Editor: Hương Cỏ
Tự Cẩm đi dạo tiêu thực trong sân, Dục Thánh chạy tới chạy lui bên cạnh nàng, thỉnh thoảng vọng đến tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.
Lúc Tề Vinh Hoa đến thì nhìn thấy cảnh đó, trong lòng tràn đầy hâm mộ. Đi tới hành lễ với Tự Cẩm, "Tham kiến nương nương, Đại hoàng tử càng ngày càng đáng yêu."
"Mau đứng lên, không cần đa lễ." Tự Cẩm vừa cười vừa nói, "Cả ngày nó chỉ biết nghịch ngợm."
Hai người ngồi xuống trong sân, Vân Thường dâng trà bánh lên, dẫn người lui qua một bên, đứng thẳng xa xa.
"Khí sắc Nương nương không tệ, so với mấy ngày trước đó thì tốt hơn rất nhiều." Tề Vinh Hoa uống một ngụm trà khẽ nói.
Tự Cẩm liền cười cười, khuôn mặt lộ vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn Tề Vinh Hoa, "Tâm bình khí tĩnh, làm sao không tốt được."
"Cũng đúng, tần thiếp hâm mộ nhất chính là tính cách của nương nương, mặc kệ là khi nào cũng có thể thư thái bình tĩnh." Không giống như nàng ta, khúc mắc ngạnh nơi trái tim, càng ngày càng như ma chướng.
Tự Cẩm biết rõ khúc mắc của Tề Vinh Hoa, nhìn nàng ta khuyên nhủ, "Rất nhiều lúc phải tự mình buông mới được, mới có thể nhìn thông suốt. Chuyện trên đời này nhiều như vậy, cần gì giữ canh cánh trong lòng mỗi một việc. Tỷ nên cho mình sống vui vẻ hơn, đừng lúc nào cũng nhớ kỹ chuyện cũ năm xưa mà không thể vui vẻ."
"Nương nương lòng dạ phóng khoáng, tự chứa sông núi. Tần thiếp chỉ là một tiểu nữ tử, thật sự khó đạt được cảnh giới như vậy." Nói rồi gương mặt lạnh lẽo, "Nếu cũng có thể nhân nghĩa như nương nương vậy thì đời này kiếp này làm gì còn có người ác việc xấu. Tần thiếp chỉ muốn vì người nhà báo thù, như thế thì khúc mắc mới có thể cởi bỏ. Nếu không cả đời này tần thiếp cũng không thể yên giấc."
Chấp niệm là cái gì?
Chấp niệm là Tề Vinh Hoa ngày đêm khó ngủ.
Chấp niệm là nguyên chủ giấu sâu ký ức về Tần Tự Xuyên.
Chấp niệm là hoàng hậu, quý phi mưu đồ vì gia tộc.
Chấp niệm là...
Mỗi người đều có chấp niệm của mình, người khác nói chưa chắc là điều các nàng muốn.
"Ta chỉ hy vọng tỷ có thể sống thoải mái một chút ít."
"Kể từ khi có nương nương che chở, cuộc sống của tần thiếp ở trong cung thoải mái hơn nhiều so với trước kia. Nếu được thế mà còn không biết dừng, vậy nhất định phải bị trời phạt." Tề Vinh Hoa mím môi cười, "Lần này ta tới là muốn nói một chuyện với nương nương."
Tề Vinh Hoa hạ giọng thật khẽ, Tự Cẩm nghiêng tai lắng nghe, thật lâu nhíu mày, nhìn Tề Vinh Hoa, "Tỷ nói là thật chứ?"
"Thiên chân vạn xác, không dám có một lời nói dối." Giọng Tề Vinh Hoa cực nhỏ, "Tần thiếp sống trong cung nhiều năm, mặc dù không bằng được như Mai Phi Hiền phi, nhưng mấy năm qua cũng có vài tai mắt. Từ trước đến nay ta không động đến bọn họ chính là chờ một ngày kia có thể báo thù. Không nghĩ tới ta lại có thể chờ đến ngày này. Nương nương, đây là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, người không thể mềm lòng."
Tự Cẩm trù trừ không nói.
Tề Vinh Hoa thấy thật cũng không sốt ruột, chỉ nói tiếp: "Nương nương, người nhân từ nương tay, có thể giơ cao đánh khẽ. Nhưng cho dù là Quý phi hay Kiều Linh Di, hoặc là những người khác, chỉ cần có cơ hội thì tuyệt đối sẽ không đơn giản buông tha nương nương." Khẽ thở dài, "Từ xưa người độc chiếm thánh sủng trong hậu cung chưa từng có kết cục tốt. Nương nương, người không nghĩ cho mình thì cũng phải vì Đại hoàng tử và thai nhi trong bụng mà suy nghĩ lại. Bọn trẻ còn rất nhỏ, không thể tự mình sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt chốn hậu cung. Nếu không có nương nương, bọn họ không chết cũng sẽ trở thành con rối trong tay người khác. Lẽ nào đây là kết quả nương nương muốn nhìn thấy sao? Thậm chí, vì không muốn để cho các vị hoàng tử có chỗ dựa vào thì có thể người nhà nương nương cũng sẽ bị những người này loại trừ. Cũng giống như nhà ngoại Hoàng thượng năm đó, trong một đêm cả nhà bị chém. Thủ đoạn sấm sét của Thái hậu nương nương mặc dù tàn nhẫn, nhưng Hoàng thượng cũng chỉ có thể dựa vào thái hậu sinh tồn, đây chính là kiềm chế."
Tự Cẩm mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại biết lời nói của Tề Vinh Hoa không ngoa, "Ta biết rõ lời của tỷ là thật lòng, nhưng ta không nghĩ gạt Hoàng thượng làm chuyện hai tay dính máu này."
Tề Vinh Hoa sững sờ, lập tức bật cười một tiếng, "Nương nương, lẽ nào người còn định nói cho Hoàng thượng hay sao? Hoàng thượng... Chỉ sợ sẽ không thích nghe mấy chuyện như vậy." Vị hoàng hậu kia là nữ nhân tay dính đầy máu, trong lòng biết rõ nhưng không có nghĩa là phải tận mắt nhìn đến, chính tai nghe được.
"Nương nương, người đừng làm chuyện điên rồ nhé." Tề Vinh Hoa hơi nóng nảy, "Nếu người không muốn làm thì đừng làm, nhưng cũng đừng nói cho Hoàng thượng." Làm vậy là tự hủy căn cơ đó.
Tề Vinh Hoa lo lắng thật lòng thật ý khiến trong lòng Tự Cẩm ấm áp nhìn nàng ta, "Tỷ yên tâm, trong lòng ta có tính toán. Nếu như tỷ nói là thật thì chuyện này liên quan trọng đại, cũng là cơ hội tốt khó được, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ." Nếu như có thể có một cơ hội loại trừ vài cường địch, Tự Cẩm cũng thật động tâm.
Tề Vinh Hoa thở nhẹ một hơi, sắc mặt xoa dịu một chút sau đó nói: "Nương nương không cần gấp gáp, cứ từ từ suy nghĩ cũng được. Ta nghĩ muốn kết luận vụ án của Vương quý nhân cũng phải cần vài ngày, sau đó nương nương mới quyết định cũng không chậm trễ. Chẳng qua thiếp cảm thấy đây là cơ hội khó được, nếu bỏ qua, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Xưa nay Quý phi làm việc cẩn thận, rất ít khi bị người ta bắt được nhược điểm. Nếu không bao năm qua Hoàng hậu nương nương cũng không thể không làm gì được quý phi. Bây giờ cô ta đang nóng lòng nên mới khó tránh khỏi tay chân rối ren, nếu không cũng không sẽ bị ta nắm lấy cơ hội."
Tự Cẩm gật gật đầu, "Đúng vậy, quý phi nương nương thật là một người có tâm tư kín đáo." Nhược điểm xác thực không dễ bắt, mặc dù bắt được cũng chỉ là chuyện nhỏ vớ vẩn, căn bản là không thành đại sự.
"Nương nương cứ suy nghĩ lại." Tề Dung Hoa liền nói, "Mặc dù ta cũng nóng lòng lấy công đạo cho người nhà nhưng cũng hiểu được đạo lý nước chảy đá mòn. Không cần thiết vì quý phi mà phải hy sinh mình, nương nương châm chước xử lý là được."
Tự Cẩm trong lòng thở nhẹ một hơi. Tề Vinh Hoa vẫn đối với nàng rất tốt. Cho dù là bày mưu kế như vậy cũng sẽ nói rõ ràng. Kỳ thật coi là trợ giúp, nàng cũng sẽ không trách nàng ta.
Có lúc con người với nhau chỉ dựa vào sự thật lòng.
May mắn mấy năm qua, các nàng cũng không thay đổi.
"Ta biết rõ, tỷ cũng yên tâm, ta không phải là người lỗ mãng. Nếu như gặp được cơ hội tốt thì cũng muốn thử một lần. Nhưng ta cần suy nghĩ thật kỹ." Tự Cẩm nhìn Tề Vinh Hoa nói nhưng là cũng không thể nói quá rõ, kỳ thật kết cục của quý phi cùng một nhịp thở với Tào Quốc công phủ.
Trừ phi Tiêu Kỳ có dự định động Tào Quốc công phủ, nếu không nàng ở trong này động quý phi sẽ gây thêm phiền toái cho Tiêu Kỳ. Mà mấy chuyện này cũng không phải là chuyện Tề Vinh Hoa có thể tham dự.
Nói ra chưa chắc nàng ta đã hiểu, chỉ biết tăng thêm phiền phức.
Hai người nói thêm một chút rồi Tề Vinh Hoa đứng dậy cáo từ, trước khi đi lại nhìn Tự Cẩm, "Nương nương nhất định phải cẩn thận Kiều Linh Di."
Tiễn Tề Vinh Hoa đi, Tự Cẩm nghĩ tới câu nói của nàng ta, trong lòng khẽ cười một tiếng. Kiều Linh Di thật đúng là không thể xem thường. Không nghĩ tới lại có thể lung lay được Quý phi. Vốn đã có một trúc mã sức chiến đấu hung hãn, thanh mai của Tiêu Kỳ cũng thật sự là không thành không cam tâm, quả thực chính là Tiểu Cường đánh không chết.
Thông thường giữa những náo loạn như vậy, ở trong hậu cung chỉ cần nhẫn thì sẽ trở thành người thắng lớn cuối cùng.
Ví dụ như Thái hậu!
Nàng thật sự bất ngờ ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tề Vinh Hoa còn có thể cài quân cờ nằm vùng ở Tố Vân Điện, có thể nghe được tin tức cơ mật như vậy. Quả nhiên, ở trong thâm cung này người sống càng lâu năm càng không thể xem thường.
Giao tiếp với những người như vậy, nếu họ không nổi lên mặt nước, ngươi vĩnh viễn cũng không nhìn thấy bí mật của họ.
Lúc Tiêu Kỳ trở lại, thời gian ăn tối cũng đã qua rồi. Tự Cẩm cho con trai ăn trước, hắn trở về lại kêu phòng bếp đưa đồ ăn khuya lên, lại ăn cùng hắn một bữa. Bây giờ nàng ăn nhiều, nếu không ăn bữa ăn khuya buổi tối sẽ thường thức dậy vì đói.
Rửa mặt xong đi tới, trên mặt bàn đã dọn sẵn bữa ăn khuya, hai người cùng ngồi xuống, Tự Cẩm suy nghĩ một chút vẫn kể lại chuyện Tề Vinh Hoa đã nói với nàng.
Sau đó nhìn về phía Tiêu Kỳ thì nhìn thấy thần sắc hắn rất khó coi.
Không cần nói Tiêu Kỳ, ngay cả mình kỳ thật cũng rất tức giận.
Cúi đầu xuống ăn thì nghe Tiêu Kỳ nói: "Ta còn tưởng rằng nàng không biết rõ, hóa ra nàng cũng biết rồi."
"Hoàng thượng cũng biết ư?" Tự Cẩm đang ăn cả kinh nhìn Tiêu Kỳ.
"Mấy lần quét dọn cung đình, lẽ nào ta lại không biết thay bằng người của mình sao?" Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Ô, đúng rồi." Tự Cẩm lại ăn một miếng, "Không phải là do bình thường Người cũng ít khi lộ diện ở hậu cung thường, có chuyện cũng là dặn dò Hoàng hậu nương nương đi thăm dò, nhất thời thiếp không nghĩ tới thôi."
Chuyện này thật không thể trách nàng, bị tư duy theo quán tính lừa gạt.
"Nàng có tính toán gì không?" Tiêu Kỳ hỏi Tự Cẩm.
"Không phải thiếp không có chủ ý nên mới hỏi người sao. Thiếp đang nghĩ nếu như trong hậu cung Quý phi nương nương xảy ra chuyện thì có gì bất lợi đối với tiền triều hay không. Nếu như làm loạn an bài của Hoàng thượng thì cứ giữ nguyên không động, chờ về sau lại có cơ hội. Dù sao thiếp đã biết được mưu kế của bọn họ, phòng bị cũng không khó." Tự Cẩm thoải mái nói ra.
Cho tới bây giờ Tiêu Kỳ bố cục đều là tử cục, từng bước từng bước, đẩy người đến vị trí hắn dự tính. Cho nên ở giữa cố gắng không xuất hiện biến cố. Nữ nhân trong hậu cung này lợi dụng hắn, hắn cũng không phải là không lợi dụng các nàng.
Cho nên lúc Tề Vinh Hoa nói, nàng mới không thể đáp ứng ngay được.
Tiêu Kỳ liền cười, "Ta còn tưởng rằng nàng ước gì có cơ hội như thế."
"Hoàng thượng nghĩ không sai, thiếp thật ước gì có cơ hội này. Ai muốn cả ngày bị người ta âm thầm mưu tính chứ, không phải là thiếp nghĩ tới người trước sao."
"Vậy cám ơn nàng nhé."
"Đừng khách khí, Người thiếp một nhà, đồng cam cộng khổ."
Tiêu Kỳ liền cười nhìn Tự Cẩm, "Nàng có thể động."
Tự Cẩm:...
Đại hỷ sự rồi!
Tự Cẩm đi dạo tiêu thực trong sân, Dục Thánh chạy tới chạy lui bên cạnh nàng, thỉnh thoảng vọng đến tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc.
Lúc Tề Vinh Hoa đến thì nhìn thấy cảnh đó, trong lòng tràn đầy hâm mộ. Đi tới hành lễ với Tự Cẩm, "Tham kiến nương nương, Đại hoàng tử càng ngày càng đáng yêu."
"Mau đứng lên, không cần đa lễ." Tự Cẩm vừa cười vừa nói, "Cả ngày nó chỉ biết nghịch ngợm."
Hai người ngồi xuống trong sân, Vân Thường dâng trà bánh lên, dẫn người lui qua một bên, đứng thẳng xa xa.
"Khí sắc Nương nương không tệ, so với mấy ngày trước đó thì tốt hơn rất nhiều." Tề Vinh Hoa uống một ngụm trà khẽ nói.
Tự Cẩm liền cười cười, khuôn mặt lộ vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, nhìn Tề Vinh Hoa, "Tâm bình khí tĩnh, làm sao không tốt được."
"Cũng đúng, tần thiếp hâm mộ nhất chính là tính cách của nương nương, mặc kệ là khi nào cũng có thể thư thái bình tĩnh." Không giống như nàng ta, khúc mắc ngạnh nơi trái tim, càng ngày càng như ma chướng.
Tự Cẩm biết rõ khúc mắc của Tề Vinh Hoa, nhìn nàng ta khuyên nhủ, "Rất nhiều lúc phải tự mình buông mới được, mới có thể nhìn thông suốt. Chuyện trên đời này nhiều như vậy, cần gì giữ canh cánh trong lòng mỗi một việc. Tỷ nên cho mình sống vui vẻ hơn, đừng lúc nào cũng nhớ kỹ chuyện cũ năm xưa mà không thể vui vẻ."
"Nương nương lòng dạ phóng khoáng, tự chứa sông núi. Tần thiếp chỉ là một tiểu nữ tử, thật sự khó đạt được cảnh giới như vậy." Nói rồi gương mặt lạnh lẽo, "Nếu cũng có thể nhân nghĩa như nương nương vậy thì đời này kiếp này làm gì còn có người ác việc xấu. Tần thiếp chỉ muốn vì người nhà báo thù, như thế thì khúc mắc mới có thể cởi bỏ. Nếu không cả đời này tần thiếp cũng không thể yên giấc."
Chấp niệm là cái gì?
Chấp niệm là Tề Vinh Hoa ngày đêm khó ngủ.
Chấp niệm là nguyên chủ giấu sâu ký ức về Tần Tự Xuyên.
Chấp niệm là hoàng hậu, quý phi mưu đồ vì gia tộc.
Chấp niệm là...
Mỗi người đều có chấp niệm của mình, người khác nói chưa chắc là điều các nàng muốn.
"Ta chỉ hy vọng tỷ có thể sống thoải mái một chút ít."
"Kể từ khi có nương nương che chở, cuộc sống của tần thiếp ở trong cung thoải mái hơn nhiều so với trước kia. Nếu được thế mà còn không biết dừng, vậy nhất định phải bị trời phạt." Tề Vinh Hoa mím môi cười, "Lần này ta tới là muốn nói một chuyện với nương nương."
Tề Vinh Hoa hạ giọng thật khẽ, Tự Cẩm nghiêng tai lắng nghe, thật lâu nhíu mày, nhìn Tề Vinh Hoa, "Tỷ nói là thật chứ?"
"Thiên chân vạn xác, không dám có một lời nói dối." Giọng Tề Vinh Hoa cực nhỏ, "Tần thiếp sống trong cung nhiều năm, mặc dù không bằng được như Mai Phi Hiền phi, nhưng mấy năm qua cũng có vài tai mắt. Từ trước đến nay ta không động đến bọn họ chính là chờ một ngày kia có thể báo thù. Không nghĩ tới ta lại có thể chờ đến ngày này. Nương nương, đây là cơ hội tốt ngàn năm một thuở, người không thể mềm lòng."
Tự Cẩm trù trừ không nói.
Tề Vinh Hoa thấy thật cũng không sốt ruột, chỉ nói tiếp: "Nương nương, người nhân từ nương tay, có thể giơ cao đánh khẽ. Nhưng cho dù là Quý phi hay Kiều Linh Di, hoặc là những người khác, chỉ cần có cơ hội thì tuyệt đối sẽ không đơn giản buông tha nương nương." Khẽ thở dài, "Từ xưa người độc chiếm thánh sủng trong hậu cung chưa từng có kết cục tốt. Nương nương, người không nghĩ cho mình thì cũng phải vì Đại hoàng tử và thai nhi trong bụng mà suy nghĩ lại. Bọn trẻ còn rất nhỏ, không thể tự mình sinh tồn trong hoàn cảnh khắc nghiệt chốn hậu cung. Nếu không có nương nương, bọn họ không chết cũng sẽ trở thành con rối trong tay người khác. Lẽ nào đây là kết quả nương nương muốn nhìn thấy sao? Thậm chí, vì không muốn để cho các vị hoàng tử có chỗ dựa vào thì có thể người nhà nương nương cũng sẽ bị những người này loại trừ. Cũng giống như nhà ngoại Hoàng thượng năm đó, trong một đêm cả nhà bị chém. Thủ đoạn sấm sét của Thái hậu nương nương mặc dù tàn nhẫn, nhưng Hoàng thượng cũng chỉ có thể dựa vào thái hậu sinh tồn, đây chính là kiềm chế."
Tự Cẩm mặt không đổi sắc, nhưng trong lòng lại biết lời nói của Tề Vinh Hoa không ngoa, "Ta biết rõ lời của tỷ là thật lòng, nhưng ta không nghĩ gạt Hoàng thượng làm chuyện hai tay dính máu này."
Tề Vinh Hoa sững sờ, lập tức bật cười một tiếng, "Nương nương, lẽ nào người còn định nói cho Hoàng thượng hay sao? Hoàng thượng... Chỉ sợ sẽ không thích nghe mấy chuyện như vậy." Vị hoàng hậu kia là nữ nhân tay dính đầy máu, trong lòng biết rõ nhưng không có nghĩa là phải tận mắt nhìn đến, chính tai nghe được.
"Nương nương, người đừng làm chuyện điên rồ nhé." Tề Vinh Hoa hơi nóng nảy, "Nếu người không muốn làm thì đừng làm, nhưng cũng đừng nói cho Hoàng thượng." Làm vậy là tự hủy căn cơ đó.
Tề Vinh Hoa lo lắng thật lòng thật ý khiến trong lòng Tự Cẩm ấm áp nhìn nàng ta, "Tỷ yên tâm, trong lòng ta có tính toán. Nếu như tỷ nói là thật thì chuyện này liên quan trọng đại, cũng là cơ hội tốt khó được, ta sẽ nghiêm túc suy nghĩ." Nếu như có thể có một cơ hội loại trừ vài cường địch, Tự Cẩm cũng thật động tâm.
Tề Vinh Hoa thở nhẹ một hơi, sắc mặt xoa dịu một chút sau đó nói: "Nương nương không cần gấp gáp, cứ từ từ suy nghĩ cũng được. Ta nghĩ muốn kết luận vụ án của Vương quý nhân cũng phải cần vài ngày, sau đó nương nương mới quyết định cũng không chậm trễ. Chẳng qua thiếp cảm thấy đây là cơ hội khó được, nếu bỏ qua, không biết khi nào mới có thể gặp lại. Xưa nay Quý phi làm việc cẩn thận, rất ít khi bị người ta bắt được nhược điểm. Nếu không bao năm qua Hoàng hậu nương nương cũng không thể không làm gì được quý phi. Bây giờ cô ta đang nóng lòng nên mới khó tránh khỏi tay chân rối ren, nếu không cũng không sẽ bị ta nắm lấy cơ hội."
Tự Cẩm gật gật đầu, "Đúng vậy, quý phi nương nương thật là một người có tâm tư kín đáo." Nhược điểm xác thực không dễ bắt, mặc dù bắt được cũng chỉ là chuyện nhỏ vớ vẩn, căn bản là không thành đại sự.
"Nương nương cứ suy nghĩ lại." Tề Dung Hoa liền nói, "Mặc dù ta cũng nóng lòng lấy công đạo cho người nhà nhưng cũng hiểu được đạo lý nước chảy đá mòn. Không cần thiết vì quý phi mà phải hy sinh mình, nương nương châm chước xử lý là được."
Tự Cẩm trong lòng thở nhẹ một hơi. Tề Vinh Hoa vẫn đối với nàng rất tốt. Cho dù là bày mưu kế như vậy cũng sẽ nói rõ ràng. Kỳ thật coi là trợ giúp, nàng cũng sẽ không trách nàng ta.
Có lúc con người với nhau chỉ dựa vào sự thật lòng.
May mắn mấy năm qua, các nàng cũng không thay đổi.
"Ta biết rõ, tỷ cũng yên tâm, ta không phải là người lỗ mãng. Nếu như gặp được cơ hội tốt thì cũng muốn thử một lần. Nhưng ta cần suy nghĩ thật kỹ." Tự Cẩm nhìn Tề Vinh Hoa nói nhưng là cũng không thể nói quá rõ, kỳ thật kết cục của quý phi cùng một nhịp thở với Tào Quốc công phủ.
Trừ phi Tiêu Kỳ có dự định động Tào Quốc công phủ, nếu không nàng ở trong này động quý phi sẽ gây thêm phiền toái cho Tiêu Kỳ. Mà mấy chuyện này cũng không phải là chuyện Tề Vinh Hoa có thể tham dự.
Nói ra chưa chắc nàng ta đã hiểu, chỉ biết tăng thêm phiền phức.
Hai người nói thêm một chút rồi Tề Vinh Hoa đứng dậy cáo từ, trước khi đi lại nhìn Tự Cẩm, "Nương nương nhất định phải cẩn thận Kiều Linh Di."
Tiễn Tề Vinh Hoa đi, Tự Cẩm nghĩ tới câu nói của nàng ta, trong lòng khẽ cười một tiếng. Kiều Linh Di thật đúng là không thể xem thường. Không nghĩ tới lại có thể lung lay được Quý phi. Vốn đã có một trúc mã sức chiến đấu hung hãn, thanh mai của Tiêu Kỳ cũng thật sự là không thành không cam tâm, quả thực chính là Tiểu Cường đánh không chết.
Thông thường giữa những náo loạn như vậy, ở trong hậu cung chỉ cần nhẫn thì sẽ trở thành người thắng lớn cuối cùng.
Ví dụ như Thái hậu!
Nàng thật sự bất ngờ ngoài ý muốn, không nghĩ tới Tề Vinh Hoa còn có thể cài quân cờ nằm vùng ở Tố Vân Điện, có thể nghe được tin tức cơ mật như vậy. Quả nhiên, ở trong thâm cung này người sống càng lâu năm càng không thể xem thường.
Giao tiếp với những người như vậy, nếu họ không nổi lên mặt nước, ngươi vĩnh viễn cũng không nhìn thấy bí mật của họ.
Lúc Tiêu Kỳ trở lại, thời gian ăn tối cũng đã qua rồi. Tự Cẩm cho con trai ăn trước, hắn trở về lại kêu phòng bếp đưa đồ ăn khuya lên, lại ăn cùng hắn một bữa. Bây giờ nàng ăn nhiều, nếu không ăn bữa ăn khuya buổi tối sẽ thường thức dậy vì đói.
Rửa mặt xong đi tới, trên mặt bàn đã dọn sẵn bữa ăn khuya, hai người cùng ngồi xuống, Tự Cẩm suy nghĩ một chút vẫn kể lại chuyện Tề Vinh Hoa đã nói với nàng.
Sau đó nhìn về phía Tiêu Kỳ thì nhìn thấy thần sắc hắn rất khó coi.
Không cần nói Tiêu Kỳ, ngay cả mình kỳ thật cũng rất tức giận.
Cúi đầu xuống ăn thì nghe Tiêu Kỳ nói: "Ta còn tưởng rằng nàng không biết rõ, hóa ra nàng cũng biết rồi."
"Hoàng thượng cũng biết ư?" Tự Cẩm đang ăn cả kinh nhìn Tiêu Kỳ.
"Mấy lần quét dọn cung đình, lẽ nào ta lại không biết thay bằng người của mình sao?" Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm bất đắc dĩ cười một tiếng.
"Ô, đúng rồi." Tự Cẩm lại ăn một miếng, "Không phải là do bình thường Người cũng ít khi lộ diện ở hậu cung thường, có chuyện cũng là dặn dò Hoàng hậu nương nương đi thăm dò, nhất thời thiếp không nghĩ tới thôi."
Chuyện này thật không thể trách nàng, bị tư duy theo quán tính lừa gạt.
"Nàng có tính toán gì không?" Tiêu Kỳ hỏi Tự Cẩm.
"Không phải thiếp không có chủ ý nên mới hỏi người sao. Thiếp đang nghĩ nếu như trong hậu cung Quý phi nương nương xảy ra chuyện thì có gì bất lợi đối với tiền triều hay không. Nếu như làm loạn an bài của Hoàng thượng thì cứ giữ nguyên không động, chờ về sau lại có cơ hội. Dù sao thiếp đã biết được mưu kế của bọn họ, phòng bị cũng không khó." Tự Cẩm thoải mái nói ra.
Cho tới bây giờ Tiêu Kỳ bố cục đều là tử cục, từng bước từng bước, đẩy người đến vị trí hắn dự tính. Cho nên ở giữa cố gắng không xuất hiện biến cố. Nữ nhân trong hậu cung này lợi dụng hắn, hắn cũng không phải là không lợi dụng các nàng.
Cho nên lúc Tề Vinh Hoa nói, nàng mới không thể đáp ứng ngay được.
Tiêu Kỳ liền cười, "Ta còn tưởng rằng nàng ước gì có cơ hội như thế."
"Hoàng thượng nghĩ không sai, thiếp thật ước gì có cơ hội này. Ai muốn cả ngày bị người ta âm thầm mưu tính chứ, không phải là thiếp nghĩ tới người trước sao."
"Vậy cám ơn nàng nhé."
"Đừng khách khí, Người thiếp một nhà, đồng cam cộng khổ."
Tiêu Kỳ liền cười nhìn Tự Cẩm, "Nàng có thể động."
Tự Cẩm:...
Đại hỷ sự rồi!
/235
|