Đây cũng là nguyên nhân mà Tây Lương Mạt nhìn yến hội ngươi một lời ta một lời mà tuyệt đối không nóng ruột.
Một người là dùng sức chọc ngoáy, một người lửa giận choáng đầu, bản thân yêu đương vụng trộm với Đại quản gia, sinh ra con gái riêng thế tục không tha còn dám lên mặt đạo đức đi chỉ trích người khác, thật sự buồn cười cực kỳ.
Hai người như vậy hoàn toàn không đáng để nàng chú ý.
Nàng đã chán ghét lục đục với đám phụ nữ này, nàng cần đặt càng nhiều sức lực của mình ở nơi cần dùng, ví dụ như giải quyết chuyện Hoàng Đế bệ hạ ngang ngạnh nhét một phu quân cho nàng, ví dụ như làm thế nào rời hoàng cung đi biên quan, như làm thế nào tìm quân đội thần bí kia, nếu vô công mà về thì phải đi bước tiếp theo thế nào.
Đối với kiểu phụ nữ thích âm mưu hãm hại, bằng lời nói từng bước dẫn đối phương vào bẫy như Hàn Quý Phi, đôi khi trực tiếp dùng cường quyền cao tuyệt đối chèn ép sẽ có hiệu quả hơn loại lục đục vu hồi tầm thường này.
Đây cũng chính là lý do vì sao đám phụ nữ hậu viện lợi hại cỡ nào, đối với loại đàn ông như Tĩnh Quốc Công vẫn phải nịnh hót lấy lòng, bởi phụ nữ dù giỏi tranh đấu thế nào cuối cũng vẫn phải dựa vào đàn ông, thời đại này, nắm giữ đàn ông mới mới là quyền lực chân chính!
Những người phụ nữ lưu danh sử sách nhờ quyền lực như Lã Trĩ, Võ Hậu, trước khi chưa được đến quyền lực thuộc về mình cũng chỉ có thể mượn sức đàn ông, cũng chính gọi là đứng trên vai người khổng lồ.
Khi bọ họ có thể hành động không kiêng nể gì, ngay cả những người phụ nữ giỏi cướp đoạt sự sủng ái của nam nhân, châm ngòi và tính kế hãm hại đối thủ như Thích Phu Nhân và Hàn Quốc Phu Nhân, trước mặt Lã Trĩ và Võ Hậu cướp quyền lực nam tử cũng không tránh được kết cục chém rời tứ chi hoặc độc chết.
Đây là sức mạnh mà quyền lực tuyệt đối thể hiện.
Nếu dùng võ kỹ mà nói thì chính là lấy một địch mười.
Tây Lương Mạt nhấp chén trà thơm phổ nhị, lộ ra nụ cười thản nhiên, vừa lòng.
“Ngươi… Ngươi…” Đức Vương Phi nhìn Tây Lương Mạt, bà ta muốn nói gì, cổ họng phát ra vài tiếng khàn khàn, “ngươi” cả nửa ngày cũng không nói nên bất cứ lời nào chỉ có thể nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, tay siết chặt khăn lụa.
Bà ta có thể nói gì nữa, cho dù nghi ngờ Phương Quan không phải hoạn quan thật, lẽ nào bà có thể yêu cầu Phương Quan cởi quần trước mặt mọi người hay sao?
Hay bảo người đi làm chứng lúc nghiệm thân?
Ai có thể làm nhân chứng này?
Ai dám làm nhân chứng này?
Khi Hoàng Đế bệ hạ còn hướng về Tây Lương Mạt, ra mặt làm chuyện này là chẳng có gì hay ho!
Đức Vương Phi đã không dám nghe những lời thì thầm và cười nhạo khe khẽ của mọi người phía sau, càng không dám nhìn ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc của Hoàng Đế bệ hạ.
Một tiếng “Phương Quan xác thực thân thể sạch sẽ” vừa rồi như một chậu nước lạnh dội vào đầu bà, dội tắt lịm ngọn lửa hài lòng của Đức Vương Phi khi tưởng tượng đến cảnh Tây Lương Mạt bị giết chết, hoặc Tây Lương Mạt chật vật cầu xin tha thứ.
Đức Vương Phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhận thức mình làm một chuyện ngu xuẩn tới mức nào.
Nhưng tất cả đã muộn.
Đức Vương Phi đắm mình trong cung đình nhiều năm, tự nhiên biết sai lầm của mình mang đến hậu quả gì, không tự chủ được hơi run rẩy.
Hàn Quý Phi nhìn dáng vẻ run như cầy sấy của Đức Vương Phi, khóe môi nhếch lên thầm khinh bỉ, bà già này đúng là bùn nát không trát được tường!
Tuy Hàn Quý Phi tiếc nuối mình thất bại nhưng tổn thất không lớn, nên nàng ta vẫn cười nói với Tây Lương Mạt: “Trinh Mẫn, tất cả chỉ là hiểu lầm, Mạt Nhi ngươi đừng đau lòng, di mẫu nhất định sẽ trừng trị đám tiểu nhân ăn nói bừa bãi.”
Đức Vương Phi muốn há mồm nói gì, nhưng dưới ánh mắt như nhìn người chết của Hàn Quý Phi lại cúi đầu không nói thành lời.
“Di mẫu vất vả.” Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói, loại lãnh đạm như chưa có gì xảy ra này khiến trong lòng Hàn Quý Phi không có điểm kết.
Nàng ta còn muốn nói gì thì Tây Lương Mạt đã chuyển qua nhìn Tuyên Văn Đế: “Bệ hạ, Trĩnh Mẫn tự thấy có chút không thoải mái, có thể cáo lui trước được không ạ?”
Tuyên Văn Đế nghe nói Tây Lương Mạt không thoải mái lập tức quan tâm nhìn nàng hỏi: “Sao lại không thoải mái? Người đâu, đưa Quận Chúa tới Thái Y Viện.”
Tây Lương Mạt khẽ lắc đầu, nhẹ chống thái dương: “Mạt Nhi chỉ có chút choáng đầu, hồi cung nghỉ ngơi một lúc là khỏe thôi.”
Tuyên Văn Đế nhìn Tây Lương Mạt như vậy trong lòng biết nàng đã hoàn toàn không còn hứng trí với tiệc xem mặt, đành gật đầu nói: “Cũng tốt, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Tây Lương Mạt đứng dậy vén váy thi lễ với Tuyên Văn Đế rồi xoay người bỏ đi, không hề liếc nhìn Đức Vương Phi và Hàn Quý Phi lấy một cái.
Nếu chính chủ đã đi rồi, cộng thêm Đức Vương Phi vừa gây chuyện, Tuyên Văn Đế cũng cảm thấy mất hứng, lạnh lùng nói với Hàn Quý Phi: “Trẫm mệt mỏi, về Tu Hành Điện tu luyện, nếu ngươi thích náo nhiệt thì ở lại đây mà náo nhiệt đi.”
Dù Hoàng Đế bệ hạ không còn khôn khéo tàn nhẫn như hồi trẻ tuổi nhưng không có nghĩa hắn không nhìn ra tâm tư châm ngòi của Hàn Quý Phi, chẳng phải ý tốt gì.
Tuyên Văn Đế nói xong không thèm nhìn sắc mặt Hàn Quý Phi, phẩy tay áo bỏ đi.
Hàn Quý Phi thật không ngờ Tuyên Văn Đế xưa nay sủng ái nàng lại vì Tây Lương Mạt mà không nể mặt nàng, trong lòng nhất thời hoảng lên, nàng vội vàng nhìn về phía Liên công công còn chưa đi, nói như có phần ấm ức: “Liên công công, bệ hạ làm sao vậy? Sao lại trút giận về phía thần thiếp? Ngươi xem đây chẳng phải… đây chẳng phải…”
Liên công công thuận tay đẩy ngọc bội Hàn Quý Phi nhét tới trở về, đồng thời vẫn cười hài hòa dễ gần như trước, nhưng ý trong lời nói lại khiến Hàn Quý Phi biến sắc: “Quý Phi nương nương, mấy năm nay lão nô nhận không ít thứ của ngài, chính vì nghĩ Quý Phi nương nương là ngươi thông minh, cũng không biết nhiều ngày nay có phải trong lòng bực bội hay không, thông minh đều trốn mất hết. Vài năm nay bệ hạ có mấy lần có hứng trí tham dự loại yến hội to nhỏ này, hôm nay lại bị hai vị nương nương làm mất hứng, chỉ sợ cỗ xe hương loan này trong một thời gian sẽ không thể tới cung nương nương đón ngài.”
Dứt lời, Liên công công vung phất trần, xoay người mà đi.
Hàn Quý Phi nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng thầm tức giận mắng, gã hoạn quan giỏi lắm, dám nguyền rủa nàng có bệnh về thần kinh!
Chỉ là…
Bệ hạ thật sự tức giận sao?
Nhớ tới Kim Tiệp Dư gần đây rất được sủng ái, ngày hè vốn chói chang trái tim Hàn Quý Phi lại như rơi vào hầm băng.
…
Tây Lương Mạt ra khỏi Ngự Hoa Viên đột nhiên hỏi: “Người đâu?”
Tiểu thái giám dẫn đường kia cung kính nói với Tây Lương Mạt: “Người đã đưa đến phòng tối, dựa theo dặn dò của ngài, nay còn chưa xuống tay.”
Tây Lương Mạt gật đầu: “Dẫn đường đi.”
“Chuyện này… Phòng tối là nơi máu tanh dơ bẩn.” Tiểu thái giám luôn cảm thấy dẫn một nữ tử thân phận cao quý tới chỗ đó nghe vẻ không ổn, nhưng đây lại là quý nhân Liên công công đặc biệt dặn dò phải hết lòng hầu hạ.
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Không sao, cứ dẫn đường là được.”
Tiểu thái giám nghe vậy đành kính cẩn đồng ý, đi trước dẫn Tây Lương Mạt.
— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch đã lâu không ra ngoài, không có bộ ngực lớn —
“Cút ngay, không được lại đây!”
“Xoảng!”
“Chết tiệt, giữ chặt tên khốn này cho chúng ta!”
“Keng, xoảng!”
“Chết rồi à, một thư sinh gầy yếu thế này cũng không bắt được, các ngươi còn là người Tư Lễ Giám không!”
Vừa mới đi tới phòng tối, đám Tây Lương Mạt đã nghe tiếng động ầm ầm bên trong, tiếng người mắng, tiếng đồ vật vỡ đan vào nhau, náo nhiệt cực kỳ.
Tiểu thái giám kia nhìn thoáng qua Tây Lương Mạt, lập tức đi lên mở cửa, đang định hét to: “Quận Chúa…”
Tiếng còn chưa hô ra đã bị một thứ đập thẳng vào mặt.
Tiểu thái giám kia không kịp đề phòng, bị thứ kia đập trúng, máu mũi văng khắp nơi!
“Gặp đỏ, gặp đỏ, là điềm lành, mau bắt lấy tiểu tặc kia, lát nữa hạ đao đừng lỡ giờ đẹp!” Thái giám phòng tối vừa thấy có người chảy máu liền bất chấp tất cả, dùng giọng nói sắc nhọn đặc biệt của thái giám hét ầm lên.
Cái gọi là gặp đỏ điềm lành, là vì thủ thuật thiến chính là thủ thuật cực thương thân, nhất là đàn ông trưởng thành thiến tỉ lệ tử vong tương đối cao, phòng tối khi thiến nam tử, vẩy một ít máu gà trên mặt đất, dùng máu gà tế quỷ thần, cầu quỷ thần phù hộ đám thái giám mới bị thiến xong phải nằm trong phòng tối không được ra gió bình an vượt qua giai đoạn nhiễm trùng mà sống sót.
Trong đó, máu người là may mắn nhất, nhưng ai chịu đổ máu vì người không liên quan, cho nên hôm nay thấy có người không hay ho, vừa vào cửa đã gặp đỏ, thái giám phòng tối liền hét ầm lên theo thói quen.
“Cút con mẹ nó đi, một lũ không có mắt, không nhìn xem phía sau là vị quý nhân nào, ồn ào cái gì!” Tiểu thái giám kia bị đập trúng, máu mũi văng khắp nơi, đương nhiên cáu giận cực kỳ.
Đám thái giám phòng tối thường ngày nào gặp quý nhân gì, chỉ hì hì cười: “A, đấy là quý nhân nào, tới phòng tối chúng ta lấy bảo bối hay là nộp bảo bối thế?”
“Làm càn, mắt chó của ngươi mù à, Trinh Mẫn Quận Chúa đến, còn không mau ra bái kiến quý nhân!” Tiểu thái giám kia nghe vậy cười lạnh.
Đại danh của Trinh Mẫn Quận Chúa trong cũng đã sớm không người không biết, không người không hiểu, đám thái giám phòng tối vừa nghe, nhìn phía sau tiểu thái giám có bóng người xinh đẹp như hắc mẫu đơn ung dung tao nhã, lập tức đổ mồi hôi lạnh, thưa thưa dạ dạ nói: “Vâng… Vâng.”
Tây Lương Mạt khi mở cửa đã có đề phòng, thấy có đồ bay ra, nàng hơi nghiêng đầu, thuận tay bắt lấy thứ kia, cúi đầu nhìn hóa ra là một cái gác bút tinh xảo.
Thấy thái giám phòng tối đi ra, nàng không khỏi hơi nhíu mày: “Làm sao vậy? Phương Quan này rất khó hầu hạ à? Sao lại để hắn chạy mất, còn gây ồn ào như thế?”
Có thể cầm gác bút ném ra nhất định không bị trói tay chân!
Thái giám phòng tối sợ hãi, kính cẩn cười nịnh nọt: “Quận Chúa, Phương Quan này vốn không phải thứ tốt, mặt thì nhã nhặn dễ nhìn, thật ra rất mạnh mẽ thô lỗ, chúng ta vừa kéo hắn về, trói vào bàn tịnh thân chưa bao lâu thì hắn đã bỏ chạy ra ngoài, sau đó khó khăn lắm mới bắt lại, vây trong phòng, vừa mới bắt được.”
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày: “Chuyện như vậy sau này đừng xảy ra nữa, nếu người chạy mất là thích khách làm nhóm chủ tử trong cung bị thương thì làm sao bây giờ?”
Thái giám ám phòng lại thưa thưa dạ dạ xưng phải.
“Bắt được rồi thì bản Quận Chúa vào thăm vị Phương Quan này một lát đi.” Tây Lương Mạt thản nhiên nói.
“Chuyện này…” Thái giám phòng tối đang định nói không thích hợp, nhưng nhìn tiểu thái giám bên cạnh Tây Lương Mạt nháy mắt với mình lại kính cẩn nói: “Ngài chờ một lát.”
Được Tây Lương Mạt cho phép, hắn vội vã chui vào trong phòng tối, một lúc sau mới đi ra mời Tây Lương Mạt vào.
Tây Lương Mạt đi vào ngửi thấy hương khí trong phòng, kèm theo mùi máu tanh rất đặc, không tự chủ được lại hơi nhăn mày.
Vài thái giám phòng tối kia cầm đầu là một thái giám mặc áo lam nhị phẩm thêu tẩu xà phi hạc, hắn đang định nịnh nọt vài câu, đột nhiên thấy Tây Lương Mạt nhăn mày trong lòng căng cứng, vội vàng tiến lên cười nói: “Quận Chúa, ngài thấy có gì không ổn chăng?”
“Được rồi, lấy hết mấy thứ đàn hương này đi, mùi vị này thật là…” Tây Lương Mạt lắc đầu, cảm thấy có chút buồn cười, thì ra vừa rồi thái giám kia vào phòng huân hương, không huân còn tốt, huân vào làm người ta càng choáng đầu.
Thái giám trung niên áo lam kia vội vàng quay đầu hét mắng: “Nghe chưa, còn không dập tắt huân hương đi!”
Có người thông minh vội vàng bảo người khác lấy mấy cái quạt lớn tới, phần phật quạt trong phòng, phòng tối này không có cửa sổ, mở cửa chính quạt hồi lâu mới khiến mùi vị không ngửi nổi tan đi một chút.
Tây Lương Mạt giờ mới có tâm trạng cẩn thận đánh giá phòng tối trong truyền thuyết, vốn cũng chỉnh tề, hai cái giường, cách nhau vài cái tủ thấp, trên tủ là một loạt đạo cụ hình thù kỳ lạ, còn có cả các loại thuốc bột và cọng rơm rỗng để thông nước tiểu cho bọn thái giám vừa thiến xong.
Phía trên gian phòng treo một loạt bình nhỏ bọc vải đỏ, bên trong ước chừng là bảo bối mà đám thái giám cắt bỏ, Tây Lương Mạt nhìn mà nổi da gà, Bạch Nhụy, Bạch Ngọc hai người đều tái mặt.
Cuối cùng, ánh mắt Tây Lương Mạt dừng trên người Phương Quan bị trói trên giường, bộ áo choàng thái giám đã bị kéo hỗn loạn, mũ đã rơi mất, tóc đen rối tung.
Phương Quan đang lạnh lùng nhìn nàng.
Tây Lương Mạt đứng trước giường hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn mỉm cười: “Mùi vị sắp trở thành thái giám thế nào?”
Trên gương mặt trắng nõn của Phương Quan còn vài vết máu, nhìn có chút chật vật nhưng đôi mắt vẫn lạnh như băng nhìn Tây Lương Mạt: “Quận Chúa muốn thế nào?”
Hắn không hề có sự nản lòng của thân làm tù nhân, cũng không cố gắng bình tĩnh kiêu ngạo.
Tây Lương Mạt nhìn người đàn ông trước mặt, Phương Quan quả thật đáng giá Công Chúa điện hạ mê luyến, chỉ là loại khí thế không vì vật mà mừng, không vì mình và buồn này sẽ không giống một con hát đơn thuần.
Chỉ là…
Tây Lương Mạt bỗng mỉm cười, đôi mắt vốn lãnh đạm cong lên giảo hoạt, nàng cúi đầu ghé sát vào hắn: “Không muốn gì cả, chỉ muốn tự mình tới xem hành hình mà thôi.”
Phương Quan nhìn Tây Lương Mạt, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp gần trong gang tấc, ánh mắt lại tràn đầy lạnh bạc, hắn bỗng nheo mắt thản nhiên nói: “Nếu Quận Chúa thật sự muốn thiến Phương Quan thì ngay từ đầu sai người mang Phương Quan tới đây đã có thể ra tay, cần gì chờ tới bây giờ?”
Tây Lương Mạt khoát tay, ý bảo những người khác đi ra ngoài, chỉ để lại Bạch Ngọc cùng Bạch Nhụy.
Thái giám nhị phẩm kia nhìn Tây Lương Mạt có chút do dự, đuổi những người khác ra ngoài sau đó ghé sát vào người Tây Lương Mạt thấp giọng nói: “Tiểu thư, Thiên Tuế gia sẽ không để tiểu thư ở trong hiểm cảnh, Tiểu Dư Tử ở đây giám sát, quay lưng đi, không nên nhìn, không nên nghe, Tiểu Dư Tử đều không nhìn thấy, không nghe thấy.”
Xưng hô “tiểu thư” này chỉ có tâm phúc của Bách Lý Thanh mới dùng để gọi Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt liếc nhìn thái giám nhị phẩm kia một cái, cũng không hoài nghi gì, dù sao nơi như tịnh phòng đối với thái giám mà nói cũng là rất quan trọng, nhất là với loại thái giám giả như Bách Lý Thanh, tuy hắn biết thuật khóa dương nhưng nay đã phá thân, đương nhiên phải nắm chặt nơi kiểm tra định kỳ hàng tháng của bọn thái giám.
Sau đó nàng gật đầu, coi như đồng ý hắn ở đây
Tiểu Dư Tử lập tức hung tợn trừng Phương Quan một cái, sau đó đi tới canh cửa quay người sang chỗ khác.
Tây Lương Mạt tiện tay cầm lên một con dao nhỏ sắc bén lóe ánh sánh lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve, không vội trả lời mà dùng dao nhỏ nhấc cằm Phương Quan, chậm rãi nói: “Bản Quận Chúa trước nay không nhân từ nương tay với loại người lòng dạ khó lường, vốn nghĩ thiến loại phản chủ bỏ đá xuống giếng như ngươi cũng là một ý không tệ, nhưng bản Quận Chúa luôn yêu mến tài năng, cho nên rất thưởng thức kiểu thông minh của ngươi, bằng lòng cho ngươi một cơ hội nữa. Nếu lần này ngươi lại ruồng bỏ chủ tử thì sẽ không có loại trừng phạt thoải mái lại tiền đồ vô lượng như thiến đâu.”
“Quận Chúa muốn Phương Quan làm gì?” Phương Quan lẳng lặng nhìn nàng, cảm giác hơi thở náu tanh lạnh lẽo của con dao dưới cằm giống hệt hơi thở trên người thiếu nữ này, hắn im lặng một hồi cuối cùng bất giác nói.
Tây Lương Mạt gục đầu xuống, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói mấy câu.
Phương Quan ngẩn ra, sau đó như không tưởng tượng nổi nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, ngươi điên rồi à, người như Phương Quan sao có thể tiếp cận vị kia?”
Tây Lương Mạt ngẩng đầu, vuốt con dao mảnh trên tay mình: “Thật không? Sao vừa rồi ta lại thấy trong yến hội ngươi rất hứng thú với người kia nhỉ.”
“Quận Chúa nhìn lầm rồi, đó chỉ là bổn phận đáp lễ của một con hát khi được quý nhân chú ý thôi.” Phương Quan hạ tầm mắt, thản nhiên nói.
“Bản Quận Chúa gần đây ấy mà, rất bận, nên không thích lòng vòng với ngươi, ngươi chỉ cần trả lời làm hay không làm, đơn giản vậy thôi, đỡ cho lãng phí thời gian của ta.” Tây Lương Mạt ngồi xuống ghế bát tiên bên cạnh hắn.
Phương Quan cười lạnh: “Nếu ta không làm thì sao?”
Tây Lương Mạt thở dài một hơi, chống cằm nói: “Ta không muốn ép buộc người khác, cũng không thích giày vò, nếu ngươi không thích ta sẽ giữ lại một đoạn bảo bối của ngươi, hoặc một dao vạch cổ họng ngươi ra, vừa vặn gần đây Tư Lễ Giám sẽ thêm một đám tiểu thái giám, máu của ngươi có thể là thứ tế thần tốt nhất ở phòng tối này.”
“Đối với người muốn giết ta, ta rất hiếm khi hào phóng như thế.” Tây Lương Mạt nhếch môi cười như không cười.
Trong giọng nói của Tây Lương Mạt pha lẫn cợt nhả khiến Phương Quan rùng mình, hắn biết nàng tuyệt đối không phải dùng những chuyện đó uy hiếp người, nàng nói được nhất định làm được.
Phương Quan im lặng một lát rồi bỗng nói: “Được, Quận Chúa, ta đồng ý.”
Tây Lương Mạt nhíu mày cười: “Sao lại đồng ý nhanh thế? Không sợ ta lợi dụng ngươi xong, qua sông đoạn cầu, giết ngươi à?”
Phương Quan nhìn về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt lạnh lùng, sau đó hắn bỗng nói: “Quận Chúa, ngươi lại đây, Phương Quan nói cho ngươi vì sao.”
Tây Lương Mạt thấy tứ chi hắn bị trói, cũng không giống như có nội lực, nếu không lúc trước sẽ không bị người của Tư Lễ Giám bắt được.
Nàng liền cúi đầu tới gần hắn, đáy mắt hiện lên vè cảnh giác, thản nhiên nói: “Nói nghe coi.”
Phương Quan lại nói: “Quận chúa, ngươi tới gần chút nữa, đây là một bí mật.”
Tây Lương Mạt cảm thấy yêu cầu của hắn rất quái lạ, nàng nhìn thoáng qua Bạch Nhụy, Bạch Nhụy hiểu ý đi lên trước, đầu ngón tay nhanh chóng điểm vài cái trên người Phương Quan, che mấy đại huyệt của hắn, rồi duỗi tay không chút khách khí nắm cằm hắn, mạnh mẽ bẻ hàm hắn ra, tùy tiện rút một cây trâm cài tóc bằng ngọc ngoáy trong miệng hắn vài vòng, xác định trong miệng không có ám khí và vật gì khác thường mới gật đầu với Tây Lương Mạt: “Có thể rồi.”
Bạch Nhụy vốn chán ghét Phương Quan, cho nên động tác đối với Phương Quan sẽ không dịu dàng ở đâu.
Sắc mặt Phương Quan hơi tái, vẻ mặt mơ hồ hiện lên một tia khác thường, sau đó ho khẽ vài tiếng, châm chọc nói: “Quận Chúa, ngươi đúng là cẩn thận, hay bình thường hại quá nhiều người nên mới sợ người khác hại ngươi?”
Tây Lương Mạt có điểm mất kiên nhẫn, cười giễu cợt: “Phương Quan, ngươi có thể nói những lời có nội dung thực tế chút không, nếu như…”
Tây Lương Mạt nói xong cũng ghé sát sườn mặt vào hắn: “Nói thẳng.”
Phương Quan nhìn vành tai óng ánh như ngọc xuất hiện trước mặt mình, mang theo mùi thơm lành lạnh, hắn hơi nheo mắt lại, bỗng dùng giọng nói cực thấp nói: “Bí mật này chính là…”
Hắn nói quá nhỏ, Tây Lương Mạt theo bản năng ghé lại càng gần: “Ngươi nói cái gì…”
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhiên cứng đờ.
Thì ra Phương Quan thừa dịp nàng tới gần bỗng vươn đầu lưỡi cắn lấy lỗ tai nhỏ như bạch ngọc, đồng thời thì thầm: “Đó là vì ta bỗng phát hiện ta ái mộ Quận Chúa, nhìn gương mặt dịu dàng xinh đẹp lại có một đôi mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, thật là cực kỳ mê người.”
Dứt lời, hắn ái muội liếm láp vành tai nàng.
Tây Lương Mạt lập tức nheo mắt lại, ngón tay không chút khách khí chọc vào cằm hắn, Phương Quan lập tức cảm thấy cằm đau nhói, sau đó bất giác buông lỏng miệng.
Tây Lương Mạt đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn hắn mỉm cười: “Ngươi nói ngươi ái mộ ta rồi à?”
Phương Quan cười khẽ, trong con mắt lạnh lẽo có một loại mị sắc kỳ dị: “Đúng vậy.”
Cũng vậy, hắn còn chưa dứt lời, Tây Lương Mạt bỗng tát một cái thật mạnh lên mặt hắn, đánh hắn quay lật mặt!
“Phương Quan, bản Quận Chúa chưa nói ta thích người thông minh, nhưng ta cực kỳ chán ghét loại người thông minh nói dối ta và tự cho là thông minh.”
Tây Lương Mạt thu tay lại, trên mặt không có vẻ giận dữ, chỉ có ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt làm cho Phương Quan không nhịn được quay mặt lại, rồi lại không nhịn được khóa ánh mắt trên cơ thể nàng.
“Sau này đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, ta không phải bất cứ một nữ nhân nào mà ngươi tưởng tượng. Nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng mong dùng sắc tướng để lừa dối cho qua, ta vô cùng bằng lòng để ngươi nếm thử cái gì gọi là nhân côn chân chính.” Tây Lương Mạt mỉm cười nói hết, lạnh nhạt xoay người rời đi.
Bạch Nhụy cùng Bạch Ngọc đều thấy được một màn này, lạnh giá và khinh thường đồng thanh hừ một tiếng, theo Tây Lương mạt rời đi.
Mà thái giám chưởng đao nhị phẩm ngồi xổm canh cửa đằng kia bắt đầu phát sầu, đây là… rốt cuộc có nên báo cho Đốc Công chuyện xảy ra ở đây hôm nay không?
Tuy hắn không trông thấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng nội lực thâm hậu có thể để hắn nghe rõ ràng mười phần mười mọi thứ.
Nếu dám sàm sỡ Quận Chúa thì có thể trực tiếp giết tên mặt trắng này rồi chôn là xong, nhưng nghe có vẻ Quận Chúa dặn dò tên mặt trắng này làm cái gì!
Hơn nữa nếu Quận Chúa bị sàm sỡ ở đây, thì hắn cũng không tránh được chịu trách nhiệm, làm sao bây giờ?
Đây thật sự là chuyện khiến người ta đau đầu!
— Ông đây là đường ranh giới A Cửu bị đội nón xanh —
“Đại tiểu thư…” Bạch Nhụy có chút lo lắng nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Chuyện vừa rồi bọn họ đều trông thấy rõ ràng, nếu Thiên Tuế gia biết chỉ sợ khó lường.
“Các ngươi tính nói cho tên kia à?” Tây Lương Mạt ngược lại không lo lắng chút nào, chỉ bị một gã xa lạ sàm sỡ nên có chút buồn nôn thôi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Bạch Nhụy nhất thời ấm ức nói: “Đại tiểu thư nói gì thế, cái gì gọi là chúng em tính nói cho người kia, lẽ nào Đại tiểu thư còn chưa tin tỷ muội chúng em!”
Bạch Ngọc tuy không nói gì thêm, nhưng cũng im lặng.
Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi: “Vậy chẳng phải được rồi, còn gì phải lo lắng? Hơn nữa Tiểu Dư Tử kia cũng không nhìn thấy gì.”
Tiểu Bạch từ trong tay áo nàng nhảy ra, bò lên vai nàng, vênh váo kêu “cạc cạc” hai tiếng, tỏ vẻ nó ủng hộ chủ tử nhà mình.
Bách Lý Thanh cái gì, đại thái giám cái gì, đều là mây bay!
Tây Lương Mạt xoa bóp cái bụng mọng mòng của Tiểu Bạch, bắt nó từ trên vai mình xuống, không nhịn nổi châm chọc Bạch Ngọc sáng mắt muốn tiến lên ôm lấy Tiểu Bạch: “Ta nói này Bạch Ngọc, em có thể đừng đút con chim béo này ăn thịt nữa không, nó sắp bị béo phì rồi, mỗi ngày thải phân hôi thối không nói, còn quá thích sạch sẽ, muốn lấy quần áo người ta chùi đít, bản Quận Chúa bị nó làm hỏng mấy bộ quần áo rồi đấy!”
Bạch Ngọc có gắng ngụy biện: “…À… Chuyện đó là…”
Tiểu Bạch vừa nghe không có thịt ăn liền hét ầm lên, biểu đạt sự bất bình và tức giận của mình: “Két két, cạc cạc!”
Ông đây muốn ăn thịt, muốn ăn thịt, muốn ăn thịt, muốn ăn thịt cơ!
Ngươi đã gặp diều hâu ăn chay chưa! Gặp chưa! Gặp chưa!
Tây Lương Mạt nhéo cánh của Tiểu Bạch, nhìn đôi mắt chim đậu đen tràn ngập hơi thở hung bạo của nó: “Nếu ngươi muốn bị Bách Lý Thanh làm thành chim nhỏ nướng thì cứ tiếp tục hành trình tới béo phì của ngươi đi!”
Với trình độ yêu sạch sẽ đến mức biến thái của Bách Lý Thanh có thể tha thứ cho Tiểu Bạch thường xuyên sống nhờ trong tay áo nàng, trên nóc tủ đã là cực hạn của hắn rồi, mà Tiểu Bạch lại đặc biệt chán ghét thiên địch Bách Lý Thanh này thường xuyên ngủ trong phòng của nàng, thường xuyên vãi ít nước tiểu tỏ vẻ ông này từng qua đây để khiêu khích.
Một ngày nào đó, Bách Lý Thanh phát hiện cái mũ quan bát long triêu quan, khảm nam châu và tử kim sang quý, dùng mười thợ lành nghề làm suốt ba tháng mới hoàn thành, bốc lên một mùi nước tiểu gia cầm, một thứ gọi là sợi dây lý trí đứt cái phựt.
Hắn tay cầm trường kiểm đuổi theo chặt Tiểu Bạch, đuổi thẳng mười dặm, lấy cái đuôi trụi lủi không một cọng lông của Tiểu Bạch trong một thời gian rất dài làm kết thúc.
Nếu không phải cảm thấy Tiểu Bạch còn chút tác dụng, Bách Lý Thanh rất kiềm chế tỏ vẻ muốn giải phẫu dạ dày Tiểu Bạch, biến nó thành một con gà nướng.
Tiểu Bạch nghe lời Tây Lương Mạt nói, lại nhớ tới cái mông trụi lủi của mình bây giờ còn chưa dài ra được mấy cọng lông, chưa kể đến không bay nổi, ngày ấy trong chuồng gà hoàng cung, khi đang chuẩn bị lâm hạnh ba con gà mái ngự dụng, còn bị đám gà mái chê cười và gà trống công kích!
Đó là “chim sinh” đau xót đến cỡ nào. Là một con chim vĩ đại, trên con đường đấu trí so dũng với thái giám tà ác, phải chú ý sách lược vu hồi, cho nên, thần điểu báo thù mười năm chưa muộn!
Nó lập tức hóa thân thành con vẹt cưng đáng yêu ngoan ngoãn, gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.
Bạch Ngọc không thể không thương hại nhìn Tiểu Bạch một cái, sau đó gật đầu đồng ý, trong thời gian ngắn, Tiểu Bạch phải trở thành một con chim hòa thượng!
Tây Lương Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, ném Tiểu Bạch cho Bạch Ngọc vẫn muốn ôm nó rồi mới đi về phía Trường Bình Điện.
Dùng cơm trưa xong, tiết trời dần nóng, nàng tắm rửa qua một phen rồi lên giường nghỉ, dù sao sáng sớm đã phải chải đầu trang điểm vì cái tiệc xem mắt này, giữa lúc đó lại phải đối mặt với sự khiêu khích của đám Hàn Quý Phi, có chút hao tổn tinh thần.
Trong lúc mơ hồ cảm thấy bên cạnh có người chen vào, nàng nhấc đôi mắt mệt mỏi, chỉ nghe thấy giọng nói mê hoặc lành lạnh nhẹ nhàng nói bên tai mình: “Được rồi, ngủ một lát đi.”
Cảm giác trên người người kia lạnh lạnh, dựa vào hắn dường như hoàn toàn không còn thấy nóng, Tây Lương Mạt trở mình một cái chuyển vào trong lòng hắn, tay còn tự động kéo vạt áo hắn, bừa bãi thò tay vào ngực hắn vuốt ve làn da lạnh lẽo, rắn chắc và mịn màng, Tây Lương Mạt thở ra một cái thỏa mãn, dùng mũi cọ cọ ngực người kia, dán chặt vào hắn ngủ tiếp.
Cơ thể người kia xưa nay thấp hơn người khác hai độ, vào đông hơi lạnh, mùa hè thì thoải mái cực.
Người kia vốn thấy nàng nhiệt tình như thế, đang định chòng ghẹo nàng, ai ngờ vừa cúi đầu đã thấy tiểu nha đầu trong lòng nhắm mắt ngủ say, không chút đề phòng, mê người cực kỳ.
Cảm nhận thân thể mềm mại hơi nóng của nàng mang theo hơi thở đặc biệt của thiếu nữ ngây ngô và nữ tử quyến rũ, nơi nào đó của hắn bất giác có phản ứng, nhưng hắn nhìn gương mặt ngủ ngọt ngào của nàng một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng: “Tiểu yêu tinh này!”
Vốn định thừa dịp giữa lúc phê duyệt tấu chương, xử lý chính sự tới hưởng dụng đóa hoa nhỏ của mình, không ngờ bị hoa nhỏ hưởng dụng ngược, sau đó hắn cũng khép đôi mắt hẹp dài tinh tế, gác cằm lên đầu nàng, chợp mắt một lúc.
Giấc này ngủ cực say, Tây Lương Mạt ước chừng ngủ nửa canh giờ mới tỉnh, khi tỉnh lại nàng theo bản năng mò một cái, bên cạnh đã không một bóng người, nàng bỗng sinh ra cảm giác mất mát kỳ lạ.
Tây Lương Mạt lắc đầu ngồi dậy, vừa mới định gọi người đã thấy Bạch Ngọc bưng nước vào để nàng lau mặt, thấy nàng tỉnh liền cười nói: “Thiên Tuế gia muốn nô tỳ nhắn một câu cho Quận Chúa.”
“Câu gì?” Tây Lương Mạt có chút tò mò nhíu mày.
“Thiên Tuế gia nói sáng nay bận quá, không kịp, đêm nay lại đến tỉ mỉ hưởng dụng… Quận Chúa.” Bạch Ngọc đỏ mặt cười trộm.
Tây Lương Mạt tức giận túm lấy khăn lau mặt, đột nhiên nghe bên ngoài nói Liên công cầu kiến.
Tây Lương Mạt đơn giản thu thập một chút rồi liền tuyên gọi.
Nàng thấy Liên công công vào, cười với Bạch Ngọc: “Liên công công tới thật khéo, hôm qua bệ hạ sai người đưa một sọt nho Tây Vực tươi nhất tới đây, còn không lấy tới cho Liên công công nếm thử.”
Liên công công cười từ chối: “Quận Chúa, trái cây sau này nếm không muộn, chỉ là vị Đức Vương Phi kia, người xem phải xử trí thế nào?”
Một người là dùng sức chọc ngoáy, một người lửa giận choáng đầu, bản thân yêu đương vụng trộm với Đại quản gia, sinh ra con gái riêng thế tục không tha còn dám lên mặt đạo đức đi chỉ trích người khác, thật sự buồn cười cực kỳ.
Hai người như vậy hoàn toàn không đáng để nàng chú ý.
Nàng đã chán ghét lục đục với đám phụ nữ này, nàng cần đặt càng nhiều sức lực của mình ở nơi cần dùng, ví dụ như giải quyết chuyện Hoàng Đế bệ hạ ngang ngạnh nhét một phu quân cho nàng, ví dụ như làm thế nào rời hoàng cung đi biên quan, như làm thế nào tìm quân đội thần bí kia, nếu vô công mà về thì phải đi bước tiếp theo thế nào.
Đối với kiểu phụ nữ thích âm mưu hãm hại, bằng lời nói từng bước dẫn đối phương vào bẫy như Hàn Quý Phi, đôi khi trực tiếp dùng cường quyền cao tuyệt đối chèn ép sẽ có hiệu quả hơn loại lục đục vu hồi tầm thường này.
Đây cũng chính là lý do vì sao đám phụ nữ hậu viện lợi hại cỡ nào, đối với loại đàn ông như Tĩnh Quốc Công vẫn phải nịnh hót lấy lòng, bởi phụ nữ dù giỏi tranh đấu thế nào cuối cũng vẫn phải dựa vào đàn ông, thời đại này, nắm giữ đàn ông mới mới là quyền lực chân chính!
Những người phụ nữ lưu danh sử sách nhờ quyền lực như Lã Trĩ, Võ Hậu, trước khi chưa được đến quyền lực thuộc về mình cũng chỉ có thể mượn sức đàn ông, cũng chính gọi là đứng trên vai người khổng lồ.
Khi bọ họ có thể hành động không kiêng nể gì, ngay cả những người phụ nữ giỏi cướp đoạt sự sủng ái của nam nhân, châm ngòi và tính kế hãm hại đối thủ như Thích Phu Nhân và Hàn Quốc Phu Nhân, trước mặt Lã Trĩ và Võ Hậu cướp quyền lực nam tử cũng không tránh được kết cục chém rời tứ chi hoặc độc chết.
Đây là sức mạnh mà quyền lực tuyệt đối thể hiện.
Nếu dùng võ kỹ mà nói thì chính là lấy một địch mười.
Tây Lương Mạt nhấp chén trà thơm phổ nhị, lộ ra nụ cười thản nhiên, vừa lòng.
“Ngươi… Ngươi…” Đức Vương Phi nhìn Tây Lương Mạt, bà ta muốn nói gì, cổ họng phát ra vài tiếng khàn khàn, “ngươi” cả nửa ngày cũng không nói nên bất cứ lời nào chỉ có thể nhìn chằm chằm Tây Lương Mạt, tay siết chặt khăn lụa.
Bà ta có thể nói gì nữa, cho dù nghi ngờ Phương Quan không phải hoạn quan thật, lẽ nào bà có thể yêu cầu Phương Quan cởi quần trước mặt mọi người hay sao?
Hay bảo người đi làm chứng lúc nghiệm thân?
Ai có thể làm nhân chứng này?
Ai dám làm nhân chứng này?
Khi Hoàng Đế bệ hạ còn hướng về Tây Lương Mạt, ra mặt làm chuyện này là chẳng có gì hay ho!
Đức Vương Phi đã không dám nghe những lời thì thầm và cười nhạo khe khẽ của mọi người phía sau, càng không dám nhìn ánh mắt lạnh lẽo tàn khốc của Hoàng Đế bệ hạ.
Một tiếng “Phương Quan xác thực thân thể sạch sẽ” vừa rồi như một chậu nước lạnh dội vào đầu bà, dội tắt lịm ngọn lửa hài lòng của Đức Vương Phi khi tưởng tượng đến cảnh Tây Lương Mạt bị giết chết, hoặc Tây Lương Mạt chật vật cầu xin tha thứ.
Đức Vương Phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhận thức mình làm một chuyện ngu xuẩn tới mức nào.
Nhưng tất cả đã muộn.
Đức Vương Phi đắm mình trong cung đình nhiều năm, tự nhiên biết sai lầm của mình mang đến hậu quả gì, không tự chủ được hơi run rẩy.
Hàn Quý Phi nhìn dáng vẻ run như cầy sấy của Đức Vương Phi, khóe môi nhếch lên thầm khinh bỉ, bà già này đúng là bùn nát không trát được tường!
Tuy Hàn Quý Phi tiếc nuối mình thất bại nhưng tổn thất không lớn, nên nàng ta vẫn cười nói với Tây Lương Mạt: “Trinh Mẫn, tất cả chỉ là hiểu lầm, Mạt Nhi ngươi đừng đau lòng, di mẫu nhất định sẽ trừng trị đám tiểu nhân ăn nói bừa bãi.”
Đức Vương Phi muốn há mồm nói gì, nhưng dưới ánh mắt như nhìn người chết của Hàn Quý Phi lại cúi đầu không nói thành lời.
“Di mẫu vất vả.” Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói, loại lãnh đạm như chưa có gì xảy ra này khiến trong lòng Hàn Quý Phi không có điểm kết.
Nàng ta còn muốn nói gì thì Tây Lương Mạt đã chuyển qua nhìn Tuyên Văn Đế: “Bệ hạ, Trĩnh Mẫn tự thấy có chút không thoải mái, có thể cáo lui trước được không ạ?”
Tuyên Văn Đế nghe nói Tây Lương Mạt không thoải mái lập tức quan tâm nhìn nàng hỏi: “Sao lại không thoải mái? Người đâu, đưa Quận Chúa tới Thái Y Viện.”
Tây Lương Mạt khẽ lắc đầu, nhẹ chống thái dương: “Mạt Nhi chỉ có chút choáng đầu, hồi cung nghỉ ngơi một lúc là khỏe thôi.”
Tuyên Văn Đế nhìn Tây Lương Mạt như vậy trong lòng biết nàng đã hoàn toàn không còn hứng trí với tiệc xem mặt, đành gật đầu nói: “Cũng tốt, ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi.”
Tây Lương Mạt đứng dậy vén váy thi lễ với Tuyên Văn Đế rồi xoay người bỏ đi, không hề liếc nhìn Đức Vương Phi và Hàn Quý Phi lấy một cái.
Nếu chính chủ đã đi rồi, cộng thêm Đức Vương Phi vừa gây chuyện, Tuyên Văn Đế cũng cảm thấy mất hứng, lạnh lùng nói với Hàn Quý Phi: “Trẫm mệt mỏi, về Tu Hành Điện tu luyện, nếu ngươi thích náo nhiệt thì ở lại đây mà náo nhiệt đi.”
Dù Hoàng Đế bệ hạ không còn khôn khéo tàn nhẫn như hồi trẻ tuổi nhưng không có nghĩa hắn không nhìn ra tâm tư châm ngòi của Hàn Quý Phi, chẳng phải ý tốt gì.
Tuyên Văn Đế nói xong không thèm nhìn sắc mặt Hàn Quý Phi, phẩy tay áo bỏ đi.
Hàn Quý Phi thật không ngờ Tuyên Văn Đế xưa nay sủng ái nàng lại vì Tây Lương Mạt mà không nể mặt nàng, trong lòng nhất thời hoảng lên, nàng vội vàng nhìn về phía Liên công công còn chưa đi, nói như có phần ấm ức: “Liên công công, bệ hạ làm sao vậy? Sao lại trút giận về phía thần thiếp? Ngươi xem đây chẳng phải… đây chẳng phải…”
Liên công công thuận tay đẩy ngọc bội Hàn Quý Phi nhét tới trở về, đồng thời vẫn cười hài hòa dễ gần như trước, nhưng ý trong lời nói lại khiến Hàn Quý Phi biến sắc: “Quý Phi nương nương, mấy năm nay lão nô nhận không ít thứ của ngài, chính vì nghĩ Quý Phi nương nương là ngươi thông minh, cũng không biết nhiều ngày nay có phải trong lòng bực bội hay không, thông minh đều trốn mất hết. Vài năm nay bệ hạ có mấy lần có hứng trí tham dự loại yến hội to nhỏ này, hôm nay lại bị hai vị nương nương làm mất hứng, chỉ sợ cỗ xe hương loan này trong một thời gian sẽ không thể tới cung nương nương đón ngài.”
Dứt lời, Liên công công vung phất trần, xoay người mà đi.
Hàn Quý Phi nhìn bóng lưng bọn họ, trong lòng thầm tức giận mắng, gã hoạn quan giỏi lắm, dám nguyền rủa nàng có bệnh về thần kinh!
Chỉ là…
Bệ hạ thật sự tức giận sao?
Nhớ tới Kim Tiệp Dư gần đây rất được sủng ái, ngày hè vốn chói chang trái tim Hàn Quý Phi lại như rơi vào hầm băng.
…
Tây Lương Mạt ra khỏi Ngự Hoa Viên đột nhiên hỏi: “Người đâu?”
Tiểu thái giám dẫn đường kia cung kính nói với Tây Lương Mạt: “Người đã đưa đến phòng tối, dựa theo dặn dò của ngài, nay còn chưa xuống tay.”
Tây Lương Mạt gật đầu: “Dẫn đường đi.”
“Chuyện này… Phòng tối là nơi máu tanh dơ bẩn.” Tiểu thái giám luôn cảm thấy dẫn một nữ tử thân phận cao quý tới chỗ đó nghe vẻ không ổn, nhưng đây lại là quý nhân Liên công công đặc biệt dặn dò phải hết lòng hầu hạ.
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Không sao, cứ dẫn đường là được.”
Tiểu thái giám nghe vậy đành kính cẩn đồng ý, đi trước dẫn Tây Lương Mạt.
— Ông đây là đường ranh giới Tiểu Bạch đã lâu không ra ngoài, không có bộ ngực lớn —
“Cút ngay, không được lại đây!”
“Xoảng!”
“Chết tiệt, giữ chặt tên khốn này cho chúng ta!”
“Keng, xoảng!”
“Chết rồi à, một thư sinh gầy yếu thế này cũng không bắt được, các ngươi còn là người Tư Lễ Giám không!”
Vừa mới đi tới phòng tối, đám Tây Lương Mạt đã nghe tiếng động ầm ầm bên trong, tiếng người mắng, tiếng đồ vật vỡ đan vào nhau, náo nhiệt cực kỳ.
Tiểu thái giám kia nhìn thoáng qua Tây Lương Mạt, lập tức đi lên mở cửa, đang định hét to: “Quận Chúa…”
Tiếng còn chưa hô ra đã bị một thứ đập thẳng vào mặt.
Tiểu thái giám kia không kịp đề phòng, bị thứ kia đập trúng, máu mũi văng khắp nơi!
“Gặp đỏ, gặp đỏ, là điềm lành, mau bắt lấy tiểu tặc kia, lát nữa hạ đao đừng lỡ giờ đẹp!” Thái giám phòng tối vừa thấy có người chảy máu liền bất chấp tất cả, dùng giọng nói sắc nhọn đặc biệt của thái giám hét ầm lên.
Cái gọi là gặp đỏ điềm lành, là vì thủ thuật thiến chính là thủ thuật cực thương thân, nhất là đàn ông trưởng thành thiến tỉ lệ tử vong tương đối cao, phòng tối khi thiến nam tử, vẩy một ít máu gà trên mặt đất, dùng máu gà tế quỷ thần, cầu quỷ thần phù hộ đám thái giám mới bị thiến xong phải nằm trong phòng tối không được ra gió bình an vượt qua giai đoạn nhiễm trùng mà sống sót.
Trong đó, máu người là may mắn nhất, nhưng ai chịu đổ máu vì người không liên quan, cho nên hôm nay thấy có người không hay ho, vừa vào cửa đã gặp đỏ, thái giám phòng tối liền hét ầm lên theo thói quen.
“Cút con mẹ nó đi, một lũ không có mắt, không nhìn xem phía sau là vị quý nhân nào, ồn ào cái gì!” Tiểu thái giám kia bị đập trúng, máu mũi văng khắp nơi, đương nhiên cáu giận cực kỳ.
Đám thái giám phòng tối thường ngày nào gặp quý nhân gì, chỉ hì hì cười: “A, đấy là quý nhân nào, tới phòng tối chúng ta lấy bảo bối hay là nộp bảo bối thế?”
“Làm càn, mắt chó của ngươi mù à, Trinh Mẫn Quận Chúa đến, còn không mau ra bái kiến quý nhân!” Tiểu thái giám kia nghe vậy cười lạnh.
Đại danh của Trinh Mẫn Quận Chúa trong cũng đã sớm không người không biết, không người không hiểu, đám thái giám phòng tối vừa nghe, nhìn phía sau tiểu thái giám có bóng người xinh đẹp như hắc mẫu đơn ung dung tao nhã, lập tức đổ mồi hôi lạnh, thưa thưa dạ dạ nói: “Vâng… Vâng.”
Tây Lương Mạt khi mở cửa đã có đề phòng, thấy có đồ bay ra, nàng hơi nghiêng đầu, thuận tay bắt lấy thứ kia, cúi đầu nhìn hóa ra là một cái gác bút tinh xảo.
Thấy thái giám phòng tối đi ra, nàng không khỏi hơi nhíu mày: “Làm sao vậy? Phương Quan này rất khó hầu hạ à? Sao lại để hắn chạy mất, còn gây ồn ào như thế?”
Có thể cầm gác bút ném ra nhất định không bị trói tay chân!
Thái giám phòng tối sợ hãi, kính cẩn cười nịnh nọt: “Quận Chúa, Phương Quan này vốn không phải thứ tốt, mặt thì nhã nhặn dễ nhìn, thật ra rất mạnh mẽ thô lỗ, chúng ta vừa kéo hắn về, trói vào bàn tịnh thân chưa bao lâu thì hắn đã bỏ chạy ra ngoài, sau đó khó khăn lắm mới bắt lại, vây trong phòng, vừa mới bắt được.”
Tây Lương Mạt hơi nhăn mày: “Chuyện như vậy sau này đừng xảy ra nữa, nếu người chạy mất là thích khách làm nhóm chủ tử trong cung bị thương thì làm sao bây giờ?”
Thái giám ám phòng lại thưa thưa dạ dạ xưng phải.
“Bắt được rồi thì bản Quận Chúa vào thăm vị Phương Quan này một lát đi.” Tây Lương Mạt thản nhiên nói.
“Chuyện này…” Thái giám phòng tối đang định nói không thích hợp, nhưng nhìn tiểu thái giám bên cạnh Tây Lương Mạt nháy mắt với mình lại kính cẩn nói: “Ngài chờ một lát.”
Được Tây Lương Mạt cho phép, hắn vội vã chui vào trong phòng tối, một lúc sau mới đi ra mời Tây Lương Mạt vào.
Tây Lương Mạt đi vào ngửi thấy hương khí trong phòng, kèm theo mùi máu tanh rất đặc, không tự chủ được lại hơi nhăn mày.
Vài thái giám phòng tối kia cầm đầu là một thái giám mặc áo lam nhị phẩm thêu tẩu xà phi hạc, hắn đang định nịnh nọt vài câu, đột nhiên thấy Tây Lương Mạt nhăn mày trong lòng căng cứng, vội vàng tiến lên cười nói: “Quận Chúa, ngài thấy có gì không ổn chăng?”
“Được rồi, lấy hết mấy thứ đàn hương này đi, mùi vị này thật là…” Tây Lương Mạt lắc đầu, cảm thấy có chút buồn cười, thì ra vừa rồi thái giám kia vào phòng huân hương, không huân còn tốt, huân vào làm người ta càng choáng đầu.
Thái giám trung niên áo lam kia vội vàng quay đầu hét mắng: “Nghe chưa, còn không dập tắt huân hương đi!”
Có người thông minh vội vàng bảo người khác lấy mấy cái quạt lớn tới, phần phật quạt trong phòng, phòng tối này không có cửa sổ, mở cửa chính quạt hồi lâu mới khiến mùi vị không ngửi nổi tan đi một chút.
Tây Lương Mạt giờ mới có tâm trạng cẩn thận đánh giá phòng tối trong truyền thuyết, vốn cũng chỉnh tề, hai cái giường, cách nhau vài cái tủ thấp, trên tủ là một loạt đạo cụ hình thù kỳ lạ, còn có cả các loại thuốc bột và cọng rơm rỗng để thông nước tiểu cho bọn thái giám vừa thiến xong.
Phía trên gian phòng treo một loạt bình nhỏ bọc vải đỏ, bên trong ước chừng là bảo bối mà đám thái giám cắt bỏ, Tây Lương Mạt nhìn mà nổi da gà, Bạch Nhụy, Bạch Ngọc hai người đều tái mặt.
Cuối cùng, ánh mắt Tây Lương Mạt dừng trên người Phương Quan bị trói trên giường, bộ áo choàng thái giám đã bị kéo hỗn loạn, mũ đã rơi mất, tóc đen rối tung.
Phương Quan đang lạnh lùng nhìn nàng.
Tây Lương Mạt đứng trước giường hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn mỉm cười: “Mùi vị sắp trở thành thái giám thế nào?”
Trên gương mặt trắng nõn của Phương Quan còn vài vết máu, nhìn có chút chật vật nhưng đôi mắt vẫn lạnh như băng nhìn Tây Lương Mạt: “Quận Chúa muốn thế nào?”
Hắn không hề có sự nản lòng của thân làm tù nhân, cũng không cố gắng bình tĩnh kiêu ngạo.
Tây Lương Mạt nhìn người đàn ông trước mặt, Phương Quan quả thật đáng giá Công Chúa điện hạ mê luyến, chỉ là loại khí thế không vì vật mà mừng, không vì mình và buồn này sẽ không giống một con hát đơn thuần.
Chỉ là…
Tây Lương Mạt bỗng mỉm cười, đôi mắt vốn lãnh đạm cong lên giảo hoạt, nàng cúi đầu ghé sát vào hắn: “Không muốn gì cả, chỉ muốn tự mình tới xem hành hình mà thôi.”
Phương Quan nhìn Tây Lương Mạt, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp gần trong gang tấc, ánh mắt lại tràn đầy lạnh bạc, hắn bỗng nheo mắt thản nhiên nói: “Nếu Quận Chúa thật sự muốn thiến Phương Quan thì ngay từ đầu sai người mang Phương Quan tới đây đã có thể ra tay, cần gì chờ tới bây giờ?”
Tây Lương Mạt khoát tay, ý bảo những người khác đi ra ngoài, chỉ để lại Bạch Ngọc cùng Bạch Nhụy.
Thái giám nhị phẩm kia nhìn Tây Lương Mạt có chút do dự, đuổi những người khác ra ngoài sau đó ghé sát vào người Tây Lương Mạt thấp giọng nói: “Tiểu thư, Thiên Tuế gia sẽ không để tiểu thư ở trong hiểm cảnh, Tiểu Dư Tử ở đây giám sát, quay lưng đi, không nên nhìn, không nên nghe, Tiểu Dư Tử đều không nhìn thấy, không nghe thấy.”
Xưng hô “tiểu thư” này chỉ có tâm phúc của Bách Lý Thanh mới dùng để gọi Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt liếc nhìn thái giám nhị phẩm kia một cái, cũng không hoài nghi gì, dù sao nơi như tịnh phòng đối với thái giám mà nói cũng là rất quan trọng, nhất là với loại thái giám giả như Bách Lý Thanh, tuy hắn biết thuật khóa dương nhưng nay đã phá thân, đương nhiên phải nắm chặt nơi kiểm tra định kỳ hàng tháng của bọn thái giám.
Sau đó nàng gật đầu, coi như đồng ý hắn ở đây
Tiểu Dư Tử lập tức hung tợn trừng Phương Quan một cái, sau đó đi tới canh cửa quay người sang chỗ khác.
Tây Lương Mạt tiện tay cầm lên một con dao nhỏ sắc bén lóe ánh sánh lạnh lẽo chậm rãi vuốt ve, không vội trả lời mà dùng dao nhỏ nhấc cằm Phương Quan, chậm rãi nói: “Bản Quận Chúa trước nay không nhân từ nương tay với loại người lòng dạ khó lường, vốn nghĩ thiến loại phản chủ bỏ đá xuống giếng như ngươi cũng là một ý không tệ, nhưng bản Quận Chúa luôn yêu mến tài năng, cho nên rất thưởng thức kiểu thông minh của ngươi, bằng lòng cho ngươi một cơ hội nữa. Nếu lần này ngươi lại ruồng bỏ chủ tử thì sẽ không có loại trừng phạt thoải mái lại tiền đồ vô lượng như thiến đâu.”
“Quận Chúa muốn Phương Quan làm gì?” Phương Quan lẳng lặng nhìn nàng, cảm giác hơi thở náu tanh lạnh lẽo của con dao dưới cằm giống hệt hơi thở trên người thiếu nữ này, hắn im lặng một hồi cuối cùng bất giác nói.
Tây Lương Mạt gục đầu xuống, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói mấy câu.
Phương Quan ngẩn ra, sau đó như không tưởng tượng nổi nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Quận Chúa, ngươi điên rồi à, người như Phương Quan sao có thể tiếp cận vị kia?”
Tây Lương Mạt ngẩng đầu, vuốt con dao mảnh trên tay mình: “Thật không? Sao vừa rồi ta lại thấy trong yến hội ngươi rất hứng thú với người kia nhỉ.”
“Quận Chúa nhìn lầm rồi, đó chỉ là bổn phận đáp lễ của một con hát khi được quý nhân chú ý thôi.” Phương Quan hạ tầm mắt, thản nhiên nói.
“Bản Quận Chúa gần đây ấy mà, rất bận, nên không thích lòng vòng với ngươi, ngươi chỉ cần trả lời làm hay không làm, đơn giản vậy thôi, đỡ cho lãng phí thời gian của ta.” Tây Lương Mạt ngồi xuống ghế bát tiên bên cạnh hắn.
Phương Quan cười lạnh: “Nếu ta không làm thì sao?”
Tây Lương Mạt thở dài một hơi, chống cằm nói: “Ta không muốn ép buộc người khác, cũng không thích giày vò, nếu ngươi không thích ta sẽ giữ lại một đoạn bảo bối của ngươi, hoặc một dao vạch cổ họng ngươi ra, vừa vặn gần đây Tư Lễ Giám sẽ thêm một đám tiểu thái giám, máu của ngươi có thể là thứ tế thần tốt nhất ở phòng tối này.”
“Đối với người muốn giết ta, ta rất hiếm khi hào phóng như thế.” Tây Lương Mạt nhếch môi cười như không cười.
Trong giọng nói của Tây Lương Mạt pha lẫn cợt nhả khiến Phương Quan rùng mình, hắn biết nàng tuyệt đối không phải dùng những chuyện đó uy hiếp người, nàng nói được nhất định làm được.
Phương Quan im lặng một lát rồi bỗng nói: “Được, Quận Chúa, ta đồng ý.”
Tây Lương Mạt nhíu mày cười: “Sao lại đồng ý nhanh thế? Không sợ ta lợi dụng ngươi xong, qua sông đoạn cầu, giết ngươi à?”
Phương Quan nhìn về phía Tây Lương Mạt, ánh mắt lạnh lùng, sau đó hắn bỗng nói: “Quận Chúa, ngươi lại đây, Phương Quan nói cho ngươi vì sao.”
Tây Lương Mạt thấy tứ chi hắn bị trói, cũng không giống như có nội lực, nếu không lúc trước sẽ không bị người của Tư Lễ Giám bắt được.
Nàng liền cúi đầu tới gần hắn, đáy mắt hiện lên vè cảnh giác, thản nhiên nói: “Nói nghe coi.”
Phương Quan lại nói: “Quận chúa, ngươi tới gần chút nữa, đây là một bí mật.”
Tây Lương Mạt cảm thấy yêu cầu của hắn rất quái lạ, nàng nhìn thoáng qua Bạch Nhụy, Bạch Nhụy hiểu ý đi lên trước, đầu ngón tay nhanh chóng điểm vài cái trên người Phương Quan, che mấy đại huyệt của hắn, rồi duỗi tay không chút khách khí nắm cằm hắn, mạnh mẽ bẻ hàm hắn ra, tùy tiện rút một cây trâm cài tóc bằng ngọc ngoáy trong miệng hắn vài vòng, xác định trong miệng không có ám khí và vật gì khác thường mới gật đầu với Tây Lương Mạt: “Có thể rồi.”
Bạch Nhụy vốn chán ghét Phương Quan, cho nên động tác đối với Phương Quan sẽ không dịu dàng ở đâu.
Sắc mặt Phương Quan hơi tái, vẻ mặt mơ hồ hiện lên một tia khác thường, sau đó ho khẽ vài tiếng, châm chọc nói: “Quận Chúa, ngươi đúng là cẩn thận, hay bình thường hại quá nhiều người nên mới sợ người khác hại ngươi?”
Tây Lương Mạt có điểm mất kiên nhẫn, cười giễu cợt: “Phương Quan, ngươi có thể nói những lời có nội dung thực tế chút không, nếu như…”
Tây Lương Mạt nói xong cũng ghé sát sườn mặt vào hắn: “Nói thẳng.”
Phương Quan nhìn vành tai óng ánh như ngọc xuất hiện trước mặt mình, mang theo mùi thơm lành lạnh, hắn hơi nheo mắt lại, bỗng dùng giọng nói cực thấp nói: “Bí mật này chính là…”
Hắn nói quá nhỏ, Tây Lương Mạt theo bản năng ghé lại càng gần: “Ngươi nói cái gì…”
Lời còn chưa dứt, nàng bỗng nhiên cứng đờ.
Thì ra Phương Quan thừa dịp nàng tới gần bỗng vươn đầu lưỡi cắn lấy lỗ tai nhỏ như bạch ngọc, đồng thời thì thầm: “Đó là vì ta bỗng phát hiện ta ái mộ Quận Chúa, nhìn gương mặt dịu dàng xinh đẹp lại có một đôi mắt lạnh lẽo tàn nhẫn, thật là cực kỳ mê người.”
Dứt lời, hắn ái muội liếm láp vành tai nàng.
Tây Lương Mạt lập tức nheo mắt lại, ngón tay không chút khách khí chọc vào cằm hắn, Phương Quan lập tức cảm thấy cằm đau nhói, sau đó bất giác buông lỏng miệng.
Tây Lương Mạt đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn hắn mỉm cười: “Ngươi nói ngươi ái mộ ta rồi à?”
Phương Quan cười khẽ, trong con mắt lạnh lẽo có một loại mị sắc kỳ dị: “Đúng vậy.”
Cũng vậy, hắn còn chưa dứt lời, Tây Lương Mạt bỗng tát một cái thật mạnh lên mặt hắn, đánh hắn quay lật mặt!
“Phương Quan, bản Quận Chúa chưa nói ta thích người thông minh, nhưng ta cực kỳ chán ghét loại người thông minh nói dối ta và tự cho là thông minh.”
Tây Lương Mạt thu tay lại, trên mặt không có vẻ giận dữ, chỉ có ánh mắt cực kỳ lạnh nhạt làm cho Phương Quan không nhịn được quay mặt lại, rồi lại không nhịn được khóa ánh mắt trên cơ thể nàng.
“Sau này đừng làm loại chuyện ngu xuẩn này, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, ta không phải bất cứ một nữ nhân nào mà ngươi tưởng tượng. Nếu ngươi không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng mong dùng sắc tướng để lừa dối cho qua, ta vô cùng bằng lòng để ngươi nếm thử cái gì gọi là nhân côn chân chính.” Tây Lương Mạt mỉm cười nói hết, lạnh nhạt xoay người rời đi.
Bạch Nhụy cùng Bạch Ngọc đều thấy được một màn này, lạnh giá và khinh thường đồng thanh hừ một tiếng, theo Tây Lương mạt rời đi.
Mà thái giám chưởng đao nhị phẩm ngồi xổm canh cửa đằng kia bắt đầu phát sầu, đây là… rốt cuộc có nên báo cho Đốc Công chuyện xảy ra ở đây hôm nay không?
Tuy hắn không trông thấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng nội lực thâm hậu có thể để hắn nghe rõ ràng mười phần mười mọi thứ.
Nếu dám sàm sỡ Quận Chúa thì có thể trực tiếp giết tên mặt trắng này rồi chôn là xong, nhưng nghe có vẻ Quận Chúa dặn dò tên mặt trắng này làm cái gì!
Hơn nữa nếu Quận Chúa bị sàm sỡ ở đây, thì hắn cũng không tránh được chịu trách nhiệm, làm sao bây giờ?
Đây thật sự là chuyện khiến người ta đau đầu!
— Ông đây là đường ranh giới A Cửu bị đội nón xanh —
“Đại tiểu thư…” Bạch Nhụy có chút lo lắng nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Chuyện vừa rồi bọn họ đều trông thấy rõ ràng, nếu Thiên Tuế gia biết chỉ sợ khó lường.
“Các ngươi tính nói cho tên kia à?” Tây Lương Mạt ngược lại không lo lắng chút nào, chỉ bị một gã xa lạ sàm sỡ nên có chút buồn nôn thôi, cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Bạch Nhụy nhất thời ấm ức nói: “Đại tiểu thư nói gì thế, cái gì gọi là chúng em tính nói cho người kia, lẽ nào Đại tiểu thư còn chưa tin tỷ muội chúng em!”
Bạch Ngọc tuy không nói gì thêm, nhưng cũng im lặng.
Tây Lương Mạt hơi nhếch khóe môi: “Vậy chẳng phải được rồi, còn gì phải lo lắng? Hơn nữa Tiểu Dư Tử kia cũng không nhìn thấy gì.”
Tiểu Bạch từ trong tay áo nàng nhảy ra, bò lên vai nàng, vênh váo kêu “cạc cạc” hai tiếng, tỏ vẻ nó ủng hộ chủ tử nhà mình.
Bách Lý Thanh cái gì, đại thái giám cái gì, đều là mây bay!
Tây Lương Mạt xoa bóp cái bụng mọng mòng của Tiểu Bạch, bắt nó từ trên vai mình xuống, không nhịn nổi châm chọc Bạch Ngọc sáng mắt muốn tiến lên ôm lấy Tiểu Bạch: “Ta nói này Bạch Ngọc, em có thể đừng đút con chim béo này ăn thịt nữa không, nó sắp bị béo phì rồi, mỗi ngày thải phân hôi thối không nói, còn quá thích sạch sẽ, muốn lấy quần áo người ta chùi đít, bản Quận Chúa bị nó làm hỏng mấy bộ quần áo rồi đấy!”
Bạch Ngọc có gắng ngụy biện: “…À… Chuyện đó là…”
Tiểu Bạch vừa nghe không có thịt ăn liền hét ầm lên, biểu đạt sự bất bình và tức giận của mình: “Két két, cạc cạc!”
Ông đây muốn ăn thịt, muốn ăn thịt, muốn ăn thịt, muốn ăn thịt cơ!
Ngươi đã gặp diều hâu ăn chay chưa! Gặp chưa! Gặp chưa!
Tây Lương Mạt nhéo cánh của Tiểu Bạch, nhìn đôi mắt chim đậu đen tràn ngập hơi thở hung bạo của nó: “Nếu ngươi muốn bị Bách Lý Thanh làm thành chim nhỏ nướng thì cứ tiếp tục hành trình tới béo phì của ngươi đi!”
Với trình độ yêu sạch sẽ đến mức biến thái của Bách Lý Thanh có thể tha thứ cho Tiểu Bạch thường xuyên sống nhờ trong tay áo nàng, trên nóc tủ đã là cực hạn của hắn rồi, mà Tiểu Bạch lại đặc biệt chán ghét thiên địch Bách Lý Thanh này thường xuyên ngủ trong phòng của nàng, thường xuyên vãi ít nước tiểu tỏ vẻ ông này từng qua đây để khiêu khích.
Một ngày nào đó, Bách Lý Thanh phát hiện cái mũ quan bát long triêu quan, khảm nam châu và tử kim sang quý, dùng mười thợ lành nghề làm suốt ba tháng mới hoàn thành, bốc lên một mùi nước tiểu gia cầm, một thứ gọi là sợi dây lý trí đứt cái phựt.
Hắn tay cầm trường kiểm đuổi theo chặt Tiểu Bạch, đuổi thẳng mười dặm, lấy cái đuôi trụi lủi không một cọng lông của Tiểu Bạch trong một thời gian rất dài làm kết thúc.
Nếu không phải cảm thấy Tiểu Bạch còn chút tác dụng, Bách Lý Thanh rất kiềm chế tỏ vẻ muốn giải phẫu dạ dày Tiểu Bạch, biến nó thành một con gà nướng.
Tiểu Bạch nghe lời Tây Lương Mạt nói, lại nhớ tới cái mông trụi lủi của mình bây giờ còn chưa dài ra được mấy cọng lông, chưa kể đến không bay nổi, ngày ấy trong chuồng gà hoàng cung, khi đang chuẩn bị lâm hạnh ba con gà mái ngự dụng, còn bị đám gà mái chê cười và gà trống công kích!
Đó là “chim sinh” đau xót đến cỡ nào. Là một con chim vĩ đại, trên con đường đấu trí so dũng với thái giám tà ác, phải chú ý sách lược vu hồi, cho nên, thần điểu báo thù mười năm chưa muộn!
Nó lập tức hóa thân thành con vẹt cưng đáng yêu ngoan ngoãn, gật đầu, gật đầu, lại gật đầu.
Bạch Ngọc không thể không thương hại nhìn Tiểu Bạch một cái, sau đó gật đầu đồng ý, trong thời gian ngắn, Tiểu Bạch phải trở thành một con chim hòa thượng!
Tây Lương Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, ném Tiểu Bạch cho Bạch Ngọc vẫn muốn ôm nó rồi mới đi về phía Trường Bình Điện.
Dùng cơm trưa xong, tiết trời dần nóng, nàng tắm rửa qua một phen rồi lên giường nghỉ, dù sao sáng sớm đã phải chải đầu trang điểm vì cái tiệc xem mắt này, giữa lúc đó lại phải đối mặt với sự khiêu khích của đám Hàn Quý Phi, có chút hao tổn tinh thần.
Trong lúc mơ hồ cảm thấy bên cạnh có người chen vào, nàng nhấc đôi mắt mệt mỏi, chỉ nghe thấy giọng nói mê hoặc lành lạnh nhẹ nhàng nói bên tai mình: “Được rồi, ngủ một lát đi.”
Cảm giác trên người người kia lạnh lạnh, dựa vào hắn dường như hoàn toàn không còn thấy nóng, Tây Lương Mạt trở mình một cái chuyển vào trong lòng hắn, tay còn tự động kéo vạt áo hắn, bừa bãi thò tay vào ngực hắn vuốt ve làn da lạnh lẽo, rắn chắc và mịn màng, Tây Lương Mạt thở ra một cái thỏa mãn, dùng mũi cọ cọ ngực người kia, dán chặt vào hắn ngủ tiếp.
Cơ thể người kia xưa nay thấp hơn người khác hai độ, vào đông hơi lạnh, mùa hè thì thoải mái cực.
Người kia vốn thấy nàng nhiệt tình như thế, đang định chòng ghẹo nàng, ai ngờ vừa cúi đầu đã thấy tiểu nha đầu trong lòng nhắm mắt ngủ say, không chút đề phòng, mê người cực kỳ.
Cảm nhận thân thể mềm mại hơi nóng của nàng mang theo hơi thở đặc biệt của thiếu nữ ngây ngô và nữ tử quyến rũ, nơi nào đó của hắn bất giác có phản ứng, nhưng hắn nhìn gương mặt ngủ ngọt ngào của nàng một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng: “Tiểu yêu tinh này!”
Vốn định thừa dịp giữa lúc phê duyệt tấu chương, xử lý chính sự tới hưởng dụng đóa hoa nhỏ của mình, không ngờ bị hoa nhỏ hưởng dụng ngược, sau đó hắn cũng khép đôi mắt hẹp dài tinh tế, gác cằm lên đầu nàng, chợp mắt một lúc.
Giấc này ngủ cực say, Tây Lương Mạt ước chừng ngủ nửa canh giờ mới tỉnh, khi tỉnh lại nàng theo bản năng mò một cái, bên cạnh đã không một bóng người, nàng bỗng sinh ra cảm giác mất mát kỳ lạ.
Tây Lương Mạt lắc đầu ngồi dậy, vừa mới định gọi người đã thấy Bạch Ngọc bưng nước vào để nàng lau mặt, thấy nàng tỉnh liền cười nói: “Thiên Tuế gia muốn nô tỳ nhắn một câu cho Quận Chúa.”
“Câu gì?” Tây Lương Mạt có chút tò mò nhíu mày.
“Thiên Tuế gia nói sáng nay bận quá, không kịp, đêm nay lại đến tỉ mỉ hưởng dụng… Quận Chúa.” Bạch Ngọc đỏ mặt cười trộm.
Tây Lương Mạt tức giận túm lấy khăn lau mặt, đột nhiên nghe bên ngoài nói Liên công cầu kiến.
Tây Lương Mạt đơn giản thu thập một chút rồi liền tuyên gọi.
Nàng thấy Liên công công vào, cười với Bạch Ngọc: “Liên công công tới thật khéo, hôm qua bệ hạ sai người đưa một sọt nho Tây Vực tươi nhất tới đây, còn không lấy tới cho Liên công công nếm thử.”
Liên công công cười từ chối: “Quận Chúa, trái cây sau này nếm không muộn, chỉ là vị Đức Vương Phi kia, người xem phải xử trí thế nào?”
/460
|