Hoàng Ân Nhộn Nhạo

Chương 9 - Chương 9

/109


Trước khi lên sâu khấu Triệu Tiêu đã đi làm tóc và mặc lễ phục vào, lúc thay lễ phục, cô ở mãi trong phòng thay đồ thật lâu rồi mới dám ra ngoài, không phải là vì vải quá mỏng, trái lại vải còn rất dày, tầng tầng lớp lớp, chỉ là bộ lễ phục này phối với cái đầu mỳ ăn liền của cô trông thật kỳ quái.

Triệu Tiêu tới nơi này đã được ba năm, mắt thẩm mỹ ngày càng trở nên tiến bộ hơn, về cơ bản có thể giống với nơi này, nhưng vẫn luôn có một chút chệch choạc, khi Triệu Tiêu soi gương, cô hy vọng tạo hình hôm nay thuộc về sợ lệch lạc của mình.

Phụ nữ đều là những sinh vật đáng sợ, lúc Triệu Tiêu nhìn thấy ánh mắt của Cố Nhất Minh nhìn mình, tâm tình liền có chút không ổn.

Tạo hình ngày hôm nay của cô đã thất bại rồi.

Mỹ nữ là cái gì, là cho dù có mặc trang phục xấu xí đi nữa, phối với một kiểu tóc kỳ quái, cộng thêm lối trang điểm khó mà chấp nhận được cùng vẻ mặt ngu si thì người ta vẫn thấy cô ấy đẹp.

Cố Nhất Minh cố gắng kiềm nén ý nghĩ muốn giơ tay chạm vào quả đầu mỳ ăn liền này của Triệu Tiêu, cậu lại nhớ tới buổi nói chuyện tối hôm qua trong phòng ngủ, những học sinh nam đã tán gẫu về những nữ sinh, có người đã bàn về Triệu Tiêu rằng: “Cố Nhất Minh, cậu không biết là Triệu Tiêu rất xinh đẹp sao?”

Cố Nhất Minh nhìn Triệu Tiêu, cố nén cười: “Cậu không thể tìm một thợ trang điểm và làm tóc đáng tin một chút sao?”

Triệu Tiêu liền phản bác lại: “Trước khi làm tóc và trang điểm tôi cũng đâu biết là người này lại không đáng tin như vậy chứ?”

Cố Nhất Minh nhìn qua chỗ khác rồi an ủi một câu: “Vậy thì cứ để như vậy đi, dù sao cậu cũng chỉ lên hát, đây không phải là show trình diễn thời trang.”

Tuy nói là nói như vậy thôi, cho dù không có thợ tạo mẫu tóc đáng tin chuẩn bị cho cô thì ít ra họ vẫn chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục đáng tin mà nhỉ?

Lúc Triệu Tiêu mặc bộ lễ phục khoa trương này đứng đằng sau sân khấu chuẩn bị lên biểu diễn, tay phải luôn quơ quào ở phía sau lưng, một người bạn chung lớp làm công tác hậu cần liền chạy tới hỏi: “Triệu Tiêu, cậu làm sao thế?”

“Hơi ngứa một chút.”

Bạn hậu cười cười vô cùng áy náy: “Lễ phục này là đi thuê, có lẽ người ta đã giặt không sạch rồi.”

Triệu Tiêu chỉ chỉ vào lễ phục của Cố Nhất Minh, trong lòng vô cùng bất bình: “Sao của cậu ta lại mới như vậy?”

Bạn hậu cần gãi đầu: “Lễ phục của bạn học Cố là do bạn ấy tự mang tới.”

Triệu Tiêu hết ý kiến.

Trước khi Triệu Tiêu ra biểu diễn tiết mục của mình, cô đứng trong hậu trường nhìn ra xa xa về phía trước, trước khi biểu diễn cô cũng đã nói trước với Tống Cẩn, đoán chừng anh lại nghĩ là cô lừa gạt anh, khi nghe xong lời của cô, Tống Cẩn ngửa tin nửa ngờ nói một câu: “Đừng làm trò cười nữa là được.”

Cô đối với Tống Cẩn, một mặt luôn nghe theo lời của anh, mặt khác lại muốn phản kháng lại, một phần khác là muốn chứng minh, sau đó phản kháng nhiều một chút thì chính là chứng minh rồi phải không? Cô cũng không rõ nữa.

Đúng là Triệu Tiêu có một chất giọng rất tốt, chất giọng tốt là cái gì, chính là cho dù bạn có ngoại hình khó coi đi nữa thì mọi người vẫn không chú ý đến nó mà chỉ quan tâm tới giọng hát của bạn mà thôi.

Lúc mới bước lên sân khấu Triệu Tiêu hơi hồi hộp một chút, lúc còn ở hậu cung của Đại Kỳ, bởi vì nhóm phi tần ở hậu cung luôn tranh sủng với nhau, mỗi lần tới ngày hội là bọn họ lại tranh nhau biểu diễn cho Tống Cẩn xem, ca hát, khiêu vũ, đánh đàn đủ các thể loại.

Có một lần Triệu Tiêu cũng muốn hát một bài cho Tống Cẩn nghe, cô hát vào dịp Tết Nguyên Tiêu, nhưng chỉ mới hát được một nửa thì người của cung Cảnh Nguyệt tới, báo rằng Cố Ấu Dung sắp sinh, sau đó Tống Cẩn vội vàng rời khỏi ngai vàng và chạy về phía cung Cảnh Nguyệt của Cố Ấu Dung.

Cố Ấu Dung sinh hạ một vị công chúa, thiên tử vui cùng vui mừng, ngày hôm sau gặp lại ở cung điện của thái hậu, Tống Cẩn đã mở miệng hỏi: “Tiêu Nhi, sinh nhật của nàng là vào đúng Tết Nguyên Tiêu phải không?” Rồi anh cúi xuống: “Tiểu công chúa của trẫm có cùng ngày sinh nhật với nàng đấy.”

“Đây là vinh hạnh của nô tì.”

Đúng thực là vinh hạnh, Lục Quán đã nói rằng: “Như vậy cũng tốt, có lẽ là mỗi lần hoàng thượng tổ chức tiệc sinh nhật cho công chúa thì sẽ nhớ tới nương nương rồi.”

Từ khi đến nơi này, Triệu Tiêu cảm thấy rằng sau việc lạ đất lạ cái thì cái thứ hai chính là suy nghĩ về hôn nhân và tình yêu của cô có phần dị dạng.

Nếu như Tống Cẩn là một miếng thịt béo thì trước kia cô chỉ cần uống canh là được, nhưng bây giờ cô cũng không rõ lắm trong lòng mình đang muốn cái gì nữa, nhưng có một điểm vô cùng rõ ràng, cô không phải là Triệu Tiêu Nhi của ngày xưa, người chỉ cần uống canh là đã thỏa mãn.

Khi Cố Nhất Minh nắm tay cô để cùng cúi người cảm ơn, Triệu Tiêu vẫn luôn quan sát ở dưới hội trường, toàn bộ hội trường đều tối đen, cô chỉ cần liếc mắt là đã nhìn thấy Tống Cẩn rồi, anh đang ngồi ngay ngắn ở hàng ghế chính giữa, tất cả mọi người đều vỗ tay, chỉ có mình anh đang nghiêm mặt nhìn cô.

Triệu Tiêu nhịn không nổi, sau khi đổi lễ phục và buổi tiệc đón học sinh mới kết thúc, lúc đã chen được qua dòng người để đến bên cạnh Tống Cẩn, cô liền nắm lấy tay anh.

Khi cô ngẩng đầu lên cười với anh, một gương mặt chi chít mụn thịt to bằng hạt đậu đang nhìn lại khuôn mặt tươi cười của cô: “Bạn học, bạn tìm mình à?”

Triệu Tiêu vội vàng buông cái tay nhầm lẫn này ra rồi kiễng chân nhìn nhưng Tống Cẩn đã đi xa rồi.

Ngày hôm sau, Triệu Tiêu đem theo hai phần bánh bao hấp đứng dưới ký túc xá nam sinh đợi Tống Cẩn, nhưng lại không đợi được anh, ngược lại lại gặp

/109

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status