Trần Hạo Minh lại nở nụ cười thật nham hiểm, không thèm tức giận hắn vừa chửi mình mà tiến lên áp sát Quân Tử. Trong ánh mắt rối loạn của Quân Tử, Trần Hạo Minh không chút “quân tử” nào mà tát thẳng vào mặt hắn, làm cho hai mắt Quân Tử nổi lên một đàn chim bay qua bay lại.
- Thế nào, ngươi chửi ta một tiếng, ta sẽ tát cho ngươi một cái, chửi thêm một tiếng là hai cái, rồi ba cái. Chửi đi xem nào?
Quân Tử hận tới cắn chặt răng nhưng quả nhiên là không dám mở mồm ra chửi nữa.
Trần Hạo Minh tuy chưa muốn giết chết Quân Tử nhưng mà cho hắn một bài học nhớ đời cũng không phải là không thể.
Hắn muốn cho tên này còn sống thì còn sợ, trở thành tâm ma trong lòng hắn, tới lúc nào đó thì tha hồ mà tẩu hỏa nhập ma. Lợi dụng chuyện này để phế đi một lực lượng lớn của Nguyên Thủy Thiên Tôn là một cơ hội không thể tốt hơn.
Cười khặc khặc giống hệt một tên ác ma biến thái, Trần Hạo Minh từng bước từng bước tiến tới gần Quân Tử đã mất đi năng lực phản kháng.
Đạp một chân lên mặt của Quân Tử, Trần Hạo Minh cất giọng nói:
- Ngươi chẳng phải là muốn giáo huấn ta hay sao? Sao nào? Bây giờ thì con chó dại như ngươi có dám sủa nữa không? Ta bình sinh không ghét tiểu nhân mà ghét nhất mấy thằng ngụy quân tử, gặp tiểu nhân thì ngươi tha hồ mà chà đạp hắn nhưng nếu gặp ngụy quân tử thì có khi bị hắn bán mất mà còn phải trả thêm tiền. Vì thế những kẻ như ngươi thì bớt một thằng, trong sạch một thằng.
Quân Tử vẫn trừng mắt oán hận nhìn Trần Hạo Minh, không dám mở miệng.
- Được rồi, đây là túi trữ vật của ngươi phải không? Để ta xem ngươi có những gì? Ồ, có cả phong ấn của ngươi hả? Không sao, bây giờ nguyên thần của ngươi bị phong ấn nên phá nó cũng không khó.
Trần Hạo Minh cầm cái túi được treo trên cán cây bổng lên, sờ sờ một hồi phá bỏ phong ấn rồi dốc tất cả mọi thứ trong đó ra. Bên trong cái túi có vài bình đan dược, vừa nhìn là biết toàn tiên đan thượng phẩm dành cho các kim tiên, chắc là Quân Tử dùng để ban cho đệ tử và thuộc hạ của hắn.
Trong túi có thêm một cuốn sách và một quyển trục. Trần Hạo Minh mở cuốn sách ra thì thấy trong đó toàn mấy thứ giáo lý của nho giáo, nhưng nếu để ý kỹ thì quyển sách chính là một pháp bảo, nếu vừa cầm quyển sách này vừa đọc cho đối thủ thì rất có thể người đó sẽ bị mê hoặc lúc nào không biết. Nhưng cuốn sách này cũng chỉ thích hợp cho những kẻ am hiểu nho giáo, Trần Hạo Minh cũng chả dùng tới mấy tên như thế nên chuyển sự chú ý sang quyển trục kia.
Mở quyển trục ra thì Trần Hạo Minh thấy bất ngờ, nhưng sau đó lại nằm lăn ra mà cười như nắc nẻ, làm cho hai nàng Tuyết Nhan và Huyền Cầm cũng tò mò chạy lại cầm lên xem. Sau khi xem xong thì hai má đỏ bừng, trừng mắt đá đá Trần Hạo Minh mấy cái.
Hóa ra quyển trục đó là một môn công pháp song tu viết dưới dạng xuân cung đồ, tuy cũng khá cao minh nhưng không thể bằng thứ song tu thể hồn của Trần Hạo Minh nên cũng coi như bỏ. Cái làm Trần Hạo Minh cười là vì tên này đúng là một tên ngụy quân tử, nhét xuân cung đồ bên cạnh sách thánh hiền, không biết gọi hắn là nho sinh hay là dâm côn nữa. Nếu mà Nguyên Thủy Thiên Tôn biết được mấy thứ này thì không biết có hộc máu ra nữa hay không?
Tất cả những thứ của Quân Tử chỉ có thế, Trần Hạo Minh cười gian nói:
- Được rồi, chẳng phải là ngươi muốn cứu rỗi bách tính sao? Vậy thì ngươi cũng nên nếm thử cuộc sống của dân chúng cùng khổ chứ. Thế mới biết được họ cần gì mà giúp đỡ. Hắc hắc, cây bổng của ngươi đúng là thứ dành cho mấy tên thầy nho, ta cũng chẳng dùng.
Nói đến đó Trần Hạo Minh cầm cây bổng lên, rút “địa sát” ra chém một nhát nát bấy. Tuy hắn cũng có thể dùng tay không để hủy nhưng mà như vậy thì sẽ bại lộ tu vi, dùng thần khí thì người khác sẽ cho là “Trần tôn giả” sư phụ hắn cho mượn nên cũng chẳng ai nghi ngờ.
- Quyển sách này toàn mấy thứ phế ngôn, đúng là một thứ rác rưởi đích thực, cũng không cần giữ lại.
Nói đến đó cũng chém thêm một kiếm phá hủy quyển sách kia. Thực ra trong đó toàn là triết lý thánh hiền, phế ngôn lúc nào chứ? Chẳng qua là Trần Hạo Minh muốn sỉ nhục Quân Tử mà thôi.
- À còn quyển trục và đan dược này đúng là thứ tốt. Ngươi là kẻ ngụy quân tử nhưng mà mấy thứ như thế này rất hay. Trong túi này cũng có vài bộ quần áo, chắc ngươi cũng không cần, dân chúng cùng khổ có dùng mấy thứ này đâu chứ, hủy.
Hai nàng Tuyết Nhan nghe thế thì trợn mắt nhìn Trần Hạo Minh, giữ cái gì không giữ lại giữ lại cái quyển trục kia. Hai nàng vừa nhìn qua nhưng mà cũng khá có ấn tượng, mấy thứ trong đó nếu mà hắn áp dụng… hai nàng dỏ bừng mặt, cũng không dám nghĩ nữa.
Sau đó Trần Hạo Minh lột sạch quần áo trên người Quân Tử, đánh ngất hắn rồi mặc kệ tên tàn tật giữa một mảnh tan hoang, dắt tay hai nàng đang cực kỳ bất mãn bay tiếp về phía Hạn thành.
Đáng thương cho Quân Tử, một đời giáo huấn kẻ khác mà bây giờ đến một mảnh vải cũng không có mà mặc, cũng may là thân thể của hắn tuy bị phong ấn nguyên thần nhưng vẫn còn thừa lực lượng để duy trì sự sống, cũng không cần phải ăn uống nhiều chứ nếu không thì chết đói là chắc rồi.
Đến buổi tối hôm đó, Trần Hạo Minh cùng hai lão bà cũng đã đến được Hạn Thành, khi ba người đi thuê phòng trong một khách điếm thì hai nàng Tuyết Nhan và Huyền Cầm kiên quyết thuê hai phòng, hai nàng sẽ ngủ cùng nhau, không cho hắn vào phòng.
Dù sao thì hôm nay hắn cũng lấy “thứ kia” của tên Quân Tử, bây giờ mà nằm bên cạnh hắn không phải là bị lôi ra làm đối tượng thử nghiệm sao?
Chống đối thì không lại, cũng không nỡ nên tốt nhất là trốn tránh a.
Trần Hạo Minh thì lại cười thầm, hai nàng nằm chung càng dễ cho ta “tập kích”
Nhưng tối hôm đó thì hắn phải thất vọng thật rồi, Huyền Cầm đáng ghét kia dám bày một cái cấm chế mạnh nhất của nàng ở cửa phòng. Bây giờ mà cưỡng chế bỏ đi thì cũng không hay, chẳng nhẽ để hai nàng nghĩ hắn cầm thú tới mức “cửa phòng đã khóa cũng phải phá khóa mà vào” sao?
Ài! Lục hoàng tử trước kia là tên cầm thú cũng không bằng, đến nay vẫn không thể bằng được cầm thú a.
Sáng hôm sau, Huyền Cầm vừa mới mở cửa, chưa kịp cảm nhận bầu trời trong xanh, không khí trong lành đã bị một bàn tay chộp lấy, một đôi môi hung hăng hôn nàng, tay còn lại thì dày vò cái mông nảy nở của nàng.
Huyền Cầm biết đó là ai nên thân thể mềm nhũn, cưỡng cũng không lại nên chỉ đành khuất phục.
- Ai cho nàng hôm qua đặt cấm chế ở cửa phòng hả?
Trần Hạo Minh hung hăng chất vấn. Nhạc Huyền Cầm cũng chỉ bĩu bĩu môi, ý bảo biết ngay là chàng có ý định xấu xa mà.
Trần Hạo Minh cũng hết cách, đánh nàng cũng không nỡ đánh đau, đành phải trừng phạt nàng bằng mấy cái hôn rồi rà soát khắp cơ thể nàng vậy.
- Thế nào, ngươi chửi ta một tiếng, ta sẽ tát cho ngươi một cái, chửi thêm một tiếng là hai cái, rồi ba cái. Chửi đi xem nào?
Quân Tử hận tới cắn chặt răng nhưng quả nhiên là không dám mở mồm ra chửi nữa.
Trần Hạo Minh tuy chưa muốn giết chết Quân Tử nhưng mà cho hắn một bài học nhớ đời cũng không phải là không thể.
Hắn muốn cho tên này còn sống thì còn sợ, trở thành tâm ma trong lòng hắn, tới lúc nào đó thì tha hồ mà tẩu hỏa nhập ma. Lợi dụng chuyện này để phế đi một lực lượng lớn của Nguyên Thủy Thiên Tôn là một cơ hội không thể tốt hơn.
Cười khặc khặc giống hệt một tên ác ma biến thái, Trần Hạo Minh từng bước từng bước tiến tới gần Quân Tử đã mất đi năng lực phản kháng.
Đạp một chân lên mặt của Quân Tử, Trần Hạo Minh cất giọng nói:
- Ngươi chẳng phải là muốn giáo huấn ta hay sao? Sao nào? Bây giờ thì con chó dại như ngươi có dám sủa nữa không? Ta bình sinh không ghét tiểu nhân mà ghét nhất mấy thằng ngụy quân tử, gặp tiểu nhân thì ngươi tha hồ mà chà đạp hắn nhưng nếu gặp ngụy quân tử thì có khi bị hắn bán mất mà còn phải trả thêm tiền. Vì thế những kẻ như ngươi thì bớt một thằng, trong sạch một thằng.
Quân Tử vẫn trừng mắt oán hận nhìn Trần Hạo Minh, không dám mở miệng.
- Được rồi, đây là túi trữ vật của ngươi phải không? Để ta xem ngươi có những gì? Ồ, có cả phong ấn của ngươi hả? Không sao, bây giờ nguyên thần của ngươi bị phong ấn nên phá nó cũng không khó.
Trần Hạo Minh cầm cái túi được treo trên cán cây bổng lên, sờ sờ một hồi phá bỏ phong ấn rồi dốc tất cả mọi thứ trong đó ra. Bên trong cái túi có vài bình đan dược, vừa nhìn là biết toàn tiên đan thượng phẩm dành cho các kim tiên, chắc là Quân Tử dùng để ban cho đệ tử và thuộc hạ của hắn.
Trong túi có thêm một cuốn sách và một quyển trục. Trần Hạo Minh mở cuốn sách ra thì thấy trong đó toàn mấy thứ giáo lý của nho giáo, nhưng nếu để ý kỹ thì quyển sách chính là một pháp bảo, nếu vừa cầm quyển sách này vừa đọc cho đối thủ thì rất có thể người đó sẽ bị mê hoặc lúc nào không biết. Nhưng cuốn sách này cũng chỉ thích hợp cho những kẻ am hiểu nho giáo, Trần Hạo Minh cũng chả dùng tới mấy tên như thế nên chuyển sự chú ý sang quyển trục kia.
Mở quyển trục ra thì Trần Hạo Minh thấy bất ngờ, nhưng sau đó lại nằm lăn ra mà cười như nắc nẻ, làm cho hai nàng Tuyết Nhan và Huyền Cầm cũng tò mò chạy lại cầm lên xem. Sau khi xem xong thì hai má đỏ bừng, trừng mắt đá đá Trần Hạo Minh mấy cái.
Hóa ra quyển trục đó là một môn công pháp song tu viết dưới dạng xuân cung đồ, tuy cũng khá cao minh nhưng không thể bằng thứ song tu thể hồn của Trần Hạo Minh nên cũng coi như bỏ. Cái làm Trần Hạo Minh cười là vì tên này đúng là một tên ngụy quân tử, nhét xuân cung đồ bên cạnh sách thánh hiền, không biết gọi hắn là nho sinh hay là dâm côn nữa. Nếu mà Nguyên Thủy Thiên Tôn biết được mấy thứ này thì không biết có hộc máu ra nữa hay không?
Tất cả những thứ của Quân Tử chỉ có thế, Trần Hạo Minh cười gian nói:
- Được rồi, chẳng phải là ngươi muốn cứu rỗi bách tính sao? Vậy thì ngươi cũng nên nếm thử cuộc sống của dân chúng cùng khổ chứ. Thế mới biết được họ cần gì mà giúp đỡ. Hắc hắc, cây bổng của ngươi đúng là thứ dành cho mấy tên thầy nho, ta cũng chẳng dùng.
Nói đến đó Trần Hạo Minh cầm cây bổng lên, rút “địa sát” ra chém một nhát nát bấy. Tuy hắn cũng có thể dùng tay không để hủy nhưng mà như vậy thì sẽ bại lộ tu vi, dùng thần khí thì người khác sẽ cho là “Trần tôn giả” sư phụ hắn cho mượn nên cũng chẳng ai nghi ngờ.
- Quyển sách này toàn mấy thứ phế ngôn, đúng là một thứ rác rưởi đích thực, cũng không cần giữ lại.
Nói đến đó cũng chém thêm một kiếm phá hủy quyển sách kia. Thực ra trong đó toàn là triết lý thánh hiền, phế ngôn lúc nào chứ? Chẳng qua là Trần Hạo Minh muốn sỉ nhục Quân Tử mà thôi.
- À còn quyển trục và đan dược này đúng là thứ tốt. Ngươi là kẻ ngụy quân tử nhưng mà mấy thứ như thế này rất hay. Trong túi này cũng có vài bộ quần áo, chắc ngươi cũng không cần, dân chúng cùng khổ có dùng mấy thứ này đâu chứ, hủy.
Hai nàng Tuyết Nhan nghe thế thì trợn mắt nhìn Trần Hạo Minh, giữ cái gì không giữ lại giữ lại cái quyển trục kia. Hai nàng vừa nhìn qua nhưng mà cũng khá có ấn tượng, mấy thứ trong đó nếu mà hắn áp dụng… hai nàng dỏ bừng mặt, cũng không dám nghĩ nữa.
Sau đó Trần Hạo Minh lột sạch quần áo trên người Quân Tử, đánh ngất hắn rồi mặc kệ tên tàn tật giữa một mảnh tan hoang, dắt tay hai nàng đang cực kỳ bất mãn bay tiếp về phía Hạn thành.
Đáng thương cho Quân Tử, một đời giáo huấn kẻ khác mà bây giờ đến một mảnh vải cũng không có mà mặc, cũng may là thân thể của hắn tuy bị phong ấn nguyên thần nhưng vẫn còn thừa lực lượng để duy trì sự sống, cũng không cần phải ăn uống nhiều chứ nếu không thì chết đói là chắc rồi.
Đến buổi tối hôm đó, Trần Hạo Minh cùng hai lão bà cũng đã đến được Hạn Thành, khi ba người đi thuê phòng trong một khách điếm thì hai nàng Tuyết Nhan và Huyền Cầm kiên quyết thuê hai phòng, hai nàng sẽ ngủ cùng nhau, không cho hắn vào phòng.
Dù sao thì hôm nay hắn cũng lấy “thứ kia” của tên Quân Tử, bây giờ mà nằm bên cạnh hắn không phải là bị lôi ra làm đối tượng thử nghiệm sao?
Chống đối thì không lại, cũng không nỡ nên tốt nhất là trốn tránh a.
Trần Hạo Minh thì lại cười thầm, hai nàng nằm chung càng dễ cho ta “tập kích”
Nhưng tối hôm đó thì hắn phải thất vọng thật rồi, Huyền Cầm đáng ghét kia dám bày một cái cấm chế mạnh nhất của nàng ở cửa phòng. Bây giờ mà cưỡng chế bỏ đi thì cũng không hay, chẳng nhẽ để hai nàng nghĩ hắn cầm thú tới mức “cửa phòng đã khóa cũng phải phá khóa mà vào” sao?
Ài! Lục hoàng tử trước kia là tên cầm thú cũng không bằng, đến nay vẫn không thể bằng được cầm thú a.
Sáng hôm sau, Huyền Cầm vừa mới mở cửa, chưa kịp cảm nhận bầu trời trong xanh, không khí trong lành đã bị một bàn tay chộp lấy, một đôi môi hung hăng hôn nàng, tay còn lại thì dày vò cái mông nảy nở của nàng.
Huyền Cầm biết đó là ai nên thân thể mềm nhũn, cưỡng cũng không lại nên chỉ đành khuất phục.
- Ai cho nàng hôm qua đặt cấm chế ở cửa phòng hả?
Trần Hạo Minh hung hăng chất vấn. Nhạc Huyền Cầm cũng chỉ bĩu bĩu môi, ý bảo biết ngay là chàng có ý định xấu xa mà.
Trần Hạo Minh cũng hết cách, đánh nàng cũng không nỡ đánh đau, đành phải trừng phạt nàng bằng mấy cái hôn rồi rà soát khắp cơ thể nàng vậy.
/129
|