Minh Trạm nổi cơn điên bị Nguyễn Hồng Phi hung hăng dạy dỗ một trận, đương nhiên Minh Trạm cũng rất thích, tuy rằng ở bên dưới nhưng Phi Phi nhà hắn vừa đẹp lại có kỹ thuật tốt, hắn cũng có thể hưởng thụ.
Hai người lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm thì mới ngủ thiếp đi.
Thế cho nên sáng hôm sau Minh Trạm không thể không đi hai hàng mà thượng triều. Thắt lưng đau, mông đau, Minh Trạm oán giận, “Cũng may là mặc ngoại bào, nếu chỉ mặc có hai cái ống quần thế này thì người ta còn tưởng là ta có tướng hai hàng nữa đấy.”
Nguyễn Hồng Phi đã quen dậy sớm cùng Minh Trạm. Nghe Minh Trạm nói lời này thì Nguyễn Hồng Phi liền đoán được Minh Trạm đang có ý gì, không khỏi bật cười, giúp Minh Trạm chỉnh lại kim quan trên đầu rồi thì thầm bên tai hắn, “Moi bạc của ta thì một tháng này ngươi đừng hòng nằm mơ được làm ở trên.”
Minh Trạm sờ thắt lưng của Nguyễn Hồng Phi, ăn xén cắt bớt, “Ta đâu có nằm mơ, một đổi một, bạc kia vốn là của ta.”
“Cái đầu ngươi.” Nguyễn Hồng Phi vừa cười vừa mắng.
Minh Trạm lập tức chu mông, đánh rắm một cái thật thối. Hai người vốn đang đối diện nhau, kết quả là Minh Trạm đánh rắm rồi lập tức xoay người chu mông về phía Nguyễn Hồng Phi, khiến Nguyễn Hồng Phi cảm thấy ghê tởm, bèn nâng tay đánh hắn hai cái.
Nào ngờ tiểu tử này xưa nay đã quen thói vô sỉ, còn nói một cách cợt nhả, “Sau này khi ngươi hôn ta thì ta sẽ đánh rắm cho ngươi xem.”
Nguyễn Hồng Phi vỗ trán, nhanh chóng đuổi Minh Trạm đi vào triều
Trời ạ, làm sao mà hắn có thể thích một tên không có da mặt như vậy cơ chứ?
Nguyễn Hồng Phi là người có nhiều mưu trí.
Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn bạc cho Minh Trạm, nhưng hắn không đưa liền mà tìm đủ lý do để từ chối. Trái lại đi khuyến khích Minh Trạm mượn bạc của Phượng Cảnh Nam. Nguyễn Hồng Phi nói một cách khéo léo, “Trước kia ngươi từng ở tại Vân Quý, cuộc sống ở Vân Quý đầy đủ hơn đế đô. Có câu chiến tranh có huynh đệ, ra trận có phụ tử. Nay ngươi gặp nạn, chẳng lẽ nhị tiện nhân vẫn không chịu giúp ngươi một chút nào hay sao?”
Minh Trạm nói, “Ngươi không biết đó, phụ vương đề phòng ta như tặc, mỗi lần ta muốn xin chút bạc cũng rất khó khăn. Ngót ngét một vạn còn chưa đủ lộ phí, vậy mà vẫn bị hắn lải nhải nhắc đến nhắc lui.”
“Lần này làm sao có thể so sánh với trước kia.” Nguyễn Hồng Phi đặc biệt có quan điểm thông thoáng, “Lúc trước là ngươi bịa đặt để moi bạc, nhị tiện không ngốc, hắn có thể cho ngươi hay sao? Lần này ngươi gặp nạn, có mắt thì sẽ nhìn thấy, viết thư thử xem, hắn không cho ngươi thì ngươi cũng đâu mất mát gì.”
Sau khi Minh Trạm cân nhắc một lúc lâu thì vẫn mặt dày mà viết thư cho Phượng Cảnh Nam.
Trong thư viết rất thê thảm, Minh Trạm nói, nay hắn vì tiết kiệm bạc đến tận sang năm để cung cấp cho dân chúng trải qua chiến tranh mà mỗi ngày chỉ ăn có hai bữa, còn lại đều húp canh loãng, cúi đầu có thể nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy hiện ra trong bát canh loãng, dung nhan tàn tạ, khiến người ta cũng phải xót thương. Từ khi chiến tranh xảy ra cho đến nay hắn đã sụt mất mười cân, xiêm y rộng thùng thình, ngay cả quần cũng bị tuột. Nếu Phượng Cảnh Nam nhà ngươi thật sự là phụ thân, có thể giúp được chút gì thì giúp một chút đi.
Dù sao thì ý tứ đại khái chính là như vậy. Phượng Cảnh Nam vừa thấy thì rất kinh ngạc.
Người đưa thư mà Minh Trạm phái đi mặc một thân rách nát, lại rất biết khóc. Khóc một phát thì một câu ba tiếng than, đầy đủ nhịp điệu, nghe thật là bi ai, chỉ cảm thấy thương tâm. Người này chẳng phải ai khác mà chính là nhị Phò mã Triển Thiếu Hi.
Trước kia Triển Thiếu Hi phụ trách công việc bài trừ mê tín dị đoan, làm không tệ. Minh Trạm nghĩ, nếu muốn moi bạc từ chỗ của Phượng Cảnh Nam thì e rằng phải phái người có trọng lượng, hắn bèn nghĩ đến Triển Thiếu Hi.
Trước tiên Minh Trạm cho Triển Thiếu Hi nhìn thoáng qua thư mà hắn viết để Triển Thiếu Hi có thể chuẩn bị.
Thư của Hoàng đế bệ hạ khiến nhị Phò mã choáng váng, kỳ thật Triển Thiếu Hi không muốn đi. Tuy rằng hắn rất trung thành với Hoàng đế bệ hạ, nhưng cũng không có nghĩa hắn nguyện ý đi lừa Thái thượng hoàng và Trấn Nam Vương điện hạ như vậy.
Hoàng đế bệ hạ đã là một người có bụng dạ thâm trầm không dễ chọc, người có thể sinh ra Hoàng đế bệ hạ thì làm sao dễ dàng đụng vào cho được?
Mặc dù trong lòng của Triển Thiếu Hi tự có tính toán nhưng Minh Trạm vẫn mặc kệ.
Trên đời này làm gì có chuyện kiếm lợi mà không còng lưng ra làm, Minh Trạm nói, “Làm tốt chuyện này thì trẫm sẽ cho ngươi nghỉ ngơi. Ngươi cũng chỉ giỏi xử lý mấy vụ bài trừ mê tín dị đoan âm mưu giang hồ này nọ thôi. Nếu làm không tốt, hừm, tự ngươi nghĩ lại đi.”
Triển Thiếu Hi về nhà suy nghĩ chuẩn bị, tìm hai bộ xiêm y cũ nát nhất, dọc đường đi cứ mặc suốt không chịu thay đổi, chất chứa đầy đủ cảm xúc rồi mới tiến đến Trấn Nam Vương phủ.
Phượng gia huynh đệ vừa nhìn thấy, đây là nhị Phò mã mà, trời ạ, đường đường là Phò mã mà lại ra nông nổi này ư, hiện tại tình hình đế đô thành cái quái gì rồi!
Đừng nói lòng dạ của Phượng Cảnh Kiền nhất thời chìm xuống đáy cốc, sắc mặt thâm trầm như nước, mà ngay cả Phượng Cảnh Nam cũng trở nên sốt ruột, nhi tử của hắn đang làm chủ nhà mà, Phượng Cảnh Nam vội vàng hỏi, “Lúc ấy chiêu thương cảng Thiên Tân có nghe nói Minh Trạm thu vào không ít, chưa xài bạc thì người Thát Đát đã đến. Còn nữa, người Thát Đát cũng không thể tấn công vào trong thành, chỉ cần có bạc thì có gì đâu mà đáng sợ đến như vậy?”
Triển Thiếu Hi đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, nhẹ nhàng bẩm báo, “Bẩm thúc vương, lần này binh mã Đại Đồng tổn thất hơn phân nửa, mỗi hộ quân đều được bồi thường năm mươi lượng bạc. Hơn nữa, dân chúng trong thành Đại Đồng sau khi bị cướp bóc thì áo bông lương thực đều chỉ dựa vào đế đô cứu tế. Hai mục này đã chiếm mất mấy trăm vạn. Nhất là trước khi người Thát Đát đến thì bệ hạ lệnh cho đế đô vườn không nhà trống. Có thể mang được cái gì thì dân chúng đều mang đi hết, cái gì không thể mang đi thì thiêu hủy ngay tại chỗ. Nay người Thát Đát lui về Tây Bắc, dân chúng không còn lương thực trong nhà, bệ hạ đã lệnh cho các châu phủ phóng lương cứu tế, số lượng cũng là một nghìn hai trăm vạn cân. Bệ hạ suy nghĩ, có thể mượn trước của thúc vương một chút lương thực hay không? Đợi sang năm đế đô có tồn lương sẽ trả lại Vân Quý.”
Minh Trạm không mượn bạc, dù sao nếu mượn bạc thì hắn cũng phải đi mua lương thực, thôi thì trực tiếp mượn lương thực. Đợi sang năm hắn sẽ sống chết bảo là mùa màng không tốt, đợi năm sau nữa sẽ trả…
Hơn một nghìn vạn cân!
Khẩu khí cũng không nhỏ.
Phượng Cảnh Nam cau mày, tinh tế nhìn gương mặt của Triển Thiếu Hi, tuy có một chút phong trần tiều tụy nhưng vẫn trắng trẻo. Tuy trên người ăn mặc rách nát nhưng vẫn không thiếu phong thái tao nhã. Nhìn như vậy thì thật sự không giống nhà giàu gặp nạn.
Phượng Cảnh Nam hỏi rõ tình hình đế đô, cũng không lập tức tin tưởng Triển Thiếu Hi, ôn hòa nói, “Nhiều lương thực như vậy, trong lúc nhất thời cũng khó điều động. Không bằng Thiếu Hi ngươi cứ về nghỉ ngơi trước, đợi ta an bài một chút rồi đến lúc đó ngươi mang về một lượt.”
Dù sao Triển Thiếu Hi vẫn còn rất non nớt, thấy Phượng Cảnh Nam thoải mái như thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, rốt cục cũng là phụ thân của bệ hạ mà. Xưa kia Vân Quý làm gì có chuyện ra mặt trợ giúp đế đô như vậy, ngay cả trả giá mà Trấn Nam Vương cũng không nhắc đến mà lập tức đồng ý. Triển Thiếu Hi thấy nhiệm vụ của mình được hoàn thành dễ dàng như vậy thì liền vội vàng đứng dậy rồi lui xuống nghỉ ngơi.
Việc Triển Thiếu Hi đến mượn lương thực cũng không giấu diếm được ai, những tâm phúc nào của Phượng Cảnh Nam nên biết thì cũng đã biết.
Phạm Văn Chu và Phùng Sơn Tư bắt đầu phát sầu, Phùng Sơn Tư là người quản lý ngân khố lương thực, xưa nay rất keo kiệt, trước kia Minh Trạm ở Vân Nam học quản lý chính sự, muốn moi bạc từ chỗ của hắn mà cũng phải mất không ít công sức nhưng chưa chắc đã có thể thành công.
Lần này đừng nói Phùng Sơn Tư, ngay cả Phạm Văn Chu cũng có một chút bất mãn, thở dài, “Từ khi Thế tử điện hạ đến đế đô làm Hoàng đế thì thường xuyên đến tống tiền. Ta cũng từng đến đê đô, cũng đâu đến mức ra nông nỗi này cơ chứ.” Trong lời nói đã hoài nghi động cơ của Minh Trạm, cái tên chân ngoài dài hơn chân trong này thật đúng là hiếm thấy.
Cho dù Minh Trạm là Hoàng đế nhưng nếu hắn đã làm Hoàng đế thì không có khả năng quản lý Vân Nam.
Có câu phép vua thua lệ làng.
Nay Minh Trạm làm Hoàng đế, thái độ của thủ hạ Phương Cảnh Nam đối với Minh Trạm không còn thân mật như xưa.
Nay đã gần đến tháng chạp, ở Vân Nam cũng phải mặc đồ, thân mình của Phùng Sơn Tư gầy yếu, xưa nay sợ lạnh, mặc một bộ áo bông màu xanh đã bạc màu, nắm lấy ống tay áo, Phùng Sơn Tư lắc lư, “Đế đô hiện tại như thế nào thì cũng không có ai chân chính nhìn thấy. Muốn ta nói thì lúc trước ở Vân Quý chúng ta cũng có qua lại với Hoàng thượng. Với sự thông minh khôn khéo của Hoàng thượng thì tuyệt đối không đến mức này. Chỉ cần lấy chuyện chiêu thương cảng Thiên Tân thì Hoàng thượng ít nhất đã thu được nghìn vạn bạc.” Nhắc đến chuyện chiêu thương ở cảng Thiên Tân, tuy rằng Phùng Sơn Tư không biết cụ thể số lượng mà Minh Trạm kiếm được nhưng cũng có thể đoán ra con số đại khái, trong lòng của hắn hâm mộ cảm thán đã lâu, hận không thể khuyến khích Phượng Cảnh Nam đến đế đô mượn bạc. Kết quả hiện tại lại là Minh Trạm tìm đến trước, Phùng Sơn Tư nói, “Tuy rằng số bạc đó đã có chỗ dùng, nay nếu cứu tế là cấp bách thì cứ cứu tế trước đi. Hiện tại lại đến Vân Quý của chúng ta là thế nào?”
“Hầy, tuy Vương gia là phụ thân của bệ hạ nhưng cũng không xen vào chính trị ở đế đô.” Phùng Sơn Tư một mực chắn chắn, “Dù sao thì nơi này của ta không có bạc cũng không có lương thực, chẳng có gì cả.”
Hai người miệng lưỡi kiên cường, ít nhiều cũng phải có chút hành động.
Ngày hôm sau Phùng Sơn Tư bí mật bẩm báo với Phượng Cảnh Nam, “Thần phái người đến đế đô hỏi thăm tùy tùng ở đó, nay giá gạo của đế đô là mỗi đấu bốn mươi đồng, giá thịt là mười đồng một cân, cũng không đắt hơn Vân Quý chúng ta là bao. Vương gia thử nghĩ xem, nếu thật sự thiếu lương thực thì giá gạo thịt nhất định tăng cao. Nay giá gạo vẫn như cũ, có thể thấy được lương thực của đế đô vẫn đầy đủ.”
“Vương gia, tuy rằng bệ hạ xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ của chúng ta nhưng cũng không có lý nào mà chúng ta lại đặt đế đô lên hàng đầu. Binh mã của Vân Quý, đám văn thần võ tướng, làm sao có thể thiếu bạc cung cấp cho bọn họ cơ chứ. Còn nữa, Vương gia còn phải tu sửa hồ Điền Trì nữa, sẽ tốn rất nhiều ngân lượng.” Phùng Sơn Tư tận tình khuyên bảo, sợ Phượng Cảnh Nam mềm lòng, “Nếu đế đô thật sự khó khăn thì chúng ta không cần nói nhiều. Nhưng nay theo ý của thuộc hạ, có thể mích lòng Vương gia, nhưng Hoàng thượng nghĩ rằng chúng ta xem bạc như cỏ rác, cứ xem chuẩn cơ hội thì lập tức đến vòi vĩnh. Vương gia không cho thì giống như không có tình phụ tử đối với bệ hạ. Nhưng nếu cứ đưa thì cũng không phải cách.”
Nếu Phùng Sơn Tư đã có chủ ý thì Phượng Cảnh Nam liền thuận miệng hỏi, “Ý của khanh thế nào?”
“Không bằng phái sứ thần đi theo Phò mã đến đế đô xem thử một chút, nếu quả thật khó khăn đến mức này thì chúng ta mới chi viện lương thực.” Phùng Sơn Tư nheo lại đôi mắt khôn khéo, “Còn nữa, đế đô và Vân Quý xưa nay độc lập chính trị. Mặc dù trợ giúp đế đô nhưng cũng không phải miễn phí. Ít nhất là phải ký kết hiệp ước, đế đô cũng phải có thời điểm hoàn lại.”
“Cho dù là dân chúng cũng biết có mượn phải có trả, như vậy sau này có mượn thêm thì cũng không khó.” Phùng Sơn Tư còn nói thêm một câu.
Phượng Cảnh Nam vốn nghi ngờ Triển Thiếu Hi, Phùng Sơn Tư nói như vậy thì Phượng Cảnh Nam cũng có chủ ý, gọi Triển Thiếu Hi đến trước mặt, lớn tiếng khiển trách, liên tục lừa gạt hù dọa.
Chỉ trong chốc lát thì Triển Thiếu Hi bèn nói ra hết tình hình thực tế.
Phượng Cảnh Nam giận dữ, không thèm nể mặt Triển Thiếu Hi, lập tức nổi cơn thịnh nộ!
Tay sai!
Hiện tại Triển Thiếu Hi đang sắm vai này!
Thông đồng với nhau để đến đây lừa lương thực của hắn!
Phượng Cảnh Nam mắng Triển Thiếu Hi một trận, suýt nữa đã đuổi hắn khỏi Vân Nam ngay lập tức.
Phượng Cảnh Kiền vẫn chưa từ bỏ ý định, nhịn không được mà nói giúp Minh Trạm một câu, “Nếu không phải hài tử kia thật sự gặp khó khăn, xưa nay hắn lại quen với bản tính hà khắc của ngươi thì làm sao lại nghĩ ra cách này để đến mượn lương thực của ngươi cơ chứ?”
Lời này vừa nói ra thì Phượng Cảnh Nam đã tái mặt, cả giận nói, “Đừng nhắc đến hắn nữa! Cái tên chết tiệt kia! Mụ nó!”
Đi qua đi lại hai vòng, Phượng Cảnh Nam vẫn tức giận khó tiêu, nói với Phượng Cảnh Kiền, “Hoàng huynh đừng nói giúp cái tên khốn kiếp kia nữa, xưa nay chẳng bao giờ biết thành thật. Nếu hắn ở Vân Quý thì thể nào ta cũng đập nát cái miệng chó của hắn!”
Phượng Cảnh Kiền gật đầu phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, miệng chó miệng chó.” Cả nhà đều là chó.
Lén đi gọi Triển Thiếu Hi đến dạy dỗ một trận, “Thiếu Hi, ngươi thật là, chẳng dễ dàng gì mà Minh Trạm trọng dụng ngươi, vì sao ngươi làm việc lại không chu toàn như thế, ngay cả miệng mồm cũng không biết giữ kín.” Bịa đặt mà cũng không biết cách.
Triển Thiếu Hi cũng rất buồn bực, cũng may hắn vốn không phải cái loại chuyên luồn cúi dựa dẫm, tuy rằng nhiệm vụ thất bại nhưng thân phận Phò mã của hắn vẫn không thay đổi, nhiều lắm thì ngày sau càng thêm nhàn nhã mà thôi, hắn cũng không phải chưa từng như thế. Nghĩ như vậy thì tâm tình cũng dần dần tốt trở lại.
Ngoại trừ bị mắng một trận thì Triển Thiếu Hi chẳng thể đem về một hạt lương thực nào. Đương nhiên còn mang cho Minh Trạm một phong thư.
Minh Trạm hỏi hắn, “Sao vậy? Xảy ra bất trắc à?”
Hiện tại Triển Thiếu Hi nhớ đến cơn thịnh nộ của huynh đệ Phượng gia thì lại sợ run cả người, thấp giọng nói, “Bệ hạ, thần thật sự vô dụng. Vương gia suýt nữa đã mắng chết tiểu thần rồi.”
Minh Trạm hơi kinh ngạc, bèn hỏi Triển Thiếu Hi, “Xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Chẳng phải chúng ta đã thương lượng ổn thỏa rồi sao?”
Triển Thiếu Hi thuật lại mọi việc, từ chuyện hắn không nán lại Vân Quý, đến chuyện Phùng Sơn Tư theo tùy tùng hỏi thăm được giá gạo thịt, sau đó suy đoán đế đô vẫn yên ổn.
Minh Trạm cảm thán, “Hầy, thất bại trong gang tấc.”
Hắn cũng không trách Triển Thiếu Hi mà chỉ nói, “Lần này ngươi biết rõ chưa, tuy rằng ngươi là thanh niên tuấn tú tài năng nhưng trên đời này còn rất nhiều lão hồ ly. Thiếu Hi, đây cũng là một bài học cho ngươi, về sau làm việc phải càng thêm chu toàn mới được. Một khi ngươi không lường trước mọi việc thì có thể khiến toàn bộ kế hoạch bị thất bại.”
Triển Thiếu Hi nghĩ rằng nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị chỉnh cho một trận, không ngờ Minh Trạm chẳng nói thêm gì cả mà còn chỉ điểm hắn vài câu. Hắn vội vàng nghiêm mặt dạ thưa.
Minh Trạm cho hắn nghỉ vài ngày rồi bảo hắn hồi phủ nghỉ ngơi.
Minh Trạm cầm thư của Phượng Cảnh Nam về phòng, hắn căn bản không thèm đọc.
Cho dù không đọc thì Minh Trạm cũng đại khái đoán được Phượng Cảnh Nam nói cái gì.
Nguyễn Hồng Phi vừa thấy sắc mặt của Minh Trạm thì liền đoán được bảy tám phần, cười hỏi, “Sao, Triển Thiếu Hi không mượn được lương thực trở về à?”
“Làm gì được.” Minh Trạm giơ lên lá thư trong tay, “Triển Thiếu Hi làm việc quá non nớt, bị phụ vương nhìn ra. Đây, có thư nữa nè.”
Nguyễn Hồng Phi tiếp nhận rồi mở ra xem, vừa xem vừa cười, thúc Minh Trạm một cái, “Bảo là ngươi mưu mô gian xảo, bẩm sinh đầy khuyết điểm.”
“Hứ.” Minh Trạm ngồi bên cạnh Nguyễn Hồng Phi, cầm lấy một quả quýt rồi chậm rãi lột vỏ, nói thầm, “Khuyết điểm trên người của ta đều là do di truyền mà ra.”
“Thấy ta có tốt hay không?” Mùi quýt thơm thoang thoảng, Nguyễn Hồng Phi sờ mặt Minh Trạm, “Nhị tiện nhân keo kiệt như vậy, ta đã sớm chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi, qua vài ngày nữa sẽ đến, ngươi phái người đến Thiên Tân nhận đi.”
Trong lòng của Minh Trạm cảm thấy thoáng dễ chịu, ôm lấy Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, chỉ có ngươi là tốt thôi.”
Cho dù biết Nguyễn Hồng Phi cố tình nhưng Minh Trạm vẫn nhịn không được mà thân cận với Nguyễn Hồng Phi. Đế đô, Trực Đãi, Đại Đồng, có bao nhiêu binh sĩ cần được trấn an, bao nhiêu dân chúng cần được cứu tế, hắn thật sự không đủ dư dả.
Đương nhiên khó khăn thì khó khăn nhưng vẫn có thể sống được.
Tuy nhiên có hai đại tại chủ như Nguyễn Hồng Phi và Phượng Cảnh Nam thì Minh Trạm cảm thấy không cần thiết phải sống khó khăn như vậy.
Kết quả là Phương Cảnh Nam keo kiệt.
Xem Phi Phi nhà hắn kìa, chẳng những có thể ấm giường mà còn hào phóng như thế nữa.
Tuy rằng Nguyễn Hồng Phi cố tình so sánh để lấy lòng Minh Trạm, Minh Trạm cũng hiểu rõ dụng ý của Nguyễn Hồng Phi, nhưng lòng người là như vậy, cứ thế mà chệch đi từng chút một.
Hai người lăn qua lộn lại đến hơn nửa đêm thì mới ngủ thiếp đi.
Thế cho nên sáng hôm sau Minh Trạm không thể không đi hai hàng mà thượng triều. Thắt lưng đau, mông đau, Minh Trạm oán giận, “Cũng may là mặc ngoại bào, nếu chỉ mặc có hai cái ống quần thế này thì người ta còn tưởng là ta có tướng hai hàng nữa đấy.”
Nguyễn Hồng Phi đã quen dậy sớm cùng Minh Trạm. Nghe Minh Trạm nói lời này thì Nguyễn Hồng Phi liền đoán được Minh Trạm đang có ý gì, không khỏi bật cười, giúp Minh Trạm chỉnh lại kim quan trên đầu rồi thì thầm bên tai hắn, “Moi bạc của ta thì một tháng này ngươi đừng hòng nằm mơ được làm ở trên.”
Minh Trạm sờ thắt lưng của Nguyễn Hồng Phi, ăn xén cắt bớt, “Ta đâu có nằm mơ, một đổi một, bạc kia vốn là của ta.”
“Cái đầu ngươi.” Nguyễn Hồng Phi vừa cười vừa mắng.
Minh Trạm lập tức chu mông, đánh rắm một cái thật thối. Hai người vốn đang đối diện nhau, kết quả là Minh Trạm đánh rắm rồi lập tức xoay người chu mông về phía Nguyễn Hồng Phi, khiến Nguyễn Hồng Phi cảm thấy ghê tởm, bèn nâng tay đánh hắn hai cái.
Nào ngờ tiểu tử này xưa nay đã quen thói vô sỉ, còn nói một cách cợt nhả, “Sau này khi ngươi hôn ta thì ta sẽ đánh rắm cho ngươi xem.”
Nguyễn Hồng Phi vỗ trán, nhanh chóng đuổi Minh Trạm đi vào triều
Trời ạ, làm sao mà hắn có thể thích một tên không có da mặt như vậy cơ chứ?
Nguyễn Hồng Phi là người có nhiều mưu trí.
Hắn vốn đã chuẩn bị sẵn bạc cho Minh Trạm, nhưng hắn không đưa liền mà tìm đủ lý do để từ chối. Trái lại đi khuyến khích Minh Trạm mượn bạc của Phượng Cảnh Nam. Nguyễn Hồng Phi nói một cách khéo léo, “Trước kia ngươi từng ở tại Vân Quý, cuộc sống ở Vân Quý đầy đủ hơn đế đô. Có câu chiến tranh có huynh đệ, ra trận có phụ tử. Nay ngươi gặp nạn, chẳng lẽ nhị tiện nhân vẫn không chịu giúp ngươi một chút nào hay sao?”
Minh Trạm nói, “Ngươi không biết đó, phụ vương đề phòng ta như tặc, mỗi lần ta muốn xin chút bạc cũng rất khó khăn. Ngót ngét một vạn còn chưa đủ lộ phí, vậy mà vẫn bị hắn lải nhải nhắc đến nhắc lui.”
“Lần này làm sao có thể so sánh với trước kia.” Nguyễn Hồng Phi đặc biệt có quan điểm thông thoáng, “Lúc trước là ngươi bịa đặt để moi bạc, nhị tiện không ngốc, hắn có thể cho ngươi hay sao? Lần này ngươi gặp nạn, có mắt thì sẽ nhìn thấy, viết thư thử xem, hắn không cho ngươi thì ngươi cũng đâu mất mát gì.”
Sau khi Minh Trạm cân nhắc một lúc lâu thì vẫn mặt dày mà viết thư cho Phượng Cảnh Nam.
Trong thư viết rất thê thảm, Minh Trạm nói, nay hắn vì tiết kiệm bạc đến tận sang năm để cung cấp cho dân chúng trải qua chiến tranh mà mỗi ngày chỉ ăn có hai bữa, còn lại đều húp canh loãng, cúi đầu có thể nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy hiện ra trong bát canh loãng, dung nhan tàn tạ, khiến người ta cũng phải xót thương. Từ khi chiến tranh xảy ra cho đến nay hắn đã sụt mất mười cân, xiêm y rộng thùng thình, ngay cả quần cũng bị tuột. Nếu Phượng Cảnh Nam nhà ngươi thật sự là phụ thân, có thể giúp được chút gì thì giúp một chút đi.
Dù sao thì ý tứ đại khái chính là như vậy. Phượng Cảnh Nam vừa thấy thì rất kinh ngạc.
Người đưa thư mà Minh Trạm phái đi mặc một thân rách nát, lại rất biết khóc. Khóc một phát thì một câu ba tiếng than, đầy đủ nhịp điệu, nghe thật là bi ai, chỉ cảm thấy thương tâm. Người này chẳng phải ai khác mà chính là nhị Phò mã Triển Thiếu Hi.
Trước kia Triển Thiếu Hi phụ trách công việc bài trừ mê tín dị đoan, làm không tệ. Minh Trạm nghĩ, nếu muốn moi bạc từ chỗ của Phượng Cảnh Nam thì e rằng phải phái người có trọng lượng, hắn bèn nghĩ đến Triển Thiếu Hi.
Trước tiên Minh Trạm cho Triển Thiếu Hi nhìn thoáng qua thư mà hắn viết để Triển Thiếu Hi có thể chuẩn bị.
Thư của Hoàng đế bệ hạ khiến nhị Phò mã choáng váng, kỳ thật Triển Thiếu Hi không muốn đi. Tuy rằng hắn rất trung thành với Hoàng đế bệ hạ, nhưng cũng không có nghĩa hắn nguyện ý đi lừa Thái thượng hoàng và Trấn Nam Vương điện hạ như vậy.
Hoàng đế bệ hạ đã là một người có bụng dạ thâm trầm không dễ chọc, người có thể sinh ra Hoàng đế bệ hạ thì làm sao dễ dàng đụng vào cho được?
Mặc dù trong lòng của Triển Thiếu Hi tự có tính toán nhưng Minh Trạm vẫn mặc kệ.
Trên đời này làm gì có chuyện kiếm lợi mà không còng lưng ra làm, Minh Trạm nói, “Làm tốt chuyện này thì trẫm sẽ cho ngươi nghỉ ngơi. Ngươi cũng chỉ giỏi xử lý mấy vụ bài trừ mê tín dị đoan âm mưu giang hồ này nọ thôi. Nếu làm không tốt, hừm, tự ngươi nghĩ lại đi.”
Triển Thiếu Hi về nhà suy nghĩ chuẩn bị, tìm hai bộ xiêm y cũ nát nhất, dọc đường đi cứ mặc suốt không chịu thay đổi, chất chứa đầy đủ cảm xúc rồi mới tiến đến Trấn Nam Vương phủ.
Phượng gia huynh đệ vừa nhìn thấy, đây là nhị Phò mã mà, trời ạ, đường đường là Phò mã mà lại ra nông nổi này ư, hiện tại tình hình đế đô thành cái quái gì rồi!
Đừng nói lòng dạ của Phượng Cảnh Kiền nhất thời chìm xuống đáy cốc, sắc mặt thâm trầm như nước, mà ngay cả Phượng Cảnh Nam cũng trở nên sốt ruột, nhi tử của hắn đang làm chủ nhà mà, Phượng Cảnh Nam vội vàng hỏi, “Lúc ấy chiêu thương cảng Thiên Tân có nghe nói Minh Trạm thu vào không ít, chưa xài bạc thì người Thát Đát đã đến. Còn nữa, người Thát Đát cũng không thể tấn công vào trong thành, chỉ cần có bạc thì có gì đâu mà đáng sợ đến như vậy?”
Triển Thiếu Hi đã sớm nghĩ sẵn trong đầu, nhẹ nhàng bẩm báo, “Bẩm thúc vương, lần này binh mã Đại Đồng tổn thất hơn phân nửa, mỗi hộ quân đều được bồi thường năm mươi lượng bạc. Hơn nữa, dân chúng trong thành Đại Đồng sau khi bị cướp bóc thì áo bông lương thực đều chỉ dựa vào đế đô cứu tế. Hai mục này đã chiếm mất mấy trăm vạn. Nhất là trước khi người Thát Đát đến thì bệ hạ lệnh cho đế đô vườn không nhà trống. Có thể mang được cái gì thì dân chúng đều mang đi hết, cái gì không thể mang đi thì thiêu hủy ngay tại chỗ. Nay người Thát Đát lui về Tây Bắc, dân chúng không còn lương thực trong nhà, bệ hạ đã lệnh cho các châu phủ phóng lương cứu tế, số lượng cũng là một nghìn hai trăm vạn cân. Bệ hạ suy nghĩ, có thể mượn trước của thúc vương một chút lương thực hay không? Đợi sang năm đế đô có tồn lương sẽ trả lại Vân Quý.”
Minh Trạm không mượn bạc, dù sao nếu mượn bạc thì hắn cũng phải đi mua lương thực, thôi thì trực tiếp mượn lương thực. Đợi sang năm hắn sẽ sống chết bảo là mùa màng không tốt, đợi năm sau nữa sẽ trả…
Hơn một nghìn vạn cân!
Khẩu khí cũng không nhỏ.
Phượng Cảnh Nam cau mày, tinh tế nhìn gương mặt của Triển Thiếu Hi, tuy có một chút phong trần tiều tụy nhưng vẫn trắng trẻo. Tuy trên người ăn mặc rách nát nhưng vẫn không thiếu phong thái tao nhã. Nhìn như vậy thì thật sự không giống nhà giàu gặp nạn.
Phượng Cảnh Nam hỏi rõ tình hình đế đô, cũng không lập tức tin tưởng Triển Thiếu Hi, ôn hòa nói, “Nhiều lương thực như vậy, trong lúc nhất thời cũng khó điều động. Không bằng Thiếu Hi ngươi cứ về nghỉ ngơi trước, đợi ta an bài một chút rồi đến lúc đó ngươi mang về một lượt.”
Dù sao Triển Thiếu Hi vẫn còn rất non nớt, thấy Phượng Cảnh Nam thoải mái như thế thì trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, rốt cục cũng là phụ thân của bệ hạ mà. Xưa kia Vân Quý làm gì có chuyện ra mặt trợ giúp đế đô như vậy, ngay cả trả giá mà Trấn Nam Vương cũng không nhắc đến mà lập tức đồng ý. Triển Thiếu Hi thấy nhiệm vụ của mình được hoàn thành dễ dàng như vậy thì liền vội vàng đứng dậy rồi lui xuống nghỉ ngơi.
Việc Triển Thiếu Hi đến mượn lương thực cũng không giấu diếm được ai, những tâm phúc nào của Phượng Cảnh Nam nên biết thì cũng đã biết.
Phạm Văn Chu và Phùng Sơn Tư bắt đầu phát sầu, Phùng Sơn Tư là người quản lý ngân khố lương thực, xưa nay rất keo kiệt, trước kia Minh Trạm ở Vân Nam học quản lý chính sự, muốn moi bạc từ chỗ của hắn mà cũng phải mất không ít công sức nhưng chưa chắc đã có thể thành công.
Lần này đừng nói Phùng Sơn Tư, ngay cả Phạm Văn Chu cũng có một chút bất mãn, thở dài, “Từ khi Thế tử điện hạ đến đế đô làm Hoàng đế thì thường xuyên đến tống tiền. Ta cũng từng đến đê đô, cũng đâu đến mức ra nông nỗi này cơ chứ.” Trong lời nói đã hoài nghi động cơ của Minh Trạm, cái tên chân ngoài dài hơn chân trong này thật đúng là hiếm thấy.
Cho dù Minh Trạm là Hoàng đế nhưng nếu hắn đã làm Hoàng đế thì không có khả năng quản lý Vân Nam.
Có câu phép vua thua lệ làng.
Nay Minh Trạm làm Hoàng đế, thái độ của thủ hạ Phương Cảnh Nam đối với Minh Trạm không còn thân mật như xưa.
Nay đã gần đến tháng chạp, ở Vân Nam cũng phải mặc đồ, thân mình của Phùng Sơn Tư gầy yếu, xưa nay sợ lạnh, mặc một bộ áo bông màu xanh đã bạc màu, nắm lấy ống tay áo, Phùng Sơn Tư lắc lư, “Đế đô hiện tại như thế nào thì cũng không có ai chân chính nhìn thấy. Muốn ta nói thì lúc trước ở Vân Quý chúng ta cũng có qua lại với Hoàng thượng. Với sự thông minh khôn khéo của Hoàng thượng thì tuyệt đối không đến mức này. Chỉ cần lấy chuyện chiêu thương cảng Thiên Tân thì Hoàng thượng ít nhất đã thu được nghìn vạn bạc.” Nhắc đến chuyện chiêu thương ở cảng Thiên Tân, tuy rằng Phùng Sơn Tư không biết cụ thể số lượng mà Minh Trạm kiếm được nhưng cũng có thể đoán ra con số đại khái, trong lòng của hắn hâm mộ cảm thán đã lâu, hận không thể khuyến khích Phượng Cảnh Nam đến đế đô mượn bạc. Kết quả hiện tại lại là Minh Trạm tìm đến trước, Phùng Sơn Tư nói, “Tuy rằng số bạc đó đã có chỗ dùng, nay nếu cứu tế là cấp bách thì cứ cứu tế trước đi. Hiện tại lại đến Vân Quý của chúng ta là thế nào?”
“Hầy, tuy Vương gia là phụ thân của bệ hạ nhưng cũng không xen vào chính trị ở đế đô.” Phùng Sơn Tư một mực chắn chắn, “Dù sao thì nơi này của ta không có bạc cũng không có lương thực, chẳng có gì cả.”
Hai người miệng lưỡi kiên cường, ít nhiều cũng phải có chút hành động.
Ngày hôm sau Phùng Sơn Tư bí mật bẩm báo với Phượng Cảnh Nam, “Thần phái người đến đế đô hỏi thăm tùy tùng ở đó, nay giá gạo của đế đô là mỗi đấu bốn mươi đồng, giá thịt là mười đồng một cân, cũng không đắt hơn Vân Quý chúng ta là bao. Vương gia thử nghĩ xem, nếu thật sự thiếu lương thực thì giá gạo thịt nhất định tăng cao. Nay giá gạo vẫn như cũ, có thể thấy được lương thực của đế đô vẫn đầy đủ.”
“Vương gia, tuy rằng bệ hạ xuất thân từ Trấn Nam Vương phủ của chúng ta nhưng cũng không có lý nào mà chúng ta lại đặt đế đô lên hàng đầu. Binh mã của Vân Quý, đám văn thần võ tướng, làm sao có thể thiếu bạc cung cấp cho bọn họ cơ chứ. Còn nữa, Vương gia còn phải tu sửa hồ Điền Trì nữa, sẽ tốn rất nhiều ngân lượng.” Phùng Sơn Tư tận tình khuyên bảo, sợ Phượng Cảnh Nam mềm lòng, “Nếu đế đô thật sự khó khăn thì chúng ta không cần nói nhiều. Nhưng nay theo ý của thuộc hạ, có thể mích lòng Vương gia, nhưng Hoàng thượng nghĩ rằng chúng ta xem bạc như cỏ rác, cứ xem chuẩn cơ hội thì lập tức đến vòi vĩnh. Vương gia không cho thì giống như không có tình phụ tử đối với bệ hạ. Nhưng nếu cứ đưa thì cũng không phải cách.”
Nếu Phùng Sơn Tư đã có chủ ý thì Phượng Cảnh Nam liền thuận miệng hỏi, “Ý của khanh thế nào?”
“Không bằng phái sứ thần đi theo Phò mã đến đế đô xem thử một chút, nếu quả thật khó khăn đến mức này thì chúng ta mới chi viện lương thực.” Phùng Sơn Tư nheo lại đôi mắt khôn khéo, “Còn nữa, đế đô và Vân Quý xưa nay độc lập chính trị. Mặc dù trợ giúp đế đô nhưng cũng không phải miễn phí. Ít nhất là phải ký kết hiệp ước, đế đô cũng phải có thời điểm hoàn lại.”
“Cho dù là dân chúng cũng biết có mượn phải có trả, như vậy sau này có mượn thêm thì cũng không khó.” Phùng Sơn Tư còn nói thêm một câu.
Phượng Cảnh Nam vốn nghi ngờ Triển Thiếu Hi, Phùng Sơn Tư nói như vậy thì Phượng Cảnh Nam cũng có chủ ý, gọi Triển Thiếu Hi đến trước mặt, lớn tiếng khiển trách, liên tục lừa gạt hù dọa.
Chỉ trong chốc lát thì Triển Thiếu Hi bèn nói ra hết tình hình thực tế.
Phượng Cảnh Nam giận dữ, không thèm nể mặt Triển Thiếu Hi, lập tức nổi cơn thịnh nộ!
Tay sai!
Hiện tại Triển Thiếu Hi đang sắm vai này!
Thông đồng với nhau để đến đây lừa lương thực của hắn!
Phượng Cảnh Nam mắng Triển Thiếu Hi một trận, suýt nữa đã đuổi hắn khỏi Vân Nam ngay lập tức.
Phượng Cảnh Kiền vẫn chưa từ bỏ ý định, nhịn không được mà nói giúp Minh Trạm một câu, “Nếu không phải hài tử kia thật sự gặp khó khăn, xưa nay hắn lại quen với bản tính hà khắc của ngươi thì làm sao lại nghĩ ra cách này để đến mượn lương thực của ngươi cơ chứ?”
Lời này vừa nói ra thì Phượng Cảnh Nam đã tái mặt, cả giận nói, “Đừng nhắc đến hắn nữa! Cái tên chết tiệt kia! Mụ nó!”
Đi qua đi lại hai vòng, Phượng Cảnh Nam vẫn tức giận khó tiêu, nói với Phượng Cảnh Kiền, “Hoàng huynh đừng nói giúp cái tên khốn kiếp kia nữa, xưa nay chẳng bao giờ biết thành thật. Nếu hắn ở Vân Quý thì thể nào ta cũng đập nát cái miệng chó của hắn!”
Phượng Cảnh Kiền gật đầu phụ họa, “Đúng vậy đúng vậy, miệng chó miệng chó.” Cả nhà đều là chó.
Lén đi gọi Triển Thiếu Hi đến dạy dỗ một trận, “Thiếu Hi, ngươi thật là, chẳng dễ dàng gì mà Minh Trạm trọng dụng ngươi, vì sao ngươi làm việc lại không chu toàn như thế, ngay cả miệng mồm cũng không biết giữ kín.” Bịa đặt mà cũng không biết cách.
Triển Thiếu Hi cũng rất buồn bực, cũng may hắn vốn không phải cái loại chuyên luồn cúi dựa dẫm, tuy rằng nhiệm vụ thất bại nhưng thân phận Phò mã của hắn vẫn không thay đổi, nhiều lắm thì ngày sau càng thêm nhàn nhã mà thôi, hắn cũng không phải chưa từng như thế. Nghĩ như vậy thì tâm tình cũng dần dần tốt trở lại.
Ngoại trừ bị mắng một trận thì Triển Thiếu Hi chẳng thể đem về một hạt lương thực nào. Đương nhiên còn mang cho Minh Trạm một phong thư.
Minh Trạm hỏi hắn, “Sao vậy? Xảy ra bất trắc à?”
Hiện tại Triển Thiếu Hi nhớ đến cơn thịnh nộ của huynh đệ Phượng gia thì lại sợ run cả người, thấp giọng nói, “Bệ hạ, thần thật sự vô dụng. Vương gia suýt nữa đã mắng chết tiểu thần rồi.”
Minh Trạm hơi kinh ngạc, bèn hỏi Triển Thiếu Hi, “Xảy ra vấn đề ở chỗ nào? Chẳng phải chúng ta đã thương lượng ổn thỏa rồi sao?”
Triển Thiếu Hi thuật lại mọi việc, từ chuyện hắn không nán lại Vân Quý, đến chuyện Phùng Sơn Tư theo tùy tùng hỏi thăm được giá gạo thịt, sau đó suy đoán đế đô vẫn yên ổn.
Minh Trạm cảm thán, “Hầy, thất bại trong gang tấc.”
Hắn cũng không trách Triển Thiếu Hi mà chỉ nói, “Lần này ngươi biết rõ chưa, tuy rằng ngươi là thanh niên tuấn tú tài năng nhưng trên đời này còn rất nhiều lão hồ ly. Thiếu Hi, đây cũng là một bài học cho ngươi, về sau làm việc phải càng thêm chu toàn mới được. Một khi ngươi không lường trước mọi việc thì có thể khiến toàn bộ kế hoạch bị thất bại.”
Triển Thiếu Hi nghĩ rằng nhiệm vụ thất bại thì sẽ bị chỉnh cho một trận, không ngờ Minh Trạm chẳng nói thêm gì cả mà còn chỉ điểm hắn vài câu. Hắn vội vàng nghiêm mặt dạ thưa.
Minh Trạm cho hắn nghỉ vài ngày rồi bảo hắn hồi phủ nghỉ ngơi.
Minh Trạm cầm thư của Phượng Cảnh Nam về phòng, hắn căn bản không thèm đọc.
Cho dù không đọc thì Minh Trạm cũng đại khái đoán được Phượng Cảnh Nam nói cái gì.
Nguyễn Hồng Phi vừa thấy sắc mặt của Minh Trạm thì liền đoán được bảy tám phần, cười hỏi, “Sao, Triển Thiếu Hi không mượn được lương thực trở về à?”
“Làm gì được.” Minh Trạm giơ lên lá thư trong tay, “Triển Thiếu Hi làm việc quá non nớt, bị phụ vương nhìn ra. Đây, có thư nữa nè.”
Nguyễn Hồng Phi tiếp nhận rồi mở ra xem, vừa xem vừa cười, thúc Minh Trạm một cái, “Bảo là ngươi mưu mô gian xảo, bẩm sinh đầy khuyết điểm.”
“Hứ.” Minh Trạm ngồi bên cạnh Nguyễn Hồng Phi, cầm lấy một quả quýt rồi chậm rãi lột vỏ, nói thầm, “Khuyết điểm trên người của ta đều là do di truyền mà ra.”
“Thấy ta có tốt hay không?” Mùi quýt thơm thoang thoảng, Nguyễn Hồng Phi sờ mặt Minh Trạm, “Nhị tiện nhân keo kiệt như vậy, ta đã sớm chuẩn bị sẵn cho ngươi rồi, qua vài ngày nữa sẽ đến, ngươi phái người đến Thiên Tân nhận đi.”
Trong lòng của Minh Trạm cảm thấy thoáng dễ chịu, ôm lấy Nguyễn Hồng Phi, “Phi Phi, chỉ có ngươi là tốt thôi.”
Cho dù biết Nguyễn Hồng Phi cố tình nhưng Minh Trạm vẫn nhịn không được mà thân cận với Nguyễn Hồng Phi. Đế đô, Trực Đãi, Đại Đồng, có bao nhiêu binh sĩ cần được trấn an, bao nhiêu dân chúng cần được cứu tế, hắn thật sự không đủ dư dả.
Đương nhiên khó khăn thì khó khăn nhưng vẫn có thể sống được.
Tuy nhiên có hai đại tại chủ như Nguyễn Hồng Phi và Phượng Cảnh Nam thì Minh Trạm cảm thấy không cần thiết phải sống khó khăn như vậy.
Kết quả là Phương Cảnh Nam keo kiệt.
Xem Phi Phi nhà hắn kìa, chẳng những có thể ấm giường mà còn hào phóng như thế nữa.
Tuy rằng Nguyễn Hồng Phi cố tình so sánh để lấy lòng Minh Trạm, Minh Trạm cũng hiểu rõ dụng ý của Nguyễn Hồng Phi, nhưng lòng người là như vậy, cứ thế mà chệch đi từng chút một.
/233
|