Nàng bèn nhìn sang chỗ khác. Trên bệ cửa sổ rất rộng đặt một chậu trúc Như ý, cái quạt nhỏ bình thường, đứng thẳng tắp bên cạnh là một con sư tử bằng gỗ tử đàn xanh ngọc, kế nữa là ba lò hương. Trong lò không đốt than mà chỉ để không, trên đỉnh khắc hoa văn trúc thanh đạm tao nhã.
Nhìn hết một lần, trong lòng Tự Cẩm có nhận định, vị hoàng đế này yêu thích đơn giản, lịch sự. Trong phòng không thiếu đồ vật xa hoa cầu kỳ nhưng cái nào cũng lộ ra phong thái người đọc sách tao nhã.
Tự Cẩm ngồi thẳng lưng, không dám động đây. Trong phòng yên tĩnh đến độ có thể nghe tiếng chính mình thở. Ngoài cửa sổ, hai nhóm đái đao hộ vệ đứng uy phong lẫm liệt. Bên kia phòng là nơi Tiêu Kỳ xử lý triều chính, gặp mặt quan viên. Trong này chính là trung tâm chính trị của Đại Vực Vương Triều, sao không khẩn trương cho được?
“Các ngươi quá to gan! Dám coi thường không tôn trọng lệnh vua, nhìn đi, nghĩ luật cũ không quy định thì coi luật pháp triều đình như trò đùa. Trẫm đã ra lệnh không được thu thuế ruộng đất, để người dân được thong thả nghỉ ngơi, các ngươi lại dám thu như không có gì. Thậm chí còn tự tiện tăng thêm thuế ruộng, giữ lại toàn bộ tiền bạc triều đình cấp để cứu trợ thiên tai tự chia nhau. Quả là gan lớn bằng trời, loạn rồi, các ngươi coi triều đình, coi trẫm, coi luật pháp là cái gì?”
Một tiếng thét như sấm sét vọng tới, Tự Cẩm nghe trắng xanh mặt mũi. Giọng Tiêu Kỳ đang tức giận như sấm sét trên đầu. Giây phút đó Tự Cẩm cũng có thể cảm giác được trái tim của mình muốn nảy ra ngoài.
Nàng biết gần đây Tiêu Kỳ rất bận rộn quốc sự, nhưng cũng không nghĩ mọi việc lại khó khăn như thế. Trước đây chuyện nạn châu chấu bị giấu giếm đã làm hắn nổi giận, nghe ý tứ trong mấy lời này, thì ngay cả tiền bạc để cứu trợ thiên tai cho dân chúng cũng bị mấy quan viên phía dưới chiếm hết làm của riêng. Lấy tiền không nói, còn dám tăng thuế ruộng dân chúng nơi địa phương gặp thiên tai, không phải ép dân chúng đi tìm chết thì là gì.
Biết rõ thế gia Đại Vực Vương Triều lợi hại, nắm giữ triều chính, hoàng đế bất lực nhưng không nghĩ tới sẽ đến mức này. Hoàng đế Tiêu Kỳ này vui vẻ sao được, chẳng qua là hào nhoáng bên ngoài mà thôi. Trên bảo dưới không nghe, lệnh ra không ai ứng nói gì đến thống trị thiên hạ?
Trong lòng Tự Cẩm sôi trào như sóng thần, ký ức của nguyên chủ dần dần hiện lên. Vài điểm không rõ trước đây, nghe mấy lời đó cũng trở nên rõ ràng hơn. Đây quả thực là mang thiên tử lấy lệnh chư hầu, Tiêu Kỳ làm hoàng đế cũng quá nghẹn khuất, còn gì nữa, cả ngày phải nhìn sắc mặt của mấy lão thần thế gia, có khác gì con rối đâu.
Bên tường vọng tới tiếng tranh cãi không ngừng, Tự Cẩm cúi thấp đầu, bao nhiêu năm nay các đại gia tộc thay nhau nắm giữ quyền lực trong triều, dù ép chết Tiêu Kỳ thì sao chứ? Trong tay, trên không có tiền, dưới không có người. Tuyển người tài giỏi cũng phải nhìn gia cảnh, cơ bản đếu bị thế gia nắm trong tay. Sự phân biệt giai cấp cực rõ, dùng người theo chủ quan. Trong tình huống đó hoàng đế muốn có lực lượng quan viên tài giỏi của riêng mình cũng chỉ là trò cười.
Tình thế này khá giống với thời kỳ sĩ tộc Ngụy Tấn phân tranh trong lịch sử, vua lính cùng vương chung thiên hạ, không phải là đùa sao?
Nếu đúng như thế thì Tiêu Kỳ quả là đáng thương, trong tay không có ai, không có gì để thực hiện khát vọng trị quốc an dân.
Đất đai Đại Vực Vương Triều phần lớn nằm tập trung trong tay mấy đại gia tộc lâu đời, đa số quan viên trong triều cũng do những thế gia này tiến cử. Nguồn thu chủ yếu của Đại Vực Vương Triều là thuế nông nghiệp, đất đai. Nhưng đất đai thuộc họ quản lý, thuế thu được nộp vào ngân khố triều đình có thể được bao nhiêu? Nếu thiên tai ập xuống thì triều đình phải ra mặt cứu trợ thiên tai, mấy thế gia kia chỉ lo thu chứ không chịu chi ra một xu. Triều đình phát tiền cứu trợ thiên tai còn bị bọn họ lén lút lấy hết, không tức sao được?
Ngay cả Tự Cẩm cũng càng nghĩ càng giận, mấy kẻ này quả là vô lương tâm.
Nhìn hết một lần, trong lòng Tự Cẩm có nhận định, vị hoàng đế này yêu thích đơn giản, lịch sự. Trong phòng không thiếu đồ vật xa hoa cầu kỳ nhưng cái nào cũng lộ ra phong thái người đọc sách tao nhã.
Tự Cẩm ngồi thẳng lưng, không dám động đây. Trong phòng yên tĩnh đến độ có thể nghe tiếng chính mình thở. Ngoài cửa sổ, hai nhóm đái đao hộ vệ đứng uy phong lẫm liệt. Bên kia phòng là nơi Tiêu Kỳ xử lý triều chính, gặp mặt quan viên. Trong này chính là trung tâm chính trị của Đại Vực Vương Triều, sao không khẩn trương cho được?
“Các ngươi quá to gan! Dám coi thường không tôn trọng lệnh vua, nhìn đi, nghĩ luật cũ không quy định thì coi luật pháp triều đình như trò đùa. Trẫm đã ra lệnh không được thu thuế ruộng đất, để người dân được thong thả nghỉ ngơi, các ngươi lại dám thu như không có gì. Thậm chí còn tự tiện tăng thêm thuế ruộng, giữ lại toàn bộ tiền bạc triều đình cấp để cứu trợ thiên tai tự chia nhau. Quả là gan lớn bằng trời, loạn rồi, các ngươi coi triều đình, coi trẫm, coi luật pháp là cái gì?”
Một tiếng thét như sấm sét vọng tới, Tự Cẩm nghe trắng xanh mặt mũi. Giọng Tiêu Kỳ đang tức giận như sấm sét trên đầu. Giây phút đó Tự Cẩm cũng có thể cảm giác được trái tim của mình muốn nảy ra ngoài.
Nàng biết gần đây Tiêu Kỳ rất bận rộn quốc sự, nhưng cũng không nghĩ mọi việc lại khó khăn như thế. Trước đây chuyện nạn châu chấu bị giấu giếm đã làm hắn nổi giận, nghe ý tứ trong mấy lời này, thì ngay cả tiền bạc để cứu trợ thiên tai cho dân chúng cũng bị mấy quan viên phía dưới chiếm hết làm của riêng. Lấy tiền không nói, còn dám tăng thuế ruộng dân chúng nơi địa phương gặp thiên tai, không phải ép dân chúng đi tìm chết thì là gì.
Biết rõ thế gia Đại Vực Vương Triều lợi hại, nắm giữ triều chính, hoàng đế bất lực nhưng không nghĩ tới sẽ đến mức này. Hoàng đế Tiêu Kỳ này vui vẻ sao được, chẳng qua là hào nhoáng bên ngoài mà thôi. Trên bảo dưới không nghe, lệnh ra không ai ứng nói gì đến thống trị thiên hạ?
Trong lòng Tự Cẩm sôi trào như sóng thần, ký ức của nguyên chủ dần dần hiện lên. Vài điểm không rõ trước đây, nghe mấy lời đó cũng trở nên rõ ràng hơn. Đây quả thực là mang thiên tử lấy lệnh chư hầu, Tiêu Kỳ làm hoàng đế cũng quá nghẹn khuất, còn gì nữa, cả ngày phải nhìn sắc mặt của mấy lão thần thế gia, có khác gì con rối đâu.
Bên tường vọng tới tiếng tranh cãi không ngừng, Tự Cẩm cúi thấp đầu, bao nhiêu năm nay các đại gia tộc thay nhau nắm giữ quyền lực trong triều, dù ép chết Tiêu Kỳ thì sao chứ? Trong tay, trên không có tiền, dưới không có người. Tuyển người tài giỏi cũng phải nhìn gia cảnh, cơ bản đếu bị thế gia nắm trong tay. Sự phân biệt giai cấp cực rõ, dùng người theo chủ quan. Trong tình huống đó hoàng đế muốn có lực lượng quan viên tài giỏi của riêng mình cũng chỉ là trò cười.
Tình thế này khá giống với thời kỳ sĩ tộc Ngụy Tấn phân tranh trong lịch sử, vua lính cùng vương chung thiên hạ, không phải là đùa sao?
Nếu đúng như thế thì Tiêu Kỳ quả là đáng thương, trong tay không có ai, không có gì để thực hiện khát vọng trị quốc an dân.
Đất đai Đại Vực Vương Triều phần lớn nằm tập trung trong tay mấy đại gia tộc lâu đời, đa số quan viên trong triều cũng do những thế gia này tiến cử. Nguồn thu chủ yếu của Đại Vực Vương Triều là thuế nông nghiệp, đất đai. Nhưng đất đai thuộc họ quản lý, thuế thu được nộp vào ngân khố triều đình có thể được bao nhiêu? Nếu thiên tai ập xuống thì triều đình phải ra mặt cứu trợ thiên tai, mấy thế gia kia chỉ lo thu chứ không chịu chi ra một xu. Triều đình phát tiền cứu trợ thiên tai còn bị bọn họ lén lút lấy hết, không tức sao được?
Ngay cả Tự Cẩm cũng càng nghĩ càng giận, mấy kẻ này quả là vô lương tâm.
/235
|