”Thân thể Hủ Liên chắc được điều trị khá tốt rồi.” Thư Dao đổi chủ đề, miễn cho phải xấu hổ.
“Nàng là muốn cùng ta đi sao?”
“Khụ… Khụ…” Thư Dao vừa uống một ngụm nước, đã bị câu nói của Điền Triết Dực làm sặc ra.
“Chúng ta đây cũng nên nhanh một chút đến cáo biệt mấy người Hủ Liên đi.” Không nói hai lời đã ôm lấy Thư Dao, phóng như bay ra ngoài.
Từ xa đã thấy một nhà ba người Hủ Liên đang cười nói vui vẻ, Điền Triết Dực nhẹ nhàng thả Thư Dao xuống.
“Hủ Liên a, tôi đột nhiên phát hiện cô rất tà ác nha, trước đây sao không để ý chứ?” Thư Dao trêu chọc nói, cô vừa nghe được rõ ràng Hủ Liên đùa giỡn Điền Triết Hiên.
Nhưng Thư Dao rất nhanh đã bị Hủ Liên vặn ngược lại á khẩu không trả lời được, bởi vì Hủ Liên một mực cười hỏi quan hệ của cô cùng Điền Triết Dực.
“Thư Dao a, cô cũng trưởng thành rồi, thân là bạn thân, tôi có nên xem xét giúp cô chọn một lang quân như ý không?” Hủ Liên tựa như trầm tư nói.
Còn chưa kịp cự tuyệt, Thư Dao đã bị Điền Triết Dực dùng tốc độ nhanh nhất ôm đi. Cô ở trong lòng Điền Triết Dực lộ ra tươi cười hạnh phúc, xem ra hắn rất để ý cô.
“Chúng ta không phải muốn cáo biệt sao?” Thư Dao nhìn Điền Triết Dực, kinh ngạc nói, hắn vậy mà đã mang cô ra khỏi cung.
“Không cần, chúng ta trực tiếp đi.” Vừa nghĩ đến Hủ Liên giúp Thư Dao làm mai mối, hắn liền nhớ đến lúc trước Thư Dao nói sẽ tìm một nam nhân rồi tùy tiện gả đi.
“Chúng ta đi đâu?” Thư Dao nhìn kiến trúc cao lớn trước mặt, chỗ này tựa hồ là vương phủ a.
“Ngày mai, không, chiều nay liền rời đi. Ta đi trước mang cho Tật Lôi một chút cỏ khô.”Điền Triết Dực hấp tấp đi đến chuồng ngựa.
“Xì…” Thư Dao rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, không ngờ Điền Triết Dực lại khẩn trương như vậy. Lẽ nào hắn không để ý Hủ Liên là vì kích thích mới nói vậy sao?
Một trận bận rộn, sau khi vội vã dùng cơm, Điền Triết Dực liền chuẩn bị rời đi. Thư Dao chỉ cười không nói, cô vô cùng hưởng thụ hành động như vô thanh vô tức nhưng lại tràn đầy lo lắng của hắn.
“Nàng đang cười cái gì?” Điền Triết Dực cuối cùng cũng để ý Thư Dao từ đầu tới cuối đều cười hì hì, kỳ quái hỏi.
“Ta nghĩ hành động của chàng dễ thương.”
“Nàng là muốn cùng ta đi sao?”
“Khụ… Khụ…” Thư Dao vừa uống một ngụm nước, đã bị câu nói của Điền Triết Dực làm sặc ra.
“Chúng ta đây cũng nên nhanh một chút đến cáo biệt mấy người Hủ Liên đi.” Không nói hai lời đã ôm lấy Thư Dao, phóng như bay ra ngoài.
Từ xa đã thấy một nhà ba người Hủ Liên đang cười nói vui vẻ, Điền Triết Dực nhẹ nhàng thả Thư Dao xuống.
“Hủ Liên a, tôi đột nhiên phát hiện cô rất tà ác nha, trước đây sao không để ý chứ?” Thư Dao trêu chọc nói, cô vừa nghe được rõ ràng Hủ Liên đùa giỡn Điền Triết Hiên.
Nhưng Thư Dao rất nhanh đã bị Hủ Liên vặn ngược lại á khẩu không trả lời được, bởi vì Hủ Liên một mực cười hỏi quan hệ của cô cùng Điền Triết Dực.
“Thư Dao a, cô cũng trưởng thành rồi, thân là bạn thân, tôi có nên xem xét giúp cô chọn một lang quân như ý không?” Hủ Liên tựa như trầm tư nói.
Còn chưa kịp cự tuyệt, Thư Dao đã bị Điền Triết Dực dùng tốc độ nhanh nhất ôm đi. Cô ở trong lòng Điền Triết Dực lộ ra tươi cười hạnh phúc, xem ra hắn rất để ý cô.
“Chúng ta không phải muốn cáo biệt sao?” Thư Dao nhìn Điền Triết Dực, kinh ngạc nói, hắn vậy mà đã mang cô ra khỏi cung.
“Không cần, chúng ta trực tiếp đi.” Vừa nghĩ đến Hủ Liên giúp Thư Dao làm mai mối, hắn liền nhớ đến lúc trước Thư Dao nói sẽ tìm một nam nhân rồi tùy tiện gả đi.
“Chúng ta đi đâu?” Thư Dao nhìn kiến trúc cao lớn trước mặt, chỗ này tựa hồ là vương phủ a.
“Ngày mai, không, chiều nay liền rời đi. Ta đi trước mang cho Tật Lôi một chút cỏ khô.”Điền Triết Dực hấp tấp đi đến chuồng ngựa.
“Xì…” Thư Dao rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, không ngờ Điền Triết Dực lại khẩn trương như vậy. Lẽ nào hắn không để ý Hủ Liên là vì kích thích mới nói vậy sao?
Một trận bận rộn, sau khi vội vã dùng cơm, Điền Triết Dực liền chuẩn bị rời đi. Thư Dao chỉ cười không nói, cô vô cùng hưởng thụ hành động như vô thanh vô tức nhưng lại tràn đầy lo lắng của hắn.
“Nàng đang cười cái gì?” Điền Triết Dực cuối cùng cũng để ý Thư Dao từ đầu tới cuối đều cười hì hì, kỳ quái hỏi.
“Ta nghĩ hành động của chàng dễ thương.”
/117
|