“Ngươi không để ta ra tay, ngộ nhỡ đại tiện nhân nhất định muốn trở về thì sao.” Nguyễn Hồng Phi nhai múi quýt trong miệng, tiếp nhận hơn phân nửa quả quýt trong tay Minh Trạm, cũng lột một múi rồi đút cho Minh Trạm ăn, “Chính trị cũng không phải là thứ mà ngươi có thể chắc chắn mọi điều, người có lương tâm không thể làm chính trị, càng không thể làm được Hoàng đế.”
Minh Trạm hưởng thụ sự dịu dàng của ái nhân, hắn thở dài, “Cho dù phụ hoàng trở về thì có thể làm được gì? Vĩnh Ninh Hầu nắm giữ binh mã Cửu môn, hậu cung do mẫu thân chấp chính, phụ hoàng trở về thì cùng lắm là ta xây một cung điện để phụng dưỡng phụ hoàng, thế là xong.” Phụng dưỡng, giống như Đường Túc Tông phụng dưỡng Đường Huyền Tông bị ép phải thoái vị.
Minh Trạm không thích thấy máu, tuy rằng một đao chém xuống thì sẽ giải quyết hết tất cả mọi chuyện, nhưng máu tươi dễ dàng làm cho cả triều đình bị vây kín trong không khí kinh hoàng và đe dọa. Hắn là Hoàng đế, cũng phải suy xét cho tâm tình của đám triều thần.
Giết Thái thượng hoàng, tuy rằng hắn có thể ổn định ngai vàng, nhưng rốt cục hắn vẫn không phải chính hệ của hoàng thất. Hơn nữa, tỷ như đám triều thần Lý Bình Chu, tất nhiên sẽ hoài nghi chỉ trích hắn, đến lúc đó muốn ổn định triều cương thì ắt hẳn phải triệt để thanh trừng triều đình.
Thanh trừng trong chính trị sẽ vô cùng tàn khốc và tanh mùi máu tươi hơn tất cả các âm mưu đấu đá thông thường.
Thủ đoạn chính trị này không phải là vinh nhục của một người hay một nhà mà là cả một gia tộc.
Chín tộc, mười tộc, máu chảy thành sông, nhiễm đỏ giang sơn.
Minh Trạm không hy vọng nhìn thấy kết cục này.
Cho nên khi Vệ thái hậu nhắc nhở hắn chuẩn bị sẵn sàng thì hắn đã từ chối.
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ lúng túng lo sợ.
Tuy lúc trước Phượng Cảnh Kiền đề nghị sắc phong cho hắn, Minh Trạm đã từ chối, nhưng cũng không phải hắn không có dã tâm, mấu chốt là danh bất chính ngôn bất thuận. Mà lúc ấy địa vị của Minh Trạm ở tại Vân Quý đã được củng cố, hắn cũng không muốn buông tha cho địa vị ở Vân Quý để đến đế đô làm một Hoàng đế không yên ổn.
Đợi Phượng Cảnh Kiền tỏ ra thành ý, Minh Trạm mới đăng cơ.
Minh Trạm có dã tâm, nhưng dã tâm cũng không lớn như mọi người tưởng tượng.
Đương nhiên, hắn cũng không phải thánh nhân.
Hắn nói, làm hết hai mươi năm Hoàng đế.
Hai mươi năm sau, hắn sẽ nhường lại giang sơn, cũng có thể bảo vệ chính mình.
Nếu hiện tại Phượng Cảnh Kiền muốn đoạt lại giang sơn, như vậy Minh Trạm sẽ gặp phải một kết cục khó lường.
Cá nằm trên thớt.
Tương lai của ngươi phải đợi người khác an bài, phải đợi người khác thương hại, ý niệm của người ta sẽ liên quan đến sinh tử của ngươi.
Mùi vị này Minh Trạm đã sớm nếm qua. Lúc trước hắn bị đưa đến đế đô làm chất tử chính là như thế.
Mùi vị này hắn đã sớm nếm đủ, không muốn nếm lại lần nữa.
Hắn đã là Hoàng đế, cho dù Phượng Cảnh Kiền đến đoạt ngôi thì hiện tại hắn cũng không thể buông tay!
Hắn và Phượng Cảnh Kiền có tình cảm không tệ, nhưng tình cảm này có bền chặt khi đặt trước ngai vàng hay không thì Minh Trạm cũng không bận tâm. Trải qua trận chiến Thát Đát, Minh Trạm đã nắm được lòng dân, ngay cả Lý Bình Chu cũng không có ý kiến về việc Phượng Cảnh Kiền có về triều hay không.
Minh Trạm cũng không để ý quá nhiều.
Hơn nữa Minh Trạm làm việc rất nhanh nhẹn, hắn giao quyền quyết định vào tay của Phượng Cảnh Kiền.
Cho dù Phượng Cảnh Kiền có về hay không thì Minh Trạm cũng đã chuẩn bị vẹn toàn.
Nguyễn Hồng Phi nhìn ngũ quan thanh tú của Minh Trạm. Sau khi bảo dưỡng, thân thể của Minh Trạm đã quay trở về dáng vẻ cân đối như trước, chiếc cằm nọng nho nhỏ như có như không, sờ vào vừa ấm vừa mềm. Hắn và Minh Trạm ngày đêm ở cùng bên nhau, nhưng hắn lại không biết từ khi nào mà Minh Trạm đã có lòng dạ từ bi mà lại tàn khốc như thế.
Minh Trạm giao quyền lựa chọn cho Phượng Cảnh Kiền, hắn để Phượng Cảnh Kiền tự quyết định, trong chuyện này, Minh Trạm đã làm hết sức vì tình phụ tử của hai người. Nếu Phượng Cảnh Kiền thức thời thì không cần phải dài dòng. Nhưng nếu Phượng Cảnh Kiền thật sự dám trở về thì Minh Trạm sẽ có thủ đoạn khác để toại nguyện cho ngai vàng của hắn. Cho dù như thế nào thì Minh Trạm đã bị vây vào thế đã rồi.
Nguyễn Hồng Phi thích Minh Trạm như vậy, nhịn không được mà sờ nắn gương mặt tròn trịa của Minh Trạm, cười nói, “Mũm mĩm, nhìn không ra là ngươi đã tiến bộ không ít rồi đấy.”
Minh Trạm cười khà khà một cách vui vẻ, đắc ý lắc mông trên ghế, còn giả vờ khiêm tốn, “Đúng vậy, nếu không thì làm sao có thể xứng đôi với Đỗ quốc chủ đây.” Nói xong, Minh Trạm lại hừ hừ, lải nhải với Nguyễn Hồng Phi, “Lâm Vĩnh Thường làm mất vỏ kiếm của Thái Tổ rồi, hắn lại nghèo như thế, bán mình cũng không đủ bồi thường, như vậy ta đành phải tính lên đầu của ngươi. Tính khi nào thì trả ngân lượng cho ta?”
Nguyễn Hồng Phi quả thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của Minh Trạm, hỏi Minh Trạm một cách kinh ngạc, “Chẳng lẽ Lâm Vĩnh Thường là thần tử của ta ư?” Thần tử của cái tên này làm việc thất trách mà lại tính lên đầu của hắn? Đây là quy củ của nước nào?
“Chẳng phải hắn là đệ tử của ngươi hay sao? Một ngày làm thầy cả đời làm thầy.”
Nguyễn Hồng Phi trêu ghẹo, “Chẳng phải ngươi là sư mẫu chính thức hay sao?”
Minh Trạm nghiến răng, cau chóp mũi, vươn ngón tay như củ cà rốt của mình ra mà nói, “Để ta nhắc lại cho ngươi nhớ, ngươi bảo rằng mỗi người một lần nhưng ngươi không biết giữ lời, nợ ta gần cả trăm lần rồi đấy.”
Nguyễn Hồng Phi cười cười, ngắt nhẹ vòng eo béo ú của Minh Trạm, chỉ vào danh sách trong tay Minh Trạm, lái sang chuyện khác, “Tối nay nhắc lại chuyện này sau. Nếu đã muốn giải quyết Thiện Kỳ Hầu thì kế tiếp chính là Trung Nghĩa Hầu ở Hồ Quảng, xưa nay hắn vốn có tiếng tăm. Mà Trung Nghĩa Hầu có quan hệ thông gia với Phó gia Hồ Quảng, ngươi vẫn nhớ rõ chứ?”
“Ứm, ngươi đã nói, có đệ nhất cao thủ tên là Phó Ninh gì gì đó, chính là gia tộc của hắn phải không?” Minh Trạm thầm nói, “Phó Ninh là sư phụ của Thiểu Lương.”
Thiểu Lương? Gọi tên thật là thân thiết, Nguyễn Hồng Phi ghen tị một lúc, bất quá người này rất biết ngụy trang, cũng sẽ không để lộ cơn ghen lên mặt, trái lại còn nhẹ nhàng cười tán thưởng, “Đúng vậy, Thiếu Lương thật không tệ. Bộ dạng và võ công đều rất tốt.”
Minh Trạm liếc xéo, “Cho dù có tốt thì đó cũng là thị vệ của ta, ngươi không được phép có ý gì với hắn.”
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy, mũm mĩm.”
“Chưa từng nghe ngươi tán thưởng người khác, ngoại trừ ta.” Minh Trạm nói, “Ngươi ngẫm lại tấm lòng của ta đối với ngươi đi, cho dù nhìn thấy tiểu mỹ nhân thì cũng chỉ xem bọn họ như bị bệnh hủi mà thôi.”
Nguyễn Hồng Phi nhịn cười, “Hiểu rồi hiểu rồi, ngươi còn muốn nghe chuyện của Trung Nghĩa Hầu hay không?”
“Nói đi.”
Ở bên đây Minh Trạm đang suy nghĩ nên làm cách nào để kéo xuống đám tôn thất lòng dạ khó lường kia thì Đại Đồng lại xảy ra một vụ ẩu đả đẫm máu được ghi vào trong sử sách, chấn động triều cương.
Ở thời này, triều đình cấm vũ khí, có nghĩa là ngoại trừ dao dùng để nấu nướng và cuốc dùng để cày ruộng thì việc chế vũ khí không hề tồn tại ở dân gian.
Nhưng lệnh cấm này cũng giống như lệnh cấm dùng súng ở xã hội hiện đại.
Cấm nhưng không triệt để.
Tựa như một ít bang phái, dù sao cũng sẽ giấu diếm một ít đao thương cung tên gì đó.
Tri phủ Thiệu Phàm Ninh trước đó cũng không biết chuyện Hòa Bình bang và Tứ Hải bang sống mái với nhau, đợi cho Thiệu tri phủ nhận được tin, phái bộ khoái đi duy trì trật tự thì kết quả là mấy chục bộ khoái này vẫn không đủ để nhét kẽ răng đám bang phái kia.
Vội quá hóa nguy, có kẻ ngu ngốc muốn làm tròn trách nhiệm, kết quả là dẫn đến ngộ thương đầu rơi máu chảy, trong cuộc hỗn loạn có mười ba người mất đi tánh mạng.
Thiệu Phàm Ninh nghe thuộc hạ bẩm báo, lập tức nôn nóng, mặc kệ đêm khuya gió lớn, vội vàng đến phủ Tướng quân xin cầu viện.
Chính sự của Đại Đồng đương nhiên là do Tri phủ Đại Đồng xử trí, tuy rằng Tống Diêu đóng quân ở Đại Đồng nhưng quân lương không phải do Đại Đồng cung cấp mà là do Hộ bộ trực tiếp phát lương.
Bưng bát của ai thì phục vụ người đó.
Cho dù Tống Diêu là đại tướng quân, phẩm chất cao hơn Thiệu Phàm Ninh rất nhiều.
Trận sống mái này kéo dài từ sáng đến nửa đêm, vẫn còn chém giết lẫn nhau, không cần nhắc đến người bị thương hay người tử trận.
Tống Diêu đã sớm nhận được tin này, bất quá Thiệu Phàm Ninh là người rất màng tư lợi. Quân canh giữ thành Đại Đồng chủ yếu là đề phòng đám man di bên ngoài. Nay bang phái Đại Đồng xảy ra chuyện, vốn là trách nhiệm của Tri phủ, nếu Thiệu Phàm Ninh đến cầu Tống Diêu thì chẳng phải tỏ vẻ vô năng hay sao?
Cho nên ban đầu Thiệu Phàm Ninh vẫn không cầu viện Tống Diêu, hắn thấy dựa vào nhân mã của mình đã đủ rồi.
Nhưng rõ ràng là Thiệu ðại nhân cũng không hiểu khái niệm bang phái là gì.
Thậm chí tân phu nhân Trịnh thị của hắn cũng không nhận được tin tức từ bên phu gia, trận sống mái này xảy ra thật kỳ lạ, cũng không nằm trong sự khống chế của Trịnh gia.
Vài tên thủ hạ đã chết, nay Ngự sử triều đình đang ở tại Đại Đồng, Thiệu Phàm Ninh cảm thấy hơi lạnh người. Lúc này cũng bất chấp việc mất mặt mũi, hắn có thể làm Tri phủ Đại Đồng vốn là chuyện rất may mắn, không thể vì thế mà đánh mất chức quan.
Cho nên hắn vội vàng hoảng hốt đi vào phủ Tướng quân.
Khi đến nơi đã là nửa đêm.
Xuân hàn se lạnh.
Huống chi đây lại là Tây Bắc, tuyết mùa xuân chưa kịp tan, trên nóc nhà ngọn cây vẫn còn đọng tuyết.
Huống chi nửa đêm gió Tây rất mạnh.
Thiệu Phàm Ninh chỉ mặc một bộ quan phục có lót vải bông, thậm chí cũng không khoác áo choàng lông, vậy mà trán vẫn toát đầy mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt, được sự cho phép, hắn cùng binh sĩ dẫn đường tiến đến chính sảnh của phủ Tướng quân. fynnz.wordpress.com
Thiệu Phàm Ninh vừa rảo bước tiến đến chính sảnh, ban đầu chỉ là sắc mặt tái nhợt thì trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch.
Bên trong chính sảnh, đèn đuốc sáng trưng.
Lúc này Thiệu Phàm Ninh vốn tưởng rằng Tống Diêu đã nghỉ ngơi. Mà hiện tại, hắn lặng lẽ đến đây cũng là vì cố ý che giấu hành tung. Lại không ngờ nay trong chính sảnh, Tống Diêu, Triệu Lệnh Nghiêm, Tưởng Văn An, Lục Văn Thao, cùng với Ngự sử Đại Đồng có giao hảo với Thiệu Phàm Ninh đều đang ngồi ở đây.
Tống Diêu mặc bộ giáp sắt đầu đội mũ bạc, ngồi ở vị trí cao nhất, khi nhìn thấy Thiệu Phàm Ninh thì Tống Diêu liền vỗ trán hỏi, “Thiệu đại nhân, vụ ẩu đả ở phố Trường Vinh rốt cục là thế nào?”
Thiệu Phàm Ninh thấy tình cảnh trong chính sảnh đã là như thế, trong lòng biết rõ Tống Diêu đang chờ hắn tiến vào. Chỉ là chuyện đến nước này, hắn muốn biện bạch, nhưng ở trước mặt một Tống Diêu có chính kiến bất đồng với hắn thì có thể biện bạch được cái gì? Thiệu Phàm Ninh cảm thấy miệng lưỡi đắng nghét, rốt cục cũng có vài phần khí khái nam nhân, trầm giọng lên tiếng, “Hạ quan đã phái binh sĩ nha môn đến đó, đến buổi tối thì có mười ba người bị thương nặng tử vong. Còn dân chúng thì chưa thống kê thương vong, bản lĩnh của hạ quan hữu hạn, thỉnh Tống tướng quân xuất binh bình loạn.”
Tống Diêu đã sớm lệnh cho phó tướng chờ lệnh, lúc này nhanh chóng khởi binh cũng không thành vấn đề.
Thiệu Phàm Ninh cũng muốn đi cùng nhưng lại bị Triệu Lệnh Nghiêm ngăn cản. Triệu Lệnh Nghiêm lạnh giọng chất vấn Thiệu Phàm Ninh, “Có Ngưu phó tướng quân thì phố Trường Vinh sẽ được giải nguy, Thiệu đại nhân không cần lo lắng. Nhưng mà Tống tướng quân đã sớm biết chuyện xảy ra ở phố Trường Vinh, ba lần phái người hỏi ý Thiệu đại nhân. Thiệu đại nhân lại nằng nặc khước từ Tống tướng quân, nay việc đã đến nước này, Thiệu đại nhân vốn là quan phụ mẫu của một thành, phải ăn nói thế nào với dân chúng đã tử thương? Phải ăn nói thế nào với quan sai đã hy sinh vì nhiệm vụ? Phải ăn nói thế nào với Vạn tuế gia ở đế đô đây?”
Tiểu Triệu đại nhân bày ra vẻ mặt quang minh chính đại, tức giận chất vấn, “Theo lý, nội chính vô can với quân sự. Chẳng qua thành Đại Đồng vừa mới tu sửa mà lại xảy ra vụ án đẫm máu kinh thiên như thế, bản quan thật sự đau lòng muốn chết!”
Đừng nhìn bề ngoài Triệu Lệnh Nghiêm giả vờ như vậy, khi hắn biết Hòa Bình bang và Tứ Hải bang ẩu đả thì liền biết cơ hội đã đến! Triệu Lệnh Nghiêm vốn xem thường thái độ làm người của Thiệu Phàm Ninh, ngay cả Tứ Hải bang lúc trước liên tục gây phiền phức cho bọn họ, nghe nói Tứ Hải bang có bối cảnh của Trịnh gia. Thiệu Phàm Ninh có quan hệ thông gia với Trịnh gia, theo phỏng đoán của Triệu Lệnh Nghiêm, lần này Tống Diêu nhập cuộc, Ngự sử thượng tấu triều đình, Tống Diêu rơi vào thế bị động, sẽ bị vướng vào Trịnh gia và Thiệu Phàm Ninh, khó thoát khỏi liên can.
Nay nhân lúc Tưởng Lục hai người đều ở đây, Đại Đồng xảy ra ẩu đả, đây là chức trách của Thiệu Phàm Ninh, mà Thiệu Phàm Ninh muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt khâm sai thì tuyệt đối không thể để Tống Diêu nhúng tay.
Thiệu Phàm Ninh tưởng rằng Tứ Hải Bang dưới sự kiểm soát của Trịnh gia, muốn đánh hay muốn hòa chỉ cần một câu của Trịnh gia mà thôi.
Hòa Bình bang lại là một thế lực khác của Đại Đồng, lúc trước có liên quan đến Tĩnh Quốc Công. Nay phụ tử Tĩnh Quốc Công đang bị bắt ở Thát Đát, ở thảo nguyên xa xôi, không biết ngày về.
Hòa Bình bang mất đi chỗ dựa, không còn lớn mạnh như trước.
Trịnh gia muốn nuốt Hòa Bình bang, Tạ Bạch Qua là người giang hồ, tuy rằng kính nể thế tộc Trịnh gia ba phần nhưng Tạ Bạch Qua cũng không phải dễ dàng phục tùng.
Tuy Trịnh gia có thể khống chế Tứ Hải bang, nhưng Trịnh gia lại không thể khống chế thế lực của Hòa Bình bang.
Cuộc ẩu đả giữa bang phái như vậy, một khi xảy ra thì chẳng cần phải nể mặt ai.
Cho dù Trịnh gia liên tiếp thông báo cho Bang chủ Tứ Hải là Tạ Tứ Hải, lệnh hắn dừng tay, nhưng Tạ Tứ Hải đã sớm chém giết đến đỏ cả mắt, làm sao mà chịu lắng nghe?
Vì thế cuộc ẩu đả đẫm máu khiến toàn bộ Đại Phượng khiếp sợ rốt cục đã xảy ra.
Triệu Lệnh Nghiêm không biết rõ Đại Đồng như Thiệu Phàm Ninh, nhưng Triệu Lệnh Nghiệm lại có khả năng phán đoán tình thế vượt xa Thiệu Phàm Ninh.
Hắn vừa nghe tin thì lập tức tìm Tống Diêu bàn bạc.
Lúc ấy Tống Diêu liền muốn phái binh trấn áp, nhưng lại bị Triệu Lệnh Nghiêm khuyên bảo, “Đây vốn là chuyện của Thiệu tri phủ, lúc này ngươi nhúng tay, tuy là hảo tâm nhưng sẽ mang tội can thiệp nội chính của Đại Đồng.”
“Như vậy phải làm sao, chẳng lẽ cứ mặc kệ? Đây cũng không phải là một hai tên đánh nhau, hai bang phái cũng có khoảng mấy trăm người, nếu cứ đánh tiếp như vậy đến đỏ cả mắt thì không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa.” Tống Diêu hỏi.
Triệu Lệnh Nghiêm nghiêm mặt nói, “A Diêu, nếu chúng ta muốn chân chính đứng vững tại thành Đại Đồng thì phải xử lý đám người ở dưới đất này. Bọn họ đấu đá lẫn nhau, chẳng phải chúng ta làm ngư ông đắc lợi hay sao. Ngươi đừng quên, hiện tại ngươi còn vướng vào vụ án của Tống Viễn, Lý Tông đi về hướng nào, khi Hòa Bình bang và Tứ Hải bang đoàn kết nhất trí thì chúng ta không thể điều tra được gì, đợi bọn họ chém giết lẫn nhau, nói không chừng có thể điều tra một ít manh mối.”
“Còn nữa, nếu chuyện này xé ra to thì chức quan Tri phủ của Thiệu Phàm Ninh nhất định là khó giữ được.” Triệu Lệnh Nghiêm bày ra bộ dáng đã lường trước mọi việc, nói tiếp, “Lúc này, để một tên lươn lẹo quen thuộc mọi nơi ở thành Đại Đồng làm Tri phủ thì chi bằng đổi người mới. Ít nhất chúng ta có thể dạy cho người mới thức thời một chút. Người mới cũng sẽ không có liên hệ với binh sĩ trong quân.”
Tống Diêu cứ chần chừ, “Chúng ta khoanh tay đứng nhìn như vậy, nếu xảy ra huyết án thì cũng không tốt đối với thanh danh của chúng ta.”
Triệu Lệnh Nghiêm mỉm cười, “Chuyện này có xá gì đâu.” Hắn trực tiếp phái binh sĩ đi hỏi Thiệu Phàm Ninh có muốn xuất binh tương trợ bình định ẩu đả của bang phái hay không.
Quả nhiên với sự tự tin và tự phụ của Thiệu Phàm Ninh thì hắn liên tục ba lần bảy lượt khước từ lời đề nghị của hai người Tống Triệu.
Mà việc khước từ của Thiệu Phàm Ninh lại rơi thẳng vào mắt của nhị vị khâm sai Tưởng Lục.
Triệu Lệnh Nghiêm thật xảo quyệt, hắn làm sao mà lại bỏ sót hai nhân chứng tốt như Tưởng Văn An và Lục Văn Thao cơ chứ? Mà Triệu Lệnh Nghiêm lại bày ra thái độ vô cùng oan uổng ở trước mặt hai người Tưởng Lục, “Hạ quan từng nghe bệ hạ nhắc đến, trách nhiệm của quân đội là phải phục tùng. Vì vậy không có sự cho phép của Thiệu đại nhân thì chúng ta tuyệt đối không dám nhúng tay vào nội chính của Đại Đồng. Tuy rằng tàn khốc, nhưng đây chính là quân đội.”
Thiệu Phàm Ninh bị Triệu Lệnh Nghiêm tính kế, rất khó để trở mình.
Lúc này Tống Diêu và Triệu Lệnh Nghiêm trao đổi ánh mắt với nhau, Triệu Lệnh Nghiêm đứng dậy rời đi. fynnz.wordpress.com
Mặc dù có Ngưu phó tướng đến bình định tình trạng hỗn loạn ở phố Trường Vinh, Triệu Lệnh Nghiêm lại có chuyện quan trọng khác phải làm. Hắn vội vàng đi thăm dò địa bàn tổng bộ của Tứ Hải bang và Hòa Bình bang.
Phố Trường Vinh xảy ra huyết án như thế, tất nhiên triều đình vừa chấn động vừa phẫn nộ.
Trong cơn chấn động phẫn nộ của triều đình, hai bang phái muốn bảo toàn bản thân nên đã bàn bạc ngay trong đêm.
Cơ hội thanh trừng tầng dưới chót của Đại Đồng đã đến!
Minh Trạm hưởng thụ sự dịu dàng của ái nhân, hắn thở dài, “Cho dù phụ hoàng trở về thì có thể làm được gì? Vĩnh Ninh Hầu nắm giữ binh mã Cửu môn, hậu cung do mẫu thân chấp chính, phụ hoàng trở về thì cùng lắm là ta xây một cung điện để phụng dưỡng phụ hoàng, thế là xong.” Phụng dưỡng, giống như Đường Túc Tông phụng dưỡng Đường Huyền Tông bị ép phải thoái vị.
Minh Trạm không thích thấy máu, tuy rằng một đao chém xuống thì sẽ giải quyết hết tất cả mọi chuyện, nhưng máu tươi dễ dàng làm cho cả triều đình bị vây kín trong không khí kinh hoàng và đe dọa. Hắn là Hoàng đế, cũng phải suy xét cho tâm tình của đám triều thần.
Giết Thái thượng hoàng, tuy rằng hắn có thể ổn định ngai vàng, nhưng rốt cục hắn vẫn không phải chính hệ của hoàng thất. Hơn nữa, tỷ như đám triều thần Lý Bình Chu, tất nhiên sẽ hoài nghi chỉ trích hắn, đến lúc đó muốn ổn định triều cương thì ắt hẳn phải triệt để thanh trừng triều đình.
Thanh trừng trong chính trị sẽ vô cùng tàn khốc và tanh mùi máu tươi hơn tất cả các âm mưu đấu đá thông thường.
Thủ đoạn chính trị này không phải là vinh nhục của một người hay một nhà mà là cả một gia tộc.
Chín tộc, mười tộc, máu chảy thành sông, nhiễm đỏ giang sơn.
Minh Trạm không hy vọng nhìn thấy kết cục này.
Cho nên khi Vệ thái hậu nhắc nhở hắn chuẩn bị sẵn sàng thì hắn đã từ chối.
Nếu là lúc trước, có lẽ hắn sẽ lúng túng lo sợ.
Tuy lúc trước Phượng Cảnh Kiền đề nghị sắc phong cho hắn, Minh Trạm đã từ chối, nhưng cũng không phải hắn không có dã tâm, mấu chốt là danh bất chính ngôn bất thuận. Mà lúc ấy địa vị của Minh Trạm ở tại Vân Quý đã được củng cố, hắn cũng không muốn buông tha cho địa vị ở Vân Quý để đến đế đô làm một Hoàng đế không yên ổn.
Đợi Phượng Cảnh Kiền tỏ ra thành ý, Minh Trạm mới đăng cơ.
Minh Trạm có dã tâm, nhưng dã tâm cũng không lớn như mọi người tưởng tượng.
Đương nhiên, hắn cũng không phải thánh nhân.
Hắn nói, làm hết hai mươi năm Hoàng đế.
Hai mươi năm sau, hắn sẽ nhường lại giang sơn, cũng có thể bảo vệ chính mình.
Nếu hiện tại Phượng Cảnh Kiền muốn đoạt lại giang sơn, như vậy Minh Trạm sẽ gặp phải một kết cục khó lường.
Cá nằm trên thớt.
Tương lai của ngươi phải đợi người khác an bài, phải đợi người khác thương hại, ý niệm của người ta sẽ liên quan đến sinh tử của ngươi.
Mùi vị này Minh Trạm đã sớm nếm qua. Lúc trước hắn bị đưa đến đế đô làm chất tử chính là như thế.
Mùi vị này hắn đã sớm nếm đủ, không muốn nếm lại lần nữa.
Hắn đã là Hoàng đế, cho dù Phượng Cảnh Kiền đến đoạt ngôi thì hiện tại hắn cũng không thể buông tay!
Hắn và Phượng Cảnh Kiền có tình cảm không tệ, nhưng tình cảm này có bền chặt khi đặt trước ngai vàng hay không thì Minh Trạm cũng không bận tâm. Trải qua trận chiến Thát Đát, Minh Trạm đã nắm được lòng dân, ngay cả Lý Bình Chu cũng không có ý kiến về việc Phượng Cảnh Kiền có về triều hay không.
Minh Trạm cũng không để ý quá nhiều.
Hơn nữa Minh Trạm làm việc rất nhanh nhẹn, hắn giao quyền quyết định vào tay của Phượng Cảnh Kiền.
Cho dù Phượng Cảnh Kiền có về hay không thì Minh Trạm cũng đã chuẩn bị vẹn toàn.
Nguyễn Hồng Phi nhìn ngũ quan thanh tú của Minh Trạm. Sau khi bảo dưỡng, thân thể của Minh Trạm đã quay trở về dáng vẻ cân đối như trước, chiếc cằm nọng nho nhỏ như có như không, sờ vào vừa ấm vừa mềm. Hắn và Minh Trạm ngày đêm ở cùng bên nhau, nhưng hắn lại không biết từ khi nào mà Minh Trạm đã có lòng dạ từ bi mà lại tàn khốc như thế.
Minh Trạm giao quyền lựa chọn cho Phượng Cảnh Kiền, hắn để Phượng Cảnh Kiền tự quyết định, trong chuyện này, Minh Trạm đã làm hết sức vì tình phụ tử của hai người. Nếu Phượng Cảnh Kiền thức thời thì không cần phải dài dòng. Nhưng nếu Phượng Cảnh Kiền thật sự dám trở về thì Minh Trạm sẽ có thủ đoạn khác để toại nguyện cho ngai vàng của hắn. Cho dù như thế nào thì Minh Trạm đã bị vây vào thế đã rồi.
Nguyễn Hồng Phi thích Minh Trạm như vậy, nhịn không được mà sờ nắn gương mặt tròn trịa của Minh Trạm, cười nói, “Mũm mĩm, nhìn không ra là ngươi đã tiến bộ không ít rồi đấy.”
Minh Trạm cười khà khà một cách vui vẻ, đắc ý lắc mông trên ghế, còn giả vờ khiêm tốn, “Đúng vậy, nếu không thì làm sao có thể xứng đôi với Đỗ quốc chủ đây.” Nói xong, Minh Trạm lại hừ hừ, lải nhải với Nguyễn Hồng Phi, “Lâm Vĩnh Thường làm mất vỏ kiếm của Thái Tổ rồi, hắn lại nghèo như thế, bán mình cũng không đủ bồi thường, như vậy ta đành phải tính lên đầu của ngươi. Tính khi nào thì trả ngân lượng cho ta?”
Nguyễn Hồng Phi quả thật không thể hiểu nổi suy nghĩ của Minh Trạm, hỏi Minh Trạm một cách kinh ngạc, “Chẳng lẽ Lâm Vĩnh Thường là thần tử của ta ư?” Thần tử của cái tên này làm việc thất trách mà lại tính lên đầu của hắn? Đây là quy củ của nước nào?
“Chẳng phải hắn là đệ tử của ngươi hay sao? Một ngày làm thầy cả đời làm thầy.”
Nguyễn Hồng Phi trêu ghẹo, “Chẳng phải ngươi là sư mẫu chính thức hay sao?”
Minh Trạm nghiến răng, cau chóp mũi, vươn ngón tay như củ cà rốt của mình ra mà nói, “Để ta nhắc lại cho ngươi nhớ, ngươi bảo rằng mỗi người một lần nhưng ngươi không biết giữ lời, nợ ta gần cả trăm lần rồi đấy.”
Nguyễn Hồng Phi cười cười, ngắt nhẹ vòng eo béo ú của Minh Trạm, chỉ vào danh sách trong tay Minh Trạm, lái sang chuyện khác, “Tối nay nhắc lại chuyện này sau. Nếu đã muốn giải quyết Thiện Kỳ Hầu thì kế tiếp chính là Trung Nghĩa Hầu ở Hồ Quảng, xưa nay hắn vốn có tiếng tăm. Mà Trung Nghĩa Hầu có quan hệ thông gia với Phó gia Hồ Quảng, ngươi vẫn nhớ rõ chứ?”
“Ứm, ngươi đã nói, có đệ nhất cao thủ tên là Phó Ninh gì gì đó, chính là gia tộc của hắn phải không?” Minh Trạm thầm nói, “Phó Ninh là sư phụ của Thiểu Lương.”
Thiểu Lương? Gọi tên thật là thân thiết, Nguyễn Hồng Phi ghen tị một lúc, bất quá người này rất biết ngụy trang, cũng sẽ không để lộ cơn ghen lên mặt, trái lại còn nhẹ nhàng cười tán thưởng, “Đúng vậy, Thiếu Lương thật không tệ. Bộ dạng và võ công đều rất tốt.”
Minh Trạm liếc xéo, “Cho dù có tốt thì đó cũng là thị vệ của ta, ngươi không được phép có ý gì với hắn.”
“Ngươi nghĩ đi đâu vậy, mũm mĩm.”
“Chưa từng nghe ngươi tán thưởng người khác, ngoại trừ ta.” Minh Trạm nói, “Ngươi ngẫm lại tấm lòng của ta đối với ngươi đi, cho dù nhìn thấy tiểu mỹ nhân thì cũng chỉ xem bọn họ như bị bệnh hủi mà thôi.”
Nguyễn Hồng Phi nhịn cười, “Hiểu rồi hiểu rồi, ngươi còn muốn nghe chuyện của Trung Nghĩa Hầu hay không?”
“Nói đi.”
Ở bên đây Minh Trạm đang suy nghĩ nên làm cách nào để kéo xuống đám tôn thất lòng dạ khó lường kia thì Đại Đồng lại xảy ra một vụ ẩu đả đẫm máu được ghi vào trong sử sách, chấn động triều cương.
Ở thời này, triều đình cấm vũ khí, có nghĩa là ngoại trừ dao dùng để nấu nướng và cuốc dùng để cày ruộng thì việc chế vũ khí không hề tồn tại ở dân gian.
Nhưng lệnh cấm này cũng giống như lệnh cấm dùng súng ở xã hội hiện đại.
Cấm nhưng không triệt để.
Tựa như một ít bang phái, dù sao cũng sẽ giấu diếm một ít đao thương cung tên gì đó.
Tri phủ Thiệu Phàm Ninh trước đó cũng không biết chuyện Hòa Bình bang và Tứ Hải bang sống mái với nhau, đợi cho Thiệu tri phủ nhận được tin, phái bộ khoái đi duy trì trật tự thì kết quả là mấy chục bộ khoái này vẫn không đủ để nhét kẽ răng đám bang phái kia.
Vội quá hóa nguy, có kẻ ngu ngốc muốn làm tròn trách nhiệm, kết quả là dẫn đến ngộ thương đầu rơi máu chảy, trong cuộc hỗn loạn có mười ba người mất đi tánh mạng.
Thiệu Phàm Ninh nghe thuộc hạ bẩm báo, lập tức nôn nóng, mặc kệ đêm khuya gió lớn, vội vàng đến phủ Tướng quân xin cầu viện.
Chính sự của Đại Đồng đương nhiên là do Tri phủ Đại Đồng xử trí, tuy rằng Tống Diêu đóng quân ở Đại Đồng nhưng quân lương không phải do Đại Đồng cung cấp mà là do Hộ bộ trực tiếp phát lương.
Bưng bát của ai thì phục vụ người đó.
Cho dù Tống Diêu là đại tướng quân, phẩm chất cao hơn Thiệu Phàm Ninh rất nhiều.
Trận sống mái này kéo dài từ sáng đến nửa đêm, vẫn còn chém giết lẫn nhau, không cần nhắc đến người bị thương hay người tử trận.
Tống Diêu đã sớm nhận được tin này, bất quá Thiệu Phàm Ninh là người rất màng tư lợi. Quân canh giữ thành Đại Đồng chủ yếu là đề phòng đám man di bên ngoài. Nay bang phái Đại Đồng xảy ra chuyện, vốn là trách nhiệm của Tri phủ, nếu Thiệu Phàm Ninh đến cầu Tống Diêu thì chẳng phải tỏ vẻ vô năng hay sao?
Cho nên ban đầu Thiệu Phàm Ninh vẫn không cầu viện Tống Diêu, hắn thấy dựa vào nhân mã của mình đã đủ rồi.
Nhưng rõ ràng là Thiệu ðại nhân cũng không hiểu khái niệm bang phái là gì.
Thậm chí tân phu nhân Trịnh thị của hắn cũng không nhận được tin tức từ bên phu gia, trận sống mái này xảy ra thật kỳ lạ, cũng không nằm trong sự khống chế của Trịnh gia.
Vài tên thủ hạ đã chết, nay Ngự sử triều đình đang ở tại Đại Đồng, Thiệu Phàm Ninh cảm thấy hơi lạnh người. Lúc này cũng bất chấp việc mất mặt mũi, hắn có thể làm Tri phủ Đại Đồng vốn là chuyện rất may mắn, không thể vì thế mà đánh mất chức quan.
Cho nên hắn vội vàng hoảng hốt đi vào phủ Tướng quân.
Khi đến nơi đã là nửa đêm.
Xuân hàn se lạnh.
Huống chi đây lại là Tây Bắc, tuyết mùa xuân chưa kịp tan, trên nóc nhà ngọn cây vẫn còn đọng tuyết.
Huống chi nửa đêm gió Tây rất mạnh.
Thiệu Phàm Ninh chỉ mặc một bộ quan phục có lót vải bông, thậm chí cũng không khoác áo choàng lông, vậy mà trán vẫn toát đầy mồ hôi hột, sắc mặt tái nhợt, được sự cho phép, hắn cùng binh sĩ dẫn đường tiến đến chính sảnh của phủ Tướng quân. fynnz.wordpress.com
Thiệu Phàm Ninh vừa rảo bước tiến đến chính sảnh, ban đầu chỉ là sắc mặt tái nhợt thì trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch.
Bên trong chính sảnh, đèn đuốc sáng trưng.
Lúc này Thiệu Phàm Ninh vốn tưởng rằng Tống Diêu đã nghỉ ngơi. Mà hiện tại, hắn lặng lẽ đến đây cũng là vì cố ý che giấu hành tung. Lại không ngờ nay trong chính sảnh, Tống Diêu, Triệu Lệnh Nghiêm, Tưởng Văn An, Lục Văn Thao, cùng với Ngự sử Đại Đồng có giao hảo với Thiệu Phàm Ninh đều đang ngồi ở đây.
Tống Diêu mặc bộ giáp sắt đầu đội mũ bạc, ngồi ở vị trí cao nhất, khi nhìn thấy Thiệu Phàm Ninh thì Tống Diêu liền vỗ trán hỏi, “Thiệu đại nhân, vụ ẩu đả ở phố Trường Vinh rốt cục là thế nào?”
Thiệu Phàm Ninh thấy tình cảnh trong chính sảnh đã là như thế, trong lòng biết rõ Tống Diêu đang chờ hắn tiến vào. Chỉ là chuyện đến nước này, hắn muốn biện bạch, nhưng ở trước mặt một Tống Diêu có chính kiến bất đồng với hắn thì có thể biện bạch được cái gì? Thiệu Phàm Ninh cảm thấy miệng lưỡi đắng nghét, rốt cục cũng có vài phần khí khái nam nhân, trầm giọng lên tiếng, “Hạ quan đã phái binh sĩ nha môn đến đó, đến buổi tối thì có mười ba người bị thương nặng tử vong. Còn dân chúng thì chưa thống kê thương vong, bản lĩnh của hạ quan hữu hạn, thỉnh Tống tướng quân xuất binh bình loạn.”
Tống Diêu đã sớm lệnh cho phó tướng chờ lệnh, lúc này nhanh chóng khởi binh cũng không thành vấn đề.
Thiệu Phàm Ninh cũng muốn đi cùng nhưng lại bị Triệu Lệnh Nghiêm ngăn cản. Triệu Lệnh Nghiêm lạnh giọng chất vấn Thiệu Phàm Ninh, “Có Ngưu phó tướng quân thì phố Trường Vinh sẽ được giải nguy, Thiệu đại nhân không cần lo lắng. Nhưng mà Tống tướng quân đã sớm biết chuyện xảy ra ở phố Trường Vinh, ba lần phái người hỏi ý Thiệu đại nhân. Thiệu đại nhân lại nằng nặc khước từ Tống tướng quân, nay việc đã đến nước này, Thiệu đại nhân vốn là quan phụ mẫu của một thành, phải ăn nói thế nào với dân chúng đã tử thương? Phải ăn nói thế nào với quan sai đã hy sinh vì nhiệm vụ? Phải ăn nói thế nào với Vạn tuế gia ở đế đô đây?”
Tiểu Triệu đại nhân bày ra vẻ mặt quang minh chính đại, tức giận chất vấn, “Theo lý, nội chính vô can với quân sự. Chẳng qua thành Đại Đồng vừa mới tu sửa mà lại xảy ra vụ án đẫm máu kinh thiên như thế, bản quan thật sự đau lòng muốn chết!”
Đừng nhìn bề ngoài Triệu Lệnh Nghiêm giả vờ như vậy, khi hắn biết Hòa Bình bang và Tứ Hải bang ẩu đả thì liền biết cơ hội đã đến! Triệu Lệnh Nghiêm vốn xem thường thái độ làm người của Thiệu Phàm Ninh, ngay cả Tứ Hải bang lúc trước liên tục gây phiền phức cho bọn họ, nghe nói Tứ Hải bang có bối cảnh của Trịnh gia. Thiệu Phàm Ninh có quan hệ thông gia với Trịnh gia, theo phỏng đoán của Triệu Lệnh Nghiêm, lần này Tống Diêu nhập cuộc, Ngự sử thượng tấu triều đình, Tống Diêu rơi vào thế bị động, sẽ bị vướng vào Trịnh gia và Thiệu Phàm Ninh, khó thoát khỏi liên can.
Nay nhân lúc Tưởng Lục hai người đều ở đây, Đại Đồng xảy ra ẩu đả, đây là chức trách của Thiệu Phàm Ninh, mà Thiệu Phàm Ninh muốn lưu lại ấn tượng tốt trước mặt khâm sai thì tuyệt đối không thể để Tống Diêu nhúng tay.
Thiệu Phàm Ninh tưởng rằng Tứ Hải Bang dưới sự kiểm soát của Trịnh gia, muốn đánh hay muốn hòa chỉ cần một câu của Trịnh gia mà thôi.
Hòa Bình bang lại là một thế lực khác của Đại Đồng, lúc trước có liên quan đến Tĩnh Quốc Công. Nay phụ tử Tĩnh Quốc Công đang bị bắt ở Thát Đát, ở thảo nguyên xa xôi, không biết ngày về.
Hòa Bình bang mất đi chỗ dựa, không còn lớn mạnh như trước.
Trịnh gia muốn nuốt Hòa Bình bang, Tạ Bạch Qua là người giang hồ, tuy rằng kính nể thế tộc Trịnh gia ba phần nhưng Tạ Bạch Qua cũng không phải dễ dàng phục tùng.
Tuy Trịnh gia có thể khống chế Tứ Hải bang, nhưng Trịnh gia lại không thể khống chế thế lực của Hòa Bình bang.
Cuộc ẩu đả giữa bang phái như vậy, một khi xảy ra thì chẳng cần phải nể mặt ai.
Cho dù Trịnh gia liên tiếp thông báo cho Bang chủ Tứ Hải là Tạ Tứ Hải, lệnh hắn dừng tay, nhưng Tạ Tứ Hải đã sớm chém giết đến đỏ cả mắt, làm sao mà chịu lắng nghe?
Vì thế cuộc ẩu đả đẫm máu khiến toàn bộ Đại Phượng khiếp sợ rốt cục đã xảy ra.
Triệu Lệnh Nghiêm không biết rõ Đại Đồng như Thiệu Phàm Ninh, nhưng Triệu Lệnh Nghiệm lại có khả năng phán đoán tình thế vượt xa Thiệu Phàm Ninh.
Hắn vừa nghe tin thì lập tức tìm Tống Diêu bàn bạc.
Lúc ấy Tống Diêu liền muốn phái binh trấn áp, nhưng lại bị Triệu Lệnh Nghiêm khuyên bảo, “Đây vốn là chuyện của Thiệu tri phủ, lúc này ngươi nhúng tay, tuy là hảo tâm nhưng sẽ mang tội can thiệp nội chính của Đại Đồng.”
“Như vậy phải làm sao, chẳng lẽ cứ mặc kệ? Đây cũng không phải là một hai tên đánh nhau, hai bang phái cũng có khoảng mấy trăm người, nếu cứ đánh tiếp như vậy đến đỏ cả mắt thì không biết sẽ chết bao nhiêu người nữa.” Tống Diêu hỏi.
Triệu Lệnh Nghiêm nghiêm mặt nói, “A Diêu, nếu chúng ta muốn chân chính đứng vững tại thành Đại Đồng thì phải xử lý đám người ở dưới đất này. Bọn họ đấu đá lẫn nhau, chẳng phải chúng ta làm ngư ông đắc lợi hay sao. Ngươi đừng quên, hiện tại ngươi còn vướng vào vụ án của Tống Viễn, Lý Tông đi về hướng nào, khi Hòa Bình bang và Tứ Hải bang đoàn kết nhất trí thì chúng ta không thể điều tra được gì, đợi bọn họ chém giết lẫn nhau, nói không chừng có thể điều tra một ít manh mối.”
“Còn nữa, nếu chuyện này xé ra to thì chức quan Tri phủ của Thiệu Phàm Ninh nhất định là khó giữ được.” Triệu Lệnh Nghiêm bày ra bộ dáng đã lường trước mọi việc, nói tiếp, “Lúc này, để một tên lươn lẹo quen thuộc mọi nơi ở thành Đại Đồng làm Tri phủ thì chi bằng đổi người mới. Ít nhất chúng ta có thể dạy cho người mới thức thời một chút. Người mới cũng sẽ không có liên hệ với binh sĩ trong quân.”
Tống Diêu cứ chần chừ, “Chúng ta khoanh tay đứng nhìn như vậy, nếu xảy ra huyết án thì cũng không tốt đối với thanh danh của chúng ta.”
Triệu Lệnh Nghiêm mỉm cười, “Chuyện này có xá gì đâu.” Hắn trực tiếp phái binh sĩ đi hỏi Thiệu Phàm Ninh có muốn xuất binh tương trợ bình định ẩu đả của bang phái hay không.
Quả nhiên với sự tự tin và tự phụ của Thiệu Phàm Ninh thì hắn liên tục ba lần bảy lượt khước từ lời đề nghị của hai người Tống Triệu.
Mà việc khước từ của Thiệu Phàm Ninh lại rơi thẳng vào mắt của nhị vị khâm sai Tưởng Lục.
Triệu Lệnh Nghiêm thật xảo quyệt, hắn làm sao mà lại bỏ sót hai nhân chứng tốt như Tưởng Văn An và Lục Văn Thao cơ chứ? Mà Triệu Lệnh Nghiêm lại bày ra thái độ vô cùng oan uổng ở trước mặt hai người Tưởng Lục, “Hạ quan từng nghe bệ hạ nhắc đến, trách nhiệm của quân đội là phải phục tùng. Vì vậy không có sự cho phép của Thiệu đại nhân thì chúng ta tuyệt đối không dám nhúng tay vào nội chính của Đại Đồng. Tuy rằng tàn khốc, nhưng đây chính là quân đội.”
Thiệu Phàm Ninh bị Triệu Lệnh Nghiêm tính kế, rất khó để trở mình.
Lúc này Tống Diêu và Triệu Lệnh Nghiêm trao đổi ánh mắt với nhau, Triệu Lệnh Nghiêm đứng dậy rời đi. fynnz.wordpress.com
Mặc dù có Ngưu phó tướng đến bình định tình trạng hỗn loạn ở phố Trường Vinh, Triệu Lệnh Nghiêm lại có chuyện quan trọng khác phải làm. Hắn vội vàng đi thăm dò địa bàn tổng bộ của Tứ Hải bang và Hòa Bình bang.
Phố Trường Vinh xảy ra huyết án như thế, tất nhiên triều đình vừa chấn động vừa phẫn nộ.
Trong cơn chấn động phẫn nộ của triều đình, hai bang phái muốn bảo toàn bản thân nên đã bàn bạc ngay trong đêm.
Cơ hội thanh trừng tầng dưới chót của Đại Đồng đã đến!
/233
|