Hoàng Hậu, Trẫm Chỉ Sủng Mình Nàng!
Chương 31: Ân Tiểu Tiểu không phải là thích khách! ( Thượng)
/41
|
A Đề Mi Hương ngẩn ngơ ngắm nhìn dung mạo nam nhân anh tuấn như tạc đang gần kề. Nàng hai má đỏ rực, tim đập rộn ràng, bàn tay khẽ đưa lên muốn chạm vào má hắn. Cửa phòng bỗng chợt kêu lên mấy tiếng, hoàn toàn phá hỏng không gian chỉ có nàng và nam nhân tiêu sái kia.
'' Hoàng thượng, ngự y đã tới!'' Tiếng Tiểu Phúc Tử bình thản vang lên.
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt lạnh nhạt lướt qua người phía dưới một cái, hắn dứt khoát đứng dậy, quay đi '' Hãy để ngự y thăm khám cho nàng, tắm khuya như vậy có thể nhiễm lạnh!''
A Đề Mi Hương thẫn thờ nằm trên giường, có phải vừa rồi hắn gần nàng như thế, chính là muốn để nàng biết rằng, hắn chán ghét nàng đến thế nào không. Hai năm rồi, hai năm rồi tại sao chưa một lần hắn gần gũi nàng, nói gì đến thương yêu. Hắn có coi nàng là nương tử không? Vì sao hắn không thể nhớ ra Ân Tiểu Tiểu, nàng cũng không thể nắm giữ được trái tim của hắn, tâm A Đề Mi Hương đau như có ngàn mũi dao đâm vào, nước mắt nàng như hạt châu từ từ chảy xuống. Nàng có điểm nào không tốt chứ, nàng có điểm nào mà không bằng Ân Tiểu Tiểu, A Đề Mi Hương tức giận, cầm chiếc gối trong tay ném về phía trước, bình hoa trong sương phòng rơi vỡ tan tành.
'' Nếu ta không thể có được chàng, kẻ khác cũng đừng hòng!''
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Ân Tiểu Tiểu sáng nay lên rừng kiếm được một ít cây thuốc đem ra chợ bán, nàng khẽ mỉm cười đếm mấy đồng tiền xu trong tay. Thế là cũng trữ được một ít tiền mua thuốc bổ cho Điềm Điềm rồi, con bé dạo này gầy quá, nàng trong lòng chợt dâng lên niềm vui vẻ, chỉ muốn quay trở về nhà để nhìn thấy con gái.
'' Ân sư phụ lại đến mua thuốc cho Điềm Điềm đấy hả? Người vào đây uống chén nước đã!'' Lưu thúc thúc, thúc phụ bán nước trà trong xóm thoáng thấy nàng đã gọi vào.
Ân Tiểu Tiểu mỉm cười, cúi chào, nàng từ từ bước lại, hôm nay quán trà của Lưu thúc thúc có vẻ rất đông khách, có người chỉ ngồi một lát rồi đi cũng cố nán lại để nghe kể chuyện, người bận việc cũng chẳng muốn về vì ngồi đây nghe tin tức rất vui tai.
Nàng từ từ ngồi xuống, đỡ lấy chén nước từ tay Lưu thúc '' Lưu bá, hôm nay quán trà của bá đông vui quá!''
Lưu thúc thúc vui vẻ cười hào sảng, nói nhỏ '' Ân sư phụ không biết đấy thôi, hôm nay mấy vị thương gia qua đây nghỉ chân, nên ta cũng mới biết một vài tin tức truyền về từ triều đình!''
Ân Tiểu Tiểu nghe đến đấy, người đã chợt sững lại, nàng ngước mắt nhìn xung quanh, bọn họ đúng là thương gia thật, vậy tin tức từ triều đình này là gì?
'' Ân sư phụ, ngày mai đội quân triều đình sẽ hộ tống hoàng thượng sẽ xuất hành đi Viễn Chinh, nhất định sẽ đến nơi này dựng trại qua đêm , vì vậy mà dân chúng sẽ có dịp được ngự giá long nhan của hoàng thượng ở cự li gần, chà, thật là một cơ hội tuyệt hảo, Ân sư phụ nói có phải không?''
'' Đây đây! Ta đã mua được hai tấm Y Mạc Thiếp* cho cả Ân sư phụ rồi, thật may quá!''
Chén trà trong tay Ân Tiểu Tiểu rơi xuống, vỡ tan tành, nàng ánh mắt vô hồn, thoáng chốc thức tỉnh
'' Xin lỗi Lưu bá, ta sơ ý quá!'' Nàng cúi xuống nhặt nhạnh mảnh vỡ, bàn tay khẽ run rẩy, từng giọt máu theo ngón tay trắng muốt chảy dài.
Lưu thúc thúc hốt hoảng đỡ nàng đứng dậy '' Không sao, Ân sư phụ, chỉ là một chiếc chén thôi mà, người đừng quá bận tâm. Ôi, tay người!''
Ân Tiểu Tiểu trong mắt vẫn chưa hết hoảng loạn, nàng chỉ khẽ cúi chào rồi biến mất sau cửa quán.
Không, không được rồi, nàng không thể ở lại đây được nữa, bao năm qua hắn vẫn chỉ là xuất hiện trong những tin tức nàng nghe được, lần này không đừng lại ở đó nữa, hắn sẽ đến nơi này, việc nàng cần làm bây giờ chính là rời đi, rời đi thật xa. Chỉ cần không gặp lại hắn, nàng làm được, cố lên, Tiểu nhi, đừng hoảng loạn, nhất định nàng sẽ không bao giờ làm kì đà cản đường hắn nữa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Mẫu thân, chúng ta sẽ đi đâu ạ?'' Bé con hai má phúng phính nắm chặt tay nàng, lay qua lay lại.
Ân Tiểu Tiểu cố dùng bộ dạng bình tĩnh nhất, không muốn dọa sợ bé con, nàng ngồi xuống, khẽ mỉm cười '' Điềm Điềm, nói cho mẫu thân nghe, con có muốn cùng ta rời đến một nơi khác không?'
Bé con tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng đã rất ngoan ngoãn '' Chỉ cần nơi đó có mẫu thân, Điềm Điềm sẽ không sợ, nhưng mà không được chơi với Hối Hối và các bạn...''
'' Được rồi, mẫu thân biết rồi, Điềm Điềm ngoan lắm!'' Ân Tiểu Tiểu nén nước mắt, khẽ ôm bé con vào lòng, lần này nàng không biết sẽ đi bao lâu, chỉ là vẫn canh cánh trong lòng về Điềm Điềm. Nàng có nói qua với mẫu phụ của Hối Hối, hai người đều hứa sẽ chăm sóc Điềm Điềm thật tốt chờ đến khi nàng trở về. Ân Tiểu Tiểu cúi xuống thu dọn một vài món nho nhỏ của Điềm Điềm, bỏ vào trong túi, nếu là mẫu phụ của Hối Hối thì nàng yên tâm rồi. Tránh mọi người hỏi, Ân Tiểu Tiểu chỉ nói sẽ đi thăm họ hàng một thời gian rồi nhất định sẽ trờ về! Ai ai cũng tiếc lắm, không muốn cho nàng đi, Ân Tiểu Tiểu phải hứa sẽ trở về, mọi người mới lắng đi phần nào. Còn về phần đi đâu, nàng cũng không biết nữa, có lẽ nàng sẽ ghé qua chỗ Vân sư phụ thăm sức khỏe người, rồi học thêm một ít võ thượng cổ, một chút ít nữa về y thuật thì càng tốt. Đến khi hắn hảo hảo rời đi rồi, nàng sẽ về, cuộc sống nhất đinh sẽ trở lại như lúc trước, yên ổn, an bình.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Hoàng thượng, phía trước rất tối, chúng thần sẽ thắp đuốc lên!'' Tiếng Tiểu Phúc Tử từ bên ngoài xe ngựa truyền vào.
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt như cũ rơi vào từng dòng từng chữ trong cuốn binh pháp '' Được, nếu đoàn binh đã thấm mệt, lệnh của trẫm, dựng trại ngay tại nơi này!''
Lần này hắn đã âm thầm cho xuất quân trước một ngày để đánh lạc hương bọn chúng, phần vì dường như tin tức hắn xuất quân vi hành Viễn Chinh không còn là bí mật nữa. Nếu để bọn chúng biết được hành tung của hắn, Triệu Khuông Dẫn khẳng định chuyến đi này chính là nguy hiểm, để phòng trừ những nguy cơ xấu có thể xảy ra, hắn cùng Thân tể tướng đi đến quyết định sẽ âm thầm đi trước một bước, hẹn hai ngày sau là có thể hội quân ở Viễn Chinh. Ngay lúc này bọn ác đang còn án binh bất động, Triệu Khuông Dẫn lãnh khốc nhìn ra bên ngoài, trời rất tối, như tâm trạng của hắn lúc này, bon chúng dường như đã động đến giới hạn cực điểm của hắn, hai năm trước, hắn đã cho người điều tra, lần thích sát ở trong triều năm đó chính một tay Mông Cổ vương nhúng chàm. Món nợ năm nào nhất định hắn sẽ trả không thiếu một trượng!
Ân Tiểu Tiểu tay cầm một ngọn đuốc nhỏ, như con thoi thoăn thoắt bước đi trong bóng tối, nàng định sẽ rời đi từ sớm, chỉ là mọi người trong thôn cứ muốn mời nàng một bữa cơm để tiễn Ân sư phụ lên đường, thành ra tối thế này mới ra được khỏi thôn. Khu rừng này quả là âm u lạnh lẽo, nhưng nàng là ai cơ chứ, khi mà bạn đạt tới trình độ võ thuật tam đẳng Taekwondo rồi, sợ hãi dường như là từ quá mức xa xỉ! Tiếng người, tiếng vó ngựa từ đằng xa truyền đến, Ân Tiểu Tiểu giật mình đứng lại, quả thât đằng xa có những đốm lửa chập chờn đang từ từ tiến về phía nàng, Ân Tiểu Tiểu dập đi ngon đuốc trong tay, kéo mũ áo choàng màu đen bao phủ cả người, lánh sau một bui cây lớn.
Nàng ngồi xuống, từ từ quan sát xung quanh, hàng người đông đúc lặng lẽ bước nhanh trong đêm khuya, ai ai cũng chỉ mắc hắc y, giữa là một xe ngựa rộng lớn, tuy không sang trọng nhưng rất vững chãi, ánh đèn bên trong hắt lên một bóng dáng thật sự rất quen thuộc. Ân Tiểu Tiểu lắc lắc đầu, chắc là quan quân huyện nào bị điều đi giữa đêm đây mà, mặc kệ, không liên quan đến nàng, đợi đám người kia đã khuất xa, Ân Tiểu Tiểu khổ sở đứng dậy. Ngồi xổm nãy giờ làm nàng mỏi chân muốn chết, muỗi rừng đúng là không từ hoàn cảnh nào, chích xuyên cả áo choàng của nàng luôn, Ân Tiểu Tiểu mài mài một chút, lửa trên cây đuốc đã cháy trở lại. Nàng thở hắt ra, gãi gãi chân bị muỗi đốt cho sưng tấy, tiếp tục bước đi. Đằng sau truyền đến tiếng cỏ xoàn xoạt, Ân Tiểu Tiểu cảnh giác nhìn lại, lạ quá, đêm nay trời cao trăng thanh, chẳng có gió, cớ sao lại... ực, nàng thoắt nghĩ đến thú rừng, mà điển hình lại là hổ rừng, Ân Tiểu Tiểu chợt rùng mình.
Bên má truyền đến cảm giác lành lạnh, ực, cái gì đặt nặng trên vai nàng thế này? Ân Tiểu Tiểu kinh hoàng không dám ngoảnh lại. Ba bốn âm thanh nam nhân khàn khàn vang lên
'' Thích khách to gan, dám theo dõi bọn ta, không muốn sống nữa sao?''
Ân Tiểu Tiểu trong lòng kêu gào điên cuồng, anh trai à, không phải kẻ nào mặc hắc y cũng là thích khách đâu. Nàng cúi đầu thật thấp, rồi từ từ ngoảnh lại, miêng chỉ kịp há ra định giải thích, đã bị mấy nam nhân hắc y to lớn này không nói không rằng lôi xềnh xệch đi. Ân Tiểu Tiểu, tàn đời rồi!
'' Hoàng thượng, ngự y đã tới!'' Tiếng Tiểu Phúc Tử bình thản vang lên.
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt lạnh nhạt lướt qua người phía dưới một cái, hắn dứt khoát đứng dậy, quay đi '' Hãy để ngự y thăm khám cho nàng, tắm khuya như vậy có thể nhiễm lạnh!''
A Đề Mi Hương thẫn thờ nằm trên giường, có phải vừa rồi hắn gần nàng như thế, chính là muốn để nàng biết rằng, hắn chán ghét nàng đến thế nào không. Hai năm rồi, hai năm rồi tại sao chưa một lần hắn gần gũi nàng, nói gì đến thương yêu. Hắn có coi nàng là nương tử không? Vì sao hắn không thể nhớ ra Ân Tiểu Tiểu, nàng cũng không thể nắm giữ được trái tim của hắn, tâm A Đề Mi Hương đau như có ngàn mũi dao đâm vào, nước mắt nàng như hạt châu từ từ chảy xuống. Nàng có điểm nào không tốt chứ, nàng có điểm nào mà không bằng Ân Tiểu Tiểu, A Đề Mi Hương tức giận, cầm chiếc gối trong tay ném về phía trước, bình hoa trong sương phòng rơi vỡ tan tành.
'' Nếu ta không thể có được chàng, kẻ khác cũng đừng hòng!''
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
Ân Tiểu Tiểu sáng nay lên rừng kiếm được một ít cây thuốc đem ra chợ bán, nàng khẽ mỉm cười đếm mấy đồng tiền xu trong tay. Thế là cũng trữ được một ít tiền mua thuốc bổ cho Điềm Điềm rồi, con bé dạo này gầy quá, nàng trong lòng chợt dâng lên niềm vui vẻ, chỉ muốn quay trở về nhà để nhìn thấy con gái.
'' Ân sư phụ lại đến mua thuốc cho Điềm Điềm đấy hả? Người vào đây uống chén nước đã!'' Lưu thúc thúc, thúc phụ bán nước trà trong xóm thoáng thấy nàng đã gọi vào.
Ân Tiểu Tiểu mỉm cười, cúi chào, nàng từ từ bước lại, hôm nay quán trà của Lưu thúc thúc có vẻ rất đông khách, có người chỉ ngồi một lát rồi đi cũng cố nán lại để nghe kể chuyện, người bận việc cũng chẳng muốn về vì ngồi đây nghe tin tức rất vui tai.
Nàng từ từ ngồi xuống, đỡ lấy chén nước từ tay Lưu thúc '' Lưu bá, hôm nay quán trà của bá đông vui quá!''
Lưu thúc thúc vui vẻ cười hào sảng, nói nhỏ '' Ân sư phụ không biết đấy thôi, hôm nay mấy vị thương gia qua đây nghỉ chân, nên ta cũng mới biết một vài tin tức truyền về từ triều đình!''
Ân Tiểu Tiểu nghe đến đấy, người đã chợt sững lại, nàng ngước mắt nhìn xung quanh, bọn họ đúng là thương gia thật, vậy tin tức từ triều đình này là gì?
'' Ân sư phụ, ngày mai đội quân triều đình sẽ hộ tống hoàng thượng sẽ xuất hành đi Viễn Chinh, nhất định sẽ đến nơi này dựng trại qua đêm , vì vậy mà dân chúng sẽ có dịp được ngự giá long nhan của hoàng thượng ở cự li gần, chà, thật là một cơ hội tuyệt hảo, Ân sư phụ nói có phải không?''
'' Đây đây! Ta đã mua được hai tấm Y Mạc Thiếp* cho cả Ân sư phụ rồi, thật may quá!''
Chén trà trong tay Ân Tiểu Tiểu rơi xuống, vỡ tan tành, nàng ánh mắt vô hồn, thoáng chốc thức tỉnh
'' Xin lỗi Lưu bá, ta sơ ý quá!'' Nàng cúi xuống nhặt nhạnh mảnh vỡ, bàn tay khẽ run rẩy, từng giọt máu theo ngón tay trắng muốt chảy dài.
Lưu thúc thúc hốt hoảng đỡ nàng đứng dậy '' Không sao, Ân sư phụ, chỉ là một chiếc chén thôi mà, người đừng quá bận tâm. Ôi, tay người!''
Ân Tiểu Tiểu trong mắt vẫn chưa hết hoảng loạn, nàng chỉ khẽ cúi chào rồi biến mất sau cửa quán.
Không, không được rồi, nàng không thể ở lại đây được nữa, bao năm qua hắn vẫn chỉ là xuất hiện trong những tin tức nàng nghe được, lần này không đừng lại ở đó nữa, hắn sẽ đến nơi này, việc nàng cần làm bây giờ chính là rời đi, rời đi thật xa. Chỉ cần không gặp lại hắn, nàng làm được, cố lên, Tiểu nhi, đừng hoảng loạn, nhất định nàng sẽ không bao giờ làm kì đà cản đường hắn nữa.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----- Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Mẫu thân, chúng ta sẽ đi đâu ạ?'' Bé con hai má phúng phính nắm chặt tay nàng, lay qua lay lại.
Ân Tiểu Tiểu cố dùng bộ dạng bình tĩnh nhất, không muốn dọa sợ bé con, nàng ngồi xuống, khẽ mỉm cười '' Điềm Điềm, nói cho mẫu thân nghe, con có muốn cùng ta rời đến một nơi khác không?'
Bé con tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng đã rất ngoan ngoãn '' Chỉ cần nơi đó có mẫu thân, Điềm Điềm sẽ không sợ, nhưng mà không được chơi với Hối Hối và các bạn...''
'' Được rồi, mẫu thân biết rồi, Điềm Điềm ngoan lắm!'' Ân Tiểu Tiểu nén nước mắt, khẽ ôm bé con vào lòng, lần này nàng không biết sẽ đi bao lâu, chỉ là vẫn canh cánh trong lòng về Điềm Điềm. Nàng có nói qua với mẫu phụ của Hối Hối, hai người đều hứa sẽ chăm sóc Điềm Điềm thật tốt chờ đến khi nàng trở về. Ân Tiểu Tiểu cúi xuống thu dọn một vài món nho nhỏ của Điềm Điềm, bỏ vào trong túi, nếu là mẫu phụ của Hối Hối thì nàng yên tâm rồi. Tránh mọi người hỏi, Ân Tiểu Tiểu chỉ nói sẽ đi thăm họ hàng một thời gian rồi nhất định sẽ trờ về! Ai ai cũng tiếc lắm, không muốn cho nàng đi, Ân Tiểu Tiểu phải hứa sẽ trở về, mọi người mới lắng đi phần nào. Còn về phần đi đâu, nàng cũng không biết nữa, có lẽ nàng sẽ ghé qua chỗ Vân sư phụ thăm sức khỏe người, rồi học thêm một ít võ thượng cổ, một chút ít nữa về y thuật thì càng tốt. Đến khi hắn hảo hảo rời đi rồi, nàng sẽ về, cuộc sống nhất đinh sẽ trở lại như lúc trước, yên ổn, an bình.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----Dải phân cách đáng yêu của Cô Cô Mạn Vân~
'' Hoàng thượng, phía trước rất tối, chúng thần sẽ thắp đuốc lên!'' Tiếng Tiểu Phúc Tử từ bên ngoài xe ngựa truyền vào.
Triệu Khuông Dẫn ánh mắt như cũ rơi vào từng dòng từng chữ trong cuốn binh pháp '' Được, nếu đoàn binh đã thấm mệt, lệnh của trẫm, dựng trại ngay tại nơi này!''
Lần này hắn đã âm thầm cho xuất quân trước một ngày để đánh lạc hương bọn chúng, phần vì dường như tin tức hắn xuất quân vi hành Viễn Chinh không còn là bí mật nữa. Nếu để bọn chúng biết được hành tung của hắn, Triệu Khuông Dẫn khẳng định chuyến đi này chính là nguy hiểm, để phòng trừ những nguy cơ xấu có thể xảy ra, hắn cùng Thân tể tướng đi đến quyết định sẽ âm thầm đi trước một bước, hẹn hai ngày sau là có thể hội quân ở Viễn Chinh. Ngay lúc này bọn ác đang còn án binh bất động, Triệu Khuông Dẫn lãnh khốc nhìn ra bên ngoài, trời rất tối, như tâm trạng của hắn lúc này, bon chúng dường như đã động đến giới hạn cực điểm của hắn, hai năm trước, hắn đã cho người điều tra, lần thích sát ở trong triều năm đó chính một tay Mông Cổ vương nhúng chàm. Món nợ năm nào nhất định hắn sẽ trả không thiếu một trượng!
Ân Tiểu Tiểu tay cầm một ngọn đuốc nhỏ, như con thoi thoăn thoắt bước đi trong bóng tối, nàng định sẽ rời đi từ sớm, chỉ là mọi người trong thôn cứ muốn mời nàng một bữa cơm để tiễn Ân sư phụ lên đường, thành ra tối thế này mới ra được khỏi thôn. Khu rừng này quả là âm u lạnh lẽo, nhưng nàng là ai cơ chứ, khi mà bạn đạt tới trình độ võ thuật tam đẳng Taekwondo rồi, sợ hãi dường như là từ quá mức xa xỉ! Tiếng người, tiếng vó ngựa từ đằng xa truyền đến, Ân Tiểu Tiểu giật mình đứng lại, quả thât đằng xa có những đốm lửa chập chờn đang từ từ tiến về phía nàng, Ân Tiểu Tiểu dập đi ngon đuốc trong tay, kéo mũ áo choàng màu đen bao phủ cả người, lánh sau một bui cây lớn.
Nàng ngồi xuống, từ từ quan sát xung quanh, hàng người đông đúc lặng lẽ bước nhanh trong đêm khuya, ai ai cũng chỉ mắc hắc y, giữa là một xe ngựa rộng lớn, tuy không sang trọng nhưng rất vững chãi, ánh đèn bên trong hắt lên một bóng dáng thật sự rất quen thuộc. Ân Tiểu Tiểu lắc lắc đầu, chắc là quan quân huyện nào bị điều đi giữa đêm đây mà, mặc kệ, không liên quan đến nàng, đợi đám người kia đã khuất xa, Ân Tiểu Tiểu khổ sở đứng dậy. Ngồi xổm nãy giờ làm nàng mỏi chân muốn chết, muỗi rừng đúng là không từ hoàn cảnh nào, chích xuyên cả áo choàng của nàng luôn, Ân Tiểu Tiểu mài mài một chút, lửa trên cây đuốc đã cháy trở lại. Nàng thở hắt ra, gãi gãi chân bị muỗi đốt cho sưng tấy, tiếp tục bước đi. Đằng sau truyền đến tiếng cỏ xoàn xoạt, Ân Tiểu Tiểu cảnh giác nhìn lại, lạ quá, đêm nay trời cao trăng thanh, chẳng có gió, cớ sao lại... ực, nàng thoắt nghĩ đến thú rừng, mà điển hình lại là hổ rừng, Ân Tiểu Tiểu chợt rùng mình.
Bên má truyền đến cảm giác lành lạnh, ực, cái gì đặt nặng trên vai nàng thế này? Ân Tiểu Tiểu kinh hoàng không dám ngoảnh lại. Ba bốn âm thanh nam nhân khàn khàn vang lên
'' Thích khách to gan, dám theo dõi bọn ta, không muốn sống nữa sao?''
Ân Tiểu Tiểu trong lòng kêu gào điên cuồng, anh trai à, không phải kẻ nào mặc hắc y cũng là thích khách đâu. Nàng cúi đầu thật thấp, rồi từ từ ngoảnh lại, miêng chỉ kịp há ra định giải thích, đã bị mấy nam nhân hắc y to lớn này không nói không rằng lôi xềnh xệch đi. Ân Tiểu Tiểu, tàn đời rồi!
/41
|