Tin tức Phương Hạo Vân dùng hai chiêu đánh chết Phong Trảm đã bắt đầu truyền đi.
Từ đó, cái tên Phương Hạo Vân cũng được lưu truyền tại Thiên Phạt thành.
Đồng thời, sự xuất hiện của hắn đã làm cho nhiều người chú ý.
Chuyện đã đến nước này, Phong Vân giống như là đâm lao thì phải theo lao, trên người Phương Hạo Vân tràn ngập sự thần bí, dùng hai chiêu giết chết Phong Trảm, làm cho ông cũng không dám tùy tiện ra tay.
Với công phu của Phong Vân, muốn giết chết Phong Trảm không khó, nhưng ông ta không dám nói rằng chỉ trong vòng hai chiêu đã giết chết được Phong Trảm.
Nhưng chuyện này ngày hôm nay đã bị Phương Hạo Vân làm được, và làm trước con mắt của ông.
" Phương Hạo Vân, cậu gan lắm... chuyện hôm nay cậu có đạo lý, tôi không so đo với cậu..." Phong Vân do dự mãi, cuối cùng quyết định không dây dưa với Phương Hạo Vân. Phong Trảm bị giết, Phong thành cũng đã rất mất mặt rồi, lỡ mà xảy ra thêm chuyện gì thì phiền toái lắm.
Phong Vân quyết định tạm thời tha cho Phương Hạo Vân, lát nữa về điều tra lại thân phận của Phương Hạo Vân.
"Haha!"
Phương Hạo Vân bật cười : "Phong Vân, xem ra là ông sợ..."
"Đồ khốn... bố không muốn chấp nhất với con nít... Chúng ta đi!" Bốn phía càng lúc càng có nhiều người, Phong Vân sợ dây dưa thêm một lát nữa thì sẽ trở thành trò cười, vội vàng sai người thu nhặt mấy cái xác trên mặt đất, rồi đi về biệt thự thành chủ.
Người trên đường cũng hỏi thăm qua lại, cũng biết được thân phận của Phương Hạo Vân.
Biết hắn là người nắm giữ Thiên Phạt, thái độ của mọi người liền khác nhau, có người cho rằng hắn là ngôi sao may mắn của Thiên Phạt thành. Nhưng có người lại lo rằng, bởi vì sự xuất hiện của hắn làm cho Thiên Phạt thành trở nên bất ổn.
Nói túm lại, trên đường muốn nói cái gì là có cái đó.
Phương Hạo Vân cũng không có rãnh rỗi nghe mấy người này nghị luận.
Hắn cố ý chống đối với Phong Vân, chính là muốn tạo hiệu ứng như vậy, làm cho cả Thiên Phạt thành chú ý đến hắn. Theo tình huống bây giờ thì mục đích của hắn đã đạt được.
Ít nhất là người trong Thiên Phạt thành đã biết đến hắn.
Những ngày kế tiếp, Phương Hạo Vân phỏng chừng là càng khó khăn hơn, ít nhất là Phong Vân không có khả năng tha cho mình, và ba thành chủ chưa gặp mặt kia, cũng không biết có thái độ gì.
Nhưng có Thiên Phạt trong tay, Phương Hạo Vân cũng không lo lắng gì.
Binh đến tướng cản, nước đến đất dâng, hắn không cần phải lo lắng.
Đại tướng của Phong thành thành chủ bị người ta giết trong vòng hai chiêu, tin tức chấn động như vậy lần đầu tiên xuất hiện tại Thiên Phạt thành. Chỉ trong một thời gian ngắn, chuyện của Phương Hạo Vân được truyền khắp Thiên Phạt thành.
Thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt có rất đông thuộc hạ, chuyện Phong Vân thất bại, ba thành chủ khác cũng nhận được tin. Tâm tư của bọn họ khác nhau, và cũng không có biểu hiện hay phản ứng mạnh mẽ nào cả.
Ban đêm, trong biệt thự của Nguyệt thành thành chủ có một vị khách không mời mà đến. Theo hình bóng của người đó, thì có thể xác định đây là nữ, tốc độ của cô ta cực kỳ hanh, giống như là một tia chớp lao đi trong màn đêm. Chỉ trong chớp mắt đã vượt qua tất cả các lớp phòng vệ, và đến phòng riêng của Nguyệt thành thành chủ.
Vâng, đúng vậy, chính là phòng riêng.
Nguyệt thành thành chủ Nguyệt Nha Nhi là cô gái duy nhất trong bốn thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cũng là một trong những vị thành chủ có thực lực mạnh nhất.
Có người nói, cô ta là chị em ruột của tiểu thư, cũng có lời đồn cô ta là cháu gái của tiểu thư, lại có người nói cô ta là dì của tiểu thư... nói chung tin đồn nào cũng có.
Có một điều có thể xác dịnh, hai người đúng là người thân.
"Chị, chị đến rồi..." Nguyệt Nha Nhi đang ngủ say, nhưng khi bóng người tiến vào trong cửa sổ, cô liền tỉnh lại, hơn nữa còn ngồi dậy.
Lúc này cô đang mặc một cái váy ngủ màu tráng, bộ ngực phập phòng lên, khe rãnh thật sâu làm cho người ta chói mắt, vòng eo mảnh khảnh chỉ dùng một tay cũng có thể ôm được, quả nhiên là một dáng người ma quỷ.
" Nguyệt Nha Nhi, chuyện ở Phong thành, em có nghe chưa?" Người đến cởi khăn mặt ra, chính là dì Bạch của Phương Hạo Vân.
Dì Bạch mặc một bộ đồ màu đen, dáng nguời lả lướt tôn lên vẻ đẹp của cô, quả thật giống một nữ thần gợi cảm. Nếu cẩn thận quan sát thì có thể nhận ra, diện mạo của Nguyệt Nha Nhi và dì Bạch quả thật có vài phần giống nhau.
"Có nghe rồi.... Chị, xem ra người lần này không đơn giản... Phong Trảm là cao thủ đệ nhất của Phong Vân, ba năm trước đã đột phá Nhâm Đốc hai mạch, công phu cũng không kém. Cho dù là em, em cũng không nắm chắc rằng sẽ giết hắn trong vòng hai chiêu..." Nguyệt Nha Nhi xuống giường, ôm lấy dì Bạch, cười hì hì nói : "Chị, sao trước kia không nghe chị nhắc đến bảo bối này?"
Dì Bạch mỉm cười : "Em đó, còn không nghiêm chỉnh lại đi... chị thấy em nên có tìm đàn ông là vừa... còn như vậy hoài sẽ rất nguy hiểm..."
"Em mới không cần đấy... Đàn bà là nước, còn đàn ông là bùn, em không thích bùn.." Nguyệt Nha Nhi cười, đột nhiên hỏi : "Chị, không phải chị thật sự phải gả cho Phương Hạo Vân chứ?"
"Ừ!"
Dì Bạch cũng không ngượng ngùng, mà chỉ thản nhiên nói : "Hạo Vân sẽ không làm cho chị thất vọng. Hắn nhất định có thể vượt qua tất cả khảo nghiệm của mọi người, trở thành vương giả chân chính. Dựa theo quy định của gia tộc, đến lúc đó, chị phải thề nguyện trung thành với hắn, trở thành nô bộc vĩnh viễn cho hắn..."
"Chị, chị thật sự muốn vậy? Hay là vì quy định của gia tộc?" Nguyệt Nha Nhi hỏi.
Dì Bạch nghe thấy thế, thoáng do dự một chút, sau một hồi, cô mới nói : "Cả hai!"
"Thật sao?" Nguyệt Nha Nhi nghe vậy, trong con mắt hiện lên một sự gian xảo : "Nghe nói Phương Hạo Vân rất tuấn tú, còn xinh hơn cả con gái nữa... chị, không phải vì diện mạo của hắn mà chị chọn hắn chứ?"
"Nói bậy!"
Dì Bạch hừ nói : "Nguyệt Nha Nhi, chẳng lẽ em cũng tin tưởng mấy lời đồn đó... chị lựa chọn Hạo Vân hoàn toàn là do ý trời... Hơn nữa chị muốn nói cho em biết, Thiên Phạt rất hài lòng với Hạo Vân, chị có thể cảm nhận rõ ràng tâm tư của Thiên Phạt...."
"Chị, coi như em nhiều chuyện, hỏi thêm một câu được không? Chị có truyền Tố Nữ Công cho hắn không... Nếu không, với tuổi của hắn bây giờ thì dù có luyện công từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng đả thông được Nhâm Đốc" Nguyệt Nha Nhi nghiêm túc hỏi.
Dì Bạch nghe thấy thế, thản nhiên cười : "Bên ngoài đều đang đoán như vậy, đúng không?"
"Dạ"
Nguyệt Nha Nhi nói : "Tin tức từ Phong thành truyền đến, mọi người đều tin tưởng... Chị, lần này chị có thể gặp phiền toái rồi... Chị biết không, Phong Vân, Hoa Thiết Thụ, Tuyết Như Vân bọn họ đều thích chị, nếu chị thật sự truyền Tố Nữ Công cho Phương Hạo Vân, thì sẽ làm tất cả mất đi hy vọng, và do đó cũng không còn sợ hãi"
"Hừ!"
Dì Bạch khinh thường hừ lạnh : "Ba con cóc ghẻ..."
Dừng lại một chút, dì Bạch giải thích : "Nguyệt Nha Nhi, em là em ruột của chị, chuyện này chị cũng không gạt em, nói thật cho em biết. Hạo Vân có thể đột phá được Nhâm Đốc hai mạch, hoàn toàn là do cố gắng của hắn, đương nhiên bên trong cũng không thiếu sự trợ giúp của Thiên Phạt... Về phần Tố Nữ Công của chị, đương nhiên vẫn còn. Em đừng quên, lão bất tử vẫn còn ở Thiên Phạt thành, làm sao chị dám để mất Tố Nữ Công chứ...."
"Lợi hại vậy sao?"
Nguyệt Nha Nhi đương nhiên là không hoài nghi lời nói của chị rồi, cô liền sinh ra hứng thú với Phương Hạo Vân, rốt cục đây là thiên tài thế nào.
"Chị, em muốn gặp hắn" Nguyệt Nha Nhi nói.
"Đây là tự do của em!" Dì Bạch thản nhiên nói : "Em là một trong các thành chủ phụ trách khảo nghiệm, em có quyền đi gặp hắn bất kỳ lúc nào!"
"Em biết... nhưng em sợ..." Nguyệt Nha Nhi cười hắc hắc, nói : "Chị nói Phương Hạo Vân là một người đàn ông vĩ đại như vậy, lỡ em yêu hắn thì thế nào?"
"Haha"
Dì Bạch đưa tay chỉ lên trán em gái một cái, nói : "Nếu em thật sự có thể yêu Hạo Vân, chị cầu còn không được nữa là..."
"Thật à?" Nguyệt Nha Nhi hỏi : "Chị không lo là bị em chia xẻ người yêu sao?"
"Bên cạnh Hạo Vân đã có rất nhiều phụ nữ rồi..." Dì Bạch cười khổ nói : "Hạo Vân là một cường giả không tầm thường, tình yêu của hắn không thể bị một phụ nữ độc chiếm được... chị và em cũng giống nhau...."
"Hừ!"
Nguyệt Nha Nhi dường như không thích cách nói chuyện của dì Bạch, cười lạnh nói : "Em không tin trên đời này lại có người như vậy... chị, không phải em nhiều chuyện, nhưng sao chị có thể dễ dàng tha thứ cho việc hắn có nhiều đàn bà như vậy?"
" Nguyệt Nha Nhi, em nghe chị nói.... em không biết Hạo Vân, em không biết con người của hắn thế nào... Hạo Vân mặc dù bác ái, nhưng hắn thật sự là người đàn ông tốt. Có lẽ, em sẽ thật sự thích hắn" Dì Bạch nói.
"Chị, nghe chị nói như vậy, em càng muốn nhanh chóng gặp mặt Hạo Vân..." Nguyệt Nha Nhi nói : "Em chưa nhìn thấy chị đánh giá một người đàn ông nào cao như vậy..."
"Nguyệt Nha Nhi... việc này chờ về sau hãy nói, đêm nay chị đến tìm em, có vài chuyện muốn nói với em.." Dì Bạch sửa lại nụ cười trước đó bằng khuôn mặt nghiêm túc : "Lần này chị đã hạ quyết tâm, nhất định phải diệt trừ Hoa Thiết Thụ, Tuyết Như Vân và Phong Vân.... Chuyện này cần em trợ giúp, em có thế lực lớn nhất trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt..."
"Chị... tuy rằng chúng ta là chị em, nhưng có một số việc không thể vì tình cảm mà làm quá. Vận mệnh của Thiên Phạt thành do tổ tiên truyền xuống, bây giờ chị muốn độc bá nó, hủy bỏ quyền lợi của thành chủ, như vậy có thích hợp không? Đương nhiên, em là em gái của chị, bên em không có vấn đề, chị cũng biết, em không màng danh lợi, nhưng mà chị có nghĩ đến không, trăm ngàn dân trong Thiên Phạt thành sẽ nghĩ thế nào?" Nguyệt Nha Nhi trầm giọng nói : "Trước khi làm chuyện này, chị phải suy nghĩ đến hiệu quả và ảnh hưởng của nó. Nếu chị muốn diệt trừ bốn thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt, như vậy sẽ có thể dẫn đến nội chiến... Chị cũng biết, gia tộc Morgan luôn đối đầu với chúng ta, một khi trận chiến bên trong của bọn họ kết thúc, thì cũng sẽ tập trung lực lượng đối phó chúng ta... Lúc này chúng ta cần phải đoàn kết lại... Nếu chị cứ quyết định làm thế, em nói thật, em sẽ không đồng ý cho chị làm vậy.. Đương nhiên, chị là trưởng nữ của Bạch gia, dựa theo quy định của tổ tông, em phải nghe lời chị, nếu chị ra lệnh như vậy, em nghĩ em cũng không phản kháng..."
Nghe Nguyệt Nha Nhi nói vậy, dì Bạch thở dài nói : "Nguyệt Nha Nhi, những cái em nói chị đều biết, nhưng mà em cũng biết, đám người Phong Vân, Hoa Thiết Thụ, Tuyết Như Vân đã không còn chịu an phận như trước, dã tâm của bọn họ càng lúc càng bành trướng, bọn họ đã bị lợi ích làm cho mù quáng. Bọn họ đã quên mất bản thân là tôi tớ của Bạch gia... Mười năm trước bọn họ đề nghị tìm người có duyên trong Thiên Phạt thành, cái này rất rõ ràng, bọn họ muốn nhúng chàm Thiên Phạt, muốn phân tán quyền lực của Bạch gia... Tình huống của Thiên Phạt thành mấy năm nay thế nào, chị nghĩ em rõ ràng hơn chị. Tuyết thành của Tuyết Như Vân còn đỡ, nhưng Phong thành và Hoa thành đã như thế nào rồi... Nếu chúng ta tiếp tục mặc kệ, thì không bao lâu sau, đào nguyên thế ngoại của chúng ta sẽ biến thành một tòa thành dục vọng..."
"Chị, Hoa Thiết Thụ, Phong Vân quả thật rất quá đáng.... Nhưng mà em cảm thấy rằng chỉ cần dạy dỗ thôi, không nên xuống tay hoàn toàn với bọn họ, làm như vậy sẽ khiến cho dân chúng bất mãn" Nguyệt Nha Nhi đề nghị : "Nếu không như vậy đi... chúng ta tạm thời không hành động, nhìn xem Hạo Vân của chị rốt cục có bao nhiêu năng lực, nếu hắn thật sự có thể thông qua khảo nghiệm của bốn thành chủ, đến lúc đó chúng ta ra tay cũng không muộn..."
Dì Bạch nhíu mày hỏi : "Ý của em là muốn Hạo Vân tự ra tay?"
"Đúng vậy!" Nguyệt Nha Nhi cười nói : "Chỉ cần Hạo Vân thông qua khảo nghiệm của chúng ta, hoàn thành nghi thức lên ngôi, thì đến lúc đó đám người Hoa Thiết Thụ phải ngoan ngoãn nghe lời tôn chủ. Tôn chủ muốn trị tội bọn họ, cũng là một chuyện rất bình thường, đến lúc đó dân chúng cũng không nói được cái gì...."
"Đề nghị không tồi!" Dì Bạch gật đầu : "Vậy cứ làm theo lời em đi... Có điều, Nguyệt Nha Nhi, chị phải nhắc nhở em một câu, trong ba người bọn họ, Tuyết Như Vân là người khó đối phó nhất.... Người này có lòng dạ sâu độc, ngoài mặt thoạt nhìn không thấy được vấn đề. Nhưng chị cuối cùng vẫn cảm thấy rằng, không có vấn đề chính là có vấn đề...."
"Tuyết thành thành chủ?" Nguyệt Nha Nhi nhíu mày : "Chị, nghe chị nói vậy, em cũng cảm thấy Tuyết Như Vân đúng là có vấn đề.... Theo tin tình báo em mới nhận được thì ở một con sông gần Tuyết thành phát hiện ra ba cái xác khô, sau khi kiểm tra là do bị dùng để tu luyện công pháp tà ác, em đang lo không biết Tuyết Như Vân có tu luyện Huyết Ma Công đã bị tổ tông tiêu hủy hay không..."
"Huyết Ma Công?"
Dì Bạch nghe thấy thế, sắc mặt liền thay đổi : "Chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, uy lực của Huyết Ma Công không nhỏ, nếu Tuyết Như Vân thật sự tu luyện nó, vậy chứng minh rằng hắn có ý làm phản. Hơn nữa nếu tu luyện hoàn thành, thì cho dù là chính chị ra tay cũng chưa chắc đã chống lại được... Nguyệt Nha Nhi, em cần phải điều tra chuyện này rõ ràng trong thời gian ngắn, có tin tức nhớ báo cho chị biết trước..."
"Dạ, em biết!" Nguyệt Nha Nhi tự tin nói : "Em đã phái ra lực lượng tình báo tinh nhuệ rồi, tin rằng chuyện này sẽ nhanh chóng có tin tức... Đúng rồi, chị, gần đây Tuyết Như Vân đã tỏ vẻ muốn cưới em, thậm chí còn không tiếc bỏ ra năm mươi triệu đô làm đồ cưới..."
"Hừ!"
Dì Bạch cười lạnh : "Lại một con cóc muốn ăn thịt thiên nga... Nguyệt Nha Nhi, trước kia không nói, nhưng bây giờ chị đột nhiên cảm thấy rằng việc em đến với Hạo Vân cũng không tồi"
"Nếu hắn thật sự vĩ đại đúng như chị nói, em cũng không ngại thử cưới hắn.... Có điều em không thích đàn ông hoa tâm" Nguyệt Nha Nhi nói.
"Không phải là hoa tâm, mà là bác ái..." Dì Bạch sửa lại.
"Đó là cái nhìn của chị, cái gọi là bác ái, thật ra cũng là hoa tâm" Nguyệt Nha Nhi cười nói : "Chị, chị thật sự hy vọng là hai chị em chúng ta sẽ cưới cùng một chồng à... Chẳng lẽ chị không biết đây không được tự nhiên?"
"Không được tự nhiên?"
Dì Bạch khẽ cười nói : "Đối với người như chúng ta, trên đời này không có gì gọi là không được tự nhiên cả, hơn nữa nam nữ yêu nhau cũng là bình thường.... Nguyệt Nha Nhi, không phải chị loạn điểm uyên ương phổ, chủ yếu là chị chỉ hy vọng em có thể tìm được một chổ tốt... Tuổi của em cũng không còn nhỏ nữa, cứ ở một mình không phải là biện pháp tốt"
"Được rồi chị, chị đã thành bà mối rồi đó.. em biết chị muốn tốt cho em, nhưng mà em phải gặp mặt cái đã.... Nếu hắn thật sự hợp ý em, em sẽ suy xét. Nếu hắn không hợp, vậy thì không cần bàn nữa" Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ rồi nói : "Vài ngày nữa em sẽ đi tìm hắn... đúng rồi chị, lỡ như lão bất tử mà bị Hoa Thiết Thụ dụ dỗ đi đối phó với Hạo Vân thì sao?"
"Không có biện pháp, đành phải tử chiến!" Dì Bạch thở dài nói : "Lão bất tử là phản đồ của gia tộc chúng ta, chúng ta sớm muộn gì cũng phải kết thúc, nếu không thì Thiên Phạt thành vĩnh viễn đừng mong yên ổn..."
............................
Phương Hạo Vân ở trong một khách sạn của Thiên Phạt thành, lúc ban ngày, hắn đi chung quanh tìm hiểu tình huống. Buổi tối, hắn dùng phần lớn thời gian để tiếp xúc với Thiên Phạt, hy vọng có thể nhanh chóng phá giải tất bí mật của Thiên Phạt, chỉ chỉ khi nào nắm nữa hoàn toàn được Thiên Phạt thì trong cuộc sống sau này, hắn mới có thể có được lợi ích lớn nhất...
Sáng hôm nay, Phương Hạo Vân đ ăn sáng tại phòng ăn, sau đó tính tiếp tục đi tham qua, tìm hiểu về tình huống nơi này.
Sự xuất hiện của hắn làm cho người đi đường bu quanh lại, khiến cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Lúc giữa trưa, hắn đành phải quay về khách sạn, hắn thật sự không chịu nổi sự chỉ trỏ, sự bàn tán của mọi người, giống như hắn là người ngoài hành tinh vậy.
Tối hôm qua ba giờ sáng Phương Hạo Vân mới ngủ, nhưng bây giờ hắn không chút mệt mỏi, hắn ngồi trên giường của mình, nhìn cơn mưa bên ngoài cửa sổ, tựa hồ là mưa rất to.
Thoáng do dự một chút một chút, hắn xoay người rời giường, đi về hướng cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn ngã tư bên ngoài, trên đường chỉ còn lại vài người.
Vì thế, hôm nay Phương Hạo Vân không muốn ra ngoài.
Vì hắn phỏng chừng là người của Phong Vân đang âm thầm theo dõi hắn.
Thoáng do dự một chút, hắn ra khỏi phòng, đi đến chổ cầu thang, trùng hợp gặp phải hai người khả nghi đang bước nhanh ra ngoài cửa.
Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng : "Đứng lại... nếu các người là người của Phong Vân, thì trở về chuyển lời của tôi cho ổng, đợi khi trời hết mưa, tôi sẽ đích thân đến biệt thự của ổng, kêu ổng rửa cổ chờ đao đi..."
Từ đó, cái tên Phương Hạo Vân cũng được lưu truyền tại Thiên Phạt thành.
Đồng thời, sự xuất hiện của hắn đã làm cho nhiều người chú ý.
Chuyện đã đến nước này, Phong Vân giống như là đâm lao thì phải theo lao, trên người Phương Hạo Vân tràn ngập sự thần bí, dùng hai chiêu giết chết Phong Trảm, làm cho ông cũng không dám tùy tiện ra tay.
Với công phu của Phong Vân, muốn giết chết Phong Trảm không khó, nhưng ông ta không dám nói rằng chỉ trong vòng hai chiêu đã giết chết được Phong Trảm.
Nhưng chuyện này ngày hôm nay đã bị Phương Hạo Vân làm được, và làm trước con mắt của ông.
" Phương Hạo Vân, cậu gan lắm... chuyện hôm nay cậu có đạo lý, tôi không so đo với cậu..." Phong Vân do dự mãi, cuối cùng quyết định không dây dưa với Phương Hạo Vân. Phong Trảm bị giết, Phong thành cũng đã rất mất mặt rồi, lỡ mà xảy ra thêm chuyện gì thì phiền toái lắm.
Phong Vân quyết định tạm thời tha cho Phương Hạo Vân, lát nữa về điều tra lại thân phận của Phương Hạo Vân.
"Haha!"
Phương Hạo Vân bật cười : "Phong Vân, xem ra là ông sợ..."
"Đồ khốn... bố không muốn chấp nhất với con nít... Chúng ta đi!" Bốn phía càng lúc càng có nhiều người, Phong Vân sợ dây dưa thêm một lát nữa thì sẽ trở thành trò cười, vội vàng sai người thu nhặt mấy cái xác trên mặt đất, rồi đi về biệt thự thành chủ.
Người trên đường cũng hỏi thăm qua lại, cũng biết được thân phận của Phương Hạo Vân.
Biết hắn là người nắm giữ Thiên Phạt, thái độ của mọi người liền khác nhau, có người cho rằng hắn là ngôi sao may mắn của Thiên Phạt thành. Nhưng có người lại lo rằng, bởi vì sự xuất hiện của hắn làm cho Thiên Phạt thành trở nên bất ổn.
Nói túm lại, trên đường muốn nói cái gì là có cái đó.
Phương Hạo Vân cũng không có rãnh rỗi nghe mấy người này nghị luận.
Hắn cố ý chống đối với Phong Vân, chính là muốn tạo hiệu ứng như vậy, làm cho cả Thiên Phạt thành chú ý đến hắn. Theo tình huống bây giờ thì mục đích của hắn đã đạt được.
Ít nhất là người trong Thiên Phạt thành đã biết đến hắn.
Những ngày kế tiếp, Phương Hạo Vân phỏng chừng là càng khó khăn hơn, ít nhất là Phong Vân không có khả năng tha cho mình, và ba thành chủ chưa gặp mặt kia, cũng không biết có thái độ gì.
Nhưng có Thiên Phạt trong tay, Phương Hạo Vân cũng không lo lắng gì.
Binh đến tướng cản, nước đến đất dâng, hắn không cần phải lo lắng.
Đại tướng của Phong thành thành chủ bị người ta giết trong vòng hai chiêu, tin tức chấn động như vậy lần đầu tiên xuất hiện tại Thiên Phạt thành. Chỉ trong một thời gian ngắn, chuyện của Phương Hạo Vân được truyền khắp Thiên Phạt thành.
Thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt có rất đông thuộc hạ, chuyện Phong Vân thất bại, ba thành chủ khác cũng nhận được tin. Tâm tư của bọn họ khác nhau, và cũng không có biểu hiện hay phản ứng mạnh mẽ nào cả.
Ban đêm, trong biệt thự của Nguyệt thành thành chủ có một vị khách không mời mà đến. Theo hình bóng của người đó, thì có thể xác định đây là nữ, tốc độ của cô ta cực kỳ hanh, giống như là một tia chớp lao đi trong màn đêm. Chỉ trong chớp mắt đã vượt qua tất cả các lớp phòng vệ, và đến phòng riêng của Nguyệt thành thành chủ.
Vâng, đúng vậy, chính là phòng riêng.
Nguyệt thành thành chủ Nguyệt Nha Nhi là cô gái duy nhất trong bốn thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt, cũng là một trong những vị thành chủ có thực lực mạnh nhất.
Có người nói, cô ta là chị em ruột của tiểu thư, cũng có lời đồn cô ta là cháu gái của tiểu thư, lại có người nói cô ta là dì của tiểu thư... nói chung tin đồn nào cũng có.
Có một điều có thể xác dịnh, hai người đúng là người thân.
"Chị, chị đến rồi..." Nguyệt Nha Nhi đang ngủ say, nhưng khi bóng người tiến vào trong cửa sổ, cô liền tỉnh lại, hơn nữa còn ngồi dậy.
Lúc này cô đang mặc một cái váy ngủ màu tráng, bộ ngực phập phòng lên, khe rãnh thật sâu làm cho người ta chói mắt, vòng eo mảnh khảnh chỉ dùng một tay cũng có thể ôm được, quả nhiên là một dáng người ma quỷ.
" Nguyệt Nha Nhi, chuyện ở Phong thành, em có nghe chưa?" Người đến cởi khăn mặt ra, chính là dì Bạch của Phương Hạo Vân.
Dì Bạch mặc một bộ đồ màu đen, dáng nguời lả lướt tôn lên vẻ đẹp của cô, quả thật giống một nữ thần gợi cảm. Nếu cẩn thận quan sát thì có thể nhận ra, diện mạo của Nguyệt Nha Nhi và dì Bạch quả thật có vài phần giống nhau.
"Có nghe rồi.... Chị, xem ra người lần này không đơn giản... Phong Trảm là cao thủ đệ nhất của Phong Vân, ba năm trước đã đột phá Nhâm Đốc hai mạch, công phu cũng không kém. Cho dù là em, em cũng không nắm chắc rằng sẽ giết hắn trong vòng hai chiêu..." Nguyệt Nha Nhi xuống giường, ôm lấy dì Bạch, cười hì hì nói : "Chị, sao trước kia không nghe chị nhắc đến bảo bối này?"
Dì Bạch mỉm cười : "Em đó, còn không nghiêm chỉnh lại đi... chị thấy em nên có tìm đàn ông là vừa... còn như vậy hoài sẽ rất nguy hiểm..."
"Em mới không cần đấy... Đàn bà là nước, còn đàn ông là bùn, em không thích bùn.." Nguyệt Nha Nhi cười, đột nhiên hỏi : "Chị, không phải chị thật sự phải gả cho Phương Hạo Vân chứ?"
"Ừ!"
Dì Bạch cũng không ngượng ngùng, mà chỉ thản nhiên nói : "Hạo Vân sẽ không làm cho chị thất vọng. Hắn nhất định có thể vượt qua tất cả khảo nghiệm của mọi người, trở thành vương giả chân chính. Dựa theo quy định của gia tộc, đến lúc đó, chị phải thề nguyện trung thành với hắn, trở thành nô bộc vĩnh viễn cho hắn..."
"Chị, chị thật sự muốn vậy? Hay là vì quy định của gia tộc?" Nguyệt Nha Nhi hỏi.
Dì Bạch nghe thấy thế, thoáng do dự một chút, sau một hồi, cô mới nói : "Cả hai!"
"Thật sao?" Nguyệt Nha Nhi nghe vậy, trong con mắt hiện lên một sự gian xảo : "Nghe nói Phương Hạo Vân rất tuấn tú, còn xinh hơn cả con gái nữa... chị, không phải vì diện mạo của hắn mà chị chọn hắn chứ?"
"Nói bậy!"
Dì Bạch hừ nói : "Nguyệt Nha Nhi, chẳng lẽ em cũng tin tưởng mấy lời đồn đó... chị lựa chọn Hạo Vân hoàn toàn là do ý trời... Hơn nữa chị muốn nói cho em biết, Thiên Phạt rất hài lòng với Hạo Vân, chị có thể cảm nhận rõ ràng tâm tư của Thiên Phạt...."
"Chị, coi như em nhiều chuyện, hỏi thêm một câu được không? Chị có truyền Tố Nữ Công cho hắn không... Nếu không, với tuổi của hắn bây giờ thì dù có luyện công từ trong bụng mẹ, cũng không có khả năng đả thông được Nhâm Đốc" Nguyệt Nha Nhi nghiêm túc hỏi.
Dì Bạch nghe thấy thế, thản nhiên cười : "Bên ngoài đều đang đoán như vậy, đúng không?"
"Dạ"
Nguyệt Nha Nhi nói : "Tin tức từ Phong thành truyền đến, mọi người đều tin tưởng... Chị, lần này chị có thể gặp phiền toái rồi... Chị biết không, Phong Vân, Hoa Thiết Thụ, Tuyết Như Vân bọn họ đều thích chị, nếu chị thật sự truyền Tố Nữ Công cho Phương Hạo Vân, thì sẽ làm tất cả mất đi hy vọng, và do đó cũng không còn sợ hãi"
"Hừ!"
Dì Bạch khinh thường hừ lạnh : "Ba con cóc ghẻ..."
Dừng lại một chút, dì Bạch giải thích : "Nguyệt Nha Nhi, em là em ruột của chị, chuyện này chị cũng không gạt em, nói thật cho em biết. Hạo Vân có thể đột phá được Nhâm Đốc hai mạch, hoàn toàn là do cố gắng của hắn, đương nhiên bên trong cũng không thiếu sự trợ giúp của Thiên Phạt... Về phần Tố Nữ Công của chị, đương nhiên vẫn còn. Em đừng quên, lão bất tử vẫn còn ở Thiên Phạt thành, làm sao chị dám để mất Tố Nữ Công chứ...."
"Lợi hại vậy sao?"
Nguyệt Nha Nhi đương nhiên là không hoài nghi lời nói của chị rồi, cô liền sinh ra hứng thú với Phương Hạo Vân, rốt cục đây là thiên tài thế nào.
"Chị, em muốn gặp hắn" Nguyệt Nha Nhi nói.
"Đây là tự do của em!" Dì Bạch thản nhiên nói : "Em là một trong các thành chủ phụ trách khảo nghiệm, em có quyền đi gặp hắn bất kỳ lúc nào!"
"Em biết... nhưng em sợ..." Nguyệt Nha Nhi cười hắc hắc, nói : "Chị nói Phương Hạo Vân là một người đàn ông vĩ đại như vậy, lỡ em yêu hắn thì thế nào?"
"Haha"
Dì Bạch đưa tay chỉ lên trán em gái một cái, nói : "Nếu em thật sự có thể yêu Hạo Vân, chị cầu còn không được nữa là..."
"Thật à?" Nguyệt Nha Nhi hỏi : "Chị không lo là bị em chia xẻ người yêu sao?"
"Bên cạnh Hạo Vân đã có rất nhiều phụ nữ rồi..." Dì Bạch cười khổ nói : "Hạo Vân là một cường giả không tầm thường, tình yêu của hắn không thể bị một phụ nữ độc chiếm được... chị và em cũng giống nhau...."
"Hừ!"
Nguyệt Nha Nhi dường như không thích cách nói chuyện của dì Bạch, cười lạnh nói : "Em không tin trên đời này lại có người như vậy... chị, không phải em nhiều chuyện, nhưng sao chị có thể dễ dàng tha thứ cho việc hắn có nhiều đàn bà như vậy?"
" Nguyệt Nha Nhi, em nghe chị nói.... em không biết Hạo Vân, em không biết con người của hắn thế nào... Hạo Vân mặc dù bác ái, nhưng hắn thật sự là người đàn ông tốt. Có lẽ, em sẽ thật sự thích hắn" Dì Bạch nói.
"Chị, nghe chị nói như vậy, em càng muốn nhanh chóng gặp mặt Hạo Vân..." Nguyệt Nha Nhi nói : "Em chưa nhìn thấy chị đánh giá một người đàn ông nào cao như vậy..."
"Nguyệt Nha Nhi... việc này chờ về sau hãy nói, đêm nay chị đến tìm em, có vài chuyện muốn nói với em.." Dì Bạch sửa lại nụ cười trước đó bằng khuôn mặt nghiêm túc : "Lần này chị đã hạ quyết tâm, nhất định phải diệt trừ Hoa Thiết Thụ, Tuyết Như Vân và Phong Vân.... Chuyện này cần em trợ giúp, em có thế lực lớn nhất trong Phong Hoa Tuyết Nguyệt..."
"Chị... tuy rằng chúng ta là chị em, nhưng có một số việc không thể vì tình cảm mà làm quá. Vận mệnh của Thiên Phạt thành do tổ tiên truyền xuống, bây giờ chị muốn độc bá nó, hủy bỏ quyền lợi của thành chủ, như vậy có thích hợp không? Đương nhiên, em là em gái của chị, bên em không có vấn đề, chị cũng biết, em không màng danh lợi, nhưng mà chị có nghĩ đến không, trăm ngàn dân trong Thiên Phạt thành sẽ nghĩ thế nào?" Nguyệt Nha Nhi trầm giọng nói : "Trước khi làm chuyện này, chị phải suy nghĩ đến hiệu quả và ảnh hưởng của nó. Nếu chị muốn diệt trừ bốn thành chủ của Phong Hoa Tuyết Nguyệt, như vậy sẽ có thể dẫn đến nội chiến... Chị cũng biết, gia tộc Morgan luôn đối đầu với chúng ta, một khi trận chiến bên trong của bọn họ kết thúc, thì cũng sẽ tập trung lực lượng đối phó chúng ta... Lúc này chúng ta cần phải đoàn kết lại... Nếu chị cứ quyết định làm thế, em nói thật, em sẽ không đồng ý cho chị làm vậy.. Đương nhiên, chị là trưởng nữ của Bạch gia, dựa theo quy định của tổ tông, em phải nghe lời chị, nếu chị ra lệnh như vậy, em nghĩ em cũng không phản kháng..."
Nghe Nguyệt Nha Nhi nói vậy, dì Bạch thở dài nói : "Nguyệt Nha Nhi, những cái em nói chị đều biết, nhưng mà em cũng biết, đám người Phong Vân, Hoa Thiết Thụ, Tuyết Như Vân đã không còn chịu an phận như trước, dã tâm của bọn họ càng lúc càng bành trướng, bọn họ đã bị lợi ích làm cho mù quáng. Bọn họ đã quên mất bản thân là tôi tớ của Bạch gia... Mười năm trước bọn họ đề nghị tìm người có duyên trong Thiên Phạt thành, cái này rất rõ ràng, bọn họ muốn nhúng chàm Thiên Phạt, muốn phân tán quyền lực của Bạch gia... Tình huống của Thiên Phạt thành mấy năm nay thế nào, chị nghĩ em rõ ràng hơn chị. Tuyết thành của Tuyết Như Vân còn đỡ, nhưng Phong thành và Hoa thành đã như thế nào rồi... Nếu chúng ta tiếp tục mặc kệ, thì không bao lâu sau, đào nguyên thế ngoại của chúng ta sẽ biến thành một tòa thành dục vọng..."
"Chị, Hoa Thiết Thụ, Phong Vân quả thật rất quá đáng.... Nhưng mà em cảm thấy rằng chỉ cần dạy dỗ thôi, không nên xuống tay hoàn toàn với bọn họ, làm như vậy sẽ khiến cho dân chúng bất mãn" Nguyệt Nha Nhi đề nghị : "Nếu không như vậy đi... chúng ta tạm thời không hành động, nhìn xem Hạo Vân của chị rốt cục có bao nhiêu năng lực, nếu hắn thật sự có thể thông qua khảo nghiệm của bốn thành chủ, đến lúc đó chúng ta ra tay cũng không muộn..."
Dì Bạch nhíu mày hỏi : "Ý của em là muốn Hạo Vân tự ra tay?"
"Đúng vậy!" Nguyệt Nha Nhi cười nói : "Chỉ cần Hạo Vân thông qua khảo nghiệm của chúng ta, hoàn thành nghi thức lên ngôi, thì đến lúc đó đám người Hoa Thiết Thụ phải ngoan ngoãn nghe lời tôn chủ. Tôn chủ muốn trị tội bọn họ, cũng là một chuyện rất bình thường, đến lúc đó dân chúng cũng không nói được cái gì...."
"Đề nghị không tồi!" Dì Bạch gật đầu : "Vậy cứ làm theo lời em đi... Có điều, Nguyệt Nha Nhi, chị phải nhắc nhở em một câu, trong ba người bọn họ, Tuyết Như Vân là người khó đối phó nhất.... Người này có lòng dạ sâu độc, ngoài mặt thoạt nhìn không thấy được vấn đề. Nhưng chị cuối cùng vẫn cảm thấy rằng, không có vấn đề chính là có vấn đề...."
"Tuyết thành thành chủ?" Nguyệt Nha Nhi nhíu mày : "Chị, nghe chị nói vậy, em cũng cảm thấy Tuyết Như Vân đúng là có vấn đề.... Theo tin tình báo em mới nhận được thì ở một con sông gần Tuyết thành phát hiện ra ba cái xác khô, sau khi kiểm tra là do bị dùng để tu luyện công pháp tà ác, em đang lo không biết Tuyết Như Vân có tu luyện Huyết Ma Công đã bị tổ tông tiêu hủy hay không..."
"Huyết Ma Công?"
Dì Bạch nghe thấy thế, sắc mặt liền thay đổi : "Chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, uy lực của Huyết Ma Công không nhỏ, nếu Tuyết Như Vân thật sự tu luyện nó, vậy chứng minh rằng hắn có ý làm phản. Hơn nữa nếu tu luyện hoàn thành, thì cho dù là chính chị ra tay cũng chưa chắc đã chống lại được... Nguyệt Nha Nhi, em cần phải điều tra chuyện này rõ ràng trong thời gian ngắn, có tin tức nhớ báo cho chị biết trước..."
"Dạ, em biết!" Nguyệt Nha Nhi tự tin nói : "Em đã phái ra lực lượng tình báo tinh nhuệ rồi, tin rằng chuyện này sẽ nhanh chóng có tin tức... Đúng rồi, chị, gần đây Tuyết Như Vân đã tỏ vẻ muốn cưới em, thậm chí còn không tiếc bỏ ra năm mươi triệu đô làm đồ cưới..."
"Hừ!"
Dì Bạch cười lạnh : "Lại một con cóc muốn ăn thịt thiên nga... Nguyệt Nha Nhi, trước kia không nói, nhưng bây giờ chị đột nhiên cảm thấy rằng việc em đến với Hạo Vân cũng không tồi"
"Nếu hắn thật sự vĩ đại đúng như chị nói, em cũng không ngại thử cưới hắn.... Có điều em không thích đàn ông hoa tâm" Nguyệt Nha Nhi nói.
"Không phải là hoa tâm, mà là bác ái..." Dì Bạch sửa lại.
"Đó là cái nhìn của chị, cái gọi là bác ái, thật ra cũng là hoa tâm" Nguyệt Nha Nhi cười nói : "Chị, chị thật sự hy vọng là hai chị em chúng ta sẽ cưới cùng một chồng à... Chẳng lẽ chị không biết đây không được tự nhiên?"
"Không được tự nhiên?"
Dì Bạch khẽ cười nói : "Đối với người như chúng ta, trên đời này không có gì gọi là không được tự nhiên cả, hơn nữa nam nữ yêu nhau cũng là bình thường.... Nguyệt Nha Nhi, không phải chị loạn điểm uyên ương phổ, chủ yếu là chị chỉ hy vọng em có thể tìm được một chổ tốt... Tuổi của em cũng không còn nhỏ nữa, cứ ở một mình không phải là biện pháp tốt"
"Được rồi chị, chị đã thành bà mối rồi đó.. em biết chị muốn tốt cho em, nhưng mà em phải gặp mặt cái đã.... Nếu hắn thật sự hợp ý em, em sẽ suy xét. Nếu hắn không hợp, vậy thì không cần bàn nữa" Nguyệt Nha Nhi suy nghĩ rồi nói : "Vài ngày nữa em sẽ đi tìm hắn... đúng rồi chị, lỡ như lão bất tử mà bị Hoa Thiết Thụ dụ dỗ đi đối phó với Hạo Vân thì sao?"
"Không có biện pháp, đành phải tử chiến!" Dì Bạch thở dài nói : "Lão bất tử là phản đồ của gia tộc chúng ta, chúng ta sớm muộn gì cũng phải kết thúc, nếu không thì Thiên Phạt thành vĩnh viễn đừng mong yên ổn..."
............................
Phương Hạo Vân ở trong một khách sạn của Thiên Phạt thành, lúc ban ngày, hắn đi chung quanh tìm hiểu tình huống. Buổi tối, hắn dùng phần lớn thời gian để tiếp xúc với Thiên Phạt, hy vọng có thể nhanh chóng phá giải tất bí mật của Thiên Phạt, chỉ chỉ khi nào nắm nữa hoàn toàn được Thiên Phạt thì trong cuộc sống sau này, hắn mới có thể có được lợi ích lớn nhất...
Sáng hôm nay, Phương Hạo Vân đ ăn sáng tại phòng ăn, sau đó tính tiếp tục đi tham qua, tìm hiểu về tình huống nơi này.
Sự xuất hiện của hắn làm cho người đi đường bu quanh lại, khiến cho hắn cảm thấy không được tự nhiên.
Lúc giữa trưa, hắn đành phải quay về khách sạn, hắn thật sự không chịu nổi sự chỉ trỏ, sự bàn tán của mọi người, giống như hắn là người ngoài hành tinh vậy.
Tối hôm qua ba giờ sáng Phương Hạo Vân mới ngủ, nhưng bây giờ hắn không chút mệt mỏi, hắn ngồi trên giường của mình, nhìn cơn mưa bên ngoài cửa sổ, tựa hồ là mưa rất to.
Thoáng do dự một chút một chút, hắn xoay người rời giường, đi về hướng cửa sổ, cúi đầu xuống nhìn ngã tư bên ngoài, trên đường chỉ còn lại vài người.
Vì thế, hôm nay Phương Hạo Vân không muốn ra ngoài.
Vì hắn phỏng chừng là người của Phong Vân đang âm thầm theo dõi hắn.
Thoáng do dự một chút, hắn ra khỏi phòng, đi đến chổ cầu thang, trùng hợp gặp phải hai người khả nghi đang bước nhanh ra ngoài cửa.
Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng : "Đứng lại... nếu các người là người của Phong Vân, thì trở về chuyển lời của tôi cho ổng, đợi khi trời hết mưa, tôi sẽ đích thân đến biệt thự của ổng, kêu ổng rửa cổ chờ đao đi..."
/731
|