là nước mắt của đàn bà, huống chi người này lại chính là chị của hắn.
"Chị không sao... Hạo Vân, chị cảm thấy chị là một người con gái vô sỉ... em biết không? Đôi khi chị thậm chí cảm thấy chị rất hạ lưu ..." Nói đến đây, Phương Tuyết Di đột nhiên hỏi : "Hạo Vân, chị yêu một người không nên yêu, em nói cho chị biết, chị nên làm sao đây?"
Phương Hạo Vân nghe thấy những lời này xong, hắn liền biết phán đoán của mình là chính xác, sợ rằng bà chị tiện nghi này không thể tiếp tục chịu thêm áp lực nữa rồi.
Chuyện này đúng là đau đầu.
Đối với hành vi của Phương Tuyết Di, Phương Hạo Vân cũng hơi giật mình. Theo góc độ của Phương Tuyết Di, hắn chỉ là em trai của cô không hơn không kém, chị yêu em, đúng là... Có điều nói đi thì phải nói lại, đứng trên góc độ của Phương Hạo Vân, thật ra không có gì đáng trách cả. Phương Hạo Vân hắn không phải là Phương Hạo Vân của Phương gia, hắn và Phương Tuyết Di căn bản là không có quan hệ huyết thống gì cả.
Chỉ là chuyện này vẫn chưa thể để lộ ra ngoài ánh sáng thôi.
Vì Phương gia, và cũng vì chính mình, Phương Hạo Vân tuyệt đối không thể nói ra sự thật.
Cho nên, trong tình huống như vậy, hắn không có khả năng có tình cảm với Phương Tuyết Di.
Thoáng do dự một chút, Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Chị đã biết chị đang yêu một người không nên yêu, vậy vì sao không buông tay?"
"Buông tay?" Phương Tuyết Di cười khổ : "Chị còn có thể buông tay sao? Hạo Vân, nếu chị không còn cách nào buông tay, vậy chị nên làm sao đây?"
"Chị phải buông tay..." Phương Hạo Vân lạnh lùng nói : "Chị hẳn cũng rõ ràng, yêu một người không nên yêu có ý nghĩa như thế nào với chị, chị phải buông tay, nếu không người chịu thiệt chính là chị..."
"Đã muộn rồi, chị không còn cách nào buông tay cả" Phương Tuyết Di khóc : "Chị rất rõ chị đang làm cái gì, chị cũng biết hậu quả của nó như thế nào, nhưng chị không có cách nào buông tay cả, chị căn bản là không thể khống chế tình cảm trong lòng mình... Hạo Vân, chị thật sự rất đau khổ, rất đau khổ..."
"Chị, em biết chị rất đau khổ, nhưng chị cũng phải biết... có một số việc không có kết quả, nhất là trong tình huống chị đã biết rõ hậu quả rồi, càng không đáng để chị trả giá, chị sẽ phải chịu thiệt mà thôi"
"Chị biết... tất cả những cái này chị đều biết, nhưng chị không thể, không thể...." Phương Tuyết Di ngẩng đầu lên nhìn Phương Hạo Vân, rất muốn đem hết tình cảm trong lòng nói ra, nhưng mà lại không có dũng khí. Cô lo rằng Phương Hạo Vân về sau sẽ không để ý đến cô nữa, cô lo rằng từ nay về sau hai người sẽ trở thành hai kẻ xa lạ.
"Chị... không còn sớm nữa, em đưa chị trở về..." Phương Hạo Vân nhìn đồng hồ, lại nhìn biểu tình của Phương Tuyết Di, hắn khuyên.
Hắn quyết định đem hết mấy cái này giao cho Trác Nhã.
Có lẽ, bà sẽ có biện pháp.
Phương Hạo Vân thật sự không biết nên khuyên thế nào, lùi một bước mà nói, cho dù hắn chấp nhận tình cảm của Phương Tuyết Di, thì cũng phải nói rõ thân phận của mình.
Và hiển nhiên cái này là không thể rồi.
Trước khi nắm chắc mười phần, Phương Hạo Vân tuyệt đối không để cho người của Phương gia biết được thân phận thật của hắn. Lùi một bước mà nói, cho dù Phương Hạo Vân có nói cho Phương Tuyết Di biết thân phận thật của hắn, hắn cũng không dám xác định, sau khi Phương Tuyết Di biết được thân phận của mình xong sẽ có biểu hiện gì, cô có còn dám yêu mình không?
Cái này là một vấn đề, vấn đề lớn.
Trước khi giải quyết các vấn đề này, Phương Hạo Vân chỉ đành bó tay, trơ mắt ra nhìn Phương Tuyết Di đau khổ, cũng chỉ có thể như vậy.
Bình tĩnh mà xem xét, Phương Hạo Vân cũng có cảm tình với bà chị tiện nghi này, nhưng mà loại tình cảm này chính là tình cảm của người thân. Còn tình yêu nam nữa, hắn căn bản là không có nghĩ đến.
Bởi vì ở Phương gia, hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Cho đến khi biết được Phương Tuyết Di yêu mình, trong lòng Phương Hạo Vân mới bắt đầu suy nghĩ về chuyện đó, nhưng mà chỉ là một ý niệm, cũng không có suy nghĩ vào sâu.
"Hạo Vân, chị không đi, hôm nay chị phải nói rõ ràng với" Phương Tuyết Di muốn đánh cược, tính đem hết tình cảm trong lòng nói cho Phương Hạo Vân biết.
"Chị, thật sự không còn sớm nữa, có gì muốn nói, đợi lần sau chúng ta gặp mặt rồi nói dc không?" Phương Hạo Vân dường như cũng rất sợ nghe được kết quả.
"Không!'
Phương Tuyết Di lắc đầu : "Hạo Vân, hôm nay chị phải đem hết tâm sự của mình nói cho em nghe, chị sợ qua ngày hôm nay chị sẽ không còn dũng khí nữa..."
"Được rồi!" Phương Hạo Vân gật đầu, ngồi xuống một lần nữa. Hắn suy nghĩ rằng, chuyện này nói ra, có lẽ sẽ tốt hơn.
"Hạo Vân... em có biết người đàn ông chị yêu là ai không? Là em... chính là em, là em ruột của chị..." Nước mắt đã rơi đầy trên mặt của Phương Tuyết Di, cô lộ vẻ xấu hổ và giận dữ : "Chị rất vô sỉ, phải không? Bản thân chỉ cũng cảm thấy rằng mình là một cô gái vô sỉ... Chị tự nhiên thích em, em làm cho tim của chị đập nhanh, làm cho chị động lòng... nhưng thật sự cảm thấy rằng em không phải em trai của chị... Chị cũng không biết đã xảy ra chuyện gì? Chị cuối cùng vẫn cảm thấy rằng em không phải em trai của chị, ở cùng một chổ với em, trong lòng chị chưa từng xem em là em trai của chị..."
"Loại cảm giác này xuất hiện từ lúc nào?" Phương Hạo Vân hỏi.
Phương Tuyết Di lau nước mắt trên mặt đi, nghiêm túc nói : "Từ sau vụ tai nạn xe... Hạo Vân, chị nói thật, không phải là chị tự giải thích, mà chị cảm thấy rằng em không phải là em trai của chị... Cũng bởi vì trong lòng có cảm giác này, cho nên chị mới yêu em..."
Nghe Phương Tuyết Di trả lời như vậy, trong ánh mắt của Phương Hạo Vân hiện ra một tia khác thường, có điều hắn không nói gì cả...
"Hạo Vân, có phải là em tức giận không? Em có cảm thấy chị là một đứa hư hỏng không... có phải là từ nay về sau... em sẽ không để ý đến chị nữa không?" Phương Tuyết Di cẩn thận hỏi.
"Sao lại như thế?" Phương Hạo Vân khẽ cười, an ủi : "Chị... thật ra cái này cũng không thể trách chị, là chị chịu áp lực tình cảm quá lâu thôi. Em tin rằng sớm muộn gì chị cũng sẽ mất đi ý niệm này trong đầu, chị sẽ trải qua nó... Yên tâm đi, mặc kệ thế nào, chúng ta vĩnh viễn vẫn là bạn bè (?) ... Chị, chị nói mọi chuyện ra rồi, trong lòng có dễ chịu hơn không? Như vậy đi,em đưa chị về nhà trước, chờ lần này em bận xong, chúng ta sẽ ngồi xuống nói chuyện, được không?"
"Ừ!"
Thấy Phương Hạo Vân không trách mình, trong lòng Phương Tuyết Di lập tức nhẹ nhõm, đề nghị của hắn, cô đương nhiên là chấp nhận rồi.
Hơn nữa, chuyện đã nói ra rồi, còn nói thêm nữa, cô cũng chỉ cảm thấy xấu hổ hơn thôi.
Lái xe đưa bà chị về nhà, Phương Hạo Vân liền bị bà mẹ tiện nghi gọi lại. Hai người đi vào trong phòng sách, Trác Nhã lập tức đi thẳng vào vấn đề : "Hạo Vân, tình huống thế nào? Chị của con có nói gì với con không? Tâm tình của nó có đỡ hơn không?"
Phương Hạo Vân cũng không trả lời, hỏi ngược lại : "Những người theo đuổi gần đây là do mẹ thu xếp?"
"Không phải là thu xếp, mẹ chỉ cố tình nhắc đến ở các buổi tiệc thôi, phỏng chừng là đám người đó cũng nghe thấy..." Trác Nhã nói : "Vốn dĩ mẹ nghĩ rằng, làm như vậy có thể thay đổi cái nhìn của Tuyết Nhi, có thể làm cho tâm tính của nó tốt hơn, nhưng mà theo tình huống bây giờ, dường như đã hoàn toàn ngược lại, hoặc là nói, Tuyết Nhi vẫn luôn một lòng một dạ với con... Hạo Vân, con nghe mẹ nói, Phương gia chúng ta không thể làm ra loại chuyện không có đạo đức được..."
"Con biết!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Mẹ, mẹ không biết là đã trêu chọc vào một ruồi bọ, làm ảnh hưởng và mang phiền toái đến công việc và cuộc sống của chị sao?"
"Xin lỗi, chuyện này là do mẹ không nghĩ hết..." Trác Nhã nói : "Chuyện này mẹ sẽ xử lý, nhưng con phải nhớ kỹ cho mẹ, chuyện của chị con không thể phớt lờ được, tình huống của nó bây giờ rất nguy hiểm, mẹ rất lo ..."
"Hôm nay chị đã nói rõ với con..." Phương Hạo Vân nói.
"Vậy con nói thế nào với nó?" Trác Nhã lập tức hồi hộp.
"Con đương nhiên từ chối..." Phương Hạo Vân nghiêm túc nói : :"Mẹ, bên con mẹ cứ yên tâm, con sẽ nắm rõ chừng mực... Vài ngày nữa con sẽ rời khỏi Hoa Hải một thời gian, thừa dịp này, mẹ nói chuyện với chị đi, bây giờ con cũng không khuyên được chị ấy rồi... Điều duy nhất con có thể làm chính là kiểm soát lại bên con..."
"Mẹ biết!"
Trác Nhã đáp ứng, lập tức hỏi : "Con đi làm gì vậy? Có nguy hiểm không? Hạo Vân, sự nghiệp của con càng lúc càng lúc, cả nhà đều vui cho con,. nhưng về sua con có thể rút bớt thời gian về thăm ba con không, trò chuyện với cả nhà..."
"Xin lỗi, mấy ngày trước con bận quá, về sau con sẽ chú ý..." Phương Hạo Vân xin lỗi.
"Hạo Vân, cẩn thận một chút, nhớ kỹ, nếu con có khó khăn, hoặc là cần hỗ trợ, thì nhất định là phải nói cho gia đình biết..." Trác Nhã dặn dò.
Lúc rời khỏi nhà, sấm và sét giật liên tục trên trời, chỉ trong nháy mắt, nước mưa liền rớt lộp độp trên cửa xe. T
Khi chạy đến bùng binh, Thiên Phạt trong cơ thể của Phương Hạo Vân lập tức rung động, dường như là có sự nguy hiểm truyền từ bốn phía đến.
/731
|