”Ta đáp ứng khi nào chứ.” Nói như vậy, nhưng nhìn Điền Triết Dực đang nắm tay cô, cô lại thấy vô cùng an tâm.
Hạo Trạch thấy bọn họ một trước một sau đi tới, lại nhìn đến tay hai người, hắn thở phào nhẹ nhõm. Mạng nhỏ của hắn rốt cuộc được bảo vệ.
“Nàng tiến cung trước đi, ta còn muốn mang Tật Lôi hồi phủ.” Điền Triết Dực đưa Thư Dao đến cửa cung, nói xong liền mang Hạo Trạch đi.
“Hạo Trạch đáng thương, nói ra sớm một chút đã không phải khổ sở như vậy rồi.” Thư Dao chưa kịp dặn Điền Triết Dực hạ thủ lưu tình đã thấy hắn lên ngựa phi thẳng đi.
Dưới sự dẫn đường của cung nữ, Thư Dao đến được Khôn Trữ Cung của Hủ Liên. Cô vừa vào cửa đã phát hiện bầu không khí căng thẳng.
Sau một trận hỏi han, Điền Triết Hiên không biết chuyện Hủ Liên trúng độc liền phát cuồng hỏi cô là ai hạ độc. Mắt thấy chính mình sắp không xong, Điền Triết Dực lại đúng lúc xuất hiện.
“Hoàng Thượng, nếu người muốn ra tay, ta không ngại cùng người luyện tập.” Vừa thấy Thiên giá xuất hiện, Thư Dao lập tức trốn ra sau lưng hắn.
Nhìn thân ảnh cao to của Điền Triết Dực, Thư Dao yên tâm thở phào. Nam nhân này điên lên thật đúng là đáng sợ, bất quá hắn cũng là quá mức lo lắng cho Hủ Liên nên mới như vậy.
Sau một hồi giải thích, Hạo Trạch ‘được’ giao trọng trách giải độc. Mà cô thì trực tiếp về tẩm cung nghỉ ngơi. Điền Triết Dực nói chờ thêm một thời gian, khi trong cung yên ổn rồi sẽ mang cô rời đi.
Thư Dao cũng đồng ý, dù sao Hủ Liên cùng cô trùng hợp như vậy gặp được nhau, hơn nữa nói chuyện cũng rất ăn ý nên cô cũng muốn đợi Hủ Liên giải được độc rồi mới rời đi.
Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã hai tháng. Thư Dao mỗi gày ngoại trừ cùng Hủ Liên đi dạo, thì chính là nói nhảm với Điền Triết Dực.
“Vì sao lúc nào cũng chỉ có mình ta nói chuyện a.” Thư Dao mếu máo, bất mãn nhìn Điền Triết Dực vẻ mặt trấn định.
“Nói mệt rồi?” Điền Triết Dực hồi hồn, vừa rồi vẫn nhìn cô nói chuyện, nhưng thật ra không hề để ý cô nói cái gì.
Thư Dao quay đầu liếc hắn, xem ra tên này đúng là một câu cũng không lọt tai, cô có ý định muốn đánh hắn.
“Chàng vừa rồi suy nghĩ cái gì?”
(R: ốc ==”)
“Không có nghĩ gì.”
“Vậy sao không nghe thấy ta nói?”
“Nhìn nàng giảng mê li như vậy nên hơi thất thần.” Lời này Điền Triết Dực vừa nói ra, trên mặt Thư Dao hiện lên một chút đỏ ửng.
Hạo Trạch thấy bọn họ một trước một sau đi tới, lại nhìn đến tay hai người, hắn thở phào nhẹ nhõm. Mạng nhỏ của hắn rốt cuộc được bảo vệ.
“Nàng tiến cung trước đi, ta còn muốn mang Tật Lôi hồi phủ.” Điền Triết Dực đưa Thư Dao đến cửa cung, nói xong liền mang Hạo Trạch đi.
“Hạo Trạch đáng thương, nói ra sớm một chút đã không phải khổ sở như vậy rồi.” Thư Dao chưa kịp dặn Điền Triết Dực hạ thủ lưu tình đã thấy hắn lên ngựa phi thẳng đi.
Dưới sự dẫn đường của cung nữ, Thư Dao đến được Khôn Trữ Cung của Hủ Liên. Cô vừa vào cửa đã phát hiện bầu không khí căng thẳng.
Sau một trận hỏi han, Điền Triết Hiên không biết chuyện Hủ Liên trúng độc liền phát cuồng hỏi cô là ai hạ độc. Mắt thấy chính mình sắp không xong, Điền Triết Dực lại đúng lúc xuất hiện.
“Hoàng Thượng, nếu người muốn ra tay, ta không ngại cùng người luyện tập.” Vừa thấy Thiên giá xuất hiện, Thư Dao lập tức trốn ra sau lưng hắn.
Nhìn thân ảnh cao to của Điền Triết Dực, Thư Dao yên tâm thở phào. Nam nhân này điên lên thật đúng là đáng sợ, bất quá hắn cũng là quá mức lo lắng cho Hủ Liên nên mới như vậy.
Sau một hồi giải thích, Hạo Trạch ‘được’ giao trọng trách giải độc. Mà cô thì trực tiếp về tẩm cung nghỉ ngơi. Điền Triết Dực nói chờ thêm một thời gian, khi trong cung yên ổn rồi sẽ mang cô rời đi.
Thư Dao cũng đồng ý, dù sao Hủ Liên cùng cô trùng hợp như vậy gặp được nhau, hơn nữa nói chuyện cũng rất ăn ý nên cô cũng muốn đợi Hủ Liên giải được độc rồi mới rời đi.
Thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã hai tháng. Thư Dao mỗi gày ngoại trừ cùng Hủ Liên đi dạo, thì chính là nói nhảm với Điền Triết Dực.
“Vì sao lúc nào cũng chỉ có mình ta nói chuyện a.” Thư Dao mếu máo, bất mãn nhìn Điền Triết Dực vẻ mặt trấn định.
“Nói mệt rồi?” Điền Triết Dực hồi hồn, vừa rồi vẫn nhìn cô nói chuyện, nhưng thật ra không hề để ý cô nói cái gì.
Thư Dao quay đầu liếc hắn, xem ra tên này đúng là một câu cũng không lọt tai, cô có ý định muốn đánh hắn.
“Chàng vừa rồi suy nghĩ cái gì?”
(R: ốc ==”)
“Không có nghĩ gì.”
“Vậy sao không nghe thấy ta nói?”
“Nhìn nàng giảng mê li như vậy nên hơi thất thần.” Lời này Điền Triết Dực vừa nói ra, trên mặt Thư Dao hiện lên một chút đỏ ửng.
/117
|